tôi rất tiếc, thưa cô, – Justus thề thốt.
– Chúng tôi hoàn toàn không biết là cô không được báo trước về chuyến viếng thăm của chúng tôi.
– Đâu có phải lỗi của các cậu.
– Bà Adams dụi dàng nói. Cơn giận dữ của bà cũng đã bay đi nhanh chóng y hệt như khi nó đổ tới.
– Tôi quả thật không chịu đựng nổi.
– Kìa, Elouise, – Bà O Donnell nói và đặt một bàn tay lên đùi bạn mình, ra vẻ trấn an.
– Đầu tiên em hãy nghe bọn chị giải thích đã. Bà cậu thiếu niên nầy quả thật có thể giúp được cho chúng ta, hãy tin chị đi!
– Nhưng tôi đâu có cần ai giúp!
– dĩ nhiên là em cần phải được giúp đỡ. Nếu không thì em đã sắp xếp gói ghém đô đạc ma chuyển đến đây sinh sống từ lâu rồi! Sống trong ngôi nhà đẹp tuyệt vời nầy với khoảng vườn cũng tuyệt vời đẹp của nó, cái khoảng vườn và ngôi nhà luôn khiến cho em phải ghen tỵ với Dora. Bây giờ nó là của em! Làm sao em có thể bỏ mặc nó ở đây mà tiếp tục chui ra chui vào trong cái căn hộ bé tí xíu của em ở khu nhà cao tầng mới xây.
– Các chị không hiểu. Dĩ nhiên là tôi yêu ngôi nhà nầy, nhưng Dora cũng đã yêu nó. Yêu hơn mọi thứ khác trên đời. Mà chị ấy lại chết một cái chết qúa thê thảm… Linh hồn chị ấy sẽ không rời bỏ những bức tường nầy! – Elouise Adams rõ ràng đang rất tuyệt vọng.
– Và chính vì lý đứng đó mà ba thám tử có mặt ở đây.
– Bà O Donnell bình tĩnh nói.
– Họ sẽ chứng minh cho em thấy rằng tất cả chỉ là trò tưởng tượng ngớ ngẩn.
– Bà ném cho Justus một cái nhìn đồng mưu.
– Đúng không?
Thám tử trưởng hắng giọng. Cậu thấy trong người không thoải mái chút nào.
– Chúng tôi sẽ làm tất cả trong khả năng của mình, nhưng có lẽ tốt hơn cả là cô có thể nói cho bọn tôi biết, chính xác là cô đã nhìn thấy gì, thưa cô Adams.
Đó là những hiện tượng ma ám kiểu nào? Phải đó là những tiếng động? Hay cô đã chứng kiến những hiện tượng bất thường nào đó?
– Chả có tiếng động mà cũng chẳng có hình ảnh! – Cecilia Jones kêu lên.
– Đó mới là chuyện đáng buồn cười!
– Tôi không hiểu!
– Elouise chẳng nhìn thấy gì hết. Mà cũng chẵng nghe thấy gì hết. Cô ấy chỉ tin rằng ở đây có ma!
– Phải vậy không, thưa cô Adams?
Elouise Adams gật đầu.
– Tôi không nhìn thấy bóng ma. Kể từ khi Đora qua đời, tôi hầu như không ở đây, chỉ đến để tưới hoa và kiểm tra mọi việc. Nhưng tôi tin chắc rằng, chỉ cần tôi ngủ một đêm trong cái nhà nầy… Linh hồn Dora đang lang thang ở đây, tôi cảm thấy như thế!
– Thế thì tôi thật không hiểu bọn tôi cần phải làm gì.
– Peter nói.
– Nếu cô không nghe cũng như không nhìn thấy gì, thì chúng tôi cần phải điều tra cái gì ở đây?
– Chả điều tra cái gì hết, nếu các cậu hỏi thật tôi, – bà Adams bướng bỉnh trả lời.
– Tôi không cần ai phải điều tra cái gì cả. Tôi biết những gì tôi biết.
– Nhưng bọn chi đã trao vụ nầy cho ba thám tử rồi, – bà O Donnell nói.
– Tôi tin chắc là các cậu sẽ nghĩ ra được một phương pháp nào đó.
– Việc chứng minh sự không tồn tại của một con ma không phải là chuyện đơn giản, – Justus nói.
– Ta hãy xem xét việc nầy từ một khía cạnh khác: ở đây không có ma. Chừng nào chưa có ai chứng minh với tôi điều ngược lại, thì chuyện nầy đối với tôi là một sự thật không thể chối cãi.
– Điều đó có nghĩa là đầu tiên cô Adams phải chứng minh cho cậu thấy sự tồn tại của một con ma, qua đó cậu mới có thể phản lại lời chứng minh đó chăng, – Bob hỏi.
– Tôi không chứng minh gì cả! – Bà Adams hăng hái khẳng định.
– Tại sao tôi phải làm điều đó mới được chứ?
– Không, không, không, – bà O Donnell chen vào.
– Như thế nầy không được.
Chúng ta phải chung sức với nhau xử lý chuyện nầy, tất cả chúng ta.
– Thế cô đề nghị chuyện gì? – Peter hỏi.
– Rất đơn giản: chúng ta hãy tìm cách gọi hồn. Nếu con ma không trả lời, như thế là nó không tồn tại.
– Không đơn giản thế đâu, Bernadette, – bà Adams nói.
– Với cả một đám người thiếu không tin tưởng như các chị, linh hồn Dora sẽ không bao giờ hiện lên. Cho việc nầy ta cần một cô đồng.
– Một cô đồng? – Peter hỏi.
– Đúng thế. Một người có khả năng tạo ra mối liên quan với thế giới đứng giữa dương thế và âm thế. Cho một cuộc gọi hồn, người ta phải có những người có năng khiếu.
– Cô có quen ai không?
– Đáng tiếc là không.
– Tuyệt lắm! – Bà O Donnell kêu lên.
– Vậy thì nhiệm vụ của các cậu là tìm ra một cô đồng vá chuẩn bị cho cuộc gọi hồn đó. Đối với những thám tử dày dạn kinh nghiệm như các cậu thì đây không phải là chuyện khó, đúng không nào?
– Vâng thì…, – Justus bắt đầu lên tiếng.
Nhưng bà Bernadette O Donnell không để cho cậu nói tiếp.
– Rất tuyệt! Adams, chuyện nầy sẽ hồi hộp lắm đây. Ai mà biết được, Cecilia, có thể Elouise có lý và linh hồn Dora sẽ trả lời thật sự thì sao, ha ha! Bao giờ thì các cậu chuẩn bị xong?
Bob nhìn sang Peter. Peter nhìn Bob. Cả hai nhìn sang phía Justus. Làm thế nào mà thoát ra khỏi cái vận đen nầy đây?
– Ngày mai, – Justus trả lời bẳng vẻ quả quyết.
– Ngày mai? – Peter nhắc lại. Cậu hầu như không đủ sức che giấu sự kinh hoảng của mình.
Thám tử trưởng gật đầu.
– Tối mai.
– Nhưng mà… Peter hạ giọng xuống thành một tiếng thầm thì, – nhưng mà chúng mình đâu có quen cô đồng nào.
– Có đây, Thám tử phó. Mình có quen. Cô đồng nầy rất có năng khiếu và đã nhiều lẩn nói chuyện với người đã chết.
Elouise Adams nhăn trán.
– Thế mà tôi cứ tưởng cậu không tin vào ma quái.
– Tôi đâu có tin. Nhưng chuyện đó ở đây không quan trọng, đúng không? Cô đồng mà tôi vừa nói tới, cô ấy có khẳng định là có một mối quan hệ với thế giới bên kia. Nếu đây đúng là sự thật, thì cô ấy có thể gọi được hồn cô Dora lên. Về phần tôi, tôi sẵn sàng chờ được chứng kiến tài năng của cô ấy.
– Hay tuyệt! – Bà O Donnell kêu lên.
– Vậy là mọi chuyện được giải thích rồi nhé!
– Ta sẽ gặp nhau ở đây vào tối mai, sau buổi hoàng hôn.
– Justus đề nghị. – Rồi sau đó chúng ta sẽ xem xem liệu ngôi nhà nầy có ma hay không. Nhưng bây giờ thì chúng tôi xin phép được ra về, chúng tôi còn phải chuẩn bị một vài chuyện.
– Dĩ nhiên rồi! Ta gặp nhau vào ngày mai!
Bà O Donnell tiễn bộ ba thám tử ra cửa. Sau đó họ vội vàng lên xe đạp và biến đi.
– Cậu có bị điên không hả? – Peter giận dữ kêu lên khi họ rẽ quanh ngã tư thứ nhất. Trời bây giờ đã đổ tối vào mặt trăng vừa ló lên.
– Cậu thật sự muốn mời một cô đồng hả? không biết có chuyện gì xảy ra với cậu đó?
– Chuyện gì xẩy ra với mình hả? Mình bị cả ba nần thần yểu điệu kia nhập hồn mất rồi! – Nét mặt Justus tối sầm xuống.
– bọn mình cần phải chứng minh là căn nhà đó không có ma. Làm sao mà họ lại nghĩ ra cái trò dớ dẫn đến thế được!
Cứ như thể bọn mình không có việc gì làm!
– Nầy Justus, thật mình không nhận ra được cậu đây, – Bob nói, khi họ rẽ vào con đường chính dẫn về Rocky Beach.
– Bình thường ra cậu bao giờ cũng hăng hái như điên khi gặp chuyện ma qủi mà.
– Đúng thế, nhưng là chuyện ma qủi thật sự kia! Là nhưng hiện tượng ma qủi mà người ta nhìn thấy kia! Nhưng ở đây mọi việc khác hẳn: Bà Adams là một người mê tín, vì sợ mà không dám chuyển đến ở trong ngôi nhà mới. Nhưng hai người bạn gái kia thì lại rất muốn ở đó và bây giờ phải thuyết phục bà ta cho bằng được. Nhưng mình rất tiếc, các bạn ạ, trong mắt của mình thì đây là một trò chơi mưu kế chứ chẳng có cái gì để mà điều tra cả. Mình biết, đời nầy không có ma, và cái đó mình không cần phải chứng minh, giằng dai làm gì cho thêm ngớ ngẩn.
Thám tử phó lượn xe lại bên cạnh xe Justus và lắc đầu.
– Thế thì tại sao cậu lại nhận lời mời đó?
– Rất đơn giản: Để kết thúc chuyện nầy càng nhanh càng tốt. Ba bà cô đó muốn có một bản trình diển về cuộc gọi hồn với một cô đồng cùng tất cả nhưng trò lăng nhăng khác. Thế thì xin mời, ta hãy cho họ một buổi trình diển. buổi trình diển của ta sẽ rất thuyết phục và mặc dầu vậy sẽ chẳng dẫn đến một kết quả nào cả, qua đó vậy là chúng ta chứng minh được rằng trong nhà của bà Adams không có ma. Còn quyết định làm gì với cái kết luận đó thì là chuyện của họ. Đối với bọn mình, đến đó là vụ án kết thúc và ta có thời gian để chăm lo đến chuyện khác.
Cả một lúc lâu, Peter không nói nên lời.
– Cậu định lừa họ!
– Không. Mình chỉ trao cho họ đúng thứ mà họ muốn có. Về cuối, chúng ta sẽ có ba nữ chủ hết sức hài lòng, cứ tin chắc như thế đi!
Chầm chậm, nghĩ đi nghĩ lại mãi, rồi Peter cũng cảm thấy đây là một ý hay. –
Thế bọn mình làm trò đó ra sao?
– Yếu tố quan trọng nhất là ờ chổ cô đồng. Cô ấy phải diễn một màn kịch thuyết phục!
– Đó chính là chuyện mình đang thắc mắc đây, Justus, – Bob nói.
– Cậu đã nghĩ đến ai chưa, một người có thể đảm nhận vai trò đó?
– Có chứ, mình nghĩ rồi. Trong một điểm nào đó thì mình đã nói hoàn toàn đúng sự thật. Cô ấy đã có lần nói chuyện với người đã chết. Mới sáng nay thôi, nói cho chính xác hơn là nói chuyện với cái đầu lâu.
Bob tròn mắt ra.
– Chẳng lẽ cậu định…
Thám tử trưởng cười sằng sặc. Cậu đạp xe mạnh chân hơn xuống pê-đan và lao xe về phía những ngôi nhà của miền Rocky Beach đang nổi lên trước mặt biển Thái Bình Dương lấp lánh ánh trăng.
– Sẽ là một trò vui không thể tả!