Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cô Gái Trên Tàu

Chương 28

Tác giả: Paula Hawkins

Thứ tư, ngày 7 tháng Tám 2013

Buổi sáng 

Tôi lại gặp nó lần nữa, giấc mơ tôi đã làm việc gì đó sai, và mọi người chống lại tôi về phe Tom. Tôi không thể giải thích, hoặc xin lỗi, vì tôi không thể đó là điều gì. Trong khoảng trống giữa mơ và tỉnh, tôi nghĩ đến một cuộc cãi vã, từ lâu rồi – bốn năm trước – sau lần đầu cũng như lần duy nhất chúng tôi thử IVF(thụ tinh trong ống nghiệm) và thất bại, và tôi muốn thử lại. Tom nói với tôi rằng chúng tôi không còn tiền, và tôi cũng không hỏi gì thêm. Tôi biết là chúng tôi không còn – chúng tôi đã thế chấp số lượng lớn và anh ấy vẫn còn vài khoản nợ từ việc làm ăn mà bố anh ấy đã dụ dỗ anh theo đuổi – tôi phải chấp nhận điều này. Tôi chỉ hi vọng rằng một ngày nào đó chúng tôi sẽ có tiền, và trong thời gian đó thì tôi sẽ phải nuốt lại những giọt nước mắt, nóng hổi và đến nhanh mỗi khi nhìn thấy một người lạ mặt với cái bụng bầu, mỗi khi tôi nghe thấy ai đó đang có tin vui. 

Đó là vài tháng sau khi chúng tôi biết được vụ IVF thất bại và anh nói với tôi về chuyến đi. Vegas, khoảng bốn ngày, để xem trận đấu lớn và xả hơi sau buổi làm việc. Chỉ anh và một vài người bạn cũ, những người tôi chưa từng gặl. Tôi biết là nó tốn rất nhiều tiền, vì tôi nhìn thấy hoá đơn đặt phòng và vé máy bay trong tin nhắn email của anh. Tôi không biết là vé xem có đắt hay không, nhưng tôi không nghĩ là nó sẽ rẻ được. Số tiền đó không đủ cho một lần thử IVF nữa, nhưng nó sẽ là một sự bắt đầu mới. Chúng tôi đã có một vụ cãi nhau kinh khủng về chuyện này. Tôi không nhớ rõ chi tiết vì tôi đã uống suốt cả buổi chiều, chuẩn bị bản thân để đối diện với anh, nên tôi đã hành động theo những cách tồi tệ nhất. Tôi nhớ sự lạnh lùng của anh ngày hôm sau, anh từ chối nói về chuyện đó. Tôi nhớ là anh đã nói với tôi bằng tông giọng bình bình về những gì tôi đã làm, và nói, cách tôi ném ảnh cưới của chúng tôi đi, cách tôi hét vào mặt anh vì đã hành động ích kỉ, cách tôi gọi anh là một người chồng vô dụng, một sự thất bại. Tôi nhớ là tôi đã rất ghét bản thân ngày hôm đó. 

Tôi đã sai, tất nhiên là vậy, sai vì nói với anh những điều như vậy, nhưng những gì tôi đang nghĩ lại là tôi đã không giận dữ một cách vô lí. Tôi có lí do để tức giận, phải không? Chúng tôi đã cố có em bé – chúng tôi nên chuẩn bị để hi sinh. Tôi sẽ sẵn sàng cắt bỏ một cánh tay nếu điều đó khiến tôi có một đứa bé. Anh ấy không nên có một tuần vô nghĩa ở Vegas?   

Tôi nằm dài trên giường một lúc, nghĩ về điều đó, và rồi tôi bật dậy và quyết định đi bộ vài vòng, vì nếu tôi không làm gì thì tôi sẽ lại muốn đi đến quán rượu cuối phố. Tôi chưa uống một li từ chủ nhật và tôi có thể cảm nhận được cuộc chiến đang diễn ra trong tôi, những tiếng vo ve, sự thúc giục trong đầu đang cố đạp đổ cảm giác mơ hồ rằng điều gì đó đã hoàn thành và sẽ là một sự xấu hổ khi bỏ qua nó. 

Ashbury không phải một nơi phù hợp để đi bộ, ở đây chỉ có cửa hàng các khu vực ngoại ô, còn không có cả một công viên tử tế. Tôi đi xuống trung tâm thành phố, cũng không tệ lắm khi không có ai quanh đây. Tôi có mẹo là cứ lừa bản thân nghĩ rằng mình đang đi đến một nơi nào đó: cứ chọn một địa điểm rồi đi theo nó. Tôi chọn một nhà thờ ở đầu con đường Pleasance, chỉ cách căn hộ của Cathy khoảng hai dặm. Tôi đã từng đến cuộc gặp AA ở đó. Tôi không đi đến gần trung tâm vì tôi sợ sẽ gặp phải ai đó quen biết trên đường, trong siêu thị, hay trên tàu. Khi tôi đến nhà thờ, tôi quay lại và bước đi, tiến gần tới một ngôi nhà, một người đàn bà đang làm việc gì đó, có lẽ là định đi đâu đó. Bình thường. Tôi vẫn thường nhìn những người mà tôi đi qua – có hai người đàn ông đang chạy lướt qua, luyện tập ma ra tông, một người phụ nữ trẻ mặc một chiếc váy đen và đi giày trắng, cầm túi, đang trên đường đi làm – và tôi tự hỏi rằng họ đang giấu điều gì. Có phải họ đang di chuyển để khỏi uống rượu? Họ có đang nghĩ về tên giết người họ gặp ngày hôm qua, người mà họ chuẩn bị gặp lại? 

Tôi không bình thường như họ. 

Tôi đã gần đến nhà khi nhìn thấy nó. Tôi lạc lối trong những suy nghĩ cỉa chính mình, nghĩ về những buổi tư vấn tâm lí với Kamal có thể thực sự thành công: có phải tôi định sẽ lục lọi ngăn bàn của anh ta khi anh ta ra ngoài? Hay định lừa anh ta nói ra sự thật, dẫn dắt anh ta vào vòng công lí? Nhưng anh ta thông minh hơn tôi, anh ta sẽ thấy ý định của tôi. Dù gì thì anht a cũng biết tên tôi – anh ta sẽ rất cẩn trọng nếu có người muốn nghe những câu chuyện hay moi thông tin từ anh ta. 

Đó là những gì tôi nghĩ, tôi cứ cúi đầu xuống, dán mắt vào con đường mình đang đi, và khi tôi đi qua cửa hàng Londis cố không nhìn vào nó, nhưng tên cô ấy đã đập vào mắt tôi. Tôi nhìn lên, in bằng chữ to trên mặt báo: MEGAN LÀ KẺ SÁT HẠI TRẺ CON? 

ANNA 

Thứ tư, ngày 7 tháng Tám 2013 

Buổi sáng  

TÔI ĐANG Ở CÙNG VỚI VÀI CÔ BẠN ở Starbuck khi chuyện đó xảy ra. Chúng tôi đang ngồi ở chỗ cạnh cửa sổ như mọi khi, mấy đứa trẻ đang bày bừa hết đồ xếp hình lên sàn nhà, Beth (lại) cố thuyết phục tôi tham gia câu lạc bộ sách, rồi Diane đến. Cái nhìn của cô ấy, cái nhìn tỏ ra sự quan trọng của người sắp thông báo một tin đồn nhảm nào đó. Cô ấy gần như không thể kiềm chế bản thân khi cố gắng kéo chiếc xe đẩy qua cửa. 

“Anna” cô ấy nói, mặt nghiêm nghị “Cậu đã đọc cái này chưa?” rồi cô ấy cầm lên một tờ báo với tựa đề MEGAN LÀ KẺ SÁT HẠI TRẺ CON? Tôi không nói được gì. Tôi cứ nhìn chằm chằm vào nó và đột nhiên oà khóc một cách lố bịch. Evie đã rất sợ hãi, nó rú lên. Thật kinh khủng. 

Tôi vào nhà vệ sinh để lau mặt (cho cả Evie nữa), và khi tôi quay lại, tất cả bọn họ đều nói với giọng thì thầm. Diane nhìn lên tôi và hỏi “Cậu không sao chứ?” Cô ấy đang tận hưởng điều này, tôi có thể nhìn ra được. 

Tôi phải đi, tôi không thể ở lại nữa. Họ đều đang quan tâm một cách quá đáng, nói những điều kinh khủng có thể xảy ra, nhưng tôi có thể nhìn thấy điều đó trên mặt họ: một sự phản đối nguỵ trang. Sao cô có thể tin tưởng đưa con của mình cho con quỷ đó? Chắc chắn cô là người mẹ tệ nhất trên đời. 

Tôi cố gọi cho Tom trên đường về nhưng điện thoại của anh chuyển luôn sang chế độ thư thoại. Tôi để lại một tin nhắn bảo anh gọi cho tôi sớm nhất có thể – tôi cố giữ giọng đều, nhưng thực tế, tôi đang run rẩy, chân tôi không còn vững vàng nữa. Tôi đã không mua báo, nhưng tôi không thể cưỡng lại những câu chuyện trực tuyến. Tất cả đều khá mơ hồ. “Nguồn tin thân cận với cuộc điều tra Hipwell ‘tuyên bố rằng một cáo buộc đã được đưa ra mà trong đó Megan’ có thể đã tham gia vào việc giết hại một cách trái pháp luật con ruột của mình ‘mười năm trước. Các ‘nguồn tin’ cũng suy đoán rằng đây có thể là một động cơ dẫn đến việc cô bị sát hại. Thám tử phụ trách toàn bộ việc điều tra – Gaskill, một trong những người đã đến nói chuyện với chúng tôi sau khi cô bị mất tích – không bình luận gì thêm. 

Tom gọi lại cho tôi – anh đang họp, anh không thể về nhà. Anh đã cố gắng xoa dịu tôi, anh nói với tôi rằng đó toàn là những điều vớ vẩn. “Em biết là không thể tin được những thứ họ in trên báo.” Tôi cũng không gây ra nhiều phiền phức, vì ngay từ đầu anh mới là người đã đề nghị cô ta đến và giúp đỡ với Evie. Anh mới là người phải cảm thấy khủng khiếp.  

Và anh nói đúng. Có thể điều đó không phải sự thật. Nhưng ai lại bịa ra một câu chuyện như thế? Sao người ta có thể nghĩ ra một điều như vậy? Và tôi không thể ngừng suy nghĩ, tôi biết. Tôi luôn biết có gì đó ở người phụ nữ đó. Lúc đầu tôi chỉ nghĩ là cô ta vẫn còn non nớt, nhưng còn hơn thế, cô ta như thể bị đãng trí. Tôi sẽ không nói dối nhưng tôi rất vui vì cô ta đã ra đi. Đó à một sự tự do. 

Buổi tối 

Tôi ở trên gác, trong phòng ngủ. Tom đang xem tivi với Evie. Chúng tôi không nói chuyện. Đó là lỗi của tôi. Tôi đã mất cả ngày để bù đắp lại chuyện đó. Nhưng tôi không thể chịu được điều này, cũng không thể trốn chạy khỏi nó, cô ta ở mọi nơi tôi nhìn vào. Ở đây, trong nhà của tôi, trông con tôi, cho nó ăn, thay quần áo cho nó, chơi với nó trong khi tôi ngủ. Tôi cứ nghĩ về những lần tôi để Evie một mình với cô ta và tôi cảm thấy buồn nôn. 

Và sau đó, những hoang tưởng bắt đầu kéo đến, cảm giác như hầu hết thời gian tôi sống trong ngôi nhà này đều bị theo dõi. Lúc đầu, tôi nghĩ đó là tại con tàu. Nhưng bóng người không nhìn rõ mặt cứ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, nhìn thẳng vào chúng tôi, nó thấy điều đó thật ghê sợ. Đó là một trong những lý do tại sao ngay từ đầu tôi không muốn chuyển đến đây, nhưng Tom không chịu rời đi. Anh nói rằng chúng tôi sẽ bị lỗ nếu bán căn nhà này.

Lúc đầu là đoàn tàu, và sau đó Rachel. Rachel nhìn chúng tôi, đi loanh quanh trên đường phố, suốt ngày gọi cho chúng tôi. Và sau đó là Megan, khi cô ở đây với Evie: Tôi luôn cảm thấy như cô ta đang theo dõi tôi, như thể cô ta đang đánh giá tôi, đánh giá khả năng làm mẹ của tôi, cô ta cho rằng tôi không có khả năng giải quyết mọi chuyện một mình. Tôi biết điều đó thật lố bịch. Sau đó, tôi nghĩ đến ngày hôm đó, khi Rachel đến nhà và bế Evie đi, toàn bộ cơ thể tôi lạnh ngắt và tôi nghĩ rằng, việc tôi nên cẩn trọng là cần thiết. 

Vì vậy, khi Tom về nhà, tôi đã chuẩn bị một trận cãi nhau. Tôi đưa ra những yêu cầu chắc nịch: chúng tôi phải đi, không có cách nào khiến tôi có thể ở lại trong căn nhà này, trên con đường này, khi đã biết tất cả mọi thứ đã xảy ra. Ở mọi nơi tôi nhìn vào, tôi không chỉ nhìn thấy Rachel, mà cả Megan. Tôi phải suy nghĩ về tất cả mọi thứ cô ta đã chạm vào. Quá nhiều. Tôi nói tôi không quan tâm cho dù chúng tôi nhận được một mức giá tốt cho ngôi nhà hay không.

“Em sẽ quan tâm khi chúng ta buộc phải sống ở một nơi tồi tệ hơn, khi chúng ta không thể thanh toán các khoản thế chấp” anh nói, một cách hoàn toàn hợp lý. Tôi hỏi anh yêu cầu cha mẹ giúp đỡ – họ có rất nhiều tiền – nhưng anh nói rằng anh sẽ không xin xỏ họ, rằng anh sẽ không bao giờ yêu cầu họ cho bất cứ điều gì nữa, rồi sau đó anh tức giận, anh nói rằng anh không muốn nói về điều này nữa. Bởi vì đó là cách bố mẹ đã đối xử với anh khi anh bỏ Rache theo tôi. Tôi đã không nên đề cập đến họ, điều đó luôn khiến anh rất tức giận. 

Nhưng tôi không thể chịu được điều này. Tôi cảm thấy tuyệt vọng, vì bây giờ mỗi khi tôi nhắm mắt, tôi lại thấy cô ta, ngồi trong bếp với Evie trên đùi. Cô ta đang chơi đùa, cười nói với con bé, nhưng điều đó chưa bao giờ là thật, chưa bao giờ tôi cảm thấy cô ta thực sự muốn ở đây. Cô ta luôn vui vẻ khi đưa Evie lại cho tôi khi hết giờ. Như thể cô ta không thích cảm giác có một đứa trẻ trên tay mình. 

Rachel 

Thứ tư, ngày 7 tháng Tám 2013 

Buổi tối 

Tôi không thể chịu được cái nóng khủng khiếp này, nó cứ tăng dần lên. Với cánh cửa sổ đang mở, tôi có thể ngửi thấy mùi các-bon mô-nô-xy bốc lên từ mặt đường. Cổ họng tôi ngứa ran. Tôi đang tắm đến lần thứ hai trong ngày thì điện thoại reo lên. Tôi mặc kệ, và nó lại kêu lên. Và một lần nữa. Đến khi tôi tắm xong thì nó lại kêu lên, và tôi bắt máy. 

Giọng anh có vẻ hốt hoảng, hơi thở ngắn. Anh nói với tôi bằng giọng đứt quãng. “Tôi không thể về nhà” anh nói. “Máy ảnh ở khắp mọi nơi.”  

“Scott?” 

“Tôi biết điều này…nghe có vẻ lạ, nhưng tôi cần đi đâu đó, nơi họ sẽ không bắt gặp tôi. Tôi không thể đến nhà mẹ hay bạn bè tôi. Tôi chỉ…đang lái xe vòng quanh. Tôi vẫn đang lái xe kể từ khi rời khỏi sở cảnh sát…” Anh khựng lại. “Tôi chỉ cần khoảng một hai giờ thôi. Để ngồi nghỉ, và nghĩ mà không bị họ hay cảnh sát làm phiền hay hỏi tôi những câu hỏi vớ vẩn đó. Tôi xin lỗi, nhưng tôi có thể đến nhà cô được không?” 

Tôi nói có, tất nhiên. Không chỉ bởi vì nghe giọng anh có vẻ hốt hoảng, tuyệt vọng, mà còn bởi vì tôi muốn gặp anh. Tôi muốn giúp anh. Tôi đưa anh địa chỉ nhà và anh nói anh sẽ có mặt trong mười lăm phút nữa. 

Chuông cửa reo lên sau mười phút: những tiếng kêu ngắn, liên tục, khẩn cấp. “Tôi xin lỗi vì điều này” anh nói khi tôi ra mở cửa. 

“Tôi không biết nên đi đâu.” Anh đang run rẩy, nhợt nhạt, da anh nhầy nhụa mồ hôi. 

“Không sao đâu” tôi nói, bước qua một bên để anh vào. Tôi chỉ cho anh phòng khách và bảo anh ngồi xuống. Tôi rót cho anh một cốc nước trong bếp. Anh uống chỉ trong một hơi, rồi ngồi xuống, gập người xuống, anh đặt tay lên đầu gối, cúi đầu xuống. 

Tôi đang băn khoăn không biết nên nói hay không. Tôi lấy cho anh một cốc nước nữa mà không nói gì hết. Cuối cùng thì anh cũng nói. ”Cô nghĩ là điều tồi tệ nhất đã xảy ra” anh nói khẽ.”Ý tôi là, cô đã nghĩ như vậy, phải không?” Anh nhìn tôi. “Vợ tôi đã chết, và cảnh sát nghĩ là tôi giết cô ấy. Còn gì tệ hơn thế nữa?” 

Anh đang nói về tin tức đó, về những điều họ nói về cô. Câu chuyện vô lí đó chắc hẳn được lộ ra từ một người trong sở cảnh sát, về sự liên quan của Megan tới cái chết của đứa bé. Những thứ kì lạ để thu hút sự chú ý, cách để làm ô nhục một người đã chết. Thật đáng khinh bỉ. 

“Đó không phải sự thật” tôi nói với anh. “Không thể được.” 

Vẻ mặt anh trống rỗng, khó hiểu. “Thám tứ Riley đã nói với tôi sáng nay” anh nói. Anh lấy lạo giọng. “Tin mà tôi luôn muốn nghe. Cô không tưởng tượng được đâi” anh nói tiếp, giọng anh không hơn một lời thì thầm, “tôi đã mong chờ nó rất lâu. Tôi từng mơ về nó, tưởng tượng nó sẽ trông như thế nào, cách nó cười với tôi rồi xấu hổ, cách nó nắm lấy tay tôi và siết chặt và ngậm vào môi nó…” Anh đang lạc lối, anh đang mơ, tôi không hiểu anh đang nói về điều gì. “Ngày hôm nay” anh nói “hôm nay tôi mới biết được tin Megan đang có thai.” 

Anh bắt đầu khóc, và tôi cũng cảm thấy vài giọt nước mắt trong khoé mắt mình, khóc cho một đứa trẻ không tồn tại, con của một người đàn bà tôi chưa từng quen biết. Nhưng điều đó gần như khiến người ta không thể chịu được. Tôi không hiểu tại sao Scott vẫn có thể giữ bình tĩnh như vậy. Điều đó có thể đã giết chết anh, hoặc có thể rút hết sức sống khỏi anh. Nhưng bằng cách nào đó, anh vẫn ở đây. 

Tôi không thể nói gì, cũng không thể cử động. Phòng khách đang rất nóng và ngột ngạt mặc dù cửa sổ vẫn mở. Tôi có thể nghe thấy những tiếng ồn ở đoạn đường bên dưới: tiếng còi xe, tiếng hét và cười của những đứa bé và tiếng réo ầm ĩ của xe qua lại. Đối với Scott, thế giới đang dừng lại, và tôi không thể nói gì. Tôi cứ đứng đó, im lặng, không nói gì và vô dụng. 

Đến khi tôi nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, tiếng lách cách quen thuộc của Cathy tìm chìa khoá trong túi. Nó đánh thức tôi về cuộc sống thực tại. Tôi cần làm gì đó: tôi nắm lấy tay Scott và anh nhìn lên tôi. 

“Đi theo tôi” tôi nói, kéo anh đứng dậy. Anh để tôi kéo anh qua hành lang và lên gác trước khi Cathy mở cửa. 

“Bạn cùng nhà của tôi” tôi giải thích. “Cô ấy… cô có thể đặt ra những câu hỏi. Tôi biết đó không phải những gì anh muốn vào lúc này. “ 

Anh gật đầu. Anh nhìn xung quanh căn phòng nhỏ xíu của tôi, liếc qua chiếc giường bừa bộn và đống quần áo sạch lẫn với bẩn chất đống trên bàn, bức tường trống trải và đồ nội thất giá rẻ. Thật đáng xấu hổ. Đây là cuộc sống của tôi: lộn xộn, tồi tàn, bẩn thỉu. Chẳng có gì khiến người khác ghen tị. Nhưng khi tôi nghĩ lại, tôi mới biết rằng mình thật lố bịch khi nghĩ rằng Scott sẽ quan tâm về tình trạng cuộc sống của tôi trong thời điểm như này. 

Tôi ra hiệu anh ngồi xuống giường. Anh làm theo, và lấy bàn tay dụi mắt. Anh thở hắt ra nặng nề.”Tôi có thể lấy cho anh thứ gì đó không?” Tôi hỏi anh.”Một chai bia?” 

“Tôi không giữ cồn trong nhà” tôi nói, và tôi có thể cảm thấy má mình đỏ lên. Nhưng Scott không để ý điều đó, anh thậm chí còn không nhìn lên. “Anh có muốn uống trà không?” Anh gật đầu. “Nằm xuống” tôi nói. “Nghỉ ngơi chút đi.” Anh làm theo, tháo giày ra và nằm xuống, ngoan ngoãn như một đứa trẻ bị bệnh.  Ở tầng dưới, trong khi đun nước, tôi có cuộc nói chuyện nhỏ với Cathy, nghe cô ấy kể lể về một nhà hàng mới ở Northcote mà cô ấy đã khám phá ra, rất thích hợp để ăn trưa ( họ làm sa lát rất ngon) và ở công ti cô ấy có một người đàn bà rất khó chịu. Tôi mỉm cười và gật đầu, nhưng tôi chỉ nghe một nửa. Tôi đang lắng nghe, bất kì tiếng động hay tiếng bước chân nào. Tôi cảm thấy không thực tế khi anh ở đây, trên giường của tôi, trên gác. Chỉ nghĩ về nó thôi cũng đủ khiến tôi chóng mặt, như thể tôi đang mơ. 

Cuối cùng thì Cathy cũng ngừng nói và nhìn tôi, cô nhíu lông mày. “Cậu có ổn không?” Cô hỏi. “Trông cậu hơi lạ.” 

“Tớ hơi mệt” tôi nói với cô ấy. “Tớ thấy không khỏe. Tớ nghĩ rằng tớ sẽ đi ngủ.” Cô nhìn tôi chăm chú. Cô biết tôi không uống (cô ấy luôn luôn biết), nhưng cô ấy có thể sẽ nghi ngờ. Tôi không quan tâm, bây giờ tôi không thể nghĩ về nó; tôi cầm tách trà lên cho Scott và nói với cô ấy rằng tôi sẽ gặp cô ấy vào sáng hôm sau.Tôi dừng lại bên ngoài cửa phòng và lắng nghe. Yên tĩnh. Tôi cẩn thận xoay nắm cửa và đẩy ra. Anh nằm đó, vẫn vị trí khi tôi đi, hai tay ở bên hông, nhắm mắt lại. Tôi có thể nghe thấy hơi thở của anh, mềm mại nhưng ngắn. Anh nằm hơn nửa chiếc giường, nhưng tôi đang bị cám dỗ để nằm xuống bên cạnh anh, để đặt tay lên ngực anh, và an ủi anh. Nhưng thay vào đó, tôi hắng giọng và đưa chén trà ra. 

Anh ngồi dậy. “Cảm ơn” anh nói một cách cộc cằn và lấy cốc từ tay tôi. “Cảm ơn cô đã…cho tôi ở lại. Dạo gần đây – tôi không thể biết diễn tả nó như thế nào, từ khi câu chuyện đó được tung ra. 

“Chuyện mà xảy ra nhiều năm trước đây á?” 

“Đúng”

Làm cách nào mà các tờ báo lá cải lại có được câu chuyện đó. Mọi người đang chĩa mũi dùi vào cảnh sát, Kamal Abdic, và Scott. 

“Đó toàn là dối trá thôi “ Tôi nói với anh. “Phải không?” 

“Tất nhiên, nhưng nó mang lại cho ai đó một động cơ, phải không? Đó là những gì họ đang nói đến – Megan giết chết con của mình, điều mà sẽ cho một ai đó – có thể là cha của đứa trẻ, có một động lực để giết cô ấy. Sau rất nhiều năm. “ 

“Thật lố bịch.”  

“Nhưng cô biết những gì mọi người nói rồi đấy. Rằng tôi bịa ra chuyện này, không phải chỉ để làm cho cô ấy trông giống như một người xấu, mà còn để chuyển sự nghi ngờ sang một người khác, người mà chưa tiết lộ. Một số chàng trai từ quá khứ của cô ấy mà không ai biết đến.” 

Tôi ngồi xuống bên cạnh anh. Đùi của chúng tôi gần chạm vào nhau. 

“Cảnh sát nói gì về chuyện này?” 

Anh nhún vai. “Vẫn chưa có gì chính thức. Họ hỏi tôi đã biết gì về chuyện đó chưa. Hỏi xem tôi có biết cô ấy từng có một đứa con hay chưa? Hay tôi có biết những gì đã xảy ra không? Tôi có biết cha đứa bé là ai hay không? Tôi nói không, toàn những chuyện nhảm nhí, cô ấy chưa bao giờ mang thai… “ Giọng anh khựng lại. Anh dừng lại, nhấp một ngụm trà. “Tôi hỏi họ những câu chuyện đó đến từ đâu, và bằng cách nào nó lại tiếp cận được với báo chí. Họ nói rằng họ không thể cho tôi biết.Tôi nghĩ là từ anh ta. Abdic.” Anh thở dài. “Tôi không hiểu tại sao. Tôi không hiểu tại sao anh ta có thể nói những điều như thế về cô ấy. Tôi không biết anh ta đang cố làm gì. Chắc chắn là anh ta muốn phá đám.” 

Tôi nghĩ đến người đàn ông tôi gặp hôm trước: thái độ bình tĩnh, giọng nói mềm mại, ánh mắt ấm áp. Khó có thể tưởng tượng anh ta là một kẻ phá đám. Mặc dù vậy, nụ cười đó… 

“Việc này thật quá đáng. Đáng ra họ nên có những quy tắc…” 

“Không được phỉ báng người chết “ anh nói. Anh im lặng một lúc, sau đó nói “Họ đã bảo đảm với tôi rằng họ sẽ không đưa ra bất kì thông tin nào nữa… về việc cô ấy đang mang thai. Có lẽ là chưa. Có lẽ là không bao giờ. Nhưng phải đến khi họ biết chắc chắn. 

“Cho đến khi họ biết chắc chắn ư?” 

“Rằng nó không phải con của Abdic” anh nói. 

“Họ đã xét nghiệm DNA à?”

Anh lắc đầu. “Không, tôi biết. Tôi không biết bằng cách nào, nhưng tôi biết. Đứa bé đó – là – của tôi “. 

“Nếu cảnh sát nghĩ rằng đó là con của Abdic, thì việc này sẽ cho anh một động cơ, phải không?” Anh ta sẽ không phải là người đàn ông đầu tiên ìm cách bỏ đi đứa bé bằng cách giết mẹ của nó – mặc dù tôi không nói ra. Và – tôi cũng không nói điều này – nó cũng đem lại cho Scott một động cơ. Nếu anh nghĩ vợ của anh đang mang thai đứa con của người đàn ông khác… nhưng anh không phải loại người đó. Cú sốc của anh, sự đau khổ của anh – điều đó là thật. Không ai có thể diễn tốt đến mức đó.  

Scott không nghe tôi nói nữa. Đôi mắt anh dán vào cánh cửa phòng ngủ, và anh như đang chìm xuống giường như đống cát lún. 

“Anh nên ở lại đây một lúc nữa” Tôi nói với anh. “Cố gắng ngủ một đi” 

Anh nhìn tôi, và gần như mỉm cười. “Cô không phiền chứ?” Anh hỏi. “Tôi rất biết ơn điều này. Tôi không thể ngủ ở nhà. Không phải chỉ tại những người bên ngoài cố chụp ảnh và lấy thông tin. Không chỉ có thế. Đó là cô ấy. Cô ấy ở khắp mọi nơi, tôi không thể dừng nhìn thấy cô ấy. Tôi đi xuống cầu thang và tôi cố không nhìn, tôi buộc bản thân mình không được nhìn, nhưng khi tôi đi qua cửa sổ, tôi phải kiểm tra xem cô ấy không ở trên bậc thềm.” Tôi có thể cảm nhận được nước mắt trong khóe mắt tôi khi anh nói. “Cô ấy thích ngồi ở đó, trên bậc thềm nhỏ trước cửa. Cô ấy thích ngồi đó, và nhìn các đoàn tàu qua lại. 

“Tôi biết” tôi nói, đặt tay lên tay anh. “Đôi khi tôi cũng nhìn thấy cô ấy ở đó.” 

“Tôi cứ nghe thấy giọng nói của cô ấy” anh nói. “Tôi cứ nghe thấy tiếng cô ấy gọi tôi. Tôi nằm trên giường và tôi nghe thấy tiếng cô ấy gọi tôi từ bên ngoài. Tôi luôn nghĩ là cô ấy thực sự đang ở ngoài đó.” Anh run rẩy. 

“Nằm xuống đi” tôi nói, lấy cốc trà từ tay anh. “Nghỉ ngơi chút đi.”

Khi tôi chắc chắn rằng anh đã ngủ, tôi nằm xuống, mặt tôi chỉ cách vai anh vài phân. Tôi nhắm mắt lại và lắng nghe tiếng trái tim mình đập, sự rung lên của các mạch máu trong cổ họng. Tôi hít vào mùi hương của anh. 

Khi tôi thức dậy vài giờ sau đó, anh đã đi rồi.

Bình luận
720
× sticky