Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Anh Hùng Vô Lệ

Chương 17: Trên cao lạnh không chịu nổi

Tác giả: Cổ Long

Hai mươi lăm tháng hai, khoảng canh ba.

Trường An.

Mỗi một đêm đều có canh ba, canh ba của mỗi một đêm đều mang theo cái đẹp vừa thê lương, vừa thần bí.

Canh ba mỗi một đêm phảng phất là lúc khiến cho người ta tiêu hồn nhất trong ngày.

Trác Đông Lai đang ngồi thu mình trong áo hồ cừu, lẳng lặng rót mỹ tửu, thoảng vọng tiếng trống canh truyền đến từ xa xăm, giữa đêm khuya canh ba khiến cho người ta tiêu hồn đó, hắn có thể coi là người khoan khoái nhất trong thành Trường An.

Đối thủ của hắn đều đã bị đánh bại, chuyện hắn muốn làm đều đã hoàn thành, đương kim thiên hạ còn có ai có thể tranh phong với hắn ?

Có ai biết trong tâm hắn có thật khoan khoái như trong tưởng tượng của người ta không ?

Hắn cũng đang tự hỏi mình.

— Hắn đã không giết họ Tư Mã, tại sao lại phải đánh bại họ Tư Mã ? Tại sao phải đánh bại thần tượng anh hùng mà chính hắn đã tạo thành ? Có phải chính hắn cũng thất vọng như anh hùng thiên hạ không ?

Hắn vô phương hồi đáp.

— Hắn đã không giết họ Tư Mã, tại sao không sách tính thành toàn cho y ? Tại sao không lẳng lặng bỏ đi ?

Trác Đông Lai cũng vô phương hồi đáp.

Hắn chỉ biết một đao đó tịnh không thể dùng lưỡi đao chém xuống, tuyệt không thể để Tư Mã Siêu Quần chết trong tay hắn:

chính như hắn không thể tận tay giết chết mình vậy.

Trên một phương diện mà nói, con người hắn đã có một bộ phận dung nhập vào thân thể của Tư Mã Siêu Quần, trong thân thể hắn cũng có một bộ phận đã bị Tư Mã Siêu Quần thay thế.

Nhưng hắn tin rằng, cho dù không có Tư Mã Siêu Quần, hắn cũng sống còn như xưa, Đại Tiêu Cục cũng tiếp tục tồn tại như xưa.

Uống đến chén thứ tư, tâm tình của Trác Đông Lai mới thật sự khoan khoái, hắn chuẩn bị uống thêm một chén nữa trước khi lên giường.

Lúc hắn rót chén rượu đó, tâm hắn đột nhiên chìm đắm, tròng mắt đột nhiên co thắt.

Hắn đột nhiên phát hiện cái hòm đặt dưới đèn đã biến mất.

Xung quanh đêm ngày đều có người luân phiên thủ vệ, không ai có thể dễ dàng tiến vào gian tiểu ốc này của hắn, cũng không ai biết cái hòm bình phàm cũ kỷ đó là kiện vũ khí bí mật đáng sợ.

Có người nào dám mạo hiểm sinh mệnh đến đây đem cái hòm đó đi ?

“Cách” một tiếng, chén thủy tinh trong tay Trác Đông Lai đã vỡ vụn, hắn đột nhiên phát hiện mình rất có thể đã làm sai một chuyện, đột nhiên nhớ đến biểu tình của Trác Thanh trước lúc lâm tử.

Sau đó hắn nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa.

– Vào đi.

Một thiếu niên tráng kiện vai rộng mặt mày vuông vức lập tức đẩy cửa bước vào, y phục chỉnh tề, thái độ nghiêm túc thành khẩn.

Đại Tiêu Cục quy mô rộng lớn, mỗi một công việc, mỗi một hành động đều có người chia nhau phụ trách, người trực tiếp nghe lệnh của Trác Đông Lai tịnh không nhiều, cho nên thuộc hạ cấp dưới trong tiêu cục có thể gặp hắn mặt đối mặt cũng không nhiều.

Trác Đông Lai trước đây tịnh chưa chú ý đến người trẻ tuổi đó, nhưng hiện tại lập tức đã đoán ra gã là ai.

“Trịnh Thành”, Trác Đông Lai trầm mặt:

“Ta biết ngươi gần đây đã theo Trác Thanh lập công, nhưng ngươi cũng nên biết nơi đây không phải bất cứ người nào đều có thể tùy tiện đi vào”.

“Đệ tử biết”. Trịnh Thành cung kính thành khẩn:

“Nhưng đệ tử không thể không vào”.

– Sao vậy ?

“Năm ngày trước, Trác Thanh đã nhận đệ tử làm thuộc hạ của y, do y trực tiếp chỉ huy”. Trịnh Thành đáp:

“Cho nên không cần biết y muốn đệ tử làm gì, đệ tử đều không dám kháng lệnh”.

– Là Trác Thanh muốn ngươi đến ?

“Phải”. Trịnh Thành đáp:

“Đến thuật lại cho y”.

“Thuật lại cho y ?” Trác Đông Lai hỏi:

“Y tại sao lại muốn ngươi đến thuật lại cho y ?”.

– Bởi vì y đã chết.

– Nếu quả y chưa chết, ngươi không đến ?

“Phải”. Trịnh Thành bình bình tĩnh tĩnh đáp:

“Nếu quả y còn sống, cho dù đem đệ tử quăng vào chảo dầu, đệ tử cũng không thể đem những lời y nói tiết lộ ra một chữ”.

– Ngươi phải đợi đến khi y chết rồi mới đến ?

“Phải”. Trịnh Thành đáp:

“Y phân phó đệ tử, nếu quả y đã chết, muốn đệ tử nội trong vài canh giờ đến gặp Trác tiên sinh, đem lời nói của y thuật lại không được sót một chữ”.

Trác Đông Lai lạnh lùng nhìn gã, chợt phát hiện thái độ và hòa khí lúc nói chuyện của con người này cơ hồ giống hệt như lúc Trác Thanh đang nói chuyện.

“Hiện tại y đã chết”. Trịnh Thành nói:

“Cho nên đệ tử không thể không đến, cũng không dám không đến”.

Mảnh chén thủy tinh vỡ lấp lóe dưới ánh đèn, mỗi một mảnh vỡ nhìn giống như nhãn thần của Trác Thanh lúc lâm tử.

Trác Đông Lai, không còn nghi ngờ gì nữa, lại nhớ đến thái độ lúc gã lâm tử, qua một hồi rất lâu mới hỏi Trịnh Thành:

– Y phân phó lúc nào ?

– Đại khái khoảng giờ mão.

“Khoảng giờ mão ?” Tròng mắt của Trác Đông Lai co thắt:

“Đương nhiên là khoảng giờ mão rồi”.

Lúc đó Tư Mã Siêu Quần và Trác Đông Lai đều đã vào trong gian phòng như mộ phần kia.

Lúc đó chính là lúc Trác Thanh có thể đi rửa ráy thay áo chải đầu.

Nhưng y tịnh không đi làm những chuyện thường làm đó, lúc đó chuyện y đi làm chỉ có thể để cho Trác Đông Lai biết sau khi y đã chết.

Trác Đông Lai nhìn Trịnh Thành đinh đinh:

– Lúc đó y đã biết y sắp chết ?

“Y đại khái đã biết”. Trịnh Thành đáp:

“Y nói với tôi y đại khái đã biết mình sống không qua giờ mặt trời lên”.

– Y đang sống khỏe mạnh như vậy, làm sao có thể chết được ?

– Bởi vì y biết có người muốn y chết.

– Người đó là ai ?

“Là ông”. Trịnh Thành nhìn thẳng Trác Đông Lai:

“Y nói người đó là ông”.

– Ta tại sao lại muốn y chết ?”.

“Bởi vì chuyện y làm cho ông đã quá nhiều, chuyện y biết cũng quá nhiều, ông tuyệt không thể giao y lại cho Tư Mã Siêu Quần”. Trịnh Thành đáp:

“Y thấy ông và họ Tư Mã đã đến lúc quyết liệt, không cần biết là vì họ Tư Mã hay là vì chính ông, ông tất trước hết dồn y vào tử địa”.

– Y đã tính được như vậy, tại sao không chịu chạy trốn ?

“Bởi vì y không còn thời gian, y không tưởng nỗi sự tình có thể phát sinh nhanh đến như vậy, y căn bản không kịp chuẩn bị”. Trịnh Thành đáp:

“Nhưng trước khi ông và họ Tư Mã giao thủ, nhất định trước hết muốn tìm y, nếu quả phát hiện y đã đào thoát, nhất định bỏ hết mọi chuyện bất đồng khác, toàn lực truy đuổi y, bằng vào lực lượng của y, không thể nào thoát khỏi bàn tay ông”.

– Đến lúc đó tối đa cũng chỉ bất quá là chết, y tại sao không chịu thử ?

“Bởi vì đến lúc đó, sự bi phẫn của họ Tư Mã có thể đã bình tâm trở lại, quyết tâm cũng có thể đã dao động, y tự mình đã khó tránh khỏi cái chết, ông và họ Tư Mã trái lại lại có thể vì đó mà hợp tác trở lại”. Trịnh Thành đáp:

“Ông nên biết hạng người như y, chuyện đó y tuyệt không làm”.

Trác Đông Lai nắm chặt song quyền:

– Cho nên y thà chết cũng không cho ta cái cơ hội đó, thà chết cũng không để ta và họ Tư Mã kết hợp trở lại ?

“Phải”. Trịnh Thành đáp:

“Bởi vì hai người các ông hợp tức là lưỡng lợi, phân tức là lưỡng bại, y muốn phục thù cho mình, cơ hội đó là cơ hội duy nhất của y”.

Trác Đông Lai cười lạnh:

– Y đã chết, còn có thể phục thù cho mình sao ?

“Phải”. Trịnh Thành đáp:

“Y muốn tôi thuật lại với ông, ông đã giết y, y nhất định bắt ông hối hận, bởi vì trước khi y lâm tử, đã đào sẵn một phần mộ cho ông, ông sớm muộn gì cũng có ngày rơi vào đó”.

Trịnh Thành nói tiếp:

– Y còn muốn tôi nói cho ông biết, ngày đó nhất định rất mau chóng tới.

Trác Đông Lai nhìn gã chằm chằm, gằn từng tiếng:

– Nhưng hiện tại ta còn chưa chết, chỉ cần nhấc tay là có thể giết chết ngươi, hơn nữa còn bắt ngươi chết không chỗ chôn.

– Tôi biết.

– Vậy ngươi trước mặt ta còn dám nói những lời vô lễ như vậy sao ?

“Bởi vì những lời đó không phải là lời tôi nói, là Trác Thanh nói”. Thần sắc Trịnh Thành bất biến:

“Y muốn tôi đem những lời đó thuật lại cho ông nghe không sót một chữ, tôi nếu kể thiếu một câu, không những bất trung đối với ông, đối với y cũng bất nghĩa”.

Thái độ của y vừa nghiêm túc, vừa thành khẩn:

– Hiện tại tôi còn chưa đủ tư cách làm một người bất trung bất nghĩa.

“Chưa đủ tư cách ?” Trác Đông Lai nhịn không được phải hỏi:

“Muốn làm một người bất trung bất nghĩa, cũng cần có tư cách sao ?”.

– Phải.

– Cần có tư cách gì mới có thể làm một người bất trung bất nghĩa ?

“Phải để người ta tuy biết rõ mình bất trung bất nghĩa, cũng chỉ có thể hận trong tâm, lúc nhìn thấy mình, cũng chỉ có thể cung cung kính kính đối với mình, không dám vô lễ chút nào”. Trịnh Thành đáp:

“Nếu không có tư cách đó mà cũng muốn làm một người bất trung bất nghĩa, đó thật là muốn chết không chỗ chôn thân”.

Trác Đông Lai lại đinh đinh nhìn gã một hồi rất lâu, lại hỏi từng tiếng:

– Ta có phải có tư cách đó ?

Trịnh Thành trả lời không chút do dự:

– Phải.

Trác Đông Lai chợt cười.

Hắn không nên cười, lời nói của Trịnh Thành tịnh không đáng cười, mỗi một câu đều không đáng cười, bất cứ người nào nghe thấy những lời nói đó đều không thể cười nỗi.

Nhưng hắn đã cười.

“Ngươi nói rất hay, nói cực hay”. Trác Đông Lai cười nói:

“Một người nếu quả có tư cách làm một người bất trung bất nghĩa, thiên hạ còn có chuyện gì có thể khiến cho hắn phiền não nữa ?”.

“Đại khái không có”. Trịnh Thành đáp rất thành khẩn:

“Nếu quả có một ngày tôi cũng có thể đạt được một bước đó, tôi cũng không còn có gì phiền não nữa”.

“Vậy ngươi nên mau đi làm”. Trác Đông Lai không ngờ lại nói:

“Ta hy vọng ngươi có thể làm được”.

Hắn lại cười cười:

– Ta tin Trác Thanh nhất định cũng tính đúng là ta không giết ngươi, hiện tại ta lại muốn dùng người như ngươi.

Trịnh Thành nhìn hắn, trong mắt tràn đầy vẻ tôn kính, không khác gì nhãn sắc của Trác Thanh trước đây.

“Còn có một người”. Trịnh Thành thốt:

“Còn có một người rất có thể còn hữu dụng hơn so với tôi”.

– Ai ?

“Cao Tiệm Phi”. Trịnh Thành đáp:

“Gã một mực đang đợi gặp ông, tôi muốn gã đi, gã lại nhất định muốn đợi, hơn nữa còn nói không cần biết đợi bao lâu đều không quan hệ gì, bởi vì gã cũng không còn chỗ nào để đi”.

“Vậy bọn ta để cho gã đợi”. Trác Đông Lai hững hờ thốt:

“Nhưng lúc một người đang chờ đợi người ta luôn luôn cảm thấy khó chịu, cho nên bọn ta đối với gã nên tốt một chút, gã muốn cái gì thì ngươi cứ cho gã cái đó”.

– Dạ.

Trịnh Thành chậm chạp lui ra ngoài, chừng như còn đang đợi Trác Đông Lai hỏi gã chuyện gì.

Nhưng Trác Đông Lai lại không hỏi gì nữa, hơn nữa đã nhắm mắt, phảng phất đã ngủ.

Nhìn dưới ánh đèn, sắc mặt của hắn quả thật rất mệt mỏi, vừa trắng nhợt hư nhược, lại vừa mệt mỏi.

Nhưng Trịnh Thành lúc nhìn hắn, trong mắt lại tràn đầy niềm kính sợ, nỗi tôn kính và úy sợ chân chính phát xuất từ trong tâm.

Trịnh Thành lui ra ngoài, khép cửa lại, lúc gió lạnh quật vào người gã, gã mới phát hiện cả quần của mình đều đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Trác Đông Lai đích xác không giống bất cứ người nào khác.

Lúc người khác nhất định có thể vì một chuyện nào đó mà bi thương phẫn nộ, hắn lại cười. Lúc người khác nhất định có thể vì một chuyện nào đó mà hưng phấn cực kỳ, phản ứng của hắn lại lãnh đạm đến mức xuất thần, thậm chí cả một chút phản ứng cũng không có.

Hắn biết Cao Tiệm Phi đã đến, hơn nữa còn đang đợi hắn giống như một thiếu niên si tình đang đợi chờ tình nhân vậy.

Hắn cũng biết lệ ngân trên kiếm của Cao Tiệm Phi lúc nào cũng có thể biến thành huyết ngân, có thể là máu của hắn, cũng có thể là máu của kẻ địch của hắn.

Nhưng hắn lại chừng như không có tới một chút phản ứng nào.

Cái hòm trên bàn đã biến mất, chủ nhân của cái hòm bị Trác Thanh an bài trong tiểu viện rất có khả năng cũng đã biến mất.

Trác Thanh đã quyết tâm phải báo thù.

Nếu quả y muốn tìm một kẻ địch đáng sợ nhất cho Trác Đông Lai, Tiêu Lệ Huyết, không còn nghi ngờ gì nữa, là người lý tưởng nhất.

Quân Tử Hương tịnh không phải là một thứ mê dược vĩnh viễn không giải khai được, nếu quả không tiếp tục sử dụng, công lực của Tiêu Lệ Huyết nội trong hai ba ngày có thể hoàn toàn khôi phục lại.

Lúc đó rất có thể là tử kỳ của Trác Đông Lai.

Ngoại trừ chuyện đó ra, Trác Thanh còn có thể đã làm rất nhiều chuyện, rất nhiều chuyện bắt hắn phải hối hận.

Trương mục của hắn, tiền tài của hắn, thư từ của hắn, bí mật của hắn, mỗi một thứ đều có thể đã bị Trác Thanh bán ra cho những bộ thuộc không thích hắn, mỗi một người đều có thể bị Trác Thanh lợi dụng.

— Trác Thanh trước lúc lâm tử có phải đã đào sẵn cho hắn một mộ phần không ?

Nếu quả thứ chuyện như vậy xảy ra với người khác, nhất định chắc chắn phải tận dụng mọi phương pháp, trong thời gian ngắn nhất đi điều tra ra hết.

Nhưng Trác Đông Lai làm gì cũng không làm.

Trác Đông Lai đã ngủ, ngủ thật ngon lành.

Hắn trước hết tiến vào phòng ngủ của hắn, đóng cửa sổ và cửa chính lại, bấm vào một nút bí mật trong một góc bí mật trên đầu giường.

Sau đó hắn lại tới một cái tủ trong góc, lấy ra một cái hộp đựng châu báu nhỏ, lấy trong hộp ra một viên thuốc màu xanh lợt nuốt vào miệng, một thứ thuốc có thể giúp hắn vô luận dưới bất kỳ tình huống nào đều có thể an nhiên ngủ một giấc.

Hắn quá mệt mỏi.

Sau một thắng lợi đặc biệt huy hoàng như lần này, luôn luôn có thể khiến cho người ta cảm thấy đặc biệt mệt mỏi.

Dưới tình huống như vậy, chuyện duy nhất có thể giúp cho người ta chân chính khôi phục lại vẻ thanh tỉnh là ngủ vùi.

Chìa khóa sinh tử thắng bại thường thường quyết định trong một chớp mắt, lúc quyết định những chuyện đó, nhất định phải tuyệt đối thanh tỉnh.

Cho nên hắn cần phải ngủ, đối với hắn mà nói, không còn chuyện gì trọng yếu hơn chuyện đó.

Cũng không có bất cứ một ai có thể phán đoán lợi hại nặng nhẹ của một chuyện hơn được Trác Đông Lai.

Trước khi hắn đi ngủ, hắn chỉ nghĩ đến một người.

Người hắn nghĩ đến không phải là Trác Thanh đã chịu chết dưới đao của hắn, cũng không phải là Tiêu Lệ Huyết lúc nào đều có thể đến lấy mạng hắn.

Người hắn nghĩ đến đích thị là huynh đệ của hắn, người huynh đệ vừa sinh hạ đã chết, người huynh đệ đã từng cùng hắn chung nhau sinh tồn hơn chín tháng trong bụng mẹ, từng cùng hắn chung nhau tiếp thụ tranh đoạt tinh huyết trong bụng mẹ.

Hắn chưa từng gặp người huynh đệ của hắn, huynh đệ của hắn trong tâm hắn vĩnh viễn chỉ bất quá là một bóng dáng mơ hồ mông lung.

Nhưng một chớp mắt lúc hắn nhập vào giấc ngủ, giữa tích tắc mông lung huyền ảo đó, cái bóng mơ hồ đó đột nhiên biến thành một người, một người có thể nhìn thấy rất rõ ràng.

Người đó phảng phất là Tư Mã Siêu Quần.

Xa xa có người đang đánh trống canh, đã quá canh ba.

Tiếng trống canh đơn điệu làm sao, lại thê lương làm sao, vô tình làm sao, lúc đến canh ba, ai cũng đừng mong kéo lại canh hai.

Tư Mã Siêu Quần nhớ hồi nãy y mới vừa nghe có người đánh trống canh, y nhớ rõ ràng hồi nãy nghe đánh trống canh hai.

Y nhớ rõ rõ ràng ràng.

Lúc đó y tuy đã uống rượu, nhưng tối đa cũng chỉ bất quá uống bảy tám cân, tuy đã có cảm giác bồng bồng bềnh bềnh, nhưng đầu óc vẫn còn sáng suốt.

Y nhớ rõ rõ ràng ràng, lúc đó y đang uống rượu trong một quán rượu nhỏ, ngoài y ra, bên cạnh còn có một bàn toàn là đám trẻ mười tám mười chín tuổi, ôm năm sáu nữ nhân tuổi tác ít nhất cũng gấp đôi bọn chúng mà lớn tiếng huyên thuyên khoác lác.

Bọn chúng huyên thuyên về Tư Mã Siêu Quần. Mỗi người đều nâng Tư Mã Siêu Quần lên thành một đại anh hùng trên trời ít thấy dưới đất vô song, hơn nữa ít ít nhiều nhiều có chút giao tình với bọn chúng.

Người huyên thuyên đã huyên thuyên rất cao hứng, người nghe cũng nghe rất khai tâm.

Duy nhất chỉ có một người không cao hứng cũng không khai tâm, người đó lại chính là Tư Mã Siêu Quần.

Cho nên y uống say mèm.

Y cũng nhớ rõ rõ ràng ràng, lúc người ta đang khoác lác đến mức cao hứng nhất, y chợt đứng dậy đập bàn mắng lớn:

– Tư Mã Siêu Quần là cái gì chứ ? Y căn bản không là cái gì hết, căn bản không phải là người, không đáng một cắc bạc, không bằng cả một đống phân.

Y càng nói càng cao hứng, người ta lại nghe không cao hứng được, có người bỗng lật bàn, mười mấy tên trẻ xông qua một lượt, y chừng như đã đấm gãy mũi một tên.

Những chuyện đó Tư Mã Siêu Quần nhớ rất rõ, nhớ còn rõ hơn lúc còn nhỏ đi học tập viết một chữ cả ngàn lần.

Y thậm chí còn nhớ có một nữ nhân trên mặt trét đầy phấn mập như heo tháo guốc gỗ phang vào đầu y.

Nhưng sự tình sau đó y hoàn toàn không nhớ gì hết.

Lúc đó y rõ rõ ràng ràng nghe thấy tiếng trống canh hai, hiện tại lại đã qua canh ba.

Lúc đó y vẫn đang ngồi trong quán rượu nhỏ đó uống rượu, hiện tại lại đang nằm dài dưới đất, nằm một con hẻm tối không có bờ dương liễu cũng không có gió sớm hiu hắt trăng tàn quanh hè. Đầu y nặng gấp tám lần lúc bình thường, cổ họng cũng chừng như đã biến thành ống khói nhà bếp, hơn nữa toàn thân lại đau đớn, giống như hồi nãy bị người ta quất đập như là giặt giũ quất tẩy một cái quần dơ.

— Đôi guốc gỗ của ả mập đó thật ra có đập vào đầu y không ?

— Y sao lại đến đây ?

— Lúc đó thật ra đã xảy ra chuyện gì ?

Tư Mã Siêu Quần hoàn toàn không nhớ nỗi.

Đoạn thời gian đó hoàn toàn đã biến thành giống như một trang giấy trong một quyển sách đã bị người ta xé mất vậy.

Lúc Tư Mã Siêu Quần muốn chống tay ngồi dậy, mới phát hiện trong con hẻm đó còn có một người khác, đang dùng một thứ nhãn thần rất kỳ quái nhìn y, chừng như đang hỏi y:

– Ông có thật là anh hùng Tư Mã Siêu Quần thiên hạ vô song không ? Ông sao lại biến thành bộ dạng này ?

Tư Mã Siêu Quần quyết tâm không lý gì tới gã, quyết tâm giả như không nhìn thấy người đó, nhưng người đó lại quyết tâm nhất định muốn để cho y nhìn thấy, không những lập tức bước tới, còn đỡ tay y dậy.

Y vốn có gắng sức bao nhiêu cũng vô phương đứng dậy nỗi, nhưng hiện tại vừa đứng dậy, đã đứng thẳng như ngọn bút.

Người đó lại không chịu buông y, trong ánh mắt tràn đầy nỗi bi thương đồng tình.

“Lão tổng, ông đã say, để tôi đỡ ông”. Người đó nói:

“Tôi là A Căn, lão tổng, ông lẽ nào cả A Căn cũng không nhận ra ?”.

“A Căn ?” Cái tên đó khá quen.

Chỉ có người theo y lúc mới xuất đạo mới có thể gọi y là “lão tổng”.

Họ Tư Mã chợt dụng lực vỗ vai người đó, dụng lực nắm tay gã, cười lớn:

– Hảo tiểu tử, bao năm nay ngươi trốn ở đâu ? Có cưới vợ chưa ? Có thua luôn vợ chưa ?

A Căn cũng cười, trong mắt lại có nhiệt lệ muốn tuôn trào:

– Không tưởng được lão tổng không ngờ còn nhớ đến tên cờ bạc này, không ngờ còn nhận ra một tên không có triển vọng như tôi.

“Ngươi là con bạc, bọn ta hai người đều không có triển vọng như nhau”. Y kéo A Căn:

“Đi, bọn ta đi tìm một nơi uống rượu”.

“Lão tổng, ông không thể uống nữa”. A Căn đáp:

“Nếu ông hồi nãy không uống hết nửa bình rượu cuối đó, đám lưu manh kia làm sao có thể đụng đến một cọng lông của ông ?”.

Thanh âm của gã cũng dâng tràn nỗi bi thương:

– Lão tổng, nếu không phải vì ông đã say mèm, làm sao bị đám lưu manh kia đánh đập như vầy ? Cả trên đầu cũng bị gót guốc của con chó cái đó đập lủng một lỗ.

A Căn nói tiếp:

– Mấy tên thỏ đế đó bình thời chỉ cần nghe đến tên của lão tổng là giật mình kinh hãi vãi đái ra quần.

– Lẽ nào ta hồi nãy thật đã bị đánh ?

Họ Tư Mã thật có điểm không tin nỗi, nhưng sau khi sờ soạng lên đầu lên mình mình, đã không thể không tin.

“Xem bộ dạng của ta quả thật đã bị đánh”. Y chợt cười lớn:

“Hay, đánh hay, đánh rất thống khoái, không tưởng được bị đánh không ngờ lại là chuyện rất thống khoái, bao nhiêu năm nay ta chưa bao giờ thống khoái như vầy”.

– Nhưng lão tổng cũng không để bọn chúng chiếm tiện nghi gì, cũng đánh cho đám lưu manh đó một trận nên thân, đánh cho chúng nằm dài dưới đất ngổn ngang như một đám chó hoang.

“Vậy lại không thú lắm”. Họ Tư Mã không ngờ lại thở dài:

“Ta thật không nên đánh chúng”.

– Sao vậy ?

“Ngươi có biết bọn chúng tại sao lại đánh ta không ?” Tư Mã Siêu Quần hỏi:

“Bởi vì ta đem đại anh hùng Tư Mã Siêu Quần trong mắt bọn chúng mà chưởi như một con chó xà mâu, không đáng một đồng xu”.

Y lại cười lớn:

– Tư Mã Siêu Quần tự chưởi mình mà bị đánh đòn, chuyện đó nếu để anh hùng thiên hạ biết được, không khiến cho đám lưu manh đó ôm bụng nhe răng cười lăn lộn mới là quái.

A Căn lại cười không nỗi, chỉ lẩm bẩm:

– Nếu có Trác tiên sinh bên cạnh, lão tổng không thể say như vầy.

Gã bỗng hạ giọng hỏi:

– Còn Trác tiên sinh ? Lần này tại sao không đi cùng lão tổng ?

“Hắn tại sao phải đi cùng ta ?” Họ Tư Mã cười không ngưng:

“Hắn là hắn, ta là ta, hắn mới chân chính là đại anh hùng, ta chỉ bất quá là một cẩu hùng, hắn không chém đầu của ta xuống làm bô là đã đối đãi rất tốt với ta rồi”.

A Căn thất kinh nhìn y, qua một hồi rất lâu mới tỉnh hồn hỏi tiếp:

– Lẽ nào Trác tiên sinh đã phản ?

“Hắn phản ? Phải cái gì ?” Họ Tư Mã vẫn đang cười:

“Đại Tiêu Cục vốn là của hắn, ta là gì chứ ?”.

A Căn nhìn y, nhãn lệ chung quy đã trào ra, đột nhiên quỳ xuống vập đầu lạy ba lạy.

– A Căn đáng chết, A Căn đối không tốt với lão tổng.

– Ngươi không phải là đối không tốt vói ta, thiên hạ chỉ có một người đối không tốt với ta, người đó là chính ta”.

– Nhưng có những chuyện lão tổng còn chưa biết, A Căn thà bị lão tổng đánh chết cũng phải nói ra.

– Ngươi cứ nói !

“Những năm gần đây, A Căn không thể hầu cận lão tổng chỉ vì Trác tiên sinh nhất định muốn phái tôi đi nằm vùng ở Hùng Sư Đường tại Lạc Dương, hơn nữa còn muốn tôi che giấu không cho lão tổng biết”. A Căn nói:

“Trác tiên sinh biết lão tổng luôn luôn là người quang minh lỗi lạc, thứ chuyện như vậy luôn luôn không để cho lão tổng biết”.

“Thật ta cũng không muốn biết”. Họ Tư Mã chợt thở dài:

“Châu Mãnh tên tiểu tử lưu manh đó đại khái cũng không biết trong đám thủ hạ của hắn có bao nhiêu người do Trác Đông Lai phái đến, hắn đại khái cũng giống hệt ta, là một tên khốn nạn từ đầu đến đuôi”.

A Căn nhìn y chăm chăm cả nửa ngày, trong mắt chợt phát sáng một cách kỳ quái, chợt hỏi họ Tư Mã:

– Lão tổng có muốn đi gặp tên khốn nạn đó không ?

Trong mắt của họ Tư Mã cũng phát sáng:

– Ngươi nói tên khốn nạn nào ? Có phải là tên khốn nạn chẳng kém gì ta, Châu Mãnh ?

– Phải.

“Ngươi biết hắn đang ở đâu ?” Họ Tư Mã lại hỏi:

“Ngươi sao lại biết được ?”.

Y chằm chằm nhìn A Căn:

– Lẽ nào ngươi cũng là một trong tám mươi sáu tử sĩ theo hắn tìm chết lần nà y ?

A Căn lại quỳ xuống:

– A Căn đáng chết, A Căn đối không phải với lão tổng, nhưng Châu Mãnh thật cũng giống hệt lão tổng, cũng là một anh hùng hảo hán có huyết tính, có nghĩa khí, A Căn thật bất nhẫn bán đứng hắn lúc đó, cho nên A Căn lần này đến đã chuẩn bị theo hắn chết ở Trường An.

Đầu gã đập xuống nền đất máu chảy đầy mặt:

– A Căn đáng chết, A Căn tuy phản bội Đại Tiêu Cục, nhưng trong tâm chưa từng có một chút ác ý với lão tổng, nếu có xin trời đất biến A Căn thành loài súc sinh.

Họ Tư Mã phảng phất nghe đến ngẩn người, đột nhiên ngửa mặt cười lớn:

– Giỏi, Châu Mãnh giỏi. Ngươi có thể khiến cho gian tế Trác Đông Lai phái đến tâm phục mà đi theo ngươi, thật không hổ là hảo hán.

Y cười lớn nói tiếp:

– Đinh Hài và A Căn cũng là hảo hán, so với các người, Tư Mã Siêu Quần ta thật không bằng cả đống phân chó.

Tiếng cười của y vừa tê khản vừa bi thương, nhưng y không rơi lệ.

Thật sự không rơi lệ.

Châu Mãnh cũng không rơi lệ.

Mắt thấy Dương Kiên vì hắn mà chết trận, lúc ôm gã trong lòng mình, hắn cũng không rơi lệ.

Lúc đó cái hắn rơi là máu.

Tuy là từ trong mắt chảy xuống, chảy xuống lại cũng là máu.

Điệp Vũ nhất định còn đang chảy máu không ngừng, trên thế giới này không có ai có thể cầm giữ máu của nàng.

Bởi vì từ trong vết thương của nàng chảy ra không còn là máu, mà là tinh hồn của vũ giả.

Mà tinh hồn của vũ giả đã hóa thành hồ điệp.

— Có ai nhìn thấy hồ điệp chảy máu ? Có ai biết máu của hồ điệp màu gì ?

Chảy máu, con người tại sao phải chảy máu ? Tại sao lại không biết đó là chuyện xú ố ra sao ?

Nhưng hồ điệp biết.

Bởi vì sinh mệnh của hồ điệp thật quá mỹ lệ, quá ngắn ngủi, không cho phép người ta nhìn thấy mặt xú lậu của mình.

– Đắp mền giùm ta, che chân ta lại, ta không muốn người khác nhìn thấy chân ta.

Kỳ thật nàng đã không còn chân.

Bởi vì nàng không còn chân, nên không chịu để người ta nhìn thấy. Nếu quả còn có người nhẫn tâm nói đây cũng là một thứ trào phúng, cũng là một nhược điểm của nhân loại, vậy tâm trường của người đó nhất định đã bị quỷ hỏa ung đúc thành thiết thạch.

Cái mền bông dày cộm đắp trên người Điệp Vũ giống như một đám mây đen trước khi mưa to gió lớn bất chợt che phủ dương quang.

Trên mặt Điệp Vũ không còn tới một tia tươi tắn, không còn một chút huyết sắc, chẳng khác gì ngọn đèn mờ đã gần cạn dầu đặt trên bàn trong gian phòng nhỏ.

Châu Mãnh một mực ngồi canh nàng dưới đèn, không động đậy, không nói chuyện, không uống tới một giọt nước, cũng không để rơi một giọt lệ.

Gian tiểu ốc vừa ẩm thấp, vừa lạnh giá.

Thuộc hạ của hắn còn lại mười ba người cũng canh hắn như hắn đang canh Điệp Vũ. Trong tâm bọn họ cũng đồng dạng một nỗi bi thương tuyệt vọng như hắn, nhưng bọn họ còn nói chuyện.

— A Căn đi ra ngoài nghe ngóng tin tức mua lương thực tại sao còn chưa về tới ?

Lúc A Căn về tới, Tư Mã Siêu Quần cũng đi theo.

Mọi người đều thấy A Căn dẫn một người trở về, một người lạ mặt rất cao lớn, đầu tóc rối bù, y phục rách nát, trên người đầy vết thương, tay lại không mang vũ khí.

Nhưng không cần biết ra sao, giờ phút đó gã vẫn không nên dẫn một người lạ mặt đến.

Bởi vì người lạ mặt thất thần đó tuy giống như một mãnh thú đang bị thợ săn truy đuổi không còn đường chạy, nhưng mãnh thú tất vẫn là mãnh thú, vẫn tràn đầy nguy hiểm, vẫn có thể đả thương người ta.

Bên thân người đó tuy không mang theo vũ khí, lại mang theo một khí thế còn mẫn nhuệ bức người hơn cả đao kiếm.

Mỗi một người trong tiểu ốc đều lập tức nắm chặt tay lại. Bọn họ đã quyết tâm cho tới chết cũng không buông đao.

Mỗi một thanh đao đều đã rút ra khỏi vỏ.

Chỉ có Châu Mãnh vẫn đang ngồi bất động, lại phát ra một mệnh lệnh khiến toàn bộ đám thuộc hạ vô phương hiểu nỗi.

Hắn đột nhiên ra lệnh cho đám thuộc hạ:

– Thắp đèn, thắp đuốc, thắp cả đèn cầy lên.

Mệnh lệnh của Châu Mãnh trực tiếp, đơn giản, kỳ quái:

– Tất cả thứ gì có thể thắp được hãy thắp hết lên.

Không ai hiểu rõ ý tứ của Châu Mãnh, nhưng Tư Mã Siêu Quần lại hiểu.

Y chưa từng gặp qua Châu Mãnh.

Nhưng y vừa bước vào gian tiểu ốc cũ kỷ tối mù ẩm thấp đó, vừa nhìn thấy Châu Mãnh đang ngồi thẳng như một tảng nham thạch bị mưa gió xói mòn, là biết y đã gặp người y cả đời muốn gặp nhất mà chưa được gặp.

Trong tiểu ốc vốn chỉ có một ngọn đèn mù.

Ánh đèn quang minh vốn thuộc về hoan lạc, tình huống bi thảm như vầy, ánh đèn có sáng nữa cũng vô dụng.

Nhưng Châu Mãnh hiện tại lại phân phó:

– Thắp hết đèn đuốc một lượt.

Thanh âm của hắn vừa trầm trầm vừa khàn khàn:

– Để cho ta nhìn thấy vị quý khách đó.

Đèn đuốc lập tức sáng lên, lời nói của Châu Mãnh thông thường đều là mệnh lệnh tuyệt đối hữu hiệu.

Ba ngọn đèn, bảy cây đèn cầy, bảy cây đuốc, đủ để chiếu sáng gian tiểu ốc đó như ban ngày, cũng đủ chiếu rọi mỗi một nếp nhăn trên mặt mọi người rất rõ ràng.

Những nếp nhăn vì bi khổ ai thống cừu hận phẫn nộ mà sinh thành, càng sâu đậm hơn cả vết thương do lưỡi đao sắc bén chém hoạch.

Châu Mãnh chung quy đã từ từ đứng dậy, từ từ quay người, chung quy đã đối diện Tư Mã Siêu Quần.

Hai người lẳng lặng đối diện nhau, lẳng lặng nhìn nhau, giữa đất trời phảng phất chỉ còn dư lại tiếng ngọn lửa tí tách chập chờn lấp lóe.

Giữa đất trời phảng phất cũng chỉ còn lại hai người bọn họ.

Hai người mình đầy vết thương, tâm lý bi thống thất thần, hai người đều đã thất bại triệt để.

Nhưng giữa đất trời vẫn chỉ có hai người bọn họ.

Đang lúc hai người bọn họ đối diện đứng đó, trên thế gian những người khác phảng phất đều không còn tồn tại.

– Ngươi là Tư Mã Siêu Quần ?

– Ngươi thấy có phải là ta không ?

“Ta xem ngươi thật không giống. Tư Mã Siêu Quần anh hùng hảo hán thật không nên là một người có bộ dạng giống như ngươi”. Châu Mãnh đáp:

“Nhưng ta biết ngươi là Tư Mã Siêu Quần, nhất định là vậy”.

– Tại sao ?

“Bởi vì ngoại trừ Tư Mã Siêu Quần ra, thiện hạ cũng không còn người thứ hai có thể có bộ dạng như ngươi vậy”. Châu Mãnh nói:

“Bộ dạng của người nhìn không khác gì mới nhìn thấy tám trăm tám mươi tám con quỷ chết oan”.

Họ Tư Mã không ngờ lại đồng ý:

– Có thể là người nhìn thấy tám trăm tám mươi tám con quỷ chết oan quả thật không nhiều, nhưng cũng không chỉ có một người.

“Trừ ngươi ra còn ai nữa ?” Châu Mãnh hỏi:

“Có phải còn có người họ Châu tên Mãnh ?”.

– Hình như là vậy.

Châu Mãnh cười lớn.

Hắn quả thật đang cười lớn, bình thời khi hắn nghe mấy lời nói như vậy nhất định cười lên, tiếng cười của hắn có khi ngoài mười dặm còn có thể nghe thấy.

Hiện tại hắn cũng đang cười, chỉ bất quá trên mặt lại không có tới một chút ý tứ vui vẻ, tiếng cười cả người đứng bên cạnh hắn cũng không nghe được.

Bởi vì hắn căn bản cả một tiếng cũng không cười ra tiếng.

Không có tiếng cười, cũng không có tiếng khóc, người khác không những cười không nỗi, cả khóc cũng khóc không ra.

Bởi vì trong mắt bọn họ đều đã có nhiệt lệ tuôn trào.

Bọn họ không phải là Châu Mãnh, cũng không phải là Tư Mã Siêu Quần, cho nên bọn họ có thể rơi nước mắt.

Có thể chảy máu, cũng có thể rơi nước mắt.

Cái bọn họ còn dư lại cũng chỉ có huyết lệ lưng tròng.

Châu Mãnh nhìn những hảo nam nhi cho tới chết cũng không rời bỏ hắn, đôi mắt to tròn đầy những tia máu đỏ ngầu phảng phất lại có máu tươi muốn trào ra.

“Lần này bọn ta đã bại, bại triệt để”. Hắn hét lớn:

“Nhưng bọn ta bại mà không phục, chết cũng không phục”.

“Ta biết”. Tư Mã Siêu Quần buồn bả nói:

“Chuyện của bọn ngươi ta biết hết”.

– Nhưng lúc bọn ta đến, ngươi tịnh không có mặt ở Trường An.

“Phải, lúc đó ta không có mặt”. Họ Tư Mã thở dài:

“Ta không biết ngươi có thể đến mau như vậy”.

– Cho nên ngươi đơn kỵ đi Lạc Dương ?

“Ta vốn muốn đơn độc đi gặp ngươi một lần, đem chuyện giữa bọn ta giải quyết triệt để”. Họ Tư Mã đáp:

“Để tự mình hai bọn ta giải quyết”.

– Ngươi thật muốn như vậy ?

– Thật.

Châu Mãnh chợt thở dài:

– Ta không nhìn lầm ngươi, ta biết đương thời nếu người còn ở Trường An, ít ra cũng có thể cho bọn ta một cơ hội, đường đường chính chính quyết một trận tử chiến.

Trong thanh âm của hắn tràn đầy nỗi bi phẫn:

– Bọn ta vốn đến đây tìm chết, bắt bọn ta chết trong quỷ kế âm mưu thô bỉ như vậy, bọn ta chết cũng không phục.

– Ta hiểu.

– Nhưng ta tịnh không trách ngươi, đương thời nếu ngươi còn ở Trường An, tuyệt không thể làm chuyện vô sỉ bỉ ổi như vậy.

“Ngươi lầm rồi”. Tư Mã Siêu Quần thốt:

“Không cần biết lúc đó ta có mặt hay không, chuyện đó đều là chuyện của ta”.

– Tại sao ?

“Bởi vì lúc đó ta còn là tổng tiêu đầu của Đại Tiêu Cục, một khi là chuyện do thuộc hạ của Đại Tiêu Cục làm, ta đều phụ trách tất cả”. Tư Mã Siêu Quần đáp:

“Oan có đầu, nợ có chủ, món nợ này nên để ta trả”.

– Hôm nay ngươi đến để trả nợ ?

– Phải.

“Món nợ này ngươi có thể trả sạch sao ?” Châu Mãnh hét lớn:

“Ngươi làm sao mới có thể trả sạch ?”.

“Trả không hết cũng phải trả”. Tư Mã Siêu Quần đáp:

“Ngươi muốn ta làm gì để trả, ta làm như vậy để trả, nếu không ta đến làm chi ?”.

Châu Mãnh nhìn y chằm chằm, y cũng chằm chằm nhìn Châu Mãnh, kỳ quái là trong ánh mắt của hai người không những không có cừu hận oán độc, trái lại lại dâng đầy vẻ tôn kính.

“Ngươi nói lúc đó người còn là tổng tiêu đầu của Đại Tiêu Cục”. Châu Mãnh chợt hỏi họ Tư Mã:

“Còn bây giờ ?”.

– Hiện tại ta vô luận là người gì cũng đều không liên quan gì tới chuyện này.

– Sao vậy ?

“Bởi vì ngươi vẫn là Châu Mãnh, ta vẫn là Tư Mã Siêu Quần”. Con người mà người khác cho là đã triệt để thất bại đó, thần tình đột nhiên lại lộ xuất một thứ tôn nghiêm bất khả xâm phạm như một đế vương:

“Hôm nay ta muốn đến trả nợ, bởi vì ngươi là Châu Mãnh, ta là Tư Mã Siêu Quần, điểm đó vô luận dưới bất cứ tình huống nào đều bất biến”.

Tư Mã Siêu Quần nói:

– Cho dù đầu rơi máu chảy, gia hủy nhân vong, điểm đó cũng bất biến.

— Phải, là như vậy.

— Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, tinh thần lại vĩnh viễn không thể khuất phục, cũng vĩnh viễn không thể hủy diệt.

Đó là nghĩa khí của giang hồ nam nhi, đó là huyết tính của giang hồ nam nhi.

Châu Mãnh ngưng thị nhìn Tư Mã Siêu Quần, trong thần tình cũng ngập tràn vẻ tôn nghiêm bất khả xâm phạm.

“Ngươi là tử địch cả đời ta, oan cừu giữa ngươi và ta tương kết thâm sâu, không biết có bao nhiêu người vì vậy mà chết đi”. Châu Mãnh nói:

“Vì oan hồn của những người đã chết, ngươi và ta cũng khó lòng cùng tồn tại”.

– Ta hiểu rõ.

“Ta Châu Mãnh tung hoành giang hồ cả đời, huy đao sát nhân, không để ý tới tư thù, chưa từng để bất cứ người nào trong mắt”. Châu Mãnh thốt:

“Chỉ có ngươi, Tư Mã Siêu Quần ngươi”.

Thanh âm của hắn vì kích động mà phát run:

– Tư Mã Siêu Quần ngươi hôm nay xin chịu một bái của Châu Mãnh ta.

Hắn thật sự bái. Nam tử hán vĩnh viễn không khuất tất đó thật đã bái lạy dưới đất, bái lạy trước mặt Tư Mã Siêu Quần.

Tư Mã Siêu Quần cũng bái lạy.

“Ta bái ngươi là anh hùng chân chính, là nam tử hán chân chính”. Châu Mãnh khàn giọng:

“Nhưng sau một bái đó ta và ngươi chia cách vĩnh viễn”.

Hắn gằn từng tiếng:

– Bởi vì ta vẫn phải giết ngươi, ta không còn đất chọn lựa nào khác.

Tư Mã Siêu Quần thản nhiên thốt:

– Phải. Người ở giang hồ vốn là như vậy. Ngươi và ta đều không còn đất chọn lựa nào khác.

“Ngươi hiểu thì tốt”. Thanh âm của Châu Mãnh càng tê dại:

“Ngươi hiểu thì tốt”.

Hắn đứng lên, lại nhìn đám thuộc hạ của mình.

“Con người đó là Tư Mã Siêu Quần, là người đã hủy diệt Hùng Sư Đường của bọn ta”. Châu Mãnh nói vừa trầm hùng, vừa chậm rãi:

“Vì con người đó muốn tạo thành bá nghiệp không tiền khoáng hậu, huynh đệ bọn ta không biết đã có bao nhiêu người thảm tử trên đường, cả thi thể cũng vô phương an táng, thư muội của bọn ta cũng không biết có bao nhiêu người trở thành quả phụ, có người vì muốn kiếm miếng ăn, thậm chí đã lặn lội đi làm gái điếm”.

Mọi người lẳng lặng lắng nghe, trong ánh mắt nhòa lệ nổi đầy tia máu đỏ ngầu, trên quyền đầu đột khởi gân xanh.

“Bọn ta mỗi một người đều từng phát thệ trong tâm, không chém được đầu của y xuống, thề không trở lại cố hương”. Châu Mãnh nói:

“Cho dù bọn ta toàn bộ đều chết trận, cũng phải hóa thành quỷ dữ đến đoạt hồn phách của y”.

Hắn chỉ Tư Mã Siêu Quần:

– Hiện tại y đã đến, lời nói của y các ngươi đều đã nghe rất rõ.

Châu Mãnh nói tiếp:

– Y đến trả nợ, nợ máu nhất định phải dùng máu để trả.

Mục quang của hắn như đao phong quét lên mặt đám thuộc hạ:

– Y chỉ đến một mình, y cũng giống như bọn ta, cũng bị chúng bạn bỏ rơi, gia phá nhân vong, nhưng bọn ta ít ra còn có đám huynh đệ mình, bọn ta muốn báo thù, hiện tại đã là cơ hội tốt nhất, một mình y tuyệt không phải là đối thủ của bọn ta.

Châu Mãnh hét lớn:

– Trong tay các ngươi đều có đao, hiện tại có thể bạt đao, chém y chết trong loạn đao.

Không ai bạt đao.

Mọi người vẫn lẳng lặng lắng nghe, thậm chí cả nhìn cũng không nhìn Tư Mã Siêu Quần tới một lần.

Châu Mãnh hét lớn:

– Các ngươi tại sao còn chưa động thủ ? Lẽ nào tay các người đều đã mềm yếu ? Lẽ nào các ngươi đều đã quên làm sao để giết người ?

A Căn chợt xông tới, quỳ phục trước mặt Châu Mãnh và Tư Mã Siêu Quần, vập đầu dưới đất.

“Lão tổng, tôi biết ông theo tôi đến đây là đã chuẩn bị tìm chết”. A Căn thốt:

“Lão tổng, tôi nhờ có ông mà thành người, chết cũng không hối hận, sau khi ông chết, A Căn nhất định trước hết an bài hậu sự cho ông tốt đẹp, sau đó nối gót theo ông”.

Tư Mã Siêu Quần cười lớn:

– Tốt, huynh đệ tốt. Hay cho cái câu nhờ người mà thành người, chết không hối hận.

Đột nhiên “keng” một tiếng, một thanh đao từ trong tay một người rơi xuống, rơi thõng xuống đất.

Châu Mãnh nhìn người đó hét lớn:

– Man Ngưu, ngươi luôn luôn là một hảo hán, sát nhân chưa từng mềm tay, hiện tại sao lại cả đao cũng cầm không vững ?”.

Man Ngưu cúi đầu, huyết lệ rưng rưng:

– Đường chủ, ông biết tôi vốn trong mộng cũng muốn chém đầu người đó, nhưng hiện tại …

“Hiện tại thì sao ?” Thanh âm của Châu Mãnh càng tê dại:

“Hiện tại ngươi lẽ nào không muốn giết y ?”.

– Tôi vẫn muốn, nhưng kêu tôi đi giết y như vậy, tôi thật vô phương động thủ.

– Tại sao ?

“Tôi cũng không biết tại sao”. Man Ngưu cũng quỳ xuống, dùng lực tát vào mặt mình, tát đến đỏ mặt:

“Tôi đáng chết, tôi là tên hèn nhát đáng chết, trong tâm tôi tuy biết, nhưng Đường chủ nếu kêu tôi nói ra, tôi lại nói không được”.

“Tên hèn nhát ngươi, ngươi nói không được, ta nói được”. Châu Mãnh thốt:

“Ngươi vô phương động thủ chỉ vì ngươi chợt phát hiện con người mà bọn ta muốn lấy mạng cũng là một hảo hán. Y đã một mình đến gặp bọn ta, bọn ta cũng nên dùng lễ hảo hán mà đối đãi y, bọn ta nếu giết y như vậy, cho dù có báo thù được, cũng không còn mặt mũi để đi gặp anh hùng thiên hạ”.

Hắn hỏi Man Ngưu:

– Ngươi nói coi, trong tâm ngươi có phải nghĩ như vậy không ?

Man Ngưu vập đầu, trên mặt ràn rụa huyết lệ.

Mục quang như đao phong của Châu Mãnh lại quét ngang trên mặt đám thuộc hạ.

“Còn các ngươi ?” Hắn hỏi đám huynh đệ đã theo hắn thân kinh bách chiến, cửu tử nhất sinh, không còn gì khác ngoài cái mạng:

”Trong tâm các ngươi có phải nghĩ như vậy không ?”.

Không ai hồi đáp.

Nhưng bàn tay cầm đao của mỗi một người đều đã thụ thương.

Bọn họ tuy đã mất hết tất cả, lại còn chưa mất đi huyết khí, nghĩa khí, và dũng khí của bọn họ.

Châu Mãnh nhìn bọn họ, nhìn từng người một, trong đôi mắt to tròn mệt mỏi vô thần chợt lại phát sáng, chợt ngửa mặt mà nói:

– Tốt, đó mới là huynh đệ tốt, đó mới là huynh đệ tốt của Châu Mãnh, Châu Mãnh có thể kết giao huynh đệ với các người, chết cũng không oán tiếc.

Hắn quay mặt hỏi Tư Mã Siêu Quần:

– Ngươi nhìn xem, huynh đệ của Châu Mãnh ta là những huynh đệ ra sao ? Có phải là những tên hèn nhát không ?

Đôi mắt của Tư Mã Siêu Quần cũng đỏ ngầu, đã đỏ ngầu từ sớm.

Nhưng y không rơi lệ.

Y vẫn đứng thẳng như ngọn tiêu thương, qua một hồi rất lâu mới nói từng tiếng:

– Châu Mãnh, ta không bằng ngươi, cả gãi đít cho ngươi cũng không đáng. Bởi vì ta không có những huynh đệ như ngươi.

Câu nói đó không phải do người khác nói ra, câu nói đó là do Tư Mã Siêu Quần nói ra.

Anh hùng Tư Mã Siêu Quần thiên hạ vô song.

Trong mắt Châu Mãnh lại không có một nét đắc ý nào, trái lại lại ngập tràn nỗi bi thương, phảng phất đang tự hỏi tâm mình:

— Bọn ta tại sao không phải là bằng hũu mà lại là thù địch ?

Câu nói đó đương nhiên không thể nói ra, Châu Mãnh chỉ nói:

– Không cần biết ra sao, ngươi đối tốt với bọn ta, bọn ta cũng tuyệt không thể không đối tốt với ngươi. Chỉ tiếc có một điểm vẫn bất biến.

Hắn nắm chặt song quyền:

– Ta vẫn là Châu Mãnh, ngươi vẫn là Tư Mã Siêu Quần, cho nên ta vẫn phải giết ngươi.

Đó cũng là Khí, giống như ái tình trọn đời chung thủy vậy, biển có thể cạn, đá có thể mòn, luồng Khí đó lại vĩnh viễn tồn tại.

Bởi vì có luồng Khí đó, cho nên đám nam nhi giang hồ cả cội nguồn cũng không có mới có thể vĩnh viễn sống trong tâm của những người có huyết tính.

Châu Mãnh lại nói:

– Ngươi hồi nãy cũng có nói qua, đây vốn là chuyện của hai chúng ta, vốn nên để cho hai ta tự giải quyết.

Hắn hỏi Tư Mã Siêu Quần:

– Hiện tại có phải đã đến lúc không ?

– Phải.

Châu Mãnh lại chằm chằm nhìn y rất lâu, bỗng nói:

– Đưa cho Tư Mã đại hiệp một thanh đao.

Man Ngưu lập tức lượm đao dưới đất dùng hai tay nâng lên đưa qua. Một thanh đại đao luyện bằng sắt thuần chất, trên lưỡi đao đã mẻ một miếng.

“Thanh đao đó không phải là đao tốt”. Châu Mãnh nói:

“Nhưng trong tay của Tư Mã Siêu Quần, vô luận là đao nào cũng đều có thể giết người như nhau”.

“Phải”. Tư Mã Siêu Quần vuốt nhẹ chỗ mẻ trên lưỡi đao:

“Thanh đao này vốn là đao giết người”.

– Cho nên ta chỉ muốn ngươi đáp ứng ta một chuyện.

– Chuyện gì ?

“Nếu quả ngươi có thể giết ta, xuống đao ngàn vạn lần không được lưu tình”.

Thanh âm của Châu Mãnh lại biến thành hung mãnh:

“Nếu không ta cho dù có giết được ngươi cũng phải hối hận cả đời”.

Hắn hỏi họ Tư Mã:

– Ngươi có muốn Châu Mãnh ta vì ngươi mà hối hận cả đời không ?

Câu trả lời của Tư Mã Siêu Quần rất rõ ràng:

– Nếu ta có thể một đao giết được ngươi, ngươi tuyệt không thể nhìn thấy đao thứ hai của ta.

“Tốt”. Châu Mãnh thốt:

“Cực tốt”.

Đao quang lóe lên, Châu Mãnh đã bạt đao.

Tất cả mọi người trong tiểu thất đều đã dạtra, những người đó đều là hảo huynh đệ vào sinh ra tử cùng Châu Mãnh.

Nhưng bọn họ đều đã dạt ra.

Nhân sinh tự cổ thùy vô tử. Chết ! Chết có gì mà vĩ đại vậy ? Nhưng tôn nghiêm và nghĩa khí của nam tử hán lại tuyệt đối không cho phép bất cứ người nào làm tổn thương.

Châu Mãnh hoành đao hướng tới họ Tư Mã:

– Ta nếu chết dưới đao của ngươi, huynh đệ của ta tuyệt không đi kiếm ngươi nữa.

Hắn nói tiếp:

– Châu Mãnh có thể chết dưới đao của Tư Mã Siêu Quần, chết không hối tiếc.

Nhưng hắn vẫn nhịn không được phải quay đầu nhìn Điệp Vũ một lần, một lần đó có lẽ là lần cuối cùng.

— Ta nếu chết dưới đao của ngươi, chỉ hy vọng ngươi có thể thay ta chiếu cố cho nàng.

Câu nói đó cũng không thể nói ra. Châu Mãnh chỉ nói:

– Ngươi nếu chết dưới đao của ta, ta nhất định chiếu cố đến vợ con ngươi.

“Vợ con ta ?” Tư Mã Siêu Quần cười thảm:

“Vợ con ta chỉ sợ chỉ còn nước đợi ta chết dưới đao của ngươi mới có thể chiếu cố cho bọn họ được”.

Tâm Châu Mãnh chìm đắm.

Cho đến bây giờ hắn mới phát giác nỗi bi thương thống khổ của họ Tư Mã có lẽ còn sâu đậm nặng nề hơn xa hắn.

Nhưng hắn đã bạt đao. Đao đã hoành.

Tâm cũng đã hoành.

Sinh tử giữa một chớp mắt, trên thế giới này chỉ sợ không còn chuyện gì có thể ngăn trở trận quyết chiến sinh tử của bọn họ.

Nhưng lúc đó, giữa một chớp mắt:

– Châu Mãnh.

Hắn đột nhiên nghe có người đang gọi hắn, thanh âm phảng phất xa vời làm sao, xa vời làm sao.

Nhưng người gọi tên hắn lại đang bên cạnh hắn. Một người lúc nào cũng đều có thể kêu hắn vì người đó mà chết.

Một người mà hắn cả lúc lạc hồn vào mộng cũng vô phương lãng quên.

Khứ giả dĩ khứ, thử tình vị tuyệt; Vị quân nhất vũ, hóa tác hồ điệp.

Tạm dịch:

Người đi đã đi, tình còn chưa tận; Vì người múa một bài, hóa thành hồ điệp .

Châu Mãnh không quay đầu.

Đao của hắn đang trong tay, tử địch của hắn đang đứng trước lưỡi đao của hắn.

Huynh đệ của hắn đều đang nhìn hắn. Hắn không thể quay đầu, hắn nghĩa vô phản cố, vì nghĩa không thể quay trở lại.

“Châu Mãnh”. Tiếng hô hoán vang lên:

“Châu Mãnh”.

Tiếng hô hoán xa vời làm sao, lại gần gũi làm sao.

Tiếng gọi đó gần làm sao, lại xa làm sao, từ xa xăm gọi lãng tử quay chân trở về trong mộng.

Tiếng gọi lãng tử trở về bi thống xa xăm sâu hút sâu chìm.

Châu Mãnh quay đầu.

Lại “keng” một tiếng, Châu Mãnh quay đầu, lúc quay đầu đao đã rơi xuống, lúc quay đầu là lúc Điệp Vũ đang nhìn hắn.

Nàng nhìn chỉ nhìn thấy hắn, hắn nhìn cũng chỉ có nàng.

Giữa chớp mắt đó, tất cả mọi người đều không còn tồn tại, tất cả mọi chuyện cũng đều không còn tồn tại nữa.

Tất cả mọi ân oán thù hận phẫn nộ bi ai đều đã hóa thành hồ điệp.

Hồ điệp đã bay đi.

Hồ điệp bay đi lại bay về, là về ? Hay là đi ? Là người ? Hay là điệp ?

– Châu Mãnh, Châu Mãnh, ngươi còn ở đó không ?

– Ta đây, ta ở đây, ta luôn luôn ở đây.

Hắn đang ở đây.

Bảo đao không ở đây, Hùng Sư không ở đây, anh hùng nhất thế cũng không ở đây.

Nhưng hắn đang ở đây.

Một khi nàng ở đây, hắn ở đây.

– Châu Mãnh, ta đã sai, ngươi cũng đã sai.

– Phải, ta đã sai.

“Châu Mãnh, ta tại sao lại không hiểu được trong tâm ngươi đối với ta ra sao ?

Ngươi tại sao lại không giúp ta hiểu ?” Điệp Vũ thốt:

“Ngươi tại sao lại không để ta biết ngươi yêu ta tới mức nào ? Ta tại sao lại không để ngươi biết ta cần một người yêu ta tới mức nào ?”.

Không có câu trả lời, có những chuyện luôn luôn không có câu trả lời, bởi vì nó căn bản không có đáp án.

“Châu Mãnh, ta đã phải chết, ngươi không nên chết”. Điệp Vũ nói:

“Ta có thể chết, ngươi không thể chết”.

Thanh âm của nàng như một sợi tơ trong sương mù.

“Ta không thể múa cho ngươi xem nữa, nhưng ta vẫn còn có thể hát cho ngươi nghe”. Điệp Vũ thốt:

“Ta hát, ngươi nghe, ta nhất định phải hát, ngươi nhất định phải nghe”.

– Được, nàng hát, ta nghe.

Không còn.

Không còn người, không còn oán, không còn cừu hận, trừ tiếng ca mà nàng phải hát ra, cái gì khác đều không còn.

Nàng đã hát.

“Bảo kế thông thông sơ tựu, duyên hoa đạm đạm trang thành; Thanh yên tử vụ trạo khinh doanh, phi nhứ du ti vô định.

Tương kiến bất như bất kiến, hữu tình hà tự vô tình; Sênh ca tản hậu tửu sơ tỉnh, thâm viện nguyệt tà nhân tĩnh ”.

Tạm dịch:

“Búi tóc ngọc ngà chải vội, son phấn lợt lạt điểm trang; Khói xanh sương tím vây uyển chuyển, đường tơ bay bổng vô định.

Gặp mặt không bằng không gặp, hữu tình sao bằng vô tình; Sênh ca dứt tiếng vừa tỉnh rượu, vườn sâu trăng tàn lặng người ”.

Sợi tơ dần dần bay càng xa, càng ngưng đọng.

Nàng hát, nàng đã hát.

Nàng ngưng đọng.

Tất cả mọi thứ giữa đất trời đều đình chỉ, ít ra giữa một chớp mắt đó đều đã đình chỉ.

Nhân gian không còn có múa nữa, cũng không còn có lời ca, nhân gian cái gì cũng đều không còn nữa. Cả nước mắt cũng đều không còn nữa.

Chỉ có máu.

Châu Mãnh si si đứng đó, si si nhìn nàng, máu tươi từ trong miệng đột nhiên thổ ra.

Bình luận