Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cái Chết Huy Hoàng

Chương 8

Tác giả: J. D. Robb

Eve không mấy khó khăn khi liệt kê vài mối liên hệ giữa Cicely Towers và Yvonne Metcalf. Thứ nhất là vụ giết người. Phương pháp và thủ phạm. Cả hai đều là người của công chúng, được tôn trọng, và có được nhiều thiện cảm. Họ thành công trong lĩnh vực họ lựa chọn và cống hiến cho lĩnh vực đó. Cả hai đều có gia đình yêu quý và thương tiếc họ.

Nhưng họ làm việc và đảm nhận trong những lĩnh vực nghề nghiệp và xã hội khác biệt nhau. Bạn bè của Yvonne là nghệ sĩ, diễn viên, nhạc sĩ, trong khi Cicely giao thiệp với những người thực thi luật, các doanh nhân và chính khách.

Cicely là mẫu phụ nữ theo đuổi sự nghiệp, có tổ chức, với thị hiếu hoàn hảo, một người cương quyết bảo vệ đời sống riêng tư.

Yvonne là diễn viên sống thiếu tổ chức, không theo khuôn phép, là người tranh thủ con mắt của công chúng.

Nhưng người nào đấy biết cả hai rõ đến mức và có động cơ mạnh đến mức giết họ.

Cái tên duy nhất trùng khớp mà Eve tìm thấy trong cả cuốn sổ địa chỉ ngăn nắp của Cicely lẫn trong cuốn sổ bừa bộn của Yvonne là Roarke.

Lần thứ ba trong vòng một tiếng, Eve kiểm tra các danh sách trên máy tính của cô, cố tìm ra một mối liên hệ. Một cái tên gợi ý ra một tên khác, một địa chỉ, một nghề nghiệp, một sở thích cá nhân. Một vài đầu mối tìm được lại liên hệ với nhau quá lỏng lẻo đến mức cô không thể biện minh cho việc tiến hành bước tiếp theo để thẩm vấn.

Nhưng cô sẽ làm thế, bởi vì lựa chọn khả dĩ là Roarke. Trong khi máy tính xử lý danh sách rút gọn, cô lại nhìn một lượt vào nhật ký điện tử của Yvonne.

“Quái quỷ thế nào mà cô ta không ghi ra những cái tên?” Eve lẩm bẩm. Có ghi giờ, ngày, đôi khi là những chữ cái đầu, thường là những lưu ý phụ hoặc các biểu tượng thể hiện tâm trạng của Yvonne.

1:00 – ăn trưa ở Crown Room với B. C. Thích quá! Không được đến muộn, Yvonne, mặc áo xanh và váy ngắn. Anh ấy thích phụ nữ lanh lợi chân dài.

Một ngày đẹp ở Paradise. Ơn Chúa. 10:00. Phải cố đến Fitness Palace lúc Tám giờ để tập. Ghê quá.

Những bữa trưa ngon lành, Eve nghĩ. Thỏa thê trong những chốn xa hoa nhất thành phố. Đổ chút mồ hôi trong phòng tập sang trọng. Cuộc sống không tồi, hoàn toàn không. Ai muốn kết thúc cuộc sống đó? Cô lật sang ngày xảy ra vụ giết người.

8:00 – Bữa sáng quyền lực – bộ đồ màu xanh, giày phù hợp. VÌ CHÚA HÃY TỎ RA CHUYÊN NGHIỆP, YVONNE!

11:00 – P. Văn phòng của P. để đàm phán hợp đồng. Có lẽ trước tiên nên tạt vào vài cửa hiệu. Ở SAKS BÁN GIÀY GIẢM GIÁ. Hấp dẫn khủng khiếp.

Ăn trưa – bỏ bữa sáng. Có thể. Nói anh ấy thật tuyệt trong buổi diễn. Chẳng hại gì khi nói dối bạn bè về diễn xuất của họ. Chúa ơi, anh ấy không tuyệt sao?

Gọi điện về nhà.

Vào Saks nếu không vào trước đó.

Năm giờ. Đi uống nước. Chỉ uống nước khoáng thôi, cưng ạ. Mình nói quá nhiều khi suy nghĩ không rõ ràng. Trở nên rạng rỡ, nổi bật. Thúc giục Tune In. $$$***. Đừng quên thiết kế ảnh vào buổi sáng và tránh xa khỏi thứ rượu đó. Về nhà, chợp mắt.

Cuộc gặp lúc nửa đêm. Hẳn phải khẩn cấp. Mặc đồ sọc trắng đỏ, và cười, cười, cười. Quá khứ là quá khứ, đúng không? Đừng bao giờ đến gần cửa ấy. Thế giới nhỏ bé, và thế thôi. Đúng là đồ ngu đần.

Vậy ra cô ta có ghi cuộc hẹn lúc nửa đêm. Không nói ai, ở đâu, về việc gì, nhưng cô ta muốn ăn mặc thật đẹp. Một người cô ta biết, từng là tình nhân. Quá khứ. Rắc rối trong quá khứ?

Tình nhân? Eve lẩm nhẩm. Cô không nghĩ vậy. Yvonne không vẽ hình quả tim xung quanh hoặc tự nhủ phải trở nên gợi cảm, gợi cảm, gợi cảm. Eve nghĩ mình bắt đầu hiểu cô gái này. Yvonne vui thú với bản thân, sẵn sàng vui đùa, thích thú cách sống của mình. Và cô ta tham vọng.

Cô ta không tự nhủ phải cười, cười, cười cho một cơ hội nghề nghiệp sao? Một vai diễn báo chí ca ngợi, một kịch bản mới, và một người hâm mộ có ảnh hưởng.

Cô ta đã nói gì về Roarke? Eve tự hỏi. Hầu như chắc chắn cô ta viết về anh với một chữ R hoa lớn, đậm nét. Cô ta sẽ vẽ hình trái tim xung quanh ngày hẹn, hoặc biểu tượng đồng đô la, hoặc mặt cười. Như cô ta đã làm mười tám tháng trước khi chết.

Eve chưa xem những ngày trước đó trong nhật ký của Yvonne. Cô nhớ rõ đoạn cuối cùng cô gái viết về Roarke.

Ăn tối với R – 8:30. YUM-YUM. Mặc bộ xa tanh trắng – cho hợp với chàng gấu. Chuẩn bị có thể gặp may. Thân thể anh ấy thật tuyệt – ước sao mình biết được anh ấy nghĩ gì. Ồ, cứ thật gợi tình rồi xem chuyện gì xảy ra.

Eve không muốn biết rõ liệu Yvonne có gặp may không. Rõ ràng họ từng là tình nhân – chính Roarke đã nói thế. Vậy tại sao cô ta không ghi ngày hẹn nào với anh nữa sau hôm mặc bộ xa tanh trắng.

Có gì đó, cô nghĩ, cô phải tìm ra – chỉ phục vụ cho việc điều tra.

Trong khi đó, cô sẽ làm một chuyến đến căn hộ của Yvonne, cố hình dung lại ngày cuối cùng của cô ta. Cô ta phải lên lịch các cuộc phỏng vấn. Và, vì cha mẹ Yvonne gọi cho cô gái ít nhất mỗi ngày một lần, Eve biết cô sẽ phải nói chuyện lại với họ, trấn tĩnh họ trước nỗi đau đớn khủng khiếp và buộc họ phải tìm điều họ không thể tin.

Cô không nề hà những ngày làm việc mười bốn hay mười sáu giờ. Thật ra, ở giai đoạn này của đời mình, cô chào đón chúng.

Bốn ngày sau vụ giết Yvonne Metcalf, Eve thấy trống rỗng. Cô đã chất vấn hàng mấy chục người rất kỹ, đến kiệt sức. Không những cô không thể phát hiện ra một động cơ khả nghi nào, mà cô còn chẳng tìm được ai không yêu mến nạn nhân.

Không chút dấu hiệu về một người hâm mộ thái quá. Hòm thư của Yvonne chất núi, Feeney và chiếc máy tính của ông ta vẫn đang quét các thư trả lời. Nhưng trong phần kiểm tra đầu tiên, không có một lời đe dọa nào, dù ngấm ngầm hay rõ ràng, không một lời đề nghị hoặc gợi ý nào kỳ quặc hay nhạt nhẽo.

Đa số là những lời cầu hôn và đề nghị công việc. Eve lọc chúng ra với hy vọng ít ỏi hoặc không mấy hào hứng, vẫn có khả năng ai đó đã viết cho Yvonne cũng đã viết thư hoặc liên lạc với Cicely. Thời gian càng trôi qua, cơ hội ấy càng trở nên xa vời.

Eve làm điều được trông đợi trong vụ giết người hàng loạt chưa được phá án, cái mà quy định của Sở Cảnh sát đòi hỏi trong giai đoạn điều tra này. Cô sắp đặt một cuộc hẹn với chuyên gia tâm lý.

Trong khi chờ đợi, Eve đấu tranh với cảm giác lẫn lộn về bác sĩ Mira. Người phụ nữ đó thông minh, sâu sắc, khá hiệu quả, và giàu lòng trắc ẩn.

Đó chính xác là những lý do khiến Eve lê chân đến. Cô phải nhắc nhở mình lần nữa rằng cô không đến gặp Mira vì những lý do cá nhân hay vì Sở Cảnh sát gửi cô đến để trị liệu. Cô không định đi Xét nghiệm, họ không định thảo luận về suy nghĩ của cô, cảm xúc của cô – hay ký ức của cô.

Họ sẽ mổ xẻ tâm lý kẻ giết người.

Tuy vậy, cô phải tập trung giữ nhịp tim cân bằng, giữ cho hai bàn tay khô ráo và không run rẩy. Khi cô được dẫn vào phòng Mira, Eve tự nhủ chân mình đang run là do mình mệt mỏi, chẳng gì khác.

“Trung úy Dallas.” Đôi mắt xanh nhạt của Mira lướt nhìn khuôn mặt Eve, nhận thấy sự mệt mỏi. “Xin lỗi để cô phải đợi.”

“Không sao.” Mặc dù thích đứng hơn, nhưng Eve ngồi xuống chiếc ghế cạnh Mira. “Cảm ơn bà đã tiếp cận vụ này nhanh đến vậy.”

“Chúng ta đều làm việc của mình theo khả năng tốt nhất,” Mira nói, giọng dịu dàng.

“Và tôi rất có thiện cảm và tôn trọng Cicely Towers.”

“Bà biết bà ấy?”

“Chúng tôi đồng lứa, bà ấy đã tham vấn tôi trong nhiều vụ án. Tôi thường làm chứng cho bên công tố – cũng như cho bên bào chữa,” bà nói thêm, mỉm cười. “Nhưng cô biết điều đó.”

“Chỉ là trao đổi thôi.”

“Tôi cũng ngưỡng mộ tài năng của Yvonne Metcalf. Cô ấy mang nhiều hạnh phúc cho thế giới. Người ta sẽ nhớ cô ấy.”

“Có một kẻ không nhớ ai trong hai người ấy.”

“Đúng thế.” Mira lập chương trình cho máy Auto Chef pha trà, với phong thái uyển chuyển và thanh nhã. “Tôi nhận ra hẳn sẽ có lúc cô gặp chút áp lực, nhưng tôi làm việc tốt hơn nếu có một chút kích thích. Và trông cô như thể cô sẽ cần đến chút kích thích.”

“Tôi ổn.”

Nhận thấy sự thù nghịch được kiểm soát trong giọng nói, Mira chỉ nhíu mày. “Làm việc quá sức, như mọi khi. Chuyện này xảy ra với những người làm đặc biệt tốt công việc của mình.” Bà đưa trà cho Eve, một chiếc chén sứ đẹp. “Giờ, tôi đã đọc báo cáo của cô, những bằng chứng cô thu thập, và các giả thuyết của cô. Hồ sơ tâm lý của tôi,” bà nói, nhấn vào chiếc đĩa được niêm phong đặt trên bàn ở giữa họ.

“Bà đã làm xong.” Eve không che giấu được sự bực dọc. “Bà có thể chuyển dữ liệu cho tôi để tôi khỏi tốn công đi lại.”

“Tôi có thể làm vậy, nhưng tôi thích trao đổi với cô điều này, trực tiếp. Eve, cô đang đối mặt với một điều, một người, rất nguy hiểm.”

“Tôi nghĩ là mình biết điều đó, bác sĩ. Hai phụ nữ đã bị cắt cổ.”

“Hai phụ nữ, cho đến giờ.” Mira nói khẽ và ngồi lại. “Tôi e sẽ có thêm nạn nhân. Sớm thôi.”

Vì cô cũng tin vậy, Eve lờ đi cơn lạnh thoáng chạy dọc xương sống. “Tại sao?”

“Quá dễ hiểu. Quá đơn giản. Một công việc đã thực hiện rất tốt. Có sự thỏa mãn trong đó. Cũng có yếu tố gây chú ý. Bất kỳ kẻ nào đã ra tay giết người giờ có thể ngồi tại nhà xem mọi việc diễn ra. Các phóng sự, xã luận, nỗi thương tiếc, lễ tang, mảng điều tra được công khai.”

Bà dừng lại nhấp trà. “Cô có giả thuyết của mình, Eve. Cô ở đây, nên tôi có thể phối hợp xây dựng hoặc tranh luận phản bác giả thuyết đó.”

“Tôi có nhiều giả thuyết.”

“Cô chỉ tin vào một giả thuyết.” Mira cười thông thái, nhận thấy rằng điều đó khiến Eve nổi nóng. “Danh tiếng. Hai phụ nữ đó còn điểm chung nào khác ngoài sự nổi bật trước công chúng? Họ không cùng phạm vi xã hội hoặc nghề nghiệp. Họ không hay lui tới cùng những cửa hàng, trung tâm chăm sóc sức khỏe, hoặc chuyên gia thẩm mỹ. Điểm chung giữa họ là sự nổi tiếng, mối quan tâm của công chúng, và một dạng quyền lực.”

“Đó là cái kẻ giết người ghen tị.”

“Chính xác điều tôi muốn nói. Cũng như oán giận và ao ước, bằng cách giết họ, để phơi mình trong sự chú ý được phản chiếu. Chính những vụ giết người đều vừa độc ác vừa sạch sẽ một cách bất thường. Khuôn mặt người chết không bị hư hại, cũng như thi thể họ. Một nhát cắt ngang cổ, từ phía trước, theo giám định pháp y. Đối diện. Lưỡi dao là vũ khí cá nhân, một phần nối dài của bàn tay. Nó không xa cách như tia laze hay như thuốc độc. Tên sát nhân muốn cảm giác giết người, nhìn thấy máu, ngửi thấy máu. Sự trải nghiệm trọn vẹn khiến y hoặc thị, kẻ đánh giá cao việc giữ quyền kiểm soát, tuân theo một kế hoạch.”

“Bà không tin đó là một sát thủ được thuê.”

“Luôn có khả năng đó, Eve, nhưng tôi nghiêng về phía sát nhân là một người tham gia tích cực thay vì kẻ giết thuê. Thế mới có những món đồ.”

“Chiếc ô của Towers.”

“Giày phải của Metcalf. Cô đã không để lộ cho báo chí tình tiết đó.”

“Gần như thế.” Eve cau có nhớ lại Morse và đội của hắn xâm phạm hiện trường. “Một kẻ giết người chuyên nghiệp sẽ không lấy đi một món đồ, và việc giết người được tính toán quá kỹ càng, không thể xem đó là một vụ tấn công trên phố.”

“Tôi đồng ý. Cô đang gặp một kẻ có đầu óc tổ chức, một kẻ tham vọng. Tên giết người đang háo hức với công việc của hắn ta, đó là lý do sẽ có vụ giết người khác.”

“Hoặc cô ta,” Eve nói. “Có thể suy luận kẻ giết người là phụ nữ dựa trên yếu tố ghen ghét. Hai phụ nữ này là những người mà cô ta muốn trở thành. Xinh đẹp, thành đạt, được ngưỡng mộ, nổi tiếng, mạnh mẽ. Những kẻ yếu đuối thường muốn giết người.”

“Đúng, thường là thế. Từ dữ liệu chúng ta có ở thời điểm này khó có thể xác định giới tính kẻ giết người, chỉ có thể tiếp cận yếu tố xác suất rằng kẻ giết người nhắm vào phụ nữ được công chúng chú ý.”

“Tôi nên làm gì với điều đó, bác sĩ Mira? Đặt máy theo dõi an ninh vào mỗi phụ nữ nổi bật, danh tiếng, thành đạt trong thành phố này? Bao gồm cả bà?”

“Lạ thật, tôi nghĩ cô có nhiều khả năng hơn đấy.”

“Tôi?” Eve lắc nhẹ tách trà cô chưa kịp đụng, rồi đặt nó lên bàn mà nói. “Thật tức cười.”

“Tôi không nghĩ thế. Cô đã trở thành một khuôn mặt quen thuộc, Eve. Vì công việc, chắc chắn, và đặc biệt nhất là vụ án mùa đông vừa qua. Cô rất được tôn trọng trong lĩnh vực của cô. Và,” bà tiếp tục trước khi Eve có thể xen vào, “cô cũng có một mối liên hệ quan trọng hơn với cả hai nạn nhân. Tất cả đều có mối quan hệ với Roarke.”

Eve biết khuôn mặt cô không còn chút máu. Đó không phải là thứ cô có thể kiểm soát. Nhưng cô có thể giữ cho giọng nói mình bình thản và rắn rỏi. “Roarke có quan hệ làm ăn, một mối quan hệ thứ yếu, với Towers. Với Metcalf, khía cạnh tình cảm trong quan hệ giữa họ đã chấm dứt lâu rồi.”

“Vậy mà cô cảm thấy cần phải bảo vệ anh ta trước tôi.”

“Tôi không bảo vệ anh ấy,” Eve cướp lời. “Tôi đang nói sự thật. Roarke thừa khả năng tự bảo vệ.”

“Hẳn rồi. Anh ta thông minh, mạnh mẽ, đầy sức sống. Nhưng cô vẫn lo lắng cho anh ta.”

“Theo ý kiến chuyên môn của bà, Roarke có phải là kẻ giết người?”

“Hoàn toàn không. Tôi chắc chắn rằng, nếu phân tích anh ta, tôi sẽ thấy bản năng giết người của anh ta đã phát triển mạnh.” Sự thật là Mira muốn có cơ hội nghiên cứu tâm lý của Roarke. “Nhưng động cơ của anh ta phải rất rõ ràng. Rất yêu hoặc rất ghét. Tôi ngờ rằng hẳn có nhiều thứ khác khiến anh ta vượt quá giới hạn. Thư giãn đi Eve,” Mira nói khẽ. “Cô không yêu một kẻ giết người đâu.”

“Tôi không yêu ai cả. Và cảm xúc cá nhân của tôi không phải là vấn đề ở đây.”

“Ngược lại, trạng thái tâm lý của điều tra viên luôn là vấn đề. Và, nếu buộc phải đưa ra ý kiến về cô, tôi sẽ phải nói là tôi thấy cô gần như kiệt sức, bị giằng xé cảm xúc và buồn phiền sâu sắc.”

Eve cầm lấy đĩa hồ sơ đứng dậy. “Thật may là bà không buộc phải đưa ý kiến. Tôi hoàn toàn đủ khả năng làm việc của mình.”

“Tôi không nghi ngờ gì chuyện đó. Nhưng cô phải trả giá nào?”

“Cái giá sẽ cao hơn nếu tôi không làm điều đó. Tôi định tìm kẻ giết hai phụ nữ này. Rồi sẽ tùy thuộc vào ai đó như Cicely Towers sẽ cho kẻ kia vào tù.” Eve cho đĩa vào túi xách. “Còn một mối liên hệ nữa bà bỏ qua, bác sĩ Mira. Điểm chung giữa hai phụ nữ này.” Mắt Eve hằn học và lạnh lùng. “Gia đình. Cả hai người đều có gia đình thân thiết vốn là một phần lớn và quan trọng trong đời họ. Với tôi, đó cũng là một mục tiêu khả dĩ. Bà không nghĩ thế sao?”

“Có thể. Cô có nghĩ về gia đình mình không, Eve?”

“Đừng chọc tức tôi.”

“Cô đã đề cập trước,” Mira lập luận. “Cô luôn thận trọng về những điều cô nói với tôi, nên tôi phải giả định trong đầu cô đang nghĩ đến gia đình.”

“Tôi không có gia đình,” Eve phản bác. “Và tôi đang nghĩ đến kẻ giết người. Nếu bà muốn báo cáo lên Chỉ huy là tôi không phù hợp với nhiệm vụ, thế cũng không sao.”

“Bao giờ cô mới tin tôi?” Sự mất kiên nhẫn, lần đầu tiên Eve nhận thấy, xuất hiện trong giọng nói thận trọng. “Cô không thể tin là tôi quan tâm đến cô sao? Thật vậy, tôi quan tâm,” Mira nói khi Eve trố mắt ngạc nhiên. “Và tôi hiểu cô hơn là cô muốn thừa nhận đấy.”

“Tôi không cần bà phải hiểu tôi.” Nhưng trong giọng Eve đã lộ rõ bực dọc. Chính cô cũng nghe thấy. “Không phải tôi đang làm xét nghiệm hoặc đến đây để trị liệu.”

“Ở đây không có máy ghi âm.” Mira đặt tách trà xuống đánh xịch khiến Eve cho tay vào túi áo. “Cô nghĩ cô là đứa trẻ duy nhất sống trong sợ hãi và bị lạm dụng sao? Là phụ nữ duy nhất phải đấu tranh để vượt qua nó sao?”

“Tôi chẳng phải vượt qua gì cả. Tôi không nhớ…”

“Cha ghẻ tôi đã cưỡng hiếp tôi nhiều lần từ khi tôi mười hai đến mười lăm tuổi,” Mira nói điềm tĩnh, và ngăn chặn sự lạnh lùng phản kháng của Eve. “Trong ba năm đó, tôi đã sống mà không bao giờ biết được khi nào nó xảy ra, chỉ biết là nó sẽ xảy ra. Và sẽ không ai nghe tôi cả.”

Run rẩy, buồn nôn, Eve khoanh tay ôm mình. “Tôi không muốn biết. Sao bà nói với tôi?”

“Vì nhìn vào mắt cô tôi nhận ra chính mình. Nhưng cô có người lắng nghe, Eve.”

Eve đứng khựng lại, liếm môi. “Tại sao việc đó dừng lại?”

“Vì cuối cùng tôi đủ can đảm để đến trung tâm chống lạm dụng, kể tất cả cho luật sư, đi khám nghiệm, về sinh lý và tâm lý. Sự kinh sợ, cũng như nỗi khổ nhục, không còn lớn nữa.”

“Sao tôi phải nhớ lại?” Eve hỏi. “Nó qua rồi.”

“Sao cô không ngủ được?”

“Vụ điều tra…”

“Eve.”

Giọng nói dịu dàng khiến Eve nhắm mắt. Thật khó, dù có cố gắng, để đấu tranh với lòng thương xót lặng thầm đó. “Những hồi tưởng,” cô nói, thấy ghét bản thân vì yếu đuối. “Những ác mộng.”

“Về chuyện xảy ra trước khi cô được tìm thấy ở Texas?”

“Chỉ là những vệt mờ, những mảnh vụn.”

“Tôi có thể giúp cô kết nối chúng lại.”

“Sao tôi muốn kết nối chúng lại?”

“Cô chưa sẵn sàng bắt đầu sao?” Mira giờ đã đứng lên. “Cô có thể đối phó với việc nó ám ảnh trong tiềm thức. Tôi đã quan sát cô làm thế trong nhiều năm. Nhưng hạnh phúc lảng tránh cô, và sẽ tiếp tục như thế cho đến khi cô tự thuyết phục bản thân rằng mình xứng với nó.”

“Không phải lỗi của tôi.”

“Không.” Mira chạm bàn tay mềm mại lên cánh tay Eve. “Không, không phải lỗi của cô.”

Nước mắt chực tuôn rơi, đó là một cơn sốc và sự bối rối. “Tôi không thể nói về chuyện này.”

“Eve thân mến, cô đã sẵn sàng bắt đầu. Tôi sẽ ở đây khi cô sẵn sàng làm lại thế lần nữa.” Bà đợi cho đến khi Eve tiến đến cửa. “Tôi có thể hỏi một câu không?”

“Bà luôn hỏi những câu hỏi.”

“Sao bây giờ lại không nhỉ?” Mira nói, mỉm cười. “Roarke có khiến cô hạnh phúc không?”

“Thỉnh thoảng.” Eve nhắm mắt và chửi rủa. “Có, có, anh ấy làm tôi hạnh phúc. Ngoại trừ lúc này anh ấy đang khiến tôi khổ đau.”

“Thật đáng yêu. Tôi mừng cho hai người, cố ngủ một chút, Eve. Nếu không dùng thuốc, cô có thể dùng ảo ảnh đơn giản.”

“Tôi sẽ lưu ý.” Eve mở cửa, quay lưng khỏi phòng. “Cảm ơn bà.”

“Không có gì.”

Ảo ảnh không giúp được gì nhiều, Eve quả quyết. Nhất là sau khi xem lại báo cáo giám định tử thi.

Căn hộ quá yên ắng, trống trải. Cô tiếc đã để con mèo ở nhà Roarke. Ít nhất Galahad cũng giúp cô có bầu bạn.

Mắt cô cháy đỏ vì đọc dữ liệu, cô rời khỏi bàn. Cô không đủ sức để tìm Mavis, và cô chán ngấy những hình ảnh trên màn hình.

Cô ra lệnh mở nhạc, nghe chừng ba mươi giây, rồi tắt.

Thức ăn thường có tác dụng, nhưng khi cô vào bếp, cô nhớ ra đã không nạp gì vào Auto Chef nhiều tuần nay. Đồ thừa còn quá ít, và cô không thèm ăn đến mức phải gọi đồ.

Quyết tâm thư giãn, cô thử dùng đôi mắt thực tại ảo mà Mavis đã tặng nhân dịp Giáng sinh. Vì Mavis đã dùng gần đây, nó được thiết lập ở mục Night club, âm thanh vặn hết cỡ. Sau khi điều chỉnh vội vã và chửi bới lăn lộn, Eve lên chương trình Nhiệt đới, Bờ biển.

Cô có thể cảm thấy những hạt cát trắng nóng bỏng dưới chân trần, vạt nắng táp lên da, tiếng rì rầm dịu dàng của biển. Thật tuyệt vời khi đứng trên con sóng nhẹ, ngắm nhìn những con mòng biển nhào xuống, nhấm nháp ly rum và trái cây.

Có bàn tay đặt lên vai trần cô, nắn bóp. Cô thở dài, dựa lên chúng, cảm nhận cơ thể rắn chắc của đàn ông trên lưng mình. Ngoài biển xanh là một con tàu trắng chạy về hướng chân trời.

Thật dễ dàng khi ngả vào cánh tay đang đợi cô, áp môi cô lên đôi môi mà cô mong muốn. Và nằm trên cát nóng với cái cơ thể ăn khớp hoàn hảo với cô.

Cơn phấn khích thật ngọt ngào và yên bình. Nhịp điệu như con sóng vỗ lên làn da. Cô thả lỏng, run rẩy khi nhu cầu lên đến tột đỉnh. Hơi thở của anh phả lên cô, cơ thể của anh kết nối với cô khi cô gào gọi tên anh.

Roarke.

Giận chính mình, Eve tháo mắt kính đặt sang bên. Anh không có quyền xâm nhập, thậm chí ở đây, trong đầu cô. Không có quyền mang cho cô nỗi đau và niềm vui khi tất cả những gì cô muốn là sự riêng tư.

Ô, anh ấy biết anh đang làm gì, cô nghĩ khi đứng phắt dậy bước đi. Anh ấy biết chính xác anh đang làm gì. Và họ sẽ sắp xếp chuyện này, một lần và mãi mãi.

Cô đóng sập cánh cửa sau lưng. Cho đến khi lao qua cánh cổng nhà anh, cô mới sực nghĩ có thể anh không ở một mình.

Ý nghĩ đó thật đáng ghét, thật tàn phá, khiến cô bước lên bậc thang hai bậc một, đập dữ dội vào cửa.

Summerset đang đợi cô. “Trung úy, bây giờ là một giờ hai mươi phút sáng.”

“Tôi biết.” Cô nhếch mép cười khi ông ta bước ra trước mặt cô, chặn đường lên cầu thang. “Thế này cho rõ nhé. Tôi ghét ông, ông ghét tôi. Cái khác là tôi có phù hiệu cảnh sát. Giờ thì tránh đường cho tôi, không là tôi cho ông nhừ đòn vì cản trở cảnh sát đấy.”

Lòng tự trọng như tấm vải lụa bọc lấy ông ta. “Tôi có nên hiểu là cô đến đây, vào giờ này, vì lý do công việc không, Trung úy?”

“Hiểu thế nào tùy ông. Anh ấy đâu?”

“Nếu cô muốn nói về công việc, tôi sẽ vui lòng tìm hiểu xem Roarke hiện ở đâu và xem cậu ấy có sẵn gặp cô không.”

Hết cả kiên nhẫn, Eve thúc tay vào bụng ông ta và vượt qua cái thân thể hom hem của ông ta. “Tôi sẽ tự tìm,” cô nói, bước lên cầu thang.

Anh không có trên giường, dù một mình hay gì khác. Cô hoàn toàn không biết nên cảm thấy thế nào về việc đó, hay sẽ làm gì nếu bắt gặp anh đang xoắn lấy một cô ả tóc vàng. Không muốn nghĩ đến chuyện này, cô xoay gót tiến về phía phòng làm việc của anh, Summerset lẽo đẽo đi theo.

“Tôi sẽ khiếu nại chuyện này.”

“Cứ việc,” cô nói về phía sau.

“Cô không có quyền xâm phạm nhà riêng lúc nửa đêm. Cô không được quấy rầy Roarke.” Ông ta đưa tay ngăn cửa khi cô chạm vào. “Tôi không cho phép.”

Eve ngạc nhiên, ông ta như tắt thở và mặt đỏ gay. Con ngươi gần như kinh hãi trong hố mắt. Nó thể hiện nhiều cảm xúc hơn cô nghĩ ông ta có thể chịu đựng.

“Chắc chuyện này khiến ông són ra cả quần nhỉ?” Trước khi ông ta có thể ngăn cản, cô nhấn máy và cửa trượt mở.

Ông ta nắm lấy cô, và Roarke, vừa bước ra từ phòng làm việc, ngạc nhiên tò mò trông thấy họ túm lấy nhau.

“Nếu chạm tay vào tôi lần nữa, đồ khốn, tôi sẽ cho ông nằm xuống sàn.” Cô giơ nắm đấm ra dọa. “Sự thỏa mãn đáng cho tôi đánh đổi cả cái phù hiệu.”

“Summerset,” Roarke nói nhẹ. “Tôi tin cô ấy làm thật đấy. Để chúng tôi nói chuyện.”

“Cô ta vượt quá quyền hạn…”

“Để chúng tôi lại đây.” Roarke lặp lại. “Tôi xử lý việc này.”

“Tùy ông.” Summerset chỉnh lại áo jacket và bước ra – hơi khập khiễng.

“Nếu anh muốn đuổi em ra,” Eve nói khi bước đến bàn, “anh phải làm tốt hơn tên chó canh cửa kia.”

Roarke chỉ khoanh tay trên bàn. “Nếu anh muốn đuổi em ra thì em sẽ không qua được cửa an ninh.” Anh cố ý liếc nhìn đồng hồ. “Khá muộn cho cuộc thẩm vấn chính thức.”

“Em mệt mỏi khi bị mọi người nhắc nhở về thời gian.”

“Vậy thì,” anh dựa vào ghế. “Anh giúp gì được em?”

Có điện thoại báo riêng cho tôi biết lúc mười hai giờ ba mươi.”

“Từ?”

“Không. Tôi bảo vệ nguồn tin của tôi. Tôi đã gọi về đài, huy động một đội. Đúng không, Sherry?”

“Đúng.” Người cầm máy quay động đậy vai. “Nhóm trực đêm điều chúng tôi ra đây gặp C. J. Đó là công việc của giới truyền hình.”

“Tôi sẽ làm bất cứ điều gì có thể để tịch thu nhật ký điện thoại của anh, Morse, bắt anh thẩm vấn, cho đời anh khốn đốn.”

“Ô, tôi hy vọng cô làm thế.” Khuôn mặt tròn xoe của anh ta lại ánh lên. “Cô sẽ giúp tôi tăng gấp đôi thời gian lên sóng và gia tăng danh tiếng cho tôi. Và cô biết điều gì sẽ thú vị không? Câu chuyện bên lề mà tôi định làm về Roarke và mối quan hệ thân ái của anh ta với Yvonne Metcalf.”

Bụng cô run lên, nhưng cô vẫn giữ giọng ôn hòa. “Coi chừng, Roarke không tử tế như tôi đâu. Đội của anh hãy cuốn xéo khỏi hiện trường,” cô cảnh báo. “Chỉ cần anh động một ngón chân vào, tôi sẽ tịch thu thiết bị của anh.”

Cô quay lại, và khi đã đi đủ xa, cô lôi điện thoại ra. Cô định không tuân theo thủ tục, chấp nhận bị khiển trách hoặc tệ hơn. Nhưng cô phải làm.

Cô có thể nói khi Roarke trả lời rằng anh chưa đi ngủ. “À, Trung úy, thật ngạc nhiên.”

“Em chỉ có một phút. Cho em biết quan hệ của anh với Yvonne Metcalf.”

Anh nhíu mày. “Bọn anh là bạn, một thời rất thân.”

“Là tình nhân.”

“Đúng, không lâu. Tại sao?”

“Vì cô ta chết rồi, Roarke.”

Nụ cười nhạt đi. “Lạy Chúa, như thế nào?”

“Bị cắt cổ. Hãy chuẩn bị sẵn sàng.”

“Đây có phải đề nghị chính thức không, Trung úy?” Anh hỏi, giọng anh cứng như đá.

“Phải thế. Roarke…” Cô ngập ngừng. “Em rất tiếc.”

“Anh cũng vậy.” Anh ngắt máy.

Bình luận