Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Búp Bê Sữa Của Diệp Thiếu Gia

Chương 44

Tác giả: Lệ Lệ

Diệp Mạnh Giác đi theo Diệp Tư lên lầu.

“Bé cưng, nghe chú giải thích đi.”

“Không nghe.”

Diệp Tư lập tức đi vào phòng mình.

“Bé cưng…” Diệp Mạnh Giác muốn chen vào sau cô.

“Chú ra ngoài đi, đêm nay người ta muốn ngủ một mình!”

“Bé cưng…”

“Người ta muốn đi ngủ.”

Diệp Tư chu môi, tức giận nói: “Người ta muốn đi ngủ, không để ý chú nữa.”

Diệp Mạnh Giác biết, nếu mình không giải thích, nhất định cô sẽ tức giận ghê gớm hơn. Vì thế bất kể cô có nghe hay không, tự mình nói ra toàn bộ: “Bé cưng, sự thật không giống như trên tạp chí nói đâu. Chú có đi Pháp bởi vì muốn mua quà về cho bé cưng vui. Chỉ không ngờ ở bên kia lại gặp… Giang Lâm nên mới có chuyện náo loạn này. Bé cưng, chú thật sự không có làm chuyện xấu, chú trong sạch, khẩn cầu tổ chức tin tưởng chú!”

Diệp Tư tiếp tục không nói gì mà chỉ tỏ vẻ buồn bực.

“Bé cưng…” Diệp Mạnh Giác kéo kéo áo Diệp Tư, ấm ức, “Bé cưng, chú thật sự trong sạch mà! Tổ chức phải tin tưởng chú!”

“Vậy, tại sao chú lại không gọi điện thoại cho người ta?” Thật lâu sau, Diệp Tư hỏi, “Sao chú lại chẳng thèm để ý người ta suốt một ngày?”

“Tại chú sợ nói qua điện thoại không rõ ràng sẽ làm mọi chuyện càng loạn hơn, nên phải vội vàng chạy về không thấy à?” Diệp Mạnh Giác thấy Diệp Tư đã nguôi nguôi, vừa nói vừa làm bộ như vô tình ôm lấy cô, đi vào trong phòng.

“Vậy cũng không cho phép chú không gọi điện thoại cho người ta. Báo một tiếng cũng không được sao hả?” Diệp Tư đo đỏ đôi mắt, “Chú đáng ghét, người ta ghét chú nhất, cả ngày chả vui vẻ chút nào!”

Diệp Mạnh Giác thấy Diệp Tư đỏ mắt lên liền hoảng hốt, vội vàng dỗ: “Tại chú không tốt, tất cả đều là lỗi của chú! Đều là lỗi của chú! Bé cưng đừng khóc, đánh chú đi được không? Đánh chú đi!”

Diệp Tư nghiêng mặt, không nhìn anh, “Không thèm đánh chú, dù sao chú cũng đáng ghét, đáng ghét nhất.”

“Ừ, chú là kẻ đáng ghét nhất, bé cưng nói cái gì thì chính là cái đó, được chưa?” Diệp Mạnh Giác chuyển tới đứng trước mặt Diệp Tư, “Bé cưng nhìn chú đi, được không?”

Diệp Tư lại quay mặt đi, “Không nhìn, không thèm nhìn.”

Diệp Mạnh Giác bám riết không tha theo sát chuyển động của cô, cho đến khi Diệp Tư cảm thấy xoay mãi thì cổ mình cũng đau đau, mà anh còn tội nghiệp nhìn cô, trong lòng cũng mềm xuống.

Cô vốn cũng không quá tin vào những chuyện được báo chí đưa tin, tâm tư của chú đối với cô, cô đương nhiên biết. Nếu đổi thành bất kỳ người đàn ông nào trên trái đất này thì cô có thể hoài nghi, nhưng riêng trái tim của chú đối với cô, cô chẳng hề hoài nghi dù chỉ một chút. Nhưng không nghi ngờ không có nghĩa là sẽ không tức giận, sẽ không khổ sở, sẽ không ăn dấm chua. Đúng vậy, cô ghen.

“Bé cưng…” Diệp Mạnh Giác vẫn tiếp tục kéo kéo áo cô, như kẻ yếu đang bị bắt nạt.

“Ghét!”

Diệp Mạnh Giác lập tức phụ họa: “Ừ, đáng ghét.”

Diệp Tư nhíu cái mũi nhỏ nhìn anh, một lúc lâu mới hỏi: “Quà đâu?”

Quà? Diệp Mạnh Giác sựng lại, anh đã đặt hàng một món trang sức kim cương nhưng phải chờ tới ngày mai mới có thể lấy được. Nhưng vì anh sốt ruột nên gấp rút quay về, làm gì mà kịp lấy?

“Cái này… bé cưng à…”

Diệp Tư nghe vậy hiểu ngay anh không có quà, lập tức chu môi quát: “Người ta mặc kệ! Quà! Người ta muốn quà! Chú nói đi mua quà cho người ta mà!”

“Đúng vậy. Bé cưng à, chú đặt quà ngày mai mới lấy được. Chú đã kêu Lý Phong sắp xếp rồi. Tối mai nhất định sẽ đưa quà đến trước mặt bé cưng, có được không? Ngoan nha, bé cưng.”

“Không được! Không được! Người ta muốn quà ngay bây giờ! Nếu không người ta sẽ lơ chú luôn! Đi ra ngoài! Đi ra ngoài!” Diệp Tư xù lông nhím, làm sao có thể ngay cả một món quà nhỏ cũng không có? Tạp chí nói rõ ràng gặp anh ở phố mua sắm, mua đại cái gì cũng được mà.

Đã định quăng cho anh cái thang để leo xuống, ai biết chính anh cũng không biết nắm lấy cơ hội này!

Diệp Tư đen mặt, đóng sầm cửa lại. Đáng ghét! Rất đáng ghét !

Tiếng gõ cửa dè dặt cẩn trọng truyền đến, Diệp Tư nổi giận đùng đùng mở cửa, Diệp Mạnh Giác cười híp mắt nói: “Bé cưng, chú đưa bản thân mình làm quà cho bé cưng có được không?”

Diệp Tư nghếch đầu liếc mắt nhìn nhìn anh, “Chú đã là của người ta từ khuya rồi, đưa cái gì mà đưa?”

Rầm, lại là tiếng đóng cửa, Diệp Mạnh Giác sờ sờ cái mũi, bó tay.

Khó khăn lắm mới đợi được đến tối hôm sau, Lý Phong ba chân bốn cẳng cầm nhẫn về. Diệp Mạnh Giác nhận lấy kích động chạy về nhà, nhưng lại phát hiện nhóc con hoàn toàn không có ở nhà.

Gọi điện thoại cho cô thì mới biết hóa ra nhóc con chạy về chỗ của bà tị nạn rồi.

Nghĩ giờ mà về đó thì thể nào cũng tránh không khỏi việc bị Lý Hoa Quyên dạy dỗ, Diệp Mạnh Giác bất đắc dĩ thở dài thườn thượt.

Quả nhiên không ngoài suy đoán, Lý Hoa Quyên tụng một trận từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài cho Diệp Mạnh Giác nghe đến long óc, xong mới thả anh lên lầu tìm Diệp Tư.

Diệp Tư đang ghé vào cạnh cửa nghe lén dưới lầu, nghe được tiếng chân Diệp Mạnh Giác lên lầu thì lập tức chạy về giường, chui vào chăn giả bộ ngủ.

Diệp Mạnh Giác vào phòng, xoay cái đèn tường đang rọi thứ ánh sáng yếu ớt sang một bên, lẳng lặng ngồi ở bên giường Diệp Tư chẳng nói năng gì, chỉ nhìn chằm chằm cái gáy của Diệp Tư.

Diệp Tư lúc đầu còn cảm thấy may mắn là mình đưa lưng về phía anh, tuy nhiên thời gian lâu dài thì thân thể cứng đơ khó chịu. Có vẻ như tâm tình của chú xuống thấp, cô nhịn không được lại hơi lo lo, hay là bà mắng nặng quá rồi.

Ngay lúc cô sắp hết giả bộ được thì nghe thấy Diệp Mạnh Giác nhẹ thở dài, sau đó cúi đầu gọi cô: “Bé cưng.”

Giọng của anh không hiểu sao lại khiến cô cảm thấy lo lắng, trong giọng nói đầy vẻ cô đơn và bất đắc dĩ khiến cô lo lắng muốn xoay ra an ủi anh. Nhưng không đợi cô xoay người thì Diệp Mạnh Giác đã đứng dậy đi ra ngoài.

Đêm đã khuya, sau khi Diệp Mạnh Giác ra ngoài không bao lâu thì phòng tắm cách vách truyền đến tiếng nước chảy. Diệp Tư nằm trên giường, chẳng hiểu tại sao giọng của Diệp Mạnh Giác lại làm cho cô có cảm giác kỳ quái, một loại cảm giác vô cùng xấu.

Diệp Mạnh Giác tắm rửa xong cũng không đi vào phòng Diệp Tư mà ra ban công lầu hai hút thuốc. Gió đêm man mát, không biết qua bao lâu anh mới chà xát hai tay đã rét run, xoay người chuẩn bị trở về phòng.

Đóng xong cửa ban công, vừa quay người lại thì thấy ngay Diệp Tư đang mím môi, chân không đứng trước cửa phòng ngủ của cô, ánh mắt mang theo nghiền ngẫm nhìn chằm chằm vào anh.

Trong nháy mắt, Diệp Mạnh Giác dường như thấy lại được hình ảnh cô bé bơ vơ không ai giúp của mười mấy năm trước, lòng anh run nhè nhẹ, mau chóng bước qua ôm lấy vai cô, nói bằng giọng trách cứ: “Sao lại đi chân không xuống giường? Mau vào đi.”

Diệp Tư nghe lời theo sát anh vào phòng.

Chờ cô lên giường, Diệp Mạnh Giác đưa tay sờ sờ chân cô. Bé con rụt rụt một chút, anh mới sực nhớ tay mình cũng lạnh ngắt, liền không nói câu nào mà ôm đôi chân trần của cô áp vào trong lòng.

Cách nửa phút, nhóc con thì thào hỏi: “Chú, chú muốn làm lò sưởi cho người ta hay là muốn người ta làm lò sưởi cho chú vậy?”

Diệp Mạnh Giác nghe vậy bật cười, anh đứng bên ngoài hơi lâu nên người cũng ngấm lạnh như băng.

“Làm sao bây giờ?” anh nhỏ giọng hỏi, “Bé cưng lạnh mà chú cũng lạnh, chi bằng chúng ta làm một chút vận động để sưởi ấm nhé?”

Không đợi Diệp Tư kháng nghị, Diệp Mạnh Giác liền nhanh chóng vén chăn lên, chỉ hai ba động tác là kéo xong áo ngủ trên người Diệp Tư xuống, vội vàng tiến vào.

“Chú… lớn vậy… từ lúc nào?” Diệp Tư rên rỉ hỏi.

“Chỉ khẽ đụng đến bé cưng liền nhịn không được,” Diệp Mạnh Giác thở hổn hển, “Chú nhìn thấy cái chân nho nhỏ của bé cưng là muốn chảy máu mũi lập tức.”

“Chú lưu manh!”

“Ừ, cũng chỉ với bảo bối của chú, chú mới lưu manh như vậy!”

Trận vận động này làm một cái liền đến tận hai ba giờ sáng.

Diệp Mạnh Giác phảng phất như muốn dùng hết nhiệt tình của mình, ôm Diệp Tư giằng co vài giờ.

Diệp Tư mệt đến không chịu được mà anh vẫn còn sinh long hoạt hổ ra ra vào vào.

“Chú, mệt quá rồi, buồn ngủ quá rồi.” Diệp Tư yếu ớt kháng nghị, “Sao chú vẫn chưa xong vậy?”

“Tiểu biệt thắng tân hôn.” Diệp Mạnh Giác cần cù cày cấy vất vả trên người cô, “Hơn nữa, chú đi Pháp hai ngày về còn bị người nào đó nhốt ngoài cửa một đêm.”

Cuối cùng, Diệp Tư chịu hết nổi mà lăn ra ngủ mê, trong lúc mịt mờ mơ hồ cảm giác được Diệp Mạnh Giác ôm cô, thở dài dịu dàng thì thầm: “Bé cưng, bé cưng, tóm lại chú phải làm sao để bé cưng không bị thương tổn đây?”

Đến lúc Diệp Tư nhận được quà thì không phải là nhẫn như trong tưởng tượng của cô, mà là một chiếc đồng hồ Cartier Panther, mắt báo gắn ngọc lục bảo linh động, thân báo khảm bạch kim làm mặt đồng hồ, vẻ lười nhác lại đầy hấp dẫn. Tuy rằng quà không phải là nhẫn như trong chờ đợi của Diệp Tư, nhưng chiếc đồng hồ báo săn này khiến cô nhớ đến mẹ. Trong ấn tượng của cô, người mẹ luôn luôn tiết kiệm của cô dường như cũng vô cùng yêu thích dòng sản phẩm đồng hồ báo săn này, nghe nói là quà của ba tặng mẹ nhân kỷ niệm ba năm ngày cưới.

Cô còn nhớ rõ, chú đã từng kể chuyện về ba mẹ cho cô nghe, cũng nhớ rõ mình và chú đã nói với nhau về khát vọng có thể tìm được một tình yêu kiên trinh không đổi giống như ba và mẹ. Cô không ngờ, chú vẫn còn nhớ.

Diệp Tư cầm lấy đồng hồ nhìn phải nhìn trái, cẩn thận dè dặt đeo lên tay, nhìn mặt kính, nhịn không được bật cười. Đồng hồ nhìn rất đẹp, con báo trên mặt kính long lanh linh động đáng yêu. Tuy nhiên, cô cảm giác khí chất của mình không đủ, giống như không thể khống chế được một chiếc đồng hồ như vậy. Thôi vậy, cởi ra cho rồi.

Một hôm lên công ty của chú, Diệp Tư thấy Đường Duyệt toàn thân tây trang thẳng thớm liền hoảng sợ vội vàng hỏi: “Đường Tiểu Tam, anh tới bàn chuyện làm ăn với chú em hả?”

Đường Duyệt vuốt vuốt đầu cô cười, “Không có, anh làm gì có trình độ tới vậy. Chú Diệp nhận anh vào đây thực tập, cho anh học tập kinh nghiệm kinh doanh.”

“Thực tập ở đây? Nhà của anh không phải cũng…” Diệp Tư nói được phân nửa thì ngưng lại nghĩ nghĩ rồi ha ha cười, xem ra chú thật sự bắt đầu trợ giúp Đường Duyệt.

Diệp Tư hưng phấn mở cửa văn phòng của Diệp Mạnh Giác, cười híp mắt ngọt ngào hô: “Chú.”

Diệp Mạnh Giác đang gọi điện thoại, thấy cô tiến vào liền ra hiệu đừng lớn tiếng, vội vàng nói thêm hai ba câu với đầu bên kia rồi cúp điện thoại, “Sao hôm nay hứng trí vậy? Tới công ty tìm chú hả?”

“Dạ.” Diệp Tư nhảy đến trước mặt anh, “Đến khen ngợi chú. Chú cho Đường Duyệt thực tập ở trong này à?”

“Đúng vậy, không phải bé cưng muốn chú giúp tên nhóc đó sao? Chú nghĩ, biện pháp tốt nhất trước tiên là lôi tên nhóc đó vào công ty của chú, vừa có thể dạy cho cậu ta làm ăn buôn bán, hai nữa, qua đó nói cho những người khác biết Đường Duyệt đang được chú che chở. Chờ cậu ta học được hai năm thì lại để cho cậu ta về nhà tự tôi luyện, thấy được không?”

Diệp Mạnh Giác nói xong kề sát vào mặt Diệp Tư, hỏi: “Muốn khen ngợi chú thế nào?”

Diệp Tư nhìn ra ngọn lửa nóng bỏng trong mắt anh, trong bụng thầm la “không ổn”, lập tức lui thân chạy ra bên ngoài.

Mắt thấy sắp thoát ly được miệng cọp thì một bàn tay to bế cô lên từ phía sau, chỉ trong nháy mắt cô đã ngã vào trong lồng ngực dày rộng ấm áp.

Diệp Tư cảm nhận được người đàn ông phía sau đang âm thầm cười khoái trá, gắt giọng: “Chú, văn phòng đó.”

Hô hấp nóng rực của đàn ông phun bên tai cô, “Văn phòng thì sao? Có phải chưa thử qua đâu.”

Diệp Tư nhớ lần trước cũng trong phòng làm việc mà phát sinh chuyện, máu liền dồn toàn bộ lên mặt, lập tức dùng sức muốn tránh thoát anh.

“Đừng nhúc nhích, bé ngốc, giờ mà động đậy là lại càng kích thích chú đó.” Diệp Mạnh Giác ép miệng bên tai cô khàn khàn nói, hô hấp đã trở nên nặng nề.

Diệp Tư lập tức ngoan ngoãn đứng im, nhưng vẫn không đào thoát được khỏi móng vuốt sói.

“Chú, chú nói người ta không được động đậy rồi mà?”

“Ừ.”

“Vậy bây giờ chú làm gì đó?”

“… Thương bé cưng.”

“…”

Diệp Tư bị Diệp Mạnh Giác đặt trên cửa văn phòng hôn điên cuồng một trận, vừa mới đầu thì còn biết đường mà phản kháng, nhưng rồi từ từ cũng mê muội theo. Đã nói rồi mà, mỗi lần chú hóa thân thành sói là đáng sợ nhất, chẳng phân biệt nơi chốn gì cả… Bởi vậy mới nói, cấm dục thật sự không cứ phải là biện pháp tốt, y như giảm béo vậy, sẽ bị phản tác dụng.

Đáng thương cho Diệp Tư bé bỏng giờ giống như một con cá nhỏ bị Diệp Mạnh Giác ép lên trên cửa mà âu yếm, miệng rầm rà rầm rì cũng không biết bản thân mình đang nói cái gì.

Diệp Mạnh Giác cách quần lót xoa nắn cánh hoa của cô, cố tình dây dưa khiến cho cả người cô ngứa ngáy. Cô cảm giác được ngón tay anh đè ngay một chỗ vân vê nhè nhẹ giống như mát xa, thân thể cũng từ từ căng cứng hùa theo, hô hấp dần dần không thể khống chế được. Ngay lúc cô thét lên chói tai trong tay anh cũng là lúc có tiếng gõ cửa cốc cốc vang lên, đồng thời kèm theo giọng của Đường Duyệt.

Diệp Tư hết sức nhịn xuống, xấu hổ đến đỏ bừng cả khuôn mặt, ghé vào trên vai Diệp Mạnh Giác không nhúc nhích.

Ngoài cửa Đường Duyệt nghe được giọng của Diệp Tư, ngẩn người, rồi một lúc lâu sau đỏ mặt bỏ đi.

“Ngoan.” Giọng Diệp Mạnh Giác rõ ràng mang theo ý cười, “Oắt con đi rồi, chúng ta lại tiếp tục.”

“A!” Diệp Mạnh Giác hít vào một hơi, “Mèo hoang nhỏ, sao lại cắn chú?”

“Ghét chú.” Diệp Tư dựa vào vai anh oán giận, “Sau này làm sao người ta gặp Đường Duyệt đây, mất mặt chết mất.”

“A, chú!”

“Ngoan.” Diệp Mạnh Giác khàn giọng, “Bé cưng xem nè, chú như vầy rồi, bé cưng làm cho chú giảm bớt một chút có được không?”

Diệp Mạnh Giác nói xong, kéo bàn tay nhỏ bé của Diệp Tư phủ lên chỗ nhô lên kia, “Bé cưng, bé cưng, nó nổi lên phản ứng với bé cưng, bé cưng không thể bỏ mặc nó đó…”

“Vậy… Đừng… Đừng ở chỗ này, đừng ngay phía sau cửa, bên ngoài nghe thấy được…” Diệp Tư đầu hàng.

Diệp Mạnh Giác ôm cô dời đến ghế sofa, “Nơi này có được không?”

Nói xong đã lật váy của Diệp Tư lên, cái mông tròn vểnh cao bọc quần lót thuần trắng bày ra trước mắt anh.

Lột bỏ quần lót, vừa trải qua một đỉnh nên nhụy hoa lúc này đã ướt nhẹp, Diệp Mạnh Giác nhìn nó bằng ánh mắt tràn đầy lửa dục.

“Ngoan, nước thật nhiều.”

Diệp Tư khép hờ mắt quỳ trên ghế sofa cũng cảm giác được hoa tâm dưới thân mình đã ẩm ướt, thân thể cô luôn mẫn cảm, lại vừa mới trải qua một lần xúc cảm cực lạc trên tay anh, nên lúc này càng ngập nước.

“Vào từ phía sau có được không? Bé cưng?” Diệp Mạnh Giác kéo cô từ ghế sofa lên, cởi sạch quần áo trên người cô.

Những nụ hôn dày đặc bắt đầu từ cổ, đi ngang qua vai, sau lưng, kéo thẳng xuống dưới. Diệp Tư chống hai tay lên tay vịn ghế sofa, run rẩy rên rỉ, sau lưng chính là chỗ mẫn cảm của cô, không chịu nổi chỉ sau vài cái trêu chọc, Diệp Mạnh Giác càng chi chít hôn xuống như thế này, cô càng có cảm giác trống rỗng.

Cảm nhận được cô đã đủ ướt, Diệp Mạnh Giác cũng không nhẫn nại được nữa, tách nơi tư mật mềm mại của cô ra, đưa phân thân của mình tiến vào.

Diệp Tư cảm nhận được anh liền lập tức gắt gao cắn chặt lấy, tầng tầng lớp lớp nếp nhăn mềm mại giống như vô số cái miệng nhỏ nhắn mút lấy mãnh thú của anh, khít khao mà âu yếm.

“Bé cưng, bé cưng cắn chú chặt quá, chú không động được…”

Đáp lại anh chính là sự vận động của cái mông tròn trắng nõn của Diệp Tư. Cô đẩy hướng lên phía anh, rồi lại tự thu trở về, nhụy hoa phía dưới vẫn cắn đến sít sao như cũ.

Cô chỉ vừa động đậy thì tư vị mất hồn ấy lập tức khiến da đầu anh run lên. Cảm thấy bé con còn muốn tự mình động thân, anh lập tức dùng hai tay bắt lấy bờ mông trắng nõn, lưng dùng lực mạnh mẽ di chuyển thúc vào.

Trên tấm lưng trắng nõn của cô gái nhỏ lấm tấm nhiều dấu vết anh để lại, lỗ chân lông khít nhỏ rịn ra chút mồ hôi, hông của cô hạ thấp xuống, mông vểnh lên thật cao hình thành một độ cong mê người, mà dụ hoặc người nhất chính là hoa tâm giấu giữa hai cánh hoa trắng, mãnh thú của anh đang nhanh chóng vào vào ra ra bên trong hai cánh hoa kia.

Anh bị cảnh tượng trước mắt kích thích đến khôn cùng, bàn tay to nhẹ nhàng nắm lấy cái mông đang vểnh cao, trên làn da trắng nõn lưu lại một dấu tay màu phấn hồng…

Bình luận