Chúng tôi đang bay hướng về biển và không bao lâu chúng tôi bay qua biển. Chúng tôi bay ngang qua biển và bên dưới xuất hiện các hòn đảo. Chúng tôi đang ở trên nước Nhật Bản và tàu hạ thấp từ từ trên bầu trời của thành phố Tokyo.
Tôi nghĩ chắc mình sẽ thấy nhà cửa với cái mái nhà nhỏ như một điểm từ trên cao, nhưng những gì tôi thấy lại là các tòa nhà chọc trời, đại lộ, công viên, xe ô-tô hiện đại.
Người ta đang thấy chúng ta, Ami vừa nói vừa chỉ tay về hướng cái đèn phát sáng trên bảng điều khiển.
« Một sự cho phép được trông thấy khác, » Ami vừa nói vừa quan sát các tín hiệu xuất hiện trên màn hình. « Chúng ta sẽ được truyền tín hiệu lần nữa. »
Trời đang dần dần sập tối. Chỉ còn các vì sao lấp lánh bên ngoài cửa sổ.
Tôi không thấy gì nhiều bên dưới. Xa xa là thành phố nhỏ, một vài ngọn đèn, một con đường với chiếc xe đơn độc đang chạy trên đường.
Tôi tiến đến màn hình trước mặt Ami. Toàn cảnh xuất hiện trên màn hình, phát sáng thật hoàn hảo. Những gì không được nhìn rõ trong lần đầu do trời tối, lại thật rõ ràng trên màn hình, sáng như ban ngày vậy, và tôi có thể thấy cái xe màu xanh lá cây và có một cặp tình nhân trong xe.
Chúng tôi đang ở độ cao 60 bộ và theo tín hiệu trên bảng điều khiển, chúng tôi đang ở trạng thái có thể thấy được.
Tôi quyết định sẽ tận dụng màn hình để quan sát mọi thứ. Hình ảnh rõ hơn cả ảnh thật.
Khi chiếc xe chạy đến cách chúng tôi một khoảng cách ngắn, tài xế dừng lại và đậu dọc đường. Chủ xe bước ra khỏi xe chỉ và bắt đầu la lên, họ nhìn chúng tôi với khuôn mặt nhăn nhó.
« Họ đang nói gì? » Tôi hỏi.
« Họ muốn liên lạc với chúng ta, tiếp xúc chúng ta. Họ là một cặp sinh viên UFO. Trong hoàn cảnh của họ, sự chú tâm của họ hơi chút cực đoan. Chúng ta có thể nói họ là những người đại loại giống như người tôn sùng người ngoại tinh. »
« Vậy mình hãy liên lạc với họ » Tôi yêu cầu Ami khi thấy cách hai người đó đang hành động.
Họ quỳ xuống và bắt đầu cầu nguyện, nhìn về hướng con tàu vũ trụ.
« Tôi không thể. Tôi phải tuân thủ nghiêm ngặt « kế hoạch trợ giúp ». Sự liên lạc không được thiết lập khi bất cứ lúc nào bất cứ ai bất ngờ muốn điều đó. Chỉ xảy ra khi bên trên quyết định, trừ phi một người nào đó biết cách làm thế nào để lời yêu cầu đó nên được thực hiện…Ngoài ra, hai người đó xem chúng ta như là Thượng Đế. »
« Điều đó có sao đâu? »
« Chỉ có Thượng Đế mới được xem Ngài như Thượng Đế. Tôn thờ bất kỳ sinh vật nào của vũ trụ như Thượng Đế đó là sự nhầm lẫn, giống như giữa cái cây và trái của nó vậy. »
« Thế điều đó nghiêm trọng vậy sao? »
« Nó không nghiêm trọng lắm đối với những ai không biết nhiều về các điều này. Nhưng nó sẽ rất nghiêm trọng nếu chúng ta cố thay thế vị trí của Thượng Đế một cách nhầm lẫn do sự mộ đạo của hai người đó. Nếu họ xem chúng ta như anh chị em tiến bộ hơn, như thế sẽ là vấn đề khác. »
Tôi nghĩ Ami nên cho hai người đó biết, họ đang làm sai. Ami đọc được ý nghĩ của tôi và nói: « Jim ạ, chúng ta không phải đi lòng vòng để sửa lỗi các cư dân của tất cả các thế giới chưa tiến hóa trong vũ trụ, đặc biệt khi họ đã biết kinh điển và tôn giáo mà trong đó đã giải thích rõ ràng mọi thứ. Những gì hai người đó đang làm không là gì so với những lỗi lầm người ta đang làm trên những thế giới này. Và chúng tôi cũng không thể can thiệp vào nơi đó, dù có nhiều điều kinh khủng đang diễn ra. Từng giây phút, nhiều người bị giết và áp bức trên nhiều hành tinh, bao gồm cả hành tinh này.
« Thế các cậu không làm gì được sao? »
« Không, Jim. Chúng tôi không thể. »
Tôi thấy rằng đây là cơ hội để tôi đưa ra vấn đề mà khiến tôi thắc mắc. « Đôi khi tôi nghĩ Thượng Đế không tốt lắm Ami ạ…Làm sao ông ta lại để những thứ như vậy xảy ra? »
Ami đứng dậy và nhìn qua cửa sổ, hướng về bầu trời và nói: « Rốt cuộc, nó là vấn đề về trình độ tiến hóa, Jim ạ! ». Chỉ vì người khác nhau sẽ có trình độ tiến hóa khác nhau, các hành tinh cũng vậy. Thế giới của cậu rất chậm tiến hóa, nhưng có những thế giới khác còn chậm tiến hơn nữa. Cách đây hàng triệu năm, có cuộc đấu tranh vì sự sinh tồn diễn ra thật ác liệt nơi đây trên trái đất này: mọi vật thật hung hãn và bị nhiễm độc. Mọi vật đều có nanh vuốt. Nhưng những sinh vật đó phù hợp với môi trường lúc đó, và theo họ cuộc sống hình như không hung ác gì cho lắm. Họ cảm thấy bình thường khi xé xác các sinh vật khác ra từng mảnh.
« Thế Thượng Đế phát minh ra cái hệ thống tình thương như thế sao? »
« Tôi đã nói với cậu rồi chúng ta sẽ không quý trọng ánh sáng khi chúng ta biết về cái bóng của nó, và tôi đã giải thích với cậu rằng những chúng sinh đó không có cảm nhận/tình cảm giống cậu. Bởi vì cậu không sống trong thế giới giống như họ, và họ cũng không sống trong thế giới giống của cậu. »
« Hmmmm. Ami không thành công lắm khi thuyết phục tôi về lòng nhân từ của Thượng Đế. »
« Nhưng ngày nay, có trình độ tiến hóa tiến bộ hơn trong thế giới này. Có thêm chút tình thương và trí huệ. Chính vì thế mà cuộc sống không khó khăn như trước kia, nhưng cũng không thể nói nó là hành tinh tiến hóa. Vẫn còn nhiều sự tàn bạo tồn tại trên thế giới này. Trong giây phút này đây, cá đang ăn lẫn nhau lúc đang còn sống dưới lòng đại dương. Bởi do tâm thức của chúng quá thấp kém, nên họ khó nhận thức được điều đó.
« Dù sao, điều đó thật tàn ác… »
« Có lẻ điều đó thật khủng khiếp đối với cậu, nhưng đối với cá thì không. Và cậu cũng không có sống trong lòng đại dương. Nhưng có những sinh vật khác có trình độ tâm thức cao hơn vẫn có thể làm nhiều thứ đáng sợ trên thế giới này. Họ không tạo ra chúng, nhưng họ lại ăn nó. »
Ami điều chỉnh một vài dụng cụ điều khiển, và cảnh chiến tranh hiện lên màn hình. Một số quân lính trên các chiếc xe tăng đang phóng tên lửa vào các tòa nhà để hủy diệt trong khi mọi người đang sống trong đó.
« Điều này đang xảy ra trong một đất nước trên trái đất, nhưng chúng tôi không thể làm gì hơn những gì chúng tôi đang làm. Trong sự tiến hóa của mỗi hành tinh, xứ sở hay một người, chúng tôi không được can thiệp gì hơn những gì được cho phép. »
Hình ảnh thu thập của một số cuộc xung kích bắn nhau xuất hiện trên màn hình.
« Cậu có thể tắt cái TV đó được không? Tôi cảm thấy thật kinh khiếp khi xem các tội ác đó. »
« Nó thật kinh khủng, Jim ạ nhưng không ai biến mất mãi mãi, các linh hồn thương yêu nhau sẽ tìm nhau lần nữa, mọi thứ đều là bài học kinh nghiệm. Trong các kiếp sống trước kia của tôi, tôi đã từng là thú dữ và tôi bị chết do một trong các con thú dữ khác giết hại tôi. Sau đó tôi trở thành con người, nhưng ở trình độ tiến hóa thấp kém. Tôi giết và bị giết. Tôi độc ác và bị lãnh nhận tội ác trở lại. Tôi đã trải qua nhiều kiếp sống.
Vì thế cho nên dần dần tôi học hỏi được cách sống một cuộc sống hòa nhã, nhân từ. Bây giờ cuộc sống của tôi tốt hơn, nhưng tôi không thể đi ngược lại hệ thống tiến hóa mà Thượng Đế đã tạo ra. Cặp tình nhân đó đã vi phạm luật Vũ Trụ khi họ so sánh chúng ta với người mà vĩ đại, oai nghiêm như Thượng Đế. Họ mang cảm xúc tình thương, sự sùng kính của họ ra khỏi Đấng Sáng Tạo và hướng cảm xúc đó vào chúng ta. Các quân lính mà chúng ta thấy cũng vi phạm luật Vũ Trụ. Luật đó nói rằng, « Các ngươi không được sát sinh ». Điều này càng nghiêm trọng hơn khi chúng ta can thiệp vào. Nhưng không nên nghĩ rằng những người mà đang đau khổ, đang làm điều đó bởi do sự tàn nhẫn của Thượng Đế. Không, không phải những điều đang xảy ra. Trí tuệ của vũ trụ đảm nhận việc trông coi cho mỗi người mà anh ta hay chị ta sẽ nhận những gì họ xứng đáng được nhận. Có lẻ những người bị trúng bom đạn hôm nay đã từng hung ác/tàn bạo trong kiếp sống trước, hoặc nhân quả nhãn tiền trong kiếp này. Giống như những quân lính kia, họ phải chịu đau khổ giống như sự đau khổ họ gây cho kẻ khác, như thế họ sẽ biết được cảm giác đau khổ giống như vậy và thấu hiểu là không nên gây ra đau khổ đó nữa. Như thế, dần dần họ sẽ học hỏi và hành động theo hướng dẫn của tình thương. Sau đó chính họ sẽ lãnh nhận được niềm hạnh phúc và không còn đau khổ nữa. »
Cặp tình nhân đó đứng phía dưới con tàu vũ trụ, nhưng chúng tôi có thể thấy họ trên màn hình. Họ giơ tay về phía chúng tôi như muốn chúng tôi đem họ ra nước ngoài.
« Cậu không thể giải thích tất cả những thứ điều này với hai người đó qua mi-cro sao? »
« Một người hay một thế giới nào đó có thể nhận sự giúp đỡ của chúng tôi khi họ đạt đến trình độ tiến hóa nào đó. Nếu không có, nó sẽ phá rối toàn bộ hệ thống tiến hóa chung. Hai người đó vẫn chưa đến mức tiến hóa đó. Người trên trái đất cũng chưa đạt tới. »
Tôi phải thừa nhận rằng tôi không hiểu lắm về những gì Ami giải thích. Nhưng về sau, tôi thấu hiểu rõ ràng hơn. Điều đó xảy ra khá lâu sau khi Ami ra đi. Chỉ sau đó tôi mới có thể kể cho người anh họ tôi để anh ấy có thể viết xuống ít hay nhiều về những gì tôi nghe thấy.
Cặp tình nhân đó tiếp tục hướng về con tàu chúng tôi, nhưng chúng tôi đã thấm mệt khi nhìn họ.
« Trí tuệ của vũ trụ cho họ một món quà được trông thấy tàu vũ trụ lâu hơn. Ami nói. »
« Tại sao vậy? »
« Chỉ có trí tuệ vũ trụ mới có thể trả lời câu hỏi đó. À, hãy nhìn thứ khác vui hơn nào… »
Ami chuyển TV sang nước Nhật trong khi “máy tính siêu việt” đưa chúng tôi ra khỏi nơi đó. Nhưng thường lệ, với tính hài hước nghịch ngợm của cậu ấy, cậu ấy xem chương trình mới. Một phóng viên với cái micro trên tay đang phỏng vấn các người đi đường. Một người phụ nữ đang nói chuyện và chỉ tay về hướng bầu trời. Tôi không hiểu những gì bà ta nói, nhưng đoán biết rằng bà đang kể về cuộc chạm mặt của bà với dĩa bay UFO của chúng tôi. Những người khác cũng đưa ra các viễn ảnh của họ về hiện tượng này.
« Họ đang nói gì vậy? » Tôi hỏi.
« Họ nói rằng họ thấy UFO…xung quanh có rất nhiều người loạn trí, » cậu ấy nhận xét và mỉm cười.
Một người đàn ông đeo kiếng thắt cà vạt xuất hiện trên màn hình. Ông ta vẽ biểu đồ lên bảng đen khi ông ta đang giải thích. Các hình vẽ đại diện cho hệ thống năng lượng, Trái Đất và các hành tinh khác. Ông ta nói một hồi lâu. Tôi cho rằng ông ta là một nhà khoa học người Nhật chuyên về thiên văn học.
Ami hình như hiểu ngôn ngữ của họ vì Ami tìm xem chương trình giải trí. Có lẻ cậu ấy sử dụng « máy thông dịch ».
« Ông ta nói gì vậy? » Tôi hỏi lần nữa.
Đó là việc xem xét các bằng chứng, nó được chứng minh một cách khoa học rằng: không có đời sống thông minh nào khác trong dãy ngân hà, ngoại trừ trái đất…Ông ta cũng nói rằng người thấy được dĩa bay UFO đang bị bệnh ảo giác tập hợp và ông ta còn đề nghị tất cả họ hãy đi bác sĩ tâm thần.
« Nghiêm trọng vậy sao? » Tôi hỏi.
« Nghiêm trọng, » cậu ấy vừa đáp lại vừa cười.
Các nhà khoa học tiếp tục giảng thuyết.
« Giờ ông ta đang nói gì vậy? »
« Ông ta nói rằng có lẻ chỉ có một nền văn minh tiên tiến như thế giới này có thể tồn tại, chỉ có một trong hai ngàn dãy ngân hà theo ước tính của ông ấy. »
« Thế điều giả sử đó có nghĩa thế nào? »
« Trong khi ông phát hiện như thế, nhưng cậu có biết chỉ riêng một hệ ngân hà này thôi, đã có hàng triệu nền văn minh, và như thế so với các nền văn minh đó thì thế giới này thuộc thời tiền sử/lạc hậu, gã đàn ông tội nghiệp sắp bị loạn trí rồi. Thậm chí còn loạn trí hơn ông ấy hiện giờ… »
Cả hai chúng tôi phá lên cười một hồi lâu. Đối với tôi, thật buồn cười khi nghe nhà khoa học nói UFOs không tồn tại…nhưng giờ đây tôi ở trong UFO đang lắng nghe ông ta nói!
Chúng tôi ở đó vài phút cho đến khi đèn đỏ tắt, cho biết chúng tôi đang ở trạng thái không thấy được.
« Chúng ta tự do rồi. »
“Vậy chúng ta hãy tiếp tục chuyến du lịch nhé?” Tôi yêu cầu.
“Dĩ nhiên. Vậy giờ cậu muốn đi đâu?”
“Ummm. Chúng ta hãy đi Hawaii!”
“Trời tối nơi đó…Hãy nhìn kìa.” Chúng ta đã đến nơi rồi.
Ánh sáng trên tàu Vũ Trụ chiếu rọi qua rặng cây cọ dọc theo bờ biển.
“Hawaii đó hả?”
“Đương nhiên rồi.”
“Chúng ta đến nơi nhanh thật đó!”
“Cậu nghĩ là nhanh hả? Hãy đợi…Giờ hãy nhìn qua cửa sổ. »
Chúng tôi đang bay qua một sa mạc rất lạ. Trời đã sập tối. Bầu trời tối đen như mực, chỉ le lói duy nhất màu xanh của ánh trăng.
« Chúng ta đang ở đâu vậy? Đang trở về Arizona? Sa mạc Sahara.
« Đây là mặt trăng. »
« Mặt trăng hả? »
« Mặt trăng. »
Tôi nhìn lên theo hướng mà tôi nghĩ đó là mặt trăng. « Có lẻ đó là mặt trăng… »
« Đó là Trái Đất. »
« Trái Đất hả! »
« Là Trái Đất. Nơi bà của cậu đang ngủ… »
Tôi thật là thích thú. Đó thật sự là Trái Đất. Nó màu xanh trong suốt. Thật là phi thường đối với tôi khi thấy một vật nhỏ như vậy có thể chứa nhiều thứ thật lớn như núi non, đại dương, lục địa.
Không biết nguyên nhân tại sao. Tôi bắt đầu nhớ lại các hình ảnh lưu trữ trong ký ức của tôi. Tôi nhớ con suối lúc tôi còn bé, bức tường phủ đầy rong rêu, nhớ đến các chú ong dạo chơi trong vườn, các chú ngựa đang gậm cỏ nơi miền quê vào buổi trưa hè. Tất cả mọi thứ đều nằm nơi đó, một quả cầu xanh nhỏ đang trôi lơ lửng giữa các vì sao…
Thình lình tôi thấy Mặt Trời, một vì sao từ xa nhưng sáng hơn nhiều khi nhìn từ Trái Đất.
“Tại sao nó trông nhỏ quá vậy?”
“Bởi vì trên mặt trăng thì không có bầu khí quyển, vốn đóng vai trò như cái kính lúp. Cho nên khi nhìn từ trái đất, mọi thứ trông lớn hơn khi cậu nhìn từ đây. Nhưng nếu không có lớp kính đặc biệt trên tàu vũ trụ, mặt trời nhỏ đó sẽ làm thương hại đến cậu, cùng lý do rõ ràng này nếu không có bầu khí quyển đóng vai trò giống như máy lọc để các tia sáng có hại không làm thương hại đến đời sống trên hành tinh của cậu.”
“Có phải máy lọc đó là tầng khí ozone, tầng khí này đang từ từ biến mất do sự ô nhiễm không khí?”
“Đúng rồi, Jim. Đó là một trong những hậu quả của trình độ kỹ thuật cao nhưng trình độ trí huệ và nhân từ thấp: luật của đời sống vũ trụ luôn luôn kết thúc khi bị vi phạm.
“Điều này xảy ra khi những người thông minh xem việc kiếm tiền là thứ quan trọng nhất trong cuộc sống và không màn gì đến hậu quả đời sống của chính họ và thậm chí đời sống của con cháu họ. Theo cậu thì họ có rất thông minh không, Jim?.”
Theo tôi, lối suy nghĩ này dường như luôn luôn là bình thường và tốt, nhưng khi Ami nói cho tôi mặt khác của vấn đề, tôi không còn chắc về điều đó nữa.
“Khô ô ô…g, họ thật ngu dốt!” Tôi nói và buồn thật sự.
Ami bắt đầu cười.
Tôi không thích hướng này khi ngắm bề mặt trên mặt trăng. Nó sẽ trông xinh đẹp hơn khi nhìn từ Trái Đất. Nó thật hoang vắng và ảm đạm.
“Chúng ta có thể đi nơi nào khác đẹp hơn không?”
“Nơi có người ở?” Ami hỏi.
“Dĩ nhiên! nhưng đừng đến nơi có quái vật!”
“Thế chúng ta sẽ đi hơi xa.”
Cậu ấy di chuyển cái dụng cụ điều khiển, tàu vũ trụ rung động thật nhẹ nhàng, các ngôi sao trải dài thành những đường lấp lánh. Sau đó bên ngoài cửa sổ xuất hiện một màn che trắng tỏa sáng ánh sáng lấp lánh.
“Chuyện gì thế?” Tôi hỏi với vẻ hơi sợ.
“Chúng ta đang định vị trí…”
“Chúng ta đang định vị trí ở đâu?”
“Ở một hành tinh rất xa. Chúng ta sẽ phải đợi một vài phút. Nào, chúng ta hãy lắng nghe nhạc.”
Cậu ấy nhấn nút trên bảng điều khiển. Một số âm thanh nhẹ nhàng, lạ bao trùm không gian yên tĩnh. Bạn tôi nhắm mắt lại, bắt đầu lắng nghe và thưởng thức.
Các âm thanh rất kỳ lạ. Từ từ thấp xuống, chấn động lực kéo dài bắt đầu xoay chuyển trong phòng điều khiển. Sau đó một nốt nhạc thật cao thình lình tắt ngang; sự im lặng kéo dài vài giây. Sau đó, các nốt nhạc cao và thấp lần lượt trổi lên một cách nhanh chóng. Một lần nữa, nốt nhạc thấp nhất trổi lên the thé từ từ, đồng thời một số tiếng gầm và tiếng chuông nhỏ tạo nên những nhịp điệu, và liên tục đổi nhịp.
Ami nghe nhạc thật mê ly. Tôi nghĩ chắc Ami rất giỏi về giai điệu nhạc vì tôi thấy các cử động môi và tay của cậu ấy luôn biết trước những gì cậu ấy sắp nghe.
Tôi không thích gián đoạn Ami. Nhưng tôi không thích âm nhạc đó chút nào.
“Ami” Tôi gọi cậu ấy. Cậu ấy chẳng đáp lại. Cậu ấy đang tập trung chăm chú vào tiếng nhạc giống như nhiễu sóng radio vậy.
“Ami” tôi gọi to hơn.
“Ồ! Xin lỗi!…Chuyện gì vậy?”
“Xin lỗi, nhưng tôi không thích nhạc này.”
“Ồ dĩ nhiên. Đó là bình thường. Để thưởng thức âm nhạc, cậu cần một sự khởi động trước…Tôi sẽ tìm một loại âm nhạc mà nghe quen thuộc với cậu.
Cậu ấy bấm vào một nút khác trên bảng điều khiển. Một giai điệu với những nhịp thật vui vẻ bắt đầu trổi lên và tôi thích giai điệu đó ngay lập tức. Nhạc cụ dẫn đầu nghe âm thanh giống tiếng đầu máy cổ có ống khói hơi đang chạy tới lui ở vận tốc cao nhất.
“Thật tuyệt làm sao! Dụng cụ đó là gì mà âm thanh nghe giống xe lửa vậy?.”
“Thật là Thiên Đàng tốt đẹp!” Ami la lên, và giả vờ giống như là khiếp sợ. “Cậu vừa mới xúc phạm tới cái âm giọng có đặc quyền nhất trên hành tinh của tôi, cậu đã nhầm lẫn âm giọng tuyệt vời này với tiếng ồn ào giống xe lửa!”.
Tôi xin lỗi. Xin bạn cho tôi xin lỗi, tôi không biết. Nhưng nó thật sự giống âm thanh hay của làn khói phụt ra” Tôi vừa nói vừa gắng sức tập trung.
“Thật đáng nguyền rủa! cậu thật kỳ dị!” Cậu ấy giả vờ sắp nắm tóc tôi. “Sao cậu dám nói sự vinh quang của thế giới tôi…giống tiếng khói phụt ra!”
Chúng tôi phá lên cười lăn bò càn.
m nhạc đó khiến bạn cảm thấy thích nhảy.
Cậu ấy nhảy ra khỏi ghế và bắt đầu vừa nhảy vừa vỗ tay một cách vui vẻ.
“Nhảy đi nào! Nhảy đi nào! cậu ấy cổ động tôi. “Hãy để cho chính bạn nhảy đi nào!. Cậu muốn nhảy nhưng phần bên kia của cậu thật sự không muốn cậu nhảy…Hãy học cách chinh phục sự tự do để trở thành chính mình. Hãy giải phóng chính bạn.
Tôi quẳng đi sự rụt rè nhút nhát của mình và hăng hái hòa chính mình vào điệu nhảy.
“Hoan hô!” Cậu ấy chúc mừng tôi.
Chúng tôi nhảy một hồi lâu. Tôi cảm thấy thật sự rất vui. Nó giống như chúng tôi đang chạy và nhảy trên bãi biển vậy.
Ami có thể nhanh chóng làm cho tính rụt rè nhút nhát của tôi tan biến.
Sau đó, âm nhạc dừng lại.
“Bây giờ một chút gì đó để thư dãn nhé!”, cậu ấy vừa nói vừa tiến đến bảng điều khiển. Cậu ấy nhấn một nút khác và âm nhạc bắt đầu trổi lên. Nghe có vẻ quen thuộc với tôi.
“Hãy lắng nghe, đó là âm nhạc của Trái Đất.”
“Đúng rồi. Bach. Thật khó tin. Cậu không thích sao?”
“Tôi nghĩ…tôi thích. Cậu cũng thích chứ?.”
Rất tự nhiên. Nếu tôi không thích, tôi không có nhạc này trên tàu Vũ Trụ.
“Tôi nghĩ mọi thứ về chúng tôi dường như đều “chậm tiến hóa” đối với những gì ngoài Trái Đất…”.
“Cậu sai rồi.” cậu ta nhấn nút khác trên bảng hiệu điều khiển.
“…Hãy tưởng tượng không có ranh giới giữa các quốc gia nào
Nó sẽ không khó để thực hiện…”
“Nhưng đó là John Lemon…Nhóm Beatles!”
Tôi lấy làm ngạc nhiên vì tôi thoạt nghĩ rằng không có gì tốt trên Trái Đất, dành cho người người ngoài Trái Đất.
“Jim, khi âm nhạc hay, thì cả vũ trụ đều tốt. Một số sưu tập của nhạc trên Trái Đất vẫn còn tồn tại trên một số ngân hà, chỉ giống như âm nhạc từ thế giới khác hay kỷ nguyên khác. Điều đó xảy ra tương tự trong mọi lãnh vực nghệ thuật. Chúng tôi giữ lại các phim ảnh và ghi hình mọi thứ gì tốt trên hành tinh của cậu…Nghệ thuật hay là ngôn ngữ của tình thương, tình thương thì hiện diện khắp mọi nơi trong Vũ Trụ.
“Hãy tưởng tượng tất cả mọi người
Sống trong hòa bình…”
Ami, với đôi mắt nhắm lại, hình như cậu ấy đang thưởng thức từng nốt nhạc.
Khi Jonh Lemon hát xong, sau cùng chúng tôi đi đến một nơi có người đang sinh sống khác.