Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cô Nàng Hotboy

Chương 11: Tưởng rằng đã chia tay

Tác giả: Ngải Khả Lạc

(1)

Đồ đạc của tôi được chuyển lên xe, ngoảnh đầu nhìn lại ký tức nam mà tôi đã ở trong một thời gian không dài nhưng dường như lại rất dài. Tôi cười, nụ cười thật bi thương.

“Hiểu Ưu, mau lên xe thôi”. Giọng nói dịu dàng của Hạ Dạ Hàn đánh thức tôi lúc ấy đang ngây người nhìn ký túc nam.

Tôi chậm chạp bước lên chiếc xe của Hạ Dạ Hàn.

Khi cánh cửa từ từ đóng lại, khi chiếc xe từ từ lăn bánh, những ký ức về ngôi trường này hiện lên trong đầu tôi giống như một bộ phim vậy.

Bị bố hãm hại bắt đến ngôi trường này……..

Lần đầu tiên đến trường………

Vào câu lạc bộ quần vợt nam…..

Ở cùng ký túc với Hàn Thành Nam…..

Thích Hàn Thành Nam…….

Hiểu lầm với Hàn Thành Nam…….

Hàn Thành Nam níu kéo……..

……..

Đột nhiên phát hiện ngôi trường này để lại cho tôi quá nhiều quá nhiều hồi ức.

Chiếc xe từ từ tăng tốc, gió luồn qua cửa kính vào xe, mát lạnh. Gió muốn tiễn tôi sao? Tôi thầm nghĩ.

“Minh Hiểu Ưu….Minh Hiểu Ưu…” Chiếc xe từ từ tăng tốc, gió rít lên tên tai tôi, dường như đang gọi tên tôi. Tôi đúng là kẻ ngốc, làm sao gió có thể gọi tên người được? Hơn nữa tiếng gọi ấy lại giống với tiếng gọi của Hàn Thành Nam đến thế. Tôi thấy chắc chắn là mình bị điên rồi.

Tôi tự cười chế nhạo, sau đó khẽ lắc đầu, muốn loại bỏ những suy nghĩ viển vông chất chứa trong đầu.

“Minh Hiểu Ưu…Minh Hiểu Ưu…” Gió vẫn rít lên, âm thanh mới mệt mỏi làm sao, ẩn chứa trong vẻ mệt mỏi là chút gì đó lo lắng.

Gió sẽ mang theo lo lắng và mệt mỏi sao?

Đột nhiên, tôi nhìn thấy hình bóng của Hàn Thành Nam qua gương chiếu hậu.

Anh…..

Tôi thò đầu ra, muốn nhìn anh.

Anh phóng xe đạp như bay, gần như bằng với vận tốc của ô tô.

Anh…..

“Minh Hiểu Ưu, đừng đi”. Dường như anh nhìn thấy tôi thò đầu ra, anh cố hét thật to về phía tôi.

Anh muốn níu kéo tôi sao?

Anh……

Lúc tôi vẫn chưa kịp suy nghĩ điều gì thì đột nhiên chiếc xe tăng tốc.

Ngoảnh đầu nhìn Hạ Dạ Hàn đang ngồi ở khoang lái, khuôn mặt của anh toát lên vẻ buồn thương không thể diễn tả thành lời.

Anh ấy và anh….

“Minh Hiểu Ưu….” Hình bóng của Hàn Thành Nam nhỏ dần, gần như sắp biến mất khỏi tầm mắt của tôi. Cuối cùng thì xe đạp không thể sánh được với xe ô tô.

Tôi nên nghĩ thế nào về sự xuất hiện đột ngột của Hàn Thành Nam đây? Tôi nên có thái độ như thế nào đây? Tôi không biết, tôi chỉ biết rằng khoảnh khắc nhìn thấy anh, tôi thực sự rất muốn lao xuống xe.

Tôi rất vui vì anh đã giữ tôi lại, rất vui vì anh đã xuất hiện lúc mà tôi sắp rời đi. Nhưng…..Dù sao thì đây không phải là phim thần tượng, tôi cũng không phải là nhân vật nữ chính. Cho dù anh có đuổi kịp thì sẽ thế nào đây? Cho dù anh có níu giữ tôi thì cũng sẽ thế nào đây?

Hạ Dạ Hàn đột nhiên tăng tốc thực ra là muốn nhắc nhở tôi, tôi nên từ bỏ. Tuy anh không nói gì qua nét mặt của anh, cử chỉ của anh, tôi có thể thấy được anh thực sự để ý đến điều đó.

Tuy nhiên, khi Hạ Dạ Hàn biến mất khỏi tầm nhìn của tôi thì đột nhiên Hạ Dạ Hàn phanh kít một cái rồi đỗ xe bên đường. Vì cái phanh kít ấy mà gần như mặt tôi tiếp xúc “thân mật” với cửa kính ô tô.

Ack….rốt cuộc Hạ Dạ Hàn đang làm gì? Tôi bực tức nhìn anh. Phải biết rằng cú phanh gấp như thế này có thể hại chết người.

“Cậu đi đi…..” Đột nhiên anh nói ba tiếng ấy, giọng nói có chút run rẩy.

Tay anh nắm chặt vô lăng, dường như để nói được ba tiếng ấy anh đã phải hạ quyết tâm lớn như thế nào.

“Cậu đi đi….” Anh muốn tôi ra đi sao? Tôi nhìn anh bằng ánh mặt hoài nghi.

“Cho dù có giữ cậu lại bên cạnh mình thì sẽ thế nào chứ? Có lẽ hôm nay đưa cậu đi khỏi nơi đây, cậu sẽ không thể cười như trước đây, không thể cười hạnh phúc như lần đầu tiên gặp cậu. Vì thế, cậu đi đi”.

Anh…….

Nghe những lời nói ấy của tôi, nghe anh nói muốn từ bỏ tôi, tôi bất giác muốn đẩy cửa ra, muốn lao ra tìm hình bóng của Hàn Thành Nam vừa mới biến mất khỏi tầm nhìn của tôi. Nhưng khi nhìn nét mặt của Hạ Dạ Hàn, nhìn dáng vẻ run rẩy của anh tôi lại không thể làm được.

Tôi sợ rằng nếu tôi bỏ đi thì anh sẽ lại chọn cách rời xa thế giới này giống như cái hôm mà anh đứng trên tầng thượng của bệnh viện.

“Mặc dù nếu không có cậu có lẽ sẽ rất đau khổ. Nhưng trước đây không có cậu mình vẫn sống tốt. Trên thế giới này, không có chuyện ai ra đi ai không thể sống được. Mình không muốn mượn danh nghĩa mình yêu cậu để cố níu kéo cái vỏ bọc trống rỗng của cậu. Cậu đã trao trái tim cho người đó, vì vậy, cho dù có giữ cậu ở bên thì cũng có ý nghĩa gì chứ? Tuy vị trí của cậu trong trái tim mình là không thể thay thế, nhưng thời gian sẽ thay đổi tất cả. Bây giờ mình thích cậu như vậy nhưng biết đâu sau này sẽ thấy tình cảm này thật trẻ con, ngốc nghếch. Nếu bây giờ cố níu kéo cậu ở thế giới của mình, có lẽ nhiều năm sau cậu sẽ thích mình, mình luôn luôn nghĩ như vậy. Chỉ cần thêm một chút thời gian, có lẽ cậu sẽ thích mình, bởi vì mình thích cậu nhiều hơn tưởng tượng của cậu. Nhưng mình phát hiện tình cảm không thể đặt lên bàn cân để đong đếm được. Mình…không muốn nhìn thấy nỗi đau khổ trên khuôn mặt cậu, cũng không muốn lấy danh nghĩa yêu cậu để trói buộc cậu. Vì thế, cậu hãy đi tìm cậu ấy đi. Nếu hy vọng người mình yêu tìm thấy hạnh phúc thì nên chúc phúc cho cô ấy, dõi theo bóng cô ấy. Bây giờ mình muốn làm như vậy, vì vậy, cậu hãy đi tìm cậu ấy đi”.

Tuy khuôn mặt của anh ẩn chứa nỗi bi thương nhưng anh vẫn cười với tôi. Đó là lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự ấm áp trong nụ cười của anh. Thì ra nụ cười của anh cũng có thể ấm áp như thế. Thì ra đó mới là nụ cười thực sự của anh. Nụ cười thật sự ấm áp.

Tôi mỉm cười nhìn anh, cười bằng cả trái tim mình. Tôi không còn nhớ mình đã mỉm cười như thế nào trong lần đầu gặp anh. Tuy không còn nhớ nhưng bậy giờ tôi đã cười bằng cả trái tim. Tôi nghĩ anh thông minh như thế chắc chắn sẽ nhận ra ý nghĩa ẩn bên trong nụ cười ấy. Nụ cười của tôi là lời chúc phúc cho anh, hy vọng anh hạnh phúc, hy vọng cho dù không có tôi ở bên thì nụ cười ấm áp ấy vẫn mãi mãi nở trên môi anh. Mãi mãi.

Sau đó, tôi đẩy cửa rồi chạy đi.

Tôi muốn đi tìm hạnh phúc của mình. Tôi muốn chạy về phía hạnh phúc của mình. Tôi phải đi tìm Hàn Thành Nam….Sau này tôi và Hàn Thành Nam sẽ hạnh phúc bên nhau.

Tôi dốc hết sức lực của mình chạy thật nhanh trên con đường to và rộng. Tôi không muốn bỏ lỡ thời gian chúng tôi ở bên nhau một phút một giây nào, vì thế tôi cố gắng chạy thật nhanh.

Tuy nhiên, khi tôi cố gắng, vui vẻ, phấn khích, sung sướng chạy trên đường thì đột nhiên tôi dừng bước. Bởi vì trước mặt tôi là một vụ….tai nạn.

Bỗng chốc tiếng chuông báo động vang lên trong đầu tôi.

Nhìn chiếc xe đạp tan tành, linh kiện, bánh xe, khung bắn tung tóe dưới đất, trong lòng tôi bắt đầu thấy hoảng sợ. Nếu chiếc xe đạp đã thành ra thế này thì chắc là người đi xe sẽ càng thê thảm hơn?

Bỗng chốc, đầu óc tôi rối bời.

Hàn Thành Nam….Anh đừng có mà xảy ra chuyện gì? Nếu anh xảy ra chuyện thì tôi phải làm thế nào đây? Nếu anh xảy ra chuyện thì hạnh phúc của tôi đâu? Rõ ràng là tôi vừa mới quyết định sau này sẽ sống thật hạnh phúc bên anh, sao bây giờ có thể như thế này được?

Nước mắt của tôi tuôn rơi không thể kìm nén được.

Tôi đi từng bước, từng bước về phía hiện trường vụ tai nạn. Trái tim của tôi gần như trào lên cổ họng. Làm thế nào? Phải làm thế nào bây giờ? Nếu là Hàn Thành Nam thì phải làm thế nào đây?

Chân của tôi nhũn ra, toàn thân run rẩy vì sợ hãi.

Khi tôi nhìn rõ người bị tai nạn, bộ quần áo thể thao đen ấy, bộ quần áo thể thao quen thuộc ấy….

“Hàn Thành Nam…..” Tôi hét lên.

Tôi không biết vì sao đột nhiên mình có thể nói được, tôi chỉ biết, khoảnh khắc nhìn thấy người nằm trong vũng máu, đột nhiên tôi muốn gọi tên anh, sau đó tôi đã bật thành tiếng.

Nước mắt của tôi không ngừng tuôn rơi, không thể kìm nén được.

Đầu óc tôi trống rỗng, tôi không biết lúc này mình nên làm gì, tôi chỉ biết rằng sau khi nhìn thấy người nằm trên vũng máu, chân tôi mềm nhũn đến nỗi ngồi bệt xuống đất không thể đứng dậy được.

Rõ ràng là lúc nãy người đó vẫn còn cố gắng đạp xe đạp đuổi theo tôi, vì sau lúc này lại nằm im bất động như thế này?

“Hàn Thành Nam…Hàn Thành Nam…” Tôi không ngừng gọi tên anh, không ngừng nhắc lại tên anh.

Tôi muốn lại gần người nằm trên đất kia, muốn ghé sát vào người anh ấy nhưng tôi không thể, đôi chân của tôi đã không còn nghe theo sự điều khiển của tôi.

“Hàn Thành Nam…Hàn Thành Nam…” Tôi ngồi đờ dưới đất như một con ngốc, không ngừng lẩm nhẩm gọi tên anh. Nhưng cho dù bây giờ tôi có gọi bao nhiêu lần thì dường như anh cũng không thể đứng dậy được nữa.

(2)

Hàn Thành Nam, anh giữ em lại bằng cách này sao? Lấy cách này để giữ một người ở lại sao? Anh đang trả thù em vì hôm ấy đã ra đi không một lời từ biệt sao? Anh đang trả thù em sao?

Nước mắt chảy dài trên má. Vì sao tôi lại khóc? Rõ ràng biết nước mắt là thứ vô dụng nhất nhưng lại không ngừng khóc.

Người nằm dưới đất bất động, không nhúc nhích, dường như không còn một chút sức sống.

“Chuyện gì khiến cô khóc thảm thiết như vậy?” Đột nhiên một giọng nói vang lên sau lưng tôi.

“Huhuhuhu…..người tôi thích nhất chết rồi”. Tôi khóc không ngừng, nước mắt dàn dụa.

“Người cô thích nhất, cô muốn nói người đàn ông nằm dưới đất sao?” Dường như người đứng sau giật nảy mình vì câu trả lời của tôi, mơ màng nói một câu như thế.

“Uhm….” Tôi vừa nói vừa gật đầu.

“Vì sao cô không gọi cấp cứu 120?” Người đó nói.

120? Vì sao tôi không nghĩ ra nhỉ?

Tôi hốt hoảng lật tìm trong túi sách, chiếc ba lô thể thao nhét đầy thứ, điện thoại….điện thoại….điện thoại của tôi đâu?

Đột nhiên, người đứng sau đưa cho tôi một chiếc điện thoại. Dường như anh ta nhận ra sự hoảng loạn của tôi.

“Alô, là 120 phải không? Ở đây….ở đây….” Trời ơi, đây là đâu? Tôi hoảng loạn đến nỗi không biết phải làm thế nào.

Đột nhiên, người đứng sau cầm lấy chiếc điện thoại trên tay tôi.

“Alo, ở số x x đường x x có một vụ tai nan, một người bị thương nặng, xin hãy cho xe cấp cứu đến”. Người đứng sau nói như vậy.

“Cảm…..” Tôi ngoảnh đầu, muốn cảm ơn người đứng sau mình, nhưng đột nhiên phát hiện…..

“Hàn….Thành Nam?” Tôi ngạc nhiên nhìn người đứng sau mình.

Anh….ở đây, thế còn người nằm trên vũng máu kia?

“Không ngờ, thì ra cậu không thích mình, cũng không thích Hạ Dạ Hàn, người cậu thích là ….manocanh”. Anh nghiêm túc nhìn tôi. Còn tôi thì nhìn người đứng sau mình mà không biết phải làm thế nào.

Anh vừa nói là manocanh? Tôi mơ màng nhìn người nằm trên vũng máu. Lúc ấy mới phát hiện, trên chiếc xe chở hàng hóa bên đường chất đầy người mặc quần áo thể thao như thế này. Không đúng, phải nói là manocanh mới đúng. Còn máu thì sao? Tôi nhìn về phía chiếc xe ấy, trên đó có rất nhiều thùng sơn. Điều khiến người ta ức chế hơn là những những thùng sơn ấy màu đỏ, vì thế mới tạo thành hiện trường tai nạn. Nhưng….còn chiếc xe đạp thì sao? Nhìn lên xe, vốn dĩ đó là linh kiện. Ack….đúng là khiến người ta phát điên lên.

Trong khoảnh khắc ấy, sau khi biết người nằm trong vũng máu không phải là Hàn Thành Nam, dường như tôi không còn bất kỳ chút cảm xúc nào.

Tôi nên vui bởi vì người nằm trong vũng máu không phải là Hàn Thành Nam?

Tôi nên tức giận vì Hàn Thành Nam đáng ghét đã đùa giỡn mình?

Tôi nên…..

Tôi nghĩ đến tất cả những cảm xúc, nhưng dường như đều không đủ để biểu lộ tâm trạng của tôi lúc này.

Tuy nhiên, khi tôi đang suy ngẫm nên đối diện với Hàn Thành Nam bằng thái độ như thế nào thì đột nhiên…..anh ôm chầm lấy tôi.

“Cậu đã ở lại, thật là vui”. Anh ôm tôi rất chặt rồi khẽ nói vào tai tôi.

“Hàn Thành Nam….” Vì câu nói này của anh tôi đã xác định được cảm xúc của mình lúc này. Tôi…rất vui. Bởi vì tôi đã ở lại, ở lại bên cạnh hạnh phúc của mình.

Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.

“Cảm ơn cậu vì đã giữ mình lại”. Nếu hôm nay anh không xuất hiện thì không biết chừng tôi đã lên máy bay đi du học. Thật may vì không có từ nếu. Bởi vậy tôi đã ở lại.

Anh nhìn tôi, tuy nhiên, trong khoảnh khắc tôi nhìn anh…..

Bờ môi của tôi chạm vào một thứ gì đó mềm và nóng ấm.

Vài giây sau, tôi đột nhiên phát hiện Hàn Thành Nam cách tôi rất gần. Vài giây sau nữa tôi mới chậm chạp nhận ra, chúng tôi….đang kiss!

Sau đó tôi nhắm mắt.

Nụ hôn của anh, con người anh, sau này đều thuộc về tôi.

Tôi thực sự rất hạnh phúc….

(3)

Chúng tôi nắm tay nhau đi trên đường.

“Hàn Thành Nam, vì sao lại giữ mình lại, vì sao lại đi tìm mình?” Mình nghiêm túc nói.

“Vì sao nghe câu này có cảm giác như không hy vọng mình đến tìm ấy nhỉ?” Anh bực tức nói.

Anh chàng nhỏ mọn này, lần nào cũng suy từ bụng ta ra bụng người, sau khi đã hiểu sau thì lại giận dỗi như trẻ con.

“Không phải, rõ ràng là lúc trước cậu từ bỏ mình mà”. Tôi vội giải thích.

Đột nhiên anh đứng lại. Tôi mơ màng ngẩng đầu nhìn anh.

“Mình xin lỗi”. Sau hai giây suy nghĩ, cuối cùng anh đã nói ra ba tiếng ấy.

Xin lỗi? Anh có ý gì vậy? Tôi thực sự không biết phải đối diện như thế nào với lời xin lỗi mơ hồ này của anh.

“Hả?” Tôi phát ra một từ đơn âm tiết sau đó ngây người nhìn anh.

“Mình xin lỗi vì trước đây đã buông tay cậu”. Anh nói rất nghiêm túc, nét mặt của anh lúc này khiến người ta có cảm giác như anh đang cầu hôn. Anh thật là đáng yêu.

“Vì tưởng rằng chỉ có Hạ Dạ Hàn mới có thể mang lại hạnh phúc cho cậu, đến tận sau khi cùng cậu đi đến công viên gì gì đó, nhìn thấy nụ cười của cậu, mình thấy mình mới là người mang lại hạnh phúc cho cậu. Vì thế mình muốn bất chấp tất cả để giữ cậu lại”. Giọng nói của anh ẩn chứa niềm vui và sự phấn khích chưa từng có.

Mang lại hạnh phúc cho tôi sao? Câu nói ấy khiến tôi không khỏi đỏ mặt.

“Nhưng trước khi đi công viên, chẳng phải cậu cũng từng giữ mình lại sao?” Tôi mơ màng nói.

“Đó là…..” Anh muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi.

“Đó là gì?” Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.

“Đó là vì thấy không cảm tâm, thấy trong chuyện tình yêu, vì sao lại phải chọn cách rút lui”. Anh lại đỏ mặt.

Anh chàng này lúc nào cũng e thẹn như thế. Chỉ có điều, tôi thực sự rất thích anh chàng e thẹn này.

“Tình yêu sao?” Tôi ngốc nghếch hỏi lại.

“Những lời như thế này mình chỉ nói một lần. Anh…yêu em”. Đột nhiên anh nói câu ấy lúc mà tôi vẫn còn chưa phản ứng kịp.

Đây là lần đầu tiên anh nói với tôi những lời như vậy. Lần đầu tiên khẳng định tình yêu của chúng tôi. Có lẽ con gái đều như vậy. Không ngừng hy vọng khẳng định tình yêu của mình, nhưng phải khẳng định thế nào đây? Có lẽ chính là ba từ đơn giản ấy? “Anh yêu em”, nghe mới xúc động làm sao!

“Em cũng yêu anh”. Tôi mỉm cười và nói.

Nghe tôi đáp lại, đột nhiên anh ngây người. Lẽ nào đây là lần đầu tiên tôi nói câu này với anh sao? Vậy mà tôi có cảm giác mình đã nói như thế hàng trăm hàng nghìn lần rồi. Lẽ nào chỉ là nói trong lòng sao?

“Em có thể nói lại một lần nữa được không?” Một lúc lâu sau, đột nhiên anh nói như thế.

Vì sao anh chàng này lại có thể đáng yêu đến thế cơ chứ?

“Dĩ nhiên là…không được” Tôi cố ý kéo dài hai từ trước, tuy nhiên, khi nghe thấy hai từ ấy, anh khẽ cười, dường như vô cùng vui mừng. Nhưng khi tôi nói hai từ sau, nụ cười ấy vụt tan biến.

Anh đã học cách biểu lộ tất cả mọi cảm xúc trên khuôn mặt từ lúc nào vậy? Có lẽ là lúc mà tôi không hề hay biết.

“Vì sao?” Anh hỏi một câu rất trẻ con.

“Bởi vì anh cũng chỉ nói ba từ ấy một lần. Nêú anh muốn nghe em nói thì anh phải nói trước”. Tôi cũng trẻ con không kém.

“Làm gì có chuyện ấy?”

“Sao không có chuyện ấy?”

Chúng tôi tiếp tục cuộc nói chuyện trẻ con của mình. Nhưng ai có thể nói được những lời đối thoại trẻ con như thế này không phải là điều hạnh phúc? Khoảnh khắc Hàn Thành Nam nắm tay tôi, tôi đã hiểu khái niệm hạnh phúc. Hạnh phúc có nghĩa là được ở bên nhau, có thể cùng nhau chia sẻ mọi niềm vui hay nỗi buồn, như vậy là đủ.

“Hàn Thành Nam, sau này chúng ta sẽ thế nào?” Tôi hạnh phúc nói.

“Không biết, giống như trước đây”. Anh đáp lại không chút biểu cảm.

Giống trước đây, đột nhiên tôi thấy trước đây….vẫn còn một quãng thời gian đen tối.

“Chúng ta hẹn hò nhé”. Lúc tôi không kìm được rùng mình vì chuyện đã qua thì đột nhiên anh nói câu ấy.

“Hẹn hò?” Đột nhiên nhớ lại buổi hẹn hò ở khu vui chơi, xem ra anh chàng này mê mẩn rồi. Tôi cười thầm trong bụng.

“Lúc nào?” Tôi phấn khích nói.

Không còn cuộc hẹn hò trong đau khổ, không biết sẽ thế nào nhỉ? Thực sự mong đợi….

“Đợi khi nào có thời gian”. Anh buột miệng nói.

Anh chàng đáng ghét, không thể nói ngọt ngào hơn một chút được à?

“Khi nào anh có thời gian?” Tôi bực tức nói.

“Dù sao thì dạo này không có thời gian”. Vì sao lúc nào anh cũng thẳng đuột như thế, chỉ muốn bổ đầu anh ra xem rốt cuộc trong đó chứa cái gì không thôi.

“Được thôi, vậy thì nhân lúc anh không có thời gian, em hẹn hò với Hạ Dạ Hàn”. Tôi tức giận nói.

“Em chắc chứ?” Khi nghe tôi nhắc đến tên Hạ Dạ Hàn, anh kích động nói.

“Cái đó….dường như cũng không chắc lắm”. Tôi bức tức nói.

“Vậy thì….ngày mai chúng ta hẹn hò nhé”. Một lúc lâu sau, đột nhiên anh nói.

Vì câu nói ấy của anh, tôi bắt đầu mong đợi đến ngày mai.

Hẹn hò……

(4)

Đây là câu chuyện hạnh phúc của tôi và Hàn Thành Nam. Bạn tưởng câu chuyện sẽ kết thúc như thế này sao?

Haha….Đừng ngốc như thế. Bởi vì tôi và anh ấy sẽ luôn luôn hạnh phúc như thế này, vì thế câu chuyện của chúng tôi sẽ tiếp tục cùng với hạnh phúc của chúng tôi. Tuy anh chàng Hàn Thành Nam ngốc nghếch vừa nhỏ mọn, lại mất lịch sự, không ga lăng, không biết kính trên nhường dưới, lại còn rất gia trưởng….., chỉ có điều chúng tôi vẫn sẽ ở bên nhau, ai bảo tôi yêu anh nhiều đến thế?

Chỉ là….nếu chúng tôi yêu nhau như thế này thì có thể sống cùng nhau được không? Có phải là không được thích hợp cho lắm không? Dù sao thì cái đó….thực ra nam sinh và nữ sinh vẫn có sự khác biệt. Có phải là nên công khai thân phận nữ sinh thì tốt hơn không? Dù sao thì nếu như hiện nay, tôi và Hàn Thành Nam….chẳng phải là yêu vụng trộm sao?

Dường như chúng tôi còn có rất nhiều rất nhiều vấn đề, thân phận của tôi, bí mật của tôi, tình yêu của tôi….

Tuy có nhiều vấn đề như thế nhưng tôi nghĩ, như thế này là hạnh phúc, chỉ cần được nắm tay Hàn Thành Nam là tôi thấy hạnh phúc lắm rồi….

Hahaha, đây chính là câu chuyện vui vẻ giữa tôi và Hàn Thành Nam.

Tôi nắm tay anh vui vẻ đi về ký túc, chỉ có điều, bước chân của chúng tôi lại dừng lại ở một điểm. Trước cửa ký túc có dán một tấm áp phích rất rất lớn, trên tấm áp phích đó có một nam sinh giấu mặt.

Phía trên có viết mấy dòng chữ rất to: trong câu lạc bộ quần vợt nam có một nữ sinh.

Nữ sinh…..

Thân phận của tôi….

Aaaaaa……

~~~~~~~~~~~~~~ Hết~~~~~~~~~~~

Bình luận
720
× sticky