Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cô Nàng Sư Tử

Chương 17

Tác giả: Julie Garwood

Tha lỗi cho mẹ vì đã bỏ bê cuốn nhật ký trong suốt một thời gian dài. Mẹ đang rất hài lòng và không muốn nhớ về quá khứ. Nhưng bây giờ bọn mẹ đang chuẩn bị để rời khỏi thiên đường an toàn này. Mẹ sẽ không thể trò chuyện với con qua cuốn nhật ký hành trình này trong nhiều tháng nữa, cho đến khi chúng ta đã ổn định. Mẹ dự định sẽ đi theo một đoàn xe ngựa khác. Con đường về miền tây rất đông những người mới đến. Thung lũng bên dưới là con đường độc đạo mà các đoàn xe phải đi để vượt qua dãy núi. Chắc chắn sẽ có người cảm thương cho tình cảnh của chúng ta và ra tay giúp đỡ.

Có kỳ quặc khi nghĩ rằng con và mẹ có thể sẽ sống sót?

Mẹ sẽ kết thúc cuộc trò chuyện này bằng một đề nghị, Christina. Mẹ cầu xin một lời hứa từ con, con yêu. Nếu con sống sót và một ngày nào đó tình cờ tìm thấy cuốn nhật ký này thì hãy nghĩ tốt về mẹ nhé.

Và hãy nhớ, Christina, hãy luôn ghi nhớ rằng mẹ yêu con nhiều biết bao.

Nhật ký hành trình, 20/05/1796

Đã đến lúc đối mặt với tên ác quỷ. Tuy Christina cảm thấy lo lắng nhưng vẫn không lo sợ như chồng. Vẻ mặt Lyon hết sức căng thẳng. Cả hai đều im lặng trong suốt chuyến đi từ ngôi nhà ở Luân Đôn của họ tới nhà Porter. Nhưng khi đến nơi, Lyon tỏ ra rất không thích cho Christina xuống xe.

“Em yêu, em chắc là mình ổn chứ?”

Christina mỉm cười. “Em rất ổn.”

“Chúa ơi, ta ước có thể tìm ra cách khác để giải quyết”, chàng thì thầm. “Trông em rất nhợt nhạt.”

“Chàng nên khen ngợi bộ váy của em, Lyon. Chàng đã chọn vải mà, nhớ không?”, nàng hỏi và đẩy cửa xe ra.

“Ta đã nói là em xinh đẹp thế nào rồi mà”, Hầu tước Lyonwood lẩm bẩm.

Cuối cùng Hầu tước cũng nhảy khỏi xe rồi giúp vợ xuống và nghĩ trông nàng rất đẹp. Chiếc váy vải nhung xanh phong cách hoàng gia với đường viền cổ nhã nhặn. Mái tóc được uốn lên thành một búi và dùng dây ruy băng vải nhung xanh nhỏ cột lại.

Christina với tới để phủi vết bẩn trên áo vest đen của chồng. “Chàng cũng rất đẹp trai”, và nói nhỏ.

Lyon lắc đầu và choàng áo khoác ngoài cùng màu váy lên vai nàng.

“Em cố tình làm thế này. Đừng cố gạt lời nói của ta. Nó sẽ không hiệu quả đâu.”

“Chàng thích được lo lắng sao, chồng của em?”, Christina hỏi.

Lyon không buồn trả lời. “Hãy hứa lần nữa với ta đi”, và ra lệnh.

“Em sẽ không rời chàng nửa bước.” Nàng nhắc lại lời thề đã nói tối thiểu hàng tá lần. “Cho dù xảy ra chuyện gì, em sẽ luôn đứng cạnh chàng.”

Lyon gật đầu, nắm tay vợ và bắt đầu bước lên thềm. “Thật ra em không hề e sợ đúng không, em yêu?”

“Một chút”, Christina thì thầm. “Richards đảm bảo sẽ thực hiện công bằng ở Anh cũng giống như người Dakota. Tốt nhất ông ta nên làm đúng, Lyon hoặc chúng ta sẽ xử lý theo cách của chúng ta.” Giọng nói đanh lại. “Gõ cửa đi, chồng của em. Chúng ta hãy cố giả bộ cuộc đoàn tụ này là vô cùng đáng mừng nhé.”

Richards đã đợi sẵn Lyon trong phòng giải trí. Christina ngạc nhiên bởi sự đón tiếp nhiệt tình của ông ấy. Lúc này, Lyon cũng gỡ bỏ vẻ mặt căng thẳng của mình, hành động như thể đã không gặp người bạn suốt một thời gian dài, đó chính là điều họ muốn người khác tin.

Sau khi chào hỏi chủ nhà – một người đàn ông to béo, đẫy đà, Christina hỏi Nam tước Stalinsky có ở trong phòng khách không.

“Tôi có thể tưởng tượng cô nóng lòng muốn gặp cha mình thế nào” Porter nói, giọng rất hồ hởi. “Ông ấy vẫn đang ở tầng trên, nhưng chắc chắn sẽ sớm tham gia cùng chúng ta trong một hoặc hai phút nữa thôi. Tôi đã hạn chế tối đa danh sách khách mời, cô gái thân mến, nên cô sẽ có nhiều thời gian để trò chuyện cùng cha mình. Chắc hẳn hai người sẽ có rất nhiều chuyện để nói.”

Lyon cởi áo choàng cho Christina và trao nó cho người quản gia vẫn đang đứng đợi bên cạnh, rồi nói với Porter là sẽ đưa vợ mình tới phòng ăn trong lúc chào Nam tước.

Đôi tay lạnh ngắt và chàng có thể cảm nhận sự run rẩy của Christina. Nụ cười không biến mất trên khuôn mặt, nhưng khao khát được đưa Christina về nhà và một mình gặp mặt cha nàng gần như chôn vùi Hầu tước.

Lyon thầm nghĩ, người Dakota đã có quan điểm rất đúng đắn. Theo Christina, chỉ cần một lời vu khống là đủ cho một cuộc thách thức. Tiếp theo sẽ là một trận đấu đến chết để bảo vệ danh dự. Công bằng được thực hiện rất mau lẹ. Quan điểm có vẻ hơi man rợ, nhưng Lyon thích sự đơn giản của nó.

Chỉ có khoảng mười tám khách mời trong phòng ăn. Lyon thầm đếm số khách dự trong khi Christina có một cuộc đàm luận dài với bà chủ nhà. Mặc dù đang đứng cạnh vợ, nhưng chàng không chút chú ý đến câu chuyện của hai người. Richards đã bước tới tham dự cùng, và chàng cố tỏ ra chăm chú nghe chuyện tầm phào về sự thay đổi thời tiết của ông bạn.

Khi bà chủ rời đi, Christina quay sang Richards. “Ông có biết ông chủ của chúng ta trước đây đã từng làm việc cho chính phủ giống như ông không?”

“Có.”

Nàng đợi Richards nói thêm, rồi tỏ ra không hài lòng vì ông không tiếp tục đề tài này. “Lyon, phu nhân Porter chắc chắn đã phóng đại về địa vị của chồng bà ấy, nhưng có đề cập đến một chuyện mà em thấy rõ ràng nhất.”

“Gì vậy, em yêu?” Lyon hỏi, quàng tay qua vai và kéo vợ sát vào mình hơn.

“Bà ấy là một người mách lẻo”, Christina bắt đầu. “Khi nhìn thấy Richards chào đón chàng, bà ta khoe khoang là chồng mình cũng nhận được đặc ân như thế hồi còn trẻ. Em hỏi tại sao ông ấy lại nghỉ hưu thì bà ấy nói rằng không hiểu rõ toàn bộ nhưng nhiệm vụ cuối cùng rất tồi tệ với ông ấy. Dường như ông ấy phải thực hiện một kế hoạch mà khiến một người bạn thân của ông ấy phải chịu bực dọc. Phải, bà ấy đã dùng chính xác từ đó. Bực dọc.”

“Bực dọc? Ta không hiểu. Ông có hiểu không?” Lyon hỏi.

Richards đang nhìn Christina chăm chú. “Có lẽ cô nên làm việc cho chúng tôi, Christina. Cô đã khám phá ra điều mà tôi phải mất nhiều ngày dài tìm hiểu để khẳng định”

“Lyon, chàng có thể đoán ra người bạn tốt của Porter là ai không?”

“Stalinsky”, Lyon trả lời.

“Porter vô tội, Christina. Sai lầm duy nhất của ông ấy là đã kết bạn với Nam tước. Porter luôn tin tưởng ông ta cho dù chuyện gì xảy ra – và bây giờ vẫn vậy. Hãy nhớ Nam tước đang làm khách tại nhà ông ấy. Thề có Chúa, tôi nghĩ cô sẽ hiểu tại sao mọi người lại dễ dàng tín nhiệm Nam tước khi gặp ông ta.”

“Có lẽ, nếu xét theo quan điểm của người Anh”, Christina đáp. “Không phải của tôi. Vẻ bề ngoài và cách cư xử tốt luôn che giấu một tâm hồn đen tối. Vậy là ông vẫn còn nghi ngờ những nhận định của Lyon và tôi về Nam tước phải không?”

“Không. Nhưng tòa án lại không nghĩ theo hướng của chúng ta, vì thế chúng ta đang phải né tránh hệ thống pháp luật của riêng nước Anh. Có rất nhiều người tin rằng Jessica đã bị mất trí. Những tình tiết mà mẹ cô đã tưởng tượng…”

“Bà ấy có tưởng tượng mình đã gây ra vết sẹo trên mắt phải của Nam tước khi ông ta cố giết bà ấy không? Bà ấy có tưởng tượng hai người bạn của mình bị cắt đứt cổ họng không? Bà ấy có tưởng tượng mình đã ăn trộm đống đá quý và chôn dưới gốc hồng không? Ông đã nhìn thấy đám đá quý đó, Richards. Hay ông chỉ tưởng tượng là đã nhìn thấy chúng?”

Richards mỉm cười với Christina. “Cô thực sự nên làm việc cho tôi”, ông nói nhằm trả lời cho sự thách thức của nàng. “Nào, để bác bỏ các lý lẽ của cô. Thứ nhất, Nam tước có thể sẽ tìm ra vài người làm chứng, kể lại một câu chuyện khác về nguyên nhân vết sẹo. Thứ hai, Jessica là người duy nhất chứng kiến Nam tước giết cặp vợ chồng đó. Không ai khác nhìn thấy theo như cuốn nhật ký bà ấy đã viết. Tiếp nữa là rất khó khăn để tìm ra những người trong đoàn xe đó nhằm xác định cặp đôi đã bị giết thế nào. Chúng ta chỉ có cuốn nhật ký của Jessica và với tòa án thì chứng cứ này vẫn chưa đủ để kết luận. Thứ ba, không hề có bất kỳ tranh cãi nào về đám đá quý. Nhưng,” ông thì thào nói, “Chúng ta chỉ dựa trên lời nói của Jessica để chỉ ra ông ta đã chiếm đoạt chúng bằng những cách bẩn thỉu. Hãy nhớ, ông ta là vua, và đám đá quý đó là một phần tài sản của ông ta. Thực tế ông ta là một tên bạo chúa độc ác là sự bác bỏ cuối cùng tôi chỉ ra cho cô. Nếu đưa quan điểm này ra tòa, nó sẽ chẳng có chút ý nghĩa nào hết. Nam tước sẽ đáp trả hết sức đơn giản bằng cách đưa hết nhân chứng này tới nhân chứng khác để khẳng định ông ta rất tận tâm khi còn tại vị.”

“Ông ta sẽ thừa nhận tội lỗi của mình với tôi”, nàng kiên quyết.

“Và chồng cô cùng tôi sẽ đòi lại công bằng cho cô dù cha cô có chịu thú nhận hay không.”

“Christina, cha em đang bước vào phòng”, Lyon thông báo với nụ cười tươi rói, nhưng lại siết chặt tay nàng hơn.

Thời điểm quyết định đã tới. Với một cơn giận dữ sục sôi kỳ lạ, Christina buộc mình phải nở nụ cười thật tươi tắn, quay lưng lại với chồng và bước về phía người đàn ông đang đứng đợi ở ngay giữa lối đi.

Ngay khi nhìn thấy ông ta, nàng đã hiểu tại sao ông ta lại hấp dẫn mọi người đến thế. Nam tước Stalinsky là người thu hút mọi sự chú ý. Ông ta khá già. Mái tóc không hẳn là màu trắng mà lấp lánh ánh bạc. Và năm tháng vẫn không khiến ông ta bị còng lưng hay phệ bụng. Ông ta vẫn cao lớn, thẳng đứng như cây giáo, nét vương giả vẫn còn rõ ràng trong phong thái. Nhưng chính màu sắc trong đôi mắt ông ta mới là nét lôi cuốn nhất. Chúng có màu xanh thăm thẳm của đại dương. Christina cảm thấy bực bội vì mình quá giống ông ta.

Nam tước đang mỉm cười. Đôi mắt ông ta giàn giụa nước và chắc chắn tất cả mọi người trong phòng đều nhận ra lúm đồng tiền trên má trái ông ta.

Christina chăm chú nhìn vào vết sẹo dưới mắt phải của Nam tước.

Nàng dừng lại cách ông ta đúng một foot và nhún gối chào rất đúng nghi thức. Và thầm cầu nguyện giọng nói không phản bội lại mình.

Nàng biết sẽ phải để ông ta ôm mình, dù ý nghĩ đó khiến nàng sởn gai ốc. Tất cả khách mời đều đang chăm chú theo dõi cuộc đoàn tụ. Nàng không rời mắt khỏi tên ác quỷ đó và phát ốm vì có lẽ mọi người đều đang mỉm cười vui mừng với cuộc đoàn tụ đầy xúc động này.

Christina cảm thấy như cả hai đã nhìn chằm chằm nhau rất lâu mà không ai nói một lời. Nàng cảm thấy Lyon đến bên cạnh và khi chàng thình lình nắm lấy tay, nàng chợt lấy lại được bình tĩnh.

Nàng thầm nghĩ Lyon đang cố tiếp thêm sức mạnh cho mình. “Chúc buổi tối tốt lành, thưa cha. Con rất vui mừng vì cuối cùng cũng được gặp cha.”

Nam tước Stalinsky dường như cũng thoát khỏi trạng thái ngẩn ngơ của mình. Ông ta vươn tay tới nắm chặt hai vai Christina. “Ta vui mừng khôn xiết vì được gặp con, Christina. Ta không nghĩ ra điều gì để nói với con. Ta đã lãng phí bao nhiêu năm tháng”, ông ta xúc động, một giọt nước mắt rơi xuống má. Christina giật khỏi tay Lyon và lau đi nước mắt trên má cha mình. Hành động đó được chứng kiến bởi tất cả khách mời trong phòng và Christina có thể nghe thấy tiếng thở phào sung sướng của họ.

Nàng để ông ta ôm mình. “Ta nghĩ con đã chết, con yêu”, ông ta thú nhận. “Con có biết ta hạnh phúc nhường nào khi lại được gặp con không, con gái?”

Christina giữ nguyên nụ cười. Sự nỗ lực đó khiến dạ dày đau nhói. Nàng từ từ thoát khỏi vòng tay cha mình và quay về đứng sát cạnh Lyon. “Bây giờ con đã kết hôn rồi, thưa cha”, nàng thông báo. Rồi nhanh chóng giới thiệu Lyon, thầm cầu nguyện chàng có thể trò chuyện một hoặc hai phút. Christina cần không khí để thở.

“Nam tước, ngài không thể tưởng tượng chúng tôi đã ngạc nhiên thế nào khi nghe tin ngài vẫn còn sống”, Lyon xen vào. Giọng nói nồng nhiệt như một cậu học sinh trung học. Chàng tiếp tục cuộc trò chuyện vẩn vơ này tới khi đám khách khứa, dẫn đầu bởi vợ chồng Porter ào đến thể hiện sự chúc mừng của họ.

Christina đã diễn rất đạt. Nàng mỉm cười và cười to bất cứ khi nào phù hợp.

Nàng có thể chịu đựng được vì Lyon luôn đứng sát cạnh mình. Một tiếng rồi lại một tiếng nữa trôi qua trước khi Christina và chồng có vài phút riêng tư với Stalinsky.

“Cha, tại sao cha lại có vết sẹo dưới mắt thế kia ạ?” Christina hỏi, giả vờ tỏ ra có chút hiếu kỳ.

“À, đó là một tai nạn từ ta hồi còn thanh niên”, Nam tước mỉm cười đáp. “Ta bị ngã ngựa.”

“Ngài thật may mắn”, Lyon xen vào. “Ngài đã có thể bị mất một mắt đấy.”

Nam tước gật đầu. “Ta cũng nghĩ tương tự về vết sẹo của cậu, Lyon. Chuyện gì xảy ra thế?”

“Một cuộc ẩu đả trong quán rượu”, Lyon nói. “Chuyến đi chơi đầu tiên như một người đàn ông thực thụ”, và cười toe toét nói thêm.

Một lời nói dối nữa, Christina thầm nghĩ.

Lyon siết nhẹ vai và nàng nhận ra ám hiệu.

“Cha, con có rất nhiều chuyện muốn hỏi cha, và chắc chắn cha cũng có nhiều câu hỏi cho con. Liệu cha có rảnh tới ăn trưa cùng bọn con ngày mai không ạ?”

“Ta rất thích, con gái”, Nam tước đáp. “Con gái! Đây là những từ ngữ ngọt ngào với ta.”

“Ngài dự định ở Luân Đôn lâu chứ, Nam tước?” Lyon hỏi.

“Ta không có kế hoạch nào khác”, Nam tước trả lời.

“Con rất vui khi nghe thấy thế”, Christina xen vào, thầm cầu sao cho giọng nói của mình nghe có vẻ nhiệt tình.

“Con cũng đã gửi thư tới cho cha dượng. Ngay khi ông ấy nhận được thư của con và trở về từ Scotland, cha cần gặp gỡ và làm dịu đi nỗi lo lắng của ông ấy.”

“Cha dượng?” Nam tước hỏi. “Nữ bá tước không nói đến một người cha dượng, Christina. Bà ấy khiến ta tin là…” Nam tước đằng hắng trước khi nói tiếp. “Đó là một câu chuyện kỳ lạ, và lúc đầu ta nghĩ con đang đùa giỡn vì những gì bà ấy thực sự ám chỉ… hãy nói về cha dượng con đi. Những lo lắng ông ta đang che giấu là gì và tại sao?”

“Cha, trước tiên cha phải làm thỏa tính hiếu kỳ của con đã”, Christina nói, tỏ ra như đó là một chuyện hết sức buồn cười. “Bất cứ thứ gì mụ già độc ác đó đã nói với cha.”

“Được”, Nam tước thở dài, “Bà ta đúng là một người độc ác”. Ông ta lơ đãng nhận xét.

“Con vừa khám phá ra một chuyện đáng xấu hổ nào chăng?” Christina hỏi.

“Ta e là thế, con gái. Con biết đấy, ta cũng chỉ mới nhận ra mình khờ khạo thế nào. Ta đã tin toàn bộ câu chuyện của bà ta là thật.”

“Ngài cũng khiến tôi thấy tò mò”, Lyon nói. “Nữ bá tước luôn cáu kỉnh với Christina. Bà ta phản đối đám cưới của chúng tôi chỉ vì quyền thừa kể của vợ tôi. Dường như Nữ bá tước cho rằng bà ta có quyền định đoạt khoản tiền đó”, Lyon giải thích. “Nào, hãy kể cho chúng tôi sự bịa đặt của bà ta.”

“Tôi đã bị biến thành một tên ngốc.” Nam tước lắc đầu, than thở. “Bà ấy nói rằng Christina đã được nuôi dạy bởi những kẻ man rợ.”

“Những kẻ man rợ?” Christina cao giọng, cố tỏ ra khó hiểu.

“Người da đỏ ở nước Mỹ”, Nam tước nói rõ hơn.

Christina và Lyon quay sang nhìn nhau. Sau đó cả hai quay lại nhìn chăm chăm vào Nam tước. Rồi cả hai đồng thanh phá lên cười.

Nam tước cũng bật cười. “Ta quá ngây thơ, lại tin vào câu chuyện điên rồ của bà ta”, ông vừa cười vừa nói. “Nhưng ta đã nghe tin từ Nữ bá tước – nhiều năm trước con biết đấy – rằng Jessica đã bỏ đi cùng với cô con gái nhỏ mới sinh trên một đoàn xe ngựa đi tới vùng đất hoang dã.”

“Vâng, mẹ đã làm thế”, Christina giải thích. “Và trên đường đi bà đã gặp Terrance MacFinley. Ông ấy trở thành người bảo vệ cho bà. Terrance”, nàng cười nhẹ, “Không biết mẹ vẫn chưa ly hôn. Bà nói với ông ấy là cha đã chết. Đầu óc của mẹ… không được ổn lắm.” Christina dừng lại sau câu nhận xét đó, một cơn giận dữ trào lên trong nàng khi Nam tước gật đầu đồng ý. “Terrance là một người tốt. Ông ấy kể cho con nghe về mẹ.”

“Nhưng ý con là gì khi nói rằng ta có thể khiến ông ấy hết lo lắng?”

“À, vấn đề nho nhỏ thôi ạ”, Christina trì hoãn. “Jessica mất khi con còn rất bé”, nàng tiếp tục. “Terrance đã nuôi dưỡng con. Trong một lần tỉnh táo hiếm hoi, mẹ đã buộc ông ấy hứa sẽ chăm sóc con đến khi con đủ lớn để quay lại nước Anh.”

“Mẹ con chết như thế nào?” Nam tước hỏi. Giọng chùng xuống, xúc động. Nước lại dâng đầy trong mắt. “Ta yêu mẹ con. Ta nguyền rủa bản thân vì cái chết của bà ấy. Lẽ ra ta đã nhận ra các dấu hiệu về tình trạng của bà ấy.”

“Dấu hiệu?” Christina hỏi.

“Về tinh thần ngày càng suy sụp của bà ấy”, ông ta giải thích. “Bà ấy sợ hãi mọi thứ. Lúc phát hiện ra mình có thai, ta nghĩ đó là cú huých cuối cùng khiến bà ấy hoàn toàn mất tỉnh táo. Bà ấy đã chạy trốn khỏi ta.”

“Cha có tìm kiếm bà ấy không?”

“Ta không lập tức tìm bà ấy được”, ông ta thú nhận. “Có vài vấn đề quan trọng ta cần xử lý trước. Con biết đấy, ta cai quản một lãnh địa. Rồi ta bỏ cuộc sau ba tuần và quay lại nước Anh. Ta cực kỳ hy vọng sẽ tìm thấy vợ mình ở nhà ông ngoại con. Nhưng khi tới nhà của Bá tước Acton, ta phát hiện Jessica đã bỏ trốn lần nữa. Bà ấy đi tới vùng thuộc địa. Dĩ nhiên, ta lập tức đoán ra bà ấy sẽ tới nhà chị gái ở Boston và vội vàng lên một chiếc tàu đuổi theo bà ấy.”

“Mẹ chết trong một cơn sốt”, Christina nói.

“Ta hy vọng bà ấy không phải chịu nhiều đau đớn”, Nam tước bình luận

“Hẳn là rất khủng khiếp với ngài khi tìm kiếm người phụ nữ mình yêu trong vô vọng”, Lyon phát biểu.

“Phải, đó là khoảng thời gian khủng hoảng”, Nam tước thừa nhận. “Christina, quá khứ đã ở sau lưng ta. Ta mong muốn được nói chuyện với Terrance. Ông ấy đã sống cùng mẹ con bao lâu trước khi bà ấy qua đời?”

“Con không chắc chắn là bao lâu”, Christina đáp. “Một đêm, khi đoàn xe nghỉ lại ở thung lũng bên dưới núi Đen, Jessica bị đánh thức bởi một tên trộm. Cặp vợ chồng đi chung xe với bà đã bị giết bởi tên ác quỷ đó. Jessica đã tin chắc đó là cha đang trên đường truy đuổi bà.”

Christina dừng lại, lắc đầu. “Bà đã bọc con lại và chạy lên đỉnh núi. MacFinley nhìn thấy và tất nhiên là lập tức theo sau bà vì ông đã yêu bà tha thiết. Con nói thật với cha là con không hiểu tại sao Terrance lại yêu mẹ. Từ cách ông kể về bà, con nghĩ hẳn ông ấy rất thương yêu bà.”

“MacFinley có vẻ là một người rất đáng ngưỡng mộ”, Nam tước nói. “Ta nóng lòng được gặp ông ấy để bày tỏ lòng cảm ơn của ta. Ít nhất ông ấy đã giúp Jessica cảm thấy dễ chịu hơn trong những giây phút cuối cùng. Ông ấy đã làm thế, đúng không?”

Christina gật đầu. “Vâng, nhưng con không nghĩ lúc đó mẹ nhận thức được ông đang ở cùng bà. Terrance kể ông ấy thường xuyên phải dành toàn bộ thời gian để bảo vệ con khỏi bà. Bà điên cuồng tới nỗi thậm chí không nhớ mình có một đứa con. Tất cả những gì bà nói là về một tội lỗi nào đó mà bà đã lấy ra khỏi một bức tường.”

Nàng dừng lại, chờ đợi phản ứng của ông ta. Nam tước chỉ tỏ ra khó hiểu. Vài phút sau ông ta nói. “Chắc chắn điều này là vô nghĩa. Tội lỗi bị lấy ra khỏi một bức tường à?”

“Điều ấy cùng chẳng có chút ý nghĩa gì với Terrance. Ông ấy nói đã cố gắng tìm hiểu điều gì xảy ra với mẹ, nhưng bà chỉ lặp đi lặp lại về tội lỗi đó và đã đem chôn nó. Một kết thúc bi kịch, cha có nghĩ vậy không?”

Chúng ta không nói về chuyện này nữa được không?” Lyon xen vào. “Tối nay nên là một buổi đoàn viên vui vẻ”, và nói thêm.

“Vâng, chàng nói rất đúng, chồng của em. Cha phải kể cho con về những năm tháng trước và cha đã ở đâu…”

“Chờ đã!” Nam tước the thé lên tiếng. Lập tức dịu giọng và cười to với Christina. “Sự tò mò của ta vẫn còn. Mẹ con có vô tình nói cho Terrance biết nơi bà ấy chôn cất tội lỗi đó không?”

“Dưới gốc một bụi hồng nhưng tại ngôi nhà ở nông thôn của ông ngoại con”, Christina nhún vai có chủ ý. “Thực vậy, một bụi hồng nhung. Người phụ nữ tội nghiệp. Con cầu nguyện cho linh hồn bà hàng đêm, và thực sự mong bà sẽ tìm được bình yên.”

“Ta cũng luôn cầu nguyện cho Jessica của ta”, Nam tước nói.

“Terrance đã tình cờ nhìn thấy người đàn ông lén lút bên ngoài xe ngựa của Jessica.”

Lyon nói dối và chờ đợi phản ứng và không phải đợi lâu. “Ý cậu là tên trộm ấy hả?” Nam tước hỏi lại.

Ông ta còn không thèm chớp mắt. Christina cảm thấy có chút thất vọng vì đã không khiến ông ta lo lắng. “Vâng”, nàng đáp. “Ông tự trách mình vì chỉ nghĩ đó là một trong những người đi tuần đêm. Terrance gia nhập đoàn xe muộn nên không biết hết mọi người. Ông thề sẽ không bao giờ quên khuôn mặt của gã đó.” Christina nhanh chóng mô tả quần áo của tên trộm được ghi lại trong nhật ký của Jessica.

Và Nam tước vẫn không có chút phản ứng gì.

“Mặc dù ông ấy hiểu rõ tình trạng của mẹ, nhưng tận sâu trong lòng mình, ông vẫn có chút nghi ngờ đó là cha. Và đó chính là lý do tại sao con nói rằng chỉ cần gặp cha là mọi lo lắng của ông ấy sẽ tan biến.”

“Ngày mai, cả hai người sẽ sáng tỏ mọi chuyện trong quá khứ thôi”, Lyon nói, có thể cảm thấy Christina đang run rẩy và biết rằng sẽ phải đưa nàng tránh xa Nam tước càng sớm càng tốt.

Chúa ơi, chàng tự hào về vợ. Nàng đã diễn xuất rất tốt, đã đối mặt với tên ác quỷ mà không thể hiện chút sợ hãi nào.

“Chúng ta đi tìm chút gì để uống chứ?” Lyon đề nghị.

“Được”, Nam tước đồng ý.

Christina khoác tay chồng và cha mình, rồi cả ba cùng đi vào phòng ăn, ngồi giữa hai người ở một cái bàn dài, nhấm nháp từng chút ly rượu bân[1]. Nàng không muốn ăn gì nhưng vì Nam tước đang nhìn rất chăm chú nên nàng buộc phải nuốt hết đám thức ăn Lyon lấy cho.

[1] Là loại rượu mạnh pha nước nóng, đường sữa, chanh, gia vị.

“Con được học ở trường nào, Christina? Cách cư xử của con rất hoàn hảo”, Nam tước tuyên bố. “Ta không thể tin là Terrance MacFinley lại có thể dạy được con như thế”, ông ta cười, trêu chọc.

“Cám ơn lời khen ngợi của cha”, Christina đáp lại, đang mỉm cười với cha mình, nhưng tay trái lại siết chặt đùi Lyon dưới gầm bàn.

“MacFinley và người bạn thân thiết của ông ấy – Deavenrue đã dạy dỗ con đến năm con lên bảy. Sau đó con được đưa tới một trường dòng ở miền Nam nước Pháp. Các xơ đã dạy con cách cư xử ạ”, nàng nói thêm.

“Vậy là cuối cùng cũng có Deavenrue”, Nam tước nói. “Nữ bá tước đã nói ông ấy là một nhà truyền giáo và đã sống cùng con ở ngôi làng của người da đỏ.”

“Ông ấy làm nhà truyền giáo một thời gian ngắn và cũng là một thầy giáo xuất sắc. Trong lúc con ở Boston, Deavenrue thường xuyên đến nhà dì thăm con. Nữ bá tước không ưa Deavenrue. Có lẽ một vài kể bất lương đã nói với dì là con sống cùng những kẻ man rợ để chọc tức dì”, Christina nói thêm và cười to. “Có lẽ đó là Deavenrue. Ông ấy có tính hài hước rất kỳ quái.”

Lyon đặt tay lên tay Christina. Móng tay đang cắm sâu vào đùi chàng. Ngón tay Lyon nắm chặt tay vợ và siết nhẹ để động viên. Chàng đang rất nôn nóng muốn đưa Christina rời khỏi nhà Porter, nhưng biết phải đợi đến khi lời nói dối cuối cùng được tung ra.

Christina không thể giả vờ lâu hơn nữa. “Cha, sự phấn khích đêm nay đã khiến con kiệt sức. Con mong cha không thất vọng nếu con trở về nhà bây giờ. Ngày mai con sẽ nấu vài món đặc biệt chỉ cho ba người chúng ta. Chúng ta sẽ có nguyên cả buổi chiều mai để trò chuyện. Và dĩ nhiên, MacFinley cũng sẽ có mặt ở đây trong hai hoặc ba ngày tới. Sau đó chúng ta sẽ có một cuộc đoàn tụ nữa.”

“Hai ngày là tốt nhất”, Nam tước nói. Trông ông ta rất mong chờ khả năng này.

“Vâng”, Lyon trả lời thay Christina. “Terrance sống ở gần biên giới” chàng thanh minh. “Chắc chắn lúc này ông ấy đã nhận được thư của Christina. Thậm chí có lẽ ông ấy đang trên đường tới Luân Đôn trong lúc ta nói chuyện.”

“Lyon, Terrance không thể đi trong đêm được”, Christina nói. “Chàng đã sẵn sàng đưa em về nhà chưa, chồng của em? Em cảm thấy vô cùng mệt mỏi”, và chớp chớp mắt nói thêm.

Họ chào tạm biệt nhau. Christina phải chịu đựng một cái ôm nữa của Nam tước.

Lyon kéo nàng vào lòng ngay khi cả hai được yên ổn trong xe ngựa, định nói mình yêu nàng biết bao, nàng dũng cảm thế nào nhưng chiếc xe mới chuyển bánh qua khúc ngoặt thì Christina đã nhào ra khỏi lòng chàng và cầu xin chàng cho dừng xe lại.

Lyon không hiểu gì cho đến khi Christina bắt đầu bịt miệng lại. Chàng hét lên ra lệnh cho người đánh xe, rồi mở cửa xe vừa kịp lúc. Rồi cảm thấy hoàn toàn bất lực trong khi giữ chặt vai vợ mình. Nàng nôn ra hết thức ăn, thở hổn hển giữa những cơn nôn ọe.

Và khi đã ngừng nôn, Hầu tước ôm chặt vợ mình trong vòng tay và cố an ủi nàng bằng những lời thủ thỉ yêu thương ngọt ngào.

Lyon không đả động gì về Nam tước. Christina đã phải chịu giày vò quá đủ trong một tối rồi. Chúa cứu giúp, vẫn còn rất nhiều chuyện nữa phải làm.

Nam tước Stalinsky rời dinh thự nhà Porter từ tờ mờ sáng. Lyon được thông báo về sự rời đi của ông ta chưa đầy mười lăm phút sau. Richards đã sai người theo dõi ngôi nhà Porter vì ông đã bị Lyon thuyết phục rằng Nam tước sẽ không phí thời gian để về ngôi nhà ở nông thôn của Bá tước Acton để đào châu báu của ông ta lên.

Christina đã nói dối rất tốt. Lyon rất hãnh diện về nàng, dù vậy cũng lồng vào trong niềm tự hào mong muốn mãnh liệt là sau khi trò lừa đảo này kết thúc, nàng sẽ không bao giờ phải nói dối nữa.

Nam tước đã phản ứng rất tốt trong trò chơi chết người của ông ta. Cả Christina và Lyon đều không nhận thấy bất kỳ thay đổi nào trong thái độ của ông ta đến khi MacFinley được nhắc đến. Và khi Christina nói rằng MacFinley đã nhìn thấy mặt kẻ đã giết những người đồng hành của Jessica, ông ta thậm chí còn không chớp mắt.

Dĩ nhiên, chẳng tồn tại một MacFinley nào cả, nhưng cách kể chuyện trôi chảy của Christina cùng giọng nói thành thật của nàng hẳn đã thuyết phục được Nam tước. Ông ta đã hoàn toàn tin tưởng câu chuyện đó và đã vội vã rời đi từ lúc chưa bình minh để lấy lại đống đá quý.

Buổi sáng hôm sau đêm đoàn tụ, Lyon đã gửi một tin nhắn tới Nam tước, xin lỗi vì phải thay đổi kế hoạch dùng bữa trưa sang ba ngày sau, thanh minh là vì Christina vẫn đang khó ở. Nam tước cũng gửi ngay lời nhắn của mình cho người đưa tin của Lyon rằng ông hy vọng con gái mình sẽ sớm khỏe lại, và rất sẵn lòng chờ đợi.

Cũng buổi tối hôm đó, Richards đã tới gặp Lyon và báo rằng Nam tước đã mua vé trên một chuyến tàu biển đi đến quần đảo West Indies[2]. Con tàu sẽ khởi hành sau hai ngày nữa.

[2] Là quần đảo nằm giữa miền đông nam Bắc Mỹ và miền bắc Nam Mỹ, ngăn cách biển Caribe với Đại Tây Dương.

Ông ta không thèm bận tâm tới chuyện gặp lại con gái mình. Quá nhiều cho tình cha con, Lyon thầm nghĩ.

Chàng nhanh chóng mặc quần áo trong bóng tối và chờ tới giây phút cuối cùng mới đánh thức Christina.

Khi chuyến đi không thể trì hoãn thêm được nữa, chàng mới cúi người xuống giường, thở dài miễn cưỡng, rồi khẽ lay Christina dậy.

“Em yêu, dậy và hôn tạm biệt ta nào. Ta phải đi bây giờ”, chàng thì thầm trong khi hôn nhanh lên trán vợ.

Christina lập tức tỉnh ngủ. “Chàng phải chờ em”, nàng yêu cầu, giọng vẫn còn ngái ngủ.

Nàng bật dậy, rồi lại ngã vật xuống với tiếng rên rỉ khó chịu. Cơn buồn nôn bao trùm lấy nàng giống như một cơn sóng dữ. Christina có thể cảm thấy dạ dày mình cuộn lên. “Ôi, Chúa ai, em lại sắp bị ốm rồi, Lyon.”

“Nằm nghiêng sang một bên, em yêu. Đêm qua nó đã có hiệu quả”, Lyon nhắc nhở, giọng đầy thông cảm. “Hít thật sâu”, chàng chỉ dẫn trong khi tay xoa xoa lưng nàng.

“Giờ đã tốt hơn rồi”, Christina thì thầm sau đó một hoặc hai phút.

Lyon ngồi xuống mép giường. “Chính xác.”

“Chính xác gì cơ?” Christina hỏi, không dám cao giọng vì sợ sự cố gắng đó sẽ kéo theo một cơn buồn nôn nữa.

“Chính xác vì sao em phải ở lại đây, Christina”, Lyon tuyên bố. “Gặp cha em sẽ chỉ khiến em ốm thêm. Em đã lên cơn sốt hai lần một ngày kể từ buổi gặp gỡ đó.”

“Đó là tại cái giường ngu ngốc này khiến em bị ốm”, nàng nói dối.

Lyon bực bội nhìn chằm chằm lên trần nhà. “Em đã nói với ta là những thanh gỗ mỏng sẽ khiến cái đệm dễ chịu hơn”, chàng nhắc lại. “Em sẽ không đi đâu hết, em yêu, ngoại trừ việc ngủ lại đi.”

“Chàng đã hứa sẽ cho em đi cùng”, nàng mếu máo.

“Ta đã nói dối.”

“Lyon, em đã tin tưởng chàng.”

Lyon mỉm cười với cách vợ rền rĩ lời thú nhận của mình. Trông nàng hết sức đáng thương. “Em vẫn có thể tin ta, vợ yêu. Ta hứa với em là sẽ có được lời thú tội của ông ta.”

“Cơn đau dạ dày của em chỉ là cái cớ thôi, đúng không Lyon? Chàng sẽ không bao giờ cho em đi cùng. Sự thật là thế phải không?”

“Phải”, chàng thừa nhận. “Ta sẽ không bao giờ cho em đi cùng.” Giọng nói trở nên nóng nảy, “Em cho rằng ta sẽ đẩy em vào chỗ nguy hiểm như thế sao? Christina, nếu có bất kỳ điều gì xảy ra với em thì cuộc sống của ta cũng sẽ chấm dứt. Em là một nửa của ta, em yêu.”

Christina quay mặt lại nơi Hầu tước có thể nhìn thấy vẻ cau có của nàng. Sau đó Lyon nhận ra những lời nói ngọt ngào của mình không làm nàng mềm lòng và chàng sẽ phải áp dụng chiến thuật khác. “Một chiến binh Dakota sẽ mang theo vợ để giúp đỡ anh ta trong trận chiến không? Sói Đen có đưa Merry theo cùng không?”

“Có.”

“Em đang nói dối”, Lvon kết tội, cau mày để nàng thấy sự không hài lòng của mình.

Christina mỉm cười. “Nếu ai đó làm tổn hại tới thanh danh của gia đình Merry, Sói Đen sẽ đưa bà theo cùng đi để chứng kiến công lý đã được thực hiện, chồng của em. Lyon, em đã hứa với cha và mẹ em.”

“Với Sói Đen và Merry hả?”

Christina gật đầu, từ từ ngồi dậy và rất hài lòng nhận ra dạ dày của mình đã hợp tác. Phớt lờ lời phản đối của Lyon, nàng đặt chân xuống đất và đứng dậy.

“Chết tiệt, Christina, bây giờ em là vợ ta. Lời hứa của em cũng là của ta từ giây phút chúng ta kết hôn. Em thuộc về ta, đúng không?”

Nàng không thể phớt lờ sự thách thức trong giọng nói của chồng nên đành gật đầu. “Chàng đang bắt đầu trở nên quá giống với một chiến binh hơn em mong muốn đấy”, nàng cằn nhằn. “Em muốn chàng mang cho em một tách trà trước khi đi. Ít nhất đó là điều chàng có thể làm cho em”, và nói thêm.

Lyon mỉm cười, tin rằng mình đã thắng. “Ta sẽ tự mình pha trà”, và tuyên bố.

Đợi đến khi chồng ra khỏi phòng, Christina thay đồ trong thời gian kỷ lục, hít thật sâu để kiềm chế những cơn buồn nôn đang trào lên trong dạ dày.

Khi Lyon trở lại phòng ngủ, chàng đã thấy vợ mình mặc bộ đồ cưỡi ngựa màu đen gọn gàng. Chàng bật ra tiếng nguyền rủa nho nhỏ và thở dài chấp nhận.

“Em phải làm điều này vì Jessica, Lyon. Xin hãy hiểu.”

Lyon gật đầu. Nét mặt căng thẳng. “Em sẽ làm chính xác những gì ta nói, khi ta bảo em chứ?”, chàng gầm gừ.

“Vâng.”

“Hứa đi!”

“Em hứa.”

“Chết tiệt!”

Nàng phớt lờ tiếng càu nhàu của Hầu tước. “Em sẽ mang theo con dao của mình. Nó đang nằm dưới gối”, nàng nói khi bước về phía giường.

“Ta biết nó ở đâu”, Lyon thở dài thườn thượt. “Ta thực sự mong em không khăng khăng ôm nó vào giường ngủ. Cái bàn cạnh giường là đủ gần.”

“Em sẽ suy nghĩ về đề nghị của chàng”, Christina đáp. “Bây giờ chàng phải hứa với em, Lyon. Chàng sẽ không liều lĩnh chứ? Đừng quay lưng lại phía ông ta, dù chỉ một tích tắc. Cũng đừng giao số phận mình vào tay Richards. Em tin ông ấy, nhưng còn tin vào bản năng của chàng nhiều hơn.”

Có lẽ nàng sẽ còn tiếp tục danh sách dài bất tận những yêu cầu của mình nếu Lyon không ngăn lại bằng cách kéo Christina vào lòng và hôn nàng. “Ta yêu em, Christina.”

“Em cũng yêu chàng, Lyon. Đây, chàng hãy cầm lấy. Nó rất hợp với chàng vì nó được làm ra bởi một người mà em cũng rất yêu quý. Anh trai em sẽ muốn chàng giữ nó.”

Lyon cầm lấy con dao và nhét nó vào trong chiếc ủng bên phải. Christina gật đầu hài lòng, rồi bước về phía cửa. “Lyon?”, nàng ngoái lại gọi.

“Gì nữa?”, chàng cằn nhằn.

“Chúng ta sẽ buộc ông ta thú nhận những lời đó.”

“Chúng ta sẽ làm được, Christina. Chắc chắn.”

Richards đang đứng đợi ở bên ngoài cửa, sẵn sàng trên yên ngựa và đang cầm dây cương con chiến mã của Lyon. Mất vài phút để chuẩn bị ngựa cho Christina.

Lyon đi đi lại lại trong khi chờ đợi. “Chúng ta có khá nhiều thời gian”, Richards lên tiếng khi thấy vẻ mặt căng thẳng của Hầu tước. “Hãy nhớ, nếu ông ta có mang theo người giúp đỡ thì cũng cần phải đào tới hàng trăm bụi hồng đầy gai nhọn.”

Lyon cố nở một nụ cười. “Tôi không nghĩ Stalinsky sẽ mang theo người”, chàng nhận xét trong lúc giúp Christina lên ngựa. Rồi nhẹ nhàng nhảy lên con chiến mã của mình. “Ông cử bao nhiêu người đến đó thế?”

“Bốn người giỏi nhất của tôi”, Richards đáp. “Benson chỉ huy. Nam tước sẽ không biết họ ở đó và họ cũng không cản trở trừ khi ông ta cố bỏ đi. Cô gái thân mến, cô chắc chắn muốn tham gia chuyến đi này chứ?”

“Tôi chắc.”

Richards nhìn Christina hồi lâu rồi gật đầu. “Đi nào, các bạn trẻ. Hãy kết thúc chuyện này. Thuyền trưởng của con tàu Percy đang chờ đợi những hành khách của ông ta.”

“Những hành khách?”

“Tôi đã quyết định sẽ đi cùng. Tôi đã hứa với vợ cậu rằng công lý sẽ được thực thi. Phải nói rằng chúng ta đã thực hiện bằng luật rừng và tôi có mặt để chắc chắn điều đó. Cậu hiểu ý tôi chứ?”

Lyon gật mạnh đầu. “Tôi hiểu”

“Tôi thì không”, Christina thừa nhận.

“Ta sẽ giải thích với em sau, em yêu.”

Sau đó cả ba im lặng cho tới khi đến nơi bốn giờ sau đó. Sau khi xuống ngựa, Richards trao cho Lyon cái hộp mốc meo bọn họ đã đào lên từ chuyến viếng thăm gia trang của Bá tước Acton lần trước.

“Tôi đã đánh tráo đám đá quý thật bằng loại giả làm từ thủy tinh. Hăy đợi đến khi tôi vào vị trí rồi hãy đối mặt với ông ta nhé.”

Lyon lắc đầu rồi đưa cái hộp cho Christina. “Cô ấy sẽ đối mặt với ông ta.”

Một người của Richards đi tới và dắt đám ngựa của bọn họ đi. Anh ta báo cáo tình hình với cấp trên trước khi biến mất trong đám rừng rậm. “Cậu nói đúng, Lyon. Stalinsky đi một mình.”

Rồi họ chia nhau ra. Richards đi ngang qua con đường trước mặt rồi rẽ sang bên phải tòa nhà. Lyon và Christina đi sang bên trái. Chàng dừng lại trước khi vòng qua góc tường, mở cái hộp nàng đang cầm trên tay phải và nhấc hai viên thủy tinh lên. Nhìn lướt qua chúng giống y như thật. Chàng thầm nghĩ chúng đủ để đánh lừa Nam tước, trong thời gian mong muốn.

Rồi Lyon giải thích kế hoạch và điều cần phải làm cho Christina.

Nam tước Stalinsky đang quỳ trên mặt đất, hai vai cúi xuống. Ông ta vừa cằn nhằn những lời thô tục khi cố gắng nhổ một gốc cây trong bụi hồng lên. Ông ta đeo găng tay màu đen và động tác rất mau lẹ. Một cái xẻng dài, hẹp đang nằm bên cạnh.

“Cha đang tìm gì thế?”

Nam tước dùng đầu gối quay phắt người lại đối diện với Christina. Bùn đất dính dầy trên cái trán ướt đẫm mồ hôi và gò má góc cạnh.

Lúc này ông ta trông không có vẻ quyền uy chút nào. Không, chắc chắn ông ta là một tên quỷ dữ. Nụ cười khinh bỉ của ông ta khiến Christina liên tưởng đến một con thú điên cuồng đang nhe răng giận dữ. Cái nhìn khiến nàng phát ốm và nàng sẽ không ngạc nhiên nếu ông ta bắt đầu gầm lên.

Christina một mình đối diện với cha và đang đứng cách xa ông ta khoảng hai mươi feet. Dĩ nhiên nàng thu hút hoàn toàn sự chú ý của ông ta. Và khi nghĩ ông ta sắp sửa chồm lên thì nàng mở cái hộp ra và nhấc lên vài viên đá giả. Christina ngẫu nhiên tung vài viên đá lớn. “Có phải cha đang tìm cái này không?”

Nam tước Stalinsky từ từ đứng lên. Mắt ông ta đảo sang trái rồi sang phải. Nàng thầm nghĩ hẳn ông ta đang tính toán. “Lyon? Em tin là cha em đang tìm chàng đấy.”

Lyon bước tới đứng cạnh Christina, cầm lấy cái hộp từ tay nàng rồi ra hiệu cho nàng tránh xa. Christina lập tức lui lại vài bước.

“Trận chiến sẽ diễn ra giữa hai chúng ta, Nam tước.”

“Trận chiến? Ta là một lão già, Lyon. Như thế là không công bằng. Hơn nữa, ta không có tranh chấp gì với cậu và con gái ta. Đám châu báu đó thuộc về ta”, ông ta nói thêm và chỉ tay về phía cái hộp. “Jessica đã ăn trộm nó. Ta sẽ chứng minh chúng thuộc về ta trước tòa án.”

Lyon không rời mắt khỏi Nam tước. “Sẽ không có phiên tòa nào ở nước Anh, Nam tước. Thực ra, ngay khi ngài trả lời vài câu hỏi của Christina và một vài của tôi, ngài sẽ được tự do. Điều đó là quá dễ dàng cho ngài. Tôi không để vợ mình bị dính líu vào một vụ bê bối”, chàng nói dối.

“Bê bối? Tôi không hiểu cậu đang nói gì”, Nam tước đáp lại. Giọng sặc mùi quyền thế.

“Một vụ giết người có thể sẽ khiến Christina khó chịu. Tôi sẽ không làm cô ấy buồn phiền.” Lyon ngừng lại và ném một viên hồng ngọc màu đỏ thắm ra sau. “Nó sẽ khiến ông mất nhiều ngày để tìm kiếm đấy. Tôi sẽ ném chỗ còn lại ra con sông phía sau dốc, Nam tước, nếu ông không đồng ý trả lời câu hỏi của tôi. Giờ thì quyết định nhanh lên.”

“Không!” Nam tước gào lên. “Cậu không nhận ra chúng giá trị thế nào ư? Cậu đang nắm giữ một vận may trong tay đấy!” Ông ta giở giọng dỗ dành, hăm hở.

Lyon để ý thấy tay phải ông ta đang từ từ đưa ra sau lưng. Phản ứng với tốc độ không thể tin nổi, chàng đã rút ra khẩu súng lục từ trong áo gi lê và bắn ngay khi Stalinsky vừa giơ khẩu súng giấu sau lưng ra.

Phát súng trúng vào tay Nam tước, khẩu súng của ông ta rơi xuống dất. Lyon ném cái hộp xuống đất, lấy con dao của Christina ra khỏi giày và gí vào cổ họng ông ta trong khi ông ta còn chưa kịp kết thúc tiếng thét đau đớn đầu tiên.

“Christina muốn ông nói rõ sự thật. Cô ấy biết Jessica không điên và muốn nghe ông xác nhận điều đó.” Lyon gí mạnh lưỡi dao vào cổ Nam tước để đe dọa rồi thình lình đạp ông ta ngã ra sau. Chàng giẫm lên con mồi của mình và chờ đến khi ông ta ngước lên. “Sau khi trả lời câu hỏi của tôi, ông có thể lấy lại dám đá quý và rời đi. Ông đã đặt vé trên con tàu đến West Indies, nhưng tôi đã thuyết phục thuyền trưởng ra khơi hôm nay. Ông ta sẽ chở ông và lên đường vào đợt thủy triều tiếp theo, Nam tước.”

Nam tước nheo chặt mắt, nhìn chằm chằm vào cái hộp một lúc lâu rồi quay sang Lyon và liếm môi dưới. “Tôi không phải trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cậu. Ai cũng biết Jessica bị mất trí. Khi tôi tới gặp nhà chức trách…”

“Lyon”, Christina gọi to, “Em không nghĩ là ông ta hiểu rõ tình huống”.

“Vậy để ta làm nó trở nên đơn giản hơn với ông ta”, Lyon nói. “Nam tước, nếu ông không nói cho tôi điều tôi muốn biết ông sẽ không được đi đâu hết. Tôi sẽ cắt đứt cổ họng ông. Một cái kết hợp lý, ông đồng ý chứ, sau khi ông đã cắt cổ bao nhiêu người khác.”

“Cậu đang nói về chuyện gì thế?” Nam tước hỏi lại, giả vờ bối rối. Ông ta siết chặt cái tay bị thương trước ngực.

“Thôi nào, Nam tước. Ông biết tôi nói về cái gì mà”, Lyon đáp. “Ông đã thoát khỏi tội giết người bao nhiêu năm qua. Ông không muốn tự hào về kỹ năng của mình sao? Tất nhiên, ông không thể cho đến lúc này. Có phải lòng tự trọng của ông to lớn tới mức không cần thừa nhận điều gì đó mà ông biết rõ là sẽ không bao giờ bị treo cổ vì nó sao?”

Stalinsky giả vờ cố vật lộn với chân của mình. Lyon thấy ông ta đang cố với tới chiếc giày và chắc chắn một khẩu súng lục loại nhỏ mà phụ nữ có thể mang theo đang nằm ở đó. Ông ta nhào tới Lyon trong khi rút khấu súng và giơ ra phía trước. Lyon đá văng khẩu súng khỏi tay Nam tước, rồi bất ngờ quay cạnh giày đá vào bàn tay bị thương của ông ta.

Tiếng thét đau đớn vang khắp vùng quê vắng vẻ. “Đây là cơ hội cuối cùng của ông, Nam tước. Tôi đã hết kiên nhẫn rồi.” Chàng đổi con dao từ tay kia sang tay còn lại. “Jessica có bị điên không?”

“Christina”, Stalinsky gào lên. “Sao con lại để hắn đe dọa ta như thế? Vì Chúa, ta là cha của con cơ mà. Con không có chút khoan dung nào sao? Con thực sự muốn hắn cắt cổ ta ư?”

“Không, thưa cha”, Christina phản bác. “Con không muốn chàng cắt cổ cha. Con muốn chàng chặt phăng đầu cha cơ, nhưng Lyon đã có chủ định và con phải để chàng làm theo cách của mình.”

Nước trừng mắt nhìn con gái. Ông ta đứng lên. Một tia gian xảo lóe lên trong mắt và ông ta bắt đầu cười phá lên. “Không, Jessica không điên.” Ông ta lại cười, tiếng cười chói tai khiến Christina rùng mình. “Nhưng bây giờ đã quá muộn rồi, Lyon.”

“Terrance MacFinley có thể sẽ nhận ra ông chính là kẻ đã lén lút theo dõi đoàn xe. Đúng không?” Lyon thách thức.

“Sự suy diễn của cậu là điều buồn cười nhất ta từng nghe”, Nam tước cười khùng khục. “Phải, có lẽ Terrance đã nhận ra ta.”

Lyon dùng mũi giày đẩy cái hộp về phía Stalinsky. “Câu hỏi cuối cùng và ông có thể đi. Ông chính là kẻ đã sát hại cả nhà Brisbane, đúng không?”

Nam tước trợn tròn mắt. “Làm sao cậu…”

“Ông láu cá hơn Bộ Chiến tranh của chúng tôi nhỉ?” Lyon hỏi, cố tỏ ra ấn tượng và không ghê tởm, cố tình khơi lên tính phù phiếm của Nam tước, hy vọng tên khốn này cảm thấy đủ an toàn để thừa nhận sự thật.

“Chắc chắn ta thông minh hơn bọn chúng, đúng không? Ta cũng sống nhờ vào khoản tiền Brisbane đã bán các bí mật. Ồ phải, Lyon. Ta đã thông minh hơn tất cả bọn chúng.”

“Porter có tham gia cùng ông không hay ông hành động một mình?” Lyon hỏi.

“Porter à? Hắn cũng ngu ngốc như tất cả bọn chúng. Ta luôn hành động một mình, Lyon. Đó là lý do ta luôn thành công trong bao nhiêu năm qua, tại sao ta lại giàu có như thế.”

Lyon nghĩ mình không thể chịu đựng ông ta lâu hơn nữa. Chàng chỉ về cái hộp nằm cách vài bước chân ở phía sau. “Nhặt cái hộp và biến khỏi đây ngay. Nếu tôi nhìn thấy ông lần nữa, tôi sẽ giết ông đấy.”

Nam tước hối hả bước về phía cái hộp. Ông ta nhặt lên, mở lắp ra và chỉ liếc nhìn vào trong, rồi đóng sập lại cái khịt mũi hài lòng.

“Cậu đã xong chưa, Lyon?”

Richards cùng với người của mình đang bước nhanh ra từ chỗ nấp.

“Ông nghe thấy chứ?”

“Toàn bộ”, Richards thông báo, vỗ vai Lyon trước khi bước về phía Nam tước.

“Chết tiệt, cậu…” Nam tước gào lên, chợt câm bặt rồi nhìn trừng trừng vào Lyon. “Ta chắc chắn là vợ cậu đã hoàn toàn bị sỉ nhục. Ta thề sẽ nói mọi thứ về mẹ cô ta trước tòa mà sẽ…”

“Câm miệng”, Richards hét lên. “Chúng tôi sẽ đưa ông ra bến cảng, Nam tước. Thực ra, Benson và tôi sẽ hộ tống ông trên chuyến tàu trở về quê hương ông. Tôi tin là ông sẽ được đón tiếp rất long trọng. Không nghi ngờ gì, chính phủ mới sẽ rất vui mừng bắt ông đền tội.”

Lyon không ở lại để nghe Nam tước yêu cầu được xét xử ở Anh. Chàng nắm tay Christina, không hé răng nửa lời và bước về phía ngựa của họ.

Richards nói đúng. Họ đã dùng luật rừng để đòi lại công lý. Nam tước Stalinsky phải được áp tải về quê hương, nơi ông ta bị phán xét bởi những tội lỗi trước kia của mình. Có nghĩa ông ta sẽ phải chịu một bản án tử hình. Và nếu tình cờ, chính phủ mới cho rằng đó chỉ là tội tham nhũng thì đã có Richards và Benson xử lý Nam tước.

Lúc chàng và Christina về đến ngôi nhà ở Luân Đôn, trông nàng hết sức nhợt nhạt.

Hầu tước không đếm xỉa đến sự phản đối của vợ và mang thẳng nàng về phòng ngủ. “Em phải vào giường ngay lập tức”, Lyon nói trong khi giúp nàng cởi đồ.

“Em sẽ khỏe ngay bây giờ”, Christina nói. “Mọi chuyện đã kết thúc rồi.”

“Đúng em yêu. Nó đã kết thúc.”

“Em chưa bao giờ nghĩ Jessica bị điên”, Christina nói. Nàng mặc chiếc váy ngủ bằng lụa rồi quàng tay quanh eo chồng. “Em chưa bao giờ tin chuyện đó.”

Giọng nói buồn rầu khiến tim chàng đau nhói. “Ta biết”, Lyon an ủi. “Bây giờ Jessica đã có thể thanh thản yên nghỉ rồi.”

“Vâng. Thanh thản. Em thích nghĩ là lúc này linh hồn bà ấy đang nấn ná ở chỗ người Dakota. Có lẽ bà ấy chờ đợi Merry đến và hội ngộ với bà ấy.”

“Ta không nghĩ Sói Đen sẽ để tâm đến hy vọng đó của em”, Lyon nói.

“Ồ, dĩ nhiên, ông ấy sẽ gia nhập với họ”, Christina phản đối.

Nàng úp mặt vào áo Lyon thở dài, rồi hôn lên cổ chàng. “Định mệnh của ông ấy là sẽ gặp Jessica ở vùng đất sau cái chết”, và thì thầm.

“Phải, định mệnh”, Lyon nói. “Nào, giờ định mệnh của em là mau chóng khỏi ốm cả ngày lẫn đêm, em yêu. Em đã làm tròn lời hứa với mẹ em. Đám châu báu đó sẽ được trả lại đúng chủ của nó. Richards sẽ lo bán chúng và phân phát khoản tiền đó. Chúng ta sẽ trở lại ngôi nhà ở Lyonwood, em sẽ vui vẻ và béo lên. Ta ra lệnh cho em đấy.”

Christina thực sự cố gắng làm theo mệnh lệnh của chồng. Cuối cùng trận ốm cũng qua đi. Nàng cũng béo lên – rất nhiều tới nỗi nàng nghĩ mình lạch bạch như một con vịt bầu. Tuy nhiên, nàng lại không được vui vẻ cho lắm vì phải dành phần lớn thời gian để xoa dịu nỗi lo lắng của chồng.

Nàng khăng khăng phủ nhận chuyện có thai cho đến khi nó trở nên quá rõ ràng. Tội nghiệp Lyon đã quá lo sợ về chuyện sinh con. Nàng hiểu nỗi lo âu của chàng. Chàng đã chứng kiến Lettie vật vã với cơn đau khủng khiếp. Cô ấy đã chết trong đau đớn tột cùng với đứa bé vẫn mắc kẹt trong bụng.

Christina lúc đầu thì phản đối và sau đó lại biện hộ. Nàng nói với Lyon rằng mình rất mạnh mẽ, rằng chuyện sinh con là tự nhiên đối với một phụ nữ, rằng trong trái tim mình nàng luôn là một người Dakota và biết chính xác phải làm sao để sinh con được dễ dàng. Phụ nữ Dakota hiếm khi chết trong khi sinh con.

Lyon đã bác bỏ mọi lý lẽ của nàng và nói rằng nàng quá nhỏ bé cho nhiệm vụ lớn lao đó, rằng đó không phải là tự nhiên đối với một phụ nữ yếu ớt khi phải chịu đựng cơn đau kinh khủng như thế, và nàng là người Anh chứ không phải người Dakota, nơi đáng chú ý nhất – vì Chúa – là trong tử cung nàng chứ không phải trong tim nàng.

Mỉa mai thay, chính mẹ Lyon là người đã làm dịu bớt nỗi sợ hãi của chàng ở khía cạnh nào đó. Người phụ nữ già đó đang dần dần quay lại với gia đình. Bà nhắc nhở con trai nhớ rằng bà cũng đã từng mảnh mai như Christina và đã mang đến cho chồng mình ba đứa con xinh như thiên thần mà không một lời than khóc.

Christina rất cảm kích sự giúp đỡ của mẹ chồng. Nàng cũng không còn phải đe dọa sẽ kéo người bạn tâm tình mới của mình vào rừng để tìm một nơi chôn cất nữa. Người phụ nữ đó vẫn còn thích nói về James, nhưng bà cũng thỉnh thoảng kể những câu chuyện về Lyon và Diana.

Deavenrue đã tới thăm Christina. Ông ở chơi một tháng rồi từ biệt và mang theo sáu con ngựa tuyệt đẹp Lyon đã lựa chọn để làm quà tặng người Dakota. Ba người đàn ông khỏe mạnh hào hứng với chuyến phiêu lưu được cử đi để giúp đỡ Deavenrue.

Nhà truyền giáo đã giúp xoa dịu Lyon về Christina, nhưng ngay khi ông rời đi, Lyon lại cáu kỉnh trở lại và quát tháo tất cả mọi người.

Nam tước Winters, bác sĩ riêng của gia đình đã chuyển tới sống ở nhà họ hai tuần trước khi Christina lâm bồn. Tất nhiên, nàng không có ý định để bác sĩ giúp mình, nhưng có lý do để giữ kín quyết tâm của mình. Sự hiện diện của ông khiến Lyon bình tĩnh lại và Christina rất cảm ơn vì điều dó.

Cơn đau bắt đầu sau bữa tối và tiếp tục cho đến nửa đêm. Christina không đánh thức chồng dậy cho đến lúc không thể chịu đựng được nữa. Lyon chỉ có đủ thời gian để thức dậy và làm theo chỉ dẫn của Christina. Vài phút sau đó chàng đã được bế cậu con trai đó hỏn trên tay. Christina quá kiệt sức đến nỗi không khóc nổi, nên Lyon đã khóc thay cho cả hai trong khi chú chiến binh nhỏ bé kỳ diệu của họ đang gào lên cáu kỉnh.

Chàng muốn đặt tên con là Alexander Daniel.

Tên họ gia đình nàng không được đề cập trong cái tên đó. Nàng không đồng ý và muốn đặt tên con là Đại Bàng Đen Vui Tươi.

Tên họ của Lyon cũng không được nhắc đến.

Cuối cùng họ đành thỏa thuận. Hầu tước tương lai của Lyonwood được đặt tên thánh là Dakota Alexander.

Bình luận