Anh Phương ơi, có ai gởi bưu phẩm cho anh nè!
Từ ngoài cửa, Nguyệt Cầm hí hửng chạy vào, tay cầm theo một gói giấy vuông vuông.
– Lại của tay Văn ấy. – Đặt nhanh cây bút xuống mặt bản thảo còn trắng tinh, Kỳ Phương vui vẻ trả lời.
– Sao anh biết? – Nhìn theo tay Kỳ Phương thoăn thoắt mở bao bì, Nguyệt Cầm tò mò. – Anh vẫn chưa mở ra mà.
– Sao không biết. – Kỳ Phương vẫn đều tay xé giấy. – Anh bây giờngoài ban biên tập gởi giấy đòi bản thảo ra, chẳng còn ai gửi thư đâu,thấy chưa. – Lớp giấy gói bên ngoài đã xé hết, Kỳ Phương chìa cho Nguyệt Cầm xem cái bì thư có in địa chỉ toà soạn trên góc trái. – Anh nói cósai đâu nào. Và… không cần đọc anh cũng biết tay Văn ấy viết gì nữa.Ngoài mấy câu cằn nhằn, thúc hối bài viết gã chẳng biết viết cái gì hayhơn đâu. Có mấy lời hỏi thăm sức khoẻ cũng không biết nữa.
– Sao cái anh Văn gì đó… Nguyệt Cầm nghiêng nghiêng đầu, thắc mắc. – Ghét anh dữ vậy?
– Ghét ư? Kỳ Phương ngẩng nhanh đầu dậy rồi như chợt nhớ ra bật lêncười lớn. Sao anh lại không nhớ là Nguyệt Cầm ngây thơ lắm. Cô khônghiểu hết ý tứ trong câu nói của anh, càng không hiểu tính chất của côngviệc anh đang làm. Phải tốn công dài dòng lắm anh mới giải thích cho côbiết được rằng Khải Văn không ghét anh, mà ngược lại… cả hai vốn làbạn rất thân với nhau. Ngoài đời, cả hai rất hiểu nhau, thân mật vớinhau. Chỉ có trong công việc là luôn gây cãi với nhau thôi. Khải Vănkhông muốn thua lỗ với anh làm gì. Chẳng qua tính chất công việc đã đòihỏi anh làm thế thôi.
– Em hiểu rồi… – Nguyệt Cảm nhẹ gật đầu sau khi Kỳ Phương dông dàigiải thích. Thế sao… anh không chịu viết bài báo, để người ta phảinhắc như vậy chứ?
– Ừ thì… – Kỳ Phương đưa tay gãí tóc. Câu hỏi của Nguyệt Cầm đúnglà khó trả lời. Có phải anh lười biếng chẳng muốn viết đâu. Chỉ tại…tay muốn viết mà đầu óc thì hoàn toàn trống rỗng.
– Thì sao hả anh? – Chẳng hiểu được tâm sự của Kỳ Phương, Nguyệt Cầmngây thơ hỏi. Có phải tại vì em và Thu Lan hay đến nói chuyện quấy rầynên anh không viết được?
– Không phải. – Kỳ Phương vội xua tay. – Anh không viết được là tạimình chưa tập trung đủ tài liệu cần thiết thôi. Mấy ngày nay đi khắplàng, dò hỏi lung tung anh cũng chẳng thu thập được gì hơn. Hệt lời VânPhi đã kể hôm nào. Mà anh thì… không có thói quen viết phóng sự khichưa điều tra xong manh mối.
Những danh từ nghe ra cao siêu đối với Nguyệt Cầm, khiến mặt cô cứ nghệch ra ngơ ngác. Giây lâu như chợt nhớ, cô hỏi tiếp:
– Thế sao anh không viết tiếp chuyện “Chuyến tàu đêm”? Cuối cùng con ma có chết không?
– Có chứ! Kỳ Phương gật đầu, Anh có viết tiếp chứ. Nhưng… em xem… kết quả chỉ là thế này thôi.
Vừa nói anh vừa cầm mấy tờ bản thảo trắng lên chìa ra trước mặt Nguyệt Cầm. – Anh không tìm được tình tiết đặt cho cốt truyện.
– Vâng… tại những danh từ cao siêu khó hiểu khiến Nguyệt Cầm khôngbiết cách tham gia. Cúi nhìn xuống xấp bưu phẩm trên tay Kỳ Phương, côchợt kêu lên mừng rỡ:
– Ồ báo… anh Khải Văn gởi cho anh nhiều báo quá. Anh xem xong nhớ cho em và Thu Lan mượn nhé!
Chăm chú đọc thư của Khải Văn gửi cho, Kỳ Phương không quan tâm đếnchồng báo được gói gọn trong bưu phẩm, bây giờ nghe Nguyệt Cầm kêu lớnanh mới ngạc nhiên nhìn xuống. Là báo ư? Sao Khải Văn lại gởi báo choanh nhiều thế? Lại toàn là nhật báo “Mặt trời”. Anh ta quên đấy là đốithủ cạnh tranh với nhật báo “Tia Chớp” của bọn anh rồi chăng?
Kỳ Phương không phải thắc mắc lâu. Nhìn vào hàng tít in đậm trêntrang một, anh lập tức hiểu ra sự việc: “Ma hút máu người, chuyện khôngthể tin vào thế kỷ hai mươi”. Tay phóng viên Trọng Hải này cũng khéo đặt tựa cho phóng sự của mình.
Lướt mắt đọc nhanh phóng sự điều tra của phóng viên Trọng Hải, KỳPhương thầm trách mình đã quá chủ quan. Tại sao anh không nghĩ… VânPhi kể được câu chuyện này với mình thì cũng còn nhiều người kể được câu chuyện này ra ngoài chứ? Khải Văn sôi gan lên cũng phải. Với bài phóngsự đầu tiên này, Trọng Khải và nhật báo “Mặt trời” đã lấy mất của anh và báo “Tia chớp” nhiều độc giả trung thành. Dù lượng thông tin trong bàiphóng sự không nhiều.
Nhưng chỉ cần mỗi tình tiết con ma hút máu người cũng đủ làm giật gân thiên hạ. Anh quả thật đã sai lầm khi chờ điều tra xong mọi chuyện mớibắt đầu thiên phóng sự.
– Kỳ Phương, anh làm gì mà cứ ngẩn người ra vậy?
Thấy anh cứ thừ người trên ghế, Nguyệt Cầm rụt rè lên tiếng nhắt. -Nghĩ không ra cốt truyện hay là… anh cùng em ra sân nói chuyện đi. Nhỏ Lan nó chờ mình nãy giờ ngoài đó rồi.
– À… ờ – Giật mình ngẩng đầu lên, Kỳ Phương nhẹ mỉm cười. – Anhkhông ra cùng em được. Anh cần phải viết gấp một bài gởi cho Khải Vănđây. Em ra ngoài chơi với Thu Lan đi. Bao giờ xong chuyện anh ra ngay.
– Vâng! – Nguyệt Cầm tiu nghỉu quay lưng bước đi chầm chậm, cô không hiểu sao dạo này mình thích nói chuyện với Kỳ Phương quá.
– Ủa, đâu mất tiêu rồi? – Nguyệt Cầm bước chân vừa đặt vô ngạch cửa,bất chợy nghe Kỳ Phương la lớn thất thanh, cô vội quay đầu lại.
– Chuyện gì vậy anh?
– Mấy tấm hình! – Kỳ Phương lật ngược chiế túi phóng viên xuống bàn.Bao nhiêu vật dụng cá nhân cùng những đồ vật linh tinh xổ ra tung toé.
– Có hình rồi sao? – Nguyệt Cầm sà lại ngay, mừng rỡ. – Em có đẹp không? Cho em xem với.
– À… ờ. Để kiếm được rồi anh sẽ cho em xem.
Kỳ Phương lục tung đám lộn xộn lên. Hình mà anh tìm như thể nó là cây kim vậy. Đẹp lắm… nhưng đâu mất tiêu rồi. Cả mấy tấm hình anh chụpcon ma nữa.
– Hình con ma…? – Đôi mắt Nguyệt Cầm tròn xoe chớp chớp. – Anh chụp cả hình ma nữa à? Chắc là kinh khiếp lắm.
– Ừ… – Mồ hôi bắt đầu rịn ra khắp chân tóc, Kỳ Phương chui xuốngluôn gầm bàn tìm kiếm. Mấy tấm hình này nếu mất… anh cũng kể như tiêuluôn bài phóng sự. Mà… lạ thật… làm sao mất được. Rõ ràng sau khirửa xong anh cất kỹ vào chiếc túi này mà…
– Vẫn không có hả anh? – Thò đầu vào gầm bàn, Nguyệt Cầm nhìn anh lo lắng.
Kỳ Phương ngồi phịch xuống:
– Không có!
– Sao kỳ vậy ta?… Nghiêng nghiêng đầu, Nguyệt Cầm không hiểu hếttầm quan trọng của mấy bức hình. Cô chỉ nôn được xem ảnh của mình thôi. – Anh thử kiếm lại đi, xem nó có rơi rớt nơi nào không?
– Anh đã xem kỹ lắm rồi… – Kỳ Phương lo lắng. – Nó không thể nào mất được, ngoại trừ có người lấy nó đi.
– Lấy đi ư? – Đôi mày đẹp nhẹ chau, Nguyệt Cầm bỗng reo lên chợt nhớ. – A, phải rồi… đúng rồi… có phải mấy tấm hình anh đựng trong cáibao màu vàng không?
– Phải! – Tim Kỳ Phương đập dồn, anh hỏi nhanh. – Em có nhìn thấy chúng à?
– Có có! – Nguyệt Cầm gật đầu nhanh. – Ngày hôm qua, lúc anh đi tắm,ba em vào phòng anh lục lọi, khi trở ra, em thấy ông cầm một cái baođựng ảnh màu vàng như anh nói.
– Ba của em ư? – Kỳ Phương cảm thấy bất ngờ. – Tại sao bác sĩ lại làm như vậy? Ông cần mấy tấm ảnh đó để làm gì?
– Em cũng không biết nữa. – Nguyệt Cầm nhẹ so vai. – Chắc tại ba thấy hình em đẹp quá nên đem về phòng để xem thôi.
Không đơn giản như Nguyệt Cầm đã nghĩ đâu, Kỳ Phương thầm phán đoán.Nếu chỉ muốn coi, với quan hệ thân mật hiện nay giữa anh và bác sĩ, ôngcó thể tự nhiên lên tiếng mượn. Đằng này… ông lén lút đi ăn trộm.
Phải… Kỳ Phương tin là ông đã cố tình trộm nó. Những bức ảnh quícủa mình. Nếu Nguyệt Cầm không vô tình phát hiện ra, anh đành chịu mấttư liệu mà không tài nào tìm ra nguyên cớ.
– Em có thể giúp anh sang phòng của ba tìm lại những bức ảnh không? – Quay nhìn Nguyệt Cầm, Kỳ Phương quyết định thật nhanh.
– Sao lại không chứ? – Nguyệt Cầm gật đầu chẳng chút đắn đo.
– Vậy… chúng ta đi ngay đi. – Kỳ Phương đưa mắt ngó đồng hồ. – Chỉcòn hai tiếng nữa là bác sĩ sẽ về đến, cần phải gấp rút tranh thủ thờigian. Nếu không muốn bị ông bắt gặp.
– Anh theo em… – Nguyệt Cầm xăng xái dẫn đường. – Lòng thật vui khi nghĩ mình đã giúp được Kỳ Phương.
– Phòng làm việc của ba em đây. – Dừng chân trước một căn phòng, cửalàm bằng gỗ mun đen bóng, Nguyệt Cầm vui vẻ nói. – Anh chờ một chút đểem tìm chìa khoá.
– Em tìm nhanh lên nhé! – Kỳ Phương nôn nóng.
Nguyệt Cầm hớn hở chạy đi.
Còn lại một mình, Kỳ Phương đưa mắt nhìn kỹ hơn căn phòng trước mặt.Nó không có gì khác biệt ngoài cánh cửa trông thật dày, thật chắc. Mỗingày, đàm đạo với Kỳ Phương xong, dù khuya cách mấy ông cũng ghé vào đây ít nhất một tiếng đồng hồ.
– Kỳ Phương, em có chìa khoá rồi đây. Anh mở cửa đi!
Nguyệt Cầm đã trở ra, trên tay là một xâu chìa khoá nhỏ. Kỳ Phươngcầm lấy tra vội vào cánh cửa, Nguyệt Cầm tròn mắt nhìn, nói như khoe. -Xâu chìa khoá này ba em cất kỹ lắm. Ngoài em ra không ai biết nữa đâu.Ba còn dặn em không được vào phòng làm việc của ba phá lung tung nữa.
– Vậy thì… để tránh bị rầy, em đừng tiết lộ chuyện này nhé! – Mở tung được cánh cửa Kỳ Phương dặn khẽ Nguyệt Cầm.
Cô gật đầu, lòng cảm thấy bâng khuâng:
– Vâng… nhưng như vậy là nói dối. Ba bảo nói dối là không tốt đâu!
Mình đã làm đầu óc tinh khiết của Nguyệt Cầm nhuốm một chấm đen, KỳPhương thoáng hối hận về lời dặn vừa xong. Nhưng… biết làm sao? Anhkhông thể để bác sĩ Tùng biết mình đã lục lọi phòng làm việc của ông.
Anh vào đi! – Cánh cửa đã mở, thấy Kỳ Phương còn đứng đó tần ngần, Nguyệt Cầm lên tiếng giục. – Nhanh kẻo ba em về tới đó.
– À! – Như bừng tỉnh, Kỳ Phương mới bước vào rồi lại sững người ngơngác. Phòng làm việc ư? Thật là không tin nổi, Với tất cả trang thiết bị hiện đại tối tân này, cả một giáo sư tiến sĩ trường đại học còn chưadám mơ rớ tới.
Thật là một bất ngờ thú vị. Dù không hiểu biết nhiều về y học, KỳPhương cũng nhanh chóng nhận ra những trang thiết bị này dùng để trangbị cho một công trình nghiên cứu có tính chất tầm cỡ.
Bước đến bên giá sách, Kỳ Phương lại một lần nữa ngỡ ngàng trước sựphong phú và giàu có về kiến thức của bác sĩ Thanh Tùng, ông là mộtngười kỹ tính và rất yêu sách. Những quyển sách của ông tất cả đều đượcđóng bìa cứng, mạ chữ vàng trông rất đẹp, rất có giá trị.
– Anh biết không. – Nguyệt Cầm bước đến, cầm một quyển sách lên, nóivới vẻ tự hào. Ba của em là tác giả của một trong những quyển sách đẹpnày đấy.
– Thật ư, Kỳ Phương cầm lấy quyển sách trên tay Nguyệt Cầm đọc. – Gen cấu trúc di truyền và những phương pháp biến đổi, tác giả… giáo sưtiến sĩ Hữu Bằng.
– Ba của em là giáo sư tiến sĩ Hữu Bằng ư? Không, anh không tin nổi.
– Sao lại không tin nổi? – Nguyệt Cầm nghe tự ái. – Anh đừng có coithường ba em quá, ông đúng là giáo sư tiến sĩ Hữu Bằng. Anh vẫn khôngtin hả? Được rồi… để em lấy giấy chứng nhận cho anh xem.
Nói rồi, Nguyệt Cầm xăm xăm bước đến bên bàn làm việc của ác sĩ, Chỉcần bấm vài con số là chiếc tủ kín chìm trong tường được mở ra. KỳPhương nhìn thấy cái bao đựng hình của mình nằm ngay trên xấp tài liệucủa ông.
– Hình của anh đây.
Nguyệt Cầm cũng trông thấy. Cô cầm lấy trao cho Kỳ Phương rồi tiếptục lục tìm trong đống hồ sơ. Giây lâu, cô tìm được một mảnh giấy đượcép nhựa to bằng nửa quyển tập. Mừng rỡ, Nguyệt Cầm trao nó cho KỳPhương:
– Anh xem đi, có phải chứng nhận của ba em không hả? Ảnh này ba em chụp lúc trẻ… nhưng cũng giống bây giờ lắm phải không?
Cầm lấy tấm bằng tiến sĩ, Kỳ Phương chợt nghe lạnh cả người. Bác sĩThanh Tùng lại là giáo sư tiến sĩ Hữu Bằng. Vị giáo sư danh tiếng lẫylừng, từng được giới khoa học đánh giá cao. Các tác phẩm của ông tuychưa từng đọc nhưng qua dư luận, Kỳ Phương biết được rằng, đó là nhữngtác phẩm có giá trị nghiên cứu. Đáng để cho các sinh viên, các nhà khoahọc gối đầu nằm.
Danh tiếng như thế, tên tuổi như thế… vậy mà…ông cam tâm sống ẩndật ở một làng quê hẻo lánh, dưới bóng dáng một bác sĩ quê mùa đônhậu… Tại sao vậy nhỉ? Chắc chắn là có ẩn tình. Liệu… cái ẩn tình của ông có liên quan gì đến con ma hút máu người không? Lòng Kỳ Phương đầynghi hoặc.
– Kỳ Phương, anh đã tin rồi chưa hả – Giọng Nguyệt Cầm nôn nóng làm Kỳ Phương gật mình ngẩng nhanh đầu dậy.
– Tin, anh tin rồi. Ba của em đúng là giáo sư tiến sĩ Hữu Bằng. Nhưng tại sao ông không ở thành phố mà lại về đây ở, em có biết không?
– Em không biết. – Nguyệt Cầm lắc đầu vô tội vạ.
– Mà… bộ ở đây không tốt sao anh?
– À… ờ tốt. Rồi bỗng nghe tiếng đồng hồ gõ nhịp thanh thanh, KỳPhương giật mình hốt hoảng. – Nguyệt Cầm khoan nói chuyện đã. Mau phụanh dọn dẹp mọi thứ như cũ lại đi. Bác sĩ sắp về đến rồi đấy. Đây, emcất luôn cả xấp hình ảnh của anh vào tủ. Anh không muốn bác sĩ biếtchúng mình đã lục lạo đồ đạc của ông đâu.
– Thế… những tấm ảnh này với anh không còn quan trọng nữa à? – Cất tất cả vào ngăn tủ kín, Nguyệt Cầm tò mò.
– À… ờ không cần nữa. Kỳ Phương nói dối cô. Thật ra… trong lúcNguyệt Cầm không để ý, anh đã nhanh tay lấy được tấm phim trong bao ảnh. Có lẽ… không cần phải rửa đâu. Anh sẽ gởi thẳng tấm phim này về choKhải Văn. Tự anh ta sẽ biết cách giải quyết.
– Xong rồi… chúng ta đi thôi.
Nguyệt Cầm lại lên tiếng nhắc. Kỳ Phương nhẹ gật đầu cùng lúc chuông cửa vang bên ngoài hiên. Bác sĩ Tùng vừa về đến nơi.
° ° °
-Kỳ Phương, anh làm sao hay vậy? Dạy em đi. Nhìn con cào cào đượcthắt bằng lá dừa trên tay Kỳ Phương, Nguyệt Cầm kêu to thích thú.
– Được rồi anh dạy cho. Nhặt một cọng lá lên, Kỳ Phương chậm chạpthực hiện từng động tác trước đôi mắt mở tròn kinh ngạc của Nguyệt Cầm.Gương mặt nghệch ra đầy ngưỡng mộ của cô gái ngây thơ trông đẹp lạ lùng, khiến anh chỉ muốn hôn nhanh lên đôi má hồng một cái.
– Rồi sao nữa hả anh? – Thấy Kỳ Phương dừng tay thắt lá, Nguyệt Cầm nôn nóng giục.
Giật mình với cảm giác một tên trộm bị bắt quả tang, Kỳ Phương xấu hổ đan nhanh. Có lần những cảm xúc dâng tràn trong suy nghĩ.
– Nguyệt Cầm ngây thơ quá! Non nớt chuyện đời lại chưa từng biếtchuyện tình yêu là gì. Một gã sở khanh muốn lợi dụng cô không khó. Chỉcần vờ vịt quan tâm ân cần một chút là có thể khiến cô trao hết trái tim mình cho gã đó. Nguyệt Cầm không biết nghi ngờ, càng không thể tin trên đôi môi đầy rẫy những lọc lừa, gian dối. Lúc nào cũng tin vào cái đẹp,cái dốt nhất của con
người như một thiên thần toàn bích. Thế gian này không còn người con gái thứ hai xinh đẹp và dịu dàng như cô đâu.
– Anh Phương ơi, để em làm thử anh xem có đúng không nhé!
Giọng Nguyệt Cầm thánh thót, Kỳ Phương dứt mình khỏi cơn suy tưởng,thích thú ngắm đôi tay trắng ngần của Nguyệt Cầm vụng về bên cọng ládừa. Bác sĩ Tùng vẫn chưa phát hiện ra việc anh và Nguyệt Cầm lục lọiphòng làm việc của ông. Mỗi ngày đi làm về, gặp anh ông vẫn vui vẻchuyện trò. Thậm chí còn gợi ý muốn gả Nguyệt Cầm cho anh nữa.
Chuyện này… chuyện này… mặt Kỳ Phương đỏ bừng ấp úng. Thật khôngdiễm phúc nào bằng được làm chủ đoá hoa quý không nhiễm chút bụi trầnkia. Nhưng… không hiểu sao Kỳ Phương cứ ngập ngừng. Thời gian quá ngắn để tình yêu chưa đến kịp hay… anh cảm thấy một gã phóng viên quá lănlóc, từng trải như mình không xứng với cô? Kỳ Phương cũng không biếtnữa…
Anh chỉ cảm thấy lời đề nghị của ông bác sĩ quá vội vàng, quá bất ngờ thôi.
– Anh Phương, anh nhìn em nè. Em làm có đúng không?
Nguyệt Cầm lại cắt ngang dòng suy nghĩ của anh bằng một động tác rấtdễ thương. Kỳ Phương cầm lấy con cào cào của cô rồi bật cười lớn:
– Trời ơi…! Cái này là sâu chứ cào cào châu chấu gì…
– Ư… hổng biết đâu! – Thẹn thùng vì bị chê, Nguyệt Cầm quay ngườihờn dỗi. – Tại anh không, ai biểu anh hổng dạy em làm chi. Ghét anh quá, em giận anh luôn…
– Thôi… thôi đừng giận, để anh đền cho em một con khác, đẹp hơn. – Kỳ Phương dỗ dành.
Nguyệt Cầm vẫn không quay lại.
– Không, em hổng thèm, em ra chơi với con Lan đây.
– Thì… em cứ đi đi… Thôi không năn nỉ nữa. – Kỳ Phương nghĩ ramột cách thuyết phục khác… Anh sẽ không kể chuyện con ma đó nữa đâu.
Quả nhiên, Nguyệt Cầm trở lại ngay. Trong tất cả các chuyện, cô quantâm đến chuyện con ma nhiều nhất. Vì sao… Kỳ Phương không hiểu nổi.
– Anh kể đi… em không đi nữa đâu. Sao hả… anh đã phát hiện được gì?
Đưa một ngón tay lên, Kỳ Phương bí mật:
– Hai hôm nữa, con ma sẽ xuất hiện đấy.
– Em biết rồi. – Nguyệt Cầm tỉnh bơ. – Anh kể tiếp đi.
– Nó sẽ đi hút máu người ta. Kỳ Phương tiếp tục giọng rùng rợn của mình. – Em có sợ không?
– Không! – Nguyệt Cầm nhẹ lắc đầu.
Kỳ Phương lại hỏi:
– Thế lần này em có dám cùng Thu Lan đi rình đập con ma nữa không?
Nguyệt Cầm cười bẽn lẽn:
– Sao không dám? Thế anh có cùng đi với bọn em không?
Reng… reng… reng…
Chuông cửa vang lên, cắt ngang câu trả lời của Kỳ Phương.
Ngẩng đầu nhìn lên, nhận ra ông Tùng về đến, anh và Nguyệt Cầm đồng đứng lên mừng rỡ:
– Bác sĩ…
– Ba… – Như thường lệ, cánh cửa vừa mở, Nguyệt Cầm đã chồm lên ôm cổ ông thật cứng.
– Được rồi…
Không vui vẻ đáp lại tình cảm của con, ông quay sang nhìn Kỳ Phương giận dữ:
– Nói cho tôi biết, cái này có phải là tác phẩm của cậu không?
Một tờ báo được ném ra sau câu nói. Không cúi xuống nhặt, cũng chẳngcần xem, Kỳ Phương cũng biết ông muốn nói đến đều gì. Rất bình tĩnh, anh gật đầu thừa nhận.
– Vâng, là tác phẩm của tôi.
– Cậu đã vào phòng tôi để lấy lại tấm phim có phải không? – Ông lại hét lên giận dữ.
Nhìn Nguyệt Cầm một cái, Kỳ Phương gật đầu.
– Vâng… xin lỗi bác sĩ, tôi buộc phải làm thế.
– Ôi! – Giọng Nguyệt Cầm chợt vang to hốt hoảng. – Người ta đăng hình con ma lên báo nè. Trời ơi… mặt nó giống con dơi quá!
– Con đã giúp Kỳ Phương vào phòng của ba lấy tấm ảnh phải không?
Giật mạnh tờ báo trên tay con, ông giận dữ xé tan đi.
Lần đầu tiên nhìn thấy ba giận dữ thế này, Nguyệt Cầm sợ quá oà lên khóc. Kỳ Phương nhẹ đưa tay đặt lên vai cô:
– Không liên quan gì đến Nguyệt Cầm. Tự tôi bảo cô ấy làm như thế.Nhưng tại sao bác sĩ lại muốn huỷ tư liệu của tôi. Ông thừa bết, nhữngtấm ảnh kia với tôi vô cùng quý giá. Để được nó, tôi suýt phải đổi cảmạng của mình…
– Tôi biết… – Như nhận ra sự nóng giận của mình là vô lý ông hạgiọng đi một chút. Nhưng lẽ ra, trước khi công khai nó lên mặt báo cậucũng nên… báo với tôi một tiếng. Những tấm ảnh này, không thể đăng lên báo một cách tuỳ tiện như vậy được.
– Tại sao? Ông có thể nói rõ hơn một chút không?
Kỳ Phương bắt đầu quan tâm hơn. Sự nóng giận của bác sĩ không bắtnguồn từ việc anh và Nguyệt Cầm vào lục tung phòng làm việc của ông. Nóliên quan đến tấm ảnh con ma được Khải Văn phóng to, in trên trang nhấtcủa tờ nhật báo. Trong cái nóng giận bồn chồn, thái độ của ông như phalẫn chút sợ hãi, hoang mang.
– Tại sao những tấm ảnh này lại không thể tuỳ tiện đăng lên mặt báo? – Thấy ông cứ lặng im sững người ra, Kỳ Phương lặp lại câu hỏi. Lần nàycó vẻ gay gắt hơn.
– Tại sao ông lại lấy trộm tư liệu của tôi đem huỷ? Có phải ông muốn tôi không có mặt trong ngôi nhà này nữa?
– Ba… Nguyệt Cầm quay nhìn ông sợ hãi. – Ba đâu có muốn như vậy phải không ba?
– Phải. Tia mắt dịu đi, ông thở ra một hơi dài. Tôi không hề có ýđịnh đuổi cậu đi. Cũng không thể tiết lộ điều gì cùng cậu. Tôi chỉ cóthể nói rằng cái làng quê yên tĩnh này sắp sửa bị những tấm hình của cậu làm huyên náo, ầm ĩ lên đấy. Bọn họ… sớm muộn gì cũng sẽ đến đâythôi.
– Bọn họ…? – Kỳ Phương nghe tò mò trước cách nói úp mở của ông. – Là ai thế? Họ đến đây để làm gì?
– Tôi không thể nói gì thêm. Xm lỗi, tôi… tôi nhức đầu quá phải vào nghỉ đây.
Như cảm thấy mình đã nói những điều không nên nói, ông quay lưng bước vội vào nhà như trốn chạy,
Nguyệt Cầm vội đuổi theo ông.
– Ba ơi, vào tắm đi, con đã pha sẵn nước cho ba rồi…
° ° °
Đêm nay con ma sẽ xuất hiện! Nguyệt Cầm không hiểu sao mỗi lần nghĩđến điều này, lòng cô lại khấp khởi y như được ai cho quà vậy. Cô khôngthấy sợ chút nào. Dù từ chiều tới giờ, ba với Kỳ Phương và mọi người hết sức căng thẳng vào ra, tới lui bàn tính. Họ quyết đêm nay phải bắt chokỳ được con ma tinh khôn đó.
Theo lời ba, đêm nay mọi người sẽ vào hết trong nhà. Cửa sổ, cửa cái, cả mái nhà cũng được gia cố cho chắc chắn. Ba đã bảo, Kỳ Phương và mọingười đào một cái hố sâu ở ngay giữa làng. Bên trên lớp vỉ tre mỏng được rắc đầy lá cây là một hình nhân bằng vải to như người thật. Để đánh lừa chíếc mũi thính của con ma, Kỳ Phương cho cột con gà sống vào bên trong người hình nhân nữa. Con ma háu đói nhảy tới chụp con mồi sẽ rơi ngayxuống hố.
Chà! Ý kiến thật tuyệt vời. Nguyệt Cầm nghe mê quá, cô muốn tung cửachạy ra tham gia với mọi người, nhưng lại sợ. Ngoài đó đông người quá,lại toàn đàn ông, con trai… cô không dám.
– Hình nhân xong rồi à? Ồ! Thật đẹp, hệt như người thật. Ai mà làm đẹp thế?
Tiếng người ta xôn xao ngoài cửa, Nguyệt Cầm lại nghe lòng dạ cồn cào. Cô tò mò quá. Muốn được nhìn thấy hình nhân ngay lập tức.
– Dạ… con may đó. Bác thấy con cho nó mặc quần áo của con như vậy có được không?
Giọng Thu Lan, mắt Nguyệt Cầm sáng bừng lên mừng rỡ, vội hé cửa ra, cô vẫy tay khẽ gọt rối rít:
– Ê, Thu Lan, vào đây… vào đây…
Nhưng… thật đáng giận, nhỏ Thu Lan quá ham vui. Nó chỉ đưa tay chào trả cô một cái rồi tiếp tục cùng mọi người bàn luận. Cái giọng oangoang, nó làm như mình là nhân vật chính không bằng. Tức quá, Nguyệt Cầmnhăn mặt với nhỏ Lan, không ngờ bị Kỳ Phương nhìn thấy.
– Ra đây với mọi người nào. Em làm gì cứ trốn kín trong phòng thế? Đừng sợ hãi, đến khuya con ma mới xuất hiện mà.
– Sợ? – Nguyệt Cầm hơi tự ái. Cô mà sợ con ma sao? Cô chỉ sợ đám đông mọi người thôi. Nhưng… giờ đây chẳng ai thèm nhận ra điều ấy, ức lòng quá, cô bước hẳn ra phòng khách. Bây giờ nhỏ Lan mới chạy đến bên côtíu tít:
– Đẹp không. Hình nhân này do tao tự tay may đấy.
Vẫn còn giận chuyện lúc nãy, Nguyệt Cầm quay người đi không đáp. Kỳ Phương vô tình nói xen vào:
– Thu Lan quả thật khéo tay. May hình nhân y như thật.
– Xì! – Tự nhiên nghe ganh với lời khen của Kỳ Phương, Nguyệt Cầm quay người sang hờn dỗi.
– Em biết lắm mà, anh bây giờ lúc nào cũng Thu Lan. Cho em ra rìa rồi có phải không?
– Không có… không có đâu… – Nhìn đôi mắt hoe đỏ, biết cô sắp khóc đến nơi, Kỳ Phương nói vội. – Em làm sao ra rìa được.
– Vậy… – Cô níu lấy tay Kỳ Phương, vòi vĩnh. Đêm nay anh cho em theo anh rình bắt con ma nhé?
Câu nói vô tình lọt vào tai bác sĩ Tùng đứng gần đó. Ông lập tức quay người lại, nghiêm nét mặt:
– Tuyệt đối không. Đêm nay con phải ở trong nhà.
– Không… con không chịu ở trong nhà đâu. Nguyệt Cầm ngúng nguẩy. -Con phải theo ba và anh Kỳ Phương đi bắt con ma.
– Đừng như thế. – Kỳ Phương dỗ dành. – Nguy hiểm lắm. Để xong chuyện rồi… anh sẽ kể cho em nghe.
– Anh cho Thu Lan cùng đi với anh à? – Nguyệt Cầm phụng phịu.
Kỳ Phương bật cười bẹo má cô.
– Không… cả Thu Lan cũng phải ở kín trong nhà. Đêm nay gần khu vựccon ma xuất hiện chỉ có anh và ba em, và các tráng đinh lực lưỡng thôi.
– Anh không nói gạt em à? – Nguyệt Cầm vẫn chưa hài lòng lắm. Cô nóitrong tức tối. – Xong chuyện phải kể cho em nghe, không được giấu chútnào.
– Ừ… anh hứa! – Kỳ Phương gật đầu.
Thu Lan ganh tị xen vào:
– Nguyệt Cầm dạo này nhõng nhẽo anh Kỳ Phương quá. Đâu còn biết đến nhỏ bạn thân này.
– Hồi nào đâu! Mày đừng nói bậy. – Thẹn quá, Nguyệt Cầm đấm mạnh tayvào vai Thu Lan khoả lấp. – Ai bảo cậu lúc nãy bỏ mặc tớ trước làm gì?
– Thôi, đừng nói dông dài nữa. Đến giờ rồi,chúng ta đi thôi Kỳ Phương! – Bác sĩ Tùng lên tiếng giục.
Kỳ Phương bế con hình nhân đứng dậy:
– Vâng. 0 Rồi quay sang Nguyệt Cầm, anh vui vẻ. – Thôi, anh đi nhé!Cả Thu Lan cũng mau về nhà cài kín cửa lại đi, con ma sắp xuất hiện rồiđó.
Hiểu ngay cái đá mắt của anh mang ý nghĩa gì, Thu Lan vội đứng lên không quên từ tạ Nguyệt Cầm:
– Thôi, tớ về nhé. Bao giờ anh Kỳ Phương kể chuyện nhớ kêu tớ sang nghe với. Đừng ích kỷ nghe một mình đó.
– Hay là… – Nguyệt Cầm nắm tay Thu Lan. – Cậu ở lại với tớ đi!
– Không được đâu… – Thu Lan vội lắc đầu nguây nguẩy. – Ba tớ đêmnay không được khoẻ, tớ phải về… Thôi, mọi người đã đi hết rồi, chàocậu.
Nói xong, Thu Lan nhanh chân theo mọi người ra hết bên ngoài, Nguyệt Cầm buồn bã bước ra mở cửa.
Nhưng… bác sĩ Tùng đã đưa tay ngăn lại.
– Con hãy vào phòng của mình, ở ngoài này… ba không an tâm lắm.
Đã bị bắt ở nhà, nên dù bị nhốt trong phòng hay trong nhà cũng vậythôi. Nguyệt Cầm không buồn cãi, ngoan ngoãn theo cha trở về phòng, rútkinh nghiệm của lần trước. Ông đích thân khoá cửa sổ, bấm chốt ngoài rồi cẩn thận cầm theo xâu chìa khoá.
– Lên giường ngủ một giấc đi con.
Trìu mến bảo con một câu, ông bước ra ngoài, cánh cửa lớn đóng sậpsau lưng. Con ma sẽ không vào được, ông cảm thấy an tâm khi nhìn vàocánh cửa chắc chắn được cài hai lần khoá.
° ° °
Bác sĩ, sao ông có vẻ bồn chồn, lo lắng vậy? – Thấy ông Tùng cứ nhấpnhỏm không yên trên ghế, Kỳ Phương quay sang trấn an ông. – Không saođâu, mọi việc đã chuẩn bị chu tất lắm, con ma nhất định sẽ sập bẫy thổi.
– Ta không lo lắng chuyện con ma. – Đưa mắt nhìn các tráng đinh mộtlượt, ông thở hắt ra một hơi dài. – Ta chỉ không an tâm cho Nguyệt Cầmthôi. Bỏ nó ở nhà một mình như vậy liệu có ổn không?
– Ổn mà… – Kỳ Phương nắm lấy tay ông. – Cửa đã được khoá chắc chắn. Con ma không vào được đâu.
– Nhưng không hiểu sao lòng ta lại cứ bất an. – Bỗng đứng dậy, ông quyết định nhanh. – Ta muốn về xem một chút rồi trở lại ngay.
– Bây giờ ư? – Kỳ Phương nhìn đồng hồ rồi lắc đầu lo lắng. – Khôngđược đâu. Chỉ còn không đầy ba phút nữa con ma đã xuất hiện rồi. Bác sĩra đường lúc này nguy hiểm lắm.
– Nhưng ở nơi này ta không an lòng được. – Đưa tay nhặt một con daoto bản trong đống vũ khí lên, ông cương quyết. – Ta phải về với NguyệtCầm, không sao đâu.
– Vậy…. tôi về với ông. – Kỳ Phương cũng đứng lên.
– Nếu cậu cũng theo tôi thì ai chỉ đạo mọi người ở đây? – Ông xuatay. – Lỡ con ma xuất hiện thì sao? Tôi tự biết lo cho mình mà.
Kỳ Phương vẫn không an tâm, anh kêu một tráng đinh tới gần:
– Cậu cùng về với bác sĩ.
– Tôi ư…? – Người tráng đinh khẽ rùng vai, lo ngại. – Con ma sắp ra rồi đó.
– Đừng ầm ĩ, đừng làm lớn chuyện. – Ông đặt tay xuống vai Kỳ Phương dứt khoát. – Tôi đi đây.
– Bác sĩ cẩn thận. – Kỳ Phương dặn với theo rồi như chợt nhớ, anhtrao cho ông ngọn đèn flash. – Con ma dường như rất sợ ánh sáng loé này. Bác sĩ cầm theo, lỡ gặp nó còn có thể vùng ra mà chạy.
– Cảm ơn cậu. – Nhận ngọn đèn, ông Tùng gật đầu chào rơi băng nhanhra cửa hậu, chạy tắt theo con đường đồng, ông trở về nhà gần hơn.
Nhìn theo bóng ông chập chờn mất dần trong màn đêm, lòng Kỳ Phươngbỗng dấy lên một cảm giác lạ lùng. Nửa nghi ngờ, nửa như thông cảm. Vịbác sĩ này thật khó mà đoán được. Nhiều bí ẩn, nhưng cũng hiền lành, đôn hậu lắm. Anh không biết mình đúng hay sai khi nghe theo lời ông nhưvậy. Hôm đó… sau một lúc đắn đo, anh quyết định gọi điện về toà soạn,bảo Khải Văn ngừng phát hành số báo còn lại, cũng như lập tức thu hồi số báo đã bán ra.
– Tại sao? – Giọng Khải Văn đầy kinh ngạc. – Cậu có biết tấm ảnh đóđã ảnh hưởng thế nào không? Số lượng báo bán tăng gấp ba lần so với bình thường đó. Thu về… e thiệt hại nặng nề lắm.
– Không sao đâu. – Kỳ Phương nói đúng theo ý của ông. – Cậu cứ thuhồi về và huỷ bỏ số báo đó đi… bao nhiêu tổn thất, tôi sẽ đền cho toàsoạn.
– Nhưng tại sao? – Khải Văn vẫn hoang mang.
– Tại… vì bức ảnh đã không đúng sự thật. – Và… tác giả Trọng Hảiđã nhờ một người hoá trang để chụp tấm ảnh kia. Giờ nghĩ lại mới thấymình liều lĩnh quá. Cậu mau đăng đính chính cáo lỗi giùm mình nhé.
– Trời…! – Khải Văn kêu lên sợ hãi. – Kỳ Phương, cậu làm tớ bất ngờ quá. Tạo tư liệu giả. Xưa nay… đâu phải phong độ của cậu… giám đốcbiết chuyện này… cậu sẽ bị cạo một trận ra trò đấy…
– Một phút nông nỗi thôi. – Kỳ Phương cười mà nghe bầm tím cả ruộtgan. Tự nhiên mang một tội danh động trời như vậy. Oan còn hơn thị Kính. – Tạm biệt cậu. Bao giờ có tin tớ sẽ gửi.
– Nè… nè… thế bao giờ cậu cho tớ phần kết câu chuyện “Chuyến tàu đêm”, độc giả hỏi…
Không chờ nghe hết câu, Kỳ Phương úp nhanh điện thoại. Quay sang nhìn ông Tùng, anh nghiêm giọng:
– Tôi đã làm đúng yêu cầu của ông, huỷ số báo đó rồi. Bây giờ ông hãy nói đi… ông biết gì về con ma đó?
– Vào lúc này, tôi chưa thể nói gì cùng cậu cả… – Rồi thấy mắt Kỳ Phương trợn lên, ông vội vàng giải thích.
– Đừng hiểu lầm, tôi không có ý gạt hay giấu cậu đâu. Chỉ tại tôichưa biết rõ. Chỉ mơ hồ nghi ngờ. Bao giờ điều tra xong… tôi nhất định sẽ nói cho cậu biết.
– Nhưng… – Kỳ Phương hạ bớt giọng của mình. – Lý do khiến một giáosư tên tuổi như ông về sống ẩn dật nơi này thì có thể cho tôi biết chứ?
Suy nghĩ một lúc,ông chậm rãi gật đầu:
– Có rất nhiều lý do. Nhưng cậu có thể hiểu, tôi về ẩn dật nơi này để lẩn tránh một kẻ thù.
– Lẩn tránh kẻ thù ư? Kỳ Phương cảm thấy bị kích thích trước khám phá bất ngờ. – Tại sao họ lại thù ông?
– Vì ta đã sai lầm trong một giây nông nỗi. – Giọng ông buồn thảm,nét mặt đầy ăn năn hối hận. – Ta đã làm một việc để mỗi lần nghĩ đếnlòng lại bất ổn không yên.
– Thế chuyện đó là chuyện gì? Kỳ Phương được nước hỏi già.
– Cậu thanh niên trẻ, ta rất mến cậu. – Nắm bàn tay Kỳ Phương, ôngnhẹ lắc đầu. – Nhưng… chuyện này ta không thể kể cho ai nghe được. Cậu chỉ nên biết, đây là nỗi khổ tâm lớn nhất của ta. Vì nó, bao nhiêu nămtrời ta phải giấu bặt tuổi tên, sống âm thầm ẩn dật. Vì nó mà Nguyệt Cầm không được hoà nhập cuộc sống tiện nghi, văn minh thành thị mà phải làm một con chim nhỏ bị giam cầm giữa lồng son.
Giọng của ông đầy thương tâm, Kỳ Phương cảm thấy động lòng anh nhẹ siết tay ông an ủi:
– Bác sĩ, dừng bi quan, cũng đừng tự quá nghiêm khắc trách bản thânmình như thế. Sai lầm… ai không một lần mắc phải trong đời. Không nêncứ dày vò bản thân như thế. Thờỉ gian cũng đã lâu rồi… thôi hãy chotất cả trở thành quá khứ.
– Lỗi lầm của ta không thể quên cũng không thể nào tha thứ được. – Úp mặt vào lòng bàn tay, ông bật khóc trong đau khổ. – Nó sẽ dày vò, rayrứt cho đến ngày ta nhắm mắt. Ta không sợ chết đâu. Ta chỉ tội nghiệpNguyệt Cầm. Nó ngây thơ, vô tội…
Không biết dùng từ gì an ủi, Kỳ Phương đành ngồi yên nhìn ông khóc.Trong cái dáng già nua, mái tóc trắng bạc phơ của ông run lên từng chậptrong
cơn nức nở. Anh nghe thương quá, không biết ông đã phạm sai lầm gìtrong quá khứ, khủng khiếp đến độ nào… nhưng phút này nhìn ông ta ânhận, khổ đau như vậy, anh cảm thấy tội nghiệp và sẵn sàng tha thứ choông tất cả.
Lạ thật. Đã mười hai giờ mười lăm sao con ma chưa xuất hiện? Hay nóbiết mình đặt bẫy nên không thèm tới nữa. Hổng chừng nó hút máu ông bácsĩ rồi cũng nên…
Những tiếng xì xào chợt dậy lên cắt ngang dòng suy nghĩ của KỳPhương. Giật mình đưa mắt ngó đồng hồ, anh bỗng thấy lo lo. Con ma đãkhông xuất hiện. Hay… đã xuất hiện và giống như những gì người ta đãbàn tán.
– Bác sĩ… ông có gặp chuyện gì không? – Ôi… giá mà anh có phép thần đuổi theo ông nhỉ?
Một mình độc hành trên con đường vắng nhưng bác sĩ Thanh Tùng khôngcảm thấy hoang mang, lo sợ. Dù bất cứ lúc nào, từ một bụi rậm trên đường con ma cũng có thể nhảy xổ ra chụp lấy ông.
Lúc vật lộn với con ma, ông đã có ý nghi ngờ. Đến khi nhìn kỹ mấy tấm hình Kỳ Phương chụp được ông mới dám tin là mình đúng. Con ma đó quảthật là… Nghĩ đến đây trong lòng ông lại cảm thấy lo lo. Số báo pháthành hôm trước thu lại không nhiều. Nếu có tờ nào lọt vào tay bọn họ…Ôi!… cầu trời… cho tất cả hãy là dĩ vãng.
Bọn người năm xưa theo năm tháng đã quên mất huyện này… khôngthì… hậu quả thật khó lường. Kỳ Phương hẳn là đang thắc mắc lắm đây.Xong chuyện con ma… thế nào cậu ta cũng tìm cách đều tra ra manh mối.Tới chừng đó ông phải làm sao?
Chậc… tới đâu hay tới đó. Nghĩ đến Nguyệt Cầm trước đã. Cửa vẫn còn cài then chốt thế này… hẳn chưa có điều gì xảy ra đâu.
Nhẹ nhàng mở cửa lách mình vào, ông lập tức khoá lại ngay. Chầm chậmbước đến phòng khách ông ấm lòng nghĩ đến Nguyệt Cầm. Giờ này… hẳn con ông đã ngủ say rồi. Trong giấc ngủ thiên thần con nào nghĩ đến mối hiểm hoạ lúc nào cũng chập chờn đổ xuống đầu cha con mình. Nguyệt Cầm ơi,nếu một ngày chẳng may sự việc xảy ra, bao nhiêu tội tình, hậu quả chaxin một mình gánh lấy. Con cứ mãi hồn nhiên ngây thơ nhé.
Cánh cửa phòng Nguyệt Cầm vẫn đóng im lìm. Không có dấu hiệu gì. Mỉmcười, ông thầm trách mình đã quá lo xa. Rồi chợt nhớ,ông lật tay xemđồng hồ.
Mười hai giờ ba mươi. Con ma hẳn đã sa vào bẫy. Mình phải trở ra vớiKỳ Phương và dân làng thôi. Quay lưng dợm bước, ông còn quay trở lạì,ghé mắt nhìn qua lỗ khoá, ông muốn ngắm con thêm lần nữa.
Cạch!
Chùm chìa khoá rơi xuống đất. Tay chân bỗng rụng lời, run rẩy, ôngsững người chết lặng. Như không tin những gì mình trông thấy, ông đưatay dụi mắt nhìn qua lỗ khoá thật lâu.
Đúng thật rồi… không thể nào lầm lẫn được. Trên giường trải tấmdrap trắng toát, không phải Nguyệt Cầm đang ngủ mà là một con ma đanglồng lộn. Trong cơn khát máu nó hung hãn xé nát tấm drap giường. Nhữngchiếc gối bị xé tung ra, bông văng tung toé trắng toát.
Nếu chẳng phải là ông thì không bao giờ tin con ma đó chính là Nguyệt Cầm biến thành đâu. Ngoài bộ đồ lụa trắng cô thường vẫn mặc, con machẳng có nét nào của Nguyệt Cầm.
– Quả báo! Đúng là quả báo thật rồi… Chẳng còn chút sinh lựcnào,ông té ngồi luôn xuống trước cửa phòng con và khóc. Tại sao điều ấylại xảy ra trên chính người của Nguyệt Cầm? Lẽ sống duy nhất của cuộcđời ông? Tàn nhẫn quá! Con gái của ông là con ma hút máu người… làmsao ông có thể chịu đựng được sự trừng phạt khủng khiếp này? Trời ơi!Sao ông không giết con đi…
Nguyệt Cầm đang lên cơn khát máu. Nếu không tìm thấy máu nó sẽ chếtsau một giờ đồng hồ nữa! Không thể cứ ngồi đây than khóc. Phải làm mộtđiều gì đó…
Sức sống như bừng trở lại, ông vụt đứng lên chạy quanh nhà tìm kiếm. Máu, phải tìm thấy máu ngay lập tức.
Gâu…gâu…
Một chú chó nhỏ từ đâu bỗng chạy ra quấn lấy chân ông. Vướng víu, nhìn xuống, ông nhận ra nó là Lucky.
Con chó Nhật lông xù màu trắng mà mình đã tặng Nguyệt Cầm vào lầnsinh nhật thứ mười lăm. Ông dừng lại ngập ngừng. Nguyệt Cầm thương conlucky này lắm. Lần trước, nó bị bệnh bỏ ăn, cô đã khóc suốt ngày. Lolắng đổ cho nó từng muỗng sữa như thể nó là con mình vậy.
Khi tỉnh lại… biết mình mất con chó, Nguyệt Cầm sẽ buồn lắm. Nghĩđến giọt nước mắt của con… ông co chân đá con chó ra xa… Rồi nghĩđến tính mạng của con đang nguy kịch, ông đành cúi xuống bế con chó lêntay.
– Lucky… xin lỗi mày nhé!
Lòng ông se thắt thương con chó nhỏ khi thấy nó vẫn vui mừng lè cáilưỡi hồng ra liếm tay mình. Vuốt ve nó thêm một lần nữa như vĩnh biệt,ông hé cửa ném con chó vào rồi nhắm nghiền đôi mắt lại. Tiếng con chónhỏ sủa đuối dần…
– Bác sĩ… bác sĩ ơi, ông có ở nhà không. Chúng tôi đang trở về đây.
Trước cổng rào bỗng dậy lên tiếng chân người. Tếng đập cửa kêu inhỏi. Chết! Bọn họ đã trở về. Đưa tay lau nhanh nước mắt, ông quýnh quángsửa sang y phục, rồi lấy vẻ điềm tĩnh ra mở cửa.
– Ồ mọi người đã về rồi à? Có bắt được con ma không? – Ông cố lấy giọng tự nhiên, nhưng nghe vẫn khàn đi.
Kỳ Phương bước lên một bước:
– Con ma đã không xuất hiện. Ngỡ nó đã tấn công bác sĩ trên đường đi, chúng tôi vội trở về đây.
– Vậv à! – Nhướng mắt, ông làm ra vẻ ngạc nhiên. – Thật kỳ lạ, trên đường đi… tôi cũng không thấy gì?
Nguyệt Cầm vẫn ngủ, thưa bác sĩ? – Một người hỏi.
Tưởng họ nghi ngờ, ông giật mình kinh sợ. Nếu Kỳ Phương đòi vô thăm Nguyệt Cầm lúc này… ông sẽ xử trí ra sao?
– Bác sĩ? Ông sao thế? Sao mặt mày ông bỗng xanh lè vậy? – Kỳ Phương nắm lấy tay ông rồi kêu lên hốt hoảng.
– Trời! Tay ông lạnh quá! Chắc bị cảm lạnh rồi. Mọi người mau phụ tôi dìu ông ấy vào phòng.
– Ồ, không, không! Như bừng tỉnh mộng, ông xua tay vội vã. – Khôngsao đâu… không phiền đến mọi người phải quan tâm. Thôi, cũng khuyarồi, mọi người hãy về nghỉ đi, sáng còn phải đi làm sớm.
Mọi người nhìn ông, chừng như nhận thấy sức khoẻ ông đã phục hồi, thì đồng giải tán, Kỳ Phương dặn với theo:
– Cẩn thận, coi chừng con ma nó quay trở lại đấy!
Rồi anh quay lưng trở bước vô nhà. Được mấy bước, chợt nhận ra ôngTùng vẫn đứng ngây người bên cửa, không bước theo mình, anh ngạc nhiênquay lại:
– Bác sĩ, vào nhà thôi.
– À ờ! Giật mình ông bước vội theo Kỳ Phương như một cái xác không hồn.
– Bác sĩ? Ông làm sao vậy? Từ lúc trở về nhà cứ như kẻ mất hồn. – Kỳ Phương nhìn ông lạ lẫm.
– Không có gì… – Ông lắc đầu, lòng canh cánh nỗi lo.
Kỳ Phương ngồi xuống ghế.
– Đêm nay con ma không xuất hiện. Bác sĩ, ông nghĩ sao về vấn đề này?
– Xin lỗi. – Ông không ngồi xuống ghế. – Tôi cảm thấy mệt mỏi quá… không thể bàn luận cùng cậu được.
Nói rồi, ông bước vội vào phòng, sập nhanh cửa lại. Kỳ Phương nhìntheo ngơ ngác. Bảo mệt mỏi, sao ông không vào phòng ngủ mà lại vào phòng làm việc nhỉ?
° ° °
Mới sáng, vừa mở mắt ra đã nghe tiếng Nguyệt Cầm khóc lớn ngoài sân,Kỳ Phương hốt hoảng ngồi bật dậy ngay. Chẳng kịp đánh răng, rửa mặt, anh chạy vội xuống hoa viên, lạ lẫm nhìn Nguyệt Cầm ôm con chó nhỏ tronglòng khóc nghẹn ngào.
– Nguyệt Cầm… có chuyện gì? – Con mắt còn bị chói nên Kỳ Phương không nhận ra con Lucky đã chết – Con chó… nó cắn em à?
– Thà nó cắn em còn hơn – Nguyệt Cầm nói trong tiếng nấc. – Bây giờ nó đã không còn cắn em được nữa rồi.
– Vì sao thế – Ngồi xuống cạnh bên cô, Kỳ Phương không hiểu gì cả.
Nguyệt Cầm đưa con chó ra trước mặt anh và khóc:
– Anh xem đi, con chó của em đã chết rồi!
– Hả – Kỳ Phương té ngồi xuống cỏ. Đôi mắt mở tròn.
Bây giờ anh mới nhận ra thân thể con chó cứng đơ. Chứng tỏ… nó đãchết lâu rồi. – Sao lại chết? Mới hồi hôm này… anh hãy còn thấy nótung tăng chạy theo em mà…
– Em cũng không biết nữa. – Nguyệt Cầm áp đôi má mình lên lớp lôngmịn của con chó nhỏ. – Sáng này, bước ra cửa em đã thấy nó nằm chết dưới khóm hoa rồi. Em liền ẵm nó đến gặp ba để ông ấy cứu nó. Nhưng sau khikhám cho nó xong, ba em bảo không cứu nó được. Lucky đã bị con ma húthết máu rồi!
– Hả? – Kỳ Phương kêu lên sửng sốt. Gỡ con chó ra khỏi tay Nguyệt Cầm, anh lật nhanh mớ lông trên cổ nó.
Quả thật… có hai dấu răng cắm vào sâu hoắm. Thương con chó đẹp, anh lẩm bẩm tự trách mình. – Thật tệ! Lo bao nhiêu việc, cuối cùng lại bỏquên con chó ngoài sân.
– Không có bỏ quên nó ngoài sân đâu. – Nguyệt Cầm ngước mắt nhìn anhcãi lại. – Hôm qua, lúc ba và anh đi rồi, nhìn qua ổ khoá, em còn thấynó trong nhà. Nó còn khều cánh cửa đòi em mở cho nó vào nữa. Nhưng cửabị khoá rồi, em không cho nó vào được.
– Nếu vậy thì… sao sáng nay em lại thấy nó chết ngoài sân? Kỳ lạ thật. – Đôi mày Kỳ Phương chau lại.
– Không có gì là lạ cả. – Giọng bác sĩ chợt vang sau lưng. Kỳ Phương và Nguyệt Cầm đồng giật mình quay lại.
Ông nói tiếp bằng cái giọng trầm trầm. – Hẳn là nó đã lén chạy ra ngoài lúc ta mở cửa trở về.
Câu giải thích nghe hợp lý, Kỳ Phương gật đầu lẩm bẩm:
– Chắc là thế. Tội nghiệp con chó quá.
– Cũng tại ba đó – Nguyệt Cầm lại oà lên khóc. – Sao ba hổng kêu nóvào nhà chứ để con ma hút máu nó rồi… Hổng biết đâu, con bắt đền ba.
– Nín đi con. – Ngồi xuống cạnh bên Nguyệt Cầm, ông nhẹ vuốt đầu con âu yếm. Ba sẽ tìm mua cho con một con chó khác, đẹp hơn.
– Con không muốn con chó khác, con chỉ muốn Lucky, con thương nó lắm. Nép đầu và ngực cha, Nguyệt Cầm nức nở.
Ông rưng rưng đôi mắt sâu hoắm vì mất ngủ:
– Ba cũng thương nó lắm. Nhưng biết làm sao. Đừng buồn nữa con à,Lucky không chết oan đâu… nó chết để cứu một mạng người đó con.
– Phải rồi. – Kỳ Phương gật đầu nói chen vào. – Em cũng đừng buồnnữa, đừng trách ba nữa. Bác sĩ có muốn vậy đâu. Hãy tránh ra, để bác sĩcòn đi làm kẻo trễ quá rồi…
– Hôm nay tôi không đến bệnh viện. – Nhưng ông đã lắc đầu cắt ngang câu nói của Kỳ Phương.
Nguyệt Cầm ngẩng đầu lên ngơ ngác:
– Sao ba không đến bệnh viện? Hôm nay… sẽ có nhiều bệnh nhân lắm. Ba quên những người bị ma hút máu rồi ư?
– Ba không quên con à! Đôi mắt cụp xuống, ông nén tiếng thở dài. Nhưng ba còn có việc quan trọng phải làm hơn.
– Việc gì vậy ba? Nguyệt Cầm tò mò.
Ông nựng khẽ con trước khi đứng dậy.
– Đừng hỏi. Bây giờ ba vào phòng làm việc đây. Nếu qua giờ cơm màchưa thấy ba ra, con cũng đừng sợ, đừng làm phiền ba nhé! Ba cần phảitập trung cao độ.
– Dạ. – Nguyệt Cầm gật đầu ngoan ngoãn.
Kỳ Phương nghe hiếu kỳ trước thái độ của ông. Anh không hỏi, vì biếtchắc ông sẽ chẳng bao giờ trả lời đâu. Tốt nhất là im lặng, âm thầm tựđiều tra.
Nguyệt Cầm lại thút thít khóc bên tai khiến Kỳ Phương quay đầu lại.Anh nhẹ lau cho cô dòng lệ tuôn tràn trên má, rồi cất giọng khẽ khàng:
– Đừng khóc nữa Nguyệt Cầm. Bây giờ chúng ta cùng đi chôn Lucky.
– Chôn Lucky à? Không đâu. – Nguyệt Cầm lắc đầu. – Em hổng chịu đâu… Em chỉ muốn ôm nó trong lòng như thế này thôi.
– Không được. – Kỳ Phương dịu dàng. Như vậy sẽ mất vệ sinh lắm. Hãynghe lời anh đem chôn nó. Em biết không, rồi chúng ta sẽ xây cho nó mộtngôi mồ thật đẹp.
– Xây mồ cho Lucky à? – Đôi mắt đẹp ngước lên.
Biết Nguyệt Cầm đã xiêu lòng, Kỳ Phương dụ tiếp:
– Phải rồi, chúng ta sẽ xây cho nó một ngôi mồ thật đẹp. Nào… em chọn đi… ta sẽ chôn nó ở nơi nào hả?
Nghiêng nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, Nguyệt Cầm quyết định:
– Em sẽ chôn nó ở dưới khóm hoa hồng.
– Được thôi. – Kỳ Phương vui vẻ. – Đi nào!
Khải Văn trông thấy cảnh này hắn sẽ nghĩ sao nhỉ? – Loay hoay đàođất, Kỳ Phương mỉm cười thầm nghĩ. Đúng là điên rồ. Bài vở không loviết, phóng sự chẳng điều tra… ở đây lo làm mồ chôn chó.
Nhưng… cũng thật lạ lùng. Khi làm việc đó bên cạnh Nguyệt Cầm, anhkhông hề cảm thấy thừa, thấy vô nghĩa chút nào. Nhìn vẻ mặt đau khổ, đặt con chó vào huyệt, anh cũng thấy nao nao một cảm giác lạ lùng. NguyệtCầm nhân hậu quá. Anh ước mình có phép màu để cứu con Lucky sống lại,chắc Nguyệt Cầm mừng vô hạn.
– Này cô cậu ơi, vui lòng cho hỏi thăm.
Một người đàn ông đứng tuổi, ăn mặc đàng hoàng, không giống dân địa phương đứng ngoài cổng rào gọi lớn.
– Vâng, ông muốn hỏi gì? – Phủi tay, Kỳ Phương từ tốn đứng lên.Nguyệt Cầm vẫn ngồi yên, đôi mắt cô mở to, ngơ ngác nhìn người khách lạ.
– Tôi muốn hỏi thăm nhà bác sĩ Hữu Bằng.
– Bác sĩ Hữu Bằng ư?
Kỳ Phương chưa kịp trả lời. Nguyệt Cầm đã bật lên thảng thốt. Sợ côlàm lộ bí mật của cha mình, Kỳ Phương vội chen vào. Giọng anh đầy ngạcnhiên:
– Bác sĩ Hữu Bằng ư? Cái tên nghe lạ quá! Chưa từng nghe bao giờ.
– Vậy à! – Giọng ông ta đầy thất vọng. – Nhưng cô gái kia… sao cóvẻ hốt hoảng như vậy chứ? Cô ơi, cô biết bác sĩ Hữu Bằng phải không?
– Không… không… Nguyệt Cầm lắc đầu lia lịa. – Tôi không biết, tôi không biết gì hết.
– Con chó cưng của cô ấy vừa chết, nên tâm hồn cô ấy chưa ổn định. -Đưa tay ôm lấy vai Nguyệt Cầm, Kỳ Phương trầm tĩnh. – Xin ông đừng làmphiền cô ấy.
– Được, cám ơn.
Gật đầu chào, người đàn ông bước đi chậm rãi không quên nhìn vàoNguyệt Cầm một cái. Đôi mắt ông ta sáng rực như ánh điện, xoáy vào tậntâm hồn người đối diện.
– Ông ấy tìm ba em… để làm gì? – Nép sát vào vòng tay Kỳ Phương, Nguyệt Cầm hoang mang hỏi.
Nhẹ ôm lấy vai cô, Kỳ Phương lặng yên không đáp. Đó cũng là điều anh muốn biết.
° ° °
Biết rằng ý nghĩ đột nhập vào phòng bác sĩ là mạo phạm, nhưng KỳPhương không sao ngăn được cái tính mạo hiểm của mình, nhất là từ khiphát hiện những điều lạ xung quanh ông. Sự việc tấm bằng, xấp ảnh cùngngười khách lạ xuất hiện đã thôi thúc bàn chân thám tử hành động.
Trăng mười sáu trong ngần vằng vặc. Bức tranh quê thu hồn khách lãngdu. Bóng đen của lá của cây, của đụn rơm, chái nhà chẳng hiện ra mộtchút ma quái nào mà ngược lại nó như một bức tranh trầm tư của một đêmmiền quê sâu lắng.
Nép mình sau gối dạ lý hương, Kỳ Phương như nghe thấy rõ mọt hoạtđộng xung quanh, suy nghĩ của một kẻ trộm khiến anh đôi lần chùn bước.Nguyệt Cầm đã ngủ say. Bác sĩ vẫn chưa ra khỏi phòng làm việc.
Cạch!
Cánh cửa bỗng bật mở trước mắt Kỳ Phương. Cuối cùng sự chờ đợi củaanh cũng được đáp trả. Nhanh như một con mèo, vốn đã tính trước, KỳPhương đột nhập vào phòng ông một cách an toàn.
Căn phòng chẳng có gì lạ ngoài những vật dụng y tế bình thường mà cólần Kỳ Phương đã thấy. Duy chỉ có tất cả các đèn là được thắp sáng. Muốn tìm ra sự khác lạ với người không chuyên môn chẳng dễ tí nào..
Biết thời gian không nhiều, Kỳ Phương đi ngay tới phòng làm việc củaông. Trên bàn là những chai lọ ngổn ngang. Cầm một ống nhỏ, Kỳ Phươngnhận ra ngay đây là một ống máu. Bởi nó ghi đầy đủ ký hiệu về nhómmáu,về lượng hồng cầu, huyết tương và cả cấu trúc. Cũng chẳng có gì đặcbiệt, đây là một công việc bình thường đối với một bác sĩ tài giỏi nhưông. Những điều làm Kỳ
Phương thắc mắc là tại sao ông không làm việc này ở bệnh viện, ở đó sẽ có nhiều phương tiện hơn ở đây?
Mắt Kỳ Phương bỗng chạm phải một miếng gương nhỏ, loại gương thườngđược dùng để lấy vài giọt máu của bệnh viện đem xét nghiệm. Dường nhưgiọt máu đã khô. Mảnh giấy ghi chú nhỏ dán trên miếng gương đã khiến KỳPhương tò mò. Tiện tay anh cầm lên, để gần vào chiếc đèn bàn thì bỗngphựt.
Tất cả đèn đều phựt tắt.
Ánh điện tắt bất ngờ làm Kỳ Phương chỉ kịp đứng yên cùng lúc giọng bác sĩ Tùng vang lên nơi ngưỡng cửa:
– Ai cho phép anh vào phòng tôi?
Đã dự trù tình huống này nhưng mang tâm trạng một kẻ trộm bị bắt quả tang đã làm Kỳ Phương xấu hổ quay mặt lại ấp úng:
– Dạ… xin lỗi!
Trong một thứ ánh sáng xanh lờ mờ trông có vẻ ma quái, gương mặt bác sĩ Từng hiện ra giận dữ khác thường:
– Thật đáng uổng công tôi đã yêu quý cậu!
– Bác sĩ! – Kỳ Phương cúi đầu. – Tôi chỉ vì quá tò mò.
– Có phải ông đang nghiên cứu, cố tìm ra cách chữa trị cho các bệnh nhân bị ma hút máu?
– Tôi không muốn nói nhiều với kẻ đã chẳng tôn trọng mình. – Vẻ mặtnhư đanh lại, ông cất giọng lạnh lùng. – Cậu ra khỏi phòng tôi ngay lậptức.
Ông đang giận! Kỳ Phương biết khó có thể giải thích cho ông thông cảm ngay được vào lúc này. Gật đầu, anh chậm rãi bướcdần ra cửa.
– Và tránh để tình trạng này lặp lại thêm một lần nữa. Từ ngày mai, tôi muốn cậu dọn ra ngoài.
– Bác sĩ? – Kỳ Phương quay trở lại ngay. – Xin ông đừng giận, tôi hứa đây là lần cuối cùng.
– Tôi không tin cậu. – Cánh cửa sập lại ngay trước mặt, ông khôngquên lặp lại lần cuối quyết định của mình. – Đừng để lặp lại lần thứ hai đấy!
– Bác sĩ… bác sĩ… – Kỳ Phương đập mạnh vào cánh cửa.
Nhưng vô hiệu, ông không nghe thấy. Mà dù có nghe ông cũng chẳng bao giờ mở cửa đâu.