Đúng như lời Ewan, chàng không dừng lại quá vài phút cho tới khi đến gần biên giới lãnh địa McCabe. Họ chạy qua đêm với tốc độ mà Ewan lập ra một cách khắc nghiệt.
Mairin đi cùng Ewan, và khi nàng không ngủ, Ewan lấy cho nàng đồ ăn từ chiếc túi vải buộc vào yên. Mọi người nhìn mệt nhoài nhưng không ai kêu ca một lời nào. Chuyến đi tĩnh lặng một cách kỳ lạ, cả Caelen lẫn Alarie đều không trò chuyện gì. Họ đang quá tập trung để chắc chắn không bị đuổi theo.
“Ewan, em cần dừng lại,” nàng thì thầm.
“Nàng có thể đợi thêm vài dặm nữa được không?” Chàng hỏi. “Chúng ta sẽ sớm đến lãnh địa McCabe”
Nàng nhăn nhó. “Em e là không. Em bé trong bụng khiến em không nhịn được.”
Ewan khẽ cười khi ra lệnh dừng lại. Chàng đỡ nàng xuống khỏi yên, suýt nữa thì nàng ngã phịch xuống nếu không có Gannon ở đó đỡ. Nàng suýt khóc vì biết ơn khi anh ta nở nụ cười trấn an. Trước sự ngạc nhiên tột độ của Gannon, nàng quàng tay ôm chặt lấy anh ta. Gannon giơ hai tay lên và lắp bắp khi cố hỏi nàng định làm gì.
“Cảm ơn anh.” Nàng thì thầm, buông tay ra rồi mỉm cười với anh ta.
“Vì chuyện gì, thưa phu nhân?” Anh ta bối rối hỏi.
“Vì đã đến cứu ta.”
Rồi nàng quay đi và tìm một chỗ kín đáo để giải quyết nhu cầu cá nhân.
Ewan mỉm cười và dõi theo khi nàng cúi xuống dưới một cái cây đằng xa. Lời cảm ơn của nàng khiến Gannon sững sờ. Chàng đoán tất cả mọi người đều sẽ nhận được tình yêu mến của nàng trước khi kết thúc chuyến đi.
Một lát sau, Mairin quay lại, Ewan thấy nàng đặt một tay lên để che phần bụng tròn trĩnh nhỏ nhắn của mình. Chàng không thể, hay hầu như không thể diễn tả cảm giác nhẹ nhõm thế nào khi đưa được nàng trở về nhà. Chàng lại thúc giục mọi người, sợ rằng Duncan sẽ đuổi theo và Mairin chắc chắn sẽ bị bắt trên đường đi vì họ còn phải chiến đấu. Chàng muốn nàng an toàn. Chàng muốn nàng tránh thật xa khỏi cuộc đổ máu kinh hoàng giữa chàng và Cameron. Gã con hoang ấy sắp chết đến nơi rồi, và Ewan sẵn sàng thách thức cả đức vua để trả thù cho vợ.
Nàng quay lại và ngước nhìn chàng với ánh mắt buồn bã và cầu xin. “Khi đi vào lãnh địa McCabe, chàng có thể để mọi người đi trước được không? Em phải nói chuyện với chàng, Ewan. Em cần phải nói trước khi mình đến pháo đài. Một khi vào đến sân sẽ bận rộn với rất nhiều việc. Em cần phải giải quyết chuyện này. Rất cần.”
Chàng chạm vào mặt nàng và cố gắng xua tan sự lo lắng trên đôi lông mày đang nhíu lại. Chuyện gì đã khiến nàng lo lắng đến thế?
Một nỗi lo sợ siết chặt trái tim chàng khi chàng nhìn thấy nỗi buồn sâu thẳm tỏng mắt nàng. Chàng cầu nguyện cho mình có đủ sức mạnh để chịu đựng những gì nàng sắp nói. “Thôi được, vậy ta sẽ nói chuyện.”
Một giờ sau, chàng ghì cương và ra hiệu cho những người còn lại đi trước.
Caelen và Alarie cho ngựa chạy lại và dừng bên cạnh Ewan và Mairin.
“Bây giờ chúng ta đã tiến khá sâu vào đất của mình. Ta cần có chút thời gian một mình bên cạnh vợ. Lát nữa ta sẽ đuổi kịp. Mọi người đi trước và thông báo ta đang đưa cô ấy trở về an toàn.”
Alarie và Caelen miễn cưỡng vượt lên. Họ tăng tốc khi xuống núi tiến về đoạn đường cuối cùng dẫn về nhà. Chẳng mấy chốc hai người kia theo sát phía sau, thúc ngựa phi nước đại rồi sau đó lại tăng tốc.
Những tiếng la hét vang lên trong không gian. Tiếng hò reo và hô vang chiến thắng văng vẳng bên tai Ewan khiến chàng mỉm cười. Nhưng khi chàng cúi nhìn Mairin, đôi mắt nàng đầy lo lắng và đau buồn.
Chàng vô cùng bối rối và nhắm hai mắt lại khi chuẩn bị lắng nghe tất cả những gì Duncan đã làm với nàng. Một phần trong con người chàng không muốn biết. Chàng muốn quên nó đi – muốn nàng quên đi – chôn vùi tất cả vào quá khứ. Nhưng chàng cũng biết rằng nàng sẽ cần phải nói về nó để có thể giải thoát mình khỏi những ám ảnh tồi tệ Cameron đã gây ra.
Ewan xuống ngựa rồi vươn người nhẹ nhàng bế Mairin ra khỏi yên, đỡ nàng xuống một đám cỏ dầy được mặt trời sưởi ấm. Chàng ngồi xuống và ôm chặt nàng trong vòng tay.
Chàng gần như không dám tin rằng họ đang ở trên đất của mình và nàng đã quay trở lại trong vòng tay chàng. Một tuần vừa qua là sự thử thách cho sức chịu đựng của chàng. Vào lúc tuyệt vọng nhất, chàng tự hỏi liệu còn cơ hội nào để gặp lại nàng không?
Chàng không bao giờ muốn niềm tin của mình bị thử thách như vậy lần nữa.
“Em đã làm một việc rất khủng khiếp.” Nàng nghẹn ngào.
Ewan ngạc nhiên khựng lại, cau mày bối rối. “Nàng đang nói đến chuyện gì?”
“Em đã đồng ý. Chúa ơi, em đã đồng ý với lời thỏa thuận ma quỷ để đảm bảo an toàn cho con. Em đã phản bội chàng Ewan, vì đã thề chung sống và chấp nhận những lời tuyên bố dối trá của Duncan để con mình được sống.”
Ewan nén nỗi đau trong lòng trước sự tuyệt vọng trong giọng nói của nàng. “Suỵt.” Chàng thì thầm. “Ta sẽ không bao giờ tin dù một giây phút rằng nàng đã phản bội ta.”
Nỗi đau trào dâng trong mắt Mairin. “Hắn muốn bỏ con của chúng ta. Hắn định bắt em uống một loại thuốc độc. Em sẽ nói và làm bất cứ điều gì để bảo vệ con của chúng ta. Em thuyết phục hắn rằng nếu em sảy thai, trong thời điểm thai đã lớn như vậy có khả năng em sẽ không thể mang thai được nữa. Em thuyết phục hắn rằng điều nên làm là cứ tiếp tục công nhận đó là con của hắn, vì miễn là em sinh con, Neamh Álainn là của hắn dù đứa bé là con ai. Hắn đồng ý nhưng ngay cả đến lúc đó em vẫn sợ đến nỗi không dám ăn hay ngủ vì lo hắn sẽ nuốt lời và tìm cách giết con của chúng ta.”
Ewan ôm nàng vào lòng và khẽ đung đưa, chàng nhắm nghiền hai mắt khi nghe đến nỗi khiếp đảm mà nàng phải sống cùng. Không ngạc nhiên khi nàng quá gầy, Nàng đã không ăn vì sợ mất đi đứa con của mình. Con của chàng.
“Sự thông minh của nàng khiến ta ngạc nhiên. Nãng đã rất nhanh trí khi nghĩ ra một giải pháp như vậy. Ta thực sự hổ thẹn trước lòng can đảm và sự liều lĩnh của nàng. Không đứa trẻ nào có thể có một người mẹ mạnh mẽ đến thế. Con trai hay con gái của chúng ta sẽ vô cùng may mắn.”
Nàng ngước mắt lên nhìn chàng, tia sáng hy vọng đầu tiên lấp lánh trong mắt nàng, “Chàng không giận sao?”
“Sao ta có thể giận một người phụ nữ sẵn sàng hi sinh tất cả để giữ an toàn cho đứa con của ta chứ?”
“Ôi, Ewan,” nàng thì thầm. Nhưng rồi ánh mắt nàng lại trở nên u ám và nàng nhìn xuống.
Chàng nâng cằm nàng lên bằng một cử chỉ dịu dàng “Chuyện gì vậy?”
“Em đã đồng ý làm vợ hắn. Em đồng ý sẽ không bao giờ từ chối hắn.”
Nàng nhắm mắt lại khi nước mắt chảy thành dòng lấp lánh xuống hai gò má.
Trong giây lát Ewan không thể thở. Chàng không thể tưởng tượng đến một sự hi sinh như vậy. Ngực chàng đau nhói khi hít một luồng khí vào trong phổi. Nhưng nếu nàng có thể lấy độ can đảm nói cho chàng mọi chuyện, chàng cũng sẽ lấy đủ can đảm để nghe nó. “Nàng hay nói ta nghe… Hắn có làm nàng bị đau không?”
Từng lời được thốt lên đầy đau đơn từ miệng chàng. Chàng nghẹn lại khi nghĩ đến những gì nàng có thể đã phải chịu đựng.
“Em…em đã nôn mửa lên người hắn ngay trong lần đầu tiên hắn chạm vào người em. Em nói do mang thai, nhưng thực sự ý nghĩ về việc lên giường với hắn khiến em buồn nôn. Sau đó, cỏ vẻ như hắn sợ em lại làm nhục hắn lần nữa nên đã tránh xa em ra.”
Ewan cảm thấy nhẹ nhõm đến nỗi đầu chàng lâng lâng. Chàng ôm nàng vào lòng và giữ chặt để tận hưởng cảm giác có nàng trong vòng tay sau bao nhiêu tuần lễ. Và rồi, chàng lặng lẽ cười một mình, hình ảnh nàng nôn lên khắp người Cameron khiến chàng vô cùng thích thú.
Nàng ngước nhìn lên, đôi mắt sáng lấp lánh khiến chàng như chìm trong bể sâu. Trời ngả bóng râm một lúc và nàng cau mày. “Ewan, còn chuyện hồi môn? Chúng ta mất chúng vĩnh viễn rồi sao?”
Ewan thở dài. “Nó được trao cho Cameron. Ta chắc chắn hắn sẽ nhận dù nàng có ở đó hay không. Archibald, và có thể là cả đức vua nữa, đã thông đồng với Cameron.”
Nước mắt Mairin lại tuôn rơi, nàng gục đầu xuống. “Tất cả mọi thứ để chàng cưới em đều đã không diễn ra như dự định. Gia tộc ta cần thức ăn và quần áo. Binh lính cần được tiếp tế. Chúng ta rất cần hồi phục lại. Chúng ta sẽ sống sót thế nào đây, Ewan?”
Ewan đưa bàn tay ôm chặt Mairin và nhìn sâu vào mắt nàng. “Nàng là tất cả đối với ta, Mairin. Ta có thể sống mà không cần ăn. Pháo đài của ta có thể sụp đổ. Nhưng ta giờ đây không thể sống thiếu nàng. Chúng ta sẽ vượt qua được. Chúng ta đã luôn làm được. Chúng ta sẽ vượt qua bằng cách này hay cách khác. Ta không thể sống cuộc sống mà không có nàng ở bên. Dù không có của hồi môn. Dù chúng ta không bao giờ đòi được Neamh Álainn. Miễn là có nàng. Miễn là ta có nàng thôi.”
Mairin ôm chầm lấy Ewan và siết chặt đến nghẹt thở. Toàn thân nàng run lên khi nước mắt chảy dài xuống cổ. Nhưng chàng không trách mắng bởi sự thật là chàng cũng đang muốn khóc.
“Em yêu chàng, Ewan. Cảm ơn Chúa đã đưa chàng đến bên em.”
Chàng chạm trán mình lên trán nàng trong khi hai đôi môi tiến lại gần nhau hơn. “Ta sẽ chiến đấu với cả lửa địa ngục để đưa nàng trở về. Giờ thì tiếp tục lên đường thôi. Con trai nàng đang rất nhớ mẹ, và gia tộc đang rất nhớ bà chủ của họ.”
Cả gia tộc tập trung ở sân khi Ewan chạy qua cầu, Mairin ngồi vững vàng trên yên ngay trước chàng.
Đầu nàng tựa lên ngực chàng, mái tóc nàng xõa xuống lưng và đuôi tóc bay lên trong làn gió nhẹ.
Tất cả đàn ông trong gia tộc đều vươn người ra, trên từng khuôn mặt hiện rõ mong muốn được thấy bà chủ vẫn bình an.
Ewan dừng lại, kéo tấm chăn bảo vệ Mairin xuống. Tiếng đồng thanh hoan hô vang lên khắp sân.
Mairin ngồi thẳng lên trong vòng tay Ewan và mỉm cười với mọi người. Những giọt nước mắt lấp lánh trong mắt nàng và nàng giơ tay vẫy để trấn an.
“Mẹ! Mẹ ơi!”
Crispen lao qua đám đông và chạy thẳng về phía ngựa của Ewan. Chàng mỉm cười nhìn con trai.
“Ở đó, con trai. Ta sẽ đưa mẹ con xuống.”
Nụ cười của Crispen và Mairin làm cho khung cảnh của toàn sân sáng bừng. Có điều gì đó bên trong Ewan chuyển động và siết chặt cho đến khi ngực chàng đau nhói. Tình yêu.
Alarie và Caelen lại gần và Ewan đưa Mairin xuống cho hai em đỡ trong khi chàng xuống ngựa. Đúng như chàng dự đoán, nàng vươn hai cánh tay ra, trước tiên là ôm lấy Alarie rồi siết chặt cho đến khi cậu ta tươi cười cầu xin. Sau đó, nàng thả cậu ta ra và quay sang Caelen đã giơ sẵn tay lên né tránh. Không chút ngại ngần, nàng lao vào khiến cậu ta không còn lựa chọn nào khác và buộc phải đón lấy nàng để nàng không bị ngã. Nàng ôm cậu thật chặt và liên tục líu lo cảm ơn.
“Chị đúng là mất trí.” Caelen lẩm bẩm. “Có phải thực sự chị nghĩ bọn em sẽ để lại chị cho con lợn đấy à?” Cậu ta véo cằm nàng và nàng cười rạng rỡ trước khi lại ôm chặt.
Caelen rên rỉ và xoay nàng về phía chồng, Ewan quá đỗi hạnh phúc, chàng ôm chầm lấy nàng và xoay tròn.
“Đặt mẹ xuống đi, cha! Con muốn ôm mẹ.”
Ewan cười tủm tỉm rồi đặt nàng xuống. Crispen vòng tay qua hông nàng. Mắt đẫm lệ. Mairin ôm lấy cậu bé rồi hôn rối rít lên mái tóc cậu.
Alarie và Caelen nhìn đầy bao dung, nhưng Ewan có thể thấy rõ trong mắt họ một tình yêu mến giành cho vợ chàng. Nàng đã chinh phục được tất cả mọi người. Ewan. Hai người em trai của chàng. Binh lính của chàng cùng toàn bộ gia tộc.
Chàng giơ tay lên ra hiệu cho đám đông náo động xung quanh yên lăng. “Hôm nay là một ngày rất trọng đại,” chàng nói với toàn thể gia tộc. “Bà chủ của chúng ta cuối cùng cũng đã trở lại. Nàng đã hy sinh một cách phi thường để giữ an toàn cho con ta và bảo toàn gia tài nhà McCabe. Nàng đã lo ngại rằng việc mất của hồi môn sẽ làm giảm sự nồng nhiệt của chúng ta trước sự trở về của nàng, trong khi thực tế nàng chính là kho báu quý giá nhất của chúng ta.”
Rồi chàng quay sang Mairin và từ từ quỳ một đầu gối xuống trước mặt nàng. “Nàng là kho báu quý giá nhất của ta.” Chàng thì thầm.
Xung quanh nàng, các binh lính đều đã quỳ xuống, họ tuốt gươm hướng về phía nàng. Alarie và Caelen cũng bước lên. Ewan thấy sự băn khoăn trong mắt nàng. Rồi họ quỳ gối trước mặt nàng.
Thế là quá nhiều cho người vợ nhạy cảm và dịu hiền của chàng. Nàng bật khóc nức nở như một đứa trẻ. Dường như không ai quan tâm. Nụ cười rạng rỡ trên từng khuôn mặt những người đàn ông đã kiệt sức sau chuyến đi.
“Ôi, Ewan,”nàng thốt lên khi lao về phía chàng.
Chàng buộc phải bắt lấy nàng, và họ đứng đó ôm chầm lấy nhau. Nàng áp sát người và hôn tới tấp lên mặt và cổ chàng.
Nàng khóc nhiều đến nỗi hai lần môi nàng trơn trượt khỏi mặt và tai chàng.
“Em yêu chàng.” Nàng nức nở. “Em đã không bao giờ mơ được một người đàn ông như chàng.”
Ewan dang rộng tay và trìu mến nhìn vào mắt nàng.
“Bây giờ thì ai cũng biết nàng là món quà của Chúa giành cho gia tộc này. Cho ta. Đặc biệt là cho ta,” chàng thì thầm.
Tiếng hoan hô vang rền chói tai. Mairin giơ cao tay lên vỗ, nhưng chỉ cần nụ cười của nàng đã thắp sáng đêm đông đen tối nhất.
Không cần biết ai dõi theo, hay kết luận gì được họ đưa ra, chàng nhún chân, nhấc bổng nàng trong vòng tay và bắt đầu đi về phía bậc thềm của lâu đài.
“Ewan, chàng đang làm gì vậy?” Nàng hỏi.
Chàng khiến nàng im lặng bằng một nụ hôn trong lúc đi vào sảnh.
“Im lặng nào. Đừng hỏi. Ta cần được trải nghiệm sự thiếu đoan trang của vợ mình ngay bây giờ.”