Cô Vợ Lạnh Lùng
[Nó] Mai Thanh Ánh Trúc, 20 tuổi, lúc chưa chống lầy thì là tiểu thư ở nhà, khi lấy chồng rồi thì đến công ti N&D làm. Nó là tiểu thư của nhà họ Mai, tập đoàn Mai Thanh kinh doanh về nhà hàng và khách sạn, là tập đoàn đứng thứ 2 trên thế giới. Tính tình thì lạnh lùng, ít nói, ít cười, nhưng có lúc cười thoải mái vì một người
[anh nó] Mai Vũ Hoàng, 25 tuổi, hiện giờ là TGĐ của một tập đoàn bên Mỹ, kinh doanh về trang sức đá quý. Rất yêu thương em gái và mẹ của mình. Tính tình vui vẻ.
[mẹ nó] Mai Thanh Dung, là chủ tịch của tập đoàn Mai Thanh, sau khi ly hôn với chồng thì chuyển họ của 2 anh em nó sang họ mình.
———————————————
-Ánh Trúc dậy đi con. Hôm nay nhà ta có khách đấy. [bà Dung (mẹ nó) lay nó dậy]
Nó lờm cờm bò dậy gấp chăn gối lại ngay ngắn rồi vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân. Sau 10 phút nó có mặt tại phòng khách.
(hình ảnh tượng trưng)
-Chào bác, chào anh. [nó cuối chào 2 người khách lạ hoắc]
-Chào con. [người phụ nữ nhìn nó cười]
Tên con trai kia nhìn nó gật đầu lấy lệ.
-Mẹ kêu con có chuyện gì? [nó quay qua mẹ nó hỏi]
-Con ngồi xuống đi, mẹ có chuyện muốn nói với con.
Nó lại ngồi kế mẹ nó.
-Đây là bác Vũ, bác ấy là bạn thân của mẹ mới từ Mỹ qua.[mẹ nó chỉ tay vào người phụ nữ mang gương mặt phúc hậu với nụ cười trìu mến]
-Còn đây là anh Nam là con trai của bác Vũ. [mẹ nó chỉ tay sang người con trai có gương mặt baby đầy lạnh lùng ngồi đối diện với nó.]
-Dạ vâng, vậy mẹ kêu con chắc không chỉ để giới thiệu phải không mẹ. [nó nhìn mẹ nó]
-Đúng vậy. Bác ấy muốn cưới con cho con trai bác ấy, ta muốn nghe ý kiến của con. [mẹ nó nghiêm mặt nhìn nó]
Nó ngồi nhìn mẹ nó, nhìn 2 người lâ đang ngồi đối diện nó suy nghĩ:
-“Mẹ khổ cực nuôi mình khôn lớn, mình có nên lấy người con trai này không? Nếu mình lấy người con trai này thì mẹ mình có vui không?”
-Con nghĩ sao? [mẹ nó lay tay nó]
-Nếu con lấy người đó, mẹ có vui không? [nó chỉ tay sang người con trai ngồi đối diện với nó]
-Sao con lại hỏi vây? [mẹ nó hơi ngạc nhiên về câu hỏi của nó]
-Con đồng ý lấy anh ấy. [nó nhìn mẹ nó nói dứt khoát]
Mọi người ngồi đó ai cũng ngạc nhiên khi nó đồng ý lấy một người lạ hoắc như vậy.
-Con suy nghĩ kĩ chưa. [mẹ nó ngạc nhiên hỏi]
-Kĩ rồi mẹ ạk. [nó nhìn ra cửa sổ với đôi mắt buồn]
-Nếu vậy thì cuối tuần này chúng ta làm lễ cưới luôn nhá. [bà Vũ nói]
-Được thôi mà. [mẹ nó và người phụ nữ nói cười vui vẻ]
Người con trai đó cứ ngồi nhìn nó và suy nghĩ “Cô ta nghĩ sao mà đồng ý lấy mình vậy trời, mà trông cô ta cũng xinh phết nhỉ, vòng 1 cũng được”. Hắn nhìn nó nhếch mép cười đểu.
-Nếu không có gì con xin phép về phòng đây ạk. [Nó đừng lên nhìn mẹ và bà Vũ nói]
-Con ngồi xuống đi. [mẹ nó kéo nó ngồi xuống]
-Vậy ngày mai Nam qua đưa Trúc đi thử áo cưới nhà con. [bà Vũ nhìn Nam]
-Vâng.
-Vậy thôi, tui về nghen bà. [bà Vũ nhìn mẹ nó cười]
-Ừ, để tui tiễn bà.
Mẹ nó tiễn bà Vũ và hắn ra cửa, nó về phòng đóng cửa lại rồi lấy điện thoại gọi cho anh 2 nó.
[anh nó nói giọng ngạc nhiên]
[anh nó quát trong điện thoại]
Tít…tít…tít….
Nó quăng điện thoại lên giường rồi lấy con gấu bông mà nó ôm mõi khi buồn.
Ngày hôm ấy, nó không nói gì nữa, cứ ở miết trong phòng.
Cốc…..cốc…..cốc
-Mẹ vào đi mẹ. [giọng nó trong phòng vọng ra]
mẹ nó đẩy cửa vào thấy nó đang ngồi trên giường ôm con gấu bông.
-Có chuyện gì vậy mẹ? [nó nhìn mẹ nó]
-Nếu con không muốn lấy thì con cứ nói, mẹ sẽ không ép con. [mẹ nó vuốt tóc nó nhỏ nhẹ nói]
-Sao mẹ lại nói vậy ạ? Sớm muộn gì con cũng phải lấy chồng mà, lấy sớm chút có sao đâu ạ. [nó nhìn mẹ nó cười tươi dù nó rất buồn]
-Con nghĩ vậy thật sao? [mẹ nó hỏi nó]
-Vâng ạ, con không sao đâu mẹ đừng lo mà. [nó ôm mẹ nó]
-Thôi xuống ăn cơm đi con, tối rồi đấy.
-Dạ.
Nó xuống phòng ăn cùng mẹ nó, tối đó nó qua phòng ngủ cùng mẹ nó, 2 mẹ con nói rất nhiều chuyện. Thế là một ngày trôi qua.
Ngày hôm sau………………
-Dậy đi con, Nam nó đợi con dưới nhà đó. [mẹ nó gọi nó]
-Anh ta qua đây làm gì? [nó nhắm nghiềm mắt nói]
-Thì qua đưa con đi xem áo cưới. Con mau dậy đi đó. [mẹ nó nói rồi đi xuống nhà]
Nó bò dậy làm vệ sinh rồi thay đồ xuống nhà.
(hình ảnh tượng trưng)
-Thưa mẹ con đi. [nó chào mẹ rồi bước thẳng ra xe]
-Thưa bác con đi. [Nam chào mẹ nó rồi cũng ra xe]
Nó lên xe ngồi ghế sau. Hắn lên xe nhìn nó nhếch miệng cười đểu.
-Cô sợ tôi làm gì cô sao mà ngồi ghế sau vây?
-Lắm chuyện, lái xe đi. [nó nhìn ra cửa xe trả lời hắn lạnh lùng]
Hắn không nói gì nữa, quay lại tập trung vào chuyên môn lái xe của mình. Hắn ngồi lái xe, lâu lâu lại nhìn vào kính chíu trên xe (hk bik nhìn ai nha) rồi mỉm cười.
Nó biết hắn nhìn nó, nhưng nó cũng chẵng nói gì, nó cứ nhìn miết ra cửa xe, không khí trong xe im lắng đến đáng sợ. Hắn ghét cái cái không khí này đành lên tiếng phá vỡ.
-Sao cô lại chấp nhận lấy tôi.
-Thích
-Thích gì? Cô thích tôi à?
-Sao anh hỏi nhiều thế. [nó gắt]
Hắn không hỏi thêm gì nữa, tập trung lái xe, sao 20 phút lang thang trên đường thì xe cũng dừng tại tiệm áo cười “I AND U”. Nó và hắn bước xuống xe đi vào.
-Xin chào quý khách [tiếng nhân viên phục vụ]
-Các cô lấy cho cô ấy bộ váy cưới đẹp nhất.[hắn lên tiếng]
-Dạ vâng, xin mời tiểu thư theo tôi. [Người phục vụ dẫn nó vào một căn phòng rộng lớn, trong đó rất nhiều váy cưới]
Nó đi xung quanh xem rồi chỉ tay vào một bộ váy màu trắng hồng,vai trần đễ lộ bờ vai trắng hồng đầy hững hờ, váy dài tới gối, tà váy dài.
Nó bước ra, hắn nhìn nó không chớp mắt.
Wê, anh nhìn cái gì mà ghê vây??? [nó quơ quơ tay trước mặt hắn]
-Không…không có gì. [hắn quay chổ khác để che khuôn mặt đỏ của mình]
-Mời 2 vị qua đây chụp hình. [1 nhân viên lên tiếng]
-Đi thôi. [hắn lên tiếng]
Nó và hắn kéo nhau sang phòng chụp hình. Sau khi hoàn tất những bức ảnh đẹp nó và hắn kéo nhau đi ăn.
-Cô muốn ăn ở đâu? [hắn hỏi nó]
-Chổ tôi mún ăn chắc không xứng với người như anh. [nó bĩu môi nói]
-Người như tôi là sao? [hắn nhìn nó gắt]
-Anh tự hiểu đi.
Nó bỏ hắn đứng đó đi một nước đến 1 quán phở bình dân ven đường.
-Cô ơi, làm cho cháu tô phở. [nó lên tiếng]
lalalala…..lalalala…..lalalala [chuông điện thoại reo]
tít….tít….tít
-Phở của cô đây. [người phục vụ đem ra cho nó]
Nó lau đũa rồi định làm việc thì bị hắn phá đám.
-Cô…cô ăn ở đây sao? [hắn ngạc nhiên nhìn nó]
-Không được sao? [nó vừa ăn vừa nói]
-Mà ăn không muốn ăn thì ra chổ khác đi.
-Ok bye cô. [hắn quay đi, để nó ngồi đó ăn ngon lành]
Sau 10 phút xơi tô phở. Nó tính tiền rồi đi về nhà.
Nó bước vào nhà đầy uể oải.
-Chào mẹ.
-Về rồi à, Nam đâu sao không đưa con về? [mẹ nó nhìn ra cổng hỏi nó]
-Sao con biết. [nó đứng dựa vào tường trả lời]
-Này nhỏ, về sao không vào nhà? [tiếng 1 người con trai kêu nó]
-Á…anh 2. [nó chạy lại ôm anh 2 nó hôn chụt vào má anh nó cái rõ to]
-Con này, lớn rồi mà như con nít. [anh nó ngắt mũi nó]
-Á, đau. Sao anh nói cuối tuần mới về mà. [nó hỏi anh nó]
-Thì anh nhớ em nên về. Không được à?
-Hai đứa bây không vào nhà đứng đó tắm nắng à. [mẹ nó gắt]
Hai anh em nó kéo nhau lên phòng nó.
-Anh hai về rồi chừng nào qua bên đó. [nó ngồi lên giường ôm con gấu bông]
-Đám cưới nhỏ xong, anh với mẹ bay qua Mỹ liền.
-Vậy à. [nó bùn bùn nhìn anh nó]
-Mà nghe mẹ nói sáng nay em đi thử áo cưới hả?
-Vâng.
Nó dùi đầu vào ngực anh nó.
-Em thích nằm trong lòng anh vậy nè, như vậy em thấy an toàn lắm. [nó ôm anh nó nói]
-Em lớn rồi mà cứ như con nít vậy.
-Nhỏ nè.
-Gì vậy anh?
-Nhỏ hãy hứa với anh hãy vui vẻ hơn được không, 2 không mún nhìn thấy nhỏ như vậy đâu, 2 mún thấy nhỏ cười.
-Vâng, em sẽ cố gắng. [nó ngước lên nhìn anh nó cười rõ tươi ]
-Vây mới đẹp. Thôi anh em mình xuống ăn cơm nào. [2 anh em nó kéo nhau xuống nhà ăn cơm]