Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ai Hiểu Được Lòng Em?

Chương 30: Ai có thể vĩnh viễn sống trong quá khứ?

Tác giả: Lục Xu
Chọn tập

Giang Nhân Ly thật không ngờ sẽ gặp lại Trần Tư Dao. Đây không phải lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, năm đó có một sự kiện vô cùng chấn động. Tuy rằng đương sự cũng không đứng ra làm sáng tỏ, nhưng một người ngoài cuộc như cô cũng có thể hiểu chút ít. Trần Tư Dao xinh đẹp trong sáng vừa vào liền trở thành trung tâm sự chú ý ở đại học C. Chỉ là năm đó Diệp Húc Đình còn trẻ, bao nhiêu người đẹp tìm đến với anh anh cùng đều không cự tuyệt, ở giữa vạn bụi hoa mà phấn hoa không hề dính trên người. Diệp Húc Đình cũng thật không ngờ, Trần Tư Dao chính là số kiếp của anh.

Trần Tư Dao không có bất luận cái gì gọi là đặc sắc để trở thành một trong số những bạn gái của Diệp Húc Đình, là bạn bè, hay là bạn gái đều không phải. Diệp Húc Đình quen vô số người đẹp cho nên nhìn Trần Tư Dao cũng không thấy gì đặc biệt, hiện tại ở chung với Trần Tư Dao nhưng anh vẫn duy trì điệu bộ ám muội với những người phụ nữ khác. Nhưng cuối cùng, Trần Tư Dao vẫn trở thành một người đặc biệt, cô sẽ không bao giờ trách cứ Diệp Húc Đình gặp gỡ người phụ nữ khác, cũng không trách anh không quan tâm tới cô, mà cô sẽ lặng im chờ đợi anh. Có thể chính là như thế này, một năm sau đó, trái tim Diệp Húc Đình rốt cuộc cũng một lòng hướng về Trần Tư Dao. Chỉ là vì một chuyện năm xưa mà trong lễ đính hôn, Trần Tư Dao lại bày trò khiến cho Diệp Húc Đình lâm vào tình thế khó xử. Trước mặt mọi người, cô từ chối đính hôn với anh, còn nói rằng cô tiếp cận anh chỉ là vì trả thù.

Diệp Húc Đình lập tức xuất ngoại, Trần Tư Dao cũng thôi học .

Giang Nhân Ly chỉ gặp qua Trần Tư Dao một lần, lúc cô đi làm thủ thục nhập học cũng là lúc Trần Tư Dao làm thủ tục thôi học. Hai người dung nhan xinh đẹp chỉ nhìn đối phương có một lát, nhưng chỉ cần liếc mắt cùng nhớ kỹ người kia.

Giang Nhân Ly vốn đang ngồi ăn cùng Tần Ngả Trữ, vừa ăn xong chuẩn bị rời đi thì Trần Tư Dao lại đến trước mặt cô: “Có thể nói chuyện cùng cô được không?”

Tần Ngả Trữ đành đi trước.

“Có việc gì sao?” Giang Nhân Ly ngồi trên chiếc ghế đá lạnh lẽo trong công viên.

Trần Tư Dao nhìn cô: “Không có việc gì sẽ không thể tìm cô sao?”

“Tôi không biết rằng người như chị lại vô duyên vô cớ đến tìm tôi.”

“Rất rõ ràng, chúng ta là ngẫu nhiên gặp, đâu phải tôi tới tìm cô.”

“Có khác nhau sao?”

Trần Tư Dao cười rộ lên, mang theo vài phần lười nhác: “Kỳ thực là không có khác nhau.”

Một đôi người đẹp ngồi ở chỗ này, quả nhiên là hấp nhân ánh mắt. Không ít người dừng lại cước bộ để nhìn hai người. Nhưng đối với hai người bọn họ, thái độ rất giống nhau, tập mãi thành thói quen cho nên trực tiếp không quan tâm.

Giang Nhân Ly hiện tại cái gì cũng không có, thứ cô có nhiều nhất chính là thời gian. Cô tuyệt không chú ý đến Trần Tư Dao, cô cứ ngồi đó, cô không tin là Trần Tư Dao có thể tiếp tục ngồi đó mà không rời đi.

Trần Tư Dao thấy vẻ mặt đạm nhiên của Giang Nhân Ly, lúc đầu cô còn hiếu kỳ, càng về sau càng phẫn nộ: “Xem ra cô hiện tại sống rất tốt?”

“Chị mong tôi sống không tốt sao?”

Trần Tư Dao gật đầu: “Rõ ràng là chuyện hai người, nhưng cuối cùng lại một người sống rất tốt, một người không tốt. Cục diện như vậy, cho dù người ngoài cuộc cũng không thể nhìn được.”

“Nếu đã là chuyện hai người, vậy thì người thứ ba hà tất phải phát biểu cảm tưởng.”

“Tôi nói, chỉ là nhìn không được.”

“Thế giới này những chuyện nhìn không được có rất nhiều. Nào là quyên góp trá hình, nào là tòa tuyên án oan, nào là quan tham nhận hối lộ, nào là bao dưỡng bà hai… Cô Trần, vì sao những điều này cô nhìn không được đi?”

Ai nói mỹ nữ đều ngốc nghếch? Trần Tư Dao vừa rồi đã lĩnh giáo sự lợi hại của Giang Nhân Ly, thảo nào Tả Dật Phi thua vì cô. Vậy mới nói, mọi chuyện đều có nguyên nhân.

Trần Tư Dao ho khan một chút: “Như vậy cũng chỉ có thế chứng minh tôi cập nhật tin tức quá kém, không biết rằng xã hội hài hòa chúng ta còn có loại chuyện này.”

“Nếu đó là một xã hội hài hòa, thì đâu có chuyện gì mà nhìn không được.”

Trần Tư Dao lần này thực sự khó chịu, không tiếp tục gây khó dễ nữa, cô phát hiện nếu tiếp tục, e rằng cô sẽ bị phiền muộn đến chết: “Tôi bây giờ có thể khẳng định Mạc phu nhân cuộc sống rất tốt, thế nhưng, trong lúc cô sống tốt lẽ nào chưa từng nghĩ đến người sống không tốt?”

“Người sống không tốt! Nghĩ đến ư? Tôi thật sự không cảm thấy có người vì tôi mà sống không tốt.”

Trần Tư Dao kích động hẳn lên: “Vậy sao? Tôi thật đã không suy nghĩ cẩn thận xem vì sao Tả Dật Phi lại thích cô, lại tự biến mình thành cái bộ dạng này.”

Nhắc tới Tả Dật Phi, Giang Nhân Ly tâm trạng sửng sốt, cũng không dịu dàng nữa: “Nếu như chị hiếu kỳ, vậy thì chị nên đi hỏi anh ấy. Tới tìm tôi, tôi có thể trả lời cho chị sao? Còn nữa, nhà bọn họ hiện tại đường làm quan đang rộng mở, tôi thật sự không thể lý giải được cái gì gọi là “bộ dạng này”.”

Nhắc tới Tả Dật Phi, Giang Nhân Ly tâm trạng sửng sốt, cũng không dịu dàng nữa: “Nếu như chị hiếu kỳ, vậy thì chị nên đi hỏi anh ấy. Tới tìm tôi, tôi có thể trả lời cho chị sao? Còn nữa, nhà bọn họ hiện tại đường làm quan đang rộng mở, tôi thật sự không thể lý giải được cái gì gọi là “bộ dạng này”.”

“Cái này chỉ là biểu diễn cho người ngoài xem, anh ấy sau khi chia tay với cô rất không tốt. Thậm chí anh ấy còn có một khoảng thời gian vô cùng chán chường.”

“Chị Trần muốn nói gì? Muốn đến hàn gắn một đôi đã từng yêu nhau, muốn cho tôi biết anh ấy đã từng quan tâm tôi, sau đó thì sao nào? Muốn tôi ly hôn rồi cùng anh ta bỏ đi, hoàn thành tâm nguyện “nhìn được” của chị?”

Trần Tư Dao rốt cuộc hiểu rõ, bản thân mình căn bản không nên đến tìm Giang Nhân Ly: “Tôi không nghĩ tới chuyện đó, tôi chỉ là nghĩ cô nên biết anh ấy sống thực không vui vẻ gì.”

“Làm gì có ai chưa từng có thời gian sống không tốt. Nếu như có một người hàng ngày đều nhớ đến chị Trần thì sao? Diệp học trưởng đã từng chỉ là hoang đường mà thôi, chỉ là còn trẻ quá ham mê, cho nên mới khiến cho một người con gái mang thai, rồi tự tử sau khi phá thai. Xin hỏi chị Trần cảm thấy thế nào?” Giang Nhân Ly nhìn xem biểu hiện của Trần Tư Dao: “Hành động của chị đã cho thấy câu trả lời tốt nhất, chị lựa chọn trả thù Diệp học trưởng. Làm bên thứ ba mà nói, Diệp học trưởng có gì sai, anh ấy đâu có cầu xin người ta leo lên giường anh ấy, tất cả đều là cam tâm tình nguyện. Vì sao chị Trần phải vì chuyện sai lầm đó mà đổ hết tội lỗi lên người học trưởng? Cùng là một đạo lý, có một số chuyện chỉ có người trong cuộc mới hiểu.”

Trần Tư Dao miệng run rẩy: “Sao cô biết?”

“Tuy rằng quá khứ qua nhiều năm, người biết chân tướng cũng không nhiều. Mẹ tôi lúc ấy cùng nằm trong viện cùng thời gian với người phụ nữ kia. Có điều cô ta may mắn hơn, sau khi tự sát chỉ phải sống thực vật một thời gian, còn mẹ tôi vĩnh viễn không thể tỉnh dậy. Cho nên trên thế giới chuyện gì cũng có thể không công bằng, có người may mắn, có người có kỳ tích, những cũng có người hết lần này tới lần khác trở thành cái bia đỡ đạn.” Giang Nhân Ly trong mắt không hề có đau khổ, vô cùng bình tĩnh: “Nếu như Trần tiểu thư, à không, có lẽ phải gọi là học tỷ mới đúng, chị tới đây nói những lời này, tôi đều hiểu rõ. Tôi không hận Tả Dật Phi, tôi tin tưởng đại đa số mọi người có thể hiểu được những chuyện anh ấy làm lúc đó, và tôi cũng nghĩ phần lớn mọi người cũng sẽ chọn như vậy. Nhưng, làm cũng đã làm rồi, cho dù là lý do gì cũng như nhau cả. Chúng ta đều không quay trở về được. Kết quả như bây giờ, cũng đều là do lựa chọn năm xưa, không nên hối hận.”

Trần Tư Dao gật đầu: “Tôi hiểu.”

“Học tỷ, tôi cũng muốn làm một người trung gian. Tôi không cho rằng anh Diệp làm gì sai, nếu tất cả mọi người đều là cam tâm tình nguyện, vì sao lại đổ lỗi lên đầu anh ấy? Người phụ nữ kia tuy rằng là bạn tốt nhất của chị, nhưng quá khứ cũng đã qua rồi. Cô ấy cũng đã sớm tỉnh lại, sống cuộc sống bình thường. Nói khó nghe một chút, chị coi cô ấy là bạn tốt nhất, vì cô ta mà trả thù người mà chị cho là phụ bạc. Nhưng hiện tại thì sao, cô ta có chủ động liên lạc với chị không? Có nói với chị một câu cảm ơn không? Cô ta đã sớm có một cuộc sống bình thường, tìm một người để kết hôn sinh con. Nhưng còn chị thì sao? Vẫn muốn gánh trên vai chuyện cũ. Chị đã để lỡ tuổi thanh xuân, đánh mất tình cảm của mình, vì sao còn muốn để lỡ cả tương lai? Chị cũng hiểu rõ là anh Diệp hiện tại đã không còn là chàng trai trẻ năm xưa nữa, anh ấy giờ đã là một người đàn ông có trách nhiệm, anh ấy đã vì chị mà nỗ lực. Chị còn muốn trốn tránh cái gì?”

Trần Tư Dao sống mũi đỏ lên, cô chưa bao giờ nghĩ chuyện cũ của mình lại bị một người xa lạ nói ra, lại còn nói rất rõ ràng. Khóe miệng cô run run: “Cô không chỉ thông minh mà còn rất lý trí, quan trọng hơn là, cô hiểu được đi đường ngắn nhất để sống hạnh phúc, khiến cho bản thân sống thoải mái.”

“Chị có thể nói tôi ích kỷ, lựa chọn phương pháp tốt nhất cho bản thân.”

Trần Tư Dao lắc đầu: “Tôi rốt cục hiểu được vì sao Tả Dật Phi lại nhớ mãi không quên cô. Cô rất đáng để bất luận một người đàn ông nào cũng phải cố gắng đễ có được. Kỳ thực, rất nhiều chuyện, rất nhiều đạo lý, tự bản thân mình đều hiểu, nhưng vẫn cứ phải là từ miệng người khác nói ra.”

“Tôi hiểu.”

Trần Tư Dao nhìn lên bầu trời, may trắng lững lờ trôi, vô cùng thanh thuần. Trên mặt cô ngấn lệ: “Tôi tiếp cận anh ấy, làm rất nhiều chuyện. Lúc tốt nghiệp sơ trung tôi không học tiếp. Nhưng để tiếp cận anh ấy, tôi đã đi học lại, cả ngày đều ôm sách học. Bởi vì tôi nhất định phải thi đỗ vào một trường đai học, tôi muốn tiếp cận anh ấy. Cuối cùng tôi thành công, tôi nhập học, cũng được như ý nguyện gặp được anh ấy. Tôi cũng hiểu vì sao Thánh Di lai thích anh ấy. Anh ấy kiêu ngạo, tự phụ. Nhưng là một nhà tư bản kiêu ngạo và tự phụ. Tôi biết anh ấy không có gì sai, đều là những nữ sinh này vây lấy anh ấy. Nhưng tôi vẫn không cam lòng. Thánh Di còn nằm trong bệnh viện. Tôi nhất đinh phải giúp cô ấy báo thù. Cho nên tôi đã tiếp cận anh ấy, sắm vai một Trần Tư Dao ôn nhu cảm hóa anh ấy. Khi lần đầu tiên tôi mang thai, anh ấy nói với tôi một câu đi bệnh viện, tôi rốt cuộc cảm nhận được nỗi đau của Thánh Di. Tôi nằm trong phòng giải phẫu, tùy ý để cho dao kéo khuấy đảo trong cơ thể mình. Lúc ấy, tôi hận chết anh ấy. Cho nên tôi không thể buông tha. Sau này anh ấy đã thay đổi, giống như trong tưởng tượng của tôi. Lần thứ hai mang thai, tôi đã đánh cuộc, kết quả là tôi thắng. Anh ấy đưa tôi đi bệnh viện, lúc tôi bước vào phòng giải phẫu, anh ấy đã kéo tôi lại, muốn tôi giữ lại đứa con này. Tôi biết, tôi đã thành công. Như vậy cũng có nghĩa là, thời khắc đau khổ của anh ta đã tới.”

Giang Nhân Ly vốn không định tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác, nhưng lúc này dường như im lặng không thể giải quyết vấn đề: “Vì đứa con, anh ấy quyết định kết hôn?”

Trần Tư Dao gật đầu.

Cho nên xảy ra chuyện ở hôn lễ kia, quả nhiên là nghiệt duyên.

Giang Nhân Ly lắc đầu: “Kỳ thực, những chuyện này đều đã là quá khứ. Không ai có thể vĩnh viễn sống ở quá khứ, khi anh ấy lựa chọn giữ lại đứa con, chị hẳn là đã biết, anh ấy yêu chị. Anh ấy làm tổn thương người bạn tốt của chị, nhưng cũng đâu có tổn thương tổn chị, vậy mà chị đã dùng cách đó để làm tổn thương anh ấy. Lỗi lầm của anh ấy, theo thời gian cũng đã bị quên lãng, hơn nữa cũng đã bị nghiêm phạt.Tôi tin rằng chị nhất định là không phải không có tình cảm với anh ấy, nếu không thì chị đã không độc thân nhiều năm như vậy.”

Trần Tư Dao thật lâu im lặng, sau đó nhìn Giang Nhân Ly: “Tôi thật muốn biết, trong lòng cô nghĩ gì, tôi cũng rất hiếu kỳ vì sao cô lại có thể dễ dàng buông xuôi.”

“Tôi ích kỷ, cho nên tôi còn mang thù. Tả Dật Phi bỏ rơi tôi, cho dù là bằng cách nào, hay kết quả thế nào, tôi cũng sẽ không tha thứ cho anh ta. Cái tôi tha thứ không phải là anh ta, mà là tình cảm của bản thân, cho nên tình cảm đã biến chất, tôi và anh ấy chỉ có thể làm người xa lạ, làm bạn tốt, nhưng giữa chúng tôi mãi mãi không thể là người yêu.”

Trần Tư Dao gật đầu: “Từ lúc này tôi cũng cảm thấy thích cái ích kỷ của cô.”

Giang Nhân Ly cười: “Chị kể cho tôi một bí mật rồi, tôi cũng muốn nói với chị một bí mật! Nếu như Tả Dật Phi năm đó không rời bỏ tôi, e là chúng tôi đã thực sự đến với nhau. Tôi đã từng thực sự cho rằng, anh ấy là người tốt nhất với tôi trên thế giới này, sẽ không ai tốt với tôi như vậy. Nhưng bởi vì tin tưởng vậy cho nên tôi đã thất vọng vô cùng. Nhưng cuộc sống vẫn cứ là cuộc sống, cho nên chỉ có thể lựa chọn đi về phía trước, lựa chọn sống thật tốt. Hiện tại tôi đã kết hôn, có một người chồng, cũng giống như lựa chọn năm ấy của tôi vậy, chỉ cần Mạc Tu Lăng không rời bỏ tôi, thì tôi mãi mãi là vợ anh ấy.”

Trần Tư Dao đã hiểu, nếu như năm đó Tả Dật Phi không rời bỏ Giang Nhân Ly, như vậy cô cũng sẽ mãi mãi là người phụ nữ của anh ta. Nhưng cuộc sống vĩnh viễn không có nếu như.

“Tôi thật rất vui được quen biết cô, cô khiến tôi cảm thấy mình rất nhỏ bé.”

Giang Nhân Ly cũng không khách khí: “Như vậy thì lúc chị và anh Diệp kết hôn chỉ cần không nhận tiền biếu của tôi là được.”

Trần Tư Dao chú ý tới từ ngữ Giang Nhân Ly dùng, hơi nhíu mày, nhưng cũng không nói gì, giữa con người với con người chỉ cách nhau có một bước chân mà thôi.

♥.•°*”˜˜”*°•.♥

[Ngoại truyện Trần Tư Dao]

Trần Tư Dao sau khi rời đi im lặng hồi lâu, đoạn quá khứ dường như một giấc mộng, cô mỗi lần nhớ tới đều hoài nghi hiện tại rốt cuộc là mộng hay thực.

Hẳn là cuối cùng cô đã làm điên rồ nhất, vì bạn thân của mình mà điên cuồng. Cô ngay cả tốt nghiệp cao trung cũng không thèm đợi mà bỏ đi ra ngoài làm. Cô không thích việc học, cũng không muốn làm đứa trẻ ngoan. Con người ta vì sao cứ phải thúc ép ràng buộc bản thân , tại sao không thể thích gì làm cái đó?

Đứa con ngoan cứ để cho Tây Thuần đảm nhận là được rồi. Dù sao bọn họ cũng đã có một cô con gái hoàn mỹ, không cần cô phải biểu hiện.

Cho nên cô vì người bạn thân của mình mà đưa ra một quyết định khiến cô suốt đời khó có thể buông xuôi. Cô đi học lại, rất nỗ lực học tập. Cô dùng một năm ôn tập, mỗi ngày đều học đến khuya, đơn giản là vì muốn đỗ đại học C để tiếp cận Diệp Húc Đình.

Cô đã biết lịch sử phong lưu của Diệp Húc Đình, vẫn cho rằng quyết định của mình là vô cùng chính xác. Người đàn ông đa tình như anh không đáng để cho một người phụ nữ phải thật tâm. Cho nên cô cứ theo kế hoạch mà tiến hành.

Cô cố gắng tiếp cận Diệp Húc Đình, trở thành một trong số vô số bạn gái của anh. Trong thời khắc nằm trên giường của anh, cô mắng mình đê tiện. Nhưng cô không hối hận.

Rốt cục, cô đã đạt được.

Trong lễ đính hôn anh quỳ xuống trước mặt cô, cô đã hung hăng mà ném chiếc nhẫn vào mặt anh.

Cô vĩnh viễn quên không được vẻ mặt của anh, kinh ngạc, khó tin, nhưng không có oán giận.

Cô dĩ nhiên cảm thấy đau lòng.

Rốt cục, cô đã đánh cắp trái tim anh, nhưng cũng tự đánh mất trái tim mình.

Chọn tập
Bình luận
× sticky