Vào khoảng chín giờ tối hôm đó, Callie đi đi lại lại trong phòng ngủ, đếm thời gian cho đến khi có thể rón rén xuống cầu thang phía sau và bắt đầu chuyến phiêu lưu kế tiếp của mình. Thần kinh căng như dây đàn từ lúc nàng thoát khỏi Ralston chiều nay. Giữa những câu chuyện khoe khoang bản thân và trò tán tỉnh kỳ quặc của Oxford cùng sự mê mẩn Mariana và Rivington dành cho nhau, cả buổi triển lãm hôm nay dường như kéo dài vô tận, ngay cả việc xem bức Jerusalem cũng không mang lại cảm giác thích thú.
Dĩ nhiên trở về nhà thậm chí còn chán ngán hơn lúc ở Học viện hoàng gia. Callie đã lui về phòng ngủ ngay sau khi trở về và than đau đầu để đảm bảo mẹ sẽ cho phép nàng dẹp bỏ dự định tham dự vũ hội Cavendish. Bây giờ nàng loay hoay trong căn phòng nhỏ, điên loạn một cách yên lặng trong tình trạng bị quản thúc.
Nàng quay đầu về phía chiếc đồng hồ ở góc phòng và kiểm tra một lần nữa. Chín giờ mười. Callie thở dài, quẳng mình lên ghế dài dưới cửa sổ hóng mát trông ra khu vườn sau nhà của Allendale House.
Phải chi Ralston không làm rõ những lần gặp gỡ giữa họ – những giây phút khiến nàng cảm thấy hoạt bát và vui vẻ – là một sai lầm.
Nàng đã muốn mặt đất nứt ra và ngoạm lấy mình khi anh chấm dứt nụ hôn và mau chóng xin nàng thứ lỗi. Dù đó có thể là điều quý ông nên làm nhưng chắc hẳn tính cách của Ralston sẽ không cầu xin sự tha thứ nếu anh ta không thật tâm hối tiếc về hành động của mình.
Callie chỉ có thể suy luận rằng anh ta hối hận vì đã dính líu với mình – xét cho cùng, một bà cô không chồng ngây thơ không phải là bạn đồng hành lý tưởng của một gã phóng đãng hạng nhất.
Nhưng anh đã khen nàng đáng yêu. Nàng lại thở dài, co chân vào lòng và hồi tưởng khoảnh khắc đó trong đầu. Cảm giác tuyệt vời giống như trong mộng tưởng – Ralston đẹp trai rạng ngời, người đã khiến nàng mê mẩn suốt một thập kỷ, cuối cùng đã chú ý đến nàng. Không chỉ chú ý mà còn bảo nàng đáng yêu.
Sau đó anh ta tháo lui và ngỏ ý xin lỗi. Về mọi chuyện. Callie thà anh chưa bao giờ chú ý đến nàng còn hơn hối hận về thời gian họ ở cùng nhau.
Callie đứng lên và bước đến chiếc gương soi ở góc phòng. Đối diện với hình bóng của mình, nàng đánh giá bản thân – tóc quá nâu, mắt quá nâu, vóc dáng quá thấp bé, miệng quá đầy đặn một cách lỗi thời lại được phủ thêm bộ ngực quá phì nhiêu và cặp hông quá lớn.
Chẳng trách anh ta lại xin lỗi.
Nàng thở dài, ước rằng mình có thể xua tan ký ức về sự thành thật của Ralston, quá thẳng thắn và lễ độ đến mức khiến nàng muốn khinh bỉ.
Hoặc khóc lóc.
Callie hít sâu, dẹp bỏ những giọt lệ râm ran trong đáy mắt. Nàng sẽ không khóc vào buổi tối mà nàng hi vọng sẽ là đêm thú vị nhất cuộc đời. Sự thú vị không xuất phát từ Ralston… mà từ chính bản thân nàng.
Và một phần nhỏ vì Ralston.
Tốt thôi. Một phần nhỏ vì Ralston. Nhưng phần lớn là vì nàng.
Callie nghĩ mất một lúc, cố gắng phân định xem giữa đánh bạc và đến Brooks chuyện nào có sức hấp dẫn hơn. Thật khó đưa ra quyết định. Nàng sẽ đợi đến lúc tự mình kiểm nghiệm. Sẽ thế nào… nàng lại nhìn đồng hồ. Chín giờ mười hai phút. Có khi nào chiếc đồng hồ này bị hỏng hóc ở đâu đó không? Làm sao mà từ lần cuối nàng kiểm tra thời gian chỉ trôi được thêm hai phút chứ. Nàng quan sát các kim trên mặt đồng hồ và đợi kim phút trôi qua mốc thứ mười ba. Sự chờ đợi dường như kéo dài vô tận. Đúng rồi. Hẳn là nó đã bị hỏng.
Callie xoay gót và hướng ra cửa phòng, dự định sẽ lẻn vào hành lang phía ngoài và kiểm tra thời gian thực. Chắc chắn phải gần mười một giờ. Nàng sẽ nhanh chóng thay quần áo cho kịp giờ hẹn với Ralston. Callie sẽ nhờ Anne giúp.
Nàng vừa cất bước thì cánh cửa mở ra, Mariana xộc vào và lập tức đóng cửa lại sau lưng. Cô gái trẻ đứng chống nạnh và thở phì phò cứ như vừa chạy cả dặm.
Thoáng nhìn chiếc giường cổ gọn gàng, Mari ném cho Callie cái nhìn đắc thắng và nói, “Em biết mà!”. Cô nói cứ như vừa phát minh ra bánh xe, hay một thứ gì đó có thể thay đổi cả thế giới.
Callie trợn mắt. “Biết gì cơ?”
Mariana chỉ tay vào chị gái, mắt lóe lên sự cáo buộc đầy kích động. “Em đã biết chị không ốm mà!” Cô hạ giọng thì thầm. “Chị sẽ hoàn thành một mục tiêu khác trong danh sách chứ gì!”
Callie đứng chết lặng vài phút trước khi quay đi và đặt tay lên trán rồi đi về phía chiếc giường. “Tại sao em lại nghĩ như thế? Chị chỉ đứng lên gọi một liều thuốc của bác Cook thôi mà.”
Nàng liếc nhìn, Mariana không dễ bị lừa. “Thuốc của bác Cook ấy hả?” Cô nói, sự hoài nghi hiện rõ trong giọng. “Chị đang hấp hối cũng không uống thuốc của bác Cook đấy nhé.” Mari hấp tấp đến gần, nhảy chồm lên giường như thể đang mặc đầm ngủ chứ không phải một chiếc váy khiêu vũ bằng lụa lộng lẫy. “Tối nay thế nào? Đua ngựa à? Đấm bốc à? Hút thuốc lá à?”
Callie nằm xuống giường và kéo gối che mặt.
Hai mắt Mariana sáng rỡ. “Em biết rồi! Nhà chứa!”
Callie choáng váng giật gối ra khỏi mặt. “Mari! Em để trí tưởng tượng đi quá xa rồi. Tất nhiên chị không đến nhà chứa.”
Mari phụng phịu. “Ôi, tiếc quá.”
Callie nhăn nhó nhìn em gái. “Phải đấy. Chị chắc là thế. Dẫu sao tối nay chị sẽ không viếng thăm bất kỳ ngôi nhà bất hảo nào cả.”
“Có lẽ vào một tối khác?”
Callie lắc đầu. “Vài tháng nữa em sẽ trở thành một Nữ công tước khác thường.”
Mari cười toe toét và nhún vai một cách thô lỗ. “Chính xác! Em sẽ trở thành Nữ công tước! Ai sẽ phê phán em chứ? Ngoài mẹ ra.”
Callie mỉm cười. “Em sẽ không đến vũ hội muộn đấy chứ?”
“Em không muốn đi. Em muốn đi với chị.”
“Chị sẽ không đi đâu cả.”
“Chị biết nói dối là mang tội đấy”, Mariana nghiêm trang nói.
“Được thôi. Chị sẽ đến một nơi nào đó nhưng em không thể đi cùng. Nếu cả hai ta cùng ốm, mẹ sẽ biết có chuyện không ổn.”
Mariana hồ hởi vỗ tay. “Chị sẽ đi đâu?”
“Mấy giờ rồi?”
Mari nheo mắt. “Chị Callie. Đừng đổi đề tài chứ.”
“Chị không đổi đề tài! Chị chỉ không muốn bị đến trễ.”
“Chín giờ hai mươi.”
Callie thở dài và ngã ra giường. “Tối nay sao dài đằng đẵng vậy!”
“Callie!” Mariana gay gắt, “Chị sẽ đi đâu?”.
Callie nhìn em gái. “Nếu đồng hồ chịu điểm mười hai rưỡi thì chị sẽ đi đánh bạc.”
Mari há hốc mồm. “Không phải chứ!”
Callie cười toe toét, “Có chứ!”.
“Chị sẽ đến sòng bạc à?”
“Không… chị đã nghĩ rất dễ bị bắt gặp ở đó. Chị sẽ đến Brooks.”
Mariana sửng sốt. “Brooks… là câu lạc bộ dành cho đàn ông hả?”
Callie gật đầu, hai má ửng hồng.
“Chị nghĩ mình khó mà bị bắt gặp ở Brooks hơn ở sòng bạc à?” Mariana kinh ngạc lắc đầu. “Chị điên rồi.”
“Chị không điên!”
“Chị sắp… Chúa ơi! Callie! Phụ nữ không được phép đến Brooks! Nếu chị bị phát hiện…”
“Không bị đâu.”
“Sao chị biết?”
Callie ngập ngừng, không chắc nên nói gì. Mariana hỏi dồn. “Callie!”
“Ralston sẽ đưa chị đi.”
Mariana chớp mắt lia lịa. Callie đợi em gái tỉnh ra.
“Hầu tước Ralston ư?”
“Đúng người rồi.”
“Chị sẽ đi với Ralston ư?” Nếu câu nói không bị ngắc ngứ có lẽ Callie đã bật cười vì chất giọng the thé của Mariana. Tuy nhiên nàng chỉ xoa xoa đường thêu trên chăn và gật đầu. “Em biết mà!” Mari reo vang đắc thắng. “Em đã biết từ lần đầu tiên chị nhảy điệu valse! Trong buổi vũ hội đính ước của em!”
“Mari! Im đi! Cả nhà sẽ nghe thấy em mất!” Callie rối rít thì thầm.
“Chị sẽ tiêu đời nếu bị bắt gặp”, Mariana thông báo giống như ý tưởng đó chưa từng hiện lên trong tâm trí Callie.
Callie lại lẳng lặng gật đầu.
“Vậy thì chúng ta sẽ hết sức cẩn thận để bảo đảm chị không bị phát hiện.” Callie cảm thấy an ủi bởi Mariana đã dùng chữ ‘chúng ta’. “Có vẻ chị rất giỏi tìm cách lẻn ra khỏi nhà… nhưng chị định sẽ lẻn vào trong nhà như thế nào?”
“Chị đã nghĩ sẽ về lại theo lối cũ – qua cửa hậu và lên cầu thang dành cho người hầu.”
Mariana lắc đầu. “Không được đâu. Lối đi của cầu thang trên lầu kêu răng rắc và mẹ sẽ nghe thấy.”
Callie cân nhắc các phương án. “Chị sẽ bôi dầu lên các khớp nối.”
Mari gật đầu. “Coi chừng nấc thứ ba từ trên đếm xuống. Nó kêu đấy.”
Callie nheo mắt nhìn em gái. “Sao em biết điều đó?”
“Đơn giản mà nói thì Rivington và em đã sử dụng cầu thang đó một hai lần gì rồi.”
Callie trố mắt, “Mariana!”.
“Giờ chị tức giận thì hơi muộn rồi đấy. Chí ít em đã đính hôn với Rivington!” Mariana trêu chọc, “Chị sắp hẹn hò với Ralston vào lúc đêm khuya! Chúa ơi! Hãy hứa là chị sẽ kể lại mọi chuyện!”.
“Không phải hẹn hò”, Callie phản bác, “anh ta chỉ đang giúp chị. Bọn chị là… bạn bè”.
“Người ta không mạo hiểm danh dự của bạn bè mình đâu, Calpurnia.” Mariana hạ giọng. “Có phải chị và anh ta…”, cô xua tay khi câu hỏi bị ngắt quãng.
“Bọn chị thế nào?” Callie giả vờ không hiểu.
Mariana nheo mắt. “Callie. Chị biết rõ em đang hỏi gì.”
Callie ngoảnh mặt đi. “Chị cam đoan mình không hiểu.”
Mariana hứng khởi reo vang. “Có chứ! Chị hiểu! Và chị đã!” Cô vỗ tay. “Tuyệt vời làm sao!”
“Không tuyệt đâu.”
Mariana thộn mặt. “Ôi, tiếc quá. Anh ta trông rất ư là…”
“Mari!” Callie ngắt lời, “Ý chị không phải thế”.
“Vậy chuyện đó thật tuyệt!”
Callie thở dài. “Khá thôi.”
Miệng Mari ngoác rộng một cách tinh quái. “Em muốn nghe toàn bộ câu chuyện.”
“Không được đâu. Cuộc chuyện trò này hoàn toàn không đứng đắn.”
Mari xua tay phản đối tuyên bố nghiêm chỉnh của Callie. “Chị biết nếu cả hai bị bắt tại trận, hai người sẽ phải làm đám cưới. Hãy tưởng tượng đến vụ tai tiếng đó xem!”
Callie nhắm chặt hai mắt – quá dễ để tưởng tượng ra một vụ tai tiếng. “Chị sẽ không bị phát hiện.”
“MARIANA!!!” Callie tránh được cuộc đối thoại đáng xấu hổ khi Nữ bá tước Allendale cất tiếng gọi lanh lảnh từ dưới lầu. Mariana đảo mắt và nói, “Em có thể nói mẹ đang thét lên. Chị nên nhìn thứ bà đang mặc, chị Callie. Nhung đấy. Nhung vàng nhạt. Khăn xếp cùng màu. Bà ấy trông như một trái chuối có lông.”
Callie co rúm trước hình ảnh sinh động đó. “Một phần trong sự quyến rũ của mẹ.”
“Rivington ngỏ ý với em quả đúng là phép lạ.”
Callie cười rạng rỡ với nhận xét khô khan vừa rồi. “Chúc em vui vẻ.”
Mari rướn người ôm lấy Callie. “Chị mới là người có được niềm vui! Em sẽ nghĩ về chị cả đêm dài! Ngày mai, em muốn nghe mọi chuyện! Hứa với em đi!”
“Chị hứa.”
Mariana đứng dậy, vuốt lại chiếc váy nhàu nhĩ và phấn khích nhảy cẫng về phía Callie trước khi bỏ đi. Callie theo cô gái ra cửa, ấn tai vào mặt gỗ đợi gia đình mình đi khuất trước khi vội vã ùa ra cửa sổ nghe tiếng vó ngựa và bánh xe báo hiệu chuyến đi chính thức của họ đến vũ hội. Khi không thể nghe thấy tiếng xe ngựa, nàng xoay người khỏi cửa sổ và gọi Anne.
Callie còn nhiều việc phải làm trước khi Ralston đến.
Mười phút trước khi gặp người hộ tống, Callie lén lút đi qua khu vườn tối mật của nhà Allendale để đến hàng rào ở bức tường phía xa xa. Mở then cài, nàng kéo cổng ra và nhận ra những cái bản lề kêu ken két. “Chết tiệt”, nàng nói, giọng cáu kỉnh. Không lẽ mọi cái bản lề trong nhà này đều cần bôi dầu hay sao?
Dẫu vậy, nhờ ơn Mariana, Callie đã nghĩ có thể cần đến thùng dầu lúc nãy Michael đã tìm cho – mà không hỏi câu nào về mục đích của nàng. Chúa phù hộ anh – và nàng đã chuẩn bị chu đáo. Nâng thùng dầu trong tay, Callie tắm bản lề cửa trong thứ chất lỏng đen sì, để dầu bôi trơn chảy xuống hàng rào và làm lắng dịu tiếng ồn chát chúa. Khi đã xử lý xong cái bản lề trên cao, nàng chuyển sự chú ý vào cái bên dưới.
Callie quá mê mải làm đến nỗi không nghe thấy Ralston đến gần.
“Chà, một quý ông có nhiều tài lẻ đây này”, anh nói một cách nhạt nhẽo và nàng giật mình. Ngước nhìn anh trong tư thế cúi người, nàng mỉm cười rồi cẩn thận nhỏ thêm vài giọt dầu lên bản lề và lắc lư hàng rào. Anh tháo găng tay và cúi xuống bên cạnh, đoạt lấy thùng dầu và nói tiếp. “Trong tất cả các cuộc hẹn hò về đêm trong đời ta, phải nói đây là lần đầu tiên có sự xuất hiện của mấy cái bản lề kêu cọt kẹt nhầy nhụa dầu.”
Nàng mỉm cười đáp lễ. “Nếu tôi về sau gia đình thì có khả năng sẽ bị phát hiện, tôi không thể mạo hiểm như thế.”
Anh gật đầu, cử động gần như không thể nhận ra trong bóng tối. “Một sự đề phòng thông minh.” Hoàn thành nhiệm vụ, anh đặt thùng dầu qua một bên và lấy khăn trong túi để lau tay và đưa nó cho nàng, đứng lên rồi kéo theo nàng. Ralston lùi lại một bước để quan sát việc cải trang của nàng. Không dễ nhìn nhưng lần này Callie mặc trang phục trắng đen hoàn toàn tương thích với Brooks. Giày sáng bóng dưới ánh trăng, quần ống đen và áo bành đen làm nổi bật áo sơ mi và gi lê trắng cùng chiếc cà vạt được hồ cứng một cách hoàn hảo. Anne đã trở thành chuyên gia trong việc ướm trang phục đàn ông lên người nữ chủ nhân của mình. Để hoàn tất dáng vẻ đó, tóc Callie được kẹp vào một chiếc mũ cao màu đen. Nàng vung gậy một cách hoa mỹ và thấp giọng hỏi. “Sao, thưa ngài? Ngài nghĩ thế nào?”
“Ta nghĩ là, dù có hơi thấp bé, em sẽ vượt qua được thôi. Giả dụ ánh sáng bên trong Brooks cũng tương tự ở đây. Trong khu vườn của em. Vào lúc nửa đêm.” Môi Ralston mím thành đường thẳng trong lúc xem xét nàng và sau đó lắc đầu. “phải là đồ đần mới không biết em là phụ nữ. Chuyện này sẽ là một thảm họa.”
Đeo găng tay, Ralston bắt đầu cất bước đến cỗ xe đỗ gần đó. Nàng theo sau và kể vanh vách, “Ngài đã không nhận ra tôi là phụ nữ trong câu lạc bộ đấu kiếm”.
Anh càu nhàu không rõ tiếng.
“Tôi thấy người ta chỉ nhìn thấy cái mà họ mong đợi, , thưa ngài, cho dù có trái ngược với thực tế.”
Hầu tước mở cửa xe và giúp nàng chui vào bên trong tối om. Khi trườn vào ghế để dọn chỗ cho anh, nàng thề đã nghe thấy, “Đây là một ý tưởng tồi tệ”, trước khi anh chui vào, đóng sập cửa phía sau và gõ lên nóc xe ra lệnh cho xe lăn bánh.
Họ chuyển động trong sự yên lặng, Callie cố gắng phớt lờ sự đắn đo của Ralston về việc mình lẻn vào câu lạc bộ. Nàng đã đi đến nước này… hầu như chắc chắn không quay lạ được. Chuyến đi không kéo dài, và khi đến nơi, Callie ngồi thẳng trên ghế để trông ra cửa, ấn mặt vào cửa kính. Ralston lấy ra một chiếc áo choàng lớn và đưa cho Callie. “Này. Mặc vào.”
“Nhưng, tôi…”
“Không nhưng nhị gì hết”, anh cắt lời bằng giọng điệu sắc lẻm. “Tư cách hội viên của ta sẽ gặp nguy nếu em bị phát hiện.”
“Chưa kể đến danh dự của tôi”, nàng nói dưới hơi thở.
Anh nhìn với vẻ cương quyết. “Phải đấy. Tối nay ta khá lo lắng cho câu lạc bộ của mình. Mặc áo choàng vào, kéo cổ áo cao lên, cúi đầu thấp xuống. Không nhìn vào mắt bất kỳ ai. Ở gần ta. Và vì Chúa đừng dùng cái giọng em nghĩ là rất đàn ông đó nữa.”
“Nhưng, tôi…”
“Không, Callie. Ta đã hứa sẽ đưa em đến đánh bạc ở Brooks. Nhưng không hứa sẽ thực hiện việc đó theo cách của em.”
Nàng thở dài. “Được thôi.”
Anh mở cửa và nhảy ra khỏi cỗ xe ngựa rồi sải bước đến cửa ra vào của câu lạc bộ mà không thèm liếc nàng một cái. Callie đợi một lúc, ngạc nhiên vì anh đã dễ dàng tảng lờ bản năng quý ông của mình – bỏ đi để mặc nàng tự xoay xở việc xuống xe. Nàng làm theo anh và đóng sập cửa phía sau.
Cửa xe ngựa sập lại với một tiếng va chạm khá lớn thu hút sự chú ý của Ralston và vài người khác trên phố. Vài mái đầu ngoái lại nhìn và những bước chân thăm dò của Callie trở nên lảo đảo. Đôi mắt nâu hoảng loạn của nàng bắt gặp ánh mắt xanh thẳm choáng ngợp của Ralston và trông thấy một bên lông mày nhướng lên vừa đủ để đọc được suy nghĩ của anh.
Em đã xong chưa?
Nàng cúi đầu, giấu mặt dưới cổ áo to tướng của chiếc áo choàng vào đi về phía anh. Khi còn cách anh ít bước, Ralston tiến vào câu lạc bộ, mở cửa đủ rộng cho nàng theo vào.
Ý nghĩ đầu tiên của Callie khi bước qua ngưỡng cửa chính là Brooks thật hào nhoáng. Nàng không biết nên trông đợi gì, nhưng không phải như thế này. Lối vào bằng cẩm thạch rộng rãi khoe mẽ sự giàu có và đẳng cấp của các thành viên – tất cả đường viền và mặt phẳng đều được mạ vàng.
Nàng nín thở trước một không gian được trang trí như những căn nhà đẹp đẽ nhất London với những gam màu nam tính và đồ gỗ đắt tiền. Đàn ông có mặt ở khắp nơi. Họ đứng thành từng nhóm nhỏ trong tiền sảnh, gật đầu chào Ralston khi anh đi qua lối vào rộng, anh dẫn Callie đi dọc một hành lang dài thông ra phía sau toà nhà. Cố tỏ ra thận trọng, nàng hé nhìn các căn phòng đang mở cửa, chúng lớn và được thắp sáng, nhiều đàn ông tụ tập chơi bi a, đánh bài hay trò chuyện và có những căn phòng khác nhỏ, riêng tư cho một ít thành viên uống rượu port và hút thuốc.
Callie chầm chậm đi qua mỗi cánh cửa, phân loại các hoạt động và những người có mặt bên trong, háo hức tiếp thu từng chút một địa điểm bí ẩn kỳ thú này. Khi Ralston dẫn nàng đi sâu vào mê cung của các hành lang, số lượng cửa mở rút lại và hành lang càng lúc càng tối, tĩnh lặng. Khi họ đi qua căn phòng nọ, Callie nhận thấy cửa phòng chỉ khép hờ và bên trong ấm áp, vàng rực ánh nến. Nàng nghe thấy một tiếng cười rõ ràng đầy nữ tính ở trong và chân hóa đá, bản thân không thể không nhìn xoáy vào đó.
Nhìn xuyên qua khe hở của cánh cửa, Callie trố mắt trước cảnh tượng phía trước. Trong phòng có ba người đàn ông, mỗi người đều đeo mặt nạ hóa trang và ngồi trên những chiếc ghế da lớn được xếp thành vòng trong khép kín. Cánh đàn ông thư giãn trên chiếc ghế như bị hóa đá bởi người phụ nữ dong dỏng cao và đẫy đà đứng ở trung tâm vòng tròn, tóc cô ta lả lơi khêu gợi rủ xuống bờ vai dưới hình dáng những bờm tóc xoăn đen như gỗ mun. Cô ta thật lộng lẫy, gò má cao, da đẹp, cặp mắt được kẻ phấn hoàn hảo, đôi môi đỏ mọng cong cong một nụ cười quỷ quyệt thâm sâu. Callie cũng bị hóa đá – như bọn đàn ông bên trong – chắc hẳn cô ta là một ả điếm hạng sang.
Cô ta mặc một chiếc váy dài không thể xuất hiện một cách công khai – được làm từ tơ lụa màu xanh ngọc táo bạo ôm sát thân hình vốn để phơi bày nội y nhiều hơn chiếc váy. Ngực gần như lọt ra khỏi phần thân trên váy khi cô ta cúi xuống cùng một trong ba gã đàn ông. Callie nín thở khi anh ta rướn người và sượt qua một bên ngực, hai mắt ghim chặt lấy phần thưởng mỹ miều. Cô ta cười trầm khi anh ta chạm vào mình, trơ trẽn chụp tay anh ta và đưa nó lên sờ vào ngực mình. Anh ta làm theo sự hướng dẫn, một trong hai người kia vươn tới gấu váy của ả điếm và bắt đầu nâng nó lên, phơi bày cặp chân dài và cuối cùng là cặp mông tròn lẳn của ả. Callie lặng lẽ há hốc khi anh ta mơn trớn phía sau cô ta.
Tiếng thở hổn hển biến thành tiếng rít khi Ralston túm cánh tay và kéo Callie ra khỏi vị trí khiến nàng chết lặng. Anh gầm gừ sát tai nàng, “Đây chính là lý do các câu lạc bộ của đàn ông không dành cho phụ nữ”.
“Có vẻ căn phòng đặc biệt đó chỉ dành cho phụ nữ”, nàng chua chát đáp.
Ralston không đáp lại mà chỉ đưa Callie qua cánh cửa bên cạnh trước khi đóng cửa và khóa lại. Khi nghe thấy tiếng ổ khóa vang lên một cách đáng ngại trong sự tĩnh lặng, nàng xoay người đối diện Ralston, anh đang lườm nàng từ vị trí mép sát cửa đóng chặt.
“Ta đã không nói rõ ư? Em phải ở gần ta và không nhìn bất kỳ ai.”
“Tôi đâu có làm thế!”
“Không phải em vừa nhìn chòng chọc vào một căn phòng đầy người à?”
“Tôi sẽ không nói nó đầy người đâu”, Callie lảng tránh. Mắt anh nheo lại. “Họ đã không thấy tôi cơ mà!”
“Họ có thể đã thấy!”
“Họ khá bận rộn”, nàng chỉ ra. “Có lẽ ngài có thể giải thích vài chuyện cho tôi rõ?”
Ánh mắt anh trở nên cảnh giác. “Có lẽ.”
“Làm sao mà một phụ nữ có thể … đủ… cho ba người đàn ông?”
Ralston đưa mắt nhìn lên trần nhà và phát ra một âm thanh nghèn nghẹn. Một lúc sau, anh nhìn nàng. “Ta không biết.”
Callie ném cho anh cái nhìn hoài nghi. “Cô ta ắt hẳn phải là một gái điếm hạng sang rất tài ba.”
Ralston gãi đầu trước khi nói bằng một giọng nghẹt mũi. “Callie.”
Nàng xông tới một cách hồn nhiên, “À, vậy cô ta là thế. Đúng không?”
“Đúng đấy.”
“Thú vị làm sao!” Nàng mỉm cười rạng rỡ. “Tôi chưa bao giờ gặp gái điếm hạng sang, ngài biết đấy.”
“Ta nghĩ là đáng ra ta phải đoán được điều đó.”
“Cô ta rất giống hình ảnh trong sự tưởng tượng của tôi! Cô ta còn xinh đẹp hơn!”
Ralston lia mắt khắp phòng như thể đang tìm lối thoát nhanh nhất. “Callie. Không phải là em thích đánh bạc hơn là nói về gái điếm hạng sang đấy chứ?”
Nàng nghiêng đầu cân nhắc câu hỏi của anh. “Tôi thật sự không biết… cả hai việc đều xứng đáng với thời gian bỏ ra, ngài có nghĩ vậy không?”
“Không”, Ralston nói với một tràng cười ngạc nhiên, “Ta không nghĩ vậy”.
Tảng lờ anh, nàng xem xét căn phòng xung quanh họ. Nó được trang hoàng với những dải trang trí phong cách Hy Lạp miêu tả các vị thần nam nữ dưới nhiều khung cảnh khác nhau, được trang bị bàn chơi bài lớn và một loạt ghế gỗ được chạm khắc. Ở một bên phòng trước lò sưởi cháy tí tách là khu vực ghế ngồi được hoàn chỉnh với hai chiếc ghế nệm và một chiếc ghế dài. Những bức tường không làm nổi bật những tác phẩm trang trí bằng cẩm thạch khổng lồ được đặt trên kệ sách. Một căn phòng thoải mái và có phần nam tính.
Nàng quay lại nhìn Ralston. “Những người khác sẽ không bực tức vì chúng ta chiếm dụng căn phòng này à?”
Ralston tháo găng tay và mũ rồi đặt chúng lên chiếc bàn nhỏ cạnh cửa. “Ta nghi ngờ điều đó. Ở thời điểm này, đàn ông thường nép mình trong những thú vui được họ hoạch định cho buổi tối.”
“Những thú vui.” Nàng lặp lại một cách khô khan, bắt chước hành động của anh với mũ và găng tay của mình trước khi cởi áo choàng của anh và treo nó lên một cái giá ở gần đó. Quay lại, Callie nhận ra ánh mắt sắc bén của anh. “Không phải ngài vẫn còn giận tôi đấy chứ? Chúng ta đã đến nơi một cách suôn sẻ. Thậm chí không ai ngoài đó biết tôi đang ở đây.”
Một quãng thời gian dài trôi qua trong lúc Hầu tước nghiên cứu kỹ lưỡng trang phục của nàng. Anh lắc đầu. “Ta chỉ cảm thấy khó có thể tin không người nào trong cả cái câu lạc bộ này nhận ra em không phải là đàn ông hay một con hươu cao cổ.”
Khóe miệng Callie nhếch lên. “Tôi nghĩ đáng lẽ họ sẽ nhận ra nếu tôi là một con hươu cao cổ. Và tại sao ngài lại nói điều đó? Ngài không nghĩ bộ dạng cải trang này hay ho sao?” Nàng nhìn xuống cơ thể mình, bất thình lình cảm thấy bất an. “Tôi biết vóc dáng tôi khá là… nhưng tôi nghĩ mình đã che giấu nó… hết sức.”
Anh cất tiếng, giọng trầm và ảm đạm. “Callie. Phải là thằng mù mới không để ý đến vóc dáng em trong trang phục đó. Ta không biết gã nào sở hữu một hình thể đáng yêu như…”
“Khá đủ rồi, thưa ngài!”, nàng ngắt lời một cách nghiêm nghị, cứ như không đứng trong Brooks với một trong những kẻ phóng đãng khét tiếng nhất London và ăn mặc như đàn ông. “Trễ rồi. Tôi muốn học cách đánh bạc, nếu ngài không phiền.”
Anh nhếch mép cười và kéo ghế ám chỉ nàng nên ngồi bên bàn chơi bài. Callie di chuyển đến ghế ngồi được chỉ định, nhức nhối nhận thấy sự gần gũi của anh. Khi đã yên vị ở phía đối diện bên kia chiếc bàn, anh nhấc bộ bài đã đặt sẵn ở đó và nói, “Ta nghĩ chúng ta nên bắt đầu vời xì dách”.
Ít phút sau đó, Ralston giải thích luật chơi – giúp Callie hiểu được chiến thuật cần thiết để bảo đảm các quân bài của mình có giá trị gần hai mươi mốt điểm nhất mà không vượt quá giới hạn. Họ chơi vài ván, Ralston để nàng thắng trước khi hạ gục ở ván thứ ba và tư. Ở ván thứ năm, nàng rộn ràng vì đã đạt hai mươi điểm đến khi anh lật những lá bài và công khai số điểm hai mươi mốt của mình.
Chán nản vì thất bại, Callie vỡ òa, “Ngài gian lận!”.
Hầu tước nhìn nàng, mắt mở trừng trừng với cơn thịnh nộ giả tạo. “Em bảo sao. Nếu em là đàn ông, ta sẽ thách đấu với em vì lời cáo buộc đó.”
“Tôi cam đoan với ngài, thưa ngài, rằng tôi sẽ phóng ngựa tiến lên để bênh vực sự thật, địa vị hèn mọn và sự công bằng.”
Ralston vừa cười khúc khích vừa xào bài. “Em đang trích dẫn Kinh Thánh trước mặt ta đấy à?”
“Đúng vậy”, nàng nghiêm trang nói, bức chân dung của sự ngoan đạo.
“Trong lúc chơi bài.”
“Còn nơi nào tốt hơn cho nỗ lực cải tạo một người như ngài?”, nàng nói, sự hài hước lấp lánh trong đáy mắt. Họ san sẻ tiếng cười trước khi anh chia bài và nàng tiếp tục, “Tuy nhiên như vậy sẽ khá là ngẫu nhiên, nếu ngài thách thức tôi. Tôi muốn tham dự một trận đấu súng.”
Ralston sửng sốt trong một tích tắc trước khi lắc đầu quy hàng. “Hẳn là vậy. Có việc nào trong bản danh sách sẽ không khiến ta choáng váng không?”
Nàng thản nhiên kiểm tra những quân bài của mình và nói, “Ồ, gần như chắc chắn không có.”
“À, xem xét đến vai trò đặc biệt của ta trong việc giúp đỡ em hoàn thành các mục tiêu, ta phải hỏi là… em thích chuyến đi lần này chứ?”
Nàng chun mũi cân nhắc câu hỏi. “Câu lạc bộ rất ấn tượng. Tôi tin chắc rằng mình sẽ không bao giờ có một trải nghiệm như thế này nếu không có ngài, thưa ngài.”
“Gabriel”, anh ngắt lời.
“Gabriel”, Callie tự sửa lại. “Nhưng tôi sẽ nói mình không chắc lắm tại sao đánh bạc lại có ma lực đến thế. Chắc chắn đây là một trò giết thời gian thú vị, nhưng tôi không hiểu cớ sao cuộc chơi này lại đẩy nhiều người vào ngục vì mắc nợ như vậy.”
Anh ngả lưng ra ghế và thận trọng quan sát. “Em không hiểu, em yêu, vì em không có gì để mạo hiểm.”
“Mạo hiểm?”
“Đúng vậy”, anh nói, “sức hút của bài bạc là ở chỗ gia tăng sự hồi hộp khi chiến thắng và nỗi sợ hãi khi thua cuộc.”
Nàng nghĩ về lời anh trước khi gật đầu thông suốt, “Vậy chúng ta sẽ cược tiền nhé?”
Anh nghiêng đầu về phía nàng. “Nếu em muốn.”
Nàng đổi ý. “Ngài không sợ bị mất tiền.”
“Không hẳn.”
“Vậy ngài sẽ không cảm nhận được sự mạo hiểm.”
“Ta có cảm thấy mạo hiểm hay không không thành vấn đề. Đây là buổi tối của em. Chỉ có em cần phải trải qua cảm giác hồi hộp đó. Ta chỉ là phụ tá của em.”
Callie không thể che giấu nụ cười trước lời nói vô thưởng vô phạt của anh. “Ôi, không, Gabriel”, nàng nói, và anh cứng đờ khi nàng mạnh dạn gọi tên mình. “Nếu chúng ta chơi bài thật sự thì tôi muốn ngài cảm thấy ngài có thể thua.”
Cặp mắt xanh của anh sáng lên ở phía bên kia chiếc bàn chơi bài. “Nói ra điều kiện của em đi.”
Sự phấn kích lan tỏa. “Được thôi, cho mỗi ván tôi thắng… ngài phải trả lời một câu hỏi. Một cách thành thật.”
Anh nhíu mày. “Loại câu hỏi nào?”
“Sao thế?”, nàng giễu, “Ngài sợ sẽ thua tôi sao?”
Anh rướn người về phía trước. “Được rồi, Hoàng hậu, nhưng cho mỗi ván ta thắng, em phải đáp ứng một yêu cầu… theo ý ta.”
Sự rúng động xuyên qua cơ thể, theo sau đó là một cảm giác kinh sợ sắc nét. “Loại yêu cầu nào?”
“Sao thế?”, anh lặp lại, “Em sợ à?”
Đúng vậy . Callie nhìn vào mắt anh một cách cương quyết. “Dĩ nhiên không.”
“Tuyệt vời”, anh nói, nhanh chóng chia bài. “Vậy hãy làm cho trò này trở nên thú vị nhé?”
Bất thình lình, chơi bài trở thành một trò tiêu khiển tuyệt diệu gây nghiện đối với Callie. Mỗi lượt bài đều khiến nàng nín thở tìm đối sách đánh bại Ralston. Vì, ở ván đầu tiên, nàng đã thắng… dù vậy không biết liệu có phải anh đã nhường mình.
Nói như thế không có nghĩa là nàng quan tâm. Callie muốn câu trả lời của mình. Nàng ngả lưng ra ghế và đưa mắt nhìn những ngón tay dài khéo léo của anh gom lại những lá bài trên bàn, xếp lại một cách cẩn thận và uể oải xáo lại trong lúc chờ câu hỏi. Nàng nhìn vào mắt anh. “Hãy kể tôi nghe về các cô gái điếm hạng sang.”
Anh bật cười cụt lủn và lắc đầu. “Ta đã đồng ý trả lời các câu hỏi. Câu vừa rồi không phải một câu hỏi.”
Nàng đảo mắt. “Được rồi. Ở đây thường xuyên có gái điếm à?”
“Đúng vậy.”
Khi thấy anh không nói rõ, nàng tiếp tục, “Họ thường xuyên giúp vui cho các nhóm đàn ông?”
“Callie”, anh nói một cách thẳng thừng, “Em muốn hỏi gì?”
Nàng chun mũi. “Tôi chỉ không hiểu sao cô ta… là… họ sắp… ý tôi là…”
Anh mỉm cười nhăn nhó và đợi nàng kết thúc.
“Ôi… ngài biết ý tôi mà.”
“Ta cam đoan với em là ta không biết.”
“Có ba người đàn ông và chỉ có mỗi mình cô ta!”
“Vậy à?”
“Không chịu nổi ngài! Ngài đã bảo là sẽ trả lời câu hỏi của tôi!”
“Nếu em đặt câu hỏi, em yêu, ta cam đoan sẽ trả lời.”
“Thật sự có thể trông đợi cô ta…”, nàng ngập ngừng tìm đúng từ.
“Khoái lạc?” Anh mớm lời một cách nhã nhặn.
“Giúp vui. Cả ba người kia?”
Anh lại bắt đầu chia bài. “Có thể.”
“Làm thế nào?”
Anh ngước nhìn nàng và nở nụ cười xảo trá. “Em thật sự muốn tôi trả lời câu đó ư?”
Nàng tròn mắt. “Ừm… không.”
Sau đó anh bật cười, tiếng cười trầm thấp và khàn khàn không giống bất cứ âm thanh nào nàng từng nghe và Callie điếng người bởi cách nó biến đổi anh. Khuôn mặt anh lập tức nhẹ nhàng hơn, mắt sáng hơn, bộ dạng thư giãn hơn. Nàng cười dù đang buông lời trách mắng, “Ngài thích thú với sự lúng túng của tôi.”
“Đúng vậy, Hoàng hậu.”
Nàng đỏ mặt. “Ngài không nên gọi tôi như thế.”
“Tại sao không? Em được đặt tên theo một hoàng hậu, đúng chứ?”
Nàng nhắm mắt và rùng mình mỉa mai. “Tôi không thích bị nhắc nhở về danh xưng đáng sợ đó.”
“Em nên thích nó”, anh nói thẳng. “Em là một trong số ít phụ nữ ta từng gặp có thể sánh được một cái tên như vậy.”
“Trước đây ngài đã nói điều đó rồi”, nàng nói.
Anh nhìn một cách hiếu kỳ. “Ta ư?”
Callie nhìn vào mắt anh và ngay lập tức hối hận vì đã khơi lại ký ức một thập niên trước, vốn rất vô vị với anh nhưng lại đầy ý nghĩa với nàng. Nàng nói nhanh, cố gắng kết thúc giây phút này. “Đúng vậy. Tôi không nhớ lúc nào. Chúng ta sẽ chơi chứ?”
Hai mắt Hầu tước khẽ nheo lại trước khi gật đầu. Nàng quá bối rối trong suốt ván bài kế tiếp nên anh dễ dàng chiến thắng, hai mươi so với hai mươi tám của nàng.
“Đáng lẽ em nên ngưng lại ở điểm mười chín”, anh thản nhiên chỉ ra.
“Tại sao? Làm thế tôi vẫn sẽ không thắng được”, nàng làu bàu.
“Tiểu thư Calpurnia ơi…”, nàng tin chắc anh sử dụng tên đó để khiêu khích mình, “Ta tin em là một kẻ thua cuộc cay cú”.
“Không ai thích thua cả, thưa ngài.”
“Hừm. Có vẻ đúng với em.”
Nàng thở dài. “Chịu thôi. Ngài muốn gì?”
Anh đợi nàng nhìn mình. “Xõa tóc ra.”
Nàng nhíu mày. “Tại sao?”
“Vì ta đã thắng. Em đã đồng ý các điều kiện.”
Callie nhanh chóng cân nhắc lời anh trước khi đưa tay gỡ xuống những chiếc kẹp đang giữ cho tóc đúng vị trí. Khi những dải tóc nâu mềm mượt buông thõng trên vai, nàng nói, “Hẳn trông tôi rất ngốc nghếch, mặc quần áo đàn ông mà lại để kiểu tóc này.”
Tia nhìn của Ralston không rời suốt thời gian nàng giải thoát những lọn tóc khỏi những cái kẹp tóc. “Ta cam đoan ngốc nghếch không phải từ ta sẽ dùng.”
Lời nói đi cùng giọng điệu đen tối mà Callie luôn ngưỡng mộ, khiến tim nàng đập thình thịch. Nàng hắng giọng. “Chúng ta tiếp tục chứ?”
Anh lại chia bài. Nàng thắng. Cố tỏ ra hờ hững và bình thản, nàng nói, “Ngài có nhân tình không?”.
Anh thoáng đông cứng trong lúc gom bài và ngay tức khắc Callie hối hận vì đã đưa ra câu hỏi đó. Nàng không thực sự muốn biết chuyện tình ái của anh. Đúng không nào?
“Ta không có.”
“Ồ”, nàng không chắc mong nhận được câu trả lời ra sao, nhưng cũng không phải câu này.
“Em không tin ta sao?”
“Tôi tin ngài. Ý tôi là ngài sẽ không ở đây với tôi nếu có một nơi nào đó và ai đó giống…”, Callie ngừng lại, nhận ra lời mình nói có thể gây hiểu lầm. “Nói thế không có nghĩa là tôi nghĩ ngài ở đây là để… với tôi…”
Hầu tước nhìn Callie, nét mặt vẫn không mảy may phơi bày chút tâm tư nào. “Ta vẫn sẽ ở đây với em.”
“Vậy sao?”, nàng rít lên.
“Đúng. Em khác biệt. Mới mẻ.”
“Ồ. À. Cảm ơn ngài.”
“Những cô nhân tình có thể phiền phức.”
“Tôi không nghĩ ngài thích sự phiền phức”, nàng lẳng lặng đáp.
“Không. Ta không thích.” Anh tán thành và đặt bộ bài xuống bàn. “Tại sao em lại quan tâm đến các nhân tình và gái điếm như vậy?”
Không phải các cô nhân tình. Chỉ nhân tình của ngài thôi. Nàng nhún vai. “Họ khá thu hút những người phụ nữ không được… tự do.”
“Ta không thấy bọn họ tự do gì cả.”
“Ồ! Có chứ! Họ có thể hành xử thoải mái với người nào họ thích! Họ không giống phụ nữ trong giới thượng lưu. Chúng tôi được kỳ vọng ngồi yên một chỗ trong lúc các ông cứ lông bông và chơi bời trác táng. Tôi nghĩ đây chính là lúc phụ nữ có cơ hội được buông thả một chút. Và những phụ nữ đó đã làm thế.”
“Em có một cái nhìn lãng mạn quá mức về việc những phụ nữ đó có thể và không thể làm. Họ bị trói buộc vào người đàn ông chu cấp cho họ. Họ lệ thuộc mọi thứ vào đàn ông. Tiền, thức ăn, quần áo.”
“Vậy thì khác gì tôi? Tôi cũng lệ thuộc Benedick với tất cả những thứ đó.”
Ralston rõ ràng khó chịu với sự so sánh của nàng. “Khác chứ. Anh ta là anh trai em.”
Callie lắc đầu. “Ngài sai rồi. Rất giống đấy. Chỉ có những người như cô gái ở hành lang đối diện được lựa chọn người sẽ ban ơn cho họ.”
Giọng Ralston trở nên nghiêm túc. “Em không biết gì về cô nàng ở hành lang đối diện hết, Callie. Cô ta là mặt trái của sự tự do. Ta cam đoan với em. Và ta đề nghị em thôi cái trò lãng mạn hóa cô ta trước khi vướng vào một mớ rắc rối.”
Dù có là kết quả từ chuyến phiêu lưu tối nay hay màn đấu khẩu nảy lửa với Ralston thì miệng Callie có vẻ đã hoàn toàn mất kết nối với sự nhẫn nhịn. “Tại sao chứ hả?”, nàng châm chích, “Tôi khá thích toàn bộ ý tưởng đó. Tôi sẽ không nhất thiết từ chối lời đề nghị trở thành nhân tình của một người nào đó ngay lập tức đâu nhé.”
Lời nói đó khiến anh thảng thốt trong câm lặng và Callie không thể giấu nụ cười điệu đàng đắc thắng đang chiếm lấy khuôn mặt mình khi nhận ra sự kinh ngạc của anh. Lông mày anh nhíu lại lúc nàng vươn tay lấy bộ bài và bắt đầu chia. Ralston túm lấy tay, giữ nàng bất động và kéo nàng nhìn vào mắt mình, đôi mắt chứa đựng một cảm xúc khó xác định nhưng đủ biết không phải chuyện tốt lành. “Em không có ý định đó.” Giọng anh xua đuổi sự phủ định.
“Tôi…” Cảm thấy mùi nguy hiểm, nàng liền nói thật. “Tất nhiên không.”
“Nó có trong danh sách không?”
“Cái gì? Không!”Sự choáng váng của nàng đủ sức thuyết phục anh.
“Em đáng giá hơn vai trò nhân tình của một gã công tử bột quyền quý nào đó, Callie. Không phải một vai trò đẹp đẽ gì đâu. Không lãng mạn gì cả. Những người đó sống trong những chiếc lồng mạ vàng. Còn em nên có một bệ thờ.”
Nàng nhạo báng. “Không đâu, cảm ơn ngài. Tôi không thích loay hoay với găng tay trẻ em và những lời xin lỗi.” Nàng giật tay mình ra khỏi tay anh. Hơi ấm từ cái chạm tay của Ralston thực sự quá nhiều. Quá gần gũi ước muốn thật sự – và ước muốn cháy bỏng cả đời nàng.
“Những lời xin lỗi?”
Callie nhắm mắt trong phút chốc để vun đắp làng can đảm. “Đúng. Những lời xin lỗi. Như lời xin lỗi được ngài bày tỏ hết sức chi tiết sáng nay ấy. Nếu tôi là người khác… cô ca sĩ opera của ngài, người phụ nữ bên hành lang đối diện… ngài sẽ xin lỗi chứ?”
Nom anh vẻ bối rối. “Không… nhưng em không phải họ. Em xứng đáng với những điều tốt đẹp hơn.”
“Tốt đẹp hơn”, nàng cáu bẳn lặp lại, “Đó là quan điểm của tôi! Ngài và toàn thế giới thượng lưu tin rằng sẽ tốt hơn cho tôi khi được đặt lên bệ thờ của sự đoan trang và chuẩn mực – cũng được thôi nếu một thập kỷ trên bệ thờ không quẳng tôi vào nhóm hàng bị xếp xó. Có lẽ những phụ nữ trẻ độc thân như em gái chúng ta nên ở đó. Nhưng tôi thì sao?” Giọng Callie vỡ ra khi nhìn xuống những lá bài trong tay. “Tôi sẽ không bao giờ có cơ hội trải nghiệm cuộc sống ở đó. Ở chỗ tôi chỉ có bụi và những lời xin lỗi chán ngắt – giống cái lồng của bọn họ”, nàng ám chỉ cô gái bên ngoài, “chỉ khác một lớp nước sơn”.
Hầu tước thận trong quan sát người con gái trước mặt, thinh lặng trong lúc nàng giải tỏa nỗi lòng. Không nghe được phản ứng của anh, nàng ngước lên nhìn nhưng chỉ trông thấy nét mặt kín bưng. Anh ta đang nghĩ gì?
“Chia bài đi.”
Callie làm theo và họ lặng lẽ chơi ván tiếp theo nhưng rõ ràng anh không còn chơi một trò xì dách vô thưởng vô phạt nữa. Từ khuôn mặt đăm chiêu đối diện, nàng biết anh ta sẽ thắng và trái tim đập thình thịch trong ngực khi nghĩ đến phản ứng của anh sau cơn bộc phát của nàng.
Sau khi thắng, anh ném những quân bài ra giữa bàn. Anh đứng lên, đi đến tủ búp phê và rót ra hai ly rượu scotch, quay lại và đưa một ly cho nàng.
Nàng nhận lấy và hớp một ngụm chất lỏng màu hổ phách rồi ngạc nhiên vì mình không phun và ho sặc sụa như hôm ở quán rượu. Sự thật là chất cồn chỉ gia tăng sức nóng đang lan tỏa khắp cơ thể trong lúc chờ đợi Gabriel đưa ra yêu cầu kế tiếp.
Ngoảnh mặt đi, anh bước đến chiếc ghế nệm trước lò sưởi, buông mình xuống và nhìn chằm chằm ngọn lửa, nàng không biết anh đang nghĩ gì. Anh đang nghĩ sẽ đưa nàng về? Chắc chắn Callie đã phát ngôn đủ để khiến cả anh và nàng ngượng ngùng. Nàng có nên xin lỗi không?
“Đến đây.” Lời nói xuyên qua căn phòng dù Hầu tước không rời mắt khỏi ngọn lửa đang cháy bập bùng.
“Tại sao?”
“Bởi vì ta muốn thế.”
Một tiếng trước, nàng sẽ bật cười trước ý kiến hống hách đó, nhưng vì một vài lý do không thể giải thích, ngay lúc này, Callie chỉ biết tuân theo mệnh lệnh. Nàng đứng lên và đến bên Ralston, chỉ dừng lại cách tay phải anh vài inch và chờ đợi, tiếng mạch máu chảy rần rần bên tai, hơi thở như lấp đầy cả phòng.
Sự chờ đợi này là một đòn tra tấn.
Sau đó, anh quay sang nhìn nàng một cách độc đoán với cặp mắt xanh thẳm và nói, “Ngồi xuống”.
Callie không mong đợi điều này. Nàng quầy quả di chuyển đến chiếc ghế còn lại nhưng anh lại nói, “Không phải ở đó, Hoàng hậu. Ở đây cơ.”
Nàng quay lại nhìn, sự kinh ngạc và lúng túng lộ rõ trong ánh mắt. “Ở đâu?”
Anh chìa tay. “Ở đây.”
m thanh đó vang rền khắp căn phòng. Anh ta bảo nàng ngồi lên đùi anh ta ư? Nàng lắc đầu, “Tôi không thể.”
“Em muốn thử vai trò đó cơ mà, em yêu”, anh nói, giọng ân cần và dỗ dành. “Đến đây. Ngồi với ta.”
Callie biết không cần anh nói thêm rằng đây là cơ hội của nàng. Với Ralston.
Nàng bước đến, đứng ngay trước mặt Ralston và nhìn vào cặp mắt xanh, không nói gì; nàng không phải nói. Chỉ trong giây lát, anh kéo nàng lên đùi mình và lấy môi mình bao phủ môi nàng.
Không thể quay lại.
Callie thả hồn vào chuyến phiêu lưu cùng với anh.