Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Bí Mật Đêm Hè

Chương 13

Tác giả: Lisa Kleypas

Chỉ khoảng hai phút trôi qua trước khi Simon thấy nhóm người chàng đã dự đoán từ trước, bao gồm bác sĩ, Ngài Westcliff, Bà Peyton, và Lillian Bowman. Dựa lưng vào tường, Simon quan sát họ kĩ lưỡng. Theo cách riêng, chàng thích thú bởi cảm giác chán ghét lồ lộ giữa Westcliff và cô Bowman, những người mà tình trạng thù địch rõ ràng đã phản bội những câu họ trao đổi.

Bác sĩ là một ông già đáng kính đã phục vụ gia đình Westcliff, dòng họ Marsden gần ba thập kỉ qua. Liếc nhìn Simon với đôi mắt sắc bén của gương mặt hẳn sâu dấu ấn tuổi tác, ông ta nói với vẻ điểm tĩnh lạ thường “Ông Hunt, tôi được kể là ông đã giúp đưa quý cô đây về phòng?”

Simon cộc cằn mô tả tình trạng và triệu chứng của Annabelle cho bác sĩ, quyết định bỏ lơ việc chàng, chứ không phải Daisy, đã phát hiện một vài vết cắn trên mắt cá Annabelle. Bà Peyton chăm chú lắng nghe với vẻ mắt tái nhợt. Sửng sốt, Ngài Westcliff cúi đầu thì thầm với bà Peyton, rồi bà gật đầu và rối rít cảm ơn. Simon đoán Westcliff đã hứa con gái bà sẽ có sự chăm sóc tốt nhất có thể cho đến khi hồi phục hoàn toàn.

“Tất nhiên tôi sẽ không xác nhận ý kiến của Ông Hunt cho đến khi tôi kiểm tra tỉ mỉ cho quý cô đây” bác sĩ nhận định “Tuy nhiên, bắt đầu sử dụng trà thảo mộc là việc nên làm trong trường hợp cơn bệnh là do rắn vipe cắn – ”

“Cô ấy đã uống một ít rồi” Simon cắt lời “Tôi đã nhờ người mang đến khoảng 15 phút trước”

Bác sĩ quan sát chàng với một vẻ bực mình đặc biệt dành cho những người đảm đương công việc chẩn đoán mà không có một bằng cấp y tế nào. “Trà thảo mộc đó là có thành phần gây nghiện, thưa Ông Hunt, và có khả năng gây thương tổn nếu bệnh nhân không chứa trong người nọc rắn. Ông nên đợi ý kiến của bác sĩ trước khi sử dụng chứ”

“Triệu chứng bị rắn cắn là không thể lầm lẫn được” Simon cáu kỉnh đáp, ước rằng ông lão thôi nấn ná ở lối đi và thực thi bổn phận của mình. “Và tôi muốn làm giảm bớt nỗi đau của cô Peyton càng nhanh càng tốt”

Ông lão nhướng cặp mày bạc trắng “Ông khá chắc chắn về nhận định của mình” bác sĩ châm biếm

“Đúng vậy” Simon đáp trong nháy mắt

Bất thình lình bá tước cười khúc khích và đặt tay lên vai bác sĩ “Tôi sợ rằng chúng ta sẽ phải đứng ngoài này mãi nếu ông vẫn muốn thuyết phục bạn tôi rằng anh ta đã sai về một điều gì đó. “Ngoan cố” là tính từ nhẹ nhàng nhất có thể dùng cho Ông Hunt. Tôi cam đoan với ông, sức lực của ông tốt hơn nên để dành chăm sóc cô Peyton”

“Có lẽ vậy” bác sĩ gắt gỏng đáp “Mặc dù tôi ngờ rằng sự có mặt của tôi là thừa thãi vì khả năng chẩn bệnh siêu phàm của Ông Hunt” với một lời bình cay nghiệt ông lão vào phòng, theo sau là Bà Peyton và Lillian Bowman.

Bị bỏ lại ngoài hành lang với Westcliff, Simon tròn mắt, “lão giá bẳn tính” chàng thì thầm “Anh có thể tìm được người nào hom hem hơn nữa không Westcliff? Tôi ngờ rằng ông ta còn không thể nghe hoặc thấy rõ cho cái chẩn đoán chết tiệt của lão”

Bá tước cong hàng lông mày đen khi anh quan sát Simon với một cử chỉ cung kính “Ông ta là bác sĩ giỏi nhất ở Hampshire. Đi xuống lầu thôi Hunt. Chúng ta sẽ uống brandy”

Simon liếc qua cánh cửa đóng kín “Để sau đi”

Westcliff êm ái nói “À, thứ lỗi cho tôi. Tất nhiên anh muốn đợi bên cửa như một con chó hoang tìm đồ ăn thừa trong bếp. Tôi sẽ ngồi trong phòng làm việc – hãy làm một gã tốt bụng và chạy xuống báo tin cho tôi nhé”

Đau khổ, Simon ném cho Westcliff cái nhìn lạnh lẽo và bật lưng khỏi tường “Được rồi” chàng càu nhàu “Tôi sẽ đi”

Bá tước gật đầu hài lòng “Bác sĩ sẽ báo cáo với tôi mọi chuyện sau khi ông ta chẩn đoán xong cho cô Peyton”

Khi Simon đi cùng Westcliff xuống sảnh lớn, chàng tự kiểm những hành vi của chàng trong vài phút vừa qua. Đó là một trải nghiệm mới, bị cảm xúc dẫn dắt thay vì lý trí, và chàng không thích nó. Tuy nhiên, chuyện này cũng không có vẻ là vấn đề. Lúc đầu phát hiện Annabelle bị bệnh, chàng cảm thấy lồng ngực trống rỗng đau đớn, như thể tim chàng đã bị ai đó bắt giữ. Không có câu hỏi nào trong đầu chàng rằng chàng sẽ làm bất cứ điều gì cần thiết để giữ nàng an toàn và thoải mái. Và khoảnh khắc khi Annabelle cố hít thở, nhìn chàng với cặp mắt sáng lên vì đau và sợ, chàng đã có thể làm bất cứ chuyện gì cho nàng. Bất cứ chuyện gì.

Chúa giúp chàng nếu Annabelle nhận ra sức mạnh nàng đối với chàng…một sức mạnh đặt ra một mối nguy cho lòng tự tôn và tự chủ. Chàng muốn sở hữu tất cả thân thể và tâm hồn nàng, mỗi phần riêng tư nhất. Trạng thái mê muội tăng cao vì nàng đã làm chàng kinh ngạc. Và không ai chàng quen biết, ít ra là Westcliff, sẽ hiểu được. Westcliff đã luôn kiềm giữ cảm xúc và khao khát của bản thân, phơi bày vẻ khinh miệt cho những ai tự làm trò hề vì cái gọi là tình yêu.

Và chuyện này không phải là tình yêu…Simon không thể đi xa đến như thế. Đây chỉ là ham muốn đơn thuần. Nó không cần gì nhiều hơn quyền chiếm hữu hoàn toàn.

Ép biểu hiện vào một chiếc mặt nạ trắng toát, Simon theo Westcliff vào phòng làm việc.

Đó là một căn phòng nhỏ, đơn sơ vừa vặn với ván lót và đồ trang hoàng làm từ gỗ sồi cùng một hàng cửa kính màu ở một bên tường. Với những góc cạnh khó khăn và đồ gỗ chật hẹp, phòng làm việc không phải là một nơi dễ chịu. Tuy nhiên, đây vẫn là một nơi hoàn toàn đàn ông, nơi người ta có thể hút thuốc, uống rượu, và nói chuyện thẳng thắn. Ngả người xuống một trong những cái ghế cứng đặt sau bàn giấy, Simon nhận ly brandy từ tay Westcliff và đặt xuống mà không nếm thử. Chàng duỗi tay nhấp một ngụm và gật đầu cảm ơn khi bá tước rót đầy.

Trước khi Westcliff có thể khởi xướng một tràng đả kích nhằm vào Annabelle thì Simon đã chuyển đề tài. “Anh có vẻ không hòa thuận lắm với cô Bowman” chàng bình phẩm

Với mẹo nghi binh là đề cập đến Lillian Bowman tỏ ra hiệu quả khôn lường. Westcliff càu nhàu đáp “Con chuột xấu tính đó dám ám chỉ sự cố của cô Peyton là lỗi của tôi” bá tước nói, rót thêm brandy cho bản thân

Simon nhướng mày “Sao lại là lỗi của anh được?”

“Cô Bowman có lẽ nghĩ rằng, với tư cách gia chủ, trách nhiệm của tôi là đảm bảo lãnh địa của mình không bị xâm chiếm bởi đại dịch rắn độc, và cô ta tin như thế”

“Anh trả lời sao?”

“Tôi chỉ cho cô Bowman thấy những vị khách chọn cách ăn mặc đàng hoàng khi ra ngoài thường không bị rắn cắn”

Simon cười khùng khục “Cô Bowman chỉ là quá lo lắng cho bạn thôi mà”

Westcliff gật đầu tán thành “Cô ta không thể chịu nổi bị mất một ai không số họ vì cô ta có ít bạn quá mà”

Simon cười và nhìn chăm chú ly brandy trong tay. “Một buổi tối khó khăn phải không” chàng nghe Westcliff châm biếm “Đầu tiên anh phải bế cơ thể gợi tình của cô Peyton lên phòng…rồi anh phải khám chân cho cô ta. Chắc anh phải thấy bất tiện ghê lắm”

Nụ cười của Simon biến mất “Tôi không nói là tôi đã khám chân cho cô ấy”

Bá tước lạnh lẽo nhìn Simon “Anh không cần phải nói. Tôi biết anh đủ rõ để đoán chừng là anh không bỏ lỡ dịp này”

“Tôi thừa nhận là có nhìn qua mắt cá chân cô ấy. Và tôi cũng có cắt dây áo ngực khi cô ấy tỏ vẻ không thở được” Tia nhìn của Simon thách thức bá tước phủ nhận

“Một người tốt bụng” Westcliff lẩm bẩm

Simon quắc mắt. “Có lẽ anh khó tin được nhưng tôi không nhận được bất kì một khoái cảm dung tục nào khi nhìn một phụ nữ đau đớn”

Ngả người ra ghế, Westcliff mát mẻ quan sát Simon làm chàng phát cáu. “Tôi hy vọng anh không ngốc đến mức phải lòng con người đó. Anh biết ý kiến của tôi về cô Peyton đó – ”

“Ừm, anh đã nhai đi nhai lại suốt”

“Và thêm nữa” bá tước nói tiếp “Tôi ghét phải thấy một trong số những người thông minh tôi biết trở thành kẻ ngốc vẩn vơ chạy theo mấy thứ cảm xúc ủy mị – ”

“Tôi không yêu”

“Anh đang trong tình trạng đó” Westcliff cố chấp “Suốt bao năm tôi biết anh tôi chưa từng thấy anh sướt mướt như lúc anh đứng ngoài cửa phòng ngủ của cô ta”

“Tôi chỉ bày tỏ lòng thương cảm đồng loại”

Bá tước khịt mũi “Anh ham muốn quần chẽn của ai vậy kìa”

Lời nhận xét chính xác khiến Simon cười miễn cưỡng”Là nỗi khao khát hai năm trước” chàng thú nhận “giờ nó lan ra khắp nơi”

Thở dài ngao ngán, Westcliff chà chà sống mũi bằng ngón cái và ngón trỏ. “Không có gì khiến tôi căm ghét hơn chuyện thấy bạn mình đâm đầu vào thảm họa. Yếu điểm của anh đó, Hunt, là không thể chống lại thách thức. Ngay cả khi thách thức đó không đáng cho anh làm thế”

“Tôi thích thách thức” Simon xoay mép ly brandy “Nhưng sự quan tâm của tôi đối với cô ấy chẳng đáng là gì”

“Chúa nhân từ” bá tước thì thầm “không uống thì cũng được có đùa với nó nữa. Anh sẽ làm hỏng rượu nếu cứ lắc lư nó như thế”

Simon liếc nhìn Westcliff thích thú “Chính xác là làm thế nào mới làm ‘hỏng’ một ly brandy? Không, đừng có nói với tôi là bộ não quê mùa của anh không thể tiếp nhận quan điểm đó nha” Rồi chàng nhấp môi và đặt ly qua một bên “Bây giờ, chúng ta sẽ bàn về…? ồ, phải, điểm yếu của tôi. Trước khi chúng ta thảo luận xa hơn thì tôi muốn anh phải thừa nhận là, vào một thời điểm nào đó trong đời anh đã cảm giác khao khát nhiều hơn bình thường. Bởi vì nếu anh không có thì chúng ta không cần bàn thêm về vấn đề này nữa”

“Tất nhiên là tôi có. Mọi người đàn ông hơn 12 tuổi đều có. Nhưng mục đích của trí tuệ cao cấp là ngăn cản chúng ta lặp lại sai lầm – ”

“À, đó là vấn đề của tôi” Simon cãi lý “Tôi không dây dưa với trí tuệ cao cấp. Tôi thích hợp với mức thấp hơn”

Quai hàm bá tước nghiến chặt “Đó là lý do cô Peyton và đám bạn ăn dữ dằn của cô ta chưa lấy chồng, Hunt. Họ có vấn đề. Nếu hôm nay không làm cho ra lẽ thì anh hết thuốc chữa rồi”

Đúng như Simon dự đoán, Annabelle rơi vào tình trạng khó chịu trong vài ngày kế tiếp. Nàng dần quen mùi trà thảo mộc được bác sĩ kê toa 4 tiếng trong ngày đầu tiên, và cách 6 tiếng cho những tiếp theo. Mặc dù nàng có thể nói rằng đơn thuốc đã giúp giảm triệu chứng từ nọc rắn, nhưng nó khiến dạ dày của nàng sôi ùng ục. Nàng kiệt sức, và nàng không thể ngủ ngon, và nàng phải làm gì đó giảm cơn buồn chán, nàng không thể tập trung vài phút cho bất kì chuyện gì.

Những người bạn của nàng làm hết sức giải khuây cho nàng, và Annabelle thật lòng biết ơn họ. Evie ngồi bên cạnh giường ngủ và đọc to những quyển tiểu thuyết gợi tình xoáy được từ thư viện. Daisy và Lillian đến trao đổi những tin đồn nóng hổi, và khiến nàng cười với những trò bắt chước hàng loạt khách khứa. Vì nàng cứ khăng khăng đòi hỏi nên cả nhóm có trách nhiệm báo cáo tình hình cuộc đua đến trái tim Kendall. Một cô gái cao, mảnh khảnh, tóc vàng tên Constance Darrowby, đã thu hút được Kendall.

“Cô ta trông có vẻ rất lạnh lùng, nếu cậu có hỏi mình” Daisy thẳng thắn nói “Cô ta có cái miệng làm mình nhớ đến cái miệng ví, và một thói quen đáng bực mình là che miệng cười khúc khích, như thể bị bắt gặp đang cười ở nơi công cộng là không quý phái vậy đó”

“Có lẽ cô ta bị sâu răng” Lillian hồ hởi nói

“Mình nghĩ cô ta bị đần độn” Daisy tiếp tục “Mình không thể hình dung cô ta nói gì để Kendall thấy thích thú”

“Daisy” Lillian nói, “chúng ta đang nói về một người đàn ông có sở thích mãnh liệt với cây cối. Ngưỡng buồn chán của anh ta rõ ràng không có giới hạn”

“Tại buổi cắm trại sau buổi tiệc nước hôm nay” Daisy kể với Annabelle “Mình đã bắt gặp một khoảnh khắc vô cùng thỏa mãn là tiểu thư Constance trong tư thế lén lút với một vị khách. Cô ta biến mất trong vài phút với một quý ông không phải Kendall”

“Đó là ai?” Annabelle hỏi

“Benjamin Muxlow – một nông dân địa phương. Cậu biết đó, loại có nhiều đất và vô số người giúp việc đang tìm kiếm cô vợ chịu sinh cho anh ta tám hoặc chín đứa con, sửa cổ tay áo, và làm bánh puddinh huyết heo trong lò mổ”

“Daisy” Lillian cắt lời vì nhận thấy Annabelle bất ngờ chuyển sang xanh lét “cố tỏ ra bớt khó chịu được không?” Rồi cô cười hối lỗi với Annabelle “Xin lỗi nha cô bạn của tôi. Nhưng cậu phải thừa nhận là người Anh sẵn lòng ăn một số thứ có thể khiến người Mĩ bỏ chạy khỏi bàn vừa kêu la khiếp đảm”

“Sao cũng được” Daisy tiếp tục với vẻ kiên nhẫn được cường điệu “Tiểu thư Constance đã bốc hơi sau khi bị bắt gặp với Ông Muxlow, và hiển nhiên mình đi tìm họ với hy vọng được thấy một điều gì đó có thể làm mất thể diện của cô ta, và để ngài Kendall mất hết hứng thú với cô ta luôn. Cậu có thể hình dung niềm vui sướng của mình khi khám phá ra hai người đó sau một cái cây với hai mái đầu chụm lại”

“Họ đang hôn sao?” Annabelle hỏi

“Không, chết tiệt. Muxlow đang giúp tiểu thư Constance đặt một chú chim con lên trở lại tổ”

“Ồ” Vai Annabelle hạ thấp khi nàng gắt gỏng nói thêm “Cô ấy tốt quá” Nàng biết một phần cảm giác chán nản của nàng là do tác hại của nọc rắn, đó là chưa kể món thuốc giải độc khó uống. Tuy nhiên, biết được nguyên nhân gây ra tâm trạng chùng xuống của nàng cũng không cải thiện được gì.

Thấy được sự thất vọng của Annabelle, Lillian cầm lên một cây lược xỉn bạc “Quên tiểu thư Constance và ngài Kendall đi” cô nói “Để mình chải tóc cho cậu – cậu sẽ thấy khá hơn khi không có tóc vướng trên mặt”

“Tấm gương soi mặt của mình đâu rồi?” Annabelle hỏi lúc nàng nhích người tới trước để Lillian ngồi ra sau nàng.

“Không tìm ra” cô gái điềm tĩnh đáp

Việc tấm gương biến mất một cách cố ý không thể thoát khỏi mắt Annabelle. Nàng biết cơn bệnh đã tàn phá vẻ ngoài của nàng, khiến cho tóc nàng rối bù và da nàng thì không còn màu sắc khỏe khoắn. Thêm vào đó, những cơn buồn nôn liên tục đã ngăn nàng ăn uống, và cánh tay nàng ốm tong đến mức nằm èo oặt trên khăn trải giường.

Vào buổi tối, khi nàng nằm trên giường bệnh, tiếng nhạc và khiêu vũ từ phòng vũ hội len qua khe cửa sổ. Mường tượng cảnh tiểu thư Constance khiêu vũ trong tay ngài Kendall, Annabelle trằn trọc suốt trên giường, kết luận rằng cơ hội kết hôn của nàng đã hết. “Con ghét rắn” nàng càu nhàu, quan sát mẹ nàng đứng lên thu thập những bài báo từ chiếc bàn cạnh giường…muỗng uống thuốc, chai lọ, khăn tay, một cây lược, và một cái kẹp tóc “Con ghét bị bệnh, và con ghét đi dạo trong rừng, và hơn hết thảy con ghét chơi bóng với quần chẽn”

“Con nói gì vậy con yêu?” Philippa hỏi, ngừng động tác đặt vài ly rỗng lên khay

Annabelle lắc đầu, đột ngột khắc phục nỗi sầu muộn “Con …ồ, không có gì đâu, Mama. Con chỉ đang nghĩ – con muốn trở về Luân Đôn trong vòng một hoặc hai ngày sau khi con thích hợp di chuyển. Không còn gì đáng lưu luyến ở đây cả. Tiểu thư Constance có lẽ sắp thành Phu nhân Kendall, và con không thể quyến rũ thêm ai khác, bên cạnh đó – ”

“Mẹ vẫn chưa từ bỏ mọi hy vọng đâu” Philippa nói và đặt khay xuống. Bà chồm tới bên Annabelle và vuốt trán nàng với bàn tay mềm mại tình mẫu tử. “Chưa có lời hứa hôn nào được tuyên bố – và ngài Kendall thường hỏi thăm con. Và đừng quên bó hoa chuông khổng lồ ngài ấy đã mang đến cho con. Ngài ấy bảo là tự tay ngài nhặt từng bông đấy”

Annabelle đuối sức liếc nhìn đóa hoa nằm ở góc phòng, hương hoa sực nức trong không khí. “Mama, con muốn hỏi là…mẹ có thể bỏ chúng đi được không? Chúng rất đáng yêu, và con biết ơn hành động đó…nhưng cái mùi này…”

“Ồ, mẹ đã không nghĩ đến chuyện đó” Philippa nói ngay. Vội vàng đến góc phòng, bà cầm lấy một chiếc bình đầy hoa và mang ra cửa “Mẹ sẽ đặt nó ở lối đi, và nhờ người hầu đem bỏ…” Giọng bà lạc lõng vì bận làm việc

Cầm kẹp tóc lên, Annabelle chơi đùa với đường răng cưa và nhăn mặt. Thật sự thì bó hoa của Kendall chỉ là một trong số rất nhiều bó nàng đã nhận. Tin tức nàng bị bệnh đã tìm được sự đồng cảm lớn lao từ những vị khách ở Stony Cross. Ngay cả Ngài Westcliff cũng gửi đến những bó hoa hồng trong nhà kính nhân danh bá tước và dòng họ Marsden. Sự gia tăng nhanh chóng số lượng hoa trong bình đã tạo cho căn phòng vẻ u ám như có tang. Kì lạ thay, không có bó hoa nào từ Simon Hunt…không một lời nhắn hoặc cành hoa. Sau hành động quan tâm của chàng hai đêm về trước, nàng đã mong chờ một cái gì đó. Một vài dấu hiệu của sự quan tâm…nhưng nàng đã nghĩ có lẽ Hunt quyết định rằng nàng là một người ngớ ngẩn và rắc rối, và không đáng để chàng chú ý tới. Nếu là vậy thì nàng có lẽ nên biết ơn rằng sẽ không bao giờ bị chàng lẽo đẽo theo sau lần nữa

Thay vì như thế, Annabelle cảm thấy cay cay sống mũi, và những giọt nước mắt cứ chực chờ nơi khóe mắt. Nàng không hiểu nổi bản thân mình. Nàng không thể nhận ra cảm xúc bên dưới sự tuyệt vọng khôn lường. Nhưng nàng có vẻ bị lấp đầy bởi một ham muốn không thể giải thích…nếu như nàng biết nó là gì. Nếu nàng biết – ”

“Này, thật là lạ” Philippa lúng túng thấy rõ khi bà trở lại phòng “Mẹ tìm thấy thứ này ngay ngoài cửa. Ai đó đã để lại mà không kèm ghi chú, không biết gửi ai. Và chúng có vẻ rất mới. Con có nghĩ cái này là từ một người bạn của con không? Có lẽ vậy. Một món quà quái dị thế này chỉ có thể đến từ mấy cô gái Mĩ”

Nâng người lên trên một cái gối, Annabelle thấy một đôi đồ vật đặt lên đùi nàng, và nàng quan sát chúng với vẻ kinh ngạc. Một đôi giày bốt được cột với nhau bằng một cái nơ đỏ sang trọng. Da thuộc mềm mại, nhuộm màu đồng thời trang, và bóng láng như gương. Với gót thấp lót da và đế giày đóng sát, đôi giày bốt tinh tế nhưng hợp thời. Chúng được trang hoàng với những chiếc lá thêu mỏng manh dọc theo ngón chân. Nhìn đôi giày trân trối, Annabelle bất chợt cười phá lên

“Có lẽ chúng đến từ chị em Bowman” nàng nói…nhưng nàng biết nhiều hơn thế

Đôi giày là món quà của Simon Hunt, người biết rõ một quý ông không nên gửi một phần trang phục cho một quý cô. Nàng nên trả lại chúng ngay lập tức, nàng suy nghĩ, thậm chí ngay cả khi nàng thấy bản thân đang ôm đôi giày vào ngực. Chỉ có Simon Hunt có thể xoay xở để tặng nàng một thứ thực dụng và riêng tư không thích hợp như thế.

Mỉm cười, nàng mở dây nơ đỏ và cầm một chiếc giày lên. Nó nhẹ đến ngạc nhiên, và nàng biết là chúng vừa khít chân nàng chỉ bằng một cái liếc mắt. Nhưng làm thế nào Hunt biết cỡ chân của nàng mà đặt hàng, và chàng tìm ra đôi giày này ở đâu? Nàng chậm rãi lần ngón tay theo đường chỉ thêu nối đế giày với phần trên màu đồng sáng loáng

“Chúng đẹp quá” Philippa nhận xét “Dùng chúng mà đi lại ở ngoại ô lầy lội là quá tốt rồi”

Annabelle nâng một chiếc giày lên mũi, hít vào mùi da sạch sẽ, thơm hương đất. Nàng chạy đầu ngón tay lên phần da mềm mại phía trên, rồi lật ra mặt sau kiểm tra như thể đây là một vật vô giá. “Con đi bộ khá nhiều ở miền quê rồi” nàng cười “Những chiếc giày này sẽ rất vững chắc trên đường sỏi”

Thích thú quan sát nàng, Philippa chạm vào mái tóc mềm mượt của Annabelle “Mẹ không nghĩ một đôi giày có thể làm con vui đến thế – nhưng mẹ rất mừng. Mẹ đem cho con một khay súp và gà nướng nhé con yêu? Con cần phải ăn gì đó trước khi uống thuốc”

Annabelle gật đầu “Vâng, con sẽ ăn súp”

Gật đầu hài lòng, Philippa với tay lấy đôi giày cao cổ “Mẹ sẽ lấy chúng ra khỏi đùi con và đặt chúng ở – ”

“Chưa được” Annabelle lẩm bẩm, siết lấy chiếc giày một cách chiếm hữu

Philippa cười khi bà rung chuông kêu người hầu

Khi Annabelle nằm xuống và chạy đầu ngón tay qua lớp da mềm, nàng thấy gánh nặng trong ngực nàng phần nào tan biến. Không nghi ngờ gì là nọc rắn đã bắt đầu mất tác dụng…nhưng bất chợt nàng không thể giải thích tại sao nàng cảm thấy nhẹ nhõm và yên bình

Có lẽ nàng nên cảm ơn Simon Hunt, tất nhiên, và nói cho chàng biết món quà của chàng là không phù hợp. Và nếu chàng quả thật là người đã tặng giày thì nàng nên trả lại chúng. Một cái gì đó đại loại như sách thơ, hoặc một thanh kẹo bơ cứng, hoặc một bó hoa sẽ thích hợp hơn nhiều. Nhưng không món quà nào có thể khiến nàng xúc động như cái này.

Annabelle giữ đôi giày bốt với nàng suốt đêm, bất chấp mẹ nàng đã cảnh báo mang giày vào giường là điềm gở. Khi nàng gần như chìm giấc ngủ với tiếng nhạc tiếp tục len lỏi qua cửa sổ, thì nàng mới chấp thuận đặt đôi giày lên chiếc bàn cạnh giường. Sáng sớm khi nàng thức dậy, hình ảnh đôi giày khiến nàng mỉm cười

Bình luận