Nhiều năm sau, tôi gặp lại Thanh Tuyết một lần nữa, chính là ở trong phòng bệnh của bệnh viện.
Sáng sớm hôm đó, tôi đi kiểm tra các phòng bệnh, khi vừa bước đến trước cửa phòng bệnh VIP thì tôi nghe thấy giọng nói hết sức nhẹ nhàng của một người đàn ông: “Em đừng mang vẻ mặt giống như cả thế giới này đang bị hủy diệt có được không? Chẳng phải chỉ mắc bệnh ung thư thôi sao? Mấy năm nay, môi trường sống kém hơn, ai chẳng bị bệnh, ai chẳng phải nằm viện… Ừm, đương nhiên bệnh của em nặng hơn một chút, nhưng có thể chữa được mà! Cùng lắm thì chữa khỏi rồi lại điều trị thêm, bao giờ khỏe thì thôi, chẳng có gì to tát cả. Nào, mau dậy ăn chút gì đi, sáng nay anh đã nấu cho em món sườn hầm hải sâm đấy, nếm thử đi!”
Một người ngoài cuộc như tôi đã bị cảm động bởi người đàn ông dậy từ sớm hầm canh xương sườn hải sâm này, tôi vốn nghĩ rằng người bệnh được anh ta chăm sóc chu đáo như thế thì có lẽ cảm động rơi nước mắt mất, không ngờ anh ta vừa nói xong thì giọng chán nản của người phụ nữ vang lên: “Em đã mệt lắm rồi, anh có thể để em yên tĩnh một chút không? Xương sườn hầm hải sâm thì cứ để đấy, anh đến công ty họp đi!”
“Còn một tiếng nữa mới đến giờ họp, không vội, anh nhìn em ăn xong thì đi.”
“Em nhìn anh… khó nuốt lắm!”
Nghe thấy câu này, tôi không nhịn được bật cười. Mấy năm qua, người khiến tôi bật cười trong bệnh viện quả thực không nhiều.
Đẩy cửa bước vào, tôi trông thấy người đàn ông vừa nói chuyện, anh ta khoảng hơn ba mươi tuổi, vóc dáng khỏe mạnh, mắt to mày rặm, dưới cằm còn để râu lún phún, kết hợp ấn đường rộng nên toàn thân anh ta toát lên dáng vẻ của người đàn ông trưởng thành.
Ánh mắt nhanh chóng quét soái ca xong, tôi nhìn sang người phụ nữ trên giường bệnh, mặc dù không phải là mỹ nữ, nhưng lại rất có khí chất, mái tóc ngắn gọn gàng, trên người khoác một chiếc áo khoác lông cừu màu nâu nhạt, gương mặt cao sang lạnh lùng toát lên vẻ tự tin.
Tôi cảm thấy người này khá quen, đang lục tìm trong đầu gương mặt tương tự thì bỗng nghe cô ấy kinh ngạc kêu lên: “Tiểu Băng?!”
Tôi cũng vừa nghĩ ra, cô ấy chính là người bạn cấp ba của tôi: Thẩm Thanh Tuyết.
Thẩm Thanh Tuyết vừa kinh ngạc vẫy vẫy tay với tôi, vừa chán nản đẩy soái ca bên cạnh. “Anh mau đi đi, nhường chỗ cho bạn học cũ của em, bọn em cần ôn lại chuyện cũ.”
“Bạn học cũ ư? Thế thì tốt qua rồi!” Soái ca bắt tay tôi, cái bắt tay nhanh và có lực. “Chào cô, chào cô! Tôi là Tạ Vĩ, là bạn của Thanh Tuyết, kiểu bạn rất tốt ấy.”
“Chào anh! Tôi là bạn học cấp ba của Thanh Tuyết.” Tôi nắm tay anh bị động, không kìm được nghĩ đến từ “rất tốt” mà anh ta nói.
Hàn huyên một hồi, Tạ Vĩ vội vàng hỏi: “Chắc cô rất quen với chủ nhiệm Dương nhỉ? Tôi nghe nói ông ấy là mộtchuyên gia chữa trị ung thư nổi tiếng thế giới. Tôi đã nhờ bạn bè biếu ông ấy phong bì, nhưng ông ấy không nhận, cô có cách nào không?”
“Chủ nhiệm Dương từ trước tới nay không nhận phong bì, nếu anh muốn ông ấy khám bệnh cho thì cứ đưa bệnh án đến nhờ ông ấy xem là được. Đối với bệnh nhân, ông ấy chưa bao giờ phân biệt họ hàng hay người lạ.”
“Thật như vậy ư? Hai hôm trước mấy người anh em của tôi cũng nói với tôi như vậy, nhưng tôi nghĩ là họ cố ý nói qua loa mấy câu cho xong. Đã như vậy thì tôi họp xong sẽ đến văn phòng của chủ nhiệm Dương tìm gặp ông ấy.”
“Hôm nay thì anh đừng tới. Ông ấy đi Bắc Kinh tham gia một hội thảo hội chuẩn dành cho chuyên gia, có thể ngày kia mới về.” Tôi nhìn Thanh Tuyết, nói tiếp: “Anh cũng không phải vội, đợi có kết quả kiểm tra của Thanh Tuyết, tôi sẽ đi tìm chủ nhiệm Dương để thảo luận phương án điều trị.”
“Thế thì tốt quá. Dù bao nhiêu năm trôi qua thì bạn học cũ vẫn là tốt nhất!” Anh ta quay đầu lại cười với Thanh Tuyết. “Có bạn học cũ của em là anh yên tâm rồi, anh đi họp đây, bọn em ngồi nói chuyện nhé!”
Thanh Tuyết chán nản xua xua tay, ý bảo anh ta đi mau đi.
Bước ra ngoài cửa phòng rồi, anh ta còn quay đầu lại đẩy cánh cửa vừa khép, nói to với Thanh Tuyết: “Đừng quên ăn hải sâm đấy, ăn nhiều một chút nhé!”
Lần này, Thanh Tuyết không buồn nhìn anh ta cái nào, không thèm để ý đến anh ta luôn.
Tôi ngồi cạnh Thanh Tuyết, không kìm được cảm thán: “Bạn trai của cậu đối với cậu thật tốt!”
Cô vội vàng lắc đầu: “Anh ấy không phải là bạn trai của tớ, là bạn làm ăn thôi. Năm năm trước, bọn tớ hợp tác mở mộtcông ty đại lý dược, thương trường như chiến trường, bọn tớ coi như là chiến hữu nên trở nên thân thiết hơn.”
“Bạn làm ăn ư? Ổ… Xem ra là mình hiểu lầm rồi.” Tôi dừng một lát rồi nói: “Có điều, anh ấy đối với cậu thật tốt.”
“Ừ, rất tốt.” Thanh Tuyết tùy tiện đáp một câu rồi chuyển đề tài, hỏi tôi: “Tớ nghe nói cậu đi du học ở đại học Osaka, Nhật Bản mà, về nước lúc nào vậy?”
“Tớ về cách đây hai năm.” Tôi nói. “Sau khi về thì làm bác sĩ ở bệnh viện này, thật không ngờ bọn mình lại gặp nhau ở đây.”
“Ừ, sự đời thật éo le! Tám năm không gặp, khi gặp lại thì tớ lại mắc căn bệnh này.” Tôi đang định mở miệng an ủi cô thì đột nhiên cô bật cười. “Không nhắc đến mấy chuyện đau ốm này nữa, khó khăn lắm bọn mình mới gặp lại, nói chuyện ngày xưa đi!”
Tôi vừa hay không bận lắm nên cùng Thanh Tuyết ôn lại mấy chuyện ngày xưa.
Chúng tôi nói về tình yêu. Thanh Tuyết nói cô ấy vẫn một mình, vì công việc quá bận rộn nên không có thời gian yêu đương.
Cô ấy hỏi tôi đã gặp được người mình thích chưa, tôi nghĩ một lát rồi trả lời cô: “Có, anh ấy đang học ở Nhật.”
“Ồ, bao giờ thì về nước?”
“Có lẽ là… sang năm.”
Có vẻ thấy tôi không muốn nói nhiều đến chuyện này, cô gật đầu, không hỏi tiếp nữa.
Chúng tôi trò chuyện về cuộc sống của mỗi người. Thanh Tuyết kể, cô ấy và Tạ Vĩ là bạn đại học, sau khi tốt nghiệp, hai người cùng nhau làm đại lý phân phối thuốc, họ đã từng chịu nhiều gian khổ, một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều phải đi giới thiệu thuốc đến các bệnh viện lớn, dưới trời băng tuyết âm ba mươi độ, họ phải đẩy xe ba gác giao hàng cho người ta, rồi cũng có khi phải chạy đến năm bệnh viện lớn liên tục dưới cái nắng nóng bốn mươi độ. Qua ba năm phấn đấu, cuối cùng họ cũng hợp tác mở một công ty dược phẩm, bây giờ thì họ đã là tổng đại lý của một vài xưởng dược phẩm có tiếng ở vùng Hoa Đông, lợi nhuận cũng khả quan.
Chúng tôi cũng nói về bạn học ngày xưa, có lớp trưởng oai phong lẫm liệt, vài bạn học sinh hay giở trò đùa dai, rồi tự nhiên chúng tôi nhắc đến Mục Sơn.
Nói đến Mục Sơn, thần sắc của Thanh Tuyết vẫn tỏ ra bình thản như không. Cô nói: “Nhớ hồi ấy, cô giáo chủ nhiệm của bọn mình luôn nói: Mấy đứa nhóc mười sáu, mười bảy tuổi các cô các cậu thì hiểu thế nào là tình yêu chứ? Đầu cứ nóng lên thì chính là “yêu” ư, lại còn đêm nhớ ngày mong, cơm không muốn ăn, thật ấu trĩ hết sức!”
Cô cười khổ một lát rồi nói tiếp: “Bây giờ bọn mình đều đã trưởng thành rồi, chín chắn rồi, biết cách bảo vệ bản thân, biết cách phán đoán một người đàn ông có phải là cặn bã hay không thì cái đầu lại chẳng thể nào nóng lên được, có gặp được người đàn ông tốt thế nào thì cũng không thể đêm nhớ ngày mong, quên cả ăn uống như trước.”
Nghe cô nói vậy, tôi nhớ đến lúc mà bản thân đêm ngày nhớ thương một người đàn ông, lúc đó biết rõ anh ta là đồ tồi mà cái đầu vẫn nóng, yêu si mê cuồng say. Bây giờ, nhắc đến tình cảm thì máu trong người cũng đã nguội lạnh.
Thế nên mới nói, yêu đương vẫn nên lúc còn trẻ, còn việc kết hôn thì phải dựa vào số phận vậy!
Thanh Tuyết hỏi tôi: “Sau lễ tốt nghiệp, cậu có gặp Mục Sơn không?”
Nhận thấy cô ấy vẫn để tâm, tôi thành thật đáp: “Có gặp một lần, khoảng ba, bốn năm trước.”
“Cậu ấy… có thay đổi không?”
“Cậu ta…” Tôi tỉ mỉ nhớ lại cảnh tượng gặp Mục Sơn lúc đó.
Đó là một ngày mùa đông cách đây ba năm về trước, tôi đang đi dạo phố thì tình cờ gặp Mục Sơn. Cậu ta không thay đổi nhiều, vẫn rất đẹp trai, Ngô Sa Sa đi bên cạnh cậu ta cũng vẫn rất xinh đẹp. Lúc đó đang là giữa đông, trời rét đậm, Ngô Sa Sa chỉ mặc chiếc váy ngắn, đi tất mỏng, vô cùng hào phóng khoe đôi chân thon dài của mình dưới ánh mắt mọi người, thật khiến tôi thấy mà rét run.
Mục Sơn nhìn thấy tôi, nhiệt tình chào, thăm hỏi qua loa vài câu, trong suốt quá trình nói chuyện, Ngô Sa Sa nắm chặt tay Mục Sơn, cứ như thể chỉ cần cô ta buông tay là Mục Sơn sẽ bị bắt cóc đi ấy.
Thấy bộ dạng cô ta như vậy, tôi cũng chẳng có hứng nói chuyện nhiều, mượn cớ có việc rồi rời đi.
Bây giờ, nhớ lại dáng vẻ căng thẳng, lo lắng của Ngô Sa Sa, rồi lại nhìn Thanh Tuyết với vẻ ung dung, tự tin nhưng mang chút cô đơn, tôi bất giác thở dài một tiếng, đáp: “Cậu ấy không thay đổi nhiều.”
“Ồ.” Thanh Tuyết chậm chạp ngoảnh đầu đi, né tránh ánh nhìn của tôi, nói: “Sau lễ tốt nghiệp, tớ không gặp lại cậu ấy, tớ cũng chưa từng muốn gặp cậu ấy. Nhưng từ khi bị mắc… bệnh này, tớ đột nhiên muốn gặp rất nhiều người, đặc biệt là cậu ấy, tớ muốn biết cậu ấy thay đổi như thế nào.”
Tôi trầm mặc hồi lâu, sau đó mới nói với cô ấy: “Mục Sơn sống rất tốt, cậu ấy đã kết hôn hai tháng trước.”
Ánh mắt của Thanh Tuyết lập tức nhìn tôi, biểu cảm trên gương mặt rất phức tạp, có chút kinh ngạc, có chút nghi ngờ, cũng có chút hụt hẫng. Cô ấy muốn nói gì đó, môi mấp máy nhiều lần mới phát ra tiếng: “Là Ngô Sa Sa ư?”
Tôi gật đầu.
Cô ấy bỗng nhiên bật cười.
Cô ấy nói: “Bọn họ thật sự ở bên nhau rồi, tớ còn cho rằng…” Mấy lời phía sau cô ấy không nói nữa.
Mặc dù cô ấy cố gắng che giấu, nhưng tôi có thể nhận ra, Mục Sơn vẫn là dĩ vãng mà cô ấy không thể nào buông bỏ.
Tôi cứ ngỡ đó là mối tình đau khổ, không đáng để cô ấy phải giữ mãi trong lòng tám năm trời, loại đàn ông như Mục Sơn không đáng để cô ấy nhớ nhung tám năm không quên như thế. Có lẽ, không phải Mục Sơn có gì đáng để cô ấy nhớ nhung, mà là vì cô ấy thực sự yêu sâu sắc một người đàn ông, tình yêu đó quá nồng nhiệt, thuần khiết, đến nỗi bây giờ cô ấy vẫn không thể buông bỏ được.
Có một số người, kiểu tình yêu của họ là luôn khắc trong tim, không thể nào quên được, không phải vì tình yêu đó đẹp đẽ, cũng không phải vì người đó đáng để nhớ mãi không quên, mà là vì chúng ta đã yêu quá sâu đậm, đến mức đánh mất bản thân. Chúng ta không thể nào vứt bỏ được, đó là kiểu tình yêu bất chấp tất cả.