QUYỂN 2: YÊN HẬN TRIỀN MIÊN
Cuối cùng kỳ thi tốt nghiệp trung học cũng kết thúc, chỉ cần đợi điền nguyện vọng nữa thôi là Tả Á đã hoàn toàn được tự do. Một ngày sau kỳ thi tốt nghiệp kết thúc, Chung Dương hẹn Tả Á ra ngoài đi chơi. Tả Á nói với Kiều Trạch cả ngày nay cô sẽ đi chơi với bạn, Kiều Trạch chỉ hỏi qua loa vài câu, dặn dò cô chú ý an toàn sau đó cho cô đi.
Chung Dương là người con trai đã tỏ tình với cô, cũng là người mà cô còn đang thiếu một lời hứa hẹn. Anh muốn hẹn hò với cô, lấy chuyện kết hôn làm điều kiện tiên quyết, anh nói anh không phải là loại người tùy ý chơi đùa. Cô nói sau khi thi tốt nghiệp xong sẽ cho anh một câu trả lời chắc chắn.
Hai người chỉ tình cờ quen biết nhau mà thôi, nhưng anh có nghị lực mạnh mẽ của Tiểu Cường, bám lấy cô không nhả, dần dần hai người đã từ chỗ xa lạ trở nên quen biết, vậy mà lại đi tới bước yêu đương rồi hôn nhân. Quen biết nhau được mấy tháng, cô nhận thấy Chung Dương này là người rất đẹp trai, giàu có, dẻo miệng biết cách làm cho người khác vui vẻ.
Lần đầu gặp mặt, cũng là lúc Chung Dương đang dùng tiền để đuổi bạn gái của anh ta, hoàn toàn không coi trọng phụ nữ và tình yêu, còn tiện tay kéo người qua đường là Tả Á ra làm lá chắn, quả thật khiến cho người ta muốn đập cho một trận.
Nhớ lại ngày hôm đó, có lúc Tả Á phải bật cười.
Tả Á không ngờ rằng anh lại đưa mình ra biển, lái du thuyền trên mặt biển đầy gió, khiến cô cảm thấy thật thoải mái. Dõi mắt nhìn ra đại dương mênh mông không bến bờ, tâm trạng cũng theo đó mà trải rộng.
Chung Dương thần bí trở lại khoang thuyền, bảo Tả Á ngồi đợi bên ngoài, chốc lát sau anh lại đi ra, nhẹ nhàng ôm lấy Tả Á từ phía sau.
Anh cúi đầu nhìn cô, hỏi với vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: “Cô bé, em đã suy nghĩ xong chưa, làm bạn gái anh nhé?”
Cái người này, mỗi lần gặp đều thay đổi những cách xưng hô kỳ quái này. Đầu tiên gọi cô là bé cưng, sau đó là đồ ngốc, bây giờ lại gọi là cô bé. Tả Á tức giận nói: “Vị đại gia này, hình như anh đã qua lứa tuổi yêu đương rồi thì phải!”
Tả Á vừa nói xong, thì thấy Chung Dương giơ tay lên, lấy từ phía sau một bó hoa hồng đỏ rực như ảo thuật, “Cô bé à, anh đây rất thật lòng đó.”
“Chỉ một bó hoa hồng với mấy lời này của anh mà muốn em làm bạn gái của anh sao, không có cửa đâu!” Tả Á ngắt một bông vứt xuống biển.
Chung Dương ôm Tả Á nói: “Đã xong đâu mà, hoa kia chỉ làm nền thôi. Em nghĩ xem, sau này anh là người đàn ông của em, tương lai còn là chồng em nữa, là phiếu cơm dài hạn, là cổ phiếu tiềm năng chất lượng của em đó, em tìm đâu ra người tốt như anh vậy chứ.”
“Chảnh thấy ớn, anh bị tự kỷ nặng rồi.”
“Được, chỉ biết chọc anh mãi thôi, để xem anh trừng trị em thế nào.” Chung Dương vứt bó hoa ra sau, vươn hai cánh tay ra bồng Tả Á lên, quay về phía mặt biển xanh biếc, “Mau nói “Yes”, nếu không bổn đại gia đây sẽ vứt em xuống biển làm mồi cho cá đấy.”
Tả Á nắm chặt lấy lan can tàu, hoảng sợ kêu lên: “Á, Chung Dương, anh là tên khốn khiếp, thả em xuống, em không biết bơi, mau thả em xuống.”
“Đồng ý đi rồi anh sẽ thả em xuống, nhanh lên, sự kiên nhẫn của anh có giới hạn đó.” Chung Dương đùa dai làm bộ như sắp ném Tả Á xuống biển.
Tả Á sợ tới mức òa khóc, lúc này Chung Dương mới biết mình đùa hơi quá, vội ôm cô trở lại trên boong tàu. Thấy Tả Á đã khóc thật, khuôn mặt giàn dụa nước mắt, Chung Dương hoảng hốt vội vàng lau nước mắt cho Tả Á, dỗ dành: “Đừng khóc mà, chỉ đùa với em một chút thôi, sao anh nỡ ném em xuống biển chứ?”
Tả Á vừa khóc vừa đấm mạnh vào ngực Chung Dương, thút thít nói: “Anh là đồ tồi, còn lâu em mới đồng ý làm bạn gái anh.”
Nhìn Tả Á khóc sướt mướt mà lòng Chung Dương rung động không dứt. Kề tới hôn, mút lấy bờ môi mền mại của Tả Á, ngăn lại tiếng nức nở của cô.
Nụ hôn sành sỏi của anh khiến Tả Á ý loạn tình mê, khiến cô căng thẳng và hồi hộp, đầu óc trống rỗng.
Cho đến khi bàn tay to xấu xa đặt sau lưng của anh di chuyển xuống mông cô, Tả Á đột nhiên hoàn hồn lại, đưa tay đẩy mạnh. Thân thể Chung Dương bị mất thăng bằng, ngã nhào xuống biển, sau một tiếng “bùm”, vô số bọt biển bắn tung tóe.
Chung Dương chới với đạp nước, khó khăn kêu gào lên: “Á….Anh cũng không biết bơi……”
“Không phải chứ?” Tả Á không tin lắm. Nhưng khi thấy Chung Dương vùng vẫy thì Tả Á bắt đầu có phần lo sợ. Cô vội ngồi xổm xuống, nắm chặt lan can sau đó nghiêng người về phía trước, vươn tay ra, hô lên: “Chung Dương, Chung Dương, em không cố ý, anh mau nắm lấy tay em, nhanh lên.”
Chung Dương từ từ chìm xuống nước, Tả Á bắt đầu quýnh lên lo lắng gọi to tên anh. Làm sao đây, làm sao đây, Tả Á hoảng loạn đến mức bật khóc thút thít, đang tính đứng lên nghĩ cách cứu Chung Dương thì Chung Dương bất thình lình trồi lên khỏi mặt biển, phun một ngụm nước biển mặn chát vào mặt Tả Á.
Tả Á né tránh không kịp, mặt bị phun đầy nước, tức giận gào lên: “Ái, Chung Dương, anh là đồ xấu xa, em sẽ không bao giờ quan tâm tới anh nữa.”
Nhưng Chung Dương lại khoái chí bật cười.
Vui chơi cả ngày, tuy rằng mục đích của Chung Dương vẫn chưa đạt được, nhưng anh biết Tả Á sớm muộn gì cũng sẽ trở thành bạn gái của mình.
***
Mẹ và dượng của Tả Á đã từ nước ngoài trở về. Kiều Trạch là em trai của dượng, cho nên trong khoảng thời gian thi tốt nghiệp trung học đã thay họ chăm sóc cho cô.
Kiều Trạch lái xe đưa Tả Á về nhà. Sau khi vào nhà, Tả Á nhìn thấy mẹ đang ngồi trên sofa trong phòng khách với vẻ mặt hầm hầm, thấy cô đi vào sắc mặt cũng không hòa nhã lại.
Kiều Trạch lên tiếng chào, sau đó đi tắm rửa. Người đàn ông này bị bệnh sạch sẽ đến mức nghiêm trọng lắm rồi, cứ chốc chốc lại đi tắm.
Tả Á lên tiếng chào mẹ cô, đang định quay về phòng thì mẹ cô chợt đứng lên rời khỏi sofa ném tạp trí trong tay xuống bàn, tức giận nói: “Mày giải thích cho tao nghe xem, chuyện này là thế nào?”
Tả Á nhìn khuôn mặt tức giận của mẹ, cũng không biết vì sao mẹ lại tức giận như vậy. Cô đi tới nhìn vào quyển tạp chí, vừa nhìn thấy cô cũng giật mình, không ngờ phía trên có ảnh của mình. Cô có phải người nổi tiếng gì đâu mà bị paparazzi chụp, thậm chí còn đặt tiêu đề quá bắt mắt, gì mà người nối nghiệp tập đoàn Chung thị và mỹ nữ ngây thơ hẹn hò trên biển.
Lại còn chụp được đủ tư thế thân mật. Hôn hít, ôm ấp, thập chí còn có tấm Chung Dương đặt tay lên mông cô. Tả Á nhìn thấy mà cũng nổi giận, những người đó sao có thể công khai chuyện riêng tư của người khác như vậy chứ, thổi phồng lên một cách trắng trợn mà cũng vì tờ tạp chí này cô mới biết gia thế của Chung Dương lại vô cùng hiển hách. Tả Á chưa bao giờ có cử chỉ thân thiết với người khác giới, lần đầu tiên đã ầm ĩ như vậy, làm cho đầu óc cô hỗn loạn, ” Mẹ….Con……”
“Bốp!” Điền Văn Lệ đột nhiên vung tay tát cho Tả Á một cái, rồi nói:” Mày không có lòng tự trọng à, mày mới mấy tuổi đầu mà đã hư thân mất nết như thế, là ai dạy mày hả, có phải ba mày di truyền tật xấu sang cho mày hay không?”
Không tự trọng, hư thân mất nết, mẹ nghĩ mình thế sao, trái tim của Tả Á như bị ngàn cây kim đâm vào kế tiếp còn bị người ta xát thêm ớt rồi đổ thêm muối. Cõi lòng đau đớn, cô ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Điền Văn Lệ nói: “Nếu ghét con đến vậy thì sinh con ra làm gì, có hận thì mẹ đi mà trút giận lên người Tả Quốc Cường kìa, là do ông ta phản bội mẹ chứ không phải con!”
Bởi vì ba đi ngoại tình trong thời gian mẹ mang thai cô, nên hận lây sang cô, chán ghét lây sang cô sao? Tại sao lại bất công vậy chứ. Tả Á gào khóc sau đó xoay người chạy về phía cửa. Mở tung cửa, cô lao ra ngoài như một người điên. Cô khuôn muốn quay về nữa, không muốn quay lại đó nữa!
***
Tả Á đi lang thang trên đường không có mục tiêu, không biết mình nên đi đâu. Nhớ lại những lời mẹ nói, lòng cô lại đớn đau cay xè, nước mắt cũng không kiềm chế được mà rơi xuống. Cô phải rời xa nơi đó, không bao giờ quay lại nữa. Cô cảm thấy mình như người dư thừa bị vứt bỏ. Tả Á lơ ngơ đi vào nhà ga, trên người cô bây giờ chỉ còn một ngàn đồng, do ngày hôm qua cô nói muốn đi chơi nên Kiều Trạch đã cho cô ít tiền.
Cô phải đi đâu đây? Tả Á mua bừa một vé tàu giường nằm, lên tàu cô liền ngủ thiếp đi, mà đường xá xa xôi như vậy phải đi mất hơn hai mươi mấy giờ mới tới nơi.
Xuống tàu, cô đi theo dòng người, ngơ ngáo nhìn thành phố xa lạ, Tả Á khó chịu không nói nên lời. Cô mờ mịt bước đi, đột nhiên có người đụng phải cô. Tả Á cau mày, xoa bả vai bị đụng trúng, quay đầu lại nhìn xem người nào đụng trúng mình nhưng cũng chẳng quan tâm thêm tiếp tục bước đi không có định hướng.
Tả Á không biết bản thân muốn làm gì, chỉ thẫn thờ đi như vậy. Đi tới con đường sầm uất nhất thành phố, người đến người đi, xe cộ đông đúc, nhưng vẫn không có nơi để cô nương thân. Trời tối dần, cô cần tìm một chỗ để ở.
Hỏi thăm chung quanh, cuối cùng cũng tìm được một nhà nghỉ ở nơi vắng vẻ, một đêm chỉ mất năm mươi đồng. Tả Á lấy ví tiền ra, nhưng phát hiện ra ví của mình đã không còn nữa, cúi đầu tìm điện thoại đã tắt của mình cũng không thấy. Cô nhớ tới lúc mình bị người ta va phải ở ga tàu, không lẽ tiền và di động của mình đã bị kẻ đó lấy đi sao? Lòng cô ảo não và bất lực không nói nên lời.
Trong người không có đồng nào, mình phải đi đâu đây. Nhìn quang cảnh xa lạ, Tả Á bất lực ngồi xổm bên lề đường bật khóc. Ba, mẹ, tại sao lại sinh con ra? Tại sao sinh con ra rồi lại không yêu thương con? Tại sao? Tại sao vậy?