Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

A Wallflower Christmas

Chương 9

Tác giả: Lisa Kleypas

Translator: phapsuxanh

Mặc dù cả Hannah và Natalie đều đã ngầm quyết định bỏ lại phía sau mối xích mích tối hôm trước, mối quan hệ giữa họ vẫn lạnh nhạt vào ngày kế tiếp. Bởi vậy, Hannah đã thở phào nhẹ nhõm khi không được mời tham dự chuyến đi dạo trên xe ngựa xuyên qua miền quê với một nhóm các quý bà. Những người phụ nữ khác đã chọn ở lại Stony Cross Park, trò chuyện về trà và đồ thủ công, trong khi phần lớn các quí ông đã rời đi cả ngày để tham dự lễ hội bia ở Alton.

Còn lại một mình, Hannah nhàn rỗi khám phá trang viên, nán lại phòng trưng bày nghệ thuật ngắm nhìn hàng loạt những bức tranh vô giá. Nàng cũng đến thăm vườn cam, thưởng thức hương thơm của cam và nguyệt quế thoảng trong không khí. Nàng đang trên đường đến phòng khiêu vũ thì thấy một cậu bé trai mà nàng từng đọc truyện cho nghe.

Cậu bé có dáng vẻ sợ hãi và ngập ngừng, vội vã chạy loạng choạng qua hành lang. Cậu đang giữ chặt một loại đồ chơi bằng gỗ trong tay.

“Xin chào. Cháu đi lạc à?” Hannah hỏi, ngồi xổm đối mặt với cậu.

“Không, thưa cô.”

“Cháu tên là gì?”

“Arthur, thưa cô.”

“Dường như cháu không vui, Arthur. Có vấn đề gì không ?”

Cậu bé gật đầu. “Cháu đã chơi với một thứ mà cháu không nên chơi, và bây giờ nó bị kẹt và cháu sẽ bị đánh đòn.”

“Cái gì vậy?” nàng hỏi một cách cảm thông. “Cháu đã chơi ở đâu?”

“Cháu sẽ chỉ cho cô.” Háo hức, cậu bé tóm lấy tay nàng và kéo nàng đi theo.

Hannah sẵn lòng. “Chúng ta đang đi đâu đây?”

“Cây Giáng sinh.”

“Oh, tuyệt. Cô cũng đang trên đường đến đó.”

Arthur dẫn nàng đến phòng khiêu vũ, thật may mắn cho cả hai là nơi ấy không có người. Cây Giáng sinh khá lớn, tỏa sáng lấp lánh với những vật trang trí ở nửa dưới, nhưng nửa trên vẫn còn chưa được trang hoàng.

“Có gì vướng trên cây hả?” Hannah bối rối hỏi.

“Vâng, thưa cô, ngay đây.” Cậu bé chỉ một cành cây cao hơn phía trên đầu họ.

“Cô không thể thấy bất cứ … Oh, lạy Chúa, đó là cái gì?”

Một cái gì đó màu đen và bằng lông thú bị treo trên cành cây, trong nó giống với một tổ chim. Hay xác của một loài gặm nhấm.

“Nó là tóc của Mr. Bowman.”

Hannah tròn mắt. “Tóc giả của ông ấy? Nhưng làm sao … làm thế nào … “

“Dạ thì,” Arthur giải thích nguyên nhân, “cháu thấy ông ấy ngủ trưa trên chiếc ghế trường kỷ trong thư viện, và tóc của ông ấy đang đung đưa trên đầu, và cháu nghĩ có lẽ chơi với nó sẽ rất vui. Vậy nên cháu đã bắn nó với cái súng cao su đồ chơi, nhưng sau đó nó bay quá cao, vướng lên trên Cây Giáng Sinh, cháu không thể với đến được. Cháu đang định trả lại nó cho Mr. Bowman trước khi ông ấy thức dậy, cháu thật sự đã định vậy!” Cậu bé nhìn nàng tràn trề hy vọng. “Cô có thể lấy nó xuống không?”

Lúc ấy, Hannah đã quay đi và giấu mặt vào tay, và nàng cười đến mức khó thở. “Cô không nên cười,” nàng hổn hển, “oh, cô không nên …”

Nhưng càng cố nén thì cơn buồn cười càng tệ hại hơn, cho đến khi nàng buộc phải lau nước mắt vào tay áo. Khi đã có thể trấn tĩnh bản thân một chút, nàng đưa mắt nhìn vào Arthur, người đang nhăn nhó, và điều đó gần như làm nàng muốn bật cười lần nữa. Với khả năng có một trận đòn chờ sẵn, cậu không hề thấy tình cảnh nàỳ đáng để cười như nàng. “Cô xin lỗi,” nàng xoay xở để nói. “Tội nghiệp Arthur. Tội nghiệp Mr. Bowman! Được rồi, cô sẽ cố lấy nó xuống, dù cô có phải làm gì đi chăng nữa..”

“ Cháu đã thử với chiếc thang,” Arthur nói. ”Nhưng ngay cả khi leo lên cao nhất, cháu vẫn không thể với đến nó.”

Hannah nhìn cái thang gần bên cạnh đánh giá. Nó là một cái thang có thể kéo dài, một cấu trúc hình chữ A tạo thành bởi hai thanh có những bậc để bước lên với chiếc chân gập co giãn thứ ba chống giữa chúng. Người ta sẽ trượt phần thang giữa thang lên hoặc xuống để điều chỉnh. Nó đã được nâng sẵn đến độ cao cao nhất.

“Cô không lớn con lắm,” Arthur nghi ngờ. “Cháu không nghĩ cô có thể với được nó, giống như cháu.”

Hannah cười với cậu. “Ít nhất cô có thể thử”.

Hai người cùng nhau di chuyển cái thang đến gần một chỗ thích hợp trên bức tường. Hannah cởi giày ra. Cẩn thận không đạp lên vạt váy, nàng can đảm leo lên cái thang trong đôi bít tất dài của nàng, ngập ngừng một lúc trước khi tiếp tục leo lên phần thang kéo dài. Cao hơn và cao hơn, cho đến khi nàng đến đỉnh thang. Nàng với đến chùm tóc giả, một lần để nhận ra với sự thất vọng rằng nó cách xa tầm với của nàng xấp xỉ sáu inches.

“Đồ trời đánh,” nàng càu nhàu. “Nó hầu như nằm ngoài tầm tay của cô.”

“Đừng té, thưa cô,” Arthur nói lên với nàng. “Có lẽ cô nên xuống đây ngay.”

“Cô chưa thể bỏ cuộc.” Hannah nhìn từ chiếc thang đến gờ tường nhô ra ở phía trên vượt ra khỏi hốc tường. Nó cao hơn thanh thang trên cùng của cái thang khoảng một foot. “Cháu biết đấy,” nàng nói ngẫm nghĩ, “nếu cô đứng ở cái gờ tường kia, cô nghĩ cô có thể với đến mái tóc giả của Mr. Bowman.” Một cách cẩn thận, nàng nâng người lên và bò lên gờ tường, kéo theo đống váy với nàng.

“Cháu đã không biết là những tiểu thư già như cô cũng có thể leo trèo,” Authur bình luận, trông có vẻ bị ấn tượng.

Hannah cười nhăn nhở thảm thương với cậu bé. Chú ý vào bước chân của nàng, nàng dừng lại và với lấy mái tóc giả không may đang rũ xuống. Trước sự thất vọng của nàng, nó vẫn quá cao. “Ồ, Arthur, tin xấu là cô vẫn không thể với đến nó. Tin tốt là, cháu có một cái súng cao su rất ấn tượng đấy.”

Cậu bé thốt ra một tiếng thở dài. “Cháu sẽ bị đánh mất.”

“Không hẳn như thế. Cô sẽ nghĩ một vài cách để lấy lại nó. Trong lúc ấy—“

“Arthur!” Một cậu bé khác xuất hiện ngay lối ra vào phòng khiêu vũ. “Mọi người đang tìm cậu,” cậu bé nói không kịp thở. “Gia sư của cậu nói cậu trễ buổi học, và ông ấy đang trở nên bực mình và cáu gắt hơn qua từng giây đấy!”

“Oh, tin sét đánh,” Arthur càu nhàu. “Cháu phải đi, thưa cô. Cô có thể tự xuống từ đó không?”

“Được, cô sẽ ổn thôi.” Hannah nói xuống với cậu. “Đi đi, Arthur. Đừng để trễ buổi học của cháu.”

“Cảm ơn cô.” Cậu la lớn, và vội vã rời khỏi căn phòng. Giọng nói của người bạn cậu loáng thoáng từ hành làng. “Tại sao cô ấy lại ở trên đó … ?”

Hannah đi từng bước về phía chiếc thang một cách chậm chạp. Tuy nhiên, trước khi nàng leo lại lên nó, phần kéo dài ở giữa sụp xuống, âm thanh clack-clack-clack vang lên xuyên qua phòng khiêu vũ. Chết lặng, Hannah nhìn chằm chằm vào cái thang hình chữ A mà bây giờ đã ở xa, xa phía dưới nàng.

“Arthur?” nàng gọi, nhưng không có lời đáp lại.

Hannah nhận rõ rằng nàng đang ở trong tình thế khó khăn.

Làm sao mà một buổi sáng yên bình của nàng lại trở nên thế này, với nàng bị mắc kẹt lưng chừng phía trên của phòng khiêu mà với không có lối nào để xuống, và trang viên hầu như vắng vẻ? Trong việc nỗ lực cứu lấy Mr. Bowman khỏi sự xấu hổ, nàng đã đem vô số rắc rối đến với mình. Bởi vì bất cứ ai tìm thấy nàng chắc chắn sẽ không thể im lặng về nó, và câu chuyện sẽ được lặp lại không có điểm dừng cho đến khi nàng trở thành trò cười của toàn bộ những buổi họp mặt hội hè.

Hannah thốt ra tiếng nói khẽ. “Xin chào?” nàng gọi trong hy vọng. “Có ai nghe thấy tôi không?”

Không một lời đáp.

“Rác rưởi,” nàng nói dữ dội. Nó là từ ngữ xấu xa duy nhất mà nàng biết.

Vì có vẻ như nàng có thể phải đợi một lúc lâu trước khi ai đó đến giải cứu, nàng cân nhắc việc hạ thấp người để ngồi trên gờ tường. Nhưng nó khá là hẹp. Nếu nàng mất thăng bằng, không nghi ngờ gì là nàng sẽ bị gãy vài thứ.

Chán nản, xấu hổ và lo âu, nàng chờ đợi và chờ đợi, đến khi nàng chắc chắn rằng ít nhất một phần tư tiếng đã trôi qua. Cứ mỗi vài phút nàng lại kêu cứu, nhưng trang viên thì cực kỳ im lặng.

Chỉ khi nàng cảm thấy sự giày vò của việc thương hại bản thân và thất vọng sâu sắc, ai đó đã đến ngưỡng cửa. Đầu tiên nàng nghĩ đó một người hầu. Anh ta ăn mặc thoải mái đến choáng váng trong chiếc quần đen và áo sơ mi được xắn lên để lộ bắp tay mạnh mẽ. Nhưng khi anh ta vào phòng với bước đi nhàn tản thư giãn, nàng nhận ra cái cách mà anh ta di chuyển, và nàng nhắm mắt mệt mỏi.

“Hẳn là anh ta,” nàng lẩm bầm.

Nàng nghe thấy tên nàng được nói với giọng điệu trêu chọc, và mở mắt nàng thấy Rafe Bowman đang đứng phía dưới. Có một biểu hiện kỳ quặc trên khuôn mặt anh, pha trộn giữa vẻ buồn cười và bối rối và vẻ gì đó trông giống như lo lắng.

“Hannah, nàng đang làm cái quái gì trên đó thế?”

Nàng đã quá kiệt sức để quở trách anh vì việc dùng tên thánh của nàng. “Tôi muốn lấy vài thứ,” nàng nói ngắn gọn. “Cái thang bị sập lại. Ngài đang làm gì ở đây thế?”

“Ta được những đóa hoa dán tường tuyển để giúp trang trí cái cây. Vì lẽ rằng tất cả người hầu đã bận rộn, họ cần người có chiều cao có thể leo lên những cái thang.” Một khoảng lặng. “Nàng không có vẻ đủ khả năng trong cả hai việc, cưng ạ.”

“Tôi leo lên một cách hoàn hảo.” Hannah trở nên đỏ bừng ở khắp nơi, từ chân tóc cho đến ngón chân. “Chỉ là việc đi xuống tạo thành một vấn đề .Và đừng có gọi tôi là ‘cưng’, và … ngài có ý gì, những đóa hoa dán tường?”

Bowman đã đi đến chỗ cái thang và bắt đầu lắp bánh cóc vào phần kéo dài ở giữa. “Một cái tên ngớ ngẩn mà các em gái ta và bạn bè chúng gọi cái nhóm nhỏ của mình. Nàng đang muốn lấy cái gì vậy?”

“Không có gì quan trọng.”

Anh cười toe toét.”Ta e là ta không thể giúp nàng xuống đến khi nàng nói với ta.”

Hannah khao khát được bảo anh hãy đi đi, nàng thà đợi hàng ngày trời còn hơn là chấp nhận sự giúp đỡ của anh. Nhưng nàng đang trở nên mệt mỏi vì phải đứng trên cái gờ tường đáng nguyền rủa này.

Nhìn thấy sự do dự của nàng, Bowman ra vẻ tình cờ nói, “Những người khác sẽ đến đây trong giây lát. Và ta hẳn nên nhắc rằng ta có một tầm nhìn tuyệt vời lên váy của nàng.”

Trút ra một hơi thở mạnh, Hannah cố gắng thu gọn váy của nàng lại gần hơn quanh nàng, và và sự thăng bằng của nàng lảo đảo.

Bowman nguyền rủa, cơn buồn cười của anh biến mất. “Hannah, dừng lại. Ta không nhìn đâu. Ở yên đấy, quỷ tha ma bắt. Ta sẽ lên đó để đỡ nàng.”

“Tôi có thể tự làm được. Chỉ cần đem cái thang lại gần tôi.”

“Quỷ thật. Ta sẽ không mạo hiểm để nàng làm gãy cổ mình đâu.” Khi đã kéo cái thang đến chiều dài nhất, Bowman trèo lên nó với sự mau lẹ đáng kinh ngạc.

“Nó có thể sụp lại lần nữa,” Hannah lo lắng nói.

“Không, nó sẽ không. Ở đây có một cái khóa đỡ bằng sắt trên mỗi hai bên của phần thang giữa. Chúng có thể không đóng vào vị trí trước khi nàng leo lên. Nàng nên luôn luôn chắc chắn rằng cả hai giá đỡ đã khóa trước khi sử dụng một trong những cái đó.”

“Tôi không có kế hoạch leo lên bất cứ cái gì lần nữa,” nàng nói với sự chân thành mãnh liệt.

Bowman cười. Lúc này anh ở trên đỉnh của cái thang, một bàn tay đưa ra. “Chậm thôi, bây giờ. Nắm lấy tay ta và di chuyển cẩn thận. Nàng sẽ đặt chân mình lên thanh thang và quay mặt vào tường. Ta sẽ giúp nàng.”

Khi Hannah tuân theo, nàng chợt nảy ra ý nghĩ rằng theo logic thì việc leo xuống có một phần khó khăn hơn việc đã leo lên. Nàng cảm thấy dâng lên đột ngột lòng biết ơn đối với anh, đặc biệt bởi vì anh trở nên tốt hơn nhiều so với những gì mà nàng đã tưởng.

Bàn tay của anh rất mạnh mẽ khi nó ôm sát quanh người nàng, và giọng nói của anh thì trầm và làm yên lòng. “Ổn rồi. Ta có nàng rồi. Bây giờ bước về phía ta và đặt chân nàng—không, không phải ở đây, cao hơn—đúng. Chúng ta ở đây.”

Hannah đứng hẳn trên cái thang, và anh hướng dẫn nàng xuống đến khi cánh tay anh ôm sát hai bên người nàng, cơ thể anh là một cái lồng rắn chắc, ấm áp. Nàng đang quay mặt khỏi anh, nhìn chằm chằm xuyên qua những bậc thang, trong khi đó anh ấn chặt suốt chiều dài cơ thể nàng từ phía sau. Khi anh nói, hơi thở ấm áp của anh phả vào má nàng. “Nàng an toàn rồi. Hãy nghỉ một chút.” Anh chắc hẳn là đã cảm thấy những cái rùng mình chạy dọc người nàng. “Thả lỏng nào. Ta sẽ không để nàng té đâu.”

Nàng muốn nói với anh rằng nằng không hề sợ độ cao tí nào. Nó chỉ là những cảm giác mới lạ của việc bị lơ lửng và không chỗ dựa, và hương thơm ngọt ngào của anh, quá sạch sẽ và nam tính, và những cơ bắp cường tráng mà nàng có thể cảm nhận qua lớp vải lanh mỏng áo sơ mi của anh. Một hơi nóng kỳ lạ bắt đầu nở ra bên trong nàng, lan ra một cách chậm rãi.

“Cái thang có thể giữ được cả hai chúng ta chứ?” nàng kiềm chế để hỏi.

“Đúng vậy, nó có thể dễ dàng đỡ được nửa tá người.” Giọng nói của anh dỗ dành êm ái, những lời mềm mại mơn trớn áp vào tai nàng. “Chúng ta sẽ đi xuống từng bậc một.”

“Tôi ngửi thấy mùi bạc hà,” nàng nói đầy ngạc nhiên, quay lại đủ để nhìn thấy anh nhiều hơn.

Một sai lầm.

Khuôn mặt anh đối diện với mặt nàng, đôi mắt nóng bỏng và đen tối, lông mi của anh như lụa đen. Thật là một khuôn mặt với những đường nét mạnh mẽ, có lẽ những nét mỏng manh hơi góc cạnh, như bản vẽ phác họa của người họa sĩ mà vẫn chưa được làm dịu đi và tô bóng. Nàng không thể ngăn mình tự hỏi cái gì nằm phía dưới vẻ ngoài mạnh mẽ, cứng rắn kia, anh có thể như thế nào trong một khoảnh khắc mềm yếu.

“Họ đang làm kẹo có thắt dây ruy băng ở trong nhà bếp.” Hơi thở của anh ấm áp, luồng hơi ngọt ngào có vị bạc hà phả vào môi nàng.”Ta ăn một vài cái bị vỡ.”

“Ngài thích đồ ngọt à?” nàng do dự hỏi.

“Không thường xuyên. Nhưng ta thích bạc hà.” Anh đã đi đến bậc thang thấp hơn, và dỗ nàng theo sau.

“Mái tóc giả,” Hannah phản đối, ngay cả khi nàng đi xuống cùng với anh.

“Cái gì cơ?” Rafe theo cái nhìn của nàng, thấy mái tóc giả của cha anh đang đung đưa trên một cành cây, và phát ra một âm thanh tắc nghẹn. Dừng đi xuống, anh cúi đầu mình xuống vai của Hannah và đấu tranh để nén không cười phá lên đến nỗi đe dọa làm ngã cả hai người xuống khỏi thang. “Đó có phải là thứ mà nàng đã cố gắng với đến không? Lạy Chúa.” Anh giữ vững nàng với một tay khi nàng tìm kiếm chỗ để chân. “Bỏ sang một bên câu hỏi lúc đầu làm sao nó lên được chỗ đó, tại sao nàng lại mạo hiểm cái cổ xinh đẹp của nàng vì cái nùi tóc chết tiệt kia?”

“Tôi muốn cứu cha ngài khỏi sự xấu hổ.”

“Nàng có một tâm hồn nhỏ bé ngọt ngào làm sao,” anh nói nhẹ nhàng.

Lo sợ anh đang chế giễu nàng, Hannah dừng lại và quay quanh. Nhưng anh đang cười với nàng, ánh mắt của anh âu yếm, và nét mặt của anh làm tăng lên một chuỗi run rẩy ở cơ hoành của nàng. “Hannah, chỉ có duy nhất một cách để không chạm đến sự xấu hổ của cha ta đó là giữ cho ông ấy khỏi phải tìm kiếm cái mớ tóc giả chết tiệt kia lần nữa.”

“Nó không tôn lên nhiều lắm,” nàng thừa nhận. “Đã có ai nói với ông ấy chưa?”

“Có, nhưng ông ấy từ chối chấp nhận sự thật rằng có hai thứ không thể mua bằng tiền. Hạnh phúc, và tóc thật.”

“Nó là tóc thật,” nàng nói. “Ông ấy chỉ là tình cờ không tự mình làm nó mọc.”

Bowman cười lục khục và hướng dẫn nàng xuốn một bậc thang khác.

“Tại sao ông ấy không hạnh phúc?” Hannah cả gan hỏi.

Bowman suy nghĩ về câu hỏi quá lâu đến nỗi họ đã chạm đến sàn nhà vào lúc anh trả lời.” Đó là câu hỏi lớn. Cha ta đã dùng cả đời mình để theo đuổi thành công. Và bây giờ khi ông ấy giàu hơn cả Croesus, ông ấy vẫn không thỏa mãn. Ông sở hữu hàng dãy ngựa đua, những nhà đầy xe kéo, toàn bộ những con đường với các tòa nhà … và nhiều phụ nữ bầu bạn bất cứ người đàn ông nào nên có. Tất cả những cái đó làm cho ta tin rằng không thứ gì hoặc người nào sẽ mãi mãi đủ cho ông ấy. Và ông ấy sẽ không bao giờ hạnh phúc.”

Ngay khi họ ở trên mặt đất, Hannah quay lại đối mặt với anh, đứng với đôi chân đi vớ dài của nàng. “ Đó cũng là số phận của ngài phải không, Mr. Bowman?” nàng hỏi. “Không bao giờ có hạnh phúc?”

Anh nhìn chằm chằm xuống nàng, nét mặt của anh khó mà hiểu được. “Có thể.”

“Tôi xin lỗi,” nàng nói nhẹ nhàng.

Lần đầu tiên kể từ khi nàng gặp Bowman, anh có vẻ như bị cướp mất lời nói. Ánh mắt của anh sâu và đen và mềm yếu, và nàng cảm thấy ngón chân nàng cuộn lại để tránh khỏi nền nhà trơ trụi. Nàng trải qua cái cảm giác mà thỉnh thoảng nàng có khi ở ngoài chỗ lạnh và ẩm ướt, rồi đi vào bên trong dùng một tách trà có đường … khi trà quá nóng đến nỗi gần như bỏng khi uống, tuy vậy sự kết hợp của vị ngọt và hơi ấm nóng rẫy quá tuyệt để cưỡng lại.

“Ông ngoại của tôi đã có lần bảo tôi,” nàng tự động nói, “rằng bí mật của hạnh phúc chỉ đơn thuần là ngừng cố gắng.”

Bowman vẫn nhìm chăm chú vào nàng, như thế anh mải mê ghi nhớ điều gì đó, tận hưởng điều gì đó. Nàng cảm thấy một sự gần gũi tuyệt vời giữa họ, y như không khí tự nó đang đưa họ lại với nhau.

“Điều đó có tác dụng với nàng không?” anh hỏi giọng khàn khàn. “Việc không cố gắng ấy?”

“Vâng, tôi nghĩ vậy.”

“Ta không nghĩ ta có thể dừng lại.” Giọng nói của anh trở nên trầm ngâm. “Nó là lòng tin phổ biến ở Mỹ, nàng biết đấy. Sự mưu cầu hạnh phúc. Nó có trong bản tuyên ngôn của chúng tôi, như sự thật hiển nhiên.”

“Vậy tôi tin rằng ngài phải tuân theo nó. Mặc dù tôi nghĩ nó là một quy định ngớ ngẩn.”

Một cái cười toe toét thoáng qua khuôn mặt anh. “Nó không phải là qui định, nó là chân lý.”

“Ồ, mặc kệ nó là cái gì đi nữa, ngài không thể đi tìm kiếm hạnh phúc y như nó là chiếc giày mà ngài bỏ quên dưới giường. Ngài đã có nó rồi, ngài hiểu chứ? Ngài chỉ cần để cho bản thân mình như thế.” Nàng dừng lại và nhăn nhó. “Tại sao ngài lắc đầu với tôi như thế?”

“Bởi vì nói chuyện với nàng nhắc ta về những đoạn trích dẫn được thêu mà ngườu ta luôn đặt trên những chiếc gối trong phòng khách.”

Anh lại chế nhạo nàng lần nữa. Nếu nàng đang mang một đôi boot cứng, nàng hẳn sẽ đá vào ống chân anh. Sau khi dành cho anh một cái quắc mắt, nàng quay đi để tìm đôi giày bị bỏ ra của nàng.

Nhận ra thứ mà nàng muốn, Bowman thích thú nhặt lên đôi giày đi trong nhà của nàng. Với một cử động uyển chuyển, anh quỳ xuống sàn nhà, bắp đùi của anh căng ra. “Để ta giúp nàng.”

Hannah duỗi chân nàng ra, và anh cẩn thận đeo giày cho nàng. Nàng thấy cảm thấy cái chạm nhẹ nhàng của các ngón tay anh trên mắt cá chân nàng, ngọn lửa êm dịu chạy từ dây thần kinh này đến dây thần kinh khác đến khi dường như toàn bộ cơ thể nàng đều sống dậy. Miệng nàng khô khốc. Nàng nhìn xuống bờ vai dài rộng của anh, cái cách mà những lọn tóc dày của tóc anh nằm đó, hình dáng đầu anh.

Anh hạ chân nàng xuống sàn nhà và với lấy chân bên kia. Nàng ngạc nhiên vì cảm giác dịu dàng từ sự đụng chạm của anh. Nàng đã không nghĩ một người đàn ông to lớn có thể nhẹ nhàng đến thế. Anh xỏ giày vào chân nàng, nhận thấy rằng rìa trên cùng của lớp da bên ngoài gấp xuống đến chỗ trong cùng, và ngón tay cái của anh lướt vào bên trong gót chân để chỉnh nó.

Vào lúc đó, một vài người đi vào trong căn phòng. Tiếng nói chuyện của người phụ nữ dừng lại đột ngột.

Đó là Lady Westcliff, Hannah nhìn trong sự kinh ngạc. Làm sao mà cảnh này lại xuất hiện trước họ?

“Thứ lỗi cho chúng tôi,” nữ Bá tước nói hớn hở, đưa cái nhìn đầy nghi ngờ về phía anh của nàng. “Có phải chúng tôi đang làm gián đoạn chuyện gì không?”

“Không,” Bowman trả lời, nhỏm dậy. “Chúng tôi chỉ là đang diễn vở Lọ lem. Em có đem những vật trang trí còn lại đến không?”

“Hàng đống,” một giọng nói khác vang lên, và Lord Westcliff và Mr. Swift đi vào phòng, mang theo cái giỏ lớn.

Hannah nhận ra nàng đang ở giữa một buổi họp mặt riêng tư … ở đây có một người em gái khác của Bowman, Mrs. Swift, và Lady St. Vincent, và Annabelle.

“Em tuyển tất cả họ để giúp để hoàn tất việc trang trí,” Lillian nói với một nụ cười toe toét. “Thật là quá tệ khi Mr. Hunt vẫn chưa đến … anh ấy hầu như không cần đến thang.”

“Anh cũng cao gần như anh ấy,” Bowman phản đối.

“Vâng, nhưng anh không thực hiện những chỉ dẫn gần tốt như thế.”

“Điều đó còn tùy thuộc vào người đưa các chỉ dẫn,” anh nói ngược lại.

Hannah cắt ngang một cách không thoải mái, “Tôi nên đi. Xin lỗi—“

Nhưng lúc vội vã rời đi, nàng hoàn toàn quên mất cái thang chữ A ở ngay phía sau nàng. Và khi nàng quay đi, chân nàng mắc vào nó.

Với một cử động nhanh như chớp, Bowman chụp lấy nàng trước khi nàng có thể té ngã, và kéo nàng áp vào lồng ngực rắn chắc của anh. Nàng cảm thấy những cơ bắp mạnh mẽ gấp lại ở dưới lớp áo sơ mi của anh. “Nếu nàng muốn ta ôm lấy nàng,” anh thì thầm trêu chọc với âm giọng trầm, “nàngchỉ cần yêu cầu.”

“Rafe Bowman,” Daisy Swift khiển trách khôi hài, “có phải anh đang phải nhờ đến việc làm vấp chân phụ nữ mới giành được sự chú ý của họ?”

“Khi mà những cố gắng khôn ngoan khác anh đã không thành công, thì đúng vậy.” Anh cẩn thận buông Hannah ra. “Nàng không phải đi, Miss Appleton. Thật ra, chúng ta có thể sử dụng một đôi bàn tay nữa.”

“Tôi không nên—“

“Oh, hãy ở lại!” Lillian nói với sự nhiệt tình, và sau đó Annabelle tham gia, và sẽ là không lịch sự nếu Hannah từ chối.

“Cảm ơn cô, tôi sẽ,” nàng nói với nụ cười ngượng ngùng. “Và không giống như Mr. Bowman, tôi thực hiện những hướng dẫn khá là tốt.”

“Tuyệt vời,” Daisy la lên, đưa cho Hannah một giỏ đựng những khăn tay thiên thần. “Bởi vì ngoại trừ hai trong số chúng tôi, tất cả những người ở đây đều thích được đưa ra mệnh lệnh.”

.

ĐÓ LÀ BUỔI CHIỀU TUYỆT NHẤT MÀ RAFE ĐÃ TRẢI QUA TRONG MỘT KHOẢNG THỜI GIAN DÀI. Có lẽ chưa bao giờ. Thêm hai cái thang nữa được mang đến. Đàn ông cột những những cây nến bằng dây thép lên các cành cây và treo những đồ trang trí tại những vị trí được chỉ, trong khi phụ nữ chuyển những vật trang trí lên cho họ. Những lời chọc ghẹo thân thiện được tung ra hết lần này đến lần khác, không kể đến sự náo động của tiếng cười khi họ kể cho nhau những kỷ niệm về những kỳ nghỉ đã qua.

Leo lên cái thang cao nhất, Rafe tìm cách giật lấy mái tóc giả đung đưa trước khi bất cứ ai thấy nó. Anh liếc nhìn Hannah, người đang đứng ở dưới. Một cách kín đáo anh thả nó xuống cho nàng. Nàng bắt lấy và nhét nó sâu vào trong một cái giỏ.

“Đó là cái gì thế?” Lillian gặng hỏi.

“Tổ chim,” Rafe trả lời bình thản, và anh nghe Hannah che giấu một tiếng cười.

Westcliff rót ra một loại rượu vang đỏ thượng hạng và chuyền những cái ly vòng quanh, lại còn ép Hannah một ly khi nàng cố từ chối.

“Có lẽ tôi nên pha nước vào,” nàng nói với Bá tước.

Westcliff nhìn có vẻ như bị xúc phạm. “Pha loãng Cossart Gordon ’28? Đó là báng bổ!” Anh cười nhăn nhở với nàng. “Đầu tiên hãy thử nó nguyên chất như thế, Miss Appleton. Và nói với tôi nếu cô không thể nhận thấy hương vị của cây thích, trái cây và lửa. Như nhà thơ Horace người La Mã có một lần nói rằng, ‘Rượu vang đem ánh sáng đến những nơi bí mật giấu kín của tâm hồn.’”

Hannah cười trả lại với anh và nhấp một hớp rượu. Nó đậm đà, hương vị tuyệt vời mang đến biểu hiện hạnh phúc trên khuôn mặt nàng. “Hương vị tuyệt vời,” nàng thừa nhận. “Nhưng hơi mạnh. Và có lẽ tôi có vài bí mật trong lòng mà vẫn nên giấu kín.”

Rafe thì thầm với Hannah, “Một ly sẽ không đánh đổ hoàn toàn đức hạnh của nàng đâu, ta rất tiếc đấy. Nào, tiến lên trước và uống thêm vài ly nữa.”

Anh mỉm cười khi nàng ửng đỏ một chút. Thế là tốt, anh nghĩ, rằng Hannah không hề biết là anh muốn nếm rượu trên đôi môi nàng khủng khiếp đến thế nào. Và cũng may mắn là Hannah dường như hề biết anh thèm muốn nàng nhiều thế nào.

Điều làm anh bối rối là nàng không hề sử dụng những mưu mẹo mà phụ nữ hay dùng … không có những cái nhìn ve vãn, không có những cái vuốt ve khôn ngoan hay mơn trớn, không có những lời bình luận khêu gợi. Nàng ăn mặc như một nữ tu sĩ trong suốt kì nghỉ, và đến giờ, nàng không một lần làm ra vẻ bị anh làm cho ấn tượng.

Vì thế quỷ mới biết cái gì đã gây ra tất cả sự thèm muốn này. Và nó không phải là loại khao khát bình thường, nó là … hương vị của cái gì đó. Nó là hơi ấm tàn nhẫn thẳng thừng, như ánh mặt trời mạnh mẽ, và nó tràn đầy khắp mọi bộ phận cơ thể anh. Nó hầu như làm cho anh choáng váng.

Khi nghĩ về nó, nó khá giống một cơn sốt.

Khi rượu đã hết và công việc trang trí được tiếp tục, căn phòng lớn vang dội những tiếng cười, nhất là khi Lillian và Daisy thử hòa âm một vài dòng của bài hát mừng Giáng sinh phổ biến.

“Nếu âm thanh đó được tạo nên bởi hai tiếng chim hót,” Rafe nói với những người em gái của anh, “Anh sẽ bắn chúng ngay tức lự để cứu chúng ra khỏi sự khổ sở của chính mình.”

“Ồ, anh hát như một con voi bị thương,” Daisy vặn lại.

“Con bé đang nói dối,” Rafe nói với Hannah, người đang kéo dài dây kim tuyến ở dưới anh.

“Ngài hát không tệ?” nàng hỏi.

“Ta không hát tí nào.”

“Vì sao thế?”

“Nếu ai đó không làm việc gì tốt, thì không nên làm.”

“Tôi không đồng ý,” nàng phản đối. “Đôi khi sự cố gắng nên được thực hiện dù là kết quả không hoàn hảo.”

Mỉm cười, Rafe đi xuống thang để lấy thêm nến, và dừng lại để nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lá cây của nàng. “Có thật là nàng tin vào điều đó?”

“Vâng.”

“Vậy thì ta thách nàng dám đấy.”

“Ngài thách thức tôi làm gì cơ?”

“Hát một bài nào đó.”

“Ngay lúc này?” Hannah cười bối rối. “Bởi chính tôi?”

Nhận thấy rằng những người khác đang quan sát cuộc trao đổi với sự thích thú, Rafe gật đầu. Anh tự hỏi nếu nàng dám nhận sự thách thức và hát trước một nhóm người nàng vừa mới quen. Anh không nghĩ như thế.

Đỏ bừng mặt, Hannah phản đối, “Tôi không thể làm điều đó trong khi ngài đang nhìn vào tôi.”

Rafe cười lớn. Anh lấy bó dây bằng thép và nến mà nàng đưa cho anh, ngoan ngoãn leo lên thang. Anh quấn dây thép vòng quanh cây nến và bắt đầu buộc chặt nó vào một cành cây.

Tay anh vẫn làm khi anh nghe một âm thanh ngọt ngào, mềm mại. Không hoàn toàn nổi bật hay như giọng opera. Chỉ là dễ chịu, một giọng nữ đáng yêu, hoàn hảo cho một bài hát ru hay bài hát mừng Giáng sinh hay bài hát trong nhà trẻ.

Một âm thanh có thể lắng nghe suốt cả cuộc đời.

Here we come a-wassailing (Nơi đây chúng ta có một bữa tiệc)

Among the leaves so green, (Giữa những tán lá xanh mướt)

Here we come a-wand’ring(Nơi đây chúng ta có một chuyến dạo chơi)

So fair to be seen. (Quá tuyệt để bị bắt gặp)

Love and joy come to you, (tình yêu và hạnh phúc đến với bạn)

And to you your wassail, too, (và cả với bữa tiệc của bạn nữa)

And God bless you, and send you (Và chúa ban phước lành cho bạn, và gửi đến cho bạn)

A Happy New Year,(một năm mới hạnh phúc)

And God send you a Happy New Year. (Và Chúa gửi đến cho bạn một năm mới hạnh phúc.)

Rafe lắng nghe nàng, không hề nhận ra hai hay ba cây nến gãy tách vì lực kẹp chặt của anh. Điều này đang trở nên hết sức lố bịch, anh nghĩ gay gắt. Nếu nàng trở nên đáng yêu hơn, được yêu mến, hay thú vị, một thứ gì đó sẽ bị vỡ.

Chắc hẳn là trái tim anh.

Anh giữ mặt mình kiềm chế ngay cả khi đấu tranh với hai sự thật không thể hòa hợp với nhau được—anh không thể có nàng, và anh không thể không có nàng. Anh tập trung kiểm soát hơi thở của mình, giữ cho suy nghĩ của anh đi vào trật tự, đẩy ra xa đống cảm giác không mong muốn cứ tràn ngập trong anh như sóng biển.

Hoàn thành đoạn xướng, Hannah nhìn lên Rafe với một nụ cười toe toét tự hài lòng, trong khi đó những người khác vỗ tay và khen ngợi nàng. “Đấy, tôi đã thực hiện lời thách thức của anh, Mr. Bowman. Giờ anh nợ tôi một thứ đáp lễ.”

Cái nụ cười mà nàng có. Điều đó làm tăng lên tia lửa ấm áp xuyên suốt anh. Và anh phải lấy hết khả năng tự kiềm chế của mình để tránh không nhìn chăm chăm vào nàng như một kẻ dâm đãng. “Nàng muốn ta hát bài gì đó không?” anh đề nghị lịch sự.

“Làm ơn, không,” Lillian la lên, và Daisy thêm vào, “Tôi khẩn cầu cô, đừng yêu cầu anh ấy điều đó!”

Leo xuống cái thang, Rafe tiến đến đứng cạnh Hannah. “Hãy ra giá đi,” anh nói. “Ta luôn trả món nợ của mình.”

“Bắt anh ấy đứng tư thế như một bức tượng Hy Lạp,” Annabelle gợi ý.

“Yêu cầu anh ấy dành cho cô một lời khen d-dễ thương,” Evie nói.

“Hmmm …” Hannah nhìn anh đầy suy tư, và chỉ ra một trò chơi phòng khách phổ biến. “Tôi sẽ lấy quyền sở hữu những thứ của anh. Bất cứ thứ gì anh ngẫu nhiên mang ra ngay bây giờ. Một cái khăn tay, hay một đồng tiền, có lẽ thế.”

“Ví tiền của anh ấy,” Daisy đề nghị với niềm vui sướng.

Rafe thọc tay vào trong túi quần anh, nơi có một con dao nhíp nhỏ và vài đồng keng. Và một đồ vật khác, một hình người bằng kim loại nhỏ xíu cao chưa đến hai inches. Cẩn trọng anh bỏ nó vào lòng bàn tay của Hannah.

Nàng nhìn món quà tặng thật gần. “Một chú lính đồ chơi?” Phần lớn lớp sơn đã bị phai đi, chỉ còn lại vài đốm màu sáng để nhận biết màu sắc ban đầu của nó. Người lính nhỏ bé đeo một cây kiếm bên sườn. Ánh mắt của Hannah chuyển lên anh, mắt của nàng sáng và xanh. Không biết làm sao nàng dường như hiểu được rằng có vài bí mật đầy ý nghĩa về người lính bé nhỏ. Ngón tay của nàng gập lại như thể bảo vệ nó. “Nó có phải là vật may mắn không?” nàng hỏi.

Rafe nhẹ nhàng lắc đầu, khó khăn để có thể hít thở khi anh cảm thấy bản thân lơ lửng giữa cảm giác dễ chịu kỳ quặc của sự đầu hàng, và sự hối tiếc nhức nhối. Anh muốn lấy lại nó. Và anh muốn để nó đấy mãi mãi, được an toàn trong sự sở hửu của nàng.

“Rafe,” anh nghe Lillian nói với một sự chú ý kì lạ trong giọng. “Anh vẫn mang theo cái đó sao? Sau bao nhiêu năm qua?”

“Nó chỉ là một thói quen cũ. Không có ý nghĩa gì cả.” Bước khỏi chỗ Hannah, Rafe nói cộc lốc, “Quá đủ cho chuyện vô nghĩa này. Hãy xong việc với cái cây chết tiệt này.”

Trong một phần tư giờ còn lại, những vật trang trí được treo hết, và cái cây sáng lấp lánh và lộng lẫy.

“Tưởng tượng khi tất cả nến được thắp sáng,” Annabelle la lên, đứng lùi về để nhìn nó. “Nó sẽ trở thành cảnh tượng hết sức rực rỡ.”

“Đúng vậy,” Westcliff đáp lại khô khan. “Không đề cập đến một ngọn lửa nguy hiểm lớn nhất ở Hampshire.”

“Bạn hoàn toàn đúng khi chọn một cái cây lớn như thế,” Annabelle nói với Lillian.

“Phải, mình nghĩ—“ Lillian dừng một lúc ngắn khi nàng thấy ai đó đi vào trong phòng. Một người nào đó rất cao và có vẻ ngoài như cướp biển người mà chỉ có thể là Simon Hunt, chồng của Annabelle. Mặc dù Hunt bắt đầu công việc mình là làm việc trong cửa hàng thịt của cha anh, anh cuối cùng đã trở thành một trong những người giàu có nhất ở Anh, sở hữu xưởng đúc đầu máy xe lửa và một phần lớn của việc kinh doanh đường sắt. Anh là bạn thân nhất của Lord Westcliff, người đàn ông hiểu rất rõ về rượu và cưỡi ngựa giỏi và những cuộc vui chơi ngoài trời. Nhưng không có gì bí mật rằng điều mà Simon Hunt yêu nhất trên thế giới này là Annabelle.

“Mình nghĩ,” Lillian tiếp tục khi Hunt đi lại gần phía sau Annaballe, “ cái cây thì hoàn hảo. Và tôi cho là ai đó đã tính thời gian rất tốt khi đến quá trễ để không phải trang trí dù chỉ một cái cành cây trời đánh.”

“Ai thế?” Annabelle hỏi, và giật mình một chút khi Simon Hunt đặt tay anh nhẹ nhàng lên trên mắt nàng. Mỉm cười, anh thích thú thì thầm những điều riêng tư vào tai nàng.

Màu ửng hồng lan ra trên từng phần khuôn mặt Annabelle vẫn còn lộ ra ngoài. Nhận ra ai ở phía sau, nàng với lên để hạ tay anh xuống môi nàng, và nàng hôn mỗi lòng bàn anh một lượt. Không một lời, nàng quay lại trong cánh tay anh, dựa đầu nàng vào ngực anh.

Hunt kéo nàng lại gần. “Anh vẫn còn bị phủ đầy bụi đường,” anh nói cộc lốc. “Nhưng anh không thể chờ thêm vài giây nữa để nhìn em.”

Annabelle gật đầu, cánh tay nàng giữ chặt quanh cổ anh. Giây phút này quá thanh thoát nhẹ nhàng và say đắm đến nỗi nó gây ra một sự im lặng xấu hổ mơ hồ xuyên qua căn phòng.

Sau khi hôn lên đỉnh đầu của vợ anh, Hunt ngước lên với một nụ cười và chìa tay cho Westcliff. “Thật là tốt khi cuối cùng được ở đây,” anh nói. “Quá nhiều việc phải làm ở London—Tôi đã bỏ lại cả núi công việc chưa được hoàn thành.”

“Sự có mặt của anh vô cùng được trông đợi,” Bá tước nói, bắt chặt tay anh.

Vẫn giữ Annabelle với một tay, Hunt chào hỏi thân mật những người còn lại.

“St. Vincent vẫn chưa đến sao?” Hunt hỏi Evie, và nàng gật đầu. “Có bất cứ tin tức nào về sức khỏe của ngài Công tước không?”

“Tôi e-e rằng không.”

Hunt nhìn với vẻ đầy thông cảm. “Tôi chắc là St. Vincetn sẽ đến đây sớm thôi.”

“Và bạn ở giữa những người bạn yêu thương bạn,” Lillian thêm vào, đặt tay nàng vòng quanh vai của Evie.

“Và ở đây có rượu vang r-rất ngon.” Evie nói với một nụ cười.

“Anh sẽ làm một ly chứ, Hunt?” Westcliff hỏi, ra dấu về cái khay ở gần trên bàn.

“Cảm ơn anh, nhưng không.” Hunt nói nhã nhặn, kéo tay Annabelle qua anh. “Nếu anh thứ lỗi cho chúng tôi, tôi có vài việc phải trao đổi với vợ tôi.” Và không chờ lời đáp lại, anh kéo Annabelle đi khỏi phòng khiêu vũ với sự vội vàng đến nỗi không có chút nghi ngờ chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

“Vâng, tôi chắc là họ sẽ nói chuyện trên một cơn bão,” Rafe nhận xét, và rụt lại khi Lillian thúc khuỷu tay của nàng vào bên người anh.

Bình luận