Vừa thấy cha từ trong nhà bước ra sân sau, Nguyên vội ném quả banh về phía ông và kêu lớn:
– Ba ơi! Chụp lấy nè ba!
Ánh nắng mặt trời chói chang khiến ông Bình – cha của Nguyên – phải nheo mắt nhìn theo quả banh vừa rơi xuống bãi cỏ xanh mướt rồi nẩy tung lên vài lần trước khi lăn vào dưới dãy hàng rào sau nhà.
Ông Bình lắc đầu bảo con:
– Hôm nay ba không thể chơi với con được, ba bận lắm.
Rồi ông quay ngoắt lại và nhảy một bước trở vào nhà.
Nguyên vén mấy ngọn tóc loà xoà trước trán, cất cao giọng hỏi chị nó:
– Ba làm gì kỳ vậy chị Thảo?
Thảo từ nãy giờ đã chứng kiến mọi việc, từ tốn trả lời Nguyên:
– Em đã biết rồi mà còn hỏi.
Nói xong, Thảo chà xát hai bàn tay vào chiếc quần jean rồi đưa hai cánh tay lên trời như sẵn sàng bắt quả banh Nguyên sẽ ném cho nó:
– Chị sẽ chơi một chút với Nguyên nhé!
– Cũng được! – Nguyên trả lời bằng một giọng không lấy gì làm hứng thú lắm. Rồi nó chậm chạp tiến về dãy hàng rào để tìm quả banh.
Trong đầu Thảo và Nguyên có vô vàn thắc mắc về thái độ của ông Bình trong thời gian gần đây. Trước kia Thảo thường phân bì với em vì ông Bình chỉ dành thời giờ cho thằng con trai, chơi banh với nó, chơi Nintendo với nó v.v. Nhưng bây giờ thì ông hoàn toàn không còn thời giờ cho những việc ấy nữa. Suốt ngày ông giam mình trong căn phòng biệt lập ở tầng dưới, rất hiếm khi ông nói chuyện với nó.
Thảo cũng có một “tâm sự” buồn như Nguyên vì ba không gọi Thảo là Cô Công Chúa nữa. Tuy Thảo không thích được gọi như thế nhưng ít nhất đó cũng là một dấu hiệu ba còn nhớ đến nó …
… Hai chị em chơi banh với nhau được một lúc, đến lượt Thảo ném banh cho Nguyên. Quả banh ném quá đà khiến Nguyên phải chạy theo để bắt nhưng nó đã bắt hụt và quả banh lăn đi xa. Hai tay chống nạnh, Nguyên giận dữ hét lên:
– Chị ném banh kiểu gì vậy? Chị phải đi nhặt banh về!
– Không, em phải đi nhặt nó mới đúng vì em chụp hụt nó!
– Không, chị phải đi!
– Nguyên, em đã 11 tuổi, đừng xử sự như đứa bé lên hai vậy chứ!
– Còn chị thì như đứa bé lên một!
Thảo thở dài nghĩ: “Dạo này cả nhà mình dễ nổi nóng quá! Mọi việc cũng do ba mà ra. Bầu không khí trong gia đình trở nên căng thẳng từ khi ba bắt đầu vùi đầu vào công việc với mấy loại thảo mộc và các bộ máy kỳ quái của ba. Ba chỉ rời căn phòng đó để lên nhà trên khi cần hít thở không khí một tí, nhưng không bao giờ ba lưu lại với mọi người quá hai phút. Chính mẹ cũng để ý đến điều ấy. Mẹ cảm thấy đầu óc căng thẳng nhưng bề ngoài mẹ vẫn làm như không có gì thay đổi. Thực sự thì mẹ rất lo lắng cho ba.”
Thảo đi nhặt quả banh, ném cho Nguyên. Hai đứa tiếp tục ném qua ném lại trong im lặng được chừng 10 phút.
– Nắng chói quá. Chị bắt đầu thấy nóng rồi. Thôi chúng ta vào nhà.
Nguyên ném quả banh vào bức tường nhà để xe. Nó đến gần Thảo trêu ghẹo:
– Chơi banh với ba thú vị hơn. Ba không bỏ cuộc nhanh như chị và ba ném banh cũng rất chính xác. Chị thì chơi như mấy đứa con gái ….
Thảo gầm gừ trong cổ họng, nhẹ nhàng đẩy Nguyên ra … Bỗng Nguyên buột miệng hỏi:
– Chị Thảo, tại sao ba bị sa thải không được làm việc ở Viện Đại Học nữa?
Thảo nheo mắt, đứng dừng lại. Câu hỏi làm Thảo ngạc nhiên vô cùng:
– Hả?
Khuôn mặt trắng xanh của Nguyên đột nhiên lộ vẻ nghiêm trang. Nó lập lại:
– Tại sao hả chị?
Thảo và Nguyên chưa bao giờ đề cập đến vấn đề ấy từ khi ông Bình bắt đầu làm việc tại nhà. Thật cũng hơi kỳ lạ vì hai chị em chỉ cách nhau một vài tuổi, chúng nó rất thân với nhau, chuyện gì cũng nói với nhau.
Nguyên lại hỏi:
– Gia đình mình dọn về đây để ba làm việc trong Viện Đại Học, có phải không?
– Đúng như thế …nhưng ba đã bị đuổi.- Thảo nói khẽ để tránh không cho ông Bình nghe được.
– Nhưng tại sao? Ba đã làm nổ phòng thí nghiệm à?
Nguyên mỉm cười với ý nghĩ ba nó có thể khiến nổ tung cái phòng thí nghiệm to lớn trong khuôn viên trường đại học ấy.
Thảo lắc đầu:
– Không, ba không làm nổ cái gì cả. Ba là một nhà thực vật học, chuyên nghiên cứu về thảo mộc, chỉ làm việc với cỏ cây hoa lá. Vậy thì ba đâu có cái gì để có thể làm chuyện “long trời lỡ đất” như thế được.
Hai chị em bật cười to sau câu nói của Thảo.
Vẫn với giọng khe khẽ, Thảo tiếp tục câu chuyện:
– Chị không biết đích xác là chuyện gì đã xảy ra, nhưng có lần chị nghe ba nói chuyện điện thoại với ông Mạnh, viện trưởng Viện Đại Học. Em còn nhớ ông Mạnh không? Ông ta là người nhỏ con, ít nói đã có mặt trong bữa ăn tối ngày mà cái lò nướng thịt nhà mình bị bốc cháy đó?
Nguyên gật đầu và hỏi:
– Ông Mạnh đã sa thải ba phải không?
Thảo thì thầm:
– Có lẽ. Theo như chị hiểu thì chuyện ấy có dính dáng đến mấy cái cây do ba trồng trong phòng thí nghiệm và những thí nghiệm đó đã có kết quả ngược lại.
Nói xong Thảo nhún vai:
– Đó là tất cả những gì chị biết. Bây giờ, vào nhà thôi! Chị khát nước quá rồi!
Rồi Thảo thè lưỡi ra và giả vờ rên rỉ như để chứng tỏ sự khát nước vô cùng của nó. Nguyên la lớn:
– Chị làm em gớm quá!
Nó mở cửa và chen vào nhà trước Thảo. Bà Bình đang đứng gần bồn rửa chén, quay lại:
– Chuyện gì khiến con gớm vậy Nguyên?
Thảo nhìn mẹ bỗng nhận thấy hôm nay mẹ có vẻ rất mệt mỏi. Vài nếp nhăn bắt đầu ẩn hiện ở đuôi mắt của mẹ thêm vào mái tóc đã điểm vài sợi bạc trắng.
Bỗng chuông điện thoại reo vang. Bà Bình đang lột vỏ tôm, vội lau tay và hối hả nhấc điện thoại. Thảo lấy một hộp nước cam từ tủ lạnh ra, cắm vào đó một ống hút và theo chân Nguyên lên lầu. Chợt chúng nó nhận thấy cánh cửa dẫn xuống tầng dưới có phòng làm việc của ông Bình hé mở, khác hẵn với mọi hôm lúc nào cũng đóng chặt.
Nguyên đưa tay định đóng lại nhưng không biết nghĩ sao nó dừng lại, đề nghị với Thảo:
– Chúng mình xuống xem ba đang làm cái gì chị Thảo nhé!
Thảo nuốt khỏi cổ những giọt nước cam cuối cùng rồi bóp dẹp chiếc hộp trong tay:
– Ừ!
Thảo cũng biết rằng chúng nó không nên làm phiền cha khi ông đang làm việc nhưng tính tò mò đã thắng lý trí. Cha chúng nó đã khởi sự làm việc trong căn phòng đó từ bốn tuần nay. Ông đã chở về chứa trong căn phòng đó rất nhiều thứ thật hấp dẫn đối với chúng nó: những bộ máy, những ngọn đèn và những loại cây cối lạ lùng. Mỗi ngày, ông giam mình trong ấy ít nhất 8 hoặc 9 tiếng đồng hồ để làm việc gì không ai biết. Và cho đến bây giờ ông cũng vẫn chưa cho chúng nó xem gì cả.
Thảo quyết định:
– Chúng mình đi xuống bây giờ nghe Nguyên!
Thảo “biện hộ” cho quyết định của nó bằng ý nghĩ: “mình có quyền vào căn phòng ấy vì đây cũng là nhà của mình mà. Thêm vào đó, biết đâu ba rất mong việc làm của ba được gia đình chú ý và thích thú.. Ông sẽ cảm thấy bị tổn thương vì các con có vẻ lơ là, không hề ghé mắt vào việc ông đang làm.
Thảo mở cánh cửa ra và hai chị em bước xuống cầu thang hẹp. Nguyên gọi lớn với một giọng sôi nổi:
– Ba ơi! Tụi con có thể xuống xem ba làm việc không?
Hai đứa xuống được nửa bậc thang thì thình lình ông Bình xuất hiện. Ông nhìn hai đứa con bằng một tia mắt giận dữ, làn da ông nhuộm một màu xanh lá cây rất kỳ lạ dưới ánh đèn huỳnh quang. Ông đang nắm chặt bàn tay mặt và chúng nó thấy rõ những giọt máu đỏ tươi rớt xuống chiếc áo choàng trắng của ông.
– Tao cấm chúng mày bước xuống gian phòng này!..- ông hét lên bằng một giọng thật khủng khiếp mà Thảo và Nguyên chưa từng nghe ông nói với chúng bao giờ.
Hai chị em lùi lại, ngạc nhiên nhìn thấy cha la hét như vậy, người cha mà từ trước đến nay rất dịu dàng với chúng nó.
– Tao cấm chúng mày bước xuống đây, nghe rõ chưa? – ông Bình lập lại lời nói lúc nãy trong khi vẫn nắm giữ bàn tay bị thương – Tao cảnh cáo chúng mày tốt hơn hết là đừng bao giờ vào đây nữa!