Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cây Thập Tự Ven Đường

Chương 21

Tác giả: Jeffery Deaver

Dance hối hả bước vào khu vực nhận bệnh nhân cấp cứu tại bệnh viện vịnh Monterey.

Cô bắt gặp TJ đứng giữa tiền sảnh, bộ dạng hết sức bối rối. “Sếp,” anh ta vừa nói vừa nặng nhọc thở hắt ra, nhẹ nhõm khi thấy cô.

“Ông ấy thế nào?”

“Sẽ ổn cả thôi.”

“Có bắt được Travis không?”

“Không phải cậu ta gây ra vụ này,” TJ nói.

Vào đúng lúc ấy, hai cánh cửa phòng cấp cứu bật mở và James Chilton, má băng bó, bước nhanh ra. “Hắn tấn công tôi!” Chilton chỉ tay về phía một người đàn ông mặc vest có khuôn mặt hồng hào, thân hình vạm vỡ. Ông ta đang ngồi cạnh cửa sổ. Đứng cạnh người đàn ông là một nhân viên cảnh sát hạt đô con. Không bận tâm chào đón, Chilton chỉ vào người đàn ông nọ và gắt lên với Dance, “Bắt hắn đi.”

Trong lúc đó, người đàn ông kia bật dậy. “Hắn. Tôi muốn hắn phải vào tù!”

Viên cảnh sát lẩm bẩm, “Ông Brubaker, làm ơn ngồi xuống.” Anh ta nói đủ nghiêm khắc để người đàn ông do dự, ném một cái nhìn đe dọa về phía Chilton rồi ngồi phịch xuống cái ghế làm bằng sợi thủy tinh.

Anh ta bước tới cạnh Dance, thuật lại cho cô hay những gì đã xảy ra. Nửa giờ trước, Arnold Brubaker đang có mặt ở địa điểm dự kiến xây dựng nhà máy khử mặn nước biển cùng một nhóm khảo sát. Ông ta bắt gặp Chilton đang chụp ảnh các loài động vật sinh sống tại đó. Brubaker tìm cách giật máy ảnh của Chilton và hất ông ta ngã xuống đất. Các thành viên nhóm khảo sát đã gọi cảnh sát.

Vết thương, theo Dance đánh giá, có vẻ không mấy nghiêm trọng.

Song Chilton có vẻ như đang lên cơn. “Gã đó đang hủy hoại bán đảo Monterey. Hắn đang hủy hoại tài nguyên thiên nhiên của chúng ta. Hệ động vật và thực vật của chúng ta. Chưa kể tới phá hoại một khu nghĩa địa của người Ohlone.”

Các thổ dân Ohlone là những cư dân đầu tiên tại khu vực này của California.

“Chúng tôi không hề định xây cất gì ở gần khu đất của bộ lạc đó cả!” Brubaker hét lên. “Đó là một tin đồn. Và hoàn toàn không đúng!”

“Nhưng mật độ giao thông ra vào khu vực sẽ…”

“Và chúng tôi đang chi ra hàng triệu để di dời các quần thể động vật cũng như…”

“Cả hai người,” Dance quát lên, “Im lặng.”

Tuy vậy, Chilton tiếp tục lao theo quán tính của ông ta. “Hắn còn đập vỡ máy ảnh của tôi nữa. Giống như bọn Quốc xã vậy.”

Brubaker đáp lại bằng một nụ cười lạnh lùng, “James, tôi tin ông là người đã vi phạm pháp luật trước khi cố tình xâm phạm vào lãnh địa tư. Chẳng phải bọn Quốc xã cũng làm thế sao?”

“Tôi có quyền đưa tin về việc hủy hoại nguồn tài nguyên của chúng ta.”

“Và tôi…”

“Được rồi,” Dance gằn giọng, “Thôi ngay!”

Cả hai cùng im lặng trong khi cô được cập nhật những chi tiết của các hành động phạm pháp khác nhau từ viên cảnh sát. Cuối cùng, cô tới cạnh Chilton. “Ông xâm phạm vào lãnh địa tư. Đó là hành vi phạm pháp.”

“Tôi…”

“Im lặng. Còn ông, ông Brubaker, đã tấn công ông Chilton, một hành vi trái pháp luật trừ khi ông ở trong tình trạng có nguy cơ bị nguy hiểm từ một kẻ xâm nhập. Giải pháp là phải gọi cảnh sát.”

Brubaker tức muốn bốc hỏa, nhưng ông ta vẫn gật đầu. Có lẽ do bực bội vì tất cả những gì đã làm chỉ là thụi vào má Chilton. Miếng băng trên mặt có vẻ quá nhỏ.

“Tình trạng hiện tại là cả hai vị đều có những hành vi phạm pháp nhỏ. Nếu các vị muốn thưa kiện, tôi sẽ ra lệnh bắt. Nhưng sẽ là cả hai người. Một vì xâm nhập bất hợp pháp, một vì tấn công hành hung người khác. Thế nào?”

Đỏ mặt tía tai, Brubaker bắt đầu phàn nàn, “Nhưng ông ta…”

“Các vị trả lời thế nào?” Dance hỏi với vẻ bình thản đáng e ngại khiến ông ta im bặt ngay lập tức.

Chilton cau có gật đầu. “Được thôi.”

Cuối cùng, với vẻ thất vọng rõ mồn một trên khuôn mặt, Brubaker lẩm bẩm với Dance, “Được. Nhất trí thôi. Nhưng thế thật không công bằng! Làm việc cả bảy ngày một tuần suốt năm vừa qua, cố gắng để giúp loại trừ hạn hán. Cuộc sống của tôi là thế đấy. Còn ông ta, ngồi ì trong phòng làm việc và chỉ trích tôi, trong khi chẳng thèm nhìn vào thực tế. Mọi người đọc những gì ông ta viết trên blog và nghĩ chúng đúng sự thật. Làm cách nào tôi có thể đối phó với chuyện đó được? Viết một blog cho chính mình ư? Ai có thời gian chứ?” Brubaker buông một tiếng thở dài rồi quay ra phía cửa chính.

Sau khi ông ta đi khỏi, Chilton nói với Dance, “Hắn xây nhà máy đó không phải xuất phát từ một trái tim nhân ái. Vụ làm ăn đó cho phép kiếm bộn tiền, và đó là mối bận tâm duy nhất của hắn. Tôi đã nghiên cứu kỹ lưỡng về câu chuyện này.”

Ông ta im bặt khi Dance quay sang nhìn mình, và nhận ra vẻ mặt tối sầm của cô. “James, chắc ông vẫn chưa biết tin. Lyndon Strickland vừa bị Travis Brigham sát hại.”

Chilton sững người trong giây lát. “Lyndon Strickland, người luật sư hả? Cô chắc chứ?”

“Tôi e là vậy.”

Đôi mắt chủ blog đang nhìn quanh sàn nhà khu cấp cứu, được lát gạch men màu xanh lục và trắng, lau chùi sạch bóng nhưng đã bị mài mòn sau bao năm dưới những bàn chân luôn hối hả. “Nhưng Lyndon đăng bài về mối đe dọa của nhà máy khử mặn nước biển, không phải về Những cây thập tự ven đường. Không, Travis không thể có gì bất bình với ông ấy. Phải là một người khác. Lyndon đã làm rất nhiều người khó chịu. Ông ấy là một luật sư chuyên đại diện cho bên nguyên đơn và luôn tham gia vào những vụ việc gây nhiều tranh cãi.”

“Bằng chứng không cho phép còn chút nghi vấn nào nữa. Chính là Travis.”

“Nhưng tại sao?”

“Chúng tôi nghĩ vì ông ấy đăng bài ủng hộ ông. Việc ở một chủ đề khác không còn quan trọng nữa. Chúng tôi nghĩ Travis đang mở rộng mục tiêu.”

Chilton đón nhận tin này với vẻ im lặng nặng nề, sau đó hỏi, “Chỉ vì ông ấy đã đăng bài đồng ý với tôi về chuyện gì đó?”

Cô gật đầu. “Và việc đó dẫn tôi tới một khả năng mà tôi vẫn lo lắng từ trước. Có thể Travis đang rình rập ông.”

“Nhưng cậu ta có lý do gì để nhằm vào tôi? Tôi chẳng nói lời nào về cậu ta cả.”

Dance nói tiếp. “Cậu ta đã nhắm vào người từng ủng hộ ông. Và lý do của việc mở rộng diện tấn công đó là cậu ta căm giận cả ông nữa.”

“Cô thực sự nghĩ vậy sao?”

“Tôi nghĩ chúng tôi không thể cho phép mình bỏ qua khả năng đó.”

“Nhưng gia đình tôi…”

“Tôi đã ra lệnh cho một xe công vụ trực bên ngoài nhà ông. Một nhân viên từ Sở Cảnh sát hạt.”

“Cảm ơn cô… cảm ơn. Tôi sẽ gọi điện bảo Pat và lũ trẻ cẩn thận để ý tới mọi thứ bất thường.”

“Ông không sao chứ?” cô hất hàm về phía miếng băng bó.

“Chả là gì cả.”

“Ông cần đưa về nhà không?”

“Pat sắp tới đón tôi.”

Dance đưa mắt nhìn ra ngoài. “À, vì Chúa, hãy để Brubaker yên.”

Đôi mắt Chilton nheo lại. “Nhưng cô có biết những hậu quả kế hoạch đó sẽ gây ra…” Ông ta im bặt và giơ hai tay lên ra dấu chịu thua. “Được rồi, được rồi. Tôi sẽ tránh xa đất của ông ta.”

“Cảm ơn.”

Dance bước ra ngoài và mở điện thoại. Nó đổ chuông ba mươi giây sau đó. Michael O’Neil. Cô thấy phấn chấn khi nhìn số của anh hiện lên.

“Chào.”

“Tôi vừa nghe báo cáo. Về Chilton. Ông ta bị tấn công hả?”

“Ông ta không sao,” cô thuật lại những gì đã xảy ra.

“Xâm nhập bất hợp pháp. Hợp với ông ta đấy. Tôi đã gọi về văn phòng Sở. Họ đang tập hợp báo cáo điều tra hiện trường từ chỗ Strickland bị bắn. Tôi đã giục họ làm nhanh. Nhưng không tìm được gì hữu ích cả.”

“Cảm ơn,” Dance hạ giọng xuống, và tự thấy thú vị vì điều đó, rồi kể cho O’Neil cuộc gặp kỳ cục với Hamilton Royce.

“Tuyệt. Càng lắm đầu bếp càng hỏng súp.”

“Tôi đang muốn quẳng hết bọn họ vào nồi súp,” Dance thì thầm. “Và bật lửa thật to.”

“Tay Royce này muốn đóng cửa blog?”

“Phải. Tôi đoán là lo lắng về quan hệ với công chúng.”

O’Neil nói, “Tôi gần như thấy ái ngại cho Chilton.”

“Thử dành mười phút với ông ta xem, anh sẽ cảm thấy khác liền.” O’Neil tặc lưỡi. “Kiểu gì tôi cũng đang định gọi cho anh, Michael. Tối nay tôi đã bảo bố mẹ tôi tới cùng ăn tối. Mẹ tôi cần được động viên. Tôi rất vui nếu anh có thể đến,” cô nói thêm. “Anh cùng Anne và các cháu.”

Một thoáng im lặng. “Tôi sẽ cố. Tôi thực sự đang ngập đầu trong vụ Container này. Còn Anne đã đi San Francisco. Một phòng trưng bày sắp tổ chức buổi triển lãm những bức ảnh chụp gần đây của cô ấy.”

“Thật thế sao? Ấn tượng quá.”

Dance nhớ lại cuộc nói chuyện chiều hôm trước về chuyến đi sắp diễn ra của Anne O’Neil lúc hai người định cùng ăn sáng sau cuộc gặp với Ernie Seybold. Dance có vài quan điểm khác nhau về người phụ nữ này, trong đó tích cực nhất là về tài năng của cô ấy với tư cách nhiếp ảnh gia.

Hai người ngắt liên lạc, Dance tiếp tục đi tới chỗ chiếc xe của cô, vừa đi vừa lấy tai nghe iPod ra. Cô cần một chút âm nhạc. Cô lướt qua danh sách bài hát, cố gắng cân nhắc giữa nhạc La Tinh hay Celtic thì điện thoại di động của cô lại rung. Người gọi là Jonathan Boling.

“Chào,” cô nói.

“Chilton bị tấn công, chuyện này đang làm xôn xao cả CBI ở đây. Việc gì xảy ra vậy? Ông ta không sao chứ?”

Nữ đặc vụ thuật lại cho anh các tình tiết. Jon lấy làm nhẹ nhõm khi không có ai bị thương tích nghiêm trọng, song từ giọng nói, cô có thể đoán chắc anh có tin gì đó muốn báo.

Cô liền im lặng, và Boling hỏi, “Kathryn, cô đang ở gần văn phòng chứ?”

“Tôi không định quay lại đó. Tôi sẽ đi đón các con và quay về làm việc tại nhà,” cô không nói với anh chuyện muốn tránh mặt Hamilton Royce và Overby. “Sao vậy?”

“Có mấy việc. Tôi có danh sách những người đã đăng bài ủng hộ Chilton. Tin tốt, tôi đoán thế, là không có nhiều người lắm. Chuyện này cũng điển hình thôi. Trên các blog luôn có nhiều người phản đối hơn ủng hộ.”

“Hãy gửi email danh sách đó cho tôi, và tôi sẽ gọi điện thoại cho họ từ nhà mình. Còn gì không?”

“Trong khoảng một giờ nữa chúng ta sẽ xâm nhập được vào máy tính của Travis.”

“Thật sao? Ồ, thế thì hay quá,” Tiffany hay Bambi[1] có vẻ là một hacker rất cừ.

[1. Dance ám chỉ mối quan hệ của Boling với các sinh viên.]

“Tôi sẽ sao ổ cứng của cậu ta sang một ổ đĩa riêng. Tôi nghĩ cô sẽ muốn xem qua.”

“Tất nhiên rồi.” Dance chợt nảy ra một ý nghĩ. “Anh có kế hoạch nào tối nay chưa?”

“Chưa, tôi đã tạm hoãn những kế hoạch đạo chích của mình lại trong lúc giúp các vị.”

“Vậy hãy mang máy tính tới nhà tôi. Tôi có mời bố mẹ và mấy người bạn tới ăn tối.”

“À được, tất nhiên rồi.”

Cô cho anh địa chỉ và hẹn thời gian.

Hai người ngừng liên lạc.

Lúc Dance đứng cạnh xe của mình trong bãi đỗ của bệnh viện, cô trông thấy vài điều dưỡng viên và y tá đi làm về. Họ chăm chú nhìn cô.

Dance quen biết một ít trong số họ và mỉm cười. Một hai người gật đầu chào lại, song với thái độ hờ hững, nếu không nói là lạnh lùng. Tất nhiên rồi, cô thầm nhận ra, họ hẳn đang nghĩ: Mình đang nhìn con gái một người phụ nữ có thể đã giết người.

Bình luận
× sticky