Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Ai là kẻ thứ ba

Chương 6: Người chồng đa tình đã lên kế hoạch ngoại tình cho vợ

Tác giả: Diệp Khuynh Thành

Việc tất yếu trong đời người cũng phải do vô số những điều ngẫu nhiên liên kết lại mà thành. Chẳng hạn như nếu không phải sau lần cãi cọ với mẹ, tôi tức giận chạy ra tiệm uống rượu, có lẽ tôi đã không quen Sử Tiểu Sinh. Nếu không quen anh ấy, có lẽ tôi không có cuộc hôn nhân đau khổ như thế này. Nhưng trong cuộc sống làm gì có nếu như. Tất cả đều đã được định sẵn trong số mệnh. Cái gì phải xảy ra rút cục cũng xảy ra, muốn tránh cũng không tránh được. Đó có lẽ chính là số phận của tôi. Đúng thế, tôi tin vào số phận, nếu không mọi điều xảy ra trong cuộc sống thực sự không tài nào giải thích nổi.

Nói về hôn nhân của tôi, mọi điều phải bắt đầu nói từ chuyện gia đình tôi. Tôi sinh ra trong một gia đình công nhân bình thường. Bố mẹ không có văn hóa mấy. Sở thích duy nhất của bố tôi là uống rượu. Uống rượu có thể cũng không bị coi là nhược điểm gì nghiêm trọng. Vấn đề là khả năng khống chế của ông ấy quá kém cỏi, cứ mỗi lần uống rượu say lại đánh mẹ tôi. Từ nhỏ, tôi đã lớn lên trong một gia đình đầy bạo lực gia đình như vậy. Mãi sau khi tôi lấy Sử Tiểu Sinh mới rời khỏi được gia đình không có ánh sáng mặt trời đó. Có thể do tôi là con gái, mẹ không mấy yêu quý tôi. Sau khi trượt đại học, tôi chưa tìm được việc làm, đành ngồi nhà ăn bám, trở thành cái gai trong mắt mẹ. Hôm đó tôi cãi nhau với mẹ vì một chuyện rất nhỏ: khi làm cá, tôi quên không đổ rượu vào. Kết quả sau khi bưng đĩa cá lên bàn, mẹ vừa ăn một miếng đã cau mày. Tôi vừa nói “lần sau con sẽ chú ý”, không ngờ mẹ tôi đã đập đũa xuống bàn, lớn tiếng giáo dục tôi, “Đầu mày suốt ngày nghĩ cái gì thế không biết? Tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi? Làm cá nhất định không được quên cho rượu. Cá tanh như vậy, mèo cũng không ăn nữa nữa là. Mày nhìn lại mày xem, thi trượt đại học, cơm cũng nấu không xong, lẽ nào muốn dựa vào tao nuôi báo cô mày suốt đời sao? Thật không hiểu sao đời này tôi lại tạo ra nghiệp chướng này cơ chứ? Sinh ra một đứa con gái vô tích sự như mày…”

Thường ngày, mẹ vẫn quát tháo tôi như vậy vì những việc lặt vặt trong nhà nhưng lần nào tôi cũng nhịn. Hôm nay không biết thế nào mà tôi cãi lại. Chưa đợi mẹ nói xong, tôi đã lẩm bẩm, “Ai bắt mẹ phải nuôi cả đời? Ngày mai con sẽ đi tìm việc, tự kiếm tiền, đỡ phải suốt ngày chịu đựng tính khí của mẹ. Chỉ có mỗi quên không cho rượu thôi mà, cần gì phải nói khó nghe như vậy? Nếu mẹ chê cá con làm không ngon, sao mẹ không tự làm đi?”

Mẹ tôi không ngờ tôi dám cãi lại, tức đến nỗi toàn thân run bần bật, không nói nên lời. Nhân lúc mẹ chưa phản ứng lại, tôi đã mở cửa chạy đi. Lúc cánh cửa đóng lại, tôi nghe thấy tiếng mẹ òa khóc, tiếp đó là tiếng đập vỡ bát đĩa. Tôi đứng trong cầu thang tối om lạnh lùng cười, thấy may mắn đã thoát nạn, rồi bỏ ra phố, vui vẻ huýt sáo. Một cảm giác vui sướng chưa từng có trào dâng. Suốt mười chín năm qua, tôi luôn sống trong một gia đình ngột ngạt như vậy. Giờ tôi đã lớn rồi, đã khiến mẹ mình nhận ra rằng đừng mơ tưởng chỉ trỏ dạy bảo tôi nữa. Đúng vậy, tôi đã học được cách phản kháng. Nơi nào có áp bức, nơi đó có phản kháng. Đó là điều Mao chủ tịch đã nói. Câu nói này quá đúng. Phản kháng! Phản kháng! Phản kháng! Trái tim tôi giận dữ lặp lại hai từ này. Tôi lang thang trên phố không mục đích.

Không biết đã đi được bao lâu, tôi thấy từng cột đèn trên phố lần lượt sáng. Tôi mới nhận thấy bụng mình đói meo. Đó là sự “phản kháng” của cái bụng. Tôi không dám áp bức nó, thế nên đành phải phục tùng sự hiệu triệu của bản năng, tiến tới một tiệm ăn mới mở bên đường. Tôi tìm một chỗ sát cửa sổ, gọi hai món ăn, rồi gọi thêm một chai rượu. Nguyện vọng muốn uống rượu đột nhiên nảy sinh. Trước đây khi ở nhà mỗi lần nhìn thấy bố tôi sặc sụa mùi rượu, tôi lại thường nảy sinh ra ý định như vậy. Nhân lúc bố tôi không chú ý, tôi đã uống trộm một ngụm, chỉ cảm thấy một từ: Cay! Tôi không hiểu tại sao bố mình lại thích uống thứ nước như nước ớt cay đến thế. Uống xong rồi lại còn đánh vợ. Hậu quả trực tiếp chính là vợ ông ta – tức mẹ tôi – lại trút hết tức giận lên người tôi. Tôi thấy rất oan uổng. Đã nhiều lần, tôi rất muốn đập vỡ chai rượu của bố tôi. Tôi hận nó, hận ông bố suốt ngày chỉ biết uống rượu, càng hận mẹ tôi không coi tôi ra gì. Nhưng bây giờ, tôi lại nảy sinh hứng thú với nó. Thật không tin nổi.

Người phục vụ bưng thức ăn và rượu ra bàn. Tôi mở rượu, một mùi thơm xộc lên. Tôi cầm cốc trên bàn, rót vào nửa cốc, cẩn thận nâng lên môi nhấp một ngụm. Sau cái cay ban đầu, tôi bất ngờ nhận thấy có vị ngọt. Thì ra ngoài vị cay ra, rượu còn có vị ngọt. Đây là điều mà tôi không ngờ. Tôi lại nhấp ngụm nữa, lần này uống vội hơn khiến nước mắt tôi ứa ra. Mặc nước mắt chảy, tôi cứ uống hết nửa chai rượu, chậm chạp tận hưởng cảm giác say lơ mơ. Tính tiền xong, tôi lảo đảo đi ra khỏi tiệm, cứ thuận theo con đường ban nãy vừa tới. Đi chừng nửa tiếng, tôi chợt nhận ra mình đã nhầm phương hướng. Nơi này tôi đã sinh sống tới mười chín năm, quen thuộc tới mức dẫu nhắm mắt cũng có thể về được nhà. Thế mà hôm nay lại đi sai đường khiến tôi thấy rất buồn cười, cũng rất kích thích. Tôi cứ bướng bỉnh đi theo cảm giác, đi tới đâu hay tới đó. Tôi cũng không thích quay về cái gia đình khiến tôi bị đè nén trĩu nặng này.

Cứ như vậy lại đi thêm được nửa tiếng nữa, tôi đã ra tới ngoại ô. Tuy cảm giác vẫn đang ở thành phố, dưới ánh đèn mờ tôi ngửi thấy mùi thơm thôn dã khiến tôi rất hưng phấn. Tôi vui sướng tới mức bắt đầu chạy. Khi chạy ra tới đường quốc lộ, tôi thấy thấm mệt, liền dừng lại đi bộ dần. Lúc này tôi phát hiện thấy một tiệm sửa xe bên đường có mấy chàng trai đang đứng trước cửa, chỉ trỏ về phía tôi. Tôi nghe thấy một chàng trai gọi to, “Mau ra xem, mau ra xem, có cô em học sinh đẹp không kìa, ngực to thế!” Phía sau anh ta có một chàng trai khác nom khá điển trai lại nói, “Người bé thế kia mà ngực to như vậy, chắc chắn là đồ giả. Bây giờ phụ nữ thành phố có ai mà không làm ngực giả cơ chứ?”

Cái đám chết tiệt đó lại dám to gan bình luận ngực tôi. Nếu như thường ngày, hẳn tôi đã sợ mà co giò bỏ chạy. Nhưng tối nay không biết do đâu, tôi lại nảy sinh cảm giác bất phục. Tôi đi tới trước mặt họ, nói với chàng trai nọ, “Có ngực em gái anh mới là giả ấy, có cần tôi cởi áo cho anh nhìn xem rốt cuộc là giả hay không?” Đám thanh niên đó bị tôi nói đờ cả người. Họ đưa mắt nhìn nhau, không ai dám nói lại. Nhìn dáng vẻ ngại ngùng của họ, tôi rất vui, cười đắc thắng rồi lảo đảo bỏ đi. Vừa đi được vài bước, tôi đã nghe thấy bước chân đuổi theo. Quay đầu lại nhìn, thì ra là anh đẹp trai đang đuổi phía sau. Tôi vội dừng lại hỏi, “Đi theo tôi có việc gì? Định lợi dụng tôi hay sao?” Anh ta cười ranh mãnh nói, “Tôi thấy cô uống say như vậy rồi, sợ cô đi đường không an toàn nên muốn đưa cô về nhà thôi.” Tôi đáp, “Vậy hay quá, tôi đang bực vì tìm không ra đường về đây.”

Đàn ông không xấu, đàn bà sẽ không yêu. Câu nói này cũng có lí thật. Có lúc bạn nhìn thấy đám phụ nữ đấm vào vai chồng hoặc nhân tình, miệng tuôn ra những lời chửi mắng nào anh ta tồi tệ ra sao nhưng gương mặt lại cười như hoa. Đó chính là tâm lí của phụ nữ. Nếu đàn ông không đoán ra được, đừng mơ chiếm được trái tim đàn bà. Xem ra đàn ông có thể khiến phụ nữ có hứng thú có thể là loại đàn ông thông thạo chuyện tình ái, có ma lực luôn tạo ra những thứ mới mẻ. Chẳng hạn như nhân vật Bạch Thụy Đức trong phim Loạn thế giai nhân, mọi cử chỉ lời nói “tồi tệ” của anh ta đều khiến phụ nữ trên thế giới phải ngẩn ngơ xiêu vẹo.

Sử Tiểu Sinh chính nhờ vào tật xấu của mình như vậy, đã chinh phục được tôi ngay từ lần gặp đầu tiên. Đó chính là anh chàng điển trai muốn đưa tôi về nhà. Anh ta là ông chủ tiệm sửa xe đó. Tối đó, anh ta không hề đưa tôi về nhà mà dẫn tôi vào thẳng một nhà nghỉ. Lúc đó tôi uống say thật, lơ mơ đi theo anh ta. Vừa vào buồng, anh ta đã đóng chặt cửa, ôm chầm lấy tôi hôn. Tôi không chút phản kháng, cứ ngã dụi trong lòng anh ta, mặc cho anh ta hôn điên cuồng. Sau đó tôi cảm nhận được anh ta đang cởi từng món đồ trên người tôi. Lúc này tôi đã hơi tỉnh, muốn đẩy anh ta ra nhưng toàn thân mềm nhũn, không thể đẩy ra nổi, đành để mặc cho anh ta dày vò. Khi anh ta đi vào cơ thể tôi, tôi thấy hơi đau nhưng sung sướng tức thì, khiến tôi nhanh chóng quên đi cơn đau. Tôi bắt đầu ôm chặt lấy anh ta, chủ động phối hợp.

Tôi đã kết thúc cuộc đời thiếu nữ của mình một cách mơ hồ như vậy. Vài năm sau, khi đã thành vợ chồng, trong một lần cãi nhau, anh ta còn gọi tôi là điếm với lí do rằng: lần đầu làm tình đã chủ động như vậy, không phải là điếm sao? Anh ta nói không sai, quả thật tôi thấy mình cũng tồi tệ thật. Dù sao hai bên cũng chưa hiểu nhau chút nào, tôi lại chủ động dâng hiến mình, chả trách sau này anh ta không còn trân trọng tôi nữa. Hôm đó sau khi tỉnh lại, tôi mới nhận thức được rốt cuộc mình đã làm gì. Tôi đau lòng nằm khóc, vừa khóc vừa đánh anh ta, chửi mắng anh ta là đồ lưu manh, đã hại cả đời tôi. Anh ta vừa dỗ dành, vừa thề thốt, đợi khi tôi đủ tuổi kết hôn mà luật pháp cho phép, anh ta sẽ lấy tôi. Anh ta còn quỳ xuống trước mặt tôi thề bồi sẽ yêu tôi suốt đời, mãi mãi không phản bội tôi.

Trong lời thề non hẹn biển của anh ta, trái tim tôi cũng tĩnh lặng dần. Thật kì lạ, người đàn ông mà tôi mới quen được vài tiếng đồng hồ mà tôi đã coi anh ta là bạn trai, thậm chí là chồng tương lai. Tôi hạnh phúc nằm trong lòng anh ta, vuốt ve lồng ngực gợi cảm của anh ta, bàn về tương lai tươi đẹp. Chúng tôi nán lại trên giường khoảng một tiếng, sau đó anh ta đề nghị đưa tôi xuống sàn nhảy dưới nhà nghỉ. Tôi vui vẻ nhận lời. Theo chân anh ta vào sàn nhảy, trong tiếng nhạc kích động, chúng tôi ôm chặt nhau. Trong ánh đèn lờ mờ, anh ta lại bắt đầu hôn tôi, tôi cũng nồng nhiệt hôn lại. Càng về sau, đèn trong sàn nhảy càng tối dần, chúng tôi ngồi trong góc tình nhân cuối cùng và lại điên cuồng lại tình. Lần này, tôi cảm nhận được niềm sung sướng không tài nào diễn tả nổi, liền không nhịn nổi hét to. Cũng may tiếng nhạc trong sàn nhảy rất lớn, chặn được tiếng kêu của tôi. Từ đó chúng tôi không tài nào lùi lại được, làm tình đã trở nên cơm bữa. Chúng tôi không ngừng lại mây mưa, kết quả điên cuồng là tôi mang thai. Do chưa đến tuổi kết hôn theo luật pháp quy định, tôi đành phải bỏ đứa con đầu tiên.

Cuối cùng bố mẹ tôi cũng biết chuyện. Mẹ tôi phản đối kịch liệt tôi và Sử Tiểu Sinh yêu nhau. Lí do của bà rất đơn giản: Sử Tiểu Sinh là dân ngoại ô, còn tôi dù sao đi nữa vẫn là người thành phố. Nếu theo anh ta, tôi sẽ khổ suốt đời. Nhưng tôi bất chấp mẹ phản đối, vẫn tiếp tục qua lại với Tiểu Sinh. Hai năm sau, tôi lấy anh ta. Sau khi lấy nhau, tôi từng ấu trĩ nghĩ rằng tình yêu sẽ mãi không vơi, nhưng thực tế vô tình lại nói cho tôi biết rằng không hề có chuyện đó. Nghe nói, thời kì bảo hành của tình yêu chỉ có mười tám tháng. Sau mười tám tháng đó, “chất keo dính” giữa hai vợ chồng sẽ dần dần rơi rụng. Nhà văn Đài Loan Bạch Dương đã nói: “Tình yêu không phát triển theo logic, thế nên khi cần thiết phải chú ý tới sự biến đổi của nó. Tình yêu càng không thể mãi bền vững nên nhất thiết không ngừng đeo đuổi.” Lỗ Tấn cũng nói: “Khi cần, tình yêu phải làm mới, sinh trưởng, sáng tạo.” Quả đúng vậy, tình yêu cũng như miếng mộc nhĩ, phải tưới nước, bón phân mới có thể tươi tắn đẹp đẽ, nếu không sẽ khô quắt mà chết.

Cuộc hôn nhân của tôi và Sử Tiểu Sinh đã trải qua quá trình nở hoa rực rỡ tới khô quắt queo. Lúc vừa lấy nhau, tôi thấy rất hạnh phúc. Lúc đó tôi đã đi làm, cơ quan làm việc cũng không tồi. Kinh doanh tại tiệm sửa xe của Tiểu Sinh cũng ngày một đông khách. Tôi bắt đầu chú ý chăm sóc mình, ăn bận như một nữ trí thức xinh đẹp đúng tiêu chuẩn. Tiểu Sinh sau khi cưới cũng lộ rõ phong cách của một người đàn ông trưởng thành, cảm giác còn đẹp trai hơn trước. Tôi nghĩ hồi đầu tôi cứ đấu tranh với bố mẹ để lấy anh bằng được chính vì bị chất đàn ông của anh quyến rũ. Anh ta cương cường nhưng không mất đi vẻ nồng ấm, tuy hời hợt nhưng không mất vẻ đẹp trai, đặc biệt cuộc sống tình dục của chúng tôi rất tuyệt vời, rất hòa hợp. Tôi thấy mình hạnh phúc vì không gả nhầm người. Bố mẹ chê anh ta nhà quê nhưng nhà quê đã sao nào? Người nhà quê cũng có thể kiếm được tiền nuôi gia đình. Hơn nữa người thành phố có mấy ai đẹp trai như anh ấy, có mấy người có thể mang lại cho tôi hạnh phúc về tình dục?

Nhưng chỉ một tháng sau, tôi phát hiện thấy cái gọi là thiên đường hôn nhân thực ra không tồn tại. Dù đã từng có cũng chẳng qua là một ảo mộng của mình và ảo mộng đó luôn ngắn ngủi như điện giật, vừa lóe lên đã hết. Điều khiến tôi thấy đau khổ nhất là giữa chúng tôi không có ngôn ngữ chung. Tôi thích xem phim kinh điển nhưng anh ta phần lớn chỉ xem phim hành động đấm đá, thậm chí còn thích mua phim sex về nhà xem. Có lúc tôi đưa anh ta tới tiệm ăn đồ Tây, anh ta than vãn việc dùng dao nĩa phức tạp, thậm chí khi ăn beefsteak còn trực tiếp cầm đũa ăn, khiến tôi thấy mất mặt trước bao nhiêu người. Tuy tôi không xuất thân từ dòng dõi quý tộc gì nhưng trong thẳm sâu con người tôi vẫn là người phụ nữ thích thanh cao. Những biểu hiện thô lỗ của anh ta chỉ khiến tôi thấy không tài nào chấp nhận nổi. Như vậy chưa là gì, dần dần tôi lại phát hiện thấy rất nhiều bí mật của anh ta. Cưới nhau không lâu, tôi mới biết anh ta chưa từng học hành, chỉ mới học hết tiểu học. Còn tôi dù sao cũng tốt nghiệp cấp ba. Tuy ngoại hình anh ta đẹp mã nhưng bên trong lại là kẻ rất cục cằn. Anh ta luôn thích nói với người khác là anh ta đối với vợ quá tốt, chưa bao giờ nỡ đánh một cái, có tức lắm cũng chỉ mắng chửi vài câu. Bạn nói xem anh ta nói năng như vậy có còn là người nữa không? Đương nhiên anh ta còn giữ thể diện cho tôi, không nói với người khác rằng anh ta thích chửi tôi là điếm.

Trong cuộc sống ân ái vợ chồng, ngoài tháng trăng mật ngắn ngủi, tôi không còn được nếm niềm hoan lạc mà người phụ nữ cần có. Người ta thường nói đạt được rồi sẽ không còn trân trọng nữa. Một khi đàn ông đã chiếm đoạt được đàn bà, họ sẽ không coi người đàn bà đó ra gì, như thể mèo đã bắt được chuột vậy. Chuột càng muốn trốn, mèo càng đuổi theo kì được. Đợi đến khi mèo gắng hết sức túm được chuột và cắn chết rồi, mèo lại đâm lười không muốn ăn nữa. Sử Tiểu Sinh cũng như vậy, sau khi có được tôi rồi, anh ta lười đến nỗi không thèm nhìn tôi. Cuộc sống ân ái như thể “leo lên cầu”, chỉ cần anh ta muốn làm là làm ngay, xong việc thì lập tức lăn ra ngủ.

Năm thứ hai sau khi cưới nhau, chúng tôi đã có con. Lúc này, số lần Sử Tiểu Sinh về nhà ngày càng ít dần, tôi cũng coi đó là chuyện ghê gớm. Làm việc gì cũng phải trả giá, tiệm sửa xe của anh ta ngày càng đông khách, anh ta không chịu ở đó làm sao được? Nhưng khi tôi vẫn đang tận tâm, âm thầm thu vén gia đình, những lời ong tiếng ve về chồng tôi đã bay tới tai. Thoạt đầu tôi không tin, nhưng thời gian lâu dần, tôi lại thấy không phải không có cơ sở. Đứng từ góc độ sinh lí, tôi dám nói rằng chồng tôi chắc chắn đã thay đổi tình cảm, chí ít anh ta cũng có một tình nhân cố định bên ngoài. Nếu không anh ta đã không có thái độ lạnh nhạt với tôi suốt một thời gian dài đến vậy, chỉ thỉnh thoảng làm tình một lần như để chăm sóc tới tâm trạng của tôi. Tôi có thể cảm nhận được điều đó. Thế nên nhờ vào trực giác, tôi đoán anh ta đã ngoại tình, chẳng qua anh ta chỉ giả bộ bận rộn mà thôi. Tất nhiên tôi cũng không có cách nào bắt quả tang. Hơn nữa, khi đàn ông đã muốn ngoại tình, vợ có muốn bắt quả tang cũng không được, mà dẫu bắt được thì sao đây? Chẳng phải sẽ nghe anh ta giả nhân giả nghĩa diễn tuồng một phen, nói vài câu đau khổ hối cải, rồi tất cả cũng qua sao? Có mấy người vợ thực sự khi phát hiện ra chồng ngoài tình là lập tức đề nghị li hôn đâu? Tôi thấy việc này chủ yếu dựa vào lương tâm của ông chồng. Kẻ thù lớn nhất của đàn ông trong chuyện này không phải là các bà vợ, mà chính là đạo đức trong linh hồn các ông chồng. Chúng mới chính là thần bảo hộ quan trọng nhất giúp bà vợ có cảm giác an toàn. Những thứ khác đều vô ích.

Một tối, Sử Tiểu Sinh đang tắm, điện thoại của anh ta đột nhiên réo vang. Tôi cầm lên nhìn số điện thoại nhưng không nghe máy. Tôi rất muốn biết ai gọi anh ta khi tối muộn như vậy rồi. Tôi liền rón rén đóng cửa lại, mang điện thoại vào phòng ngủ, gọi lại. Đầu dây bên kia có giọng phụ nữ: “Sử Tiểu Sinh phải không? Em là…” Lúc đó đầu óc tôi trống rỗng, không nói gì liền dập máy. Sau khi Tiểu Sinh tắm xong đi ra, tôi nói ban nãy có người gọi tới. Anh ta nhìn số điện thoại, dửng dưng nói: “Là khách hàng gọi tới.” “Anh không cần gọi lại sao?” Hỏi xong, tôi nhìn anh ta chằm chằm. Sử Tiểu Sinh xoay lưng lại, thở dài đáp: “Mặc kệ những người đó.” Tôi thấy anh ta như đang giấu giếm điều gì. Lại một lần khác, tôi đang ở trong toilet, nghe thấy anh ta nghe điện thoại. Từ cách nói năng của anh ta, tôi có thể khẳng định cú điện thoại đó lại liên quan đến gái. Quả nhiên anh ta nói có việc bận rồi vội vã ra ngoài. Lúc đó, tôi chỉ nghĩ bám theo anh ta để biết rõ ngọn ngành.

Anh ta đứng ngó nghiêng trước cửa một tiệm cà phê rồi chui tọt vào trong như ăn trộm. Trong tiệm ánh sáng rất mờ, rất dễ nảy sinh tình ái, chồng tôi ngồi trước mặt một cô gái. Mọi hành vi của hai người thấy rõ mồn một. Đó là một cô gái rất đẹp. Tôi không thể chịu nổi nữa, liền bỏ về nhà, nằm trên giường đau đớn khóc. Khi Sử Tiểu Sinh về đến nhà, thấy tôi như vậy lại dịu dàng hỏi tại sao. Tôi bực bội đẩy anh ta ra, nói thẳng luôn: “Đừng đụng vào tôi. Anh và cô ta quen nhau bao lâu rồi? Đã đến mức độ nào rồi?” Anh ta rất kinh ngạc, định nói lấp liếm: “Em nói gì thế, thật vớ vẩn.” Nhưng mắt anh ta vẫn không dám nhìn tôi. Lòng tôi đã nguội lạnh. Tôi ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn anh ta nói: “Hy vọng anh nói thật với tôi.” Thoắt một cái, Tiểu Sinh ỉu xìu, hai tay đan vào tóc, thì thầm: “Khi em có bầu, anh thường đưa em tới bệnh viện kiểm tra. Lần nào cũng là cô ấy tiếp. Thời gian lâu rồi, bọn anh quen nhau, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ chuyện li hôn. Điều này anh đã nói với cô ta. Xin em tin anh.”

Tôi có thể tin anh ta được chăng? Nếu chồng mình lại bị người khác dùng mất, cảm giác đó phải chịu đựng ra sao? Suốt đêm đó tôi khóc mãi tới mất ngủ. Mùa hè ập tới, mẹ tôi đón cháu về chơi. Căn nhà rộng rãi chỉ có hai vợ chồng. Hôm đó rất oi bức, anh ta về rất muộn, vừa vào cửa thấy tôi đang nằm trên giường, liền chủ động ôm lấy tôi ôm ấp, hôn nồng nhiệt. Tôi ngửi thấy mùi nước hoa nhàn nhạt trên người anh ta. Đó là loại nước hoa tôi chưa từng dùng. Đầu tôi lại vụt hiện ra gương mặt cô gái nọ. Tôi không nhịn nổi sự ghê tởm, đột nhiên mất bình tĩnh, quát to: “Anh lại chơi gái ở ngoài rồi phải không?” Nói xong thuận tay, tôi tát cho anh ta một cái. Sử Tiểu Sinh sững lại, bưng mặt nhìn tôi. Tôi thấy mặt anh ta biến sắc, nom như một quả bóng xì hơi, rất thảm. Anh ta không trả lời, ôm gối chăn bỏ vào phòng trong. Từ đó quan hệ giữa hai vợ chồng trở nên căng cứng, rất ít nói chuyện với nhau. Tôi nghĩ: anh ta đã làm bậy, còn lừa dối tôi. Tôi chỉ giả ngu thôi, không muốn chọc tan lớp giấy hôn nhân mà thôi. Những ngày tháng sau đó, chúng tôi như những cỗ máy làm những việc cần phải làm. Anh ta càng giống một đứa trẻ làm điều sai trái, suốt ngày ngó sắc mặt của tôi để lựa theo. Thậm chí chúng tôi cũng không còn ân ái nữa.

Mặt mũi Tiểu Sinh ngày càng tiều tụy, lòng tôi cũng rất phiền muộn. Dù sao anh ta cũng là chồng tôi. Lúc đó khi một mình tĩnh tâm lại, tôi nghĩ dù sao cũng nên hướng tới tương lai cùng chung sống tươi đẹp hơn. Con người cũng không phải bậc thánh nhân, chả lẽ không thể bỏ qua? Mỗi người đều có lúc sai lầm. Tôi quyết định sẽ cho Sử Tiểu Sinh một cơ hội. Tối Trung thu năm đó, con trai tôi lại được bà đón đi. Tối đó, tôi làm món ăn mà anh ta thích nhất. Hai chúng tôi cùng uống rượu vang đỏ, vừa ăn vừa trò chuyện. Có lẽ do tác dụng của rượu, Tiểu Sinh đột nhiên bế thốc tôi vào phòng ngủ, cởi phăng quần áo tôi. Đó là lần đầu tiên chúng tôi hòa giải lại kể từ sau khi tôi tát anh ta. Song cảnh đẹp thường không lâu. Chỉ một tháng sau, thói trăng hoa của chồng tôi lại bùng lên. Có người mách với tôi rằng anh ta đã lăng nhăng với cô Tiểu Mai bán hàng tạp hóa gần tiệm sửa xe. Tôi từng nhìn thấy cô ta, ngoại hình bình thường, cũng là một cô gái từ nông thôn khác tới làm thuê. Nói là bán hàng tạp hóa, thực chất là gái mại dâm. Nghề chính của cô ta là phục vụ đám lái xe qua đường dừng lại tiệm ăn uống. Cô ta thuộc dạng gái điếm hạng bét. Tại sao Tiểu Sinh lại có thể chung đụng với hạng đàn bà như vậy nhỉ? Không thể nào. Thoạt đầu, tôi thực sự không tin nổi, nhưng tiếng đồn đại ngày càng nhiều, trong lòng tôi lại thấp thỏm không yên.

Để chứng minh tính chân thực của tin đồn, tôi tranh thủ tới tiệm tạp hóa vào ban đêm, tóm được Sử Tiểu Sinh đang mình trần như nhộng ôm Tiểu Mai nằm ngủ. Tận mắt chứng kiến cảnh ghê tởm đó, tôi ngượng ngùng và phẫn nộ, chỉ muốn đập đầu chết trước mặt họ. Nhưng tôi thấy chết vì một gã đàn ông như vậy, thực sự không đáng. Tôi từng đọc được trên báo một câu chuyện như thế này: một người vợ vì chồng phản bội, đã lựa chọn tự sát, muốn lấy điều đó để “báo thù” anh ta. Kết quả như thế nào? Ngày hôm sau khi phóng viên đi tìm anh chồng, không ngờ thấy anh ta đang ung dung đánh bài và từ chối trả lời phỏng vấn. Thế nên tôi không muốn như người phụ nữ bất hạnh nọ, đành nghiến răng vượt qua. Nhưng chỉ vừa nghĩ đến việc một người phụ nữ không bằng tôi cả về diện mạo lẫn đẳng cấp lại đánh bại mình, tôi làm sao cam tâm được? Về đến nhà, tôi uống hết một chai rượu trắng và không ngừng ngửa lên trần nhà cười trong cơn say. Tôi cười mình quá si tình, quá ngu ngốc. Đó chính là người đàn ông mà tôi từng dốc hết tâm sức sao? Anh ta lại là hạng người đó sao? Tôi thấy rất đau đớn, toàn thân như mụ mị.

Lúc này tôi mới nhận thấy sự vĩ đại trong ngôn từ tiếng Hoa. Bên trái chữ “hôn” (婚) là chữ “phụ nữ” (女), chữ “mơ màng” (昏) bên phải có liên quan tới “bóng tối”, “nhận thức hồ đồ”… Còn bên trái chữ “nhân”(姻)tương tự cũng là chữ “phụ nữ” (女), chữ “nhân” (因) bên phải cũng liên quan tới “nguyên do”, “ỷ lại, thuận theo”… Khi hai chữ “hôn” (婚) và “nhân” (姻)đứng cạnh nhau, sẽ tạo nên cái gọi là “hôn nhân”, nghĩa là người phụ nữ đã mơ màng. Tôi chính là người phụ nữ đã mơ màng, hồ đồ, thần kinh mất tỉnh táo để đi vào cuộc hôn nhân đầy bóng đen này. Tôi quá trong sáng, không có chút kinh nghiệm xã hội. Như vậy rất dễ bị những gã đàn ông tồi tệ như Sử Tiểu Sinh lừa gạt.

Tôi nói được với ai về nỗi đau của mình đây? Tôi biết chuyện anh ta ngoại tình nhưng lại không thể nói cho bất kì ai. Nếu mẹ tôi biết được, thật mất mặt quá. Lúc đầu vì tôi lấy anh ta, mẹ suýt nữa tức chết. Nếu biết hôm nay tôi bị thế này, nhất định mẹ sẽ cười tôi. Tôi từng như bao thanh niên khác, cười nhạo câu “môn đăng hộ đối” nhưng giờ đây tôi đã hiểu ra lời giáo huấn hàng nghìn năm nay có lí của nó: nếu điều kiện hai bên nam nữ khác biệt nhau quá lớn, thì dù có yêu thương, gắn bó với nhau, tình yêu đó cũng yếu ớt, dễ bị gục ngã. Trước khi lấy nhau, tôi và Tiểu Sinh đã cam kết với nhau, sau khi kết hôn, lỗi lầm gì cũng có thể tha thứ cho nhau. Duy nhất có chuyện “đàn ông ngoại tình” là không thể tha thứ được. Kết cục duy nhất chỉ là li hôn.

Trong nguyên tắc sống của hai vợ chồng tôi, tôi sẽ không thể sống cùng một người đàn ông đa tình. Bất luận ra sao, tôi cũng phải li hôn với anh ta. Từ sau khi bị tôi tận mắt chứng kiến cảnh tại tiệm tạp hóa, anh ta không còn về nhà nữa. Để mau chóng li hôn, tôi đành gọi điện thoại, kêu chồng về. Chiều hôm sau, anh ta phóng xe máy về. Tôi lạnh lùng không thèm để ý. Anh ta ngượng ngùng đi lại trước mặt tôi, hỏi tôi kêu anh ta về nhà có chuyện gì. Nếu không có chuyện gì thì anh ta đi vì ngoài tiệm hiện rất bận, không thể ở nhà được lâu. Nói xong, anh ta định bỏ đi. Tôi gọi lại, rút tờ giấy li hôn đã viết sẵn từ trong ngăn bàn ra, kêu anh ta kí. Khi nhận tờ đơn, anh ta sững sờ, vội vã đọc rồi cầm lấy bút. Tôi cứ ngỡ anh ta sẽ nhanh chóng kí lên tờ đơn nhưng lúc đó lại thấy Tiểu Sinh dừng lại, nhìn tôi hỏi, “Em muốn li hôn thật sao?” Tôi trừng mắt nhìn anh ta, gật đầu không chút do dự. Thấy tôi kiên quyết như vậy, anh ta lại nói, “Anh có thể nhận lời li hôn với em nhưng con trai phải thuộc về anh. Nếu em chịu để lại con trai, anh sẽ kí. Nếu không, mọi chuyện đừng nói nữa.” Anh ta không nêu ra bất cứ điều kiện gì, chỉ nêu ra điều kiện này nhưng cũng là chỗ chí mạng nhất của tôi. Những điều kiện khác, tôi đều có thể bỏ qua, như nhà cửa, tiết kiệm ngân hàng, nhưng duy nhất có điều kiện này, tôi quyết không thể buông. Chỉ mới nghĩ tới thằng con kháu khỉnh và thông minh, tôi đã ngần ngừ. Con trai là thứ mà tôi yêu nhất trên đời, là sinh mạng của tôi. Nếu mất con trai, sinh mạng tôi cũng mất. Nếu không có con trai, tôi thấy cuộc đời thật vô vị. Xem ra Sử Tiểu Sinh đã nhắm đúng nhược điểm của tôi. Để giữ lại con trai, tôi phải ở lại nhà này, và âm mưu li hôn của tôi đã bị anh ta đánh tan dễ dàng như vậy. Tuy không li hôn nhưng tình cảm vợ chồng đã tan vỡ. Thời gian đầu, chúng tôi luôn cãi vã, nhưng sau đó ngay cả hứng cãi nhau cũng không còn. Thế nên chúng tôi bắt đầu chiến tranh lạnh kéo dài.

Từ sau khi phát hiện anh ta ngoại tình, tôi không còn tha thứ nổi nữa. Tôi đã vô cùng chán ghét anh ta. Vừa nhìn thấy anh ta, tôi đã buồn nôn. Anh ta đã ngủ với dạng đàn bà như Tiểu Mai, ai biết được anh ta có mắc bệnh truyền nhiễm gì không? Nói không chừng, anh ta đã bị Tiểu Mai truyền bệnh HIV rồi. Tôi còn muốn sống thêm vài năm, không muốn làm kẻ bị hại bất hạnh. Tôi như kẻ mắc bệnh tâm lí, quyết không cho anh ta đụng tới người, chứ chưa nói tới sinh hoạt tình dục. Thực ra, những phản ứng của tôi với anh ta căn bản không có chút tác dụng. Trái lại, anh ta càng ra sức “trêu hoa ghẹo nguyệt” bên ngoài. Sử Tiểu Sinh là dạng đàn ông đa tình “có mới nới cũ”. Cùng với việc kinh doanh của tiệm sửa xe ngày một khá hơn, sau khi tiết kiệm được một số tiền, tính háo sắc bản năng của anh ta càng được phát huy triệt để. Đàn bà dù đẹp hơn, chỉ cần anh ta chơi chán rồi cũng bị tiện tay vứt bỏ như quần áo cũ. Chả mấy chốc, cô gái làng chơi Tiểu Mai cũng bị anh ta bỏ rơi. Tiểu Sinh bắt đầu tìm kiếm những kích thích mới.

Một lần, tôi từ nhà mẹ đẻ về nhà, quên mất không mang chìa khóa, liền tiện đường ghé qua tiệm sửa xe của chồng để lấy chìa khóa. Anh ta không có ở tiệm. Nghe người làm nói anh ta đang gội đầu ở tiệm gần đó. Khi tôi đi vào tiệm gội đầu, thấy anh ta và cô gội đầu đang cười nói vui vẻ. Vừa nhìn thấy tôi, anh ta vội im bặt. Cô gái trang điểm kĩ càng đó nhìn tôi đầy kinh ngạc. Từ những ánh mắt đó, tôi phát hiện thấy quan hệ giữa chồng mình và các cô gội đầu thật không bình thường. Một hôm ăn tối xong, tôi phát hiện thấy Tiểu Sinh mặt mũi ủ ê, dáng thiểu não. Trực giác mách bảo tôi rằng anh ta đã có chuyện. Hỏi ra quả nhiên anh ta và một cô gái điếm quan hệ với nhau nhưng anh ta bị lừa. Người nhà cô ta đòi bồi thường năm vạn đồng. Tối đó, tôi lật đi lật lại trên giường. Sử Tiểu Sinh chìa tay ra định kéo tôi vào lòng. Trước đây mỗi lần buồn bã hoặc tức giận, chỉ cần nằm trong lòng anh ấy, tôi có thể bình tĩnh lại. Nhưng lần này tôi ngửi thấy rõ ràng mùi đàn bà đàng điếm của người anh ta. Khi môi anh ta kề bên môi tôi, tôi như cảm thấy người sắp hôn tôi là cô ta. Đột nhiên tôi thấy ghê tởm, dùng hết sức đẩy anh ta.

Tôi lặng lẽ khóc suốt đêm. Tôi hận Sử Tiểu Sinh, nhưng vừa nghĩ đến gia đình này, trái tim tôi lại mềm nhũn. Ngày hôm sau, tôi lấy được điện thoại cô gái đó từ anh đưa. Đó là một cô gái cao lớn vạm vỡ. Vừa gặp tôi, cô ta đã nói láo: “Cô là vợ của Sử Tiểu Sinh phải không? Anh ta cưỡng hiếp tôi. Bây giờ chồng tôi đã biết chuyện rồi, muốn tìm người đánh gẫy chân anh ấy. Tôi cũng muốn đi kiện anh ta ra tòa. Nếu cô muốn cứu anh ta, đưa năm vạn đồng là xong. Cô cứ xem thế nào mà liệu.” Tôi lạnh lùng nói: “Tôi hiểu rõ chồng tôi. Anh ta phong lưu đa tình nhưng một là không cưỡng hiếp ai, hai là không lừa gạt ai. Cái này cô phải rất rõ. Nếu cô muốn kiện, muốn uy hiếp chúng tôi, xin lỗi, bây giờ tôi sẽ đi kiện cô vì tội lừa gạt.” Cô gái đó hơi sững lại, rồi ra sức hét: “Được, vậy tôi đến phá nhà cô, phá trường học con trai cô, phá tiệm sửa xe. Mẹ kiếp, tôi sợ gì.”

Cuối cùng tôi phải đưa cho cô ta một vạn đồng. Đó là số tiền tôi nhịn ăn nhịn mặc suốt mấy năm định mua cho con trai cây đàn dương cầm. Khi đưa số tiền đó cho cô ta, trái tim tôi như bị móc rỗng, rất đau đớn. Khi về tới nhà, tôi như kiệt sức. Tôi thấy mình sống quá mệt mỏi. Những người phụ nữ khác có như tôi không? Tôi còn có hy vọng gì nữa? Tôi nghĩ tới cái chết. Sau khi uống xong mười mấy viên thuốc ngủ, tôi bình tĩnh nằm lên giường. Cũng may chồng tôi về nhà rất sớm, vội đã đưa tôi tới bệnh viện. Khi tôi tỉnh dậy, anh ta quỳ trước giường, khóc lóc thảm thiết, nói rằng không muốn làm hại tới tôi. Anh ta yêu gia đình, chỉ có điều không giữ được mình… Tôi khẽ vuốt tóc anh, không khỏi thừa nhận mình vẫn còn yêu người đàn ông này. Chỉ không biết tình yêu đó còn có thể chống đỡ nổi bao trận công kích như vậy.

Cuộc hôn nhân của chúng tôi đã chết dù vẫn còn trên danh nghĩa. Anh ta dù sao vẫn là chồng tôi. Không thể nói rằng tôi không có chút tình cảm với anh ta. Hơn nữa, tôi còn hy vọng anh ấy kiếm tiền nuôi gia đình vì tôi bắt đầu lo lắng anh ta làm bậy bên ngoài lâu ngày, không chừng ngày nào đó sẽ sinh chuyện. Vì những nơi anh ta đến đều rất bậy bạ, luôn có chuyện tranh giành khách. Tôi bắt đầu lo lắng tới sự an toàn của chồng. Mỗi khi tối muộn anh ta chưa về tới nhà, tôi đều không ngủ được. Trong khi anh ta về tới giường là lăn ra ngủ vùi, muốn nghe anh ấy nói thêm vài câu cũng không được, chứ đừng nói tới chuyện nói năng dịu dàng chăm sóc. Tuy chúng tôi vẫn nằm chung giường nhưng không ai chủ động đụng ai. Có lúc vô tình chạm phải tay anh ta thì tôi rụt vội như bị điện giật. Nhớ tới đôi tay anh ta đã vuốt ve không biết bao nhiêu cơ thể phụ nữ, tôi lại cảm thấy ghê tởm như nuốt phải con gián.

Hôn nhân giữa tôi và Sử Tiểu Sinh cứ tiếp tục một cách ngắc ngoải như vậy. Trong nỗi cô đơn và buồn tẻ, tôi đâm mê mẩn dạng phim truyền hình tình ái và sách vở tâm lý. Những cảnh các nhân vật nam và nữ âu yếm nhau hoặc những đoạn miêu tả sex trong sách khiến tim tôi phải đập thình thịch, mặt đỏ bừng và mở mang rất nhiều dù đã có chồng. Có lẽ do tức cảnh sinh tình, những thứ này khiến tôi nhớ lại những lần hoan lạc khắc cốt ghi tâm mà tôi từng có. Tôi như thấy trái tim thanh xuân xao động không ngừng và niềm khát khao dục vọng không được thỏa mãn như một quả bóng vật vờ trên mặt nước. Bạn càng muốn đè nó xuống, nó lại càng ra sức nổi lên. Nỗi cô đơn không sao xóa bỏ nổi lại bị thiêu cháy cùng khát khao dục vọng dần dần biến tôi thành một người phụ nữ già cỗi với trái tim đã chết. Đương nhiên thứ đầu tiên bỏ đi là trái tim đau khổ cô độc không gì cứu giúp. Trái tim già nua hơn cả thể xác. Điều này đối với một phụ nữ đương tuổi xuân như tôi là một việc đáng sợ và đau buồn. Nhưng thẳm sâu trong tôi chỉ biết đành nhấn chìm mình xuống. Tôi không tài nào giải thoát mình được. Người duy nhất có thể cứu tôi chỉ là chồng tôi, nhưng gã đàn ông ác độc đó lại đang nằm trên giường một con đàn bà đàng điếm khác.

Tôi sợ hãi nhất các buổi tối, đặc biệt khiếp sợ những đêm có sấm chớp mưa gió. Vào mùa này, mưa và sấm ở Quảng Châu đặc biệt rất nhiều. Một hôm, trời vừa sụp tối đã đổ mưa lớn. Khi mưa đập rào rào lên cánh cửa sổ kèm theo tiếng chớp và sấm, tôi sợ hãi co rúm chui vào chăn. Lúc này, tôi khát khao có một người đàn ông cường tráng ở bên cạnh xiết bao, để lồng ngực rắn chắc của anh ta an ủi, bao bọc tôi. Một tiếng sấm lại rền vang, vọng khắp căn nhà trống trải. Cảm giác khiếp sợ đến tột cùng phủ chụp lấy tôi. Tôi vùng mạnh ra khỏi chăn, chân trần chạy đi bật sáng tất cả đèn đóm trong nhà. Lại bật cả ti vi, đài, loa máy tính cùng một lúc, vặn volumn to nhất, khiến cả căn nhà trở nên ồn ào. Trong thứ tiếng hỗn tạp huyên náo đó, tôi ra sức gào lên như muốn dùng hết sức mình đè bẹp nỗi bi thương và cô độc.

Các nhà xã hội học đã nói, giữa vợ chồng nếu không mắc bệnh sinh lí hoặc sự cố gì, nếu hơn một tháng không có sinh hoạt tình dục thì cuộc hôn nhân sẽ trở thành hôn nhân không tình dục. Theo số liệu cho biết, 1/3 hôn nhân ở Trung Quốc thuộc diện hôn nhân không tình dục. Tình dục lẽ ra phải là phần tươi tắn nhất, quan trọng nhất trong cuộc sống hôn nhân, nhưng bởi nhiều nguyên nhân, hôn nhân không tình dục vẫn tồn tại rất nhiều trong cuộc sống chúng ta. Đó là một thực tế không thể chối bỏ. Nếu coi hôn nhân như một món ăn thì cuộc sống tình dục chính là chút muối đậm đà. Nếu đồ ăn không có muối có thể ăn hai, ba suất nhưng nếu bắt người ta ăn suốt đời, chắc chắn không thể chịu đựng nổi. Cũng có thể coi cuộc sống tình ái như phần kem trên chiếc bánh ga tô. Nếu không có chỗ kem đó, miếng bánh vừa không có giá trị thưởng thức, vừa nhạt nhẽo, chẳng khác nào một miếng bánh nướng phế phẩm.

Hôn nhân không tình dục như một giới hạn về nhân tính, là nhà ngục đau khổ nhất trong nhân gian. Cuộc sống tình dục không chỉ là một món gia vị cho cuộc sống hôn nhân, mà còn là bộ phận quan trọng hợp thành nên cuộc sống hôn nhân, là cơ sở tất yếu trong quan hệ hôn nhân, là thuốc bôi trơn mới mẻ cho cuộc sống vợ chồng. Trái lại, hôn nhân không tình dục chính là chiếc giường nứt vỡ, là khúc gỗ khô héo, là tấm biển nặng trĩu trong hôn nhân. Dù bạn muốn duy trì, cũng không có nhiều ý nghĩa. Tuy duy trì một cuộc hôn nhân không tình dục là vô nghĩa nhưng tồn tại chính là hợp lí. Sự tồn tại của hôn nhân không tình dục tự nhiên có tính hợp lí về sự tồn tại của nó. Không có tình dục nhưng còn tình cảm, không còn tình cảm nhưng vẫn còn nghĩa, không còn nghĩa nhưng vẫn còn tài sản, thậm chí không có tài sản thì vẫn còn sĩ diện. Những thứ này gần như có thể trở thành những lí do khiến hôn nhân tuy không còn tình dục nhưng không thể giải tán được.

Chính vì vậy cuộc hôn nhân không tình dục của tôi tới nay vẫn chưa chấm dứt. Nguyên nhân có rất nhiều, có thể vì sĩ diện, vì tài sản, nhưng điểm mà tôi có thể xác định, cũng là điểm quan trọng nhất, đó chính là vì con. Bất kể tại sao, tôi vẫn chưa li hôn, đó là sự thật. Giờ đây tôi và Tiểu Sinh ở bên nhau đã rất hiếm có chuyện để nói. Tuy cùng chung sống dưới một mái nhà, vẫn nằm chung giường, nhưng từ sau khi phát hiện ra anh ta ngoại tình, giữa chúng tôi không còn cuộc sống vợ chồng nữa. Đây là điều người khác nhìn vào hoàn toàn không hiểu nổi, nhưng quả thực lại xảy ra trên người chúng tôi. Tất nhiên trong hai năm qua, chồng tôi cũng nhiều lần từng cầu xin tôi, nhưng lần nào cũng bị tôi cự tuyệt không thương tiếc. Về điểm này, anh ta cũng biểu hiện rất có “phong độ quân tử”. Mỗi lần bị tôi từ chối, anh ta cũng không cưỡng ép. Về chuyện này anh ta đã có năng lực khống chế, nhưng trong mắt anh ta giờ đây, tôi đã trở thành vật có cũng được, không có cũng được. Đám đàn bà mà anh ta quen bên ngoài nhiều vô kể, chơi mãi cũng không hết, nên anh ta làm gì còn quan tâm tới cô vợ mặt mũi cau có như tôi nữa. Từ lâu, anh ta đã coi gia đình như nhà trọ rồi. Mỗi khi nhớ con, anh ta quay về thăm, nhưng nếu bên ngoài “quá bận”, anh ta có thể đi vắng một mạch mấy ngày liền.

Tôi đã quen với cuộc sống như vậy, tuy có lúc cũng thấy hoang mang về tương lai nhưng cũng may còn có con trai bên cạnh, tôi dồn hết sự quan tâm vào con. Để con được hưởng nền giáo dục tốt nhất, tôi đã gửi con tới trường tốt nhất, mời thêm gia sư tới nhà dạy vẽ. Điều khiến tôi thấy an ủi được phần nào là thành tích học tập của con tôi luôn xuất sắc, vẽ cũng rất đẹp, từng đoạt giải nhì trong cuộc thi vẽ thiếu nhi trong khu vực. Tất nhiên ngoài con ra, tôi cũng có thú vui riêng. Mỗi khi rảnh rỗi, tôi lại hẹn mấy cô bạn thân tới nhà tụ tập, làm mấy món ngon, nghe họ ca ngợi tài nấu nướng của tôi ngày càng được nâng cao, lòng tôi cũng thấy dễ chịu. Gần đây chúng tôi lại hẹn nhau. Trong lúc trò chuyện không biết thế nào lại nói tới gia đình của từng người. Thật không nói cũng biết, vừa nói đã giật mình. Thì ra mấy người trong bọn họ cũng giống tôi, cũng rơi vào tình cảnh hôn nhân không tình dục. Chuyện “không tình dục” của họ có rất nhiều nguyên nhân. Người có chồng ra nước ngoài làm việc, bản thân lại chịu hạn chế bởi quan niệm truyền thống. Thời gian lâu dần lại chủ động vứt bỏ cuộc sống tình dục. Người thì khiếp sợ mối quan hệ nam nữ và môi trường xã hội phức tạp, luôn có tâm trạng tự bảo vệ, dần cách xa cuộc sống tình dục. Cũng có người do chuyện tình cảm giữa hai vợ chồng không còn hòa hợp, chiến tranh lạnh quanh năm nhưng cũng chưa tới mức li hôn.

Nghe bọn họ kể lể, tôi cũng không nhịn được nói ra tình trạng hôn nhân của chúng tôi. Thường ngày tôi không bao giờ dễ dàng nói về cuộc sống riêng tư của mình với người ngoài. Hôm nay có thể do đã uống vài chén, thêm vào đó là mọi người đều ra sức kể khổ, tôi cũng bị tác động theo. Tôi đã kể hết chuyện hôn nhân không tình dục giữa tôi và chồng. Nghe xong, mọi người đều kinh ngạc và than thở một hồi, rồi tranh nhau bày chiêu cho tôi. Người thì khuyên tôi cách làm thế nào để chồng quay về, xây dựng lại gia đình. Người thì khuyên tôi nếu sống như góa phụ thế này chả thà tìm một người tình để trả thù chồng. Tôi lắc đầu, nói rằng tuy vẫn còn khát khao nhưng tuyệt đối sẽ không kiếm nhân tình. Lí do là đàn ông bây giờ cũng chả tốt đẹp gì, hai người ở bên nhau không có tình cảm, chẳng qua chỉ vì vui thú nhất thời, như vậy có ý nghĩa gì cơ chứ? Hơn nữa, một khi đã buông thả, nhỡ bị lây nhiễm bệnh tình dục qua họ thì sao? Không phải tôi sợ chết, nhưng tôi chết rồi, con trai tôi sẽ sao đây? Tôi không giả tạo. Những điều tôi nói với họ đều là sự thật. Tuy trong hôn nhân, tôi không có tình dục nhưng tôi không vì sự trống rỗng tinh thần và thể xác mà đi kiếm tìm tình dục ngoài hôn nhân. Tôi có thể làm được điều này. Tôi dám nói rằng những phụ nữ có thể kiên trì giữ gìn tấm thân trong sạch của mình trong cuộc hôn nhân không tình dục suốt một thời gian dài đã không còn nhiều.

Tôi biết trong đa số các cuộc hôn nhân của những người khỏe mạnh, việc lựa chọn không quan hệ tình dục phần lớn là do bất đắc dĩ. Cái gọi là “không tình dục” cũng không có ý nghĩa là hoàn toàn vứt bỏ cuộc sống tình dục như “tự an ủi”, làm tình qua mạng, qua điện thoại… Đó cũng là những cách mà nhiều người phụ nữ lựa chọn. Nhưng khi đã có tình dục cần thiết, ngoài việc tự làm ra, tôi cũng không lựa chọn những cách khác, càng không nói tới chuyện tình một đêm. Có lẽ câu này của tôi đã nói hơi sớm. Gần đây tôi gặp phải một cú điện thoại khá “kích thích”. Đó là điều mà tôi không thể ngờ được. Cuộc sống vốn là nhiều điều bất ngờ tạo thành, cũng giống như hồi đầu quen Sử Tiểu Sinh, giống như cuộc hôn nhân không tình dục giữa anh ta và tôi hiện nay.

Một tối chừng chín giờ, tôi đang bực bội nằm trên giường, không ngủ được, đột nhiên nhận được điện thoại của một người đàn ông lạ. Anh ta nói muốn tìm Trương Dũng, tôi vội vàng nói anh gọi nhầm rồi. Nhưng gác máy chưa được vài giây, điện thoại lại kêu. Nhấc lên nghe, vẫn là người đàn ông ban nãy. Tôi ngán ngẩm nhắc anh ta nên xem kĩ số trước khi bấm máy, đừng làm ảnh hưởng tới cuộc sống người khác. Nói xong người đàn ông nọ, đột nhiên tôi thấy hụt hẫng lạ. Thực ra trong đêm tối cô đơn tĩnh mịch, tôi rất khát khao có một người đàn ông trò chuyện với tôi dăm câu, dù người lạ cũng được, chẳng hạn như người đàn ông vừa gọi nhầm tới nhà tôi hai lần ban nãy. Tôi không khỏi ngẫm ngợi, anh ta rút cục là đàn ông như thế nào.

Từ giọng nói của anh ta, tôi có thể phán đoán anh ta khoảng ba mươi lăm, ba mươi sáu tuổi, có bạn bè, cấp trên hoặc người thân tên là Trương Dũng. Số điện thoại của người đó gần giống số của tôi. Nhưng những gì tôi biết về anh ta cũng chỉ có như vậy. Thậm chí anh ta làm nghề gì, diện mạo ra sao, tên là gì, đã kết hôn chưa, vợ có đẹp không, cuộc sống hôn hôn nhân của họ có hạnh phúc không… tôi không hề hay biết. Tôi cứ lẩn thẩn như vậy rất lâu, ngước nhìn đồng hồ treo tường, thấy đã chỉ mười giờ mới nhận thấy mình đã mất gần một tiếng đồng hồ để phán đoán về một người đàn ông mà tôi không hề có một chút quan hệ nào. Tôi thấy mình thật nực cười, cũng thấy chuyện này thật vui. Tôi bắt đầu khống chế tư duy của mình, không để mình tiếp tục suy nghĩ những chuyện linh tinh nữa. Nhưng càng khống chế, tôi càng phát hiện thấy tôi càng nghĩ tới người đàn ông đó. Tư duy tôi như thể biến thành một con ngựa hoang dã đã đứt dây cương, cứ loạn xạ gõ móng trong cái đầu hoang dại, không tài nào kìm lại nổi.

Lại như vậy thêm hơn một giờ nữa, cũng gần sáng rồi nhưng tôi vẫn không ngủ được, đành với tay lấy điện thoại đặt bên cạnh, bấm lại số vừa nhận. Nghe tiếng máy kêu tu tu, tôi thầm nghĩ, dù sao anh làm tôi mất ngủ, tôi cũng không cho anh ngủ ngon. Điện thoại đã thông, quả nhiên là người đàn ông lạ đó nhấc máy. Anh ta vừa nhấc máy đã nói, “Alô, Trương Dũng à? Muộn thế sao vẫn gọi tới? Có chuyện gì?” Tôi không nhịn nổi cười, cố tình trêu chọc anh ta, “Trương Dũng cái gì, tôi là vợ của Trương Dũng.” Anh ta hơi sững lại nhưng phản ứng cũng rất nhanh, hưng phấn reo to, “Alô, là cô à? Thật ngại quá, hôm nay gọi tới hai lần đều nhầm cả, cô không nên tìm tôi tính sổ chứ? Cô cũng vui thật, quả nhiên mạo nhận là vợ của Trương Dũng. Nói cho cô biết nhé, Trương Dũng là em út tôi, mới tốt nghiệp đại học, ngay bạn gái còn chưa có, lấy đâu ra vợ. Mà cô tìm tôi có việc gì?”

Nghe anh ta nói vậy, tôi càng thêm can đảm, nói, “Không có gì cũng không thể tìm anh được sao? Tôi nói cho anh biết nhé, tại anh làm tôi mất ngủ, tôi cũng khiến anh không ngủ được đâu.” Anh ta cười nói, “Được thôi, tôi cũng đang bực bội không ngủ được đây. Nếu cô muốn có hứng thú, chúng ta trò chuyện nói. Chỉ cần cô thích, tôi tình nguyện nói chuyện suốt đêm với cô.” Cứ như vậy, tôi và người đàn ông lạ đó trò chuyện với nhau. Chả mấy chốc, tôi đã nắm được một số tình hình của anh ta, chẳng hạn như anh ta tên là Triệu Thiên Vũ, năm nay ba mươi sáu tuổi (không khác mấy so với phán đoán của tôi), độc thân (điều này tôi nghĩ là anh ta lừa tôi, ba mươi sáu tuổi mà chưa kết hôn, thật vô lí), là ông chủ một doanh nghiệp tư nhân. Anh ta còn nói với tôi là anh ta cao 1m 82, mọi người đều khen anh ta rất giống ngôi sao điện ảnh Kim Thành Vũ. Anh ta không biết họ nói vậy là khen hay chê anh ta nữa vì anh ta không hề thấy Kim Thành Vũ đẹp trai.

Qua điện thoại, chúng tôi nói đủ các thứ chuyện, trong và ngoài nước, từ cổ chí kim. Tôi thấy kiến thức của anh ta thật sâu rộng, như thể không có chuyện gì trên đời này mà anh ta không biết. Nói thật lòng, tôi rất mong muốn được trò chuyện với mẫu người đàn ông như vậy. Hôm đó dập máy xong, tôi nhìn đồng hồ, đã ba giờ sáng. Đó là cuộc nói chuyện dài đầu tiên của tôi, tuy không mất cả đêm như dự tính nhưng ba tiếng trò chuyện cũng đủ khiến tôi có cảm tình với người bạn chưa từng gặp mặt. Đó là lần đầu tiên tôi có cảm giác bị người khác giới hấp dẫn kể từ sau khi tôi quen chồng tôi. Từ đó về sau, những lúc cô đơn buồn chán, tôi lại gọi điện cho anh ta. Và lần nào anh ta cũng rất nhiệt tình. Có lần, anh ta cũng gọi điện cho tôi. Tôi tính lại thấy số lần anh ta gọi cho tôi chỉ bằng một phần ba số lần tôi gọi cho anh ta. Nhưng đâu có sao, tôi cũng không có cảm giác rằng việc mình chủ động như vậy có gì không hay. Cùng với số lần gọi điện tăng dần, tình cảm giữa chúng tôi cũng tăng. Anh ta bắt đầu hỏi tên tôi, tới khi đã thân thiết thường gọi tôi là Lệ Lệ. Tôi cũng thân mật gọi anh ta là Triệu Triệu. Cứ như vậy suốt một thời gian dài, tôi nhận thấy mình ngày càng thích người đàn ông chưa từng gặp mặt này. Tôi thấy nếu giữa chúng tôi cứ tiếp tục thế này, nhất định tôi sẽ yêu anh ta mất. Cuối cùng một hôm, tôi không nhịn nổi đã đề nghị qua điện thoại rằng muốn gặp mặt. Tôi cứ ngỡ anh ta sẽ đồng ý vì theo lẽ thường, khi phụ nữ đề nghị gặp, đàn ông thường không từ chối. Nhưng tôi không ngờ, anh ta đã khước từ. Lí do của anh ta là thời cơ chúng tôi gặp nhau vẫn chưa hoàn toàn chín muồi. Đợi thêm một thời gian nữa hẵng tính.

Sợ tôi thất vọng, anh ta ra sức giải thích rằng mình không tùy tiện như những đàn ông khác. Anh ta muốn sau khi hoàn toàn chinh phục được tôi rồi mới xuất hiện trước mặt tôi, khiến tôi vui mừng và kinh ngạc. Dù chúng tôi chưa gặp mặt nhưng những nhung nhớ của tôi về anh ta ngày càng sâu đậm. Đầu óc tôi cứ vẽ ra chân dung anh ta hết lần này tới lần khác, như đã định hình trong não. Chỉ cần tôi vừa nhắm mắt, anh ta có thể lập tức hiện ra trước mắt. Thậm chí anh ta còn thường chạy tới giấc mơ của tôi. Có một lần, tôi còn mơ thấy làm tình với anh ta. Khi tỉnh giấc, tôi phát hiện thấy bên dưới ướt đẫm. Tôi ra sức nhớ lại cảnh trong mơ, thật đáng tiếc những hình ảnh đó tan đi rất nhanh, vụn vỡ. Chỉ có thể nhớ được duy nhất một cảnh hoàn chỉnh là anh ta ôm tôi, hôn tôi, vuốt ve bầu ngực của tôi. Nhưng cảnh trong mơ cũng đủ khiến gương mặt tôi nóng bừng như lửa đốt, sờ thấy bỏng rãy.

Tuy lời đề nghị gặp mặt của tôi bị anh ta khước từ, khiến tôi thấy hơi mất mặt nhưng tôi không hề trách anh ta. Thậm chí tôi còn thấy anh ta làm như vậy rất đàn ông, rất có cá tính. Nhưng tôi có cảm giác rằng nếu phủ lên anh ta một lớp mặt nạ thần bí, tôi lại càng háo hức tò mò hơn, càng muốn gặp anh ta hơn. Chúng tôi vẫn duy trì gọi điện cho nhau hàng ngày vào một giờ cố định, hỏi thăm lẫn nhau. Một hôm, tôi đưa con trai tới một cửa hàng KFC mới mở gần đó. Vừa ngồi không lâu, tôi đã cãi nhau với một người đàn ông vì một chuyện nhỏ. Do con trai tôi không cẩn thận va phải khay thức ăn đặt trước mặt anh ta, anh ta tức giận hằm hằm nhìn con tôi, mắng nó đi đứng có tật, khiến con tôi sợ suýt phát khóc. Đối với dạng đàn ông không biết yêu thương trẻ nhỏ như vậy, tôi không chút khách khí. Kết quả, anh ta bị tôi dập cho một trận tơi bời.

Tối đó tôi và Triệu Thiên Vũ lại trò chuyện. Nói hơn một tiếng đồng hồ, tới khi hai bên đã chúc nhau ngủ ngon, chuẩn bị gác máy, đột nhiên anh ta nói hôm nay nhìn thấy tôi, hỏi tôi có phải đã đưa con trai tới tiệm KFC không. Tôi rất kinh ngạc hỏi làm sao anh ta biết đó là tôi. Anh ta nói đang đi trên đường thấy một phụ nữ rất đẹp, lại khá giống những gì tôi miêu tả, nhất là giọng nói rất giống tôi nên anh ta đi theo sau, cùng vào KFC. Anh ta còn cười trêu tôi rằng, anh ta định lấy tôi, nhưng khi thấy dáng vẻ hung dữ của tôi khi chửi mắng người khác nên không dám có ý nghĩ đó nữa. Vì anh ta sợ sau khi lấy tôi, anh ta sẽ phát ốm vì bị nghe mắng chửi, kết quả là chết rất thảm. Lời lẽ của anh ta khiến tôi rất vui. Tôi kiêu hãnh nói, Anh thật tệ quá nhưng mong anh sau này đừng lấy tôi thật, nếu không tôi sẽ khiến anh chết rất thảm đấy!

Tôi thấy mình thật chẳng có phúc. Dù sao anh ta đã nhìn thấy tôi nhưng tôi lại chưa được gặp anh ấy. Như vậy đối với tôi thật không công bằng. Nếu anh không ra gặp tôi, tôi cũng mặc kệ anh đấy. Anh ta cười an ủi nói, “đừng giận, cô không muốn rằng “dục tốc bất đạt” sao? Gặp nhau thì chắc chắn sẽ gặp rồi nhưng không phải bây giờ.” Tôi bực bội nói, “Vậy anh nói cho tôi biết rốt cuộc tới khi nào chúng ta mới có thể gặp nhau?” Anh ta cười rất gian, đáp, “Trong tương lai không xa.” Tôi đã cầu xin anh ta đến vậy, mà anh ta vẫn không chịu gặp tôi, khiến tôi thấy mình thật không có lòng tự trọng, thậm chí thấy mình còn hơi “rẻ tiền”. Nhưng không biết làm sao, anh ta càng đối với tôi như vậy, tôi lại càng khát khao được gặp anh ta. Anh ta đã dày vò tôi tới mức thần kinh bát đảo, không làm nổi điều gì. Tôi từng kể chuyện này với mấy bạn chat trên mạng, nhờ các cô ấy phân tích hộ. Các bạn chat đó đều rất nhiệt tình, giúp tôi phân tích và đưa ra lời khuyên.

Có người cho rằng đối phương là người đã có gia đình, chỉ muốn đùa nghịch tình cảm của phụ nữ để chứng minh sức quyến rũ của mình nhưng lại sợ ảnh hưởng tới sự ổn định của gia đình. Thế nên anh ta mới duy trì một khoảng cách nhất định đối với tôi. Có người lại cho rằng đối phương là một người đàn ông có địa vị xã hội. Trong lúc thất bại trong quan trường và tình trường mới dùng miệng lưỡi để tán tỉnh, lấy việc chinh phục một người phụ nữ để cân bằng tâm lý. Cũng có người cho rằng đối phương có diện mạo xấu xí, mất tự tin nên không đủ dũng cảm để gặp người phụ nữ anh ta thích… Tôi không thể chấp nhận những phân tích đó. Trong trái tim tôi, Triệu Thiên Vũ không hề có liên quan tới những điều đó. Tôi không muốn những từ ngữ không hay ho rơi xuống người anh ta. Bảo vệ anh ta như vậy cũng đủ chứng minh rằng tôi đã yêu người đàn ông chưa từng gặp mặt này. Tôi thật sự sợ sau khi gặp anh ta, tôi sẽ không thể khống chế nổi mình. Nhưng tôi lại vô cùng muốn gặp anh ta. Chính trong mâu thuẫn đó, chúng tôi tiếp tục điện thoại với nhau. Nếu chỉ cần một hôm không trò chuyện điện thoại, trái tim tôi sẽ trống rỗng, như bị móc ra hết, khiến tôi đứng ngồi không yên.

Cứ như vậy suốt nửa năm, cuối cùng anh ta nhận lời gặp tôi. Chúng tôi hẹn gặp nhau tại một công viên cách nhà tôi không xa. Đã hẹn kĩ sẽ tìm nhau ở đó, xem có tìm ra nổi không. Thời gian hẹn là năm giờ chiều nhưng từ ba giờ chiều, tôi đã xuất phát. Tôi tới công viên rất sớm, cứ ở đó chờ anh ta, quanh quẩn trước cổng công viên hơn một tiếng đồng hồ, mãi cho tới thời gian hẹn. Tôi quan sát kĩ từng gương mặt đi qua tôi, nhưng vẫn không thấy anh ta xuất hiện. Tới năm giờ mười phút, cuối cùng tôi không nhịn nổi liền gọi điện cho anh ta nhưng thấy tắt máy. Đợi mãi tới sáu giờ vẫn không thấy bóng dáng anh ta đâu. Tôi thấy mình bị lừa, bực tức bỏ về. Về tới nhà, cơm tối cũng không ăn, tôi nằm lăn ra giường nhưng không ngủ được, cứ mở mắt chờ điện thoại bên cạnh. Nhưng đợi mãi tới sáng vẫn chưa thấy điện thoại của anh ta gọi tới. Cuối cùng, tôi không nhịn nổi, liền gọi số điện thoại bàn của anh ta. Điện thoại réo tới một phút, không ai nghe. Tôi gọi liền ba lần, vẫn không ai nghe. Tôi gọi di động cho anh ta nhưng tắt máy.

Buổi tối, Sử Tiểu Sinh về nhà, nom bộ dạng rất vui vẻ, cười ha hả hỏi tôi đã làm cơm tối chưa. Nhưng tôi không có tâm tư nói chuyện với anh ta. Thấy tôi im lặng, anh ta lại gần, rất quan tâm an ủi tôi: “Sao thế, lại có chuyện gì khiến em không vui?” Thấy chồng nhiệt tình như vậy, nếu tôi mặc kệ không đáp cũng thấy không đúng, huống hồ tôi lại đang phiền não về chuyện ngoại tình của mình. Thế nên tôi đáp: “Không có gì, tôi cũng không thể suốt ngày cười với anh được!” Sử Tiểu Sinh lộ rõ vẻ gượng ngùng, nói: “Em xem, đều trách anh. Không quan tâm em đầy đủ, để em một mình cô đơn. Hay là ngày mai chúng ta đi ra ngoài chơi nhé?” Tôi vẫn nói không mấy vui vẻ: “Anh thích thì đi đi. Những chỗ chết tiệt đó khiến tôi nhớ tới lại thấy ghê tởm. Anh còn muốn cảnh sát tới bắt anh hay sao?” Sử Tiểu Sinh vội vàng giải thích: “Vợ tốt của anh, em hiểu lầm rồi. Hiểu lầm rồi. Ngày mai chúng ta không phải tới sàn nhảy. Chúng ta sẽ tới một nơi lãng mạn, cao cấp hơn.” “Là chỗ nào?” Tôi hỏi. “Tất nhiên là chỗ em muốn đi nhất rồi.” Sử Tiểu Sinh cười ha hả. “Tôi chả muốn đi đâu cả” Tôi vẫn lạnh lùng đáp. “Đúng, đúng, vợ tôi chả muốn đi đâu cả, chỉ muốn đi công viên.” Thật không ngờ khi chồng tôi nói câu đó, mặt lạnh tanh.

Tôi cảm thấy có phần không đúng. Chuyện đi công viên hôm nay, sao anh ta lại biết nhỉ? Lẽ nào anh ta đi theo dõi tôi. Nhưng sau đó khi bình tĩnh lại, cho rằng cứ cho anh ta phát hiện tôi ra công viên thì sao, cũng không có đàn ông nào gặp tôi, Sử Tiểu Sinh có thể lật tẩy được gì của tôi chứ. Thế nên giọng tôi trở nên kiên định: “Sử Tiểu Sinh, anh có ý gì đây? Có gì thì nói đi, vòng vèo như vậy có còn là đàn ông hay không?” “Xin vợ bớt giận”, anh ta nói bằng giọng khoan nhặt “Những chuyện tình ái yêu đương dẫu muốn gấp cũng không được đâu!” “Tôi yêu đương với ai? Anh ăn nói cho tử tế đấy nhé!” Tôi càng nói càng tức giận. Thật không ngờ Sử Tiểu Sinh cười phá lên. Sau khi dứt cơn cười, đột nhiên anh ta xị mặt ra nói với tôi: “Đừng quên Triệu Triệu là người anh em của tôi. Anh ta nhờ tôi nói với cô rằng chiều nay anh ta bận, đi hẹn với một cô gái khác. Chà, thực ra đàn ông đàn bà chúng ta đều như nhau cả, đều giả bộ nghiêm trang!”

Nghe Sử Tiểu Sinh nói, tôi giận tới mức suýt ngất đi. Trời ơi, cuối cùng tôi cũng phát hiện ra rằng thì ra chuyện ngoại tình của tôi là do chồng tôi một tay sắp đặt. Anh ta đã mất cảm hứng với tôi, lại muốn đào bới tâm tư của tôi, sai người theo dõi tôi, rõ ràng là ghê tởm tột cùng. Điều càng chứng tỏ rằng: đàn ông đa tình nhưng vẫn không cho phép người đàn bà của mình đa tình.

Bình luận