Thấy phản ứng của tôi như vậy, Lục Tuyển Chi càng khinh bỉ lườm tôi, “Cô không cần phải mừng rỡ như vậy, ý của tôi không có như ảo tưởng mơ mộng trong đầu cô đâu.”
…
Anh hai ơi ! Thần thánh ơi! Ông chủ ơi! Mắt anh không bị gì chứ? Vẻ mặt tôi như thế có thể dùng hai chữ mừng rỡ để hình dung sao? Ai thèm ảo tưởng chứ!
Trên đường về công ty, tôi và ông chủ Lục trải qua một phen thương lượng, rốt cuộc cũng an tâm thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra anh ta gọi tôi đến nhà anh ta không phải là muốn tôi dùng thân trả nợ, mà là vì anh ta mỗi ngày ăn đồ ăn bên ngoài đến phát ngán, vì vậy muốn đổi khẩu vị, muốn tôi tới nhà nấu ăn cho anh ta.
Tôi vốn không đồng ý, vì vậy gắt gỏng hỏi, “Trong công ty có nhiều người như vậy, sao lại kêu tôi nấu cơm cho anh, sao không tìm người khác đi?”
Câu nói thản nhiên của Lục Tuyển Chi làm tôi đờ người, “Người khác không nợ tôi tiền.”
Được rồi, anh ta là chủ nợ lớn nhất của tôi, vì vậy trời chập tối, nhiệm vụ của tôi là đến nhà của ông chủ để nấu cho anh ta ăn…
Hôm nay lúc gần tan ca, mắc công mẹ biết được sự thật lại thêm lo lắng, tôi phải gọi điện thoại nói dối với mẹ là tối nay ở lại công ty tăng ca.
Sau khi tan ca, tôi trực tiếp lên xe hơi thanh lịch mang đậm phong cách của Lục Tuyển Chi, sau đó cùng về nhà của anh ta. Lúc bước vào tòa nhà cao tầng to đồ sộ, đầu óc tôi choáng váng bàng hoàng, ông trời ạ, sao mà giàu nghèo chênh lệch lớn dữ vậy? Cho dù tôi có tiết kiệm tiền lương cả chục năm cũng chưa chắc mua được căn phòng bé tẹo teo ở tòa cao ốc này đâu!
Mà Lục Tuyển Chi là người đàn ông độc thân sống một mình, dĩ nhiên là ở trong căn hộ lớn nhất tốt nhất, đúng thật người tức chết người mà!
Theo Lục Tuyển Chi vào nhà, thấy trang trí nội thất thiết bị bên trong tôi càng thêm đau buồn phẫn nộ. Gạch men trắng sáng bóng loáng như gương, đèn chùm thủy tinh tỏa sáng lung linh, đồ dùng trang trí nội thất tinh xảo tỉ mỉ, không gian thoáng đẹp, tráng lệ nhưng không qua mức xa hoa. Nhìn chung quanh căn nhà một vòng, tôi hết hâm mộ rồi ghen tị lại thêm căm tức, cảm xúc cứ đan xen vào nhau.
Ông chủ Lục chau mày, sắc mặt rất khó coi, vừa cởi áo khoác vừa khó hiểu hỏi, “Sao vậy, không hài lòng với nhà của tôi à?”
“Không phải, rất lớn rất đẹp.” Tôi căm tức lắc đầu, lòng có chút đau thương, thở dài nói, “Chỉ tiếc là cả đời này tôi sợ không có cơ hội ở trong một căn nhà đẹp như vậy.”
“Cũng không hẳn thế.” Đôi mắt trong trẻo của anh chớp liên hồi, xoay mặt nhìn cô, thong dong nói, “Bây giờ không phải thịnh hành gả cho người giàu có sao? Nếu cô muốn ở trong một căn nhà đẹp như này thì cũng thử một lần đi.”
Tôi lại không nghĩ như thế nên liền lắc đầu, “Chỉ có tiền thôi thì cũng không được, còn phải có nhân phẩm nữa, đàn ông mà vừa có tiền vừa có phẩm chất tốt biết đi đâu mà tìm chứ!”
Lục Tuyển Chi bỗng nhiên chỉnh ngay ngắn cà vạt, cười như không cười nhìn tôi, “Đang có người như thế trong cuộc sống của cô.”
“Có sao?” Tôi thận trọng suy nghĩ, lập tức quyết đoán lắc đầu, “Không có mà…”
Nụ cười trên mặt Lục Tuyển Chi cứng đơ, bỗng nhiên kề mặt gần tôi, “Không à? Cô nghĩ kỹ lại đi, cẩn thận suy nghĩ kỹ càng.”
Tôi lại nghiêm túc ngẫm nghĩ, cuối cùng thở dài như lúc nãy, “Quả thật là không có.”
Anh nhíu mày, “Cô tinh tường nghĩ lại đi, làm sao mà không có được?”
Tôi thực sự bối rối, “Thật không có mà!”
Anh, “…”
Hai mắt ông chủ Lục híp lại nhìn vẻ mặt đần độn của tôi, sắc mặt từ từ bí xị, bỗng nhiên tức giận quát tháo, “Còn đứng đó làm gì, đi nấu cơm đi!”
Tôi bị anh ta la sợ tới mức run rẩy, quay người âm thầm phàn nàn, đúng thật là đồ tâm thần tính tình thất thường sáng nắng chiều mưa, chả hiểu nổi điên cái quái gì ! (Tác giả: cô vô hình trung không nhận, chối bỏ nhân phẩm người nào đó á ! = =)
Đi dạo hai vòng trong nhà xong, tôi rốt cuộc cũng tìm được nhà bếp. Trong nhà bếp lót đá cẩm thạch, nồi niêu xoong chảo, dầu, muối, nước tương, giấm đều có đủ cả, đồ ăn trong tủ lạnh càng nhiều nữa, nhưng mà lại không giống như bình thường, rau quả thịt thà đều mua ở siêu thị, đã được phân loại rửa sạch cắt sẵn, chỉ cần bắt nồi lên nấu là xong, ngược lại còn giúp tôi tiết kiệm thời gian nữa. Đầu tiên tôi vo gạo rồi bỏ vô nồi cơm điện để nấu, sau đó mở tủ lạnh lấy thịt với rau quả mà tôi thích, bởi vì rau quả và thịt đều được cắt sẵn, cứ bỏ thẳng vào nồi mà xào, cho nên bốn món một canh đều rất nhanh được nấu xong, công việc hoàn toàn nhẹ nhàng thoải mái.
Nguyên liệu nấu ăn toàn bộ đều chất lượng cao, hơn nữa gia vị trong nhà bếp cũng có đủ, mấy món ăn làm ra so với đồ ăn bình thường nhà tôi nấu cũng cao cấp hơn nhiều.
Từ nhà bếp đi ra, đang chuẩn bị kêu Lục hồ ly ăn cơm, lại thấy trong phòng không có một bóng người, mà phòng tắm loáng thoáng có tiếng nước tí tách vọng lại.
Thế nên tôi quay vô nhà bếp đậy kín đồ ăn, rồi ra phòng khách bật TV coi, đúng lúc này chuông cửa leng keng vang lên.
Tôi mang dép lê đi ra cửa, nheo mắt nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa, lại chẳng thấy ai ở ngoài, nhưng chuông cứ kêu liên hồi, tôi nghi hoặc mở cửa ra thì thấy một nhóc con cao hơn một mét đứng ở bên ngoài, trên tay cầm một quyển vở nhỏ cùng một cây viết, mặt mày sáng sủa lanh lợi, hai má phúng phính, đôi mắt to tròn tinh khôn, nhìn rất đáng yêu.
Vừa nhìn nhóc con này tôi liền thích ngay, ân cần sờ đầu nó, hỏi, “Em trai, có chuyện gì không?”
Nó nghiêng đầu né tránh, “Em tìm anh Lục, dì à, dì chắc là người giúp việc của anh Lục!”
= = tại sao không phải câu nghi vấn mà là câu khẳng định thế? Chẳng lẽ bộ dạng tôi giống người giúp việc lắm à? Tôi hít sâu một hơi, vô cùng sầu não sửa lại, “Chị tên là Hạ Diệp, là thư ký của anh Lục của em!”
Nó nghe xong liền trợn to hai mắt nhìn tôi, vẻ mặt như khó chấp nhận sự thật này, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ, cuối cùng bày ra vẻ mặt tràn trề thất vọng, lắc đầu thở dài, “Sao mà thanh niên thế hệ này lại tệ hơn thế hệ trước, thật đáng thất vọng!”
Người nên thất vọng là tôi mới đúng! Mấy đứa trẻ hiện nay đều thích chọc người ta tức chết hả?
Đi vào nhà, đứa bé kia hết nhìn đông lại nhìn tây, “Em tên là Tiểu Nghệ, ở nhà bên cạnh, đến tìm anh Lục dạy em học số học đấy.”
Tuy là tiểu quỷ này nói năng chẳng dễ thương tí nào, nhưng vẫn là đứa nhỏ ham học, tôi đại nhân đại lượng vừa cười vừa nói, “Anh ấy đang tắm, hay là để chị dạy em nha?”
Nó nhìn tôi trâng trâng, hoài nghi hỏi, “Chị nhìn rất ngốc, bộ cũng biết dạy học hả?”
Bị một đứa nhỏ nói mình ngốc, có cảm giác gì chứ…
Vì chứng minh chỉ số thông minh của tôi, tôi cương quyết kéo tiểu quỷ đó ngồi xuống bàn, nghiêm trang hắng giọng một cái, sau đó bắt đầu dạy nó số học, “Tiểu Nghệ, em muốn mua trái banh da 20 tệ, trong túi em hiện giờ có 4 tệ, sau đó lại mượn anh Lục của em 10 tệ, vậy thì em còn thiếu bao nhiêu tiền mới mua được trái banh da đó?”
Nào biết Tiểu Nghệ nhanh nhẩu đáp,”Không có thiếu mà còn nhiều nữa là đằng khác.”
Tôi kiên nhẫn lắc đầu giải thích, “Không đúng, em tính sai rồi! Đáp án là còn thiếu 6 tệ nữa.”
Nó không phục cãi lại, “Em không có tính sai đâu, anh Lục sẽ không keo kiệt như vậy, mỗi lần anh ấy cho em tiền ít nhất cũng 50 tệ rồi!”
Tôi, “…”
Ông chủ Lục à, anh đúng thật là hào phóng, nhưng vì sao hết lần này đến lần khác lại keo kiệt với tôi chứ!?
“Bỏ qua bài toán đó đi, chúng ta tiếp tục.” Tôi lau mồ hôi trên trán, có được bài học lúc nãy, tôi liền thay đổi nhân vật, lần nữa ra đề, “Trong túi em có 5 tệ, sau đó em xin ba em thêm 5 tệ nữa, vậy cuối cùng em tổng cộng có bao nhiêu tiền?”
Tiểu Nghệ không chút do dự trả lời, “Một đồng cũng không có!”
Tôi nghiêng đầu nhìn nó, “Tiểu Nghệ, hình như em không hiểu số học là gì thì phải? = =”
“Là chị căn bản không hiểu ba của em thì có.” Nhóc con này khinh khỉnh nhìn tôi, “Tiền ba em đều do mẹ em giữ hết, ông ấy còn nghèo hơn em nữa, chuyên gia cướp tiền xài vặt của em.”
Hả… Được rồi, mẹ của nó rất lợi hại…
Dạy số học cho nó tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chắc là dạy nó ngữ văn sẽ dễ hơn tí, vì vậy tôi liền lảng sang chuyện khác, “Tiểu Nghệ, em biết chữ không?”
Tiểu Nghệ kiêu ngạo gật đầu, “Đương nhiên là biết! Em biết rất nhiều rất nhiều chữ.”
“Vậy sao?” Tôi hồ nghi nhìn nó, viết lên quyển vở một câu, “Vậy em đọc thử xem, mấy chữ này đọc thế nào?”
Tiểu Nghệ nhìn sơ qua, lập tức trịnh trọng đọc to, “Chúng ta là tinh hoa của tổ quốc.”
Chính xác! Tôi lại viết thêm một câu nữa, “Còn câu này thì sao?”
Tiểu Nghệ lại lớn tiếng đọc, “Hai con chim hoàng oanh hót líu lo, một đàn cò trắng bay lượn trên trời.”
Lợi hại! Tôi bỗng nghĩ ra gì đó, viết lên quyển vở của nó, chị Hạ Diệp thật xinh đẹp.
Viết xong tôi thích thú mong chờ nó lớn tiếng khen mình, ai ngờ tiểu quỷ đó lại trợn mắt im thin thít nhìn tôi.
Tôi nghi ngờ hỏi, “Sao thế? Không biết mấy chữ này sao?”
Ai ngờ tiểu quỷ này lại nghiêm chỉnh trả lời, “Không phải, mà là thầy em nói tụi em không thể nói dối!”
“… = =”
Con cái nhà ai mà chẳng đáng yêu tí nào! May là nó không phải ở sát nhà tôi, bằng không tôi thà ra đường ngủ cũng không về nhà đâu!
Tiếng cười hả hê vang lên từ phía sau, tôi xoay đầu lại nhìn, thấy Lục Tuyển Chi không biết từ khi nào đã tắm xong đứng đằng sau xem, tôi tức khắc cảm thấy lúng túng và giận dữ vô cùng!
Tại sao mỗi khi tôi bị mất mắt đều bị anh ta nhìn thấy thế?
Thấy phản ứng của tôi như vậy, Lục Tuyển Chi càng khinh bỉ lườm tôi, “Cô không cần phải mừng rỡ như vậy, ý của tôi không có như ảo tưởng mơ mộng trong đầu cô đâu.”
…
Anh hai ơi ! Thần thánh ơi! Ông chủ ơi! Mắt anh không bị gì chứ? Vẻ mặt tôi như thế có thể dùng hai chữ mừng rỡ để hình dung sao? Ai thèm ảo tưởng chứ!
Trên đường về công ty, tôi và ông chủ Lục trải qua một phen thương lượng, rốt cuộc cũng an tâm thở phào nhẹ nhõm.
Thì ra anh ta gọi tôi đến nhà anh ta không phải là muốn tôi dùng thân trả nợ, mà là vì anh ta mỗi ngày ăn đồ ăn bên ngoài đến phát ngán, vì vậy muốn đổi khẩu vị, muốn tôi tới nhà nấu ăn cho anh ta.
Tôi vốn không đồng ý, vì vậy gắt gỏng hỏi, “Trong công ty có nhiều người như vậy, sao lại kêu tôi nấu cơm cho anh, sao không tìm người khác đi?”
Câu nói thản nhiên của Lục Tuyển Chi làm tôi đờ người, “Người khác không nợ tôi tiền.”
Được rồi, anh ta là chủ nợ lớn nhất của tôi, vì vậy trời chập tối, nhiệm vụ của tôi là đến nhà của ông chủ để nấu cho anh ta ăn…
Hôm nay lúc gần tan ca, mắc công mẹ biết được sự thật lại thêm lo lắng, tôi phải gọi điện thoại nói dối với mẹ là tối nay ở lại công ty tăng ca.
Sau khi tan ca, tôi trực tiếp lên xe hơi thanh lịch mang đậm phong cách của Lục Tuyển Chi, sau đó cùng về nhà của anh ta. Lúc bước vào tòa nhà cao tầng to đồ sộ, đầu óc tôi choáng váng bàng hoàng, ông trời ạ, sao mà giàu nghèo chênh lệch lớn dữ vậy? Cho dù tôi có tiết kiệm tiền lương cả chục năm cũng chưa chắc mua được căn phòng bé tẹo teo ở tòa cao ốc này đâu!
Mà Lục Tuyển Chi là người đàn ông độc thân sống một mình, dĩ nhiên là ở trong căn hộ lớn nhất tốt nhất, đúng thật người tức chết người mà!
Theo Lục Tuyển Chi vào nhà, thấy trang trí nội thất thiết bị bên trong tôi càng thêm đau buồn phẫn nộ. Gạch men trắng sáng bóng loáng như gương, đèn chùm thủy tinh tỏa sáng lung linh, đồ dùng trang trí nội thất tinh xảo tỉ mỉ, không gian thoáng đẹp, tráng lệ nhưng không qua mức xa hoa. Nhìn chung quanh căn nhà một vòng, tôi hết hâm mộ rồi ghen tị lại thêm căm tức, cảm xúc cứ đan xen vào nhau.
Ông chủ Lục chau mày, sắc mặt rất khó coi, vừa cởi áo khoác vừa khó hiểu hỏi, “Sao vậy, không hài lòng với nhà của tôi à?”
“Không phải, rất lớn rất đẹp.” Tôi căm tức lắc đầu, lòng có chút đau thương, thở dài nói, “Chỉ tiếc là cả đời này tôi sợ không có cơ hội ở trong một căn nhà đẹp như vậy.”
“Cũng không hẳn thế.” Đôi mắt trong trẻo của anh chớp liên hồi, xoay mặt nhìn cô, thong dong nói, “Bây giờ không phải thịnh hành gả cho người giàu có sao? Nếu cô muốn ở trong một căn nhà đẹp như này thì cũng thử một lần đi.”
Tôi lại không nghĩ như thế nên liền lắc đầu, “Chỉ có tiền thôi thì cũng không được, còn phải có nhân phẩm nữa, đàn ông mà vừa có tiền vừa có phẩm chất tốt biết đi đâu mà tìm chứ!”
Lục Tuyển Chi bỗng nhiên chỉnh ngay ngắn cà vạt, cười như không cười nhìn tôi, “Đang có người như thế trong cuộc sống của cô.”
“Có sao?” Tôi thận trọng suy nghĩ, lập tức quyết đoán lắc đầu, “Không có mà…”
Nụ cười trên mặt Lục Tuyển Chi cứng đơ, bỗng nhiên kề mặt gần tôi, “Không à? Cô nghĩ kỹ lại đi, cẩn thận suy nghĩ kỹ càng.”
Tôi lại nghiêm túc ngẫm nghĩ, cuối cùng thở dài như lúc nãy, “Quả thật là không có.”
Anh nhíu mày, “Cô tinh tường nghĩ lại đi, làm sao mà không có được?”
Tôi thực sự bối rối, “Thật không có mà!”
Anh, “…”
Hai mắt ông chủ Lục híp lại nhìn vẻ mặt đần độn của tôi, sắc mặt từ từ bí xị, bỗng nhiên tức giận quát tháo, “Còn đứng đó làm gì, đi nấu cơm đi!”
Tôi bị anh ta la sợ tới mức run rẩy, quay người âm thầm phàn nàn, đúng thật là đồ tâm thần tính tình thất thường sáng nắng chiều mưa, chả hiểu nổi điên cái quái gì ! (Tác giả: cô vô hình trung không nhận, chối bỏ nhân phẩm người nào đó á ! = =)
Đi dạo hai vòng trong nhà xong, tôi rốt cuộc cũng tìm được nhà bếp. Trong nhà bếp lót đá cẩm thạch, nồi niêu xoong chảo, dầu, muối, nước tương, giấm đều có đủ cả, đồ ăn trong tủ lạnh càng nhiều nữa, nhưng mà lại không giống như bình thường, rau quả thịt thà đều mua ở siêu thị, đã được phân loại rửa sạch cắt sẵn, chỉ cần bắt nồi lên nấu là xong, ngược lại còn giúp tôi tiết kiệm thời gian nữa. Đầu tiên tôi vo gạo rồi bỏ vô nồi cơm điện để nấu, sau đó mở tủ lạnh lấy thịt với rau quả mà tôi thích, bởi vì rau quả và thịt đều được cắt sẵn, cứ bỏ thẳng vào nồi mà xào, cho nên bốn món một canh đều rất nhanh được nấu xong, công việc hoàn toàn nhẹ nhàng thoải mái.
Nguyên liệu nấu ăn toàn bộ đều chất lượng cao, hơn nữa gia vị trong nhà bếp cũng có đủ, mấy món ăn làm ra so với đồ ăn bình thường nhà tôi nấu cũng cao cấp hơn nhiều.
Từ nhà bếp đi ra, đang chuẩn bị kêu Lục hồ ly ăn cơm, lại thấy trong phòng không có một bóng người, mà phòng tắm loáng thoáng có tiếng nước tí tách vọng lại.
Thế nên tôi quay vô nhà bếp đậy kín đồ ăn, rồi ra phòng khách bật TV coi, đúng lúc này chuông cửa leng keng vang lên.
Tôi mang dép lê đi ra cửa, nheo mắt nhìn qua lỗ nhỏ trên cửa, lại chẳng thấy ai ở ngoài, nhưng chuông cứ kêu liên hồi, tôi nghi hoặc mở cửa ra thì thấy một nhóc con cao hơn một mét đứng ở bên ngoài, trên tay cầm một quyển vở nhỏ cùng một cây viết, mặt mày sáng sủa lanh lợi, hai má phúng phính, đôi mắt to tròn tinh khôn, nhìn rất đáng yêu.
Vừa nhìn nhóc con này tôi liền thích ngay, ân cần sờ đầu nó, hỏi, “Em trai, có chuyện gì không?”
Nó nghiêng đầu né tránh, “Em tìm anh Lục, dì à, dì chắc là người giúp việc của anh Lục!”
= = tại sao không phải câu nghi vấn mà là câu khẳng định thế? Chẳng lẽ bộ dạng tôi giống người giúp việc lắm à? Tôi hít sâu một hơi, vô cùng sầu não sửa lại, “Chị tên là Hạ Diệp, là thư ký của anh Lục của em!”
Nó nghe xong liền trợn to hai mắt nhìn tôi, vẻ mặt như khó chấp nhận sự thật này, ánh mắt tràn đầy khiếp sợ, cuối cùng bày ra vẻ mặt tràn trề thất vọng, lắc đầu thở dài, “Sao mà thanh niên thế hệ này lại tệ hơn thế hệ trước, thật đáng thất vọng!”
Người nên thất vọng là tôi mới đúng! Mấy đứa trẻ hiện nay đều thích chọc người ta tức chết hả?
Đi vào nhà, đứa bé kia hết nhìn đông lại nhìn tây, “Em tên là Tiểu Nghệ, ở nhà bên cạnh, đến tìm anh Lục dạy em học số học đấy.”
Tuy là tiểu quỷ này nói năng chẳng dễ thương tí nào, nhưng vẫn là đứa nhỏ ham học, tôi đại nhân đại lượng vừa cười vừa nói, “Anh ấy đang tắm, hay là để chị dạy em nha?”
Nó nhìn tôi trâng trâng, hoài nghi hỏi, “Chị nhìn rất ngốc, bộ cũng biết dạy học hả?”
Bị một đứa nhỏ nói mình ngốc, có cảm giác gì chứ…
Vì chứng minh chỉ số thông minh của tôi, tôi cương quyết kéo tiểu quỷ đó ngồi xuống bàn, nghiêm trang hắng giọng một cái, sau đó bắt đầu dạy nó số học, “Tiểu Nghệ, em muốn mua trái banh da 20 tệ, trong túi em hiện giờ có 4 tệ, sau đó lại mượn anh Lục của em 10 tệ, vậy thì em còn thiếu bao nhiêu tiền mới mua được trái banh da đó?”
Nào biết Tiểu Nghệ nhanh nhẩu đáp,”Không có thiếu mà còn nhiều nữa là đằng khác.”
Tôi kiên nhẫn lắc đầu giải thích, “Không đúng, em tính sai rồi! Đáp án là còn thiếu 6 tệ nữa.”
Nó không phục cãi lại, “Em không có tính sai đâu, anh Lục sẽ không keo kiệt như vậy, mỗi lần anh ấy cho em tiền ít nhất cũng 50 tệ rồi!”
Tôi, “…”
Ông chủ Lục à, anh đúng thật là hào phóng, nhưng vì sao hết lần này đến lần khác lại keo kiệt với tôi chứ!?
“Bỏ qua bài toán đó đi, chúng ta tiếp tục.” Tôi lau mồ hôi trên trán, có được bài học lúc nãy, tôi liền thay đổi nhân vật, lần nữa ra đề, “Trong túi em có 5 tệ, sau đó em xin ba em thêm 5 tệ nữa, vậy cuối cùng em tổng cộng có bao nhiêu tiền?”
Tiểu Nghệ không chút do dự trả lời, “Một đồng cũng không có!”
Tôi nghiêng đầu nhìn nó, “Tiểu Nghệ, hình như em không hiểu số học là gì thì phải? = =”
“Là chị căn bản không hiểu ba của em thì có.” Nhóc con này khinh khỉnh nhìn tôi, “Tiền ba em đều do mẹ em giữ hết, ông ấy còn nghèo hơn em nữa, chuyên gia cướp tiền xài vặt của em.”
Hả… Được rồi, mẹ của nó rất lợi hại…
Dạy số học cho nó tôi cảm thấy vô cùng mệt mỏi, chắc là dạy nó ngữ văn sẽ dễ hơn tí, vì vậy tôi liền lảng sang chuyện khác, “Tiểu Nghệ, em biết chữ không?”
Tiểu Nghệ kiêu ngạo gật đầu, “Đương nhiên là biết! Em biết rất nhiều rất nhiều chữ.”
“Vậy sao?” Tôi hồ nghi nhìn nó, viết lên quyển vở một câu, “Vậy em đọc thử xem, mấy chữ này đọc thế nào?”
Tiểu Nghệ nhìn sơ qua, lập tức trịnh trọng đọc to, “Chúng ta là tinh hoa của tổ quốc.”
Chính xác! Tôi lại viết thêm một câu nữa, “Còn câu này thì sao?”
Tiểu Nghệ lại lớn tiếng đọc, “Hai con chim hoàng oanh hót líu lo, một đàn cò trắng bay lượn trên trời.”
Lợi hại! Tôi bỗng nghĩ ra gì đó, viết lên quyển vở của nó, chị Hạ Diệp thật xinh đẹp.
Viết xong tôi thích thú mong chờ nó lớn tiếng khen mình, ai ngờ tiểu quỷ đó lại trợn mắt im thin thít nhìn tôi.
Tôi nghi ngờ hỏi, “Sao thế? Không biết mấy chữ này sao?”
Ai ngờ tiểu quỷ này lại nghiêm chỉnh trả lời, “Không phải, mà là thầy em nói tụi em không thể nói dối!”
“… = =”
Con cái nhà ai mà chẳng đáng yêu tí nào! May là nó không phải ở sát nhà tôi, bằng không tôi thà ra đường ngủ cũng không về nhà đâu!
Tiếng cười hả hê vang lên từ phía sau, tôi xoay đầu lại nhìn, thấy Lục Tuyển Chi không biết từ khi nào đã tắm xong đứng đằng sau xem, tôi tức khắc cảm thấy lúng túng và giận dữ vô cùng!
Tại sao mỗi khi tôi bị mất mắt đều bị anh ta nhìn thấy thế?