_Mẹ! Sao mẹ lại ngồi đây! Khuya rồi mẹ không nghỉ ư?
Nhỏ khoác cái áo cho bà Quang khi thấy bà vẫn ngồi lặng im nơi phòng khách.
_Còn con, không ngủ ah?
_Dạ con mới học bài xong!
_Tiểu Phong này!- Bà Quang thở dài- Ta xin lỗi con!
_Í trời, mẹ đừng có nói vậy! Con mới phải xin lỗi mẹ!
_Cũng tại ta, biết Quế Mai nó ghét con mà cứ tin lời nó! Ta già rồi mà còn khờ!
_Hihihi không có sao đâu mẹ. Cuối cùng thì mẹ cũng đâu có la con đâu!
_Ta thật không ngờ con lại có tấm lòng nhân hậu như vậy!
_Hì hì!- Nhỏ gãi gãi đầu cười trừ- Mẹ ngạo con hoài!
_Hôm nào cho ta giúp mấy con! Haiz… mai mốt không có đi đánh nhau như thế nữa đó!
_Dạ…con biết rồi! Mẹ đừng có lo ha!
Nói rồi nhỏ ôm lấy bà Quang nũng nịu. Nhỏ không giận bà, cũng không giận Thiện. Đầu óc nhỏ đơn giản lắm, chuyện gì thì cũng có thể cho qua được mà. Sống là phải nhìn về phía trước.
Còn Thiện, đêm đã khuya nhưng anh vẫn nằm đó. Anh giận mình không nói được một tiếng xin lỗi với cô vợ nhí của mình. Đêm buồn, chợt những kỉ niệm của quá khứ hiện về. Quế Phương- người mà anh yêu thương nhất cũng là kẻ phản bội anh. Cô đã mất, anh cũng đã chấp nhận tha thứ, thế nhưng niềm tin vào con người cũng mất đi trong anh từ đó. Anh hận đồng tiền. Thứ vô tri đã cướp đi của anh tất cả. Thế là anh sống như một kẻ không tim, gần ba năm qua.
Dạo gần đây, khi gặp Tiểu Phong, anh có cảm giác mình thay đổi. Cười nhiều hơn, và anh còn biết trêu chọc mọi người nữa. Có lẽ vì thế mà khi nghe nói cô làm những việc đó vì tiền, anh vừa sợ lại vừa giận. Sợ cái gì? Giận cái gì chỉ mình anh hiểu.
_Nè, dậy đi! Không ngủ được mà cứ giả bộ!- Nhỏ lay lay Thiện.
_Sao biết tôi ngủ không được!- Anh hỏi, mắt vẫn nhắm nghiền.
_Hihi la tui! Giờ hối hận nên ngủ không được, đúng hông nè?
_Trời!- Thiện nhỏm dậy- Soi gương lại đi bé!
_Hihihi hết đau chưa?
_Quan tâm lắm ah?
_Ừ!- Nhỏ gật đầu ngây thơ.
_Đừng nói là “êu ” tôi rồi nha!- Thiện nheo mắt trêu.
_Ọc!- Nhỏ nhảy nhổm như đĩa phải vôi- Chừng nào nào mà đi ngang qua 192 Hàm Tử, cái tự dưng tui chạy tọt vô đó, leo lên bàn, hét: “Ta là bóng đèn! “, họa may chừng đó tui ghé mắt tới anh! Xí!
_Hahahah!- Thiện ôm bụng cười nắc nẻ- Coi chừng đó bé!
_Ờ! Đừng có cười nữa! Xòe tay ra cho cái này nè!
_Cái gì?
_Chú hề!
Nói rồi nhỏ dúi vào tay Thiện một chú hề được làm bằng vải rất ngộ nghĩnh. Và đặc biệt hơn nữa là nó vận bộ đồ công sở, cái bộ mà hôm kia Thiện bận, nhỏ khen đẹp ấy. Cầm chú hề, chú hề, chợt anh nhớ lại cái hôm nhỏ khen anh đẹp, vui lạ.
_Một mình tôi có thôi hả?
_Hông! Mỗi người tui tặng một chú!
_Èo không phải hàng độc! Trả nè!
_Hihi nhưng vận bộ đồ này thì chỉ có mỗi chú hề này thôi!
_Ờ! Thôi kệ! Nhận đại cho cô vui thôi đó!
_Hahahah!
Nghe cái giọng cười của nhỏ mà Thiện có cảm tưởng là tất tần tật những gì trong đầu anh đều bị nhỏ biết cả. Haiz…nói là nói vậy thôi chứ anh thích chú hề này lắm. Nhìn cái mặt tếu tếu của nó là cảm thấy hết mệt ngay.
_Cười hoài!
Vờ giận dỗi, Thiện bỏ ra sân. Chứ nếu như cứ ở trong đó, không khéo anh lại không kiềm chế nổi tình cảm của mình mất. Trăng đêm nay đẹp quá, ngước nhìn ánh trăng, anh chợt thấy tâm hồn thanh thản lạ kì. Đông Phương Tiểu Phong- cơn gió nhỏ thổi từ phương Đông, liệu em có là cơn gió làm mát đời anh?
__________________________________________________ ______________________
Vừa bước vào nhà, nhỏ thấy Quốc Huy. Anh ngồi đó, trong có vẻ là rất mệt mỏi.
Dường như là anh có điều gì lo nghĩ lắm.
_Anh sao vậy?- Mặc dù là chị dâu của Huy nhưng nhỏ vẫn gọi Huy bằng anh. Có lẽ bởi vì anh lớn hơn nhỏ nhiều, Huy chỉ thua Thiện có một tuổi chứ nhiêu.
_À, không có gì đâu! Anh chỉ hơi mệt!- Nhìn nhỏ bằng ánh mắt quan tâm, anh lại nói- Em không đi học à?
_Hôm nay là chủ nhật mà anh!- Nhỏ ngạc nhiên- Anh lạ lắm nha!
_Hì, hột vịt còn lộn mà em!
_Ừ! Thì xem như anh lộn đi!
_Phong nè!- Huy im lặng một lúc- Mai anh dọn ra ngoài!
_Hả? Tại sao?
_Anh vừa mới mua nhà!
_Nhưng ở đây không tốt hơn ah?
Huy im lặng, anh không muốn ai, đặc biệt là Phong biết nguyên do vì sao anh lại ra riêng. Ừ, đơn giản bởi vì anh thích Phong, chị dâu của mình. Thích ngay từ cái hôm đầu tiên gặp gỡ. Có lẽ là tình yêu sét đánh như người ta thường hay nói. Và anh đã xiểng niểng ngay cái cú sét đó. Lúc đầu, khi biết được giữa Thiện và Phong không có tình yêu, anh đã rất hi vọng. Nhưng bây giờ anh đã hiểu, họ sinh ra là của nhau, đúng, họ yêu nhau nhưng không thừa nhận. Dọn đi, Huy làm thế để tình cảm của mình được ngủ yên và cũng vì anh sợ, Thiện là một người khá tinh tế, nếu một mai Thiện nhận ra thì sẽ như thế nào?
_Anh Huy!- Nhỏ khẽ gọi khi thấy Huy cứ im lặng như chìm vào một thế giới khác- Anh có sao không?
_Không!- Huy cười- Anh muốn ra riêng chỉ vì lí do công việc thôi! Không có gì đâu. Em đừng lo.
_Uh! Vậy hôm nào anh cho em biết nhà qua chơi ha!
_Không ghét anh nữa ah?
_Hì hì hồi đó có, bây giờ hết rồi!
Huy bật cười. Có một chút gì chua chát trong giọng cười của anh. Nhỏ không hiểu. Chỉ biết rằng Huy đi như vậy chắc mẹ Quang sẽ rất buồn, cả Thiện, bé Kỳ và nhỏ nữa. Nhưng dù sao thì đó cũng là ý muốn của anh, không ai ngăn được.
Nhỏ nào đâu có biết được nguyên do thật sự mà anh muốn đi. Vì nhỏ. Cơn gió đem lại hơi mát cho người này nhưng lại làm cho người khác rét buốt.
Tối hôm đó…
_Anh Thiện!
_Gì?
_Sao anh không cản anh Huy! Để ảnh ra ngoài sống một mình, buồn lắm đó!
_Cô lo ah?
_Gì chứ?
_Lo thì đi theo đi!
_Anh…vô duyên vừa thôi!
Im lặng. Thiện bỏ sang phòng làm việc. Đốt cho mình một điếu thuốc, anh cố tập trung vào công việc nhưng mãi vẫn không được. Anh không phải thằng ngốc để không biết Huy thích Phong. Nếu có ngốc thì chỉ có cô vợ của anh thôi, giỏi đánh nhau chứ đầu óc thì trẻ con vô tội vạ. Một chút ích kỉ len lỏi trong Thiện, có lẽ vì thế mà anh để Huy dọn ra riêng. Thậm chí còn ủng hộ nữa chứ. Quả thật con người là một loài sinh vật phức tạp nhất trong tất cả các loài.