Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Canh Bạc Hôn Nhân

Chương 5

Tác giả: Sarah MacLean

Cô tỉnh giấc trong ánh sang lờ mờ từ lò sưởi với cái mũi lạnh không chịu nổi khi mọi thứ khác lại ấm áp quá mức.

Bị những việc xảy ra làm mất phương hướng, cô chớp mắt vài lần, cố thích nghi với môi trường xa lạ xung quanh, trước khi những cục than hồng rực rỡ trong lò sưởi và các bức tường mang sắc hồng giúp cô thông suốt trí óc.

Cô đang nằm ngửa trong xấp chăn mền mình đã xếp trước khi ngủ thiếp đi, và được bao bọc bởi một tấm chăn to lớn, ấm áp, tỏa mùi thơm kỳ diệu. Cô vùi chiếc mũi lạnh giá vào lớp vải vài hít vào một hơi thật sâu, cố gắng xác định mùi hương – hỗn hợp pha trộn giữa hương cam bergamot và hương của cây thuốc lá.

Cô quay đầu sang.

Michael.

Cú sốc bùng lên, kế đến là nỗi hoảng loạn.

Michael đang nằm ngủ cạnh bên cô.

À, không hẳn là cạnh bên cô. Áp sát vào cô thì đúng hơn.

Nhưng cảm giác như anh vây quanh khắp người cô.

Anh nằm nghiêng, gối đầu lên một cánh tay đang gập lại, cánh tay còn rảnh vắt ngang qua cơ thể cô, bàn tay giữ chặt lấy phần hông bên kia của cô. Cô hít vào đột ngột vì nhận ra cánh tay anh gần sát thế nào với… các bộ phận… nào đó của mình – nơi không được để ai chạm vào.

Không phải nhiều bộ phận trên người cô sẵn sàng cho những đụng chạm hợp lý, nhưng đó không phải là ý chính.

Tay anh chẳng phải là vấn đề duy nhất. Anh hoàn toàn ấn chặt vào người cô, ngực anh, tay anh, chân anh… và cả những phần khác nữa. Cô không thể quyết định xem mình nên cảm thấy khiếp sợ hay ngây ngất.

Cả hai chăng?

Tốt nhất cô không nên nghiên cứu câu hỏi này một cách triệt để.

Penelope quay người về phía anh, cố tránh những cử động hoặc âm thanh không mong muốn và không thể lờ đi cảm giác cánh tay anh vuốt ve đều đặn khắp thân thể mình khi cô xoay người bên dưới anh. Khi đối mặt với anh, cô buông ra một tiếng thở dài, thận trọng và cân nhắc bước hành động tiếp theo.

Xét kỹ thì không phải ngày nào cô cũng thức dậy trong vòng tay của… à không, dưới cánh tay của… một quý ông.

Không giống một quý ông nhiều lắm, phải không?

Lúc tỉnh, anh hoàn toàn là con người gai góc và luôn căng thẳng. Các cơ hàm bị kéo căng hết mức như dây đàn, cứ như anh đang ở trong trạng thái kìm nén bản thân lại. Nhưng lúc này đây, khi đang ngủ, trong ánh lửa dịu nhẹ, anh trông thật…

Đẹp.

Những góc cạnh vẫn còn đó, sắc bén và hoàn hảo, như thể được bàn tay của một nhà điêu khắc bậc thầy sáng tạo nên – độ nghiêng của quai hàm, phần hơi lõm của cằm, mũi thẳng và dài, đường cong tuyệt mỹ của cặp lông mày, và hai hàng lông mi ấy, giống y như hồi anh còn nhỏ. Chúng dài và rậm đáng kinh ngạc, đen như bồ hóng, vuốt ve phía trên hai má.

Và môi anh. Lúc này không mím chặt lại thành một đường nghiêm nghị, thay vào đó lại đầy đặn và đáng yêu. Đôi môi ấy ngày xưa rất hay mỉm cười, nhưng… chúng đã trở nên nguy hiểm và đầy cám dỗ theo cách chưa bao giờ có khi còn bé. Cô quét ánh mắt lần theo phần đỉnh và rãnh của bờ môi anh, tự hỏi đã có bao nhiêu phụ nữ hôn anh. Tự hỏi về cảm giác miệng anh sẽ như thế nào – mềm mại hay rắn chắc, nhẹ nhàng hay mạnh bạo.

Cô thở ra, sức cám dỗ khiến hơi thở dài thêm và nặng nề.

Cô muốn chạm vào anh.

Cô khựng lại khi nghĩ đến điều này, ý tưởng thật lạ lẫm, ấy thế mà vẫn rất thật.

Cô không nên muốn chạm vào anh. Anh là một gã quái ác. Lạnh lùng, thô lỗ, ích kỷ, và hoàn toàn không có gì giống với cậu bé mà cô từng quen biết. Hay người chồng mà cô đã mường tượng. Suy nghĩ của cô thoáng trở lại lúc trước buổi tối, khi đang mường tượng ra người chồng già tẻ nhạt, thô kệch.

Không. Michael không giống người đàn ông đó chút nào.

Có lẽ đó chính là lý do tại sao cô muốn chạm vào anh.

Cái nhìn của cô còn nấn ná ở miệng anh. Có lẽ không phải ở đó, trên đôi môi đầy cám dỗ, đầy đe dọa… Có lẽ cô muốn chạm vào mái tóc đen và xoăn của anh, như từ trước đến giờ vẫn thế, chỉ thiếu vẻ bất trị trẻ trung. Những lọn tóc quăn nay đã vào nếp gọn gàng, ngay khi vừa chạm nhẹ vào tai và lòa xòa trước trán, cả khi vừa hồi phục sau một ngày đi đường, dưới trời tuyết và những chiếc mũ.

Chúng đủ khôn ngoan để biết rằng không nên nổi loạn.

Phải. Cô muốn chạm vào tóc anh.

Mái tóc của người đàn ông mà cô sẽ kết hôn.

Bàn tay cô đang tự ý di chuyển đến những lọn tóc quăn đen. “Michael”, cô thỏ thẻ lướt ngón tay trên những sợi tóc mượt óng như tơ, trước khi có thể thay đổi ý kiến.

Mắt anh vụt mở ra, như thể anh đã chờ đợi cô lên tiếng, và anh cử động nhanh như chớp, bắt lấy cổ tay cô bằng một bàn tay mạnh mẽ, rắn như thép.

Cô há hốc miệng kinh ngạc trước động tác đó. “Tôi xin lỗi… Tôi không có ý…” Cô cố sức giằng mạnh tay mình một lần, hai lần, và anh thả cô ra.

Cánh tay anh trở về nơi mà nó đã vắt ngang qua – giữa thân người cô – hoàn toàn không đứng đắn, và hành động đó gợi cô nhớ về mọi chỗ họ tiếp xúc. Chân anh ép sát vào chân cô làm cô rối trí, ánh nhìn của anh – một bức tranh ghép từ những mảnh màu che giấu suy nghĩ của mình cực kỳ hiệu quả.

Cô nuốt khan, ngần ngại, rồi nói một câu duy nhất mà mình có thể nghĩ ra. “Anh đang nằm trên giường của tôi.”

Anh không đáp.

Cô tiếp tục nói, “Chuyện này chưa…”. Cô tìm kiếm từ ngữ thích hợp.

“Xong?” Giấc ngủ làm giọng anh trầm khàn và dịu dàng, còn cô không thể kìm lại cơn rùng mình vì sự kích thích chạy xuyên qua người khi nghe từ đó.

Cô gật đầu chỉ vỏn vẹn một lần.

Michael từ từ trượt cánh tay ra khỏi cô, vô cùng chậm, và cô phớt lờ cảm giác hối tiếc bỗng nhiên bùng lên vì mất đi sức nặng ấy. “Anh đang làm gì ở đây?”

“Hồi nãy tôi đang ngủ.”

“Ý tôi là, tại sao anh lại nằm trên giường của tôi?”

“Đây không phải giường của em, Penelope. Nó là của tôi.”

Sự im lặng bao trùm, và cơn rùng mình vì bồn chồn lo lắng trượt dọc xương sống Penelope. Cô phải nói gì đây? Dường như không đứng đắn chút nào khi tranh cãi cho ra lẽ về cái giường của anh. Hoặc về cái giường của cô.

Anh lăn mình nằm ngửa ra, duỗi thẳng cánh tay dài đặt bên dưới má một cách khoan khoái trước khi xoay người qua hướng khác.

Cô cố dỗ giấc ngủ. Thật đấy, cô rất cố gắng.

Cô hít một hơi dài, nghiên cứu cách bờ vai anh uốn cong, kéo miếng vải của chiếc áo sơ mi căng ra. Cô đang nằm trên giường. Với một người đàn ông. Người mà chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành chồng mình, thế nhưng vẫn chưa nắm giữ được tước hiệu. Tình huống này lẽ ra nên cực kỳ gây sốc và tai tiếng. Kích thích đầy tinh quái. Vậy mà… cho dù mẹ cô có nghĩ gì đi chăng nữa khi nghe tin đó, thì tình huống này trông cũng có vẻ chẳng gây sốc gì hết.

Điều đó thực ra mang đến một chút thất vọng. Hình như ngay cả khi đối diện với triển vọng xảy ra một vụ mạo hiểm, cô cũng không biết làm sao cho đúng.

Người chồng sắp cưới của cô có tai tiếng thế nào đi nữa cũng không quan trọng… Cô không thuộc hạng phụ nữ cưỡng ép anh vào vụ bê bối. Việc đó đã được làm sáng tỏ rất rõ rồi.

Mặc dù thế, thậm chí bây giờ, khi chỉ ở riêng trong một trang viên bị bỏ hoang, cô cũng không đủ khả năng giành được sự chú ý của một quý ông.

Cô thở ra thành tiếng, và anh quay đầu về phía cô, cho cô quan sát được một bên tai cong cong hoàn hảo.

Trước đây cô chưa hề để ý đến tai của bất kỳ ai.

“Cái đó là gì thế?”, anh nói bằng giọng trầm khàn.

“Cái đó?”, cô hỏi.

Anh lại lăn người nằm ngửa ra, tranh giành tấm chăn và để một cánh tay của cô trơ trụi trước không khí lạnh trong phòng. Khi trả lời, là lúc anh đang nói với cái trần nhà. “Tôi đủ hiểu biết về phụ nữ để hiểu rằng những tiếng thở dài không bao giờ đơn giản chỉ là những tiếng thở dài. Chúng biểu thị một trong hai thứ. Tiếng thở dài lúc nãy ngụ ý về sự bất mãn của phái nữ.”

“Tôi không lấy làm ngạc nhiên khi anh nhận ra âm thanh đó.” Penelope không thể nhịn được. “Vậy còn ngụ ý kia?”

Anh ghim chặt cô bằng ánh mắt màu nâu lục nhạt đẹp mê hồn. “Niềm thỏa mãn khoái cảm của phái nữ.”

Hơi nóng bừng lên trên má cô. Cô cho rằng anh cũng sẽ dễ dàng nhận ra điều đó. “Ồ.”

Anh hướng sự chú ý trở lại trần nhà. “Em có muốn nói cho tôi biết chính xác chuyện gì khiến em không vui được không?”

Cô lắc đầu. “Không có gì.”

“Em nằm không được thoải mái à?”

“Không.” Những tấm chăn bên dưới là một vật đệm quá êm ái, tương phản với sàn gỗ.

“Em đang sợ hãi sao?”

Cô xem xét kỹ câu hỏi. “Không. Tôi có nên sợ không?”

Anh lướt ánh nhìn qua cô. “Tôi không làm hại phụ nữ.”

“Anh không bao giờ bắt cóc và phát vào mông họ à?”

“Em có bị thương không?”

“Không.”

Anh quay lưng lại với cô lần nữa, chấm dứt cuộc đối thoại, và cô nhìn vào lưng anh một lúc lâu trước khi, không biết do tình trạng mệt lử hay điên tiết, cô buột miệng, “Chỉ có điều khi một phụ nữ bị bắt cóc và bị ép buộc phải bằng lòng kết hôn, cô ấy mong chờ cái gì đó hưng phấn… một chút. Hơn là thế này”.

Anh từ từ lăn người qua đối diện với cô, có vẻ phát bực. Không khí giữa họ dày đặc hơn, và Penelope lập tức nhận rõ về khoảng cách giữa họ, chỉ cách nhau có chút xíu, trên một ổ nệm rơm ấm áp của căn phòng nhỏ, trong một ngôi nhà trống không, nằm dưới một tấm chăn – mà tình cờ lại là cái áo bành tô của anh. Và cô chợt hiểu, đáng lý ra cô không nên ám chỉ rằng buổi tối nay thật buồn chán.

Bởi vì cô không hề chắc chắn mình có sẵn sàng cho việc sắp được trở nên lý thú hơn hay không. Cô vội vàng chữa lại, “Tôi không có ý…”.

“Ồ, tôi nghĩ rằng em đã diễn giải ý muốn của mình rất xuất sắc.” Lời nói nhỏ nhẹ và nham hiểm, và đột nhiên cô không chắc chắn là mình chẳng sợ hãi sau mọi chuyện. “Tôi chưa đủ gây kích thích cho em sao?”

“Không phải tại anh…”, cô nhanh chóng đáp lại. “Toàn bộ…” Cô vung vẩy một bàn tay, giơ cái áo bành tô lên trong khi nghĩ cách hoàn tất câu nói. “Thôi, đừng bận tâm.”

Ánh mắt anh chiếu vào cô – chăm chú, không lay chuyển – và, mặc dù anh không cử động, trông anh cứ như đang trở nên to lớn hơn, lù lù trước mặt cô. Như thể anh đã hút vào một lượng lớn không khí trong phòng. “Tôi có thể làm sao để khiến đêm nay đối với em được thỏa mãn ước nguyện hơn, thưa quý cô?”

Câu hỏi nhẹ nhàng ấy mang lại cho cô một dòng cảm xúc khó tả… Cái cách mà từ thỏa mãn cuộn tròn chầm chậm từ lưỡi anh làm tim cô đập nhanh dần và bụng dạ bắt đầu nôn nao.

Xem chừng đêm nay đang rất mau chóng trở nên cực kỳ kích thích.

Và mọi thứ đang chuyển biến quá nhanh so với sở thích của Penelope. “Không cần đâu”, cô nói bằng tông giọng cao đến mức đáng báo động. “Được rồi.”

“Được?” Từ ngữ lăn dài một cách uể oải trên đầu lưỡi anh.

“Khá ly kỳ.” Cô gật đầu, đưa một tay lên che miệng, giả vờ như đang ngáp. “Thực ra là rất ly kỳ đến nỗi tôi cảm thấy mình kiệt sức không chịu nổi nữa rồi.” Cô định quay lưng về phía anh. “Tôi nghĩ mình sẽ chúc anh ngủ ngon.”

“Tôi không nghĩ vậy đâu”, anh nói, lời nói dịu dàng to như tiếng súng trong khoảng cách bé xíu giữa họ.

Và rồi anh chạm vào cô.

Michael nắm chặt lấy cổ tay cô, ngăn cô cử động, xoay cô lại đối diện với anh, để cô nhìn vào ánh mắt không nao núng của mình. “Tôi rất ghét việc buổi tối nay lại làm cho em không được… toại nguyện.”

Không được toại nguyện.

Từ ngữ đâm chồi nảy lộc tận sâu trong bụng Penelope, và cô hít thở sâu, cố gắng làm những cảm xúc đang khuấy động trong người lắng xuống.

Không có tác dụng.

Lúc đó anh lại cử động, bàn tay trượt khỏi cổ tay cô, di chuyển đến hông cô, và ngay khoảnh khắc ấy, tất cả nhận thức của cô tập trung vào chỗ đó, bên dưới các lớp váy áo, váy lót và áo choàng không tay, nơi cô chắc rằng mình có thể cảm nhận được hơi nóng như lửa từ bàn tay to lớn của anh. Anh không siết chặt vòng kìm kẹp, không làm bất cứ việc gì để lôi cô lại gần hơn, không tìm cách để xê dịch cô. Cô biết rõ mình có thể giật ra… biết rõ mình nên thoát ra… ấy thế mà…

Cô không muốn làm vậy.

Thay vào đó, cô phân vân, bên bờ vực tiến đến điều gì đó mới mẻ, khác biệt và hoàn toàn kích thích.

Cô nhìn vào mắt anh, đôi mắt đen huyền trong ánh lửa từ lò sưởi, và lặng thầm cầu xin anh hãy làm gì đó đi.

Nhưng anh không làm gì cả. Thay vì thế, anh lại nói, “Chơi nước bài của em đi, Penelope”.

Miệng cô há hốc trước lời nói đó, trước việc anh trao tặng cho cô quyền lực trong suốt khoảng thời gian tới, và cô nhận ra đây là lần đầu tiên trong suốt cuộc đời, có một người thực sự cho mình cơ hội giành quyền tự do chọn lựa.

Không mỉa mai sao, khi đó lại là người đàn ông này. Người vừa mới lấy đi hết các lựa chọn của cô chỉ trong vòng mấy tiếng đồng hồ.

Nhưng ngay lúc này, quyền tự do mà anh đã nói đến, nó đang ở đây. Cuộc phiêu lưu mà anh đã hứa. Quyền lực ấy thật kích thích và đầy mãnh liệt. Hấp dẫn đến không thể cưỡng lại.

Nguy hiểm.

Nhưng cô không thèm bận tâm, bởi vì chính quyền lực hiểm độc, kỳ diệu đó đưa đẩy cô thốt nên lời.

“Hôn em đi.”

Anh đã sớm cử động, môi anh tóm giữ lấy câu nói.

M thân mến,

Ở đây thật khốn khổ cùng cực – hiện giờ trời nóng hừng hực như dưới địa ngục ấy, mà ngay lúc nửa đêm nữa chứ. Em chắc chắn chỉ mỗi mình em còn thức, nhưng ai lại có thể ngủ trong thời tiết nóng bức nhất của mùa hè ở Surrey chứ? Nếu ngài có mặt ở đây, em chắc tụi mình sẽ bày trò tinh nghịch quỷ quái nào đó ở hồ.

Em phải thú nhận là em rất muốn đi dạo một vòng… nhưng em cho rằng việc đó nằm trong số những việc mà các tiểu thư không nên làm, đúng không?

Đầy nồng nhiệt – P

Trang viên Needham, tháng Bảy, năm 1815

***

P thân mến,

Bậy nào. Nếu có mặt ở đó, ta sẽ là người bày trò tinh quái. Em sẽ liệt kê danh sách tất cả những tình huống mà chúng ta sớm bị bắt quả tang và bị quở trách vì những lỗi lầm mà tụi mình vi phạm.

Ta không chắc lắm về chuyện các tiểu thư nên hay không nên làm gì nhưng những bí mật của em được an toàn khi nói với ta, dù cho nữ gia sư của em không tán thành đi chăng nữa. Nhất là như thế.

– M

Trường Eton, tháng Bảy, năm 1815

Có thể cho rằng Penelope Marbury có một bí mật.

Đó không phải là một bí mật to tát gì lắm, không là gì để có thể lật đổ được Nghị viện hay phế truất được vua… không là gì để có thể phá hủy gia đình cô hay gia đình của bất kỳ ai khác… nhưng đó là một bí mật cá nhân khá sốc – một bí mật mà cô cố hết sức quên đi bất cứ khi nào có thể.

Nó không nên là một bất ngờ, bởi vì, từ trước đến giờ, Penelope luôn sống một cuộc sống gương mẫu – hoàn toàn đoan trang. Tư cách, hành vi tốt đẹp lúc nhỏ đã chín muồi thành lối cư xử kiểu mẫu ưu tú lúc trưởng thành, và cô ứng xử chính xác theo lối xử sự mà người ta trông đợi sẽ thấy được ở những tiểu thư con nhà gia giáo.

Vì thế, sự thật ngượng ngùng là, mặc dù thực tế Penelope Marbury đã từng được vài quý ông theo đuổi, tán tỉnh và thậm chí còn đính hôn với một trong số các quý ông có quyền thế lớn nhất nước Anh, người mà dường như không hề có vấn đề gì về việc biểu lộ niềm say mê khi nó kích động anh ta… Cô chưa từng được hôn.

Cho đến lúc này.

Thật nực cười. Cô biết chứ.

Vì Chúa, bây giờ là năm 1831 rồi. Các quý cô giờ đây đi thấm ướt váy lót và để lộ làn da của họ, và điều cô biết được từ việc có bốn cô em gái là, không có gì sai trái cả khi thỉnh thoảng ta được một người cầu hôn sốt sắng chạm môi – một cách trong sáng.

Có điều chuyện này chưa bao giờ xảy ra trước đây, và nụ hôn này không có cảm giác trong sáng gì hết.

Mà có cảm giác cực kỳ ma lực và không hề giống kiểu hôn mà người ta nhận được từ người chồng sắp cưới.

Cảm giác như đây là điều gì đó mà người ta không bao giờ thảo luận với người chồng sắp cưới.

Michael giật lùi lại chỉ một chút, chỉ vừa đủ thì thầm sát vào môi cô. “Đừng nghĩ nữa.”

Làm sao anh ấy biết được nhỉ?

Không quan trọng. Điều quan trọng là sẽ thật khiếm nhã nếu phớt lờ yêu cầu của anh.

Vì vậy cô để cho bản thân chìm đắm vào nó, cảm giác mới lạ khi đang được hôn, không hiểu sao đôi môi anh vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng, âm thanh hơi thở của anh khàn đục ngay trên má cô. Những ngón tay của anh vuốt ve một cách khéo léo dọc theo cổ cô như một lời thầm thì êm dịu, nâng cằm cô để tiến vào miệng cô dễ dàng hơn. “Tốt hơn nhiều rồi.”

Cô thở gấp khi anh chỉnh lại môi của hai người khớp với nhau và cướp đoạt mọi suy nghĩ của cô chỉ bằng một động tác mơn trớn ngây ngất… tuyệt vời… kỳ diệu.

Đó có phải là lưỡi của anh?

Nó đang… vuốt nhẹ theo đường giữa đôi môi khép lại của cô một cách phi thường, dỗ dành cô mở ra, rồi có vẻ như anh đang choán lấy tâm trí cô, và còn hơn cả sẵn lòng, cô để điều ấy diễn ra. Anh chầm chậm vạch một đường lửa dọc theo bờ môi dưới của cô, và Penelope tự hỏi liệu một người nào đó có thể phát điên vì khoái cảm không.

Chắc chắn không phải người đàn ông nào cũng hôn như thế này… khiến phụ nữ chẳng thể làm được gì khác.

Anh dứt ra. “Em lại đang nghĩ nữa rồi.”

Đúng là thế. Cô đang nghĩ anh thật tuyệt mỹ. “Em không thể kiềm chế được.” Cô lắc đầu, chạm vào anh.

“Thế thì tôi sẽ không làm đúng cách được.”

Ôi trời. Nếu anh hôn cô đúng cách hơn một chút nữa thì sự minh mẫn của cô sẽ ở trên bờ vực nguy hiểm mất.

Không chừng nó đã gặp nguy rồi.

Cô thật sự, thật lòng không quan tâm.

Chỉ cần anh cứ tiếp tục làm thế.

Bàn tay cô di chuyển một cách vô thức, vươn lên, nhẹ nhàng vuốt ve luồn vào tóc anh, kéo anh lại gần hơn, cho tới khi môi anh ở trên môi cô lần nữa, và lần này… lần này, cô hoàn toàn thả lỏng để tận hưởng niềm vui sướng.

Và hôn lại anh, say sưa với âm thanh trầm đục dâng lên từ cổ họng anh – âm thanh vặn xoắn từ từ chạy thẳng vào tận xương tủy cô và nói với cô, mà không cần dùng lời, rằng mặc dù thiếu kinh nghiệm nhưng cô đã làm rất tốt.

Rồi bàn tay anh cũng di chuyển, đi lên, lên mãi cho đến khi cô tưởng mình có thể chết nếu anh không chạm vào cô… ở đó, ngay phần cong cong của bầu ngực. Anh trượt tay một cách xấu xa vào bên trong làn vải bị rách của chiếc áo đầm, chỗ mà anh đã xé toạc để khỏi phải vướng vào việc quyến rũ phiền hà.

Làm như thể anh sẽ gặp phải bất kỳ vấn đề rắc rối gì không bằng.

Penelope vuốt một bàn tay dọc theo cánh tay anh đến khi ấn được bàn tay anh vào mình, mạnh hơn, vững chắc hơn, kêu tên anh cùng tiếng thở dài trong miệng anh.

Anh dứt ra khi nghe thấy nó, ném chiếc áo bành tô của mình ra sau để phô bày họ trước ánh sáng lò sưởi đang nhạt dần, đẩy tấm áo qua một bên, phơi bày cô trước ánh mắt anh. Tay anh trở về với cô, vuốt ve, nâng lên cho tới khi cô cong người về phía anh.

“Em thích thế không?” Cô nghe được câu trả lời ngay trong câu hỏi. Anh biết rõ cả đời cô chưa bao giờ cảm thấy điều gì mạnh mẽ đến thế. Cám dỗ đến thế.

“Em không nên thích.” Bàn tay cô quay lại bàn tay anh, giữ chặt anh ở đó, áp sát vào cô.

“Nhưng em có thích.” Anh ấn một nụ hôn vào làn da mềm mại ở ngay hõm vai cô trong khi các ngón tay thành thạo của anh tìm thấy nơi cô căng ra chờ sự đụng chạm của mình. Cô hổn hển kêu tên anh. Anh cọ răng mình sát vào một bên dái tai cô cho đến khi cô run lên trong vòng tay anh. “Nói với tôi đi.”

“Thật lạ thường”, cô nói, không muốn phá hỏng khoảnh khắc này, không muốn anh dừng lại.

“Nói tiếp đi em”, anh thì thầm, lột bỏ miếng vải ra khi ép đẩy bầu ngực cô lên, phơi một nhũ hoa đang nhức nhối ra trước căn phòng mát lạnh.

Rồi anh nhìn chằm chằm vào cô, quan sát đầu nhũ hoa săn lại trong không khí hoặc trong cái nhìn của anh… hoặc cả hai, và Penelope đột nhiên cảm thấy ngượng nghịu khủng khiếp, căm ghét những chỗ không hoàn mỹ của mình, ước gì mình đang ở bất cứ đâu ngoại trừ nơi này, cùng với anh, mẫu người đàn ông hoàn hảo này.

Cô với tay túm lấy áo bành tô, lo sợ rằng anh sẽ nhìn thấy cô. Rằng anh sẽ phán xét cô. Rằng anh sẽ đổi ý.

Michael nhanh hơn, giữ chặt cổ tay cô trong bàn tay mình, ngăn chặn hành động đó. “Đừng”, anh gầm gừ, lời nói đầy sức mạnh. “Đừng bao giờ giấu mình khỏi anh.”

“Em không thể ngăn mình được. Em không muốn… anh không nên nhìn.”

“Nếu em tưởng tôi sẽ tránh nhìn vào em thì em điên mất rồi.” Thế là anh di chuyển, quăng cái áo bành tô ra ngoài tầm tay cô, xoay xở cực nhanh với áo đầm bị hỏng, vén các mép bị rách bươm ra.

Rồi anh nhìn chằm chằm vào cô, trong một lúc lâu, đến khi cô không thể nào chịu đựng nổi việc quan sát anh thêm một phút nào nữa, vì sợ hãi rằng anh có thể cự tuyệt cô. Vì cô cực kỳ quen với việc bị cự tuyệt khi dính dáng đến đấng mày râu. Cự tuyệt, chối bỏ và thờ ơ. Và cô không nghĩ là mình có thể chịu được những thứ đó ngay lúc này. Từ anh. Đêm nay.

Penelope nhắm chặt mắt, hít vào một hơi thật sâu, chuẩn bị đối phó với việc anh sắp ngoảnh mặt bỏ đi trước vẻ xấu xí của cô. Những điểm không hoàn mỹ của cô. Cô chắc rằng anh sẽ bỏ đi.

Khi môi anh bao phủ lấy môi cô, cô tưởng mình có thể bật khóc.

Và thế là anh chiếm lấy miệng cô trong một nụ hôn dài, vuốt ve một cách mãnh liệt cho đến khi mọi ý nghĩ về nỗi ngượng ngùng biến mất và được thay thế bằng cơn khao khát, thèm muốn. Chỉ khi cô níu chặt ve áo choàng của anh thì anh mới giải thoát cô khỏi những mơn trớn vô cùng gợi cảm đến nguy hại.

Một ngón tay ranh mãnh của anh biếng nhác xoay tròn quanh đỉnh bầu ngực cô, như thể họ có khối thời gian rảnh rỗi, và cô quan sát hành động ấy, rất khó nhìn thấy được trong ánh sáng cam thẫm của đốm lửa sắp tàn… Khoái cảm tích tụ vào nơi đó, ngay phần đỉnh săn lại, căng cứng… và ở những chỗ nhạy cảm đáng hổ thẹn khác.

“Em có thích thế không?”, anh hỏi, giọng trầm khàn và vẻ đầy huyền bí. Penelope cắn môi và gật đầu. “Nói tôi nghe đi.”

“Vâng… vâng, nó rất tuyệt diệu.” Cô biết điều vừa nói nghe có vẻ mộc mạc và quê mùa, nhưng cô không thể kìm nén vẻ kinh ngạc hiển hiện trong giọng nói của chính mình.

Các ngón tay của anh không dừng lại. “Toàn bộ chuyện này phải tạo cảm giác tuyệt diệu. Hãy nói cho tôi biết nếu mọi chuyện không diễn ra như vậy, và tôi sẽ điều chỉnh tình hình.”

Anh hôn lên cổ cô, răng anh chạy lướt dọc khắp làn da mềm mại ở đó. Anh ngước lên. “Việc đó có tuyệt diệu không?”

“Có.”

Anh tưởng thưởng cô bằng cách ấn những nụ hôn chạy dọc cổ cổ, mút lấy làn da mịn màng ở vai cô, dần trượt lưỡi dọc xuống chỗ nhô lên của một bầu ngực trước khi lượn quanh phần đỉnh căng cứng, cắn nhẹ và mơn trớn. Suốt khoảng thời gian đó, anh tránh động vào nơi mà cô muốn anh hơn cả. “Tôi sắp chiếm đoạt em”, anh cam đoan với làn da cô, một bàn tay lướt xuống phần bụng tròn trĩnh của cô, cảm nhận các múi cơ ở đó căng ra và run lên trước sự đụng chạm của anh. “Tôi sắp biến em từ trong sáng sang đen tối, từ tốt đẹp sang hư hỏng. Tôi sắp làm tổn hại đến em.” Cô không quan tâm. Cô là của anh. Anh sở hữu cô trong khoảnh khắc này, bằng sự đụng chạm này. “Và em có biết chuyện ấy sẽ mang lại cảm giác thế nào không?”

Lần này cô thở dài thành tiếng. “Tuyệt diệu.”

Còn hơn thế nữa.

Hơn cả những gì mà cô từng mơ.

Anh nhìn vào đôi mắt cô, và không cần rời khỏi ánh mắt ấy, anh đưa một đầu nhũ hoa vào cái miệng ấm nóng của mình, bỡn cợt nơi ấy bằng lưỡi và răng trước khi véo nhẹ bằng những cú giật gợi tình, khiến cô phải rên rỉ tên anh, mau chóng chôn vùi các ngón tay vào tóc anh thật sâu rồi bám chặt.

“Michael…”, cô thì thầm, lo sợ rằng mình có thể làm gián đoạn cơn khoái cảm. Cô nhắm mắt lại.

Anh ngẩng đầu lên, và cô ghét anh vì đã dừng lại. “Nhìn tôi này.” Lời nói là một lời yêu cầu. Khi cô nhìn vào mắt anh một lần nữa, bàn tay anh lướt nhẹ xuống bên dưới đống áo đầm của cô, các ngón tay chạm phớt qua nơi nhạy cảm, và cô vụt khép chặt đùi lại cùng với tiếng kêu hoảng sợ nho nhỏ. Anh ấy không thể nào… ở đó được…

Nhưng anh hướng sự chú ý trở lại bầu ngực cô, hôn và mút cho tới khi khả năng kiềm chế của cô biến mất… Đùi cô tách ra, cho phép anh trượt ngón tay vào giữa chúng, nhẹ nhàng đặt tay áp vào cô nhưng không di chuyển – một kiểu quyến rũ tinh quái và kỳ diệu. Cô đông cứng người lại lần nữa nhưng lần này không từ chối anh đi vào.

“Tôi hứa là em sẽ thích điều này. Hãy tin tôi.”

Penelope bật cười run rẩy khi ngón tay anh di chuyển, mở rộng đùi cô, dò tìm lối vào chỗ nhạy cảm nhất. “Lời sư tử nói với cừu non kìa.”

Anh đánh lưỡi ở vùng da mềm mại dưới đáy bầu ngực cô trước khi chuyển sang bên kia, tặng kèm một kiểu quan tâm, ân cần ở đó trong khi cô quằn quại bên dưới và thì thào tên anh. Những ngón tay của anh thật xấu xa, cứ thế dịu dàng, chầm chậm vuốt ve, cho đến khi tìm được lối vào ấm nóng, ẩm ướt.

Anh ngẩng đầu lên, tìm kiếm ánh mắt cô trong khi từ từ trượt một ngón tay dài vào bên trong điểm trung tâm của cô, mang một đợt sóng khoái cảm bất ngờ chạy xuyên qua cô. Anh ấn một nụ hôn vào vùng da giữa đôi gò bồng đào, lặp lại cử động của bàn tay trước khi thì thầm, “Em đã sẵn sàng cho anh. Thật đáng yêu!”.

Cô không thể nào kìm được nỗi xấu hổ. “Em xin lỗi.”

Anh hôn cô chầm chậm và kéo dài, trượt lưỡi mình vào tận sâu bên trong miệng cô trong khi ngón tay bắt chước hành động ấy ở phía dưới, trước khi anh dứt ra, tựa trán mình trên trán cô, và nói, “Điều đó có nghĩa là em muốn tôi. Điều đó có nghĩa là, bất chấp suốt bao nhiêu năm nay, bất chấp tất cả mọi thứ mà tôi đã làm, bất chấp cả những gì mà con người tôi đã trở thành, tôi có thể làm cho em muốn tôi.”

Lát sau, cô sẽ suy ngẫm về lời lẽ của anh, sẽ ước gì phải chi cô nói điều gì đó với anh, nhưng hiện giờ cô không thể nói gì, khi anh thầm thì bên tai cô. “Tôi sắp thám hiểm em… khám phá ra phần nóng bỏng và chỗ mềm mượt của em, toàn bộ mọi phần hư hỏng trong em.”

Anh vuốt ve cô, cảm nhận việc cô rung động quanh mình, yêu cái cách cô đu đưa hông và nơi tinh túy của cô đang căng phồng vì niềm hoan lạc. “Em làm tôi thèm khát quá.”

Đôi mắt cô mở to khi nghe thấy câu đó, nhưng anh không cho cô thời gian để ngẫm nghĩ về nó vì anh lại di chuyển bàn tay lần nữa, nâng hông cô lên và đẩy áo đầm trượt xuống, qua khỏi chân cô và rời ra đến khi cô hoàn toàn trần trụi, rồi anh ở giữa hai chân cô, từ từ tách chúng ra, nói những lời ranh ma nhất trong khi lướt dọc tay theo đôi chân cô. Anh quỳ gối, ấn những nụ hôn dài, dịu dàng và đầy nhục cảm lên làn da mềm mại bên trong cặp đùi phía trên đôi bít tất một chút.

“Thật ra…” Anh tạm ngừng, cuộn xoáy lưỡi mình theo vòng tròn một cách chậm rãi, ngây ngất. “Tôi không nghĩ mình có thể chịu đựng thêm một giây phút nào nữa…” Anh hôn y như vậy ở đùi bên kia. “Mà không…” Lên cao hơn một chút, đến gần chỗ đang nhức nhối hơn. “… Nếm em.”

Và thế là miệng anh ở trên cô, lưỡi anh ve vuốt bằng những nụ hôn dài, chậm rãi, xoắn lại, hầu như không thể chịu đựng nổi ở nơi mà khoái cảm tích tụ, căng tràn và van nài được giải thoát. Cô thét lên, ngồi thẳng dậy trước khi anh ngẩng đầu và ép một bàn tay to lớn lên vùng bụng mềm mại của cô. “Nằm xuống đi… để tôi nếm em. Để tôi chỉ cho em biết việc đó có thể tuyệt vời ra sao. Hãy chú ý quan sát. Nói tôi nghe em thích gì. Em cần gì.”

Và cầu Chúa giúp cô, cô làm thế thật. Khi anh thám hiểm cô bằng cái lưỡi hoàn hảo và đôi môi xấu xa, cô thầm thì những lời khích lệ, cùng lúc vừa tìm hiểu mình muốn gì vừa không chắc về kết quả cuối cùng.

Nữa đi, Michael…

Bàn tay cô trượt vào những lọn tóc quăn, ôm và giữ anh gần cô.

Michael, làm lại đi…

Đùi cô mở rộng ra, sẵn sàng và phóng túng.

Đó, Michael…

Michael…

Anh là tất cả đối với cô. Không có chuyện gì vượt qua được giây phút này.

Và rồi các ngón tay của anh tham gia cùng với lưỡi, và cô tưởng mình có thể chết khi anh ấn mạnh hơn, cọ xát khoan thai hơn, trao cho cô tất cả những thứ mà cô thậm chí không biết để yêu cầu. Đôi mắt cô vụt mở, tên anh được thốt lên trong một tiếng hít vào gấp gáp.

Lưỡi anh di chuyển nhanh hơn, lượn tròn quanh chỗ cô cần anh, rồi cô cựa quậy, mọi kiềm chế biến mất, đầu hàng cơn khoái cảm đang dâng trào, đang leo đến đỉnh… Cô chỉ muốn biết chuyện gì đang chờ đợi tiếp theo.

Cô thì thầm, “Làm ơn, đừng dừng lại.”

Anh không dừng.

Giữ tên anh trên môi, cô chợt nhảy khỏi ngưỡng và nẩy người áp chặt vào anh, van xin thêm nữa khi anh trao nó cho cô bằng lưỡi, môi cùng các ngón tay cho tới lúc cô đánh mất ý thức về mọi thứ… ngoại trừ cơn khoái lạc táo bạo, khác thường mà anh trao cho cô.

Khi Penelope trôi lơ lửng trở về từ đỉnh cực khoái, anh đặt những nụ hôn dài và đáng yêu vào bên trong cặp đùi cô cho đến khi cô thở dài tên anh và vươn tay với lấy những lọn tóc quăn mềm mượt màu gỗ gụ, không muốn gì hơn ngoài việc nằm cạnh anh trong suốt một tiếng… suốt một ngày… suốt cả đời.

Anh khựng lại trước sự đụng chạm của các ngón tay cô khi cô vân vê mái tóc anh, và cứ làm như vậy trong khoảng thời gian dài. Cô đang lả đi vì khoái cảm, cả thế giới của cô chìm vào cảm giác về những lọn tóc xoăn mượt như tơ trong tay mình, trong việc bộ râu của anh cọ cọ vào vùng da mềm mại nơi đùi mình.

Michael.

Cô vẫn giữ im lặng, chờ đợi anh lên tiếng. Chờ đợi anh nói mọi điều mà cô đang nghĩ đến… rằng việc trải nghiệm này thật sự đáng kinh ngạc, và rằng nếu tối nay có biểu lộ bất cứ dấu hiệu nào, thì hôn nhân của họ sẽ còn hơn những gì anh từng hình dung rất nhiều.

Tất cả mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp thôi. Phải thế thôi. Những trải nghiệm như đêm nay không xuất hiện mỗi ngày.

Rốt cuộc Michael cũng cử động, cô cảm thấy được vẻ miễn cưỡng của anh trong hành động kéo áo bành tô lên đắp quanh người mình, bao bọc cô trong hương thơm và hơi ấm trước khi anh lăn người đi rồi đứng thẳng dậy chỉ bằng một động tác êm ru, nhấc cái áo choàng len dài lên được gấp cẩn thận khỏi nơi anh hẳn đã đặt nó trước lúc chiều tối.

Anh mặc vào nhanh như chớp. “Giờ thì thanh danh của em thật sự đã bị tổn hại hoàn toàn rồi”, anh nói, lời nói lạnh nhạt.

Cô ngồi dậy, ghì chặt lấy áo bành tô của anh khi anh mở cửa và quay lại nhìn cô, đôi vai rộng mờ dần vào bóng tối phía bên kia. “Cuộc hôn nhân của chúng ta không cần bàn bạc nữa.”

Sau đó anh bỏ đi. Cánh cửa đóng chặt lại đằng sau anh, nhấn mạnh lời nói của anh, để lại Penelope một mình ngồi trong đống vải vóc, nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Chắc rằng anh sẽ quay trở lại, rằng cô đã nghe nhầm, đã hiểu lầm ý anh.

Rằng mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.

Một lúc lâu sau, Penelope mặc áo vào, những ngón tay run lẩy bẩy khi động đến phần vải bị xé rách. Cô trở lại ổ nệm rơm, cố nén không cho những giọt lệ tuôn rơi.

Bình luận