Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chuyện Tình Vượt Thời Gian

Chương 3: :“Chiêu bài” hội trưởng đại nhân

Tác giả: Dục Hồng Y

Bầu trời trong vắt như được gột rửa sạch sẽ, ngoài cửa sổ, những cơn gió nhẹ nhẹ thổi những đám mây trắng bay đi, còn tôi đang chống cằm chán nản nhìn lên tấm bảng đen. Ôi! Chẳng có cách nào khác cả, ai bảo buổi học hôm nay toàn là những môn mà tôi ghét nhất – toán và hóa!

Những cái kí hiệu kì quặc đó, trông còn khó coi hơn cả những nét chữ nguệch ngoạc của đạo sĩ. Càng không nói gì đến việc hiểu chúng! Mà đã không hiểu, thì cũng không cần phải phiền não, dù sao thì… quốc kế dân sinh vẫn quan trọng hơn nhiều.

Đã nhập học được hai ngày rồi, tháng này còn hai mươi tám ngày nữa! Cũng có nghĩa là, vẫn còn hai mươi tám ngày nữa, mẹ mới gửi tiền vào tài khoản cho tôi!

Tôi day day huyệt thái dương, một cách đau khổ, mới có hai ngày, mà trong ví tôi chỉ còn năm mươi tệ… cứ thế này, tôi sẽ phải ra cổng trường mà ăn xin mất.

Hu hu hu, chỉ tính chi phí cho Thượng Quan Cảnh Lăng ở nhà khách trong trường học mà đã mất hơn một trăm tệ trong hai ngày rồi. Lại còn cộng thêm tiền ăn uống của hai người nữa, lúc nào cũng phải tiêu tiền. Không được, tối nay phải cho anh ta ra công viên ngủ.

Cái tên ấy, trên người chỉ có mỗi miếng ngọc bội vỡ, thế mà sống chết cũng không đưa cho tôi đem đi bán, lại còn kêu là tín vật của mẹ anh ta để lại. Được rồi, được rồi, tôi biết là thời xưa người ta hay dùng cái vật đó, bản cô nương cũng chẳng miễn cưỡng anh ta làm gì. Bản cô liền bảo anh ta dùng “mỹ nam kế”, để mấy cô gái háo sắc trong trường mời anh ta đi ăn, tiện thể đưa cả tôi đi cùng thì cũng có thể tiết kiệm được ít tiền. Ai ngờ đâu là anh ta không những không đồng ý, lại còn cáu kỉnh với tôi nữa. Từ hôm qua đến hôm nay, anh ta chẳng thèm để ý đến tôi, còn nói là coi thường tôi! Tôi đâu có ép anh ta bán thân, làm gì mà phải giận tôi chứ? Lại cũng chẳng thèm nghĩ xem mấy ngày nay ai cho anh ta ăn no ngủ yên, thật là “vong ơn bội nghĩa”.

“ Đúng là chẳng có trái tim gì cả!” Tôi tức đến mê muội đầu óc, đột nhiên đứng dậy đập bàn và gào lên.

Sau đó, tôi cảm thấy hình như có gì đó bất thường, tôi phải hoàn hồn lại. Ôi mẹ ơi! Cả lớp đang nhìn tôi với vẻ mặt “cười trên nỗi đau khổ của người khác”, thầy giáo dạy toán đứng trên mục giảng tức đến nỗi hai râu cá trê cứ không những nâng lên hạ xuống.

“ Ha, ha ha, thầy giáo, em, em đùa ấy mà, để không khí thêm sôi động ấy mà!” Tôi xoa xoa cánh tay cười trừ, nhưng trong lòng thì đang rất đau khổ.

“Ha, ha ha.” Kì lạ, sao ông ấy lại cười theo tôi? Tôi cá là ông ấy bị tôi làm cho tức điên rồi!

Tôi đang mê muội, bỗng nghe thế một tiếng quát lớn: “Đi ra ngoài…”

“Ra ngoài thì ra ngoài, làm gì mà phải lớn tiếng thế? Người ta là con gái, không mạnh mẽ như con trai! Hừm, lão già chết tiệt!” tôi lẩm bẩm.

“Em nói cái gì?”. Lão ấy cầm lấy cái thước, đi đến chỗ của tôi.

Oái, tai thính thế!

Tôi vội vàng vừa xua xua tay vừa chạy nhanh ra ngoài: “Không có gì ạ, em nói là em ra ngoài liền…!”

Nhưng lúc chạy ra ngoài lớp học, tôi lập tức hối hận. Nếu mà cho tôi một cơ hội, tôi nhất định sẽ nói với lão già ấy: “No!”. Có đánh chết thì tôi cũng không ra ngoài.

Bởi vì, bởi vì vừa đi ra thì tôi đã gặp ngay phải một khuôn mặt, một khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đến mức khó chịu, một khuôn mặt mang vẻ cười mà như không cười, kiểu cười giả tạo… Nếu lúc ấy mặt đất nứt ra, thì tôi cá là tôi sẽ không ngần ngại chui ngay xuống đó.

Tả Mạc Phong – hội trưởng Hội học sinh trường Phác Thiện, tiểu công tử của tập đoàn họ Tả, cổ đông lớn nhất của trường Trung học Phác Thiện, cũng là tên ngụy công tử mà tôi luôn khinh thường, tôi chắc chắn và khẳng định rằng tôi xung khắc với tên này. Từ lúc gặp hắn ta, tôi đã thấy không vừa ý rồi, bây giờ ngay cả việc xui xẻo này cũng bị hắn ta nhìn thấy!

Tôi thề với cả nước, cả thế giới, cả vũ trụ rằng, tôi nói thật lòng, tuyệt đối không hề có ý gì khác! Xem nhé, tôi nhất định lại có chuyện không hay nữa rồi!

“Ha, ha ha, thời tiết đẹp nhỉ, ra đây sưởi nắng à?”

“Ha, ha ha, không cần anh quan tâm, anh đến đây là gì?”. Tôi trừng đôi mắt nhìn hắn một cách hết sức đề phòng.

“Đi với tôi, đến văn phòng hội học sinh chép lại sách toán mười lần”. Tả Mạc Phong rướn mày, quay người bước đi.

Trời ạ, tôi không nghe nhầm đấy chứ? Chép lại sách toán mười lần? Muốn lấy mạng tôi à! Cái tên Tả Mạc Phong đáng chết này, ngươi nghĩ ngươi là ai chứ? Ngươi cứ bảo ta là ta phải ngoan ngoãn nghe lời à? Hửm, đừng có hòng, bản cô nương còn lâu mới sợ nhà ngươi!

“Lâm Tiểu Ngư, cô có thể không chép, nếu cô gánh chịu được tất cả hậu quả”

ường như đọc được ý nghĩ của tôi sau lưng hắn, hắn đứng cách tôi khoảng năm bước, nói với tôi mà không thèm ngoảnh mặt lại.

Tôi căm giận giơ nắm đấm khua khua phía sau lưng hắn, rồi đột nhiên nhớ ra lời của Đại Lực và A Ngũ.

“Mỗi kì thi đều do thành viên trong hội học sinh coi thi và chấm bài, những công việc thường ngày cũng đều do hội học sinh phụ trách!”

“Đợi tôi, đợi tôi, không phải là tôi không đi, mà là tôi không biết đường… hì hì.” Đúng, tôi yếu đuối, tôi mất mặt, nhưng mà “hảo hán phải biết nhượng bộ một bước”.

Tả Mạc Phong quay đầu cười tít mắt nhìn tôi. Tôi bỗng cảm thấy một luồng khí lạnh sau lưng mình.

“Không cần phải sốt ruột, sau này cơ hội đi đến văn phòng hội học sinh của cô chắc còn nhiều.”

Hu hu hu… hắn ta có ý gì vậy? Không phải là lấy oán trả ơn đấy chứ? Tôi đã từng giúp hắn, mà chính vì giúp hắn nên bây giờ tôi trở thành kẻ thù của tất cả nữ sinh trong trường! Tôi hy sinh nhiều như vậy, vất vả như vậy cơ mà!

“Tả Mạc Phong!”. Tôi bước những bước dài tiến về phía trước, chặn hắn ta lại. Cái tên này thật là cao, cao như Thượng Quan Cánh Lăng, chắc cũng phải mét tám trở lên, làm tôi phải ngẩng cao đầu để nói chuyện với hắn, nói chuyện kiểu này thật là mệt: “Anh không thể đối xử với tôi như vậy được!”

“Why!” Tả Mạc Phong khoanh tay, mặt lạnh te nhìn tôi.

“Vì, vì…”. Ôi! Tôi không thể nói là bởi vì tôi là bạn gái giả mạo của anh ta được.

“Bởi vì tôi là ân nhân của anh!”

Tả Mạc Phong nhắm hờ mắt, nhếch nhếch khóe miệng, vẻ mặt hứng thú nhìn tôi. Phải nói thật là vẻ mặt đó của hắn ta thực sự rất dễ thương, nếu mà để mấy cô nàng háo sắc kia nhìn thấy thì nhất định sẽ “gầm rú” lên. Lúc ấy trong đầu tôi chợt lóe lên một ý nghĩ về cách kiếm tiền rất hay!

Lòng tôi hoan hỉ: “Nếu không có tôi, thì anh có thể đuổi được mấy cô gái háo sắc kia đi không?”

“Được chứ, những người muốn làm bạn gái hờ của tôi đang xếp hàng dài kia kìa.” Tả Mạc Phong không khách khí nói lại. Trời! Mặt gì mà dày thế, có phải là mặt lợn?

Tôi nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ có thể nuốt nước bọt vào trong, tôi phải nhẫn, nhẫn, nhấn!

“Được, cứ cho là anh có thể, nhưng nếu lúc đó mà tôi nói với mọi người rằng anh chưa có bạn gái thì anh sẽ thế nào?”. Tôi cố ý nói một cách dửng dưng, chân giẫm hờ lên một hòn đá nhỏ.

“Cô dám?” Tả Mạc Phong giơ tay túm lấy cổ áo của tôi, nhấc bổng lên: “Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất là không được làm trái gi­ao hẹn của chúng ta.”

“A… bỏ tôi xuống!”. Hắn có biết là nhấc người ta lên như vậy khó chịu thế nào không? Tôi thừa nhận, tôi không cao to như hắn, nhăng hắn cũng không cần phải nhấc bổng tôi lên để nói chuyện như thế! Hu hu hu, nhấc định là thấy xungq uanh không có người nên hắn ta lộ rõ bản tính tàn bạo của mình!

Tôi vừa kêu vừa đạp loạn hai chân:

“Anh bỏ tôi xuống… Tôi chỉ nói vui vậy thôi!”

“Thế có vui không?”

Cái tên này nhất định là một tên thích bạo hành người khác đạp chân phình phịch như vậy mà lại còn nhắm hờ mắt, nhếch miệng cười.

“Anh, anh, anh nói vui thì là vui, anh nói không vui thì là không vui!” Quân tử báo thù mười năm chưa muộn, Tả Mạc Phong, anh hãy nhớ lấy, tôi mà không xử anh, thì tôi không phải là Lâm Tiểu Ngư!!!

“Não cũng chuyển biến rất nhanh đấy!”. Ngón tay thon dài của Tả Mạc Phong vuốt nhẹ lên mặt tôi, gõ gõ vào trán tôi. Tôi cảm thấy tựa như có một dòng điện di chuyển rất nhanh khắp cơ thể, như thể một con sâu nhỏ đang bò vậy… ngứa ngứa, tê tê… lại là cảm giác này, cái cảm giác lần trước lúc hắn ta ghé vào tai tôi nói nhỏ.

“Bịch…”

Oái, hình như là có vật gì đó rất nặng rơi xuống đất! A, đau chết mất, cái mông đáng thương của tôi! Cái tên này có nhầm không đấy? Lần nào cũng thế, cứ nhằm đúng lúc người ta không chú ý là liền buông tay, vứt phịch người ta xuống đất! Hán ta còn có tính người không vậy?

“Tả Mạc Phong, ngươi là kẻ khốn nạn!”

Ngọn lửa tức giận trong tôi bùng lên, từ tim lan đến tận đình đầu. Nhưng cái tên đó hoàn toàn không để ý đến cơn tức giận của tôi, hắn ta vẫn đứng đó, quay lưng lại, giơ hai ngón ta ra hiệu cho tôi đi về phía đằng trước….

2.

“Oa! Đây chính là phòng làm việc của anh à?”. Tôi biết là bộ dạng tôi bây giờ giống hệ như Già Lưu lúc mới bước vào Đại Quan Viên trong phim Hồng Lưu Mộng, nhưng căn phòng này thực sự là… quá đẹp! Đẹp đến mức không thể diễn ta được bằng lời! Vừa bước vào cửa, đập ngay vào mắt là chiếc đèn chùm kiểu Ý rất lớn và vô cùng tráng lệ, ánh sáng rực rỡ chiếu khắp phòng kiến tôi thấy choáng ngợp trong giây lát. Sau đó là những hoa văn chìm rất đẹp trên giấy dán tường, tiếp đến là tấm rèm lướn với nhữ văn sọc màu kem, một chiếc bàn làm việc dài và rộng, rồi những tủ sách to xếp thành từng hàng từng hàng, tất cả cứ lần lượt đập vào mắt tôi. Trên bàn còn có một chiếc máy tính màn hình tinh thể lỏng ba mươi tám inch nữa.

Cả căn phòng vô cùng lộng lẫy và tao nhã, thực sự là chẳng giống một văn phòng làm việc tẹo nào!

“Không phải cho cô đến đây để thăm quan đâu… mau lấy vở đi chép lại bài tập toán cho tôi.” Tả Mạc Phong vừa nói vừa cởi chiếc áo khoác ngoài và trên lên trên mắc áo.

“Làm gì mà hung dữ thế! Tôi xem một chút không được à!” Tôi lẩm bẩm, bước đến trước cái bàn to và rộng một cách khó chịu. Vừa định ngồi xuống thì bỗng thấy cổ tôi bị thắt lại, hai chân chơi vơi giữa không trung. Chết tiệt, lại bị tên này nhấc bổng lên rồi!

“Lâm đại tiểu thư, chỗ của cô ở đây!” Tả Mạc Phong kéo tôi đến cạnh cái bàn trà nhỏ đối diện với chiếc bàn làm việc to và rộng ấy: “Ở đây có giấy, bút và sách!”

“Cái gì? Cái bàn trà này thấp tè, lại không vừa với cái ghế, tôi viết thế nào được chứ?”. Có nhầm không đây? Ông trời ơi, Lâm Tiểu Ngư này ít ra cũng là một thục nữ, chả lẽ lại phải quỳ xuống đất, bò lên bàn để chép sách à? Như thế cái chân tôi không bị tàn phế thì cũng bị tê dại mất!

Tả Mạc Phong nhìn tôi bằng nửa con mắt, rồi chẳng ngọt cũng chẳng nhạt nói với tôi: “Vậy thì quỳ xuống đất, bò lên bàn mà viết”

Hả, đáng ghét! Quả thật là như vậy! Tả Mạc Phong, anh đã vô tình, thì cũng đừng trách Lâm Tiểu Ngư tôi vô nghĩa! Tôi cố ý lật sách kêu loạt xoạt thật to để trút bớt sự bất mãn tột độ của tôi. Nhưng Tả Mạc Phong không hề đếm xỉa đến, hắn ta làm ra vẻ như không nhìn thấy, không nghe thấy, thư thái dựa lưng vào cái ghế da của hắn, nhìn lên màn hình máy tính gõ lách cách lách cách

Lâm Tiểu Ngư tôi bị người ta ức hiếp ra nông nỗi này từ bao giờ vậy! Hu hu hu, bố mẹ ơi, không phải co gái bố mẹ bướng bỉnh nghịch ngợm đâu, mà thực ra là vì con gặp phải một tên quỷ dữ thích ăn tươi nuốt sống người khác.

Chép mười lần bài tập trong quyển sách toán này? Hu hu hu, Chúa ơi, Thượng Đế và ông trời ơi, không phải là các ngài muốn trêu con đấy chứ? Một quyến sách toán có đến vài trăm trang, con biết sẽ phải chép đến năm nào tháng nào mới hoàn thành được đây?

Nghĩ đến đó, tôi đặt bút xuống, đứng lên đi thăm quan một lượt trong căn phòng. Oa! Càng nhìn kĩ càng thấy căn phòng này vô cùng sang trọng. Giá sách đều được lắp đặt theo tỷ lệ của bức tường. Nhìn những hoa văn tinh tế và nhẵn mịn thế kia, chắc đều là gỗ thật. Còn chiếc rèm cửa, nhìn kĩ thì thấy hóa ra bằng lông dê. Năm ngoái tôi hạ quyết tâm mua một chiếc áo khoác ngoài bằng lông dê, coi nó là bảo bối quý báu của mình, cứ treo trong tủ không dám mặc ra đường. Không ngờ là lại có người lấy một thứ đắt tiền như vậy để làm rèm cửa, không những vậy chiếc cửa sổ ấy lại rất to nữa chứ, đủ để tôi may được rất nhiều áo khoác.

“Người có tiền thật là khủng khiếp, ở châu Phi vẫn còn có ba trăm nghìn dân tị nạn, thật là tội nghiệp!”

“Thế có cần tôi đưa cô đến châu Phi để thăm hỏi dân dân tị nạn không? Tại sao cô cứ đi đi lại lại trước mặt tôi thế? Hình như kia mới là chỗ của cố đấy.” Tả Mạc Phong chỉ chỉ vào chiếc bàn trà: “Thế nào? Cô đang hi vọng là chính tôi lại phải nhấc cô ra đó đấy à?”

Tên ác ma này, tên quỷ hút máu này, tên biến thái chết tiệt này! Lòng tôi thầm chửi rủa Tả Mạc Phong hàng ngàn hàng vạn lần, nhưng mặt vân phải cười nịnh: “Hội trưởng Tả Mạc Phong à, anh xem phòng làm việc của anh cao cấp thế này, ngay chiếc ghế đẩu cũng không có, em quỳ ở đó lâu cũng tê chân, anh cho em vận động xương cốt một tí.”

“Cô muốn vận động xương cốt à? Được thôi, không vấn đề gì, trong nhà vệ sinh có cây lau nhà và chổi quét nhà đấy, tiện thể cô quét dọn văn phòng một lượt luôn đi! Trong ngăn kéo sau lưng cô có khăn lau, tiện tay lau luôn bàn, giá sách một lượt nữa. Còn cả đèn treo, bóng đèn, nhưng làm hỏng một cái là phải đền năm mươi tệ…” Tả Mạc Phong lướt một lượt từ trên xuống dưới, từ phải sang trái, công việc dọn dẹp toàn bộ văn phòng được anh ta liệt kê hết.

Hắn ta nói làm tôi chóng hết cả mặt, tôi nhanh chóng bò lên cái bàn trà, đau khổ nói: “Hội trưởng địa nhân, mấy công việc vệ sinh ấy để chị lao công làm đi, tôi không thạo vụ này, lại làm không sạch sẽ, không dám gây thêm phiền phức cho anh nữa.”

Không ngờ tên Tả Mạc Phong này vẫn tỏ ra hứng thú, vui vẻ đến trước mặt tôi và nói: “Không sao, tôi không quá để ý đâu, cô cứ quét dọn một lượt đi, cẩn thận đừng để làm hỏng thứ gì là được.”

“Anh xem anh bảo tôi chép sách tôi còn chưa chép đây này, bây giờ tôi chép được chưa?” Lâm Tiểu Ngư ơi là Lâm Tiểu Ngư! Mày đúng là “anh hùng sa cơ thất thế” rồi.

“Cũng được, vậy thì cô chép đi.” Tả Mạc Phong mãn nguyện ngay trở về trước bàn làm việc. “Có mười lần thôi, xong ngay ấy mà.”

Mười lần thôi? Xong ngay ấy mà? Anh thử đổi lại xem! Cứ đứng đấy mà nói! Tôi tức đến nghiến răng, trong lòng oán hận vô cùng.

Lúc ấy, trong đầu tôi bỗng lóe lên một hình ảnh: “Một bà già tóc bạc trắng bò lên cái bàn trà thấp nhỏ, bàn tay nhăn nheo cầm bút không chặt, nhưng vẫn cố sức viết sách…”

Dường như tôi đã nhìn thấy nửa đời còn lại của tôi sẽ thê tảm như vậy, muốn khóc quá. “Ting ting ting”, tiếng điện thoại reo lên kéo tôi trở lại với thực tại. Thấy Tả Mạc Phong đang cầm điện thoại, vẻ mặt rất nghiêm nghị.

Một lúc sau, hắn ta đặt điện thoại xuống, đi đến bên cạnh mắc treo quần áo, lấy chiếc áo khoác xuống. Hi hi, xem ra hắn ta sắp phải ra ngoài, tôi có thể được giải phóng rồi. Nghĩ vậy, tôi lập tức đứng lên, nhưng hai chân tê cứng, đầu cũng quay quay.

Chưa kịp định thần lại thì một câu nói lạnh như băng vang lên: “Chép tiếp đi, chưa chép xong thì đừng có mong rời khỏi đó!” Tiếp theo là “rầm” và cuối cùng là tiếng khóa cửa! Hu hu hu, cửa bị khóa trái rồi!

Cái tên Tả Mạc Phong đáng chết này, sao hắn ta cứ phải gây khó dễ với một thiếu nữa như tôi thế nhỉ? Có phải là tôi vay tiền hăn quên không trả? Vậy thì cứ nói thẳng với tôi, mà có nói với tôi thì tôi cũng chẳng trả! Bây giờ trong ví tôi chỉ còn một tờ năm mươi tệ, làm sao mà tôi có thể trả cho tên khốn đó được chứ!

Cứ nhắc đến tiền là tôi lại thấy đau đầu, hai ngày nay bận dạy cho Thượng Quan Cảnh Lăng một vài quy tắc của xã hội hiện đại, kết quả là tiền cũng cứ thế mà ra đi. Ai biết đâu rằng cái lão ấy đến cái ti vi cũng chưa nhìn thấy bao giờ, nếu không phải Lâm Tiểu Ngư tôi nhanh tay nhanh mắt, chặn anh ta định xông vào tấn công một kẻ xấu trong chiếc ti vi thì e rằng tôi còn phải gánh thêm một khoản bồi thường vì tội “phá hoại tài sản nhà khách”.

Nghĩ đến lại thấy sợ, vẫn còn bình nóng lạnh, bình nước uống, điện thoại, biết là Thượng Quan Cảnh Lăng từ thời phong kiến đến, tôi cũng nên thông cảm, nhưng là một sai dịch đại thần mà cứ như thế này cũng không tốt lắm! Dây thần kinh của tôi lúc nào cũng trong tình trạng căng như dây đàn, sợ anh ta lại đập phá vật gì đáng giá thì tôi chỉ còn biết bán thân đi mà trả nợ thôi.

Ấy, nói đến tiền, tôi chợt nhớ ra kế hoạch của tôi, chi bằng tôi phải chuẩn bị thật tốt.

Vừa nghĩ thế, tôi lập tức thấy tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Tôi rón rén đi đến trước bàn làm việc của Tả Mạc Phong, cẩn thận mở máy tính, hình nền mày tính là một bức tranh sơn dầu mặt biển xanh biếc, cái tên này cũng có chút khiếu thưởng thức nghệ thuật! Nhưng cho dù có như vậy, thì tôi vẫn khinh thường hắn ta, khinh thường tột cùng! Tôi đây chỉ có duy nhất một khuyết điểm, đó là bụng dạ hẹp hòi, tôi đây cũng chẳng có ưu điểm gì khác, chỉ có mỗi ưu điểm là dám đấu tranh với cái ác.

“Nếu như có thể tìm thấy ảnh của hắn ta trên máy tính, thì không cần phải đi mượn máy ảnh để chụp trộm rồi!” Tôi vừa cười đắc ý vừa mở to mắt lia thật nhanh trên màn hình máy tính của Tả Mạc Phong. Chỉ cần tìm được ảnh của hắn ta, tôi có thể in thành nhiều tấm ảnh nhỏ, bán cho những cô gái hám sắc trong trường kia. Ha ha ha, tôi tin là họ sẵn sàng mua ảnh của tên này với giá cao! Thực ra thì chụp Thượng Quan Cảnh Lăng cũng được, nhưng mà độ nổi tiếng của anh ta không bằng Tả Mạc Phong, và lại tôi cũng không có ý định để anh ta xuất đầu lộ diện lúc này!

Cho nên, Tả Mạc Phong! Anh đừng trách tôi bụng dạ độc ác, ai bảo anh đối xử với tôi tàn nhẫn như vậy chứ? Đây cũng là một cơ hội tốt tự anh mang đến cho tôi! Thật là sung sướng! Thế giới thật là quá đẹp, quá tươi sáng!

“Từ chức huấn luyện viên Câu lạc bộ võ thuật của trường học, cuộc thi võ thuật các trường Trung học phổ thông, toàn thành phố sắp diễn ra…. các chiêu võ như trên đã nói… chúng tôi cần tuyển gấp một huấn luyện viên võ thuật…” Tôi tiện tay mở một tài liệu trên destop, lướt qua thật nhanh. Cái này không liên quan đến tôi, tôi phải tìm ảnh mới đúng. He he, tôi có cảm giác tôi đang cười giống điệu cười của một mụ phù thủy độc ác vậy! Nhưng cảm giác ấy thật là thích!

Tích tắc tích tắc… Một phút một giây đã trôi qua!

Mười phút sau, mặt tôi bắt đầu giật giật…

Hai mươi phút sau, tôi bắt đầu day day huyệt thái dương…

Ba mươi phút sau, tâm trạng tôi như rơi xuống vực thẳm…

Hu hu hu… lẽ nào ông trời lại muốn đùa giỡn với tôi? Tại sao? Tại sao? Đến một tâm ảnh nhỏ cũng không có? Ít nhất cũng phải có một bức ảnh trên giấy tờ gì chứ! Cái tên này bình thường không chụp ảnh à? Không những trên máy tính không có, đến cả trong ngăn kéo cũng không, chẳng lẽ tôi lại phải đi mượn máy ảnh kĩ thuật số để chụp trộm sao? Nhưng mà hắn ta tinh tường như vậy, nhất định là sẽ cảnh giác.

Thôi, tôi không muốn mạo hiểm nữa, làm không ra gì, hắn ta lại xé tôi ra thành hai nửa, mà tôi cũng chưa muốn mất cái mạng của mình!

Hu hu, tìm lâu như vậy rồi, buồn ngủ quá! Vừa rồi Tả Mạc Phong đi vội vã như vậy, chắc một lát nữa mới quay lại, chỉ bằng bò ra bàn ngủ một lúc! Lúc khó khăn trăm bề cứ ngủ một giấc là hết khó khăn!

Về cái việc ngủ thì tôi nhất định, xác định và khẳng định là tôi thuộc phái “thực hiện gương mẫu”. Chẳng có chút chậm trễ gì, tôi nhanh chóng nhắm mặt, vui vẻ đi vào giấc ngủ!

3.

Ôi! Đau quá, ai ném đá lên trán tôi vậy! Nhưng hình như là tôi đang ngủ. Mẹ ơi, viên đá nhỏ đó rơi xuống dưới rồi quay trở lại đập vào trán tôi! Không những thế lại cứ đập đi đập lại giữa ấn đường của tôi!

Có nhầm không đấy, đau quá đi mất! giận dữ đưa tay tóm lấy hòn đá nhỏ đó, nhưng hình như tóm phải ngón tay của ai đó? Lúc ấy, ý thức tôi bỗng thức tỉnh, tôi vội vàng ngẩng đầu, ngồi ngay ngắn lại, miệng cứng đờ, tròn mắt nhìn ngón tay đang chuẩn bị búng lên trán, vẫn đang nghi ngờ rằng không biết mình có đang nằm mơ không.

Tả Mạc Phong tối sẩm mặt nhìn tôi, rồi nhìn bãi dịch lỏng trên mặt bàn. Hu hu hu, chắc chắn là tôi lại chảy nước miếng khi ngủ rồi, thật là mất mặt quá đi! Nhưng sợ nhất là lúc tầm mắt hắn ta đi chuyển đến màn hình máy tính, ánh mắt hắn trở nên lạnh giá, hình như đang vô cùng giận dữ. Mặt hắn tái mét!

Hành động và biểu cảm chân thực như thế này… không phải là mơ! Mà là sự thật!

Thật kinh khủng!

Tôi nghĩ tôi nên ngủ tiếp mới đúng, thế là tôi mở to đôi mắt đang mơ màng của mình, giả ngây giả ngô nặn nạn vò vò mặt Tả Mạc Phong, lầm bẩm nói: “Mẹ ơi, cục bột mì này thật là mềm, con muốn ăn bánh chẻo…” Nói xong, tôi không chút do dự lại bò ra bàn, trong lòng đang nhỏ máu, Quan Âm Bồ Tát, Ngọc Hoàng Đại Đế, Vương Mẫu Nương Nương, nhất định các ngài phải bảo vệ tiểu nữ! Nhưng, sao lại thấy đầu hơi đau đau?

Lời cầu nguyện của tôi vẫn chưa xong, thì đã nghe thấy một tiếng “kinh thiên động địa”: “Lâm Tiểu Ngư!”

“Mẹ ơi, cứu con với” Tôi giật nảy mình, từ trên ghế rơi xuống dưới, lăn tròn đến tận góc tường, toàn thân run lẩy bẩy, hình như không chỉ có sợ hãi, mà còn thấy rất lạnh nữa!

Tả Mạc Phong lạnh lùng nhìn tôi – đáng sợ quá!

Lần này thì tôi chết chắc rồi! Hán ta từng bước từng bước tiến về phía tôi, ánh mắt sắc lạnh cứ trừng trừng nhìn tôi. Hu hu hu… Bố ơi, mẹ ơi, vĩnh biệThượng Quan Cảnh Lăng ơi, vĩnh biệt!

“Cái này, tôi, tôi không cố ý động vào máy tính của anh đâu, thật sự không cố ý!” Tôi vô cùng sợ hãi nhích từng chút, từng chút mộ về phía sau, vùng vẫy như thế đây là lần cuối cùng.

Tả Mạc Phong không nói không rằng, cứ bước những bước chân nặng nề tiến về phía tôi, cứ mỗi bước chân giẫm xuống, đều như giẫm lên tim tôi, cả căn phòng như đang lắc mạnh.

“Không, không được bước đến! Bình, bình tĩnh! Xúc động… là ma quỷ! Tôi lắp bắp vỗ về hắn ta, rồi lại bò ra sau hai bước. Nhưng hắn đã đến trước mắt tôi rồi, cánh tay thon dài, trắng ngần của hắn hung dữ hướng về phía rôi.

“Hu… không được!” Tôi hét lớn.

Ấy, một bàn tay lạnh giá đặt trên trán tôi! Thế này, thế này để làm gì vậy?

Tôi ngỡ ngàng nhìn hắn thu bàn tay lại rồi sờ sờ lên trán của hắn, ngồi xổm, cau mày, nhãm cầu sâu hoắm, vẻ mặt rất nghiêm túc…

“Đúng là bị sốt rồi!” Hắn ta ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt hiện lên một vẻ không diễn tả được: “Ngớ ngần, sao lại có thể bò lăn ra ngủ như vây? Bây giờ đang là mùa thu mà!”

A! A! A! Rầm! Tim tôi lại đập loạn lên. Oái! Nhưng tôi vẫn đang nằm mơ à? Không thì sao đầu tôi lại cứ quay quay, lại còn ảo giác nữa? Hắn ta đang quan tâm đến tôi à? Nhưng tôi thực sự rất đau đầu và chóng mặt! Lẽ nào tôi bị sốt thật?

“Ngớ ngẩn, sàn nhà ấm áp thế sao? Đứng dậy!” Tả Mạc Phong giơ tay ra đỡ tôi, vẻ mặt căm thù đến tận xương tủy, nhưng tôi thì không còn sức để đưa tay ra nữa, tôi bỗng phát hiện ra cơ thể mình nhẹ bẫng như không khí vậy, và mềm nhũn nữa.

“Đáng chết!” Nhìn bộ dạng sống dở chết dở của tôi, hắn ta tức giận chửi bới. Hu hu hu, sao mà suốt ngày chửi tôi? Tôi cũng đâu có muốn thế! Ngờ đâu trong một giây, hắn ta cúi xuống, bế tôi lên!

Tôi cố mở to mắt nhìn hắn ta, trong khoảnh khắc ấy, đầu óc tôi dường như tỉnh táo và cũng mơ hồ vô cùng. Trên người hắn có mùi hương đàn ông nhẹ nhàng, dưới cằm có một vết bớt, tôi đình giơ tay lên sờ vết bớt đó…

Vừa mới giơ một ngón tay ra, hắn ta chẳng thèm nhìn, lập tức nói một câu lạnh lùng: “Dừng tay.”

Làm gì mà hung dữ thế? Người ta chỉ tò mò tí thôi, hơn nữa người ta lại đang là bệnh nhân nữa!

Tôi nuốt nước bọt, suýt nữa thì cắn phải lưỡi, vẫn may là chưa nói ra câu đó. Ấy, tôi làm sao thế nhỉ? Tự dưng lại… làm nũng hắn?

Hắn bế tôi đi đến trước dãy tủ sách lớn, tủ sách bỗng “ầm” một tiếng rồi rồi mở sang hai bên. A, một phòng ngủ rất đẹp, không ngờ rằng đằng sau những tủ sách kín khít ấy lại là một điều kì diệu.

Đúng là có tiền có khác, chẳng cần phải ở kí túc xá, lại còn có thể có được một không gi­an độc lập của riêng mình!

“Một mùi hương thật dễ chịu, tôi biết rồi, đây là hương hoa cúc.” Một mùi hương nhẹ nhàng tỏa ra từ trong căn phòng, thật tình cờ, hương hoa cúc là mùi hương mà tôi thích nhất.

“Cô thích mùi hoa cúc?” Tả Mạc Phong ngừng giây lát, bế tôi đi vào bên trong.

“Ừ, hồi còn nhỏ, trên ban công nhà bà tôi thường trồng rất nhiều hoa cúc, có thể nói là tôi lớn lên cùng hoa cúc.” Trong lúc mơ hồ dường như tôi nhìn thấy tôi khi còn nhỏ, tôi thường dùng bàn tay nhỏ mũm mĩm vuốt ve nhưng cánh hoa cúc xinh đẹp: “Khi ấy có chuyện gì tôi cung nói với hoa cúc, tôi luôn tin rằng bên trong mỗi bông hoa cúc có một nàng tiên, nàng tiên ấy có thể thực hiện bất cứ mong muốn nào của tôi.”

“Hoang đường.” Tả Mạc Phong lạnh lùng buông ra một câu, nhưng tại sao tôi lại cảm thấy vẻ mặt hắn ta toát ra một tình cảm thật dịu dàng nhỉ?

“Này! Gia đình anh có phải là rất giàu có không?” tôi yếu ở hỏi.

“Cô ngớ ngẩn à?” Tả Mạc Phong lạnh lùng cúi xuống nhìn tôi: “Ốm đến mức này mà vẫn rảnh rang quan tâm đến những chuyện đó!”

“Anh mới là… ngớ ngẩn ấy!” Vừa rồi vẫn còn thấy hắn ta dịu dàng, tôi đúng là mù mắt! Cái tên này luôn luôn xấu xa như vậy, tôi tức đến nỗi muốn nhảy lên cấu xé hắn ta, nhưng tiếc là tôi thực sự lực bất tòng tâm.

Lần này hắn ta không tiếp tục mắng lại tôi, mà đặt tôi lên gường, sau đó tìm trong ngăn kéo hàng tá những viên thuốc kì quặc, chẳng rót cho tôi lấy một cốc nước, cứ thế nhét hết số thuốc đó vào trong miệng tôi.

Hu hu hu… đắng quá, đắng khủng khiếp, đắng không nói lên lời!

“Nước, nước…” Tôi ngậm cái đống thuốc đắng chết người ấy kêu lên.

Cũng may là hắn còn có chút nhân tính, đi đến chỗ bình nước rót cho tôi một cốc.

Tôi nhanh chóng đổ cốc nước vào miệng, vừa ra sức nuốt, vừa muốn băm vằm, xẻ thịt hắn ta ra, cái tên ác quỷ, biến thái, tên ngụy quân tử này!

Hắn ta không thèm để ý đến ánh mắt hận thù của tôi, quay người bước ra phía cửa, lạnh lùng buông một câu: “Vừa rồi cô uống đều là thuốc cảm đấy, không phải thuốc độc đâu! Bây giờ kí túc xá nữ đóng cửa rồi, cô ở lại đây ngủ một đêm đi!” Chưa nói hết câu, hắn ta đã đi ra ngoài rồi.

Tôi cứng họng nhìn lưng của hắn, khóe miệng khẽ động, muốn nói gì đó, nhưng mí mắt cự nặng trĩu rồi nhắm lại.

Trước lúc tôi hoàn toàn mất ý thức, hình như có một bóng dáng mặc bộ quần áo màu đen chợt xuất hiện trong đầu. Oái hình như tôi quên một việc gì rất quan trọng rồi! Nhưng thực sự là tôi rất buồn ngủ, rất rất buồn ngủ, đống thuốc đó chắc chắn là có thành phần gây buồn ngủ, việc trong đại gì đi nữa cũng đợi đến sáng mai tính tiếp. Tôi yên lòng đi vào giấc ngủ mê mệt.

4.

“Hý kịch hý kịch hý kịch kiss… Hý kịch hý kịch hý kịch 1234…”

Đừng làm ồn nữa… Người ta vẫn muốn ngủ nữa!

“Người đẹp…. Tiếu Tiếu, giúp tớ tắt cái đồng hồ báo thức đi với!!!” Tôi mơ mơ màng màng gọi cô bạn cùng phòng của tôi, nhân tiện trở mình một cái, ôm thứ gì đó mềm mềm – hình như là cái gối, ra sức ấn lên đầu, bịt chặt tai để không phải nghe tiếng chuông báo thức chết tiệt kia…

Đáng ghét, đang mơ thấy một con vịt quay béo ngậy, thơm phức! Hu hu hu, chưa kịp cho vào miệng thì vịt quay đã bay mất rồi. Từ sau khi đến trường học này, do phải kéo theo cái tên xuyên từ thời nhà Minh đến đây cho nên đến giờ tôi vẫn chưa được ăn miếng thịt nào!

Hu hu, vịt quay của tôi, cho tôi mơ lại thêm lần nữa đi!

Ấy, mùi cái gối này… thoải mái thế, một mùi thơm nhẹ như của hoa cúc ấy, lại còn rất mềm mại nữa chứ, giống như là lông ngỗng vậy.

“A…” tôi chợt nhớ ra cái gì đó, bỗng kêu lên rồi ngồi bật dậy – cái này không phải là gối của tôi, căn phòng này không phải căn phòng của tôi!

Nhìn căn phòng vừa quen vừa lạ trước mắt, tôi hoàn toàn tỉnh lại. Hôm qua tôi bị tên biến thái Tả Mạc Phong bắt đến phòng làm việc của hắn để chép phạt môn toán. Sau đó hắn ra ngoài, tôi có chép mười lần quyển sách toán không? Sau đó, tại sao tôi lại ở đây? Chả lẽ tôi lại giống như trong truyện cổ tích, được một hoàng tử đẹp trai, tài giỏi cứu?

À ha, nếu là như vậy thì đúng là quá tuyệt vời ! Tả Mạc Phong nhất định tức đến nhảy ngược lên, tức đến phát điên, tức đến hộc máu, la la la!

“Ha ha ha… Song Tiết Côn… lấy của tôi thì phải trả cho tôi…” Tôi sung sướng tung chăn ra, đi giày vào. Người hầu của hoàng tử chẳng chu đáo chút nào, không biết cởi cho tôi cái áo khoác ra, làm tôi ngủ chẳng thoải mái gì cả, chả trách mà con vịt quay ấy bay đi mất!

Tôi hân hoan bước đến trước bức tường gỗ khảm nạm, “ầm” một tiếng, bức tường tự động mở ra hai bên. Lạ thật, sao tôi biết ở đây có một cánh cửa tự động nhỉ?

Tôi vừa gãi đầu vừa bước ra ngoài thì cánh cửa tự động đóng lại… Nhưng cảnh tượng trước mắt khiến tôi giật nảy mình suýt nữa thì ngã phịch xuống đất, khó khăn lắm mới vịn được vào chiếc tủ để không bị ngã. Đây chính là phòng làm việc của hội trưởng Hội học sinh Tả Mạc Phong sao? Quyển vở mà hôm qua tôi mới chếp được vài dòng vẫn còn để ở trên chiếc bàn trà nhỏ đó. Hu hu hu, chàng hoàng tử của tôi đâu? Tất cả những gì trong căn phòng vừa rồi đều là cõi mộng sao?

Tôi vẫn chưa hết hy vọng quay người lại, muốn quay lại nhìn một chút nữa, nhưng đáng ghét, trên tủ sách treo một màn hình điện tử nhỏ màu xanh, nhắc nhở tôi phải nhập mật mã. Thôi, từ bé đến lớn, bản cô nương vé số, đến giải bé nhất năm tệ cũng chưa bao giờ trúng, chứ đừng nói đến đoạn mật mã của tên biến thái Tả Mạc Phong kia.

Mật mã của tên biến thái Tả Mạc Phong? Đúng vậy, tôi đã cam chịu số phận rồi, căn phòng này là của hắn ta, xem ra kiếp này tôi sẽ không gặp chàng Bạch Mã hoàng tử thiên hạ vô song thuộc về tôi rồi! Trước khi rời đi, tôi ôm tâm trạng vô cùng bi tráng viết mấy chữ thật to trên quyến vở bài tập – “Mười lần quyển sách toán”! Hơ hơ, tôi thừa nhận, chiêu này hơi cũ một chút, nhưng tình cảnh bị áp bức của tôi bây giờ thì tôi thấy rằng: Cách cũ này vẫn hiệu nghiệm!

Hôm nay thời tiết thật đẹp, đẹp hơn hôm qua, rất giống với tâm trạng tôi bây giờ. Cứ nghĩ đến vẻ mặt của Tả Mạc Phong khi nhìn thấy dòng chữ đó trên vở bài tập, tôi lại không nhịn được việc ôm bụng cười, làm cho người trên đường cứ nhìn tôi như nhìn một kẻ điên, lại còn chỉ chỉ trỏ trỏ, cho rằng tôi mới từ trong viện thần kinh thả ra nữa chứ!

Ha ha, không quan tâm, bản cô nương hôm nay tâm trạng rất tốt, cứ đường ta ta đi, cứ để cho người khác nhìn đi!

“Úi da, đau quá, xin lỗi…” Đang dương dương tự đắc nên chẳng để ý gì, bỗng tôi đâm sầm vào một người.

“A, Tiểu Ngư, cuối cùng cũng tìm thấy bạn rồi!” Trước mặt tôi là một khuôn mặt hơ gầy, mặc dù không được đẹp cho lắm song đôi mắt tròn to trên khuôn mặt ấy lại rất có hồn, nhưng lúc này đôi mắt ấy lại toát lên vẻ lo lắng – đây không phải là Tiếu Tiến – người bạn cùng phòng của tôi sao?

“Hả? Tiếu Tiếu, sao vậy? Sao lại lo lắng như vậy? Cứ từ từ nói, tớ sẽ giúp cậu.”

Mặc dù ở cùng nhau mới có vài ngày, nhưng có thể nói là tôi rất thích bạn ấy. Tôi chưa bao giờ gặp một người chăm chỉ như vậy, việc dọn dẹp phòng đều do một tay bạn ấy làm. Đương nhiên là tôi cũng cảm thấy hơi ái ngại, cho nên tôi đã tự thề với lòng mình rằng sau này có bất cứ ai dám bắt nạt Tiếu Tiếu thì tôi nhất định sẽ không tha cho người ấy.

Ai bảo ưu điểm lớn nhất của tôi là trọng nghĩa khí chứ? Tiếu Tiếu kéo kéo gấu áo tôi, kinh ngạc nói: “Nhanh lên, Tiểu Ngư, có người tìm bạn, ở cửa lớp học.” Tôi thấy hơi buồn cười, nắm lấy tay Tiếu Tiếu, vỗ vỗ vai bạn ấy và nói: “Người đẹp Tiếu Tiếu của tôi ơi, cứ cho là có người tìm tớ đi chăng nữa, nhưng họ có phải là Thiên tử Hoàng thượng gì, cũng chẳng phải Ngưu ma Mãng xà, sao bạn lại sợ hãi đến như vậy chứ?”

Tiếu Tiếu giậm châm, vẻ mặt bất an: “Bạn cứ đến đó xem thì sẽ biết ngay!” Nói xong bạn ấy kéo tay tôi chạy như bay đến khu lớp học. Chúng tôi dừng lại trước một toàn nhà cao tầng. Tất cả các ban công chật kín người. Ba vòng trong, ba vòng ngoài, kín đến mức một giọt nước cũng không lọt qua được.

“Ôi, không nhầm đấy chứ, đây là khu lớp học của chúng ta à? Tiếu Tiếu, họ đang nhìn cái gì vậy?” Tôi hứng thú vừa hỏi Tiếu Tiếu vừa chen chân vào đám đông. Không biết có thứ gì hay ho mà khiến các bạn học sinh phải trốn học ra đây xem thế nhỉ!

Tiếu Tiếu đỏ ửng mặt nhìn tôi, bẻ bẻ đầu ngón tay và nói: “Họ đang nhìn người đến tìm bạn đấy! Anh ấy, anh ấy rất đẹp trai. Tiểu Ngư, không phải bạn là bạn gái của hội trưởng đại nhân sao? Sao lại có bạn trai thứ hai nữa?”

Tôi quay lại nhìn Tiếu Tiếu, miệng lắp bắp: “Tiếu Tiếu, bạn đang nói cái gì vậy? Cái gì mà một với hai? Đợi đã, bạn nói gì cơ? Người tìm tớ là một anh chàng đẹp trai?”

Tiếu Tiếu gật đầu lia lịa, tôi vỗ vỗ trán, rồi chạy như bay lên lớp học, bỏ mặt Tiếu Tiếu ở đó. Trời ơi, tôi đã ngủ đến mức quên mất cả Thượng Quan Cảnh Lăng. Anh ta nhất định là đã quên sạch sành sanh những lời dặn dò của tôi rồi, nên mới tự ý chạy ra ngoài tìm tôi. Xem ra trường Trung học phổ thông Phác Thiện này ngoài Tả Mạc Phong ra thì bây giờ chỉ có anh ta mới có thể khiến cả trường loạn lên như vậy!

Quả đúng như vậy, lúc cách cửa lớp học còn hai mét, tôi nghe thất rõ tiếng của Thượng Quan Cảnh Lăng, vừa gấp gáp vừa bối rối: “Tại hạ, tại hạ tìm, tìm Lâm Tiểu Ngư cô nương.”

Nhưng giọng anh ta trở nên yếu ớt trong đám âm thanh chói tai kia, hầu như chẳng ai nghe thấy anh ta đang nói gì nữa.

Nhưng bây giờ tôi phải làm gì? Trong tình cảnh này tôi biết làm thế nào đây? Gi­ao thông ùn tắc, làm loạn trật tự trường học, toàn là tội lớn cả! Nghĩ đến đây, tôi bỗng dừng bước!

Nhưng thân phận của Thượng Quan Cảnh Lăng không thể lộ ra được! Một khi đã lộ thì sẽ có vô số người đến bắt anh ta!

Lâm Tiểu Ngư, mày là một nữ hiệp ân oán phân minh, chẳng lẽ đúng lúc quan trọng này lại mặc kệ bạn của mày sao? Vả lại, đối với Thượng Quan Cảnh Lăng mà nói, mày là người đáng tin cậy dung nhất của anh ta trên thế giới này!

Đúng lúc ấy, một giọng nói chói tai của một nữ sinh trong đám đông ấy vang lên khiến tất cả mọi người phải chú ý: “Trời ơi, hội trưởng Mạc Phong đến rồi!”

Trong tích tắc, đám đông kín mít đến mức một giọt nước cũng không lọt qua ấy bắt đầu chuyển động, tôi tranh thủ thời cơ ấy chen đến trước mặt Thượng Quan Cảnh Lăng. Anh ta vừa nhìn thấy tôi liền dang đôi tay chắc nịch ôm lấy tôi, nói nấc lên: “Tiểu Ngư, cô đi đâu vậy? Cả một ngày một đêm hôm qua cô không đến tìm tôi, tôi lo lắng chết mất cứ nghĩ cô xảy ra chuyện gì?”

Nghe anh ta nói vậy, tôi thấy cay cay mũi, lòng tự trách mắng chính mình không ra gì. Trên thế giới này, anh ta không có người thân, không có bạn bè. Đối với anh ta, tất cả đều lạ lẫm và nguy hiểm, nhất định là anh ta sẽ rất sợ hãi. Nhưng anh ta vẫn bất chấp tất cả để đi tìm tôi! Anh ta tốt với tôi như vậy mà tôi lại ghét bỏ anh ta, thậm chí còn lợi dụng anh ta nữa! Tôi thật đê hèn!

Tôi vô cùng áy náy vỗ vỗ lưng anh ta, an ủi nói: “Ngốc ạ, không phải là tôi đang bình an vô sự đứng trước mặt anh đây sao? Không sao, không sao, tôi sẽ không bỏ anh đâu, chúng ta là bạn tốt của nhau, anh em tốt của nhau!”

“Hử? Anh em tốt?” Anh ta ngẩng đầu nhìn tôi một cách khó hiểu.

“Nghĩa là huynh đệ tốt ấy mà!” Tôi cười hì hì nói, bỗng cảm thấy có gì đó không ổn, sao xung quanh lại im ắng lạ thường thế nhỉ? Tôi đẩy Thượng Quan Cảnh Lăng ra nhìn xung quanh – trời ạ, hai chúng tôi bị bao vây ở giữa, tất cả đám đông đều đổ dồn vào hai chúng tôi, ai cũng há hốc miệng nhìn. Chết người nhất là, đang đứng trước mặt chúng tôi là Tả Mạc Phong!

Mặt hắn tối sầm, khoanh hai tay trước ngực, lạnh lùng nhìn tôi, ánh mắt như có hàng ngàn mũi dao, tựa như có thể chạy đến trước mặt tôi và đâm những mũi dao ấy vào ngực tôi bất cứ lúc nào!

Hình như, hình như thân phận của tôi bây giờ là bạn gái của hắn! Đầu tôi cứ ong ong như sắp vỡ tung, tựa như có hàng ngàn hàng vạn con ong đang bay trong đó.

“Cô, cô… đứng lại đó, tất cả mọi người giải tán!” Sau một hồi lâu, cuối cùng Tả Mạc Phong cũng mở miệng, hắn giơ tay ra hiệu cho mấy người trong hội học sinh đứng đằng sau, sau đó quay đầu về phía tôi, nhếch mép cười lạnh lùng và hiểm độc: “Cô, đưa anh ta đến văn phòng làm việc của tôi, vẫn nhớ đường chứ?” Nói xong, hắn liền quay đi, đám đông trước mặt tự động tránh đường cho hắn.

Tôi bỗng rùng mình, kinh hồn bạt vía kéo tay Thượng Quan Cảnh Lăng và nói nhỏ: “Đi theo tôi, lát nữa không được nói gì cả, chỉ nghe tôi nói thôi!”

Thượng Quan Cảnh Lăng nhìn tôi với ánh mắt khó hiểu, cuối cùng thì vẫn gật gật đầu.

Chúng tôi đi theo Tả Mạc Phong đến văn phòng của hội trưởng hội sinh viên, sau lưng là những tiếng xì xào bàn tán:

“Thật không ngờ, Lâm Tiểu Ngư lại thủ đoạn thế!”

“Đúng vậy, hành động vừa rồi với hội trưởng bạn cũng nhìn thấy chứ, tim tới vỡ tan rồi!”

“Lại còn có một người con trai khác, cũng đẹp trai như hội trưởng, mà trong có vẻ như anh ta không biết Lâm Tiểu Ngư là bạn gái của hội trưởng đại nhân!”

“Thật là đê hèn, cô ta lại còn ăn ở hai lòng nữa. Bây giờ thì vỡ lẽ rồi, xem cô ta sẽ làm thế nào!”

Hu hu hu, chỗ nào có kẽ nứt để cho tôi chui xuống với? Họ nói cái gì vậy chứ? Cái gì mà ăn ở hai lòng? Thật đáng ghét, sau này sẽ chẳng còn ai muốn theo đuổi tôi nữa, ai cũng sẽ chửi tôi!

5.

Thế giới này thật nhỏ bé, trong một tiếng ngắn ngủi, tôi đi một vòng, rồi lại quay trở về cái căn phòng đáng ghét này – văn phòng của hội trưởng hội học sinh. Mặc dù nhìn bề ngoài thì kiểu cách thanh cao như vậy, nhưng nếu được lựa chọn, thì có giết tôi, tôi cũng không muốn bước chân vào đây.

Bên ngoài căn phòng, vẻ mặt của Tả Mạc Phong tựa như khuôn mặt của một xác đã đóng băng vạn năm vậy, hắn nói với Thượng Quan Cảnh Lăng: “Xin lỗi, tạm thời anh không được phép vào, lát nữa nếu cần thì tôi sẽ gọi anh vào sau.”

Thượng Quan Cảnh Lăng băn khoăn nhìn tôi, ánh mắt đầy lo lắng và nghi vấn. Nếu như không giải thích rõ ràng cho anh ta, chắc chắn anh ta sẽ nghĩ là rất nghiêm trọng. Sau khi đến thế giới hiện đại này, anh ta chưa bao giờ gặp phải tình cảnh này. Tôi vội vàng gật gật đầu với anh ta, nói nhỏ: “Không sao, chỉ là nói vài câu thôi, anh cứ yên tâm đứng ở đây đợi tôi nhé.”

“Tiểu Ngư, nếu có việc gì, cô hãy gọi thật to nhé.” Thượng Quan Cảnh Lăng kéo tôi sang một bên, dặn nhỏ: “Tôi thấy anh ta không có ý tôt, nhưng cô đứng sợ, tôi là đệ tử chân truyền của phái Võ Đang đấy.”

Thật cảm động quá! Tôi chắp tay đa tạ Thượng Quan Cảnh Lăng với bộ dạng bi tráng: “Gió đìu hiu sông Dịch lạnh lùng ghê, tráng sĩ một đi không trở về”

Nhưng lúc tôi quay người lại thì tâm trạng mới thực sự gọi là… bi tráng, thật khủng khiếp! Biểu hiện của Tả Mạc Phong thật đáng sợ. Sợ rằng thời khắc đó hắn ta bóp chết tim tôi rồi!

Hắn nhếch miệng, lạnh lùng nhả ra từng chữ từng chữ: “Lâm – Tiểu – Ngư, mời!”

“Rầm…”

Tiếng đóng cửa đinh tai vang lên sau lưng tôi, tôi sợ đến mức ngã dúi vào cạnh tủ sách.

Tả Mạc Phong giơ tay gõ gõ vào trán tôi, đôi lông mày rậm nhíu vào nhau, mặt hấn trông còn đắng hơn cả quả mướp đắng. Ôi! Nếu tôi là hắn, có lẽ tôi còn tức giận hơn ấy chứ? “Bạn gái” của mình đứng giữa bàn dân thiên hạ cùng với người đàn ông khác “chàng chàng thiếp thiếp…”, sau lưng không biết người ta sẽ nói những gì về hắn?

T bỗng thấy có chút đồng cảm với Tả Mạc Phong. Hắn ta cũng thật đen đủi, tự dưng lại tìm tôi đóng giả làm bạn gái của hắn, mang lại bao nhiêu phiền phức cho hắn.

Tôi đang tự trách mình thì bỗng nhiên mặt đất rung chuyển: “Lâm Tiểu Ngư, cô gái đần độn đáng chết này, cái lúc cô gi­ao hẹn với tôi, sao cô không nói là cô có bạn trai rồi, cũng không thèm nói là anh ta sẽ tìm đến trường học này.”

Hu hu hu, có thể hạ giọng xuống một chút không? Tim người ta sắp nhảy ra khỏi lồng ngực rồi đây này!

Tả Mạc Phong bước đến trước mặt tôi, hai con mắt giận dữ nhìn tôi chằm chằm, khiến tôi sống chết cũng không dám ngẩng mặt lên.

“Anh ấy, anh ấy, anh ấy không phải là bạn trai tôi!” Tôi lí nhí nói.

“Cái gì?” Giọng nói của Tả Mạc Phong bỗng chốc nhỏ đi rất nhiều, tôi không thể không ngẩng lên nhìn hắn ta, cũng không biết có phải tôi bị ảo giác không, tôi chợt thấy mặt hắn ta dường như có cái gì đó tan biến, đột nhiên trở nên mềm mại dịu dàng hơn.

“Không phải là bạn trai cô, tại sao cô lại ôm anh ta?” Mặc dù giọng nói vẫn lạnh lùng, vẻ mặt vẫn lạnh như tiền, nhưng còn đỡ hơn rất nhiều bộ dạng như muốn giết người lúc ban đầu.

“Anh trai cũng không thể ôm sao?” Tâm trạng hắn ta bình tĩnh lại, tôi cũng không còn lắp bắp nữa, thở phào nhẹ nhõm hỏi lại hắn ta.

“Anh trai?” Tả Mạc Phong nheo mắt vẻ nguy hiểm hỏi lại tôi, rồi bỗng nhiên đưa tay ra ấn chặt tôi vào tường, trợn mắt: “Coi tôi là kẻ mù hay thằng ngu hả? Biểu hiện vừa rồi của cô ở khu lớp học có giống hai anh em không? Lâm Tiểu Ngư, tôi cảnh cáo cô, tôt nhất là hãy nói thật cho tôi biết, rốt cuộc anh ta là thế nào?”

Tôi cắn chặt không nói được câu gì, trong lòng thầm nghĩ: “Hừm, buồn cười thật, tôi đây là người bán rẻ bạn bè sao? Cho dù anh có giết tôi, tôi cũng không bán rẻ Thượng Quan Cảnh Lăng đâu.” Nghĩ đên vẻ mặt lo lắng của anh ta lúc nãy, tôi lại thấy mềm lòng, thật là cảm động!

“Không nói phải không?” Hai con mắt của Tả Mạc Phong còn sắc nhọn hơn cả kim châm, cứ nhìn tôi khiến tôi thấy khó chịu vô cùng, chỉ muốn đập đầu mà chết. “Tôi đã điều tra rồi, anh ta đã ở nhà khách của trường ba ngày, hiện tại vẫn nợ tiền phòng đêm qua chưa trả. Sáng nay tôi nhặt được ở trong phòng anh ta một….” Hắn ta quay người mở chiếc tủ bên canh, lấy ra một thanh kiếm và một bộ Trường bào màu đen – không cần nhìn thì tôi cũng biết là của Thượng Quan Cảnh Lăng, tôi còn giúp anh ta thu dọn mà.

Cái tên này, tại sao lại tinh ranh như vậy, đến những thứ này trong thời gi­an ngắn ngủi cũng đã bị hắn ta điều tra ra? Mặc dù đây là địa bàn của hắn, nhưng hắn ta cũng không cần phải càn quấy như vậy chứ?

“Tự ý lục lọi đồ của người khác là hành vi xâm phạm quyền riêng tư cá nhân! Tự ý lấy đồ của người khác bị coi là ăn cắp! Lúc học tiểu học anh không được cô giáo dạy như thế à?” Tôi hít một hơi, lạnh lùng nhìn hắn ta. Xem ra không giấu được rồi, chỉ hy vọng cái tên này không độc ác như vậy, có thể giúp tôi và Thượng Quan Cảnh Lăng giữ kín bí mật này. Nhưng, hắn có đáng tin cậy không?

“Cô vẫn không chịu nói sao? Kiếm là một vũ khí nguy hiểm, vậy thì, chuyện này, tôi chỉ còn cách báo cảnh sát…” Tả Mạc Phong vỗ vỗ vai tôi, quay người định cầm điện thoại lên.

Tôi giật mình nhảy cẫng lên, ôm chặt lấy tay hắn ta, giọng khẩn cầu: “Đừng… đợi đã, chúng ta thương lượng thêm đã!”

Tả Mạc Phong chậm rãi quay đầu lại, vẻ mặt tỏ rõ sự đắc ý, còn tôi thì như quả cà tím dính sương mủ rũ héo quắt. Ôi! Cái tên này, nhất định kiếp trước là khắc tinh của tôi!

“Anh hãy hứa với tôi trước, phải giúp chúng tôi giữ kín bí mật nhé!”

“Cái đó còn phải xem cô nói thật bao nhiêu phần trăm, và còn xem tâm trạng của tôi có tốt hay không nữa!” Trên thế gi­an này vẫn còn có người độc ác hơn cả tôi nữa.

“Nếu nói dối anh thì sẽ thế nào?” Tôi đánh bạo hỏi một câu.

“Cô nói xem? Đương nhiên là đến gặp cảnh sát rồi.” Tả Mạc Phong đầy vẻ ngang ngạnh, thật đáng ghét, chỉ muốn cho anh ta một bạt tai lên cái mặt khôi ngô nhưng đầy nham hiểm đó.

“Thế nhỡ tôi nói sự thật mà anh lại không tin thì thế nào?” Tôi chuyển sang vẻ mặt lo lắng.

“Đó là việc của tôi, cô không cần quan tâm!” Tả Mạc Phong khoanh tay trước ngực nhìn tôi.

“Anh!” Tôi thầm chửi rủa hắn ta, nhưng mặt vẫn làm ra vẻ đáng thương: “Thực ra anh ấy là anh họ tôi. Lúc anh ấy rất nhỏ, bố mẹ anh ấy đã qua đời vì tai nạn. Sau đó người nhà đưa anh ấy đến học võ ở trường võ thuật. Sau khi học xong anh ấy chuyên đi làm diễn viên đóng thế, như bây giờ cảm thấy làm diễn viên đóng thế rất nguy hiểm cho nên muốn đến thành phố này tìm một công việc bình thường và ổn định! Nhưng anh ấy đến đây được vài ngày rồi mà vẫn chưa tìm được việc gì, cho nên tôi đành để anh ấy ở trong nhà khách của trường. Anh họ tôi rất đáng thương… tôi không thể bỏ mặc anh ấy được”

Ha ha… Tôi không cố ý nói dối anh đâu! Tôi chỉ “đặc cách” nói dối anh mà thôi! Nếu tôi mà nói thật với người như anh thì còn khó hơn cả lên trời! Đồng môn Tả Mạc Phong ơi, ngàn lần xin đừng trách tôi nhé, hãy tự kiểm điểm hành vi làm người của anh đi nhé!

Tôi vừa nói vừa liếc trộm vẻ mặt của Tả Mạc Phong. Từ đầu đến cuối hắn vẫn giữ thái độ hờ hững, chẳng có biểu hiện gì khác cả. Ông trời ơi! Rốt cuộc là hắn ta có tin lời con nói không?

Tôi nói xong liếm liếm môi, cổ họng khát khô, lòng tôi lại càng thấy luống cuống, để cho hắn ta tin, tôi lại nói tiếp: “Anh xem thanh kiếm và bộ trang phục kia, chính là vật kỉ niệm của anh ấy lúc còn làm diễn viên đóng thế!”

Sau khoảng thời gi­an cháy hết một nén hương, cuối cùng thì Tả Mạc Phong cũng liếc mắt nhìn tôi một cái, bán tín bán nghi hỏi: “Cô không lừa tôi đấy chứ?”

“Tôi thề với Chúa trời, nếu tôi mà nói dối anh, tôi sẽ bị Thiên Lôi đánh chết!” Tôi chắp tay, nghiêm túc nói.

Hừm, đến câu thề độc đó tôi cũng thề rồi, xem anh có tin không. Nhưng Thiên Lôi là do Ngọc Hoàng Thượng Đế quản, không phải là Chúa trời. Hi hi!

Cuối cùng Tả Mạc Phong cũng nhìn thẳng vào tôi một lát: “Không cần phải thể độc thế? Tôi cũng đâu có nói là không tin cô!”

Không nói là không tin tôi? Nghĩa là tin rồi. Ha ha, tôi nói rồi mà, trên đời này còn có việc gì mà Lâm Tiểu Ngư tôi không làm được chứ! Tôi ba tuổi đã biết trèo cây, sáu tuổi đi học (cái này hình như ai cũng thế), tám tuổi đi chơi cùng với một lũ bạn ở ngoài đường đến tối muộn mới về nhà. Cứ vinh quang như thế đến tận bây giờ, chưa gặp việc gì mà không thể xử lí được!

Nhưng, nhìn cái mặt Tả Mạc Phong trông có vẻ tàn bạo như Thiên Lôi, không ngờ là lại dễ bị lừa như vậy! Thật là một thu hoạch bất ngờ! Tóm được điểm yếu này của hắn, sau này đối phó với hắn sẽ dễ hơn nhiều.

“Nhưng cô phải trông chừng anh ta đấy, anh ta không phi là học sinh hay giáo viên của trường này. Cứ đi lại tùy tiện trong trường như vậy sẽ có ảnh hưởng không tốt.” Tả Mạc Phong vừa nói vừa đứng dậy, đi đến trước bàn làm việc thu dọn một số giấy tờ, vừa thu dọn vừa không quên liếc nhìn tôi vài cái. Bỗng tôi thấy nổi da gà, có một dự cảm rất không tốt!

“Để tránh việc như ngày hôm nay xảy ra, ngày mai cô phải đưa anh ta đi. Nếu cô không đồng ý, trường học sẽ gọi điện cho bố mẹ cô, bảo họ đến đón anh ta.” Hả, bảo bố mẹ tôi đến đón Thượng Quan Cảnh Lăng, làm sao mà có thể chứ? Nếu bị tên ác quỷ Tả Mạc Phong này biết việc tôi lừa hắn, hắn nhất định se bóp chết tôi!

Tôi bỗng thấy rùng mình, cúi đầu xuống tìm một điểm tiếp đất cho ánh mắt của tôi để giấu đi tâm trạng đang hoang mang lo lắng trong lòng tôi, bỗng nhiên, dòng chữ to đậm: “Thông báo tuyển huấn luyện viên võ thuật trường Trung học phổ thông Phác Thiện” đập vào mắt tôi một cách kịp thời!

“Nếu tôi bảo anh họ tôi đến ứng tuyển, liệu anh ấy có được đi lại tự do trong trường không?” Mắt tôi sáng lên, nhanh chóng cướp lấy tờ giấy trong tay Tả Mạc Phong, chỉ lên dòng chữ trên đó, tràn ngập hy vọng hỏi anh ta.

Huấn luyện viên võ thuật, chắc tiền lương mỗi tháng cũng khá hậu hĩnh? Đặc biệt là trường Trung học phổ thông Phác Thiện – ngôi trường đứng số một này, trang thiết bị đứng số một, đội ngũ giáo viên đứng số một, học sinh cũng đứng số một. Vậy chắc rằng tiền lương cũng sẽ đứng số một!

Tôi tính nhẩm trong bụng, con mắt nhìn người của tôi quả là rất được. Thượng Quan Cảnh Lăng thực sự là một cổ phiếu đầy tiềm năng, quá tuyệt. Nếu anh ta có thể ứng tuyển được vào vị trí huấn luyện viên dạy võ thuật của trường này thì tôi sẽ trở thành một tiểu thư giàu có rồi còn gì? Ha ha, lúc ấy nhất định ngày nào tôi cúngược mời ăn đùi gà nướng KFC!

“Nếu anh ta thực sự có tài thì cô có thể bảo anh ta đến ứng tuyển!” Tả Mạc Phong suy nghĩ một lúc rồi tỏ ý đồng tĩnh: “Ngày kia lúc chín giờ sáng, cô đưa anh ta đến văn phòng của Câu lạc bộ võ thuật để phỏng vấn.”

Tả Mạc Phong nói xong liền lấy lại tờ giấy trong tay tôi, bước ra ngoài: “Việc ngày hôm nay coi như xong, tôi sẽ đi giải thích với mọi người. Nhưng tôi cũng hy vọng sẽ không xảy ra việc như thế này nữa. Còn nữa, tốt nhất là cô hãy hoàn thành nhiệm vụ của ngày hôm qua, đừng nghĩ ràng cô đã thoát.”

Hả? Nhiệm vụ của ngày hôm qua là gì? Tôi nhanh chóng lục lại một lượt trong đầu, rồi mơ màng nhìn anh ta.

“Chép mười lần sách toán!”

Ôi… hai mắt tôi nhắm chặt, bò nửa người trên mặt bàn cạnh đó, lẩm bẩm nói: “Tôi ngất rồi, tôi ngất rồi!”

“Cô có thể không chép, vậy thì anh họ cô cũng không đủ tư cách đi phỏng vấn!”

Hả? Gì cơ? Không đủ tư cách đi phỏng vấn? Trò đùa này hơn quá rồi. Tôi lập tức trở lại trạng thái bình thường, mặc cả với Tả Mạc Phong: “Anh có thể tiết lộ cho tôi biết câu hỏi phỏng vấn không?”

Đương nhiên là, câu hỏi này đổi lại một cái nhìn như muốn giết người của Tả Mạc Phong!

Hửm, cái này thì có gì to tát đâu chứ!

Chuyện tình vượt thời gi­an

Bình luận