Chu Mông Mông vạn lần không nghĩ tới trong lúc cô vì chuyện gặp mặt phụ huynh lo sợ đến bất an thì anh hai Chu Diễm của cô đã trở về.
Trên đường từ sân bay về nhà Chu Mông Mông luôn trầm mặc, Tề Xuyên qua gương chiếu hậu thấy mặt cô không dấu được vẻ u sầu cũng không nói gì.
Xuống xe, Chu Mông Mông biết nếu giờ mình không nói cái gì thì hai người chắc chắn sẽ lại chiến tranh lạnh. Vì thế cô quay đầu nhìn Tề Xuyên nói: “Chú à, có thể cho em một chút thời gian được không?”
Tề Xuyên nhìn cô, thần sắc lạnh lùng nhưng Chu Mông Mông thấy được trong mắt anh dường như có sự thất vọng cùng chua xót, khiến tim cô đau đớn không thôi.
Không đợi Tề Xuyên trả lời cô đã cúi người hôn môi anh một cái, không chút do dự nói: “Em sẽ cho anh một kết quả như ý!” Xong buông anh ra đang muốn xuống xe bỗng Tề Xuyên một tay giữ cô, một tay chế ngự đầu cô, hôn tới. Xe dừng dưới tán cây hòe ngoài cổng, người không nhiều lắm có lẽ do trời còn chưa tối.
Tề Xuyên hôn cô mấy giây sau đó buông ra. Anh cúi đầu tựa lên trán cô, đầu ngón tay lướt nhẹ qua đôi môi hồng mềm mại, khóe miệng nhợt nhạt cười nói: “Anh chờ em.”
“Vâng.” Chu Mông Mông gật đầu xuống xe.
Đứng trước tòa nhà Chu Mông Mông thoáng thấy một chiếc màu đen biển số quân đội dừng trước cửa, khóe mắt cô giật giật, quả nhiên…
“Mông Mông, năm năm không gặp, có nhớ anh hay không?” Chu Mông Mông vừa đẩy cửa vào liền bị một đôi tay rắn chắc ôm vào trong lòng, sau đó lập tức ngửi thấy hơi thở mệt mỏi phong trần trên cơ thể đàn ông kia. Tầm mắt cũng bị bộ quân phục màu lam che phủ, tim Chu Mông Mông đập lệch một nhịp chợt nghĩ lại nụ hôn nóng bỏng khi nãy ở bãi đỗ xe trước sân bay, trong lòng bàn tay đổ toàn mồ hôi lạnh.
Cô giả vờ bình tĩnh nói: “Anh hai.”
Chu Diễm buông lỏng cô ra, đôi mắt phượng tinh anh lộ ra ý cười nồng đậm, nhìn cô gái đã trưởng thành trước mắt từ trên xuống dưới: “Năm năm không gặp, để cho anh hai nhìn cái nào.”
Người đàn ông cao lớn anh tuấn, cả người tràn ngập hơi thở nam tính hấp dẫn đã không còn là đứa trẻ ngỗ nghịch mới lớn năm năm trước, hiếu chiến, phóng túng không kềm chế được, bây giờ Chu Diễm đã trải qua cuộc sống địa ngục ở quân đội, đã sớm được tôi luyện thành dũng sĩ.
Chu Mông Mông thấy anh tươi cười, chậc chậc thở dài: “Con sên cũng biến thành một thiếu nữ duyên dáng yêu kiều chứ gì.”
Chóp mũi cay cay, cô ngẩng đầu nhìn Chu Diễm: “Anh hai, anh so với trước đây gầy và đen hơn quá.”
Chu Diễm nâng tay nhẹ nhàng xoa nhẹ đầu cô, cười nói: “Như vậy mới nam tính hơn, không phải sao?”
Chu Mông Mông gật đầu. Thật vậy, so với trước đây anh hai càng đẹp trai hơn!
“Được rồi, hai đứa đứng ở đó làm người gác cửa à, mau vào đi! Không thấy trong nhà còn có khách sao?” giọng nói của Chu Kiến Nghiệp vang lên từ phòng khách, Chu Mông Mông ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn qua Chu Diễm bên cạnh, không nghĩ tới hai cô chú Tôn cũng ở đây.
Thay dép, Chu Mông Mông đi vào lễ phép chào hỏi vợ chồng Tôn Mậu Hoa: “Cháu chào chú Tôn, Dì Chương!”
“Mông Mông đã về rồi sao.” Tôn Mậu Hoa hòa ái cười nói, Chương Tử cũng theo chồng mỉm cười gật đầu.
Không lâu sau tới giờ ăn tối, hôm nay ba Chu tự mình xuống bếp làm cơm tẩy trần cho anh hai. Còn Anh cả Chu Miểu hôm nay vì có vụ án cần phải giải quyết nên sẽ về trễ.
Chu Mông Mông giúp đỡ ba cô dọn thức ăn, chợt nghe ngoài phòng khách ông nội hỏi chú Tôn: “Nghiêm Đông khi nào thì qua đây?”
“Hôm nay là sinh nhật bạn thằng bé, có lẽ sau bữa tối mới có thể qua đây” Tôn Mậu Hoa trả lời.
“Thế thì chúng ta ăn trước vậy.”
**
Khó có dịp Chu Diễm trở về, ông nội Chu phá lệ mở luôn chai rượu vang lâu năm. Nhìn một bàn đầy thức ăn giống như cảnh tết náo nhiệt, cảm xúc trong lòng Chu Mông Mông vui buồn lẫn lộn.
Mấy đại lão gia vừa ăn vừa thảo luận từ cuộc sống quân đội đến các vấn đề quốc gia, rồi lại từ các vấn đề quốc gia chuyển tới cuộc sống của người dân bây giờ, bỗng Chu Diễm đột nhiên nhắc tới: “Đúng rồi, ba, bữa nay thành phố mình người dân hình như sống thoáng hơn thì phải.”
Chu Bồi Sinh cười nói: “Sao lại nói như vậy?” Lúc này Chu Mông Mông đang gắp một miếng thịt gà bỗng trượt tay đánh rơi xuống bàn.
Chu Diễm thấy cô tay chân vụng về trực tiếp dùng đũa gắp vào trong bát cô, sau đó nhìn Chu Bồi Sinh nói: “Cũng không có gì, chẳng qua lúc ở sân bay lái xe con thấy một đôi nam nữ.” Anh nói xong lại nhìn Chu Mông Mông cúi đầu yên lặng: “Cô gái kia nhìn qua rất giống Mông Mông, ngay cả quần áo cũng khá giống nhau. Nhưng mà Mông Mông nhà chúng ta không… cởi mở như vậy.”
Nghe anh hai cân nhắc trong câu sau, Chu Mông Mông chỉ cảm thấy trên mặt từng đợt nóng rát, căng thẳng không thôi. Chu Kiến Nghiệp tức giận nói: “Bậy bạ, sao cháu có thể đánh đồng em gái cháu cùng loại phụ nữ như thế!”
Chu Diễm còn chưa kịp nói chợt nghe giọng nói trong trẻo của ai đó từ phòng khách vang lên: “Ông à, sao ông lại nổi nóng rồi?”
Nghe thấy giọng nói mọi người đều đồng thời nhìn sang chỗ rẽ phòng ăn, thì ra là anh cả Chu Miểu đã về, phía sau còn mang theo một người. Khi Chu Mông Mông thấy người kia, khuôn mặt vốn hồng hào nháy mắt trắng bệch, cả người hóa đá.
“Vị này là giáo sư Tề Xuyên, là cố vấn ở cục cảnh sát chúng cháu…” Chu Miểu cười tươi giới thiệu cho mọi người trong nhà. Chu Mông Mông còn không biết làm sao thì Tề Xuyên đã nhìn về phía cô sơ hở chồng chất: “Sinh viên Chu, trùng hợp thật.”
Chu Mông Mông còn đang hóa đá nghe thấy Tề Xuyên bình tĩnh lạnh nhạt chào hỏi, trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Chu Miểu thoáng ngạc nhiên rồi bỗng nhớ: “Thiếu chút nữa thì quên, Tề giáo sư là giảng viên lập trình ở H đại.”
“Đúng vậy, Tề giáo sư là giảng viên của… lớp chúng cháu.” Chu Mông Mông vốn muốn nói là của cháu, nhưng lại cảm thấy không đúng, vội vàng thêm câu lớp chúng cháu.
Có thầy giáo của Mông Mông đến nên Chu Kiến Nghiệp rất vui vẻ bảo người giúp việc mang thêm cái bát đôi đũa cùng ly rượu. Đồng thời nói Chu Mông Mông kéo ghế bên cạnh cho Tề Xuyên ngồi. Chu Miểu cũng ngồi vào chỗ, đối diện với Chu Mông Mông và Tề Xuyên.
Chu Diễm nhìn Tề Xuyên đi vào có chút ngạc nhiên. Sau khi anh ngồi xuống không lâu bỗng Chu Miểu lạnh lùng hỏi: “Tề giáo sư, hôm nay chúng ta có phải đã gặp nhau ở đâu hay không?”
Chu Mông Mông nghe xong lời này đột nhiên cả kinh, lúc này mới nhớ lại khi nãy ở bãi đỗ xe Chu Diễm và Tề Xuyên đã từng gặp mặt. Hơn nữa thị lực và trí nhớ Chu Diễm luôn luôn tốt, nếu không cũng sẽ không thuận lợi vượt qua kỳ khảo sát gia nhập vào bộ đội đặc chủng lục quân Tây Nam.
So với Chu Mông Mông Tề Xuyên rõ ràng bình tĩnh hơn rất nhiều, anh quay sang mỉm cười trả lời với Chu Diễm: “Chu đội trưởng, nếu tôi nhớ không nhầm thì… hẳn là lúc ở sân bay.”