Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chúa Có Đó Không? Là Con, Margaret

Chương 11

Tác giả: Judy Blume

Đến tuần đầu tiên của tháng Mười hai, chúng tôi không còn gọi nhau bằng bí danh tại các cuộc họp kín của STTN nữa. Nancy bảo những cái tên ấy quá rắc rối. Sổ Con trai cũng chung số phận. Lý do là vì quanh đi quẩn lại vẫn chỉ có mấy cái tên đó. Nancy cố chuyển tên các cậu con trai. Với tận mười tám cái tên thì còn dễ, chứ còn Janie, Gretchen và tôi vẫn để Philip Leroy ở vị trí số một. Chả có gì bất ngờ cả. Tôi tự hỏi liệu chúng nó để tên Philip Leroy lên đầu vì thích cậu thật, hay cũng giống tôi – chỉ vì cậu bảnh trai. Có lẽ chúng nó cũng xấu hổ không dám nói thật người mình thích.

Hôm mà Gretchen bạo gan lấy trộm quyển sách giải phẫu của bố, cả lũ tập trung trong phòng ngủ nhà tôi, cửa đóng then cài, tôi còn chặn một cái ghế trước cửa nữa. Chúng tôi xếp thành vòng tròn trên sàn nhà, ở giữa là quyển sách mở đến trang cơ thể đàn ông.

“Các cậu có nghĩ Philip Leroy không mặc quần áo thì trông sẽ giống thế này không?” Janie hỏi.

“Tất nhiên rồi, ngốc thế!” Nancy bảo. “Cậu ấy là con trai mà, đúng không?”

“Nhìn mấy đường gân và các thứ này này,” Janie xuýt xoa.

“Chúng mình cũng có hết mà,” Gretchen thêm vào.

“Trông thế xấu lắm,” Janie nhận xét.

“Tốt nhất cậu đừng bao giờ là bác sĩ hay y tá,” Gretchen bảo. “Làm nghề ấy suốt ngày phải nhìn những thứ này thôi.”

“Mở tiếp đi, Gretchen,” Nancy giục.

Trang tiếp theo là hệ sinh dục của đàn ông.

Không đứa nào nói câu gì. Chúng tôi cứ nhìn chăm chăm vào trang sách cho đến khi Nancy bảo: “Trông anh tớ giống hệt thế này.”

“Sao cậu biết?” tôi hỏi.

“Anh ấy hay cởi trần truồng đi khắp nhà,” Nancy trả lời.

“Bố tớ ngày xưa cũng thế,” Gretchen kể. “Nhưng bây giờ thôi rồi.”

“Hè năm ngoái, cô tớ ở cùng với cộng đồng khỏa thân đấy,” Janie nói.

“Không đùa đấy chứ!” Nancy nhìn lên.

“Cô ấy ở đấy một tháng liền,” Janie kể. “Suốt ba tuần sau, mẹ tớ không thèm nói chuyện với cô ấy. Mẹ tớ nghĩ như thế thật mất thể diện. Cô tớ ly dị rồi mà.”

“Vì chuyện khỏa thân à?” tôi hỏi.

“Không. Cô ấy ly dị trước khi đến đó.” Janie đáp.

“Ở đó, người ta làm gì nhỉ?” Gretchen hỏi.

“Cứ cởi trần truồng mà đi lại thôi. Cô tớ bảo ở đó thanh bình lắm. Nhưng tớ chưa bao giờ cởi trần truồng rồi lại cứ đi lại trước mặt ai cả!”

“Thế về sau cậu có chồng thì sao?” Gretchen hỏi.

“Lúc đấy cũng thế,” Janie nói chắc nịch.

“Ra vẻ đoan trang!” Nancy nói.

“Không phải! Chả liên quan gì đến chuyện đấy cả!”

“Bao giờ lớn cậu sẽ đổi ý.” Nancy bảo. “Cậu sẽ muốn khoe ra cho mọi người cùng nhìn. Như mấy cô ở trong Playboy ấy.”

“Cô nào trong Playboy?” Janie hỏi lại.

“Cậu chưa bao giờ xem Playboy à?”

“Tớ lấy đâu ra mà xem?” Janie hỏi.

“Bố tớ có đấy,” tôi chen vào.

“Thế cậu có lấy được không?” Nancy hỏi.

“Có chứ.”

“Thế xuống lấy đi!” Nancy giục.

“Bây giờ á?” tôi hỏi.

“Chứ còn gì nữa.”

“Ừm, tớ không biết,” tôi ấp úng.

“Nghe này, Margaret… Gretchen có thể bị mắng vì dám lấy trộm quyển sách giải phẫu của bố mang cho chúng mình xem. Vậy thì ít nhất cậu cũng phải cho bọn mình xem Playboy chứ.”

Thế là tôi mở cửa phòng, lẻn xuống tầng một, cố nhớ xem đã nhìn thấy số mới nhất ở đâu. Tôi không muốn phải hỏi mẹ. Không phải vì mang cái đó cho bạn bè xem là xấu. Nếu xấu thì bố tôi đã không mua rồi, phải không? Nhưng dạo này tôi thấy hình như bố tôi muốn giấu nhẹm tờ báo này vì không còn thấy nó trên ngăn tạp chí như trước nữa. Cuối cùng, tôi tìm thấy tờ báo trong ngăn kéo bàn đầu giường của bố và tôi đã tính sẵn nếu bị mẹ bắt gặp, tôi sẽ nói dối là chúng tôi đang làm họa báo nên cần vài quyển tạp chí cũ để cắt hình. Nhưng tôi không bị bắt quả tang.

Nancy mở ngay trang giữa có hình cô gái khỏa thân ra. Ở trang trước là câu chuyện của cô gái đó, kể về Hillary Brite mười tám tuổi.

“Mười tám! Chỉ còn có sáu năm nữa,” Nancy kêu toáng lên.

“Nhưng nhìn mấy vòng của chị ý này. To tướng!” Janie nói.

“Theo cậu, năm mười tám tuổi bọn mình có được thế này không?” Gretchen hỏi.

“Tớ nghĩ chị này có trục trặc gì đó,” tôi nói. “Trông to đùng ngã ngửa!”

“Thế Laura Danker trông có giống thế này không nhỉ?” Janie hỏi.

“Bây giờ thì chưa,” Nancy đáp. “Nhưng năm mười tám tuổi thì có thể đấy!”

Cuộc họp của chúng tôi kết thúc với năm mươi lần “Tụi mình phải… tụi mình phải… tụi mình phải tăng vòng ngực!”

Bình luận