Sau một đêm, Thạch Lâm lên đường về quê.
Còn lại bốn ngày là giao thừa, đội ngũ nhân viên trong khách sạn cũng về quê hôm nay, người ở lại chủ yếu đều là người địa phương.
Nhà bác đầu bếp béo nằm trong một thôn ở lưng chừng núi. Sáng nay ông xách một cái thùng giấy đựng trứng gà tre và trứng vịt đất tới cho Tưởng Tốn: “Cháu mang đi chia một phần với nhóm A Sùng.”
Tưởng Tốn hỏi: “Tại sao phải chia cho họ chứ?”
Bác đầu bếp béo nói: “Tối qua A Sùng để lại số điện thoại của cậu ta cho chú, nói hôm này chú muốn hút mỡ thì có thể tìm cậu ta, cậu ta giảm nửa giá cho chú. Thì ra cậu ta là bác sĩ đó!”
Tưởng Tốn cười ha ha, xách thùng đi.
Hạ Xuyên chín giờ dậy, lại nhận được điện thoại của trưởng thôn, nói đêm khuya hôm qua Vương Phúc đã về, bây giờ đang ở nhà.
Xe Tưởng Tốn đã chờ bên ngoài. Hạ Xuyên mở cửa xe, thấy dưới đất có thêm một cái hộp giấy cản đường, đồ bên trong dùng giấy báo bọc lại.
Anh hỏi: “Thứ gì vậy?”
Tưởng Tốn nói: “Trứng gà tre. Chú đầu bếp trong bếp bảo ba người chúng ta chia, nói cảm ơn A Sùng hút mỡ giảm nửa giá cho chú ấy.”
A Sùng vui vẻ nói: “Tôi làm nghề y đến nay, đây là lần đầu tiên được lì xì trứng gà đó!”
Hạ Xuyên lên ghế phụ lái, nói: “Phần tôi thuộc về cô (1).”
(1) Từ ở đây là 你, giống như You trong tiếng Anh nên A Sùng tưởng Hạ Xuyên nói với mình.
A Sùng nói: “Tôi cần trứng gà làm gì chứ ——”
Hạ Xuyên nói: “Không nói chuyện với cậu!”
Vậy thì là nói với cô.
Tưởng Tốn khởi động xe, nói: “Vậy cảm ơn anh nha!” Không lấy thì phí, trứng gà tre rất đắt.
Lên đường, Tưởng Tốn hỏi: “Hôm qua còn lại mấy chỗ chưa tham quan, bây giờ đi tiếp?”
Hạ Xuyên nói: “Đi thôn Kim Tinh, có biết không?”
Tưởng Tốn không hỏi nhiều, gật đầu nói: “Ở lưng chừng núi.”
Đường đồi núi đã tới tới lui lui mấy chuyến, Hạ Xuyên và A Sùng cũng đã thuộc đường, vào thôn thì lại là lần đầu tiên.
Vào thôn là một con đường nhựa rộng rãi, ngước mắt là có thể nhìn thấy từng đám mây như ruy băng quấn lên dãy núi bốn phía. Hai bên đường toàn là nhà vườn, tốc độ xe vừa chậm lại, mấy bác gái đứng ở cổng nhà vườn hết thảy nhìn chằm chằm sang, vẫy tay hét to gọi họ vào.
Tưởng Tốn vòng qua họ, chạy tới địa chỉ Hạ Xuyên đưa. Không bao lâu, xe dừng ngoài một ngôi nhà nông dân hai tầng.
Hạ Xuyên xuống xe gõ cửa, người mở cửa là một bác gái da ngăm đen. Bác gái rất nhiệt tình: “Anh chính là anh Hạ phải không? Mau vào nào mau vào nào, trưởng thôn đã sớm nói với chúng tôi rồi. Mấy ngày trước bố chồng tôi đi thăm họ hàng, nửa đêm hôm qua xe lửa vừa đến nhà.”
Hạ Xuyên cười nói: “Làm phiền rồi.”
Vương Phúc năm nay gần chín mươi tuổi, người đàn ông làm nông, thân thể vô cùng khỏe mạnh, đi được ăn được, nói năng rõ ràng, trí nhớ cũng khá tốt. Ông biết mục đích Hạ Xuyên đến nên đã sớm lục ra quyển nhật kí của mình.
Năm ấy ông mới mười hai tuổi, đi học ở trường trong thôn, thời gian nghỉ thì đi làm công cho biệt thự trên núi, người ở trên đó đều là quan lớn và ông chủ. Tiền thưởng ông nhận được còn nhiều hơn ra đồng kiếm được. Khoảng thời gian lúc nhỏ đó ông có ấn tượng rất sâu.
Nhưng lần đầu tiên ông gặp phải việc có người tới hỏi thăm chuyện cũ lâu như vậy, không khỏi suy nghĩ nhiều, nói với Hạ Xuyên: “Tại sao cậu muốn biết nhà của ông chủ Vương và năm bà vợ của ông ấy ở đâu? Cậu là họ hàng gì của họ sao?”
Hạ Xuyên nói: “Người cháu muốn tìm tên Vương Vân Sơn, ông ấy là con trai của ông chủ Vương với bà vợ thứ năm. Ông Vương năm nay cũng đã bảy mươi bảy, trước đây cháu có quen ông ấy. Sau khi ông ấy nghỉ hưu ở đơn vị thì cũng không có ai biết ông ấy ở đâu.”
Vương Phúc hỏi: “Vậy cậu tìm ông ấy là…”
“Xin ông ấy giúp một chuyện.”
“Giúp đỡ? Chuyện này…”
Vương Phúc cảm thấy cách nói của Hạ Xuyên hơi kì lạ. Ông nhìn cách ăn mặc diện mạo của Hạ Xuyên cũng không thấy anh giống người tốt. Ông không muốn để con cháu của ông chủ Vương chuốc phải phiền phức gì.
Vương Phúc không có được lời thật nên không nói gì cả.
Tưởng Tốn và A Sùng chờ trong xe, không đi vào theo.
A Sùng ngồi không yên, lúc thì nghe nhạc, lúc thì tung trứng gà chơi, miệng còn ngậm điếu thuốc nên không khí trong xe nồng nặc.
Tưởng Tốn mở hết cửa sổ xe xuống, hỏi: “Sao anh không vào?”
A Sùng nói: “Chẳng muốn vào, đâu có liên quan gì đến tôi!”
Tưởng Tốn hỏi: “Không phải các anh đi chung sao?”
A Sùng nói: “Đi chung, cậu ta tới tìm người, tôi tới nghỉ phép!”
Một lát sau, anh ta cười hì hì sáp lại đằng trước, hỏi: “Này, tối qua tôi thấy cô và cậu ta trốn bên đống lửa thì thầm, nói cái gì thế?”
Tưởng Tốn nói: “Nói chuyện trồng hoa.”
A Sùng: “…”
A Sùng nói: “Cậu ta đúng là ngày càng biến thái!”
Tưởng Tốn cười nói: “Anh rất hiểu anh ta nhỉ!”
“Nói thừa, chúng tôi là anh em bao nhiêu năm!” Nói xong cảm thấy không đúng, A Sùng vỗ vỗ lưng ghế, “Cô cũng không phải là người bình thường!”
Tưởng Tốn nói: “Quá khen rồi!”
A Sùng cười hì hì: “Cô tuy rất nhỏ nhen, nhưng ở chung lâu rồi thì con người cô cũng rất tốt.”
“Mới thời gian mấy ngày mà đã ở chung lâu à?”
“Có những người quen biết mấy chục năm vẫn không nhìn thấu đấy, mấy ngày với mấy chục năm có gì khác nhau?”
Tưởng Tốn thuận miệng nói: “Anh đang nói anh ta?”
“Hửm?” A Sùng phản ứng kịp, “Không nói cậu ta, tôi ví dụ thôi. Này, không phải vì trước đó cậu ta đắc tội với cô, mà cô cảm thấy cậu ta không phải người tốt đấy chứ? Con người cậu ta là vậy đó, tính tình tệ, có khuynh hướng bạo lực, không động nắm đấm với cô là đã coi như lòng dạ cậu ta tốt rồi. Ai bảo cô lừa chúng tôi lên xe?”
Tưởng Tốn liếc mắt: “Anh vẫn là đừng giải thích thay anh ta thì tốt hơn đấy.”
“Tôi nói thật đó. Cậu ta trông giống tội phạm đang cải tạo, nhưng người không xấu đâu!”
“Biết rồi.”
“Cô biết cái gì chứ!” A Sùng liếc nhìn cánh cổng bên cạnh, búng tàn thuốc ra ngoài cửa sổ, nói, “Cậu ta là tên điên, tới để tạo phúc cho loài người!”
Tưởng Tốn quay đầu liếc nhìn A Sùng, xem anh ta như tên điên.
A Sùng nói một cách cợt nhả: “Ngày mai chúng ta sẽ sau này không ngày gặp lại rồi phải không? Tôi nói cho cô biết nhé, ông lão mà Hạ Xuyên muốn tìm đã nợ hơn ba trăm mạng người, nhưng ông ta biến mất khỏi thế gian. Cô nói chỗ có tiên khí như núi Minh Hà, sao có thể sinh ra loại người cặn bã như vậy?”
Trong nhà Vương Phúc.
Vương Phúc đóng quyển nhật kí lại, nghe thấy Hạ Xuyên nói: “Vương Vân Sơn làm sai một chuyện, ông ta phải bồi thường.”
Hạ Xuyên đi từ trong nhà Vương Phúc ra, lên xe, bảo Tưởng Tốn tìm quán cơm ăn cơm trước.
Tưởng Tốn hỏi: “Mấy quán chỗ đầu thôn thế nào?”
Hạ Xuyên nói: “Tùy ý.” Lát sau, anh nhìn về phía Tưởng Tốn, “Sáng mai đưa chúng tôi ra bến xe.”
Tưởng Tốn hỏi: “Mấy giờ?”
Hạ Xuyên suy nghĩ một chút, nói: “Sáu giờ, lên đường sớm một chút.”
Sập tối về đến biệt thự, A Sùng thu dọn hành lý, cũng nhét bình thủy và bộ đun nước nhúng chìm vào vali, oán trách: “Không có xe thật bất tiện. Hay là chúng ta về lấy xe trước?”
Hạ Xuyên nói: “Chạy tới chạy lui ăn no rửng mỡ à?”
A Sùng đóng vali lại, ra sức đè xuống, hỏi: “Cậu hỏi được địa chỉ rồi?”
Hạ Xuyên lấy một xấp tiền mặt trong một cái vali khác, nói: “Ừm, quê của bố Vương Vân Sơn, một thị trấn ở Giang Tô.”
“Cậu cảm thấy lần này có thể tìm được Vương Vân Sơn?”
Hạ Xuyên liếc nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, ánh nắng lặng lẽ chui ra khỏi tầng mây, ngày mai có lẽ là một ngày đẹp.
Anh nói: “Có lẽ.”
Màn đêm buông xuống, chị họ Vương Tiêu về đến khách sạn Lệ Nhân. Cô thu dọn hành lý một chút, tìm Tưởng Tốn.
Tưởng Tốn vừa nằm xuống giường. Cô ôm túi chườm nóng mở cửa cho đối phương.
Chị họ Vương Tiêu cảm ơn Tưởng Tốn, nói: “Tôi ở một lát rồi đi cảm ơn nhóm anh Hạ… Sớm biết sẽ xảy ra chuyện thì đêm hôm đó tôi nên nói cho cô biết. Tại tôi không tốt. Lúc Từ Kính Tùng nói đi thám hiểm chung với nó, thì tôi nên ngăn lại, là hôm đó tôi suy nghĩ quá nhiều.”
Tưởng Tốn nói: “Bây giờ người không sao là được rồi.”
“Chúng tôi vốn muốn báo cảnh sát, nhưng thứ nhất là không có bằng chứng, Vương Tiêu không bị tổn hại. Lúc họ tranh chấp nó đẩy Từ Kính Tùng xuống dốc, chính nó không cẩn thận lăn xuống theo. Thứ hai là nó còn đánh Từ Kính Tùng bị chấn động não, anh ta hôn mê đến tối qua mới tỉnh.”
Tưởng Tốn: “…”
Chị họ Vương Tiêu cũng hơi xấu hổ: “Nghe nói ngày mai người nhà anh ta sẽ chạy tới đây, bạn gái anh ta… cô ấy hình như là em gái cô?”
Tưởng Tốn nói: “Quăng tám sào cũng không tới.”
Chị họ Vương Tiêu thở phào nhẹ nhõm, lại nói: “Chúng tôi vốn định ở đây đến mùng ba, nhưng tình trạng của Vương Tiêu thế này, chúng tôi cũng không thể nào còn lòng dạ chơi nữa. Bạn gái Từ Kính Tùng nói nhà họ có tiền có thế, bất kể là thật hay giả thì ngày mai người nhà Từ Kính Tùng cũng sẽ tới đây. Mặc dù trên thực tế là trách nhiệm của Từ Kính Tùng, nhưng bây giờ chắc chắn không nói rõ được. Chúng tôi cũng không muốn chuốc lấy phiền phức, cho nên muốn dứt khoát về nhà sớm một chút. Cô Tưởng, chúng tôi muốn bao xe của cô có được không?”
“Bao xe tôi?”
“Chúng tôi về phải đổi mấy chuyến xe, bây giờ Vương Tiêu không đi được nên rất bất tiện. Hơn nữa hai nhà chúng tôi sáu người, tiền xe cộng lại cũng không ít hơn bao xe là bao. Giá cả có thể thương lượng. Chỉ sợ sắp Tết rồi, cô không tiện, vậy chúng tôi sẽ ——”
“Được.”
“Tìm xe khác —— Hả?” Chị họ Vương Tiêu sửng sốt.
Tưởng Tốn cười nói: “Giá cả sẽ thương lượng, tôi đưa mọi người về.”
Cô không có “Tết” để đón, có tiền không kiếm là ngu, bao xe đường dài con số cũng không nhỏ.
Hôm sau, Tưởng Tốn đến biệt thự sớm mười phút.
Trời còn chưa sáng, một căn phòng ở lầu hai biệt thự sáng đèn. Một người đứng trên ban công, ngược sáng, khoảng cách xa, cô không thấy rõ mặt anh ta, chỉ biết anh ta hướng về phía cô, không biết đang nhìn gì.
Một lát sau, anh ta xoay người đi.
Tưởng Tốn kiên nhẫn chờ.
Cửa biệt thự mở ra, Hạ Xuyên đi về phía xe.
Ánh sáng thẳng tắp của đèn xe là ánh sáng duy nhất dưới chân Hạ Xuyên. Anh đứng vững ngoài cửa bên ghế lái, ngón trỏ tay phải chạm kính một cái.
Tưởng Tốn quay cửa kính xe xuống, một xấp tiền mặt được đưa vào, độ dày khả quan.
Tưởng Tốn nhận lấy.
Hạ Xuyên nói: “Đếm thử xem?”
Tưởng Tốn “ừm” một tiếng, cúi đầu, bắt đầu đếm, đầu ngón tay vang “xoạt xoạt xoạt”.
Hạ Xuyên sửng sốt hai giây, lại buồn cười nhếch khóe miệng, cánh tay chống lên bệ cửa sổ, ánh mắt nhìn Tưởng Tốn đăm đăm.
Anh ở núi Minh Hà bảy ngày. Bốn ngày đầu, Tưởng Tốn mặc toàn màu đen, cánh tay đeo mảnh vải đen mỏng. Ba ngày sau, Tưởng Tốn mặc toàn màu trắng, trắng tinh như tuyết.
Hôm nay cô vẫn mặc toàn màu trắng, buộc tóc, đeo khăn choàng màu xám nhạt.
Cô để lộ tai. Anh từng để một điếu thuốc ở đó.
Anh nhìn thấy động tác gẩy ngón tay của cô chậm lại, lông mi cụp cực thấp.
Hạ Xuyên hỏi: “Điếu thuốc kia đâu?”
Tưởng Tốn hỏi: “Thuốc gì?”
Hạ Xuyên đưa tay vào chỉ, ngón tay chạm tóc cô, đầu ngón tay sượt qua tai cô.
Anh nói: “Thuốc ở đây.”
Tưởng Tốn nói: “Vứt rồi.”
“Vậy sao?” Hạ Xuyên cười cười, để tay xuống, hỏi, “Con số đúng không?”
Tưởng Tốn nói: “Ừm.”
Hạ Xuyên lại hỏi: “Lần trước cô nói, muốn dẫn tôi xem cái gì ấy nhỉ?”
Tưởng Tốn nhìn về phía anh: “Cái gì cơ?”
Hạ Xuyên nói: “Hôm nay tôi thích đôi mắt.”
Nếu anh thích đôi mắt, tôi dẫn anh đi xem giọt sương trên lá trúc, quầng nước trên mặt hồ, ngắm sương mù, ngắm bóng núi, ngắm mặt trời mọc.
Tưởng Tốn không nhúc nhích, Hạ Xuyên bèn đứng tại chỗ chờ.
Lát sau, Tưởng Tốn xoay người, lấy một món đồ. Cô mở cửa xe, Hạ Xuyên tránh sang một bên.
Tưởng Tốn nói: “Theo kịp đấy.”
Tuyết chất đống trong rừng trúc đã tan hơn nửa, bầu trời chỉ có ánh sáng nhạt, thấp thoáng có thể nhìn thấy đường nét của cây trúc. Đống tuyết giống như ụ đất nhỏ, từng đống chất trên mặt đất, tựa như bên trong đang thai nghén măng mùa đông.
Tưởng Tốn đứng cạnh một cây trúc, nói: “Sang đây.”
Hạ Xuyên thoáng khựng lại: “Hửm?”
Giọng Tưởng Tốn hờ hững: “Sang đây, đứng trước tôi.”
Hạ Xuyên dừng hai giây, từ từ đi về phía cô.
Anh và cô cách nhau mười mấy bước, bây giờ cô bảo anh sang, khoảng cách mười mấy bước này dần dần biến mất.
Trong rừng trúc yên tĩnh, anh đứng trước mặt cô, chỉ còn cách xa hai bước.
Tưởng Tốn nói: “Đứng ngay ngắn đấy.”
Hạ Xuyên cười: “Ừm.”
Tưởng Tốn mở món đồ cầm trong tay, “xoạt” một cái, đỉnh đầu cô có thêm một cây dù nho nhỏ.
Tay phải cô vịn cây trúc, dùng sức lắc một cái, nghe thấy tiếng gió quét qua.
Lại lắc một cái, “rào rào”, gió vang mạnh hơn, mặt dù bị thứ gì đó nện mấy cái, bộp bộp, giống như tiếng nước mưa nện trên mặt.
Giọt mưa rơi xuống đỉnh đầu Hạ Xuyên, lành lạnh.
Tưởng Tốn ngửa đầu, chống cán dù trên vai, hỏi: “Nhìn thấy chưa?”
Hạ Xuyên không đáp.
Tưởng Tốn hỏi: “Giọt sương trên lá trúc, là thứ anh muốn ngắm.”
Hạ Xuyên nói: “Ừm, thứ tôi muốn ngắm.”
Sáu giờ sáng, bầu trời chỉ có ánh sáng nhạt, mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy đường nét cây trúc trong rừng trúc. Anh nhìn thấy Tưởng Tốn đứng dưới một cây dù nhỏ, cười với anh đầy hả hê.
Đôi mắt cô tựa như quầng sáng nhạt trên bầu trời.
Tưởng Tốn lại dùng sức lắc cây trúc một cái. Người trước mặt đột nhiên tiến lên một bước, nắm lấy bàn tay cầm dù của cô.
Dù bị giơ lên thật cao. Tưởng Tốn ngửa đầu, bị buộc rướn cánh tay. Khuôn mặt Hạ Xuyên thấp xuống, cô nhìn thấy đôi mắt anh nhìn cô, trong nháy mắt gần kề lên ——
Bộp bộp bộp bộp ——
Giọt sương trên lá trúc nện lên mặt dù nho nhỏ đầy vui vẻ, quầng sáng trên bầu trời kia đẩy tầng mây.
Trời đã sáng.
Lúc A Sùng kéo hai cái vali đi ra, Hạ Xuyên và Tưởng Tốn đã ngồi trên xe, một trước một sau, một cây dù để trên kính chắn gió phía trước.
A Sùng la: “Tôi sai rồi tôi sai rồi, ngủ quên mất. Cũng may, tôi mới trễ mười mấy phút thôi!”
Hạ Xuyên nói: “Lên xe mau, dông dài cái gì!”
A Sùng lập tức xếp hành lý lên, đàng hoàng ngồi vào hàng sau cùng.
Lúc đến, trong xe người chen người. Lúc đi, trong xe trống không.
Trên đường xuống núi, mây mù quấn quanh.
Gió nổi lên, sáu giờ hai mươi sáu phút. Mặt trời mọc trên đỉnh núi, biển mây hóa thành màu vàng chói mắt, từng bóng mây, bóng cây, bóng đỉnh núi đu đưa, trèo lên dốc.
Nếu anh thích đôi mắt, tôi dẫn anh đi xem giọt sương trên lá trúc, quầng nước trên mặt hồ, ngắm sương mù, ngắm bóng núi, ngắm mặt trời mọc.
Xe lái trên đường đồi núi, trên người nó là bóng núi.
Tưởng Tốn không biết họ muốn đi đâu. Cô chỉ cần đưa họ ra bến xe trung tâm của thị trấn. Ở đó có xe lửa, có xe khách, có xe buýt sân bay, đi đâu cũng tiện.
Trên đường đều là sạp bán đồ ăn sáng. Hạ Xuyên nói: “Dừng xe.”
Tưởng Tốn giảm tốc độ, hỏi: “Có chuyện à?”
“Mua đồ ăn sáng.”
Tưởng Tốn dừng xe lại. Hạ Xuyên mở cửa xe đi xuống, A Sùng cũng chạy xuống theo.
Một chiếc xe lướt qua họ.
Từ Kính Tùng ngồi trong xe, đầu quấn băng, khoác áo khoác dày, sắc mặt trắng nhợt, nói: “Bố, con không sao thật mà, không cần chuyển viện đâu. Bệnh viện ở trấn nhỏ này có khác gì bệnh viện trong trấn bên kia chứ! Con trừng trị con nhỏ kia trước đã, chúng ta bay về ngay lập tức!”
Từ Đức không đáp, hỏi người lái xe phía trước: “Ban nãy anh có nhìn thấy Hạ Xuyên không?”
Người phía trước nói: “Nhìn thấy ạ, tôi tưởng mình hoa mắt.”
Từ Kính Tùng hỏi: “Hạ Xuyên nào?”
Một lát sau Từ Đức mới nói: “Kẻ thù không đội trời chung!”
“Kẻ thù không đội trời chung? Người nào?”
“Người cản trở chúng ta!” Từ Đức nheo mắt, nhìn hướng vừa đi qua một cái, lẩm bẩm, “Nó tới chỗ này làm gì?”
Hạ Xuyên và A Sùng đi không bao lâu thì quay lại. Hai người mua hai túi đồ ăn sáng lớn. A Sùng vừa ăn vừa nói: “Đã bao nhiêu năm tôi chưa ăn sáng sớm thế này rồi nhỉ?”
Trên xe không ai để ý đến anh ta.
Hạ Xuyên ăn một cái bánh bao nhân thịt mùi vị không đủ tiêu chuẩn tí nào, húp một hớp đậu hũ, thuận miệng nói: “Ăn sáng rồi à?”
Tưởng Tốn nói: “Ăn rồi.”
“Mấy giờ ăn?”
“Ăn trước khi ra ngoài.”
“Ăn cái gì?”
“Bánh bao nhân thịt.”
Hạ Xuyên “phì” một tiếng, ném một cái túi ra đằng trước, rơi ngay trên bảng điều khiển.
Tưởng Tốn nhìn thoáng qua, là hai cái bánh bao nhỏ.
Hạ Xuyên nói: “Thịt đó.”
Bên cạnh anh còn có mấy cái túi, bên trong có bánh hành chiên, bánh trứng, bánh bao nhân thịt.
Bánh bao nhân thịt không ngon.
Tưởng Tốn nói: “Tiêu tiền như vậy à.”
Hạ Xuyên cười một tiếng, hai ba miếng giải quyết bánh bao nhân thịt.
Đến bến xe trung tâm đã gần mười giờ. A Sùng kéo hai cái vali xuống trước. Hạ Xuyên ngồi phía sau, nhìn nhìn đám đông và xe cộ lui tới. Xung quanh bến xe có người bày sạp, toàn bán hoa, bán bong bóng. Hạ Xuyên chợt hỏi: “Hôm nay ngày mấy?”
Tưởng Tốn nói: “14.”
Hạ Xuyên “ờ” một tiếng, xuống xe, để lại một đống rác ở hàng sau, là đồ ăn sáng anh ăn còn dư.
Còn ba ngày là giao thừa, hôm nay là ngày 14 tháng 2.
Anh đi vào bến xe. Cô quay đầu xe, trở về núi Minh Hà.
Buổi tối, Tưởng Tốn tắm xong, gọi một cú điện thoại cho Thạch Lâm, rồi đi ăn bữa khuya với nhân viên khách sạn trong vườn hoa. Về phòng mới vừa mười một giờ.
Cô ngồi xếp bằng trên giường, rút sổ tay ra bắt đầu ghi sổ, vừa ghi vừa đếm tiền, trên ngón tay toàn là mùi tiền giấy.
Chị họ Vương Tiêu gọi điện thoại tới, hẹn giờ khởi hành ngày mai với cô. Tưởng Tốn hỏi thử tiền bao xe, chị họ Vương Tiêu đưa giá rất hợp lý.
Cô lại thêm một khoản vào sổ, tính tính thu nhập khoảng thời gian này, lãi rất khá.
Chị họ Vương Tiêu nói: “Nhà chúng tôi ở một thị trấn thuộc Giang Tô. Sáng sớm lên đường sớm một chút, buổi chiều nhất định đến được, buổi tối cô có thể ở nhà tôi.”
Tưởng Tốn nói: “Được.”
Cúp điện thoại, cô để sổ tay lên tủ đầu giường, tắt đèn nằm một lúc, không ngủ, lại mò mẫm ngồi dậy.
Ánh trăng rất nhạt, một tầng ánh sáng lờ mờ rơi xuống đầu giường. Tưởng Tốn mò được một điếu thuốc.
Dài mấy cm, trên đầu thuốc màu vàng viết 1916.
Thì ra cô vẫn chưa vứt.
Tưởng Tốn mở ngăn kéo, lấy một cái bật lửa, ngậm điếu thuốc đó.
Ánh lửa lập lòe, đầu thuốc sáng lên một cái.
Căn phòng tối lại.
Cô phả một vòng khói thuốc, không nhìn thấy màu sắc của nó mà chỉ ngửi được mùi nồng nặc, mùi này quen thuộc lại xa lạ. Trước nay cô chưa từng hút 1916. Sáng sớm nay, trời chưa sáng, cô ngửi được dưới tán dù.
Chính là mùi này.
Cô lại hút một hơi, một ngọn đuốc bén lên trong lòng.
Ngày tuyết rơi đào măng, cô mang một gói 1916 đến, anh ta nói lát nữa trả tiền.
Ông nội anh…
Chưa trả!
Hạ Xuyên đã quỵt của cô một trăm!