2h15, tại đại học Bách Khoa Hà Nội.
– “Alo…”
Uyên hạ giọng bé nhất có thể, sợ làm ảnh hưởng tới giảng đường.
– “Chị ơi, anh nhà bị đột quỵ, tình trạng rất nguy kịch, đang nằm ở viện, chị mau tới đi ạ…”. Giọng đầu dây có vẻ khẩn cấp
– “Anh nhà nào? Có lẽ bạn nhầm số rồi nhé”. Nàng từ tốn đáp lại, nghĩ bụng buồn cười ‘mình còn chưa kết hôn…’
– “Vậy chị không phải bà xã của anh Phạm Bảo Minh ạ? Tại em thấy trong điện thoại lưu thế…”
– “Ừ, không.”
Phạm Bảo Minh? Cũng cùng tên với anh? Sao người này lại có số của mình nhỉ, lại còn lưu là bà xã…Sau một hồi nghĩ ngợi, nàng giật mình, cảm giác bất an dâng trào, nàng vội vàng gọi lại số vừa nãy:
-”Alo, vừa xong mình có nhận được điện thoại của bạn, về bênh nhân tên Minh đó, bạn có thể miêu tả qua anh ta cho mình được không?”
-”Dạ, anh ấy cao khoảng mét 8,…”
Nghe từng lời, từng lời của y tá mà chân tay nàng rụng rời, đấy cũng là lần đầu tiên trong đời nàng trốn học, tim đau đớn như có ai bóp chặt, nàng vừa chạy vừa khóc…
Hỏi han mãi mới tới được phòng bệnh của anh, nàng đứng như trời chồng, nước mắt cứ tràn ra mãi không nguôi. Anh nằm đó, vẻ mặt xanh xao gầy gò, nàng muốn gọi anh dậy để nghe chính miệng anh nói câu anh không sao, nhưng lại sợ anh mệt, muốn để anh nghỉ ngơi. Nhìn anh, lòng nàng đau xót.
-”Sao em bảo sẽ không gặp tôi nữa, em tới đây có việc gì?”. Giọng anh khá mệt mỏi.
-”Nghe y tá nói anh bị đột quỵ…”
-”Thì liên quan gì tới em”. > :X
-”Tôi…tôi…tới thăm anh”
-”Cũng biết quan tâm tới tôi cơ à…”
Nàng ngượng, quát lớn:
-”Thì ai bảo đứa nào đặt tên trên danh bạ linh tinh, làm người ta gọi tới cho tôi…”
-”Dạnh bạ tôi tôi thích đặt như thế nào là kệ tôi? Ai gọi em cũng tới à?” >
-”Anh… thật là…kệ xác anh, TÔI VỀ ĐÂY…”
Chưa kịp quay lưng bước đi thì bác sĩ chỉ vào Uyên, lớn giọng:
-”Cô là người nhà cậu Minh hà, đi theo tôi”
-”Kìa phu nhân, đứng ngây ra đấy làm gì? Mau đi theo bác sĩ đi…”. Minh giục nàng, cười nham hiểm.
Nàng lườm anh, bất đắc dĩ đi theo.
…………………………….
-”Tình hình chồng cô khá là nghiêm trọng đấy…”
-”Hả? Chồng?…” Nàng sửng sốt, chợt nhớ ra điều gì đó nên cười cười chữa ngượng:”Vâng, bác sĩ cứ nói?”
-”Cậu ấy có lẽ chịu một cú sốc về mặt tình cảm, dẫn tới tinh thần suy nhược, ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức khỏe, đặc biệt là phần lưng, cô xem này…”
Uyên nhìn vào tấm chụp X-quang mà mù tịt, cô đành hỏi:
-”Phần lưng anh ấy…làm sao ạ?”
-”Bị tổn thương rất nghiêm trọng, tôi đoán là bị ngã hay do vật nặng đè vào, chưa tới mức gãy xương, nhưng nếu không tĩnh dưỡng cẩn thận, sẽ dẫn tới thoái hóa, có thể là liệt.”
-”Uyên ơi, sếp nhất định không chịu nằm viện, tôi cản không được, đã bắt taxi đi rồi”. Duy vừa chạy vừa hớt hải gọi Uyên.
-”Trời đất ạ…sức khỏe anh ấy không tốt như thế, nhỡ xảy ra chuyện gì…”. Nàng sốt ruột, mau lẹ cùng thư kí trở về nhà tìm Minh.
………………………..
Tường thuật chuyện xảy ra lúc 9h sáng cùng ngày, tại tập đoàn Bảo Minh
-”Thưa anh, tình hình của các chi nhánh con tiến hành rất thuận lợi, hai siêu thị mới mở của chúng ta ở Duck Mall cũng đang dần đi vào ổn định, đây là những văn kiện cần anh kí tên….Và cuối cùng là tiến trình quay quảng cáo của cô Ngọc gần hoàn thành rồi ạ”
-”Ok, tôi biết rồi, còn việc gì nữa không? ”
-”Dạ, hiện tại thì hết ạ.”
-”Lịch trình buổi chiều thì sao?”
-”Dạ, còn vài việc nhưng đều không quan trọng lắm ạ…”
-”Ừ, cậu tự làm hoặc giao giám đốc điều hành là được. Bệnh viện Phước Minh chúng ta đầu tư vẫn hoạt động tốt chứ? Tôi muốn nhập viện…”
-”Anh không khỏe chỗ nào ạ???…”
Minh và Duy bàn bạc, nói chuyện một hồi, chẳng biết họ nói gì, chỉ biết sau đó hắn đi đăng kí làm thủ tục nhập viện cho sếp với nét mặt hớn hở.
……………………
2h chiều, tại bệnh viện Phước Minh.
-” Kết quả chụp X-quang của cậu hoàn toàn bình thường, lục phủ ngũ tạng đều ổn định, nói chung là tốt, không có gì đáng ngại.”
Minh ngước nhìn bác sĩ, chậm rãi nói:
-”Nhưng tôi thấy trong người không được khỏe, và đặc biệt là phần lưng, có vẻ nó rất đau, chụp X-quang cũng chưa chắc nói hết lên được vấn để”
Bác sĩ nhíu mày tỏ vẻ băn khoăn, Minh nháy mắt ra hiệu cho Duy ra ‘làm việc’ với ông bác sĩ, đoạn hắn cũng không quên rút hai tờ mệnh giá 500k đút vào tay cô y tá theo lời dặn của sếp:
-”Nhớ làm theo lời anh dặn nhé.” – kèm theo cái nháy mắt đầy gian xảo.
……………………….
3h chiều, tại bệnh viện Phước Minh.
Thấy bóng dáng Uyên, Duy chạy như bay tới phòng bệnh của sếp, gọi lớn:
-”Sếp, chừng vài phút nữa là nàng tới đấy ạ, sếp mau chuẩn bị”
-”Cậu thấy anh thế nào? Đã đủ gầy và xanh xao chưa?”- Minh hỏi Duy với vẻ mặt tinh quái.
– “Trông sếp như sắp tẻo đến nơi rồi ý. Chuyên viên trang điểm nước ngoài có khác.”
Cả hai cười ha hả, đắc thắng.