Ngày nghỉ, Phương Đường và Yên Lạc cùng đi dạo phố, sắp đến sinh nhật anh chàng thạc sĩ hóa học kia rồi, Yên Lạc muốn chọn một món quà tặng anh ta, cô phải nghĩ nát óc xem nên tặng anh ta quà gì.
– Đồng hồ, dây lưng, cà vạt, quần áo, ví tiền… ngoài những thứ này ra chẳng có cái gì để tặng sao? – Yên Lạc dạo hết mấy cửa hàng thời trang, thất vọng hỏi.
– Em có thể hỏi anh ta xem anh ta thích cái gì mà!
– Anh ta thích sĩ diện.
– Hả? – Phương Đường nhất thời không kịp phản ứng lại.
Yên Lạc nói: “Tất cả đàn ông trên đời đều thích sĩ diện. Em muốn tặng anh ấy một món quà ấm áp mà lại có thể khiến anh ấy sĩ diện!”
Phương Đường đứng ở ngã rẽ của con phố, nhìn những cửa hàng san sát nhau, đột nhiên nghĩ ra một ý.
Khoảng mười phút sau, hai cô gái cầm theo một cái túi đựng một con dao cạo râu nhập khẩu của Đức đã được bọc đẹp đẽ từ trong khu mua sắm đi ra. Yên Lạc hết lời khen ngợi: “Món quà này không những có thể chăm sóc được ‘sĩ diện’ của đàn ông, mà còn có thể đề phòng đàn ông lén lút với người khác sau lưng mình!”
Phương Đường ngơ ngác: “Lần đầu tiên chị nghe nói dao cạo râu có tác dụng này đấy!”
Yên Lạc liền cao giọng giáo huấn: “Theo lẽ thường, trước khi hẹn gái ra ngoài, đàn ông thường chải chuốt bản thân rất cẩn thận, đúng không nào?”
– Đúng!
– Một trong các công đoạn chải chuốt chắc chắn có “cạo râu” đúng không? Khi anh ta cầm con dao cạo râu do chị tặng, tự nhiên sẽ nghĩ đến chị. Lúc đó có thể khiến trong lòng anh ta cảm thấy áy náy, không biết chừng sẽ không đi hẹn hò với gái nữa ấy chứ!
Phương Đường phá lên cười: “Cách suy nghĩ của em đặc biệt thật đấy. Nhưng đàn ông họ phức tạp hơn nhiều. Có thể trong lòng anh ta nhớ đến em, nhưng vẫn có thể vụng trộm với người đàn bà khác. Chỉ có điều cách nghĩ này của em đã nhắc nhở chị, không biết Chu Lệ Văn đã thay con dao cạo râu hồi đầu chị tặng anh ta chưa. Nếu như chưa, điều đó cho thấy mặc dù anh ta ở bên cạnh người đàn bà khác, nhưng mỗi lần cạo râu anh ta sẽ lại nhớ đến chị!”
Yên Lạc vô cùng bất mãn: “Chị còn để ý đến chuyện anh ta có nhớ đến chị không à?”
– Chị chỉ hy vọng anh ta có thể thỉnh thoảng nhớ đến chị, chứ không phải suốt ngày nhớ nhung chị. Được tình cũ thỉnh thoảng nhớ đến chứng minh rằng tình cảm mà mình từng bỏ ra không phải hoàn toàn không có giá trị!”
Chúng ta lúc nào cũng mong tình cũ vẫn còn nhớ đến mình mà không hy vọng người yêu hiện giờ của mình nhớ về tình cũ.
Lúc đi ngang qua một cửa hàng đồ lót, bước chân Phương Đường chợt chậm lại, Yên Lạc không hề bỏ qua chi tiết này: “Sao thế, sợ em cười nhạo chị à?”
Phương Đường đỏ bừng mặt.
Yên Lạc chọn hộ Phương Đường hai bộ đồ lót mát mẻ, rất khiêu gợi, nhưng nhìn đến giá thì cao gấp mấy lần những bộ đồ lót thông thường, Phương Đường thở dài: “Quần áo của phụ nữ càng ít vải càng đắt tiền!”
– Chỉ hai bộ này là đủ, đảm bảo khiến anh ấy phải chảy máu cam!
– Chị không thích! – Phương Đường từ chối.
Yên Lạc lườm Phương Đường: “Đâu phải mặc cho chị ngắm, là mặc cho anh ấy ngắm cơ mà, chỉ cần anh ấy thích là được rồi!”
– Nhưng những kiểu này thường ngày mặc sao được?
– Em đâu bảo chị mặc chúng hàng ngày.
Phương Đường vẫn kiên quyết không chịu mua: “Trách nhiệm đầu tiên của đồ lót là bảo vệ bộ ngực của phụ nữ, trách nhiệm thứ hai mới là quyến rũ đàn ông. Không thể chỉ chú ý đến chuyện quyến rũ đàn ông mà quên đi mục đích bảo vệ bản thân được!”
Yên Lạc lắc đầu thở dài: “Em e là chị chỉ mải phòng ngự mà quên mất tấn công thôi!”
– Tại sao phụ nữ phải mặc áo ngực?
– Không phải là vì ngực đàn bà lớn hơn đàn ông, cần phải có áo ngực mới có thể nâng đỡ được hay sao? – Yên Lạc cười hi hi.
Trong tình yêu, phụ nữ thường khó định vị được bản thân. Quá nghiêm túc, đàn ông sẽ coi bạn như một tiên nữ không thuộc cõi phàm, mặc dù ngưỡng mộ và kính nể bạn, nhưng sẽ xa lánh bạn; quá buông thả, đàn ông sẽ coi bạn là loại phụ nữ lẳng lơ, mặc dù tiếp cận bạn nhưng trong lòng vẫn khinh thường bạn. Đàn ông nghiêm chỉnh sẽ được xưng là quân tử; đàn ông phong lưu sẽ được gọi là “lãng tử”. Là quân tử, đàn bà muốn quyến rũ anh ta; là lãng tử, đàn bà thích cảm hóa anh ta. Cho dù là quân tử hay lãng tử, cuối cùng đàn bà vẫn sẽ tiếp nhận anh ta.
Xét từ góc độ này, rõ ràng lồng ngực của đàn bà lớn hơn đàn ông.
Lúc Phương Đường về nhà, cô nhìn thấy một cô gái chạy ra từ căn nhà của mình, quần áo có hơi xộc xệch, son môi bị lem hết cả, mặc dù cô gái đó đeo cặp kính râm rất to, che gần hết khuôn mặt nhưng Phương Đường vẫn có thể nhận ra, đó là Trình Trình.
Chị ta đến đây làm gì? Tìm Đỗ Tư Phàm ư? Tại sao không đến phòng làm việc tìm anh ấy mà lại vụng trộm chạy đến tận đây? Đỗ Tư Phàm và cô ta đã xảy ra chuyện gì, đã giảng hòa hay chưa?
Trình Trình không nhìn thấy Phương Đường, vội vàng lên xe và đi mất. Phương Đường ôm tâm trạng nặng nề lên lầu, hít một hơi thật sâu trước khi mở cửa vào nhà, sau đó làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra, lấy chìa khóa mở cửa. Đỗ Tư Phàm đang quét dọn phòng khách, có một cái cốc thủy tinh bị vỡ, trên nền nhà loang lổ vệt nước. Nhìn thấy Phương Đường, Đỗ Tư Phàm có vẻ hơi căng thẳng: “Ban nãy anh bất cẩn làm vỡ cái cốc!”
– Có bị đứt tay không? – Phương Đường hỏi.
– Không. Hôm nay ra ngoài có thu hoạch được gì không? Có mua được cái gì vừa ý không?
– Giúp Yên Lạc chọn được ít đồ, mệt chết đi được, đi mua sắm cũng là một công việc nặng nhọc! – Phương Đường lại gần vòng tay ôm Đỗ Tư Phàm, gục đầu vào vai anh, phát hiện trên tai anh có một vết màu đỏ, hình như là vết son: “Em đi cất đồ đã!”, nói rồi cô liền bình thản đi vào trong phòng, kiểm tra dấu vết ở trên giường, hình như vẫn giống như trước khi cô ra khỏi nhà, không hề có dấu vết có người đã nằm lên.
Bọn họ trong sạch sao? Nếu thật sự không có chuyện gì xảy ra, tại sao trên tai Đỗ Tư Phàm lại có vết son môi, tại sao Trình Trình lại đi ra với bộ dạng lôi thôi như thế? Bọn họ đã làm chuyện đó ư? Ở đâu? Trên ghế sô pha ư? Tại sao cái cốc lại bị vỡ?
Chỉ trong khoảnh khắc, trong đầu Phương Đường hiện lên hàng loạt những câu hỏi.
Ra ngoài phòng khách, Phương Đường lấy một cốc sữa lạnh ở trong tủ ra, uống ừng ực một hơi rồi hỏi: “Hôm nay có ai đến không?”
– Không có.
Câu trả lời này khiến Phương Đường thất vọng cực độ: anh ấy đang nói dối, cô tưởng rằng thiên sứ không biết nói dối, nhưng sự thực khiến cô thất vọng: “Em nhìn thấy Trình Trình ở dưới lầu. Sau tai anh sao lại có vết son môi của phụ nữ? Đừng có nói với em rằng đó là vết son anh bất cẩn làm dây ra khi trang điểm cho người khác nhé!”
Đỗ Tư Phàm lập tức ý thức được chuyện gì, anh vội nói: “Chuyện không như em tưởng tượng đâu. Đúng là Trình Trình đến tìm anh, nhưng giữa anh và cô ấy chẳng có chuyện gì hết!”
– Cô ấy đã hôn lên tai anh rồi, còn nói không có chuyện gì ư? – Phương Đường cao giọng từ lúc nào không hay.
– Đấy là cô ta nhân lúc anh không để ý hôn lên thôi… – Đỗ Tư Phàm không biết nên giải thích thế nào, đầu óc liên tục nghĩ cách giải thích – Em hãy tin anh!
– Thế tại sao anh lại giấu em chuyện cô ấy đến đây?
– Anh không muốn em nghĩ quá nhiều mà thôi!
– Nếu giữa anh và cô ấy thật sự không có chuyện gì, cần gì phải lo em nghĩ quá nhiều?
Đỗ Tư Phàm có vẻ bực mình: “Anh không muốn hai chúng ta thường xuyên nhắc đến Trình Trình, luôn để cô ta xuất hiện ở giữa hai chúng ta. Chẳng nhẽ anh làm như vậy cũng là sai?”
– Nhưng cô ấy đã xuất hiện giữa anh và em rồi đấy, nếu đã xuất hiện rồi thì không nên giấu giếm em làm gì! – Phương Đường càng tức giận, cô cảm thấy mình giống như một người thừa; chuyện giữa anh và Trình Trình luôn giấu giếm cô, khiến cô cảm thấy mình như một người ngoài.
– Sau này anh sẽ không giấu em nữa! – Đỗ Tư Phàm hạ giọng.
– Hai người đã làm hòa rồi à?
– Không. Anh không thể làm hòa với cô ta được! – Đỗ Tư Phàm gần như rất buồn bã, sự buồn bã của anh khiến trái tim Phương Đường đau nhói, anh vẫn để tâm đến Trình Trình, vẫn luôn quan tâm cô ấy.
– Anh có yêu em không? – Phương Đường run rẩy hỏi.
Đỗ Tư Phàm quay mặt đi, để lại một chiếc bóng sau lưng: “Đáp án sau này anh sẽ nói cho em!”
Phương Đường cảm thấy mình bị đối xử không công bằng, cô biết Đỗ Tư Phàm từng yêu Trình Trình, nhưng không biết Đỗ Tư Phàm có từng yêu cô hay không.
Lần cãi nhau này khiến hai người không nói chuyện với nhau suốt mấy ngày liền, bởi vì đôi bên đều cảm thấy mình không sai, vì vậy chẳng ai chịu nhường ai. Ngày nào Đỗ Tư Phàm chưa đưa ra đáp án, ngày đó Phương Đường vẫn chưa thể yên tâm.
Phương Đường nhớ đến việc cô vẫn nợ Phạm Gia Ni một món nợ ân tình: hồi đầu nhờ mối quan hệ của Phạm Gia Ni mà Phương Đường được nhận vào công ty Erna làm việc, thế nên Phương Đường liền mời Phạm Gia Ni ra ngoài uống rượu, nhân tiện gọi thêm cả Yên Lạc cho vui.
Tửu lượng của Phương Đường rất kém, chỉ nửa cốc rượu vang cũng đủ khiến mặt cô đỏ bừng lên rồi: “Đàn ông sẽ nói ra ba chữ ‘Anh yêu em’ trong tình huống như thế nào?”
Phạm Gia Ni không nói gì, chỉ cười.
Yên Lạc lại bắt đầu một bổi diễn thuyết: “Trước khi có được chị… Những gã bạn trai của em trước đây, trước khi có được em, miệng lúc nào cũng ngọt xớt, ngày nào cũng treo ba từ ‘anh yêu em’ ở trên miệng. Nhưng có được rồi thái độ thay đổi hẳn, không còn nói ba từ ấy nữa. Vì vậy ba từ ‘anh yêu em’ đối với đàn ông mà nói giống như một chiếc chìa khóa để đạt được thể xác của chị, giống như câu thần chú: ‘Vừng ơi mở ra’, để mở ra cánh cửa kho báu trong A li ba ba vậy!”
Phạm Gia Ni liền lên tiếng sửa lại cách nói của Yên Lạc: “Cái em nói chỉ là một bộ phận nhỏ mà thôi!”
Yên Lạc nói tiếp: “Đương nhiên cũng có những người đàn ông sau khi chiếm được chị rồi vẫn nói ‘anh yêu em’. Bạn trai của em hiện giờ là như vậy, trước khi em hạ gục anh ấy, một câu anh ấy cũng chẳng nói. Sau khi em thịt anh ấy rồi, anh ấy biến thành một con người hoàn toàn khác. Trước kia bộ dạng vô cùng thanh cao, nhưng lúc riêng tư nói toàn những lời tục tĩu. Đàn ông như thế thuộc loại ‘hư ngầm’.”
– Nếu có người đàn ông trước và sau chuyện đó đều nói ‘anh yêu em’ thì sao? – Phạm Gia Ni hỏi.
– Người đàn ông này thuộc loại đàn ông chân chính!
Phương Đường chán chường hỏi: “Thế trước và sau chuyện đó đều không nói thì sao?”
Yên Lạc thở dài: “Gặp phải dạng này thì phức tạp lắm. Thứ nhất, có khả năng anh ta là dạng đàn ông chai lì, không biết lãng mạn là gì. Thứ hai, có khả năng anh ta là loại nhát cáy, ngại quá không dám nói ra. Thứ ba là có khả năng anh ta hoàn toàn không yêu chị. Thứ tư, có thể anh ta bị tổn thương nghiêm trọng về tình cảm, vì vậy có tâm lý phản cảm với những câu nói tình cảm.”
Phương Đường thầm so sánh trong lòng, quyết định liệt Đỗ Tư Phàm vào dạng thứ tư: “Chị bị thiệt quá, chị đã nói với anh ấy ‘em yêu anh’ rồi, nhưng anh ấy vẫn không chịu nói với chị câu đó!”
Yên Lạc cười ngọt ngào: “Em thì may hơn, em và anh Chân Bác Học đều nói ba từ ấy với nhau rồi!”
Phạm Gia Ni nói: “Thường là đàn ông nói ‘Anh yêu em’ với tớ, còn tớ chỉ im lặng. Khó khăn lắm mới gặp được một người mà tớ chịu mở miệng nói câu ‘em yêu anh’ với anh ta, còn chưa đợi tớ kịp mở miệng, anh ta đã nói với tớ là: ‘Anh không yêu em, anh với em không thể nào bên nhau!’”
– Ha ha ha! – Cả ba cô gái cùng cười phá lên.
Phương Đường cảm thấy khá hơn một chút, cô nâng cốc mời Phạm Gia Ni: “Tớ tưởng tớ đã thảm lắm rồi, không ngờ cậu còn thảm hơn!”, quả thực, không được nghe câu “Anh yêu em” còn khá khẩm hơn là phải nghe câu “Anh không yêu em”.
Phạm Gia Ni nốc cạn ly rượu trên tay: “Sau này tớ cứ ngồi ở đây để chờ đàn ông đến nói câu ‘Anh yêu em’ cho rồi!”
Phương Đường ngưỡng mộ nói: “Điều kiện của cậu tốt như thế, đương nhiên cậu có tư cách đó!”
Yên Lạc lại không nghĩ như vậy: “Nếu em yêu người đàn ông đó, cho dù anh ta có yêu em hay không, em nhất định sẽ nói với anh ta là em yêu anh ta. Đã dám yêu rồi, sao còn không dám nói ra? Nếu không nói với anh ta, em sẽ cảm thấy có lỗi với bản thân!”
Mi người đều có cách riêng. Có một số người thích nói thật to về tình yêu của mình. Có những người thích giấu tình yêu vào trong tim. Có một số người trong tim không có tình yêu, nhưng cứ luôn miệng nói mình đang yêu. Có những người rõ ràng rất yêu nhưng cứ tỏ ra là mình bạc tình bạc nghĩa… Đôi khi chúng ta không thể chung sống hòa thuận với người mình yêu, không phải vì không có tình yêu, mà là cách yêu không giống nhau.
Phương Đường về đến nhà, Đỗ Tư Phàm đang ngồi trên sô pha ở phòng khách, hình như đang đợi cô về.
– Em đi uống rượu với bạn đấy à? – Đỗ Tư Phàm hỏi.
– Em cũng có thể không nói cho anh biết tối nay em đi với ai! – Phương Đường đáp.
– Anh xin lỗi! – Cuối cùng Đỗ Tư Phàm cũng chịu xuống nước xin lỗi – Hôm đó là do anh sai!
Phương Đường cũng bắt đầu kiểm điểm bản thân: “Hôm đó em cũng hơi quá!”
Giọng điệu Đỗ Tư Phàm rất thành khẩn: “Mấy hôm nay anh đã nghĩ kỹ rồi, sau khi nhìn thấy em với Chu Lệ Văn ăn cơm với nhau, anh tức giận mà bỏ nhà ra đi, em đương nhiên cũng sẽ tức giận vì anh giấu chuyện Trình Trình lén đến tìm anh. Sau này chúng ta sẽ không để hai người này làm ảnh hưởng đến cuộc sống của chúng ta nữa nhé!”
Phương Đường gật đầu thật mạnh: “Nếu thật sự có việc cần phải gặp họ, chúng ta sẽ cùng đi!”
– Để chúc mừng cuộc cãi vã đầu tiên của chúng ta chấm dứt, chúng ta đi xem phim buổi đêm đi! – Đỗ Tư Phàm đề nghị.
– Lần đầu tiên tranh cãi không phải là lần anh bỏ nhà đi hay sao?
– Lần đó chúng ta đâu có mặt đối mặt cãi nhau, vì vậy không tính!
Tâm trạng của Phương Đường dần dần khá hơn: “Em chẳng nghe có ai nói cãi nhau mà lại đi chúc mừng cả!”
– Cãi vã là việc tất yếu trong cuộc sống vợ chồng, chẳng có cặp vợ chồng nào không cãi vã nhau cả. Chúng ta có tranh cãi cho thấy chúng ta ngày càng giống một cặp vợ chồng!
Phương Đường cảm thấy rất hài lòng về cách giải thích này, nhưng có vẻ hơi khó xử với đề nghị đi xem phim đêm: “Ngày mai em còn phải đi làm nữa, giờ đi xem phim, ngày mai chắc chắn không có sức đâu mà đi làm!”
Đỗ Tư Phàm cứ một mực kéo cô đi: “Ngày mai em có thể không uống sữa, thay vào đó sẽ uống cà phê. Cà phê anh pha rất ngon, em nên nếm thử từ lâu mới phải!”
Xem phim xong, trên đường về nhà, Phương Đường vẫn mải mê nhớ lại một số tình tiết trong phim. Cô hỏi Đỗ Tư Phàm: “Anh có biết chơi đàn không?”
– Không! – Đỗ Tư Phàm thẳng thừng đáp.
– Đàn ông trông thật quyến rũ mỗi khi đánh đàn!
Đỗ Tư Phàm dùng các ngón tay nhẹ nhàng gõ lên đầu cô: “Hình như em xem phim hơi nhiều, nhất là phim Hàn Quốc?”
– Những người đàn ông biết chơi đàn thực sự rất quyến rũ mà! Trước đây hồi học đại học, các nam sinh thường vừa đánh đàn ghi ta vừa hát tình ca bên dưới kí túc xá nữ. Nếu được một bạn nam tán tỉnh bằng cách này, bạn nữ ấy sẽ cảm thấy rất vinh dự!
– Vợ ơi, anh không phải là sinh viên, em cũng không phải cô nữ sinh bé nhỏ nữa. Là một người đàn ông suốt ngày đau đầu vì kiếm ăn trong cái xã hội này, anh tự nhận thấy bản thân mình đã đủ lãng mạn lắm rồi đấy!
– Con gái đôi khi thường có những ảo tưởng không mấy thực tế. Khi cô ấy nhìn thấy những cảnh tượng lãng mạn trên màn ảnh, cô ấy thường tưởng tượng mình là nhân vật chính!
Đỗ Tư Phàm mau mắn đáp: “Khi nhìn thấy những nữ chính xinh đẹp, gợi cảm, lại vô cùng tâm lý, chung thủy, độ lượng ở trên màn ảnh, đàn ông cũng tưởng tượng mình là nhân vật chính!”
– Ý anh là em không đủ xinh đẹp, gợi cảm hay là bảo em không đủ tâm lý, độ lượng? – Phương Đường bắt bẻ.
– Cũng giống nhau thôi mà! Đàn bà đều thích Dương Quá, còn đàn ông ai chẳng thích Vương Ngữ Yên. Vì vậy vợ à, em tỉnh táo lại đi, phim ảnh chỉ là để xem cho vui thôi, cảm động cũng được, nhưng tuyệt đối đừng ghép bản thân mình vào đó, nếu không sẽ chỉ tự hại mình mà thôi!
– Em chỉ nghĩ vậy thôi mà! – Phương Đường nói.
– Anh cũng chỉ nói vậy thôi mà! – Đỗ Tư Phàm đáp.
Chuyện Phương Đường và tổng giám đốc Đoàn cùng dùng bữa cuối cùng vẫn bị các đồng nghiệp biết được, thậm chí ngay cả chuyện cô vào công ty là do tổng giám đốc Đoàn phê chuẩn cũng bị bới móc ra. Phương Đường trong phút chốc bỗng trở thành tiêu điểm bàn tán của mọi người. Mọi người đưa ra đủ các kiểu suy đoán về cô. Có người cho rằng cô là họ hàng xa của tổng giám đốc Đoàn, có người lại cho rằng cô là tình nhân của tổng giám đốc, có người còn cho rằng cô chính là thân tín của tổng giám đốc cài vào bộ phận quảng cáo để thu thập thông tin về tình hình làm việc của các nhân viên.
Cho dù là suy đoán nào, các nhân viên khác cũng đều cho rằng Phương Đường không phải là một nhân viên bình thường, phút chốc bỗng trở nên khách khí đối với cô. Hai gã đồng nghiệp nam trước kia thường cãi nhau với cô bỗng chốc thay đổi hẳn thái độ, tỏ ra vô cùng lễ phép trước mặt cô, còn các đồng nghiệp thường ngày vẫn chơi thân với Phương Đường nay bỗng trở nên xa cách, thường vô tình hay cố ý nói trước mặt cô, hy vọng cô có thể nói tốt cho họ trước mặt tổng giám đốc.
– Tôi thật sự không thân với tổng giám đốc! – Phương Đường giải thích.
Nhưng làm gì có ai tin. Phương Đường vô cùng buồn phiền, tìm đến Diệt Tuyệt Sư Thái kể khổ.
Diệt Tuyệt Sư Thái tỏ ra vô cùng bình thản: “Những chuyện này càng giải thích họ càng không tin. Cứ để họ nói đi!”
– Em sợ tổng giám đốc sẽ nghĩ em là kẻ tiểu nhân đắc lợi! – Đây là vấn đề mà Phương Đường rất lo lắng.
– Tổng giám đốc Đoàn sáng suốt hơn cô nghĩ nhiều, chuẩn mực của ông ấy cao hơn tôi và cô nhiều. Hơn nữa công ty chúng ta trên dưới có hàng nghìn nhân viên, ông ấy hoàn toàn không thể lúc nào cũng để tâm đến biểu hiện của một nhân viên nhỏ được. Sát hạch nhân viên là nhiệm vụ của quản lý các cấp. Mà người chịu trách nhiệm sát hạch cô lại chính là tôi!
©STE.NT
Phương Đường mỉm cười nói: “Có một quản lý như chị thật là may mắn!”
– Câu này của cô nghe có vẻ nịnh nọt quá! – Diệt Tuyệt Sư Thái cười – E là thời gian cô làm việc dưới quyền tôi không còn dài nữa rồi!
– Tại sao ạ? Không phải vì em khen chị có một câu mà chị định đuổi việc em đấy chứ? – Phương Đường giật nảy mình.
Diệt Tuyệt Sư Thái cười lớn: “Làm gì có chuyện đó? Tổng giám đốc Đoàn định chuyển cô đến văn phòng thư kí, bảo cô làm trợ lý cho thư kí Tô.”
– Hả? – Phương Đường chẳng có chút chuẩn bị nào về tâm lý.
Phương Đường chẳng cảm thấy vui chút nào: “Nhưng em vừa mới quen với công việc ở đây. Hơn nữa có chị bên cạnh dạy bảo, em thấy tự tin hơn nhiều. Giờ đột nhiên chuyển em đến phòng thư kí, bắt em phải làm quen lại với một môi trường khác, em sẽ cảm thấy không quen, hơn nữa cũng chẳng có chút tự tin nào!”
– Đây là một cơ hội khác để học tập, cô phải biết nắm bắt nó. Không phải ai cũng có được cơ hội này đâu!
– Nhưng em không muốn xa chị! – Phương Đường bùi ngùi nói.
Diệt Tuyệt Sư Thái cố ý lớn tiếng giáo huấn: “Hết chịu nổi cô rồi, hơi tí là đa sầu đa cảm. Chúng ta vẫn là đồng nghiệp, muốn gặp nhau có khó gì, lúc nào chẳng có thể gặp được. Cô mau hoàn thiện nốt công việc của mình, vài ngày nữa tôi sẽ tìm người khác đến bàn giao với cô!”
Phương Đường vẫn hỏi: “Giám đốc, nếu em ở phòng thư kí không tốt, chị có chấp nhận em quay lại không ạ?”
– Thế nào gọi là “làm không tốt” hả? Cô là người tôi đào tạo ra, phải làm cho tốt, đừng có khiến tôi mất mặt!
– Nhưng em rất ngốc.
– Chim ngốc bay trước, cần cù bù thông minh, nhớ cho kĩ tám chữ ấy, cô sẽ không bao giờ thất bại!
– Giám đốc, nếu em nhớ chị thì sao? – Phương Đường vẫn lôi thôi chưa dứt.
Diệt Tuyệt Sư Thái không thể cứng rắn thêm được nữa: “Làm việc cho tốt để kiếm cho nhiều tiền, như vậy khi nào nhớ đến tôi mới có khả năng mời tôi đi ăn. Mà tôi nói trước cho cô biết nhé, sau này cô có mời tôi đi ăn, tôi nhất định không trả tiền đâu đấy!”
– Giám đốc… – Mắt Phương Đường đỏ hoe.
Diệt Tuyệt Sư Thái bắt đầu đuổi: “Mau ra ngoài đi! Tôi còn có rất nhiều việc phải giải qết!”, người phụ nữ bề ngoài cứng cỏi, bên trong mềm yếu này đang cố giữ hình ảnh cứng rắn của mình, không để người khác nhìn thấy mặt yếu đuối của mình.
Phương Đường hít một hơi thật sâu, lưu luyến ra khỏi phòng giám đốc.
Phương Đường hỏi Phạm Gia Ni có phải cô ấy đã tiến cử cô với tổng giám đốc Đoàn hay không. Gia Ni tỏ ra vô cùng ngạc nhiên với việc Phương Đường được thăng chức, đồng thời cũng nói mình không có liên quan gì đến chuyện này.
– Có thể tổng giám đốc Đoàn vì nể mặt cậu nên mới thăng chức cho tớ, dù gì hồi đầu chính cậu đã giới thiệu tớ với ông ấy mà.
Phạm Gia Ni suy đoán: “Cũng có thể là Trình Trình. Nghe nói hồi trước lúc đi Nhật quay quảng cáo, cô ta đã chỉ đích danh cậu cùng đi. Cho dù là vì nguyên nhân gì, thăng chức vẫn là chuyện đáng mừng!”
Phương Đường lại cảm thấy bực mình với suy đoán của Phạm Gia Ni. Thế này là thế nào? Trình Trình đang dùng cách này để bù đắp cho sự áy náy trong lòng cô ta ư? Sao cô ta có thể dùng ân huệ để bịt miệng người khác sau khi đã quấy nhiễu chồng của người ta như thế?
Cái suy đoán này khiến Phương Đường cảm thấy ghê tởm như vừa nuốt phải một con ruồi. Cô và Trình Trình là tình địch, tiếp nhận ơn huệ của tình địch sẽ khiến cô cảm thấy vô cùng thất bại.
– Em được thăng chức rồi! – Trong lúc ăn tối, Phương Đường nói với Đỗ Tư Phàm.
Đỗ Tư Phàm ngây ra: “Chuyện mừng! Sớm biết chuyện này chúng ta đã ra ngoài ăn mừng rồi. Tại sao nhìn mặt em có vẻ không vui nhỉ?”
– Em được thăng chức không phải vì năng lực của em! – Phương Đường nói có vẻ cáu kỉnh.
– Thế thì vì cái gì? Em luôn nỗ lực làm việc mà!
– Em nỗ lực làm việc không có nghĩa em có khả năng. Em là một nhân viên cần cù, nhưng không phải là một nhân viên mẫn cán. – Phương Đường rất biết tự lượng sức mình.
– Cần cù cũng là một đức tính tốt, rất xứng đáng được khen thưởng! – Đỗ Tư Phàm không tán đồng với quan điểm của cô.
– Em được thăng chức là nhờ vào anh đấy!
– Anh á? – Đỗ Tư Phàm giật nảy mình, hồi lâu sau mới nói – Anh không nghĩ rằng mình cũng có sức ảnh hưởng trong giới kinh doanh!
– Là Trình Trình.
Đỗ Tư Phàm ngây ra: “Chuyện này có liên quan gì đến cô ta?”
Phương Đường giải thích: “Lần trước sở dĩ em được đi Nhật công tác là Trình Trình đã chỉ đích danh em cùng đi. Em nghi lần này cũng là chị ấy năn nỉ tổng giám đốc Đoàn cho em, vì vậy em mới được thăng chức!”
Đỗ Tư Phàm cúi đầu trầm ngâm, hồi lâu sau mới nói: “Anh không nghĩ cô ấy làm vậy. Đối với tổng giám đốc Đoàn, phụ nữ không có sức ảnh hưởng lớn đến mức có th can thiệp vào chuyện điều động nhân sự nội bộ của công ty đâu.”
Nghe được những lời này, Phương Đường mới thấy dễ chịu hơn đôi chút: “Hi vọng là thế, nếu không…”, cô không nói tiếp.
– Nếu không em sẽ nghỉ việc không làm nữa chứ gì?
– Đôi khi không đi làm, ở nhà ăn bám cũng hay! – Bị nói trúng tim đen, Phương Đường liền cười hi hi.
Đỗ Tư Phàm đặt đôi đũa trên tay xuống, trịnh trọng nói: “Có một chuyện anh muốn nói cho em biết, em chuẩn bị tâm lý sẵn sàng đi nhé!”
Phương Đường cũng cảm thấy căng thẳng khi nhìn thấy vẻ mặt nghiêm nghị của Đỗ Tư Phàm: “Có chuyện gì thế?”
– Gần đây có một đạo diễn tìm anh, muốn nhờ anh tạo hình cho một nhân vật trong phim của ông ấy.
Phương Đường nghe xong vô cùng hào hứng: “Đây là chuyện tốt mà. Đạo diễn ấy có nổi tiếng không?”
– Rất nổi tiếng.
– Thế thì tốt quá, không biết chừng bộ phim này có thể giành được giải thưởng lớn, đến lúc ấy sự nghiệp của anh có thể tiến lên một bậc cao mới! – Phương Đường cảm thấy vui mừng thay cho Đỗ Tư Phàm trước cơ hội này.
Đỗ Tư Phàm có vẻ băn khoăn: “Em nghe anh nói này! Thứ nhất, trước đây anh chưa từng tạo hình cho nhân vật trong phim, thế nên anh không tự tin cho lắm với cơ hội này. Thứ hai, nếu anh thật sự hợp tác với đạo diễn này, có thể anh sẽ không có ở nhà trong một thời gian dài đấy!”
– Em tin anh chắc chắn thành công. Chuyện gì chẳng có lần đầu tiên, anh không thử làm sao biết mình có thành công hay không. Vị đạo diễn đó đã tìm đến anh cho thấy ông ta có niềm tin vào thực lực của anh. Còn về chuyện anh không thể ở nhà… yên tâm đi, em sẽ trông nom nhà cửa cẩn thận. Em sắp phải làm quen với công việc mới, chắc chắn sẽ phải thường xuyên làm thêm giờ, chúng ta tranh thủ thời gian này giải quyết công việc của mình, như thế cũng tốt!
– Em nghĩ như vậy thật ư? – Đỗ Tư Phàm hỏi.
Phương Đường tỏ ra vô cùng thoải mái: “Khi một người đàn ông vì sự nghiệp của anh ta đành phải tạm rời xa bạn một thời gian, hãy buông ra, đây là sự tự tôn tối thiểu của một người đàn ông. Đợi khi nào bộ phim này lên sóng, em nhất định sẽ đón xem, sẽ cảm thấy tự hào về anh khi nhìn thấy nhân vật do anh tạo hình.”
Phương Đường bắt đầu tưởng tượng ra đủ thứ: “Nếu nói, em nói nếu như nhé, anh có áp lực tâm lý khác. Nếu ngộ nhỡ anh đạt giải thưởng lớn nhờ bộ phim này, lúc lên bục phát biểu cảm nghĩ anh nhất định phải nhớ cám ơn em đấy nhé!”
Phương Đường đứng dậy, cầm một cái muôi dài giả vờ làm micro, bắt chước điệu bộ và thần thái của Đỗ Tư Phàm phát biểu: “Đứng ở đây, tôi muốn đặc biệt cám ơn một người, nếu không phải cô ấy cổ vũ tôi nhận làm bộ phim này, hôm nay tôi đã không có cơ hội đứng ở đây để nhận giải thưởng này. Người đó chính là vợ tôi, cô Phương Đường!”
Đỗ Tư Phàm vừa vỗ tay vừa cười ra nước mắt: “Vợ ơi, anh nhớ rồi, nếu có ngày đó thật, nhất định anh sẽ nói như thế trước mặt tất cả mọi người!”
– Nói lời nhớ giữ lời đấy! – Phương Đường nói.
Đỗ Tư Phàm thôi cười, nghiêm túc nói: “Còn có một chuyện anh muốn nói với em!”
– Chuyện gì thế?
– Anh nghĩ em nên biết chuyện này, anh không muốn đến lúc ấy vì hiểu lầm mà chúng ta lại cãi nhau! – Đỗ Tư Phàm lòng vòng mãi, cuối cùng mới chịu nói đến chủ đề chính – Nhân vật nữ chính của bộ phim này là Trình Trình.
– Cái gì? Sao lại là chị ta?
– Mấy năm gần đây, cô ấy là một trong những minh tinh rất nổi, xuất phát từ mục đích tăng số lượng vé bán ra của phòng chiếu phim, nhà đầu tư đã quyết định mời cô ấy làm nhân vật chính!
– Nói như vậy có nghĩa là anh với cô ấy sẽ cùng làm việc à?
– Ừ. Mấy năm nay, hình tượng của Trình Trình đều do anh thiết kế, điều này chắc em cũng rõ. Anh và cô ấy khó mà tránh mặt nhau trong công việc. Mà bộ phim này sẽ khiến cho anh và cô ấy phải gặp mặt nhau nhiều hơn. Nhưng em yên tâm, anh sẽ không có bất cứ ý gì với cô ấy đâu! – Đỗ Tư Phàm đảm bảo.
Phương Đường nhăn nhó mặt mày: “Nhưng em không yên tâm về Trình Trình! Tại sao? Chúng ta nghĩ đủ mọi cách để không cho cô ấy chen vào cuộc sống của chúng ta, vậy mà nơi nào cũng thấy có mặt cô ấy?”
– Em chỉ cần có niềm tin ở anh là đủ rồi! – Đỗ Tư Phàm nói – Anh là một nhà tạo mẫu có tinh thần làm việc rất chuyên nghiệp!
Phương Đường xị mặt, thở dài nói: “Em trịnh trọng yêu cầu anh: nếu nhờ bộ phim này mà anh đạt được giải thưởng, lời cảm ơn dành cho em phải tăng lên gấp bội!”
Đỗ Tư Phàm giả bộ thở dài: “Được rồi. Chẳng trách người ta đều bảo rằng: đằng sau một người đàn ông luôn có một người phụ nữ lặng lẽ ủng hộ anh ta. Giờ anh mới thấy thấm thía điều này!”
Phương Đường thầm phản bác trong lòng: “Đằng sau một người đàn ông thành công là một người đàn bà không được phép biết ghen!”
Bộ phim chuẩn bị bấm máy, Đỗ Tư Phàm bận đến tối mắt tối mũi, ngày nào anh cũng mang về nhà một đống sách báo, tạp chí để đọc, còn thường xuyên nghiên cứu tài liệu ở trên mạng đến tận khuya. Hóa ra thiết kế hình tượng cho nhân vật trong phim chẳng phải chuyện dễ dàng, trước tiên phải tìm hiểu kịch bản, phải nắm được các đặc điểm khác nhau của từng nhân vật trong kịch bản, ngoài ra còn phải nắm bắt phong cách và thủ pháp quay phim của đạo diễn, sau đó phải tìm hiểu phong cách thời trang thịnh hành của con người trong thời đại của kịch bản, rồi đưa ý tứ thiết kế của nhà thiết kế vào, đồng thời phải chú ý đến chừng mực. Nếu quá ít sẽ không lột tả được phong cách của bản thân; nếu quá nhiều lại không được mọi người tán đồng.
Đỗ Tư Phàm vẽ đủ các tạo hình nhân vật, dán đầy lên tường trong thư phòng, lại còn liên tục sửa đổi những bức vẽ đó.
Phương Đường bê một bát chè vào, nhìn thấy những bức vẽ dán đầy trên tường, ngạc nhiên thốt lên: “Không ngờ anh còn biết vẽ nữa đấy!”
Đỗ Tư Phàm đang ở trong giai đoạn không có cảm hứng, tâm trạng có vẻ rất tồi tệ: “Đây là môn bắt buộc phải học khi mới bắt đầu học nghề này. Anh nghĩ anh đã hết thời rồi, hoặc cũng có thể anh không nên nhận bộ phim này!”
– Em thấy những nhân vật này đều rất đẹp, chỉ có điều anh yêu cầu bản thân quá cao mà thôi! – Phương Đường an ủi.
– Đã là những thứ chuyển lên thành phim, đương nhiên không được quá tầm thường!
Phương Đường đưa bát chè cho Đỗ Tư Phàm: “Nghỉ ngơi một chút đi, biết đâu lại có ý tưởng!”
– Cái gì vậy?
– Chè hạch đào đấy. Em tự nghiền bằng tay. Món này có tác dụng bổ não, em thấy dạo này anh phải hoạt động trí não quá nhiều!
– Mùi vị không tồi, mùi hạch đào rất nồng, món ăn tự làm đúng là ngon, bổ, rẻ! – Đỗ Tư Phàm bắt đầu nói đùa – Không phải em sợ anh vắt óc suy nghĩ nhiều quá mà trở thành thằng đần đấy chứ?
– Em chỉ sợ anh không thành đần mà thành đầu hói thôi! Em không muốn anh mới ngần này tuổi đầu đã phải đội mũ sùm sụp khi ra ngoài. Anh mà đội mũ chắc là xấu xí lắm! – Phương Đường cũng nói đùa.
Đỗ Tư Phàm có vẻ bất mãn: “Sao lại xấu xí? Một người đàn ông đẹp trai như anh, đội cái gì chẳng đẹp, huống hồ bản thân anh là một nhà tạo mẫu, đương nhiên anh sẽ tìm cho mình một cái mũ thích hợp nhất!”
Phương Đường đưa tay bới tung mái tóc của Đỗ Tư Phàm, sau đó dùng các ngón tay mát xa đầu cho anh: “Nếu có ngày đó thật, em sẽ nhớ mái tóc của anh lắm đấy!”
Đỗ Tư Phàm nhắm mắt tận hưởng cảm giác dễ chịu: “Ừ, kĩ thuật cũng không tồi!”
Phương Đường không nói gì, chăm chú mát xa đầu cho Đỗ Tư Phàm, cảm thấy xót xa trước sự vất vả của anh. Đỗ Tư Phàm từ từ thả lỏng toàn thân, dựa đầu vào ngực cô, chìm vào trạng thái say ngủ, cuối cùng còn phát ra tiếng ngáy nho nhỏ. Xem ra anh thực sự rất mệt.
Đột nhiên Đỗ Tư Phàm nói như thể nói mơ: “Nếu như anh thất bại, không còn là một người đàn ông thành công nữa, em sẽ thế nào?”, mắt anh vẫn nhắm chặt. Tâm lý của Đỗ Tư Phàm đang phải chịu áp lực lớn đến thế nào mà không dám mở mắt ra nhìn người cùng chung chăn gối với mình khi hỏi câu hỏi này?
Phương Đường dịu dàng nói: “Anh còn nhớ hồi đầu chúng ta mới kết hôn không, em còn tưởng anh là xã hội đen, lúc đấy em đâu có biết anh là ‘Niệm Phàm’ nổi tiếng lẫy lừng. Trong lòng em, chỉ cần anh thẳng thắn, lương thiện, đối xử tốt với em, anh có làm công việc gì, có hơn người hay không, đều không quan trọng. Em cần một người có thể cùng em xem phim, nói chuyện, hàng ngày về nhà ăn cơm do chính tay em nấu, khi rảnh rỗi tranh đồ ăn vặt với em, thỉnh thoảng cãi vã, nhưng trong lòng luôn yêu thương em, tốt với em chứ không phải một người đàn ông có địa vị và danh tiếng. Đương nhiên, có một người chồng nổi tiếng trong con mắt các cô gái khác là một điều vô cùng vẻ vang, nhưng trong mắt em lại là một chuyện rất rắc rối. Em càng thấy lo lắng hơn vì mình là vợ của một người nổi tiếng, sẽ bị người khác dòm ngó, chú ý. Em không thích sống dưới sự dòm ngó của mọi người. Cho đến tận bây giờ, em chưa bao giờ chủ động nói với người khác rằng chồng em là một người nổi tiếng.”
Đỗ Tư Phàm từ từ mở mắt ra, dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô: “Anh không biết nhiều thứ. Nếu có một ngày anh không làm nhà tạo mẫu, anh không biết mình có thể làm gì?”
– Vậy chúng ta mở một quán bán chè đi!
– Cái gì? Quán bán chè ư?
– Đúng thế, anh cũng từng nói em nấu chè rất ngon, không biết chừng có một ngày chúng ta có thể kiếm tiền bằng cách này!
– Nhưng anh cũng không biết nấu chè!
– Anh có thể học dần dần, nếu không học được thì rửa bát! – Phương Đường cười hi hi.
Đỗ Tư Phàm vội vàng từ chối: “Ấy đừng! Anh có thể vẫy khách. Chỉ cần anh đứng ở ngoài cổng là có thể thu hút không ít nữ sinh đấy!”
– Con người sẽ già đi, sẽ có một ngày trên mặt anh chi chít những nếp nhăn, đám nữ sinh ấy sẽ chẳng có hứng thú với anh đâu!
– Vậy anh sẽ quyến rũ mấy bà già, sau đó các bà già ấy sẽ dẫn con cháu mình đến quán chè của chúng ta. Như thế lượng chè bán ra sẽ tăng lên gấp đôi! – Đỗ Tư Phàm nhẩm tính.
Phương Đường giả bộ tức giận: “Không được, em chỉ cho phép anh rửa bát, không cho phép anh đi trêu hoa ghẹo nguyệt!”
Đỗ Tư Phàm đổi sang ý khác: “Vậy anh sẽ trang điểm cho em thành một bà già xinh đẹp, đi quyến rũ mấy ông già dẫn con cháu của các ông ấy đến ăn!”
– Này Đỗ Tư Phàm, em là vợ của anh đấy nhé. Anh không sợ vợ anh bị mấy lão già ấy sàm sỡ à?
Đỗ Tư Phàm cười ha hả: “Vợ à, đến lúc ấy em đã thành một bà già nhăn nheo rồi, làm gì còn cái gì cho mấy lão ấy sàm sỡ nữa!”
Phương Đường bắt đầu véo tai anh: “Đừng có chế nhạo thân hình phụ nữ bất cứ thời điểm nào. Cho dù sau này em có là một bà già, anh cũng phải khen em là một bà già đẹp lão!”
– Có thể đấy là lời nói dối!
– Phụ nữ không bao giờ từ chối những lời khen ngợi giả dối!
Trong phút chốc, căn phòng trở thành thiên đường cho hai người đùa bỡn nhau.
Công việc mới của Phương Đường tiến triển cũng không mấy thuận lợi, cô cần phải học lại rất nhiều thứ, hơn nữa sức tiếp thu của cô tương đối kém, những thứ thư kí Tô dạy cho cô, cô thường chỉ nhớ được một phần ba.
Thư kí Tô khác với Diệt Tuyệt Sư Thái, không bao giờ mắng mỏ, ngược lại, trên mặt lúc nào cũng là nụ cười thường trực, vô cùng chuẩn mực, cũng vô cùng chuyên nghiệp. Nụ cười này khiến cho người ta có cảm giác xa cách, còn “nguy hiểm” hơn cả Diệt Tuyệt Sư Thái, nụ cười của thư kí Tô càng khiến cho Phương Đường cảm thấy sợ.
Phương Đường mua một cái bút ghi âm, khi thư kí Tô chỉ bảo cho Phương Đường, cô thường lén ghi âm lại, sau đó âm thầm ghi chép vào trong sổ, để tiện cho việc học hỏi hàng ngày. Có thể do khả năng của cô quá kém nên rất nhiều thứ mà thư kí Tô chỉ dạy, Phương Đường không thể hiểu nổi, nhưng cô cũng không dám hỏi thư kí Tô.
Thư kí Tô cũng có thể coi là quan tâm, hơn nữa không giao quá nhiều việc cho Phương Đường, chỉ bảo cô chịu trách nhiệm một số việc lặt vặt, cho cô có thời gian và không gian để học hỏi. Phương Đường vô cùng cảm kích về điều này.
Lúc ăn trưa, Phương Đường thường gặp Diệt Tuyệt Sư Thái ở nhà ăn, những lúc như thế, cô như gặp được cứu tinh, vội vàng mang bút mang sổ ra, nhờ Diệt Tuyệt Sư Thái chỉ giáo cho những vấn đề mà cô chưa hiểu.
– Tại sao cô không dám hỏi thư kí Tô? – Diệt Tuyệt Sư Thái ngạc nhiên hỏi.
– Em không dám hỏi cô ấy, em sợ cô ấy chê em dốt!
– Thế cô không sợ tôi chê cô dốt à? Tôi nóng tính nổi tiếng công ty mà!
Phương Đường cười hi hi: “Chị biết em dốt từ lâu rồi còn gì!”
Diệt Tuyệt Sư Thái cố tỏ ra vẻ sợ phiền phức: “Đúng thế, tôi đang mừng thầm vì cuối cùng cũng thoát được một kẻ dốt nát như cô, không ngờ lại gặp phải cảnh này. Nhưng tôi cứ phải nói trước nhé, trước kia tôi là cấp trên của cô, dạy bảo cô là trách nhiệm của tôi, nhưng bây giờ chúng ta gần như ngang hàng rồi, tôi không dạy miễn phí nữa đâu nhé!”
– Chị nói đi, em phải trả tiền học phí như thế nào ạ? – Phương Đường cười hỏi.
Diệt Tuyệt Sư Thái chẳng chút khách khí nói: “Đi, mua cho tôi một cái chân gà! Phải thật là to đấy!”