Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

27 Nhát Dao Bí Ẩn

Chương 1

Tác giả: Minh Nguyệt Thính Phong

Tại cục cảnh sát, trong một căn phòng nằm ở hướng nam tầng tám, không gian rộng rãi sáng sủa, trang thiết bị cao cấp, máy vi tính, máy đánh chữ, máy photocopy, bảng trắng, màn hình lớn mọi thiết bị dùng cho công việc đều đủ cả, ngay cả bàn ghế làm việc cũng đều sử dụng hàng cao cấp.

Trên cửa chính phòng làm việc có treo một một tấm biển ghi “Tổ Chuyên án”.

Tổ Chuyên án, tên đầy đủ là Tổ Chuyên xử lý những vụ án đặc biệt, chỉ tiếp nhận những vụ án kỳ lạ, khó phá.

Lời này là do Hạ Phàm lúc đến đây nhận việc, chính miệng cục trưởng Cảnh Ba đã nói với cô, vì vậy Hạ Phàm nhẹ dạ cả tin nghe theo lời của ông ta nói, gia nhập Tổ Chuyên án. Nhưng cô không thể nào ngờ rằng, Tổ Chuyên án về mặt lý thuyết thật sự chỉ nhận những vụ án kỳ lạ, khó phá, nhưng vụ án kỳ lạ gì, lại do trong cục quyết định.

Hạ Phàm đến báo danh đã hai tháng, đến nay không hề có vụ nào gọi là “Vụ án kỳ lạ khó phá”. Nói cách khác, cô đã nhàn rỗi hai tháng rồi, mà dựa theo quan sát của mình, Hạ Phàm nghĩ rất có thể bản thân cô sẽ tiếp tục nhàn rỗi thế này vô thời hạn.

Hạ Phàm chính là thiên kim của chủ tịch tập đoàn Hoa Hạ, một trong ba tập đoàn đứng đầu trong nước, từ nhỏ đã thông minh hơn người. Từ lúc bắt đầu vào cấp hai, cô đã say mê phim và tiểu thuyết trinh thám, phá án. Đến lúc lên đại học lại càng “vô phương cứu chữa”. Mặc dù Hạ Chính hy vọng cô ra nước ngoài học kinh doanh, nhưng cô lại lén lút đi đăng ký thêm chuyên ngành điều tra hình sự, một mặt muốn kết quả thi quản trị kinh doanh tốt, một mặt lại phải gạt cha mình chạy đến trường hình sự học. Cuộc sống làm lưu học sinh của Hạ Phàm rất khổ cực, nhưng cô là người có nghị lực, cuối cùng cũng học hành thành tài trở về. Trải qua một trận cách mạng gian khổ với mọi người trong nhà, cuối cùng cô cũng đạt thành ý nguyện được đến cục cảnh sát làm việc, nhưng không ngờ lại bị một người đáng bậc cha chú như vậy sắp xếp, lừa gạt khiến cô như bị bỏ rơi.

Trong Tổ Chuyên án ngoại trừ Hạ Phàm, còn có hai tổ viên nữa, một người tên là Lý Hồng Tương, thường gọi là Tiểu Lý Tử, dáng người không cao, chỉ xấp xỉ 1m6, Hạ Phàm cảm thấy mình mang giày cao gót thì cao hơn anh ta hẳn một cái đầu. Tiểu Lý Tử thân thể gầy yếu, ngoại hình nhìn qua giống một tên tiểu nhân, trộm cắp, nghe nói là bị “đào thải”, nên mới bị điều đến Tổ Chuyên án. Người còn lại là Mạc Vân, tên rất nho nhã, cao 1m88, lưng dài vai rộng, đứng cạnh Lý Hồng Tương trông giống như anh em, người này rất thẳng tính, khỏi phải nói cũng là một người hay làm mích lòng cấp trên.

Lần đầu tiên Hạ Phàm gặp bọn họ, còn tưởng những người khác trong tổ đã ra ngoài phá án, kết quả không phải như vậy. Tổ Chuyên án này thật sự chỉ có ba người. Hạ Phàm cũng không để ý, lúc đó nhiệt huyết với công việc tràn trề khiến cô mơ mộng, tự móc tiền túi ra tu sửa phòng làm việc một lượt, còn sắm sửa trang thiết bị tốt nhất cho phòng làm việc. Thế nhưng đã hơn hai tháng, ngay cả chuyện có liên quan đến vụ án cô cũng chưa được thấy qua.

Tuần trước, cuối cùng Hạ Phàm không nhịn được nữa, đến gõ cửa phòng của Cảnh Ba ngả bài, tuyên bố nếu trong vòng một tuần lễ Tổ Chuyên án không nhận được một vụ án nào có thể điều tra, cô sẽ xin điều qua Đội Điều tra Hình sự. Cảnh Ba đương nhiên không thể nào đồng ý được, thế nhưng ông đã nhận lời ông bạn Hạ Chính sẽ chiếu cố Hạ Phàm, sao có thể để cô dấn thân vào nơi nguy hiểm. Vì vậy Cảnh Ba tiếp tục hứa hẹn, cuối tuần nhất định chọn một vụ án đặc biệt giao cho Tổ Chuyên án xử lý.

Hôm nay là thứ ba, ánh mặt trời buổi sáng vô cùng rạng rỡ, Hạ Phàm cầm tờ tạp chí mới, ngồi bên bệ cửa sổ lớn nhàn nhã giết thời gian. Để cô xem thử, ‘chú’ Cảnh có thật sự đáp ứng nguyện vọng của mình hay không.

Mười giờ năm phút, cửa phòng Tổ Chuyên án bị gõ nhẹ hai cái, Cảnh Ba dẫn một người đàn ông cao lớn bước vào, người đàn ông thoạt nhìn hơn 30 tuổi, cao 1m8, tóc ngắn, mắt rất sáng, thật sự rất sáng, khóe miệng lại hơi nhếch lên, như cười như không, khiến Hạ Phàm cảm thấy anh ta rất lỗ mãng.

Cảnh Ba vào phòng bắt đầu giới thiệu, người này tên là Hàn Trạch Thành, vốn là cán bộ trẻ tuổi nhất của Tổ chức Cảnh sát Hình sự quốc tế, phá án vô số, năng lực rất cao, hiện tại đang được điều về làm tổ trưởng Tổ Chuyên án của cục điều tra. Tổ Chuyên án là tổ rất quan trọng trong cục, tất cả thành viên trong tổ đều là tinh anh, hy vọng mọi người làm thật tốt, nghiêm túc phá án. Cảnh Ba nói đi nói lại mười phút đồng hồ.

Hàn Trạch Thành nghe xong những lời này của Cảnh Ba, nở nụ cười: “Cục trưởng Cảnh, không ngờ ngài nói chuyện khéo léo như vậy. Hay là nói thẳng ra, tôi là một cảnh sát không tốt, những vụ án tôi phải điều tra, cấp trên bảo tôi làm, tôi không làm, vậy nên bị đuổi ra khỏi đội. Cục trưởng Cảnh không đành lòng để tôi lưu lạc đầu đường xó chợ, lại đúng lúc Tổ Chuyên án luôn bị ghẻ lạnh trong truyền thuyết có vụ án cần xử lý, cục trưởng Cảnh muốn tìm người giúp đỡ người mới như tiểu thư đây và hai đồng nghiệp trong tổ phá án, đỡ phải gặp những chuyện rắc rối không đáng xảy ra. Vì để cho hợp lý, vẹn cả đôi đường nên cho tôi làm chức tổ trưởng tạm thời.”

Anh giả vờ như không thấy bốn người còn lại đang trố mắt nhìn mình, mang mấy xấp tài liệu đang cầm trên tay ném xuống bàn, kéo cái ghế lại ngồi xuống, nói: “Đây là do tôi chọn lựa trong vô số tài liệu trong cục, chọn vụ án đầu tiên này giao cho Tổ Chuyên án, mọi người có hứng thú thì nghiên cứu một chút, không có hứng thú trong cục cũng không sẽ quá hối thúc.” Anh nhìn Cảnh Ba chớp mắt, cười đến vô lại: “Đúng không, cục trưởng Cảnh.”

Cảnh Ba ho khan hai tiếng, nghiêm giọng nói: “Vụ án này tuy rằng gần như đã có thể kết án, nhưng vẫn còn không ít điểm đáng ngờ, mọi người nhớ nghiên cứu kỹ một chút.”

Hạ Phàm không để ý đến bọn họ, cô không chờ đợi được mang hồ sơ mở ra, cô chờ mong có vụ án đã lâu, vậy nên cô phải xem kỹ một chút.

Xem một lúc, chân mày Hạ Phàm cau lại, không nhịn được hét lên: “Quỷ ám? Cái gì gọi là quỷ ám? Đây là vụ án gì thế?”

Hàn Trạch Thành nở nụ cười, bắt chước giọng điệu của cô hỏi Cảnh Ba: “Quỷ ám thì nên xếp vào loại gì đây?”

Cảnh Ba trợn mắt: “Vụ án đặc biệt, vụ án vô cùng quỷ dị, khó phá, nếu không làm sao lại giao cho mọi người. Đương nhiên chuyện quỷ ám này chỉ là thủ đoạn bào chữa của nghi phạm, chỉ muốn cung cấp cho mọi người tham khảo. Liêu Tiểu Tình là người gây án, bị bắt ngay tại hiện trường xảy ra vụ án, tuy rằng phản ứng của cô ấy có chút kỳ quái, nhưng chuyện cô ấy liên tiếp đâm người bị hại 27 nhát dao là vô cùng xác thực, thủ đoạn rất tàn nhẫn, theo lời khai của nhân chứng, cô ấy xuống tay vô cùng bình tĩnh, hơn nữa Liêu Tiểu Tình cũng có động cơ gây án, cho nên vụ án này cơ bản là đã có thể kết án. Chỉ là bên trong có chút đáng ngờ không giải thích được, cho nên…”

Cảnh Ba còn chưa dứt lời, Hàn Trạch Thành liền cướp lời nói tiếp: “Cho nên giao cho Tổ Chuyên án của chúng ta “vui đùa” một chút, đúng vậy không?”

Cảnh Ba lại trừng mắt: “Nguyên nhân chính là vụ án quỷ dị thế này chỉ có thể giao cho Tổ Chuyên án của mọi người, mọi người phải thật cố gắng, cố lập chút thành tích.” Ông ta nói xong, bước chân nặng nề rời khỏi.

Tiểu Lý Tử và Mạc Vân đưa mắt nhìn nhau: “Bắt ngay tại trận, nhân chứng vật chứng đều có đủ, còn có động cơ gây án, cũng đã nói có thể kết án, vụ này còn có gì cần phải điều tra?”

Hạ Phàm nghiêm túc xem hồ sơ xong, ngồi suy nghĩ một lúc, ánh mắt sáng lên: “Vụ án này, quả thật cần phải điều tra.”

Cô chạy đến trước tấm bảng trắng, đem mấy tấm ảnh máu me đầm đìa kẹp trong tập hồ sơ dán lên, sau đó viết nhanh lên tấm bảng mấy dòng chữ.

Hung thủ: Liêu Tiểu Tình, 25 tuổi, chiều cao 158cm, cân nặng 42 kg. Không nghề nghiệp, mắc chứng rối loạn stress sau chấn thương*.

* Rối loạn stress sau chấn thương (hay Post Traumatic Stress Disorder- PTSD) : Triệu chứng tổn thương tâm lý sau những sự kiện chấn động mạnh mẽ (bị tấn công, bị cướp, bị cưỡng hiếp …),

Nạn nhân: Vương Duệ, 50 tuổi, chiều cao 178cm, cân nặng 93 kg. Từng làm cho một công ty bảo vệ ở cạnh đường Tiểu Nam, 7 năm trước đã thôi việc.

Nguyên nhân cái chết: Bị đâm 27 nhát dao, chết ngay tại chỗ, không còn vết thương nào khác.

Cô vừa viết, vừa nói: “Liêu Tiểu Tình 7 năm trước báo án, khai là trên đường đi học về nhà, bị cường bạo ngay ở chính con hẻm trên đường Tiểu Nam này, lúc đó cô ấy chưa đầy 18 tuổi, sau khi mọi chuyện xảy ra, vì quá hoảng sợ nên chỉ biết chạy về nhà tắm rửa, đốt quần áo. Chị gái Liêu Tiểu Du sau khi về nhà phát hiện chuyện này, liền đưa cô ấy đi báo cảnh sát. Liêu Tiểu Tình nhìn thấy rõ khuôn mặt tên tội phạm, nhận ra ông ta làm bảo vệ ở gần đó, nhưng cô không biết tên của ông ta. May mà cô học vẽ, sau khi tinh thần hồi phục, cô đã vẽ phác họa lại dung mạo người đó, chính là Vương Duệ. Ngày hôm đó là ngày nghỉ của Vương Duệ, vợ Vương Duệ khăng khăng nói Vương Duệ luôn ở nhà, vậy nên hắn có bằng chứng chứng tỏ mình không có mặt tại hiện trường. Ngoại trừ bản thân là nhân chứng ra, Liêu Tiểu Tình không có bất kỳ chứng cứ gì khác, vậy nên vụ án này đương nhiên không thể thành lập. Bởi vì chuyện này Liêu Tiểu Tình bị mắc chứng rối loạn stress sau chấn thương, 1 năm sau Liêu Tiểu Du đưa cô ấy dọn đi, rời khỏi con hẻm ở đường Tiểu Nam.”

Mạc Vân gãi gãi đầu: “Động cơ gây án là để trả thù, rất có sức thuyết phục, ngay cả địa điểm cũng có ý nghĩa.”

Lý Hồng Tương cũng nói: “Cho dù 7 năm sau mới ra tay, nhưng như vậy cũng là hợp tình hợp lý, có thể giải thích được truyện trong quá khứ, không có điểm gì đáng ngờ.”

Hạ Phàm xoay người, lau sơ qua tấm bản đồ rồi mang đến, lấy ghim đánh dấu đường Tiểu Nam, lại lấy một cây ghim khác đánh dấu một điểm đường Đông Hoa – nơi hiện tại Liêu Tiểu Tình đang ở, nói: ” Địa chỉ nơi Liêu Tiểu Tình ở hiện tại cách đường Tiểu Nam khoảng 20 km, lại bị mắc chứng rối loạn stress sau chấn thương, nhút nhát, rất dễ kích động, nhạy cảm, đối với địa điểm hoặc là người gây ra tổn thương đều có tâm lý phản kháng rất mạnh. Bình thường cô ấy rất ít tiếp xúc với người lạ, sẽ không tự mình ra khỏi nhà, nhưng hiện trường phát hiện ra vụ án chỉ có hai người là cô ấy và nạn nhân, sau khi Liêu Tiểu Tình bị bắt Liêu Tiểu Du mới biết cô ấy không có ở nhà. Liêu Tiểu Tình làm thế nào có thể một mình chạy đến đường Tiểu Nam, lại có chuẩn bị sẵn dao găm trong tay, đúng lúc gặp được kẻ thù là Vương Duệ, còn có thể thuận lợi giết ông ta?”

Lý Hồng Tương suy nghĩ một lúc: “Chuyện này cũng không phải không giải thích được, cô ấy có âm mưu từ trước, có thể đã mua sẵn dao găm, mỗi ngày thừa lúc không có ai ở nhà liền lén chạy đến đường Tiểu Nam thăm dò, xem có thể gặp được người đã từng làm hại cô ấy hay không. Ngày đó vừa vặn gặp được, vậy nên mới xuống tay.”

Thế nhưng Liêu Tiểu Tình bị bắt ngay tại chỗ, tất cả vật chứng đều hướng về phía Liêu Tiểu Tình, vụ án này đã cực kỳ sáng tỏ.

Nhưng Hạ Phàm lắc đầu, cô hưng phấn đến mức khuôn mặt đỏ lên, lớn tiếng nói: “Nhưng có một điểm đáng ngờ lớn nhất, vóc dáng Liêu Tiểu Tình nhỏ bé, làm thế nào giết chết Vương Duệ?” Cô vỗ vỗ tập hồ sơ: “Trong này ghi lại rất rõ ràng, trên người Vương Duệ, ngoại trừ 27 vết thương do dao đâm, không còn vết thương nào khác. Nếu như một người bị dao găm đâm bị thương, cánh tay của ông ta, phải có vết thương do kháng cự mới đúng, thế nhưng Vương Duệ không có, hơn nữa cũng không có dấu vết bị trói. Nhìn ảnh chụp lại hiện trường vụ án cũng có thể thấy được, tay chân của ông ta đều tự do, nhưng phạm vi vết máu lại có giới hạn, chỉ có ở xung quanh xác của ông ta. Nói cách khác, Vương Duệ không chạy cũng không chống cự, lại nằm một chỗ để người khác đâm, chuyện này chẳng lẽ không kỳ quái? Còn nữa, trên người Liêu Tiểu Tình cũng không có vết thương, nếu như cô ta từng có ẩu đả với Vương Duệ, trên người cô ấy hẳn là phải để lại vết thương mới đúng.”

Cô vừa nói như vậy, Lý Hồng Tương và Mạc Vân cũng nhận ra điểm kỳ lạ. Hàn Trạch Thành vẫn mỉm cười nhìn Hạ Phàm, cô tiểu thư nhà giàu khiến cho Cục trưởng Cảnh đau đầu này, thật đúng là rất thú vị. Cô mặc bộ đồ hàng hiệu mấy vạn, mang bông tai hột xoàn, ăn mặc thời thượng, gương mặt xinh đẹp, lại đứng trong cục cảnh sát nói chuyện án mạng kinh khủng một cách vô cùng rõ ràng.

Anh ho khan một tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người, sau đó nói: “Về điểm đó, cũng có một cách giải thích hợp lý.”

Hạ Phàm truy hỏi: “Là cái gì?”

“Quỷ ám.”

Bình luận