Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

“Ha ha. . . . . . Oa ha ha. . . . . .”

Tả Ân Đệ xác định tiếng cười đến từ phòng khách, cô đột nhiên cảm thấy rùng mình!

Rút cục là do nguyên nhân gì, lại làm cho một người phụ nữ đang thất tình, đột nhiên lại cười điên cuồng như vậy?

Tả Ân Đệ bắt đầu không khỏi lo lắng cho bạn tốt Chu Tương của mình, vì thương tâm quá độ mà hỏng cả đầu óc.

Cô từ phòng bếp lao ra, liền nhn thấy Chu tương đang cầm lấy tờ báo, cười đến nỗi run rẩy hết cả người.

“Chu Tương, Cậu. . . . . . Có nặng lắm không hả? Đừng có dọa người đó.” Cô không nhịn được hỏi.

“Ci g có nặng lắm không? Mnh dọa cậu lúc nào hả?”

“Nhìn cậu cười thành bộ dạng này…..”

“Chẳng lẽ cậu hi vọng nhìn mình khóc đến nửa chết nửa sống hả?” Chu Tương tức giận chu mỏ.

“Nhưng là cậu mới vừa rồi rõ ràng còn muốn đi tìm cái chết, bây giờ là thế nào? trúng tà hả?”

“Mới không phải! Là do tờ báo này viết, thật là buồn cười nha.”

Chỉ một tờ báo đã khiến cho cô cài gì mà nỗi đau ‘khắc cốt ghi tâm’ quên sạch rồi sao?

Ân Đệ gật đầu một cái, “Quả nhiên là cao thủ tình trường, xem ra thất tình đối với cậu mà nói, đã thành thói quen tự nhiên rồi.”

“Này này, Cậu không an ủi mình thì thôi, cậu cho rằng mình nguyện ý à? Chỉ trách vận khí của mình tương đối kém, không gặp được một người đàn ông tốt mà thôi.”

Nghĩ được như vậy, Chu Tương càng thêm tự thương hại chính mình.”Ai, dưới gầm trời này thật sự là không có đạo lý, hồng nhan thì bạc mệnh đại khái chính là như vậy sao? Thường thường điều kiện càng tốt, sẽ càng đổi lấy số mạng bất hạnh. . . . . .”

Haizz…! Ân Đệ lắc đầu một cái, không để ý tới người phụ nữ tự kỷ kia nữa, thuận tay đoạt lấy tờ báo, nhìn một chút rút cục tờ báo viết cái gì mà buồn cười như thế.

Chu Tương tiếp tục tự kỷ nói: “Vốn chính là nha, phụ nữ giống như mình, vốn nên được đàn ông hết mực cưng chiều, không giống cậu ——”

“Mình thế nào?” Nhét vào miệng một quả nhãn Ân Đệ nhồm nhoàn hỏi.

“Giống như cậu, nói diện mạo, miễn cưỡng cũng coi là thanh tú …, nhưng nói đến vóc người đó. . . . . . Hàaa…! Mọi người đều nói là ván giặt đồ, nhưng là ván giặt đồ dầu gì cũng có cấp bậc! Nếu như cậu mà so sánh với mình, vậy đơn giản giống như sân trượt băng, thuận vô cùng ——” ( phẳng vô cùng)

Chu Tương lời nói vừa dứt, nhìn biểu tình của Ân Đệ đột nhiên trở nên rất đáng sợ.

“Ưm ưm. . . . . .” Tả Ân Đệ con mắt trợn lồi, mặt đỏ lên, một bộ dang hít thở không thông.

Làm Chu Tương sợ tới mức hốt hoảng lên.”Ân Ân, Cậu. . . . . . Đừng dọa người, cậu rốt cuộc bị sao thế? Bị bệnh tim? Sao lại thở hổn hn vậy? Trời ơi, nht định l lời của mnh kích thích cậu, nhng m. . . . . . Mnh thật sự khng biết cậu lại bị bệnh ny?”

Đúng vậy, Ân Đệ cũng không biết mnh có bệnh ny . . . . . . Nếu nh lúc ny c d lực, th c nht định sẽ bp chết ngời phụ nữ ngu ngc kia. Nhng hiện tại c chỉ c th bm ly cổ của mnh, mặc cho ngời phụ nữ kia kia ht hoảng chạy quanh.

“Làm thế nào bây giờ? Đúng rồi! Gọi điện thoại! Cậu trước tiên cố gắng chịu đựng một chút, mình sẽ gọi xe cấp cứu. . . . . . Ách, là bấm 119 hay 110 đây?” Chu Tương vô dụng hỏi.

SOS! trên mặt Ân Đệ thần sắc có ngàn vạn loại bất lực thống khổ.

“Hỏng bét! Mình quên nói địa chỉ nơi này , Ân Ân. . . . . .” Chu Tương mọi cách vô dụng tiếp tục hỏi.

“Khụ khụ khụ. . . . . .” Thật vất vả, hạt nhãn ở cổ họng cô cuối cùng cũng ho ra ngoài, Ân Đệ sờ mó cổ họng, mệt mỏi nằm sấp trên mặt bàn.

Một bàn tay đột nhiên sờ mũi miệng của cô hỏi, “Cậu . . . . . Cậu vẫn ổn chứ?”

“Mình thiếu chút nữa nuốt vào một hạt nhãn, có tính là tốt hay không?” Ân Đệ ngửa đầu trừng mắt chủ nhân của cái tay kia.

“Thì ra là cậu bị nghẹn hạt nhãn ah? Sao lại không cẩn thận như vậy!” Chu Tương giật mình nói.

Lời này vừa nói xong, Ân Đệ đã lập tức nhặt lên tờ báo đã bị rơi xuống kia, tức miệng mắng to: “Shit! Cứt chó! Khốn kiếp! Đều là tại ngươi, thiếu chút nữa hại chết ta!”

Chu Tương ngẩn người, phát hiện ra lửa đạn của Ân Đệ chỉ hướng đến mục quảng cáo “Thông báo tìm bạn trăm năm”, không khỏi khanh khách bật cười.

“Mới vừa rồi mình chính là bị cái này chọc cười đến gần chết đấy. Cậu chính là nhìn thấy cái này, cho nên hưng phấn quá độ, mới có thể thiếu chút nữa hạt nhãn cũng nuốt vào bụng sao?”

“Hưng phấn! ?” đôi mày thanh tú của Ân Đệ nhíu lại, cắn răng nghiến lợi nói: “Chu tiểu thư, cậu rút cục có biết đọc chữ hay không? Trên đây từng câu từng chữ, đều là xúc phạm nghiêm trọng đến tôn nghiêm của giới phụ nữ chúng ta!”

“Có không? Nhưng là phía trên rõ ràng nói. . . . . .” Mở ra tờ báo, Chu Tương đọc thì thầm: ” Nếu đủ tư cách trúng tuyển, thì đây đúng là vinh dự lớn nhất của đời bạn a.”

“Vinh dự cái mười tám tổ tông đời nhà anh ta!”

Chu Tương trợn to hai mắt, kinh ngạc chậc thanh liên tiếp, “Chậc! Mặc dù nói khí chất con người của cậu bình thường cũng không đến nỗi nào, chỉ là. . . . . . Nghe cậu mắng những lời thô tục này, ……….”

“Đó là bởi vì mình cuối cùng cũng tìm được lời thô tục xứng đáng nhất cho anh ta!” Ân Đệ giận đến giận sôi lên.

“Có cần thiết tức phải tức giận như vậy không?”

“Dĩ nhiên tức giận!” Tờ báo đáng thương đã bị đầu ngón tay Ân Đệ vò nát rồi, “Cậu nhìn đi! Đây là cái gì? Cái gì chức năng đầy đủ? Căn bản đem phụ nữ trở thnh một loại loi động vật có vú ——”

“Điều này cũng không sai a.” Cũng đúng mà, không phải sao?

“Vấn đề là —— ấy là muốn giao phối với loài động vật có vú!” Ân Đệ càng nói càng oán giận, “Người này. . . . . . Ách, không, đó không phải là người, mình thấy anh ta mới là một dạng sinh vật lưỡng thê biến dạng ah!”( là sinh vật vừa sống trên cạn vừa sống dưới nước)

“Sinh vật lưỡng cư?”

Ân Đệ hừ một tiếng, “Là giường lục lưỡng thê. Khi anh ta dùng hai cái chân đi ở trên mặt đất, thì là con người; chỉ là nếu lên giường, thì không khác gì loài bò sát chỉ muốn bò lên trên người của phụ nữ mà thôi!”

Chỉ lấy tờ báo, Cô oán giận mà nói: “Hơn nữa còn là một con đang động dục, biến thái nhất!”

Chu Tương trề môi, chầm rì rì nói: “Nhưng. . . . . . Có rất nhiều người tìm bạn trăm năm, trước bạn sau cưới . . . . . . chả lẽ không thể không quan tâm về vấn đề động dục sao?”

“Cậu ——” Ân Đệ mắt trợn trắng, “Tốt, dù sao trước mắt, đã có một người là loài động vật có vú đang động dục đây rồi. Rõ ràng cậu là ứng cử viên sáng giá, mình sẽ giúp cậu đem địa chỉ nhớ kỹ!”

“Mình chỉ là có chút tò mò mà thôi, ai nói mình muốn đi ứng tuyển, cậu không cần phải nhớ ——” Chu Tương đoạt lấy tờ báo, lại phát hiện trên mặt Ân Đệ lại lộ ra cái loại biểu tình chết người đó—— trợn tròn con ngươi, giống như tùy thời sẽ chết bất đắc kỳ tử.

“Uy! Cậu lại làm sao vậy? Đừng dọa người a.” Cậu ấy lại ăn nhãn hay sao? Nên học Chu Tương thông minh ta đây, ít nhất biết nên cấp cứu thế nào —— nhìn ta. . . . . .”Hóa tử Miên Chưởng” !

Ầm, ầm, ầm!

Ân Đệ bị biến thành “Bao cát” bị đánh trúng bang bang vang lên, đau đến hộc máu, cô vội vàng đưa tay ngăn lại ——

“Đủ rồi đủ rồi cậu. . . . . .” Ô. . . . . . Thật là đau!

“Nuốt mất rồi sao?” Chu Tương nháy mắt hỏi.

“Nuốt phải. . . . . .” Khóc không ra nước mắt thanh âm tiếp tục: “Bom rồi.”

“A?”

Ân Đệ hướng tờ báo chỉ.”Cậu không thấy địa chỉ kia trông rất quen sao?”

Chu Tương nhận lấy tờ báo lật ngược nhìn, chợt cất giọng nói: “Đúng! Mình vừa rồi mải đọc nội dung, không có để ý địa chỉ, bây giờ nhìn thấy cái này mới khiến mình nhớ tới, chỉ cần đưa lầu ba đổi thành lầu hai, vậy thì ——” vậy th ging nhau nh đúc!

“Lầu, trên, đấy! ?” Chắc lưỡi hít hà Chu Tương hứơng phía trn nh chỉ, thanh m đã run lên.

“Ân Ân, cậu đã từng gặp qua người lầu trên chưa?”

Ân Đệ lc đầu một ci, băng bó lấy khuôn mặt nhỏ nhắn nóii: “Mình mới vừa chuyển đến không tới một tháng, làm sao biết nhiều nh vậy.”

“Ân Ân vậy. . . . . . vậy làm sao bây giờ?” Chu Tương như lâm vào đại địch ( rơi vào quân địch).

“Mình ở lầu hai, anh ta ở lầu ba, mọi người là nước giếng không phạm nước sông, cái gì mà mình nên làm thế nào? Là anh ta nên làm thế nào mới đúng! Anh ta tốt nhất chớ có làm loạn, nếu giám xâm phạm đến chúng ta, vậy thì——” Lời của cô…, bị một âm thanh quái dị cắt đứt.

Ầm! trên đỉnh đầu truyền đến những âm thanh rất lớn.

Hai cô gái con ngươi đồng thời ngước lên trên.

“Cứu mạng a. . . . . .” tiếp theo là tiếng kêu cứu chói tai của một cô gái vang lên!

Ân Đệ cùng Chu Tương đồng thời nhảy dựng lên ôm lấy đối phương, chỉ kém không có theo hợp âm: a! Cứu người đó ——

“Hình như là có một cô gái đang kêu cứu mạng thì phải. . . . . . Mình sợ quá, làm thế nào bây giờ?” Chu Tương run giọng hỏi.

“Cậu không nên nhát gan như vậy có được không?” Ân Đệ nuốt nước miếng nói.

“Cậu không sợ à? Nói không chừng thật bị cậu nói trúng, anh ta là tên biến thái điên cuồng, đăng tin lên báo làm mối, sau đó sau đó. . . . . . Chính là cái gì mà cất xác trong rương, xác trong thùng, xác trong túi, xác bồn cầu, xác vách tường. . . . .” Cứ mỗi chủng loại “Kiểu dáng” tuôn ra, Chu Tương ánh mắt trợn tròn, miệng mở rộng.

Đợi đã nào…! Ân Đệ nhăn lông mày, “Cái gì là. . . . . . xác vách tương, xác bồn cầu là sao?”

“Cậu chưa từng nghe qua à? Đem người băm nhỏ ra, rồi trộn vào xi măng cầm đi xây vách tường, chính là xác vách tường; nếu như ném vào bồn cầu xả đi, chính là xác bồn cầu .A. . . . . . Càng nghĩ càng kinh khủng!”

Sự tưởng tượng của người phụ nữ này, thật kinh khủng!

Ân Đệ chỉnh lại giọng điệu, quay đầu đi về phía ngăn kéo tìm kiếm ra một vật, nhét vào túi, tiếp theo dẫn theo Chu Tương đi ra ngoài.”Đi xem một chút!”

“Xem? nhìn cái gì?”

” Nhìn xem một chút rốt cuộc xảy ra chuyện gì a.” Ân Đệ trả lời như chuyện đương nhiên.

“Không cần! Cậu điên ư? Có cái gì tốt mà nhìn? Nhìn anh ta lựa chọn cái phương thức nào để giết người à? Cậu không sợ bị hắn phát hiện, sau đó thuận tiện kéo vào. . . . . . Diệt khẩu! ?”

“Cậu không cần phải đe dọa, được không? Cậu không đi lên, vậy mình tự đi một mình.” Ân Đệ cười nhạo một tiếng.

Nhìn bóng lưng Ân Đệ cố chấp, Chu Tương thật muốn khóc, “Tả Ân Đệ, Cậu sao cứ thích chõ mũi vào chuyện người khác làm gì?”

Ân Đệ quay đầu, lướt lông mày hé miệng nói: “Nếu như tương lai có một ngày, cậu bị chồng của cậu đánh cho gần chết thì cậu sẽ nhất định sẽ hi vọng có người tới thích chõ mũi vào chuyện người khác.”

Oa oa! Chu Tương còn chưa có đáp lại, phát hiện Ân Đệ đã nhận lấy sứ mệnh” Sứ giả Chính nghĩa ” bước ra đến cửa.

Cô đành phải không tình nguyện đi theo, sau đó ở chỗ rẽ cầu thang trong bóng tối dừng chân.

“Ân Ân, nếu phát hiện cái gì không đúng, cậu hãy mau chạy xuống dưới a.”

Tả Ân Đệ quay lại ra dấu hiệu Ok.

Lên lầu ba, sau khi nhấn nút chuông cửa, Tả Ân Đệ tay để vào trong túi, cầm lấy cái bình thuốc xịt mới vừa lấy từ ngăn kéo ra chuẩn bị ứng chiến.

Trong lúc mơ hồ, nghe trong nhà bắt đầu có động tĩnh.

Tới? Đến đây đi!

Tả Ân Đệ nhìn chòng chọc cánh cửa kia.

Đầu tiên cửa gỗ mở ra.

Tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu!

Tiếp theo tiếng cánh cửa sắt mở ra, xuất hiện một bóng dáng đàn ông.

Ân Đệ phát hiện cô phải ngửa đầu, mới có thể thấy rõ mặt của người đàn ông này.

Cao lớn, cộng. . . . . . Hung mãnh? Giống như máy vi tính đang phân tích dữ liệu, Cô đánh giá con người phía trước này “Rất có” thực lực.

Ánh đèn ở cầu thang rất sáng, Ân Đệ nhanh chóng liếc hai mắt, bắt nhanh hình ảnh khuôn mặt có mười phần nam tính hóa tục tằng kia lại, lập tức đưa vào đầu lưu trữ —— nói không chừng ngày sau còn cần thiết ra mặt “Chỉ ra và xác nhận” gì gì đó.

Ánh sáng chiếu trên mặt người đàn ông kia đã đủ để cho cô khắc sâu hình dáng của hắn, cho dù không còn kịp nhìn lại nữa, vội vàng một cái, vẫn có thể lập tức phân biệt ra được”Chủng loại” ——

Thuộc kiểu “Tuấn nam”, có thể xếp hắn thành loại “Dễ gây nghiệp chướng”.

Tầm mắt Ân Đệ liếc qua liếc lại, nhìn xuống trên người anh đang mặc một cái áo ba lỗ.

Than thở! còn có”Con chuột nhỏ” đấy! Cơ tay bền chắc cùng đường cong cơ bắp trên cơ thể triển lộ ra ngoài, thoạt nhìn tựa hồ có thêm tầng phấn sáng, trông rất sáng bóng.

Ân Đệ nuốt nước miếng một cái, cô đang suy đoán liệu —— mình có thể đánh anh ta được mấy quyền?

Cứ như vậy ngắm đi ngắm lại, Ân Đệ đột nhiên cảm thấy không được bình thường.

Khi ngẩng đầu, cô mới phát hiện ánh mắt của người ta, đã sớm không khách khí nhìn lại cô.

Anh ta không mù chứ. Bây giờ. . . . . . không phải anh ta nên hỏi, “Cô tìm ai” , “Cô là ai” , “Cô có chuyện gì” sao?

V duyn v c, Ân Đệ bắt đầu ghét người đàn ông này. Bởi vì cô không thích tình tiết bị ngời quy ri.

Sắc mặt Ân Đệ thật sự không cách nào hòa khí nh mong đợi, cô nguội lạnh mà nói ra cái tên vừa mới nghĩ ra: “Tôi đến tm Trương Đại Minh!”

“C. . . . . . Tm ngừời?” Ngời đàn ông đó cuối cùng cũng mở miệng.

Tả Ân Đệ chợt cảm thấy luống cuống.

Cô luôn luôn ung dung tự tin, cô luôn không đánh nếu không cầm chắc trận chiến, mà tất cả lời kịch rõ ràng đã sớm ở trong đầu luyện qua nhiều lần, nhưng là, tại sao chỉ một câu chất vấn của hắn, Cô đã cảm thấy hoảng hốt?

“Cô tìm anh ta có chuyện gì?”

Anh cư nhiên hỏi như vậy! ?

“Tôi. . . . . . Là người thân của anh ấy, mới từ Nam bộ đi lên, đây địa chỉ anh ấy cho tôi.” Cô chỉ có cứng rắn lấy lại bình tĩnh, không ngừng bịa đặt.

“Đó?”

Ân Đệ cố gắng khắc chế lo lắng nào đó, bắt đầu nhìn quanh phía bên trong, “Chỉ là, tôi không biết anh ấy đã dọn nhà. . . . . .”

Nhìn bên trái một chút, nhìn phải một chút. . . . . . Phát giác thân thể người ta cũng theo đầu của cô mà di động, Ân Đệ dừng lại tất cả động tác, cô phồng má giương mắt nhìn chằm chằm vào anh ta.

Anh không để cho cô xem!

Không —— cô lập tức phát hiện mình đoán sai rồi !

Anh chẳng những để cho cô nhìn, hơn nữa còn mở rộng cánh cửa ra, để cho cô có thể nhìn rõ!

Ánh sáng trở nên trong sáng mấy phần, Ân Đệ trong đầu nháy mắt xuất hiện báo động.

Anh ta muốn làm cái gì?

Người đàn ông đó thoáng lui người lại, giống như thành toàn cho ánh mắt tò mò của cô, cô không ngừng quan sát tỉ mỉ, tầm mắt đã không trở ngại chút nào nhảy thẳng vào bên trong nhà.

Phòng khách, đồ dùng trong phòng lộn xộn ngang dọc, bước đầu phù hợp với hiện trường “Án mạng”. . . . . .

Bỗng dưng, một loại thanh âm giống như là cười hừ vang lên, Ân Đệ theo bản năng quay đầu nhìn lại.

Anh ta đang cười sao? Cười cái gì?

Không. Ân Đệ lập tức phát giác là của mình ảo giác, khuôn mặt tên đàn ông kia không có chút biểu tình, làm cho người ta có một cảm giác rất nghiêm nghị.

“Người cô tìm, đang ở bên trong.”

Rầm! một câu nói lạnh như băng, chém thẳng vào ót của cô.

Người nào? Người nào ở bên trong? Trương Đại Minh sao? Mình gặp quỷ sao! Tả Ân Đệ trợn mắt há mồm.

Anh sải bước hướng vào trong nhà, câu chữ kéo dài ném ra như quang bom: “Vào đi.”

Ha ha, nói giỡn, đi vào? Oh không, đi vào là người ngu ngốc! Ân Đệ đứng ở cửa, hung hăng trừng mắt với tên đàn ông đó ——

Anh, là, cố, ý, đấy!

Mạnh Đình đúng là cố ý.

Bởi vì anh thật sự là không khống chế được Khoái cảm hấp dẫn nào đó. . . . . ..

Ví dụ như, người trước mắt đang lộ ra vẻ mặt “Say mê” kinh sợ. (?)

Ví dụ như, dù bận nhưng vẫn ung dung thưởng thức cuốn sách. . . . . .”Thiếu nữ đẹp bỏ mạng ” .

“Cô không phải là muốn tìm người sao? Mời vào!” Anh bày ra một bộ tư thái quang lâm hoan nghênh.

“Tôi, tôi ——” Ân Đệ có loại cảm giác mình đang leo lên sườn đồi.

May mắn, Chu Tương đúng lúc này lao ra kéo Ân Đệ, hét lên: “Không phải là nhà này đâu …, thật xin lỗi, tìm lộn cửa. . . . . .” Thanh âm hoảng hốt bị một chuỗi tiếng bước chân nuốt mất.

Nhìn họ rời đi, đứng ở cửa chính, Mạnh Đình hơi gấp bờ môi nhàn nhạt xẹt qua gương mặt.

Chỉ là, kia miễn cưỡng mới được coi là biểu hiện của nụ cười, nhưng khi nghe thấy tiếng vang phía sau lưng, lập tức không còn sót lại chút gì.

Ở trước cánh cửa phòng còn không kịp khép chặt, có một bóng dáng to lớn, đã dứt khoát xuyên qua.

Chớp mắt thời gian, lại truyền ra một chuỗi tiếng gầm kinh tâm động phách——

“Cởi xuống!” Mạnh Đình gào lên.

“Không muốn. . . . . .” Một giọng mềm mại cầu khẩn.

“Cởi!” khẩu lệnh nghiêm nghị.

“Cởi thì cởi chứ sao. . . . . . Vậy. . . . . . như vậy cũng có thể chứ?”

“Toàn bộ, cởi, sạch!” Thông điệp Cuối cùng.

“Anh anh. . . . . . Không nên như vậy. . . . . .”

“Thật muốn anh động thủ?”

“Không! Không cần dùng xé . . . . . . A! Cứu mạng nha ——”

Gian phòng này, lần nữa truyền ra tiếng cầu cứu đáng sợ.

Đợi đến khi cửa chính lầu ba đóng lại, hai cô gái núp ở trong cầu thang, lúc này mới dám mở ra cửa lầu hai. Về đến nhà rồi !

Chỉ là trên lầu lần nữa truyền tới tiếng kêu đáng sợ, khiến hồn phách hai người tạm thời không thể hồi hồn.

“Ân Ân, Cậu cậu. . . . . . Không phải nói, mới vừa rồi cái gì cũng không có nhìn thấy?” Chu Tương con ngươi nhìn lên phía trên, sắc mặt trắng bệch hỏi.

“Mình thật sự không nhìn thấy a, chỉ là. . . . . .” Cô chống lấy quai hàm, Ân Đệ mặt nặng nề.”Nói không chừng là bị giam lại rồi. Nhưng là, ít nhất khi mình nhấn chuông cửa thì cô ấy phải gọi hai tiếng cầu cứu chứ?”

“Có lẽ, mới vừa cô ấy đã hôn mê a.”

“Như vậy, lúc này là cô ấy đã tỉnh rồi hả ?” Hoặc là nên nói người của cả tòa lầu này đều đã tỉnh dậy? Cô dùng sức trừng mắt tiếng gầm kinh người phía trên truyền đến.

“Ân Ân, cậu lại muốn làm cái gì? Đừng có liều lĩnh? Cậu dám nhưng mình không dám!” Chu Tương phát hiện cả người cô như bị sâu bò lên.

“Lần này đổi người khác đi lên‘ân cần hỏi thăm’ hắn!”

Đổi người khác? Chu Tương đang buồn bực, chỉ nhìn thấy Tả Ân Đệ cầm điện thoại gọi số

“Alo! Đồn công an sao? Tôi muốn báo án!”

Wase! Ân Ân thật sự báo cảnh sát sao? Điểm chết người là, cô thậm chí thân phận cùng tình hình thực tế đều tiết lộ ra ngoài!

Chu Tương theo sát lấy Ân Đệ đi vào trong phòng, “Mình thật sự hoài nghi, cậu thật không sợ chết à?”

“Không, mình sợ.” Ân Đệ nằm soi trn giờng, “Mnh v cùng sợ chết. Nếu l chết rồi, mnh lin khng c cơ hội kiếm nhiu tin hơn, nh vậy mnh đy vi năm nay liu chết kiếm sng, khng phải l trng tay sao?”

“Cứ nh vậy?” Chu Tơng kh c th tin hỏi, “Ở trong đầu cuả cậu, trừ kiếm tin ra, khng còn chuyện quan trọng hơn sao?”

“C.” Ân Đệ xoay ngời, by ra ánh mắt u oán, “Bây giờ đối với mình quan trọng nhất, chính là —— thế nào để cho cậu câm miệng! Xin cho mình an tĩnh ngủ, OK?”

“Cậu còn ngủ được? Cậu không sợ nếu hắn biết người báo cảnh sát là cậu, sẽ tìm tới cửa. . . . . .”

“Nếu như anh ta muốn đến nói xin lỗi, còni bảo đảm ngày sau sẽ sửa đổi, như vậy có lẽ mình còn có thể suy tính tha thứ anh ta.” Ôm cái chắn mềm mại, Ân Đệ phát ra thanh âm thỏa mãn.

Còn có cái chuyện gì so với ngủ một giấc thật thoải mái hơn đây?

Ân Đệ thanh âm đã có điểm mơ hồ: “Cậu còn chưa ngủ sao? Ngày mai cậu còn phải trở về mang hành lý, ngủ sớm một chút dưỡng sức tinh thần thôi.”

“Mình có thói quen, ngủ trễ hay không cũng không sao.” Chu Tương đột nhiên lại nghĩ đến cái gì, vội nói: “Cậu không phải tđã nói sẽ giúp mình chuyển đồ sao? mình vốn là muốn đợi tối mai. . . . . .”

“Tối mai? Công việc mới của mình sẽ bắt đầu.”

Chu Tương vừa nghe, lập tức khoa trương trợn to hai mắt, “Ân Ân, tối mai cậu thật sự muốn đến nhà hàng nhận việc ah?”

“Không được sao?” Ân Đệ có chút buồn cười mà nói: “Mình là đến nhà hàng làm phục vụ, nhìn nét mặt của cậu, thật giống như là mình muốn đi bán rẻ tiếng cười vậy.”

“Nhưng là cậu đã nói với Triệu Học Thánh chưa?” Triệu Học Thánh là bạn trai Ân Đệ, cùng Chu Tương cũng có mấy phần thân quen.”Mình đoán anh ấy nhất định sẽ không đồng ý.”

“Tại sao?”

“Thật mất mặt a, anh ấy là loại người giấy rách cố giữ lấy lề đó, công việc của cậu ở cửa siêu thị cũng bị anh ấy nói thành giống như nô tài rồi, huống chi ở nhà hàng còn phải đối với mỗi khách cúi người chào, anh ất nhất định sẽ nói. . . . . .”

“Mặc kệ anh ấy nói thế nào.” Ân Đệ cắt đứt lời nói Chu Tương, “Mình không thể nào chiều lòng người khác, bao gồm cả anh ấy.”

Cái gì? Chu Tương không còn lời nào để nói chỉ có thể cười khô, đổi đề tài, “Cảnh sát không biết đã tới chưa? Cậu đoán sẽ tra được cái gì?”

“Yên tâm, nếu như có cái tiền thưởng phá án khi lĩnh thưởng, mình nhất định sẽ chia cho cậu một phần.”

“Cậu a, lần này không có gây phiền toái trên người, sẽ phải A Di Đà Phật. Tiền thưởng? Mình còn là đại biểu cho người tốt chuyện tốt rồi đấy!” Chu Tương phun mắng, sau đó không có cách lắc đầu một cái.

Đêm tối yên tĩnh, tựa hồ có cái gì đang rục rịch ngóc đầu dậy.

Bình luận
× sticky