Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cưới Vợ Trước Về

Chương 4

Tác giả: Lương Hải Yến

4.1

“Nói, tại sao con lại đánh nhau với bạn?” Thiệu Sâm chưa tan việc đã bị cô giáo nhà trẻ gọi điện thoại tới, nói con trai của anh cùng bạn đánh nhau.

Trên mặt Thiệu Nhiên lộ rõ vết thương, cái miệng nhỏ nhắn mím lại, quật cười không nói.

Thiệu Sâm không khỏi nhíu mày lại, từ nhà trẻ về nhà đến giờ, tên tiểu tử này một câu cũng không nói.

“Con rốt cuộc tại sao lại đánh nhau?” Thiệu Sâm kiên nhẫn hỏi lại lần nữa, anh biết tính cách của con, sẽ không dễ dàng tức giận như vậy.

“Nó đáng đánh.” Bé hậm hực nói, giống như nếu bạn nhỏ kia mà ở trước mặt, bé có thể xông lên trước đánh thêm một trận.

“Nhiên Nhiên, cha dạy con như vậy sao?” Nhìn thấy thái độ thằng bé không chút hối cải làm Thiệu Sâm tức giận, “Coi như người ta không đúng, cũng không thể động một cái liền đánh người.”

“Nó nói con không có mẹ, con là con hoang, con liền muốn đánh nó, con có mẹ………….” Bé vừa nói vừa mếu máo khóc, “Cha, người đem mẹ trở về, có được hay không?”

Thiệu Sâm bắt đầu lo lắng, áy náy không dứt, tiến lên ôm lấy con, anh không biết ở trong nhà trẻ bé lại bị người khác cười nhạo như vậy, thật là quá đáng chết, anh không làm tốt bổn phận người cha.

“Nhiên Nhiên, cha xin lỗi, lúc nãy cha không phải cố ý lớn tiếng với con, tha thứ cho cha được không?”

“Cha, người tìm mẹ trở về, được không?” Thiệu Nhiên chờ đợi nhìn anh, “Cha nói với mẹ, Nhiên Nhiên rất nhớ người!”

Lúc con trai còn rất nhỏ, Thiệu Sâm đã cho bé xem ảnh của Bùi Dạ Tĩnh, nói cho bé biết đây là mẹ của bé, năm đó anh mặc dù đã độc ác không cho Bùi Dạ Tĩnh gặp con, nhưng do là anh tức giận, ai ngờ nhìu năm như vậy, cô cũng tàn nhẫn không xuất hiện trước mặt cha con anh một lần.

Nhìn gương mặt khát vọng của con trai, Thiệu Sâm không thể cự tuyệt, chỉ có thể sững sờ gật đầu một cái.

“Cha, có thật không? Người thật sự muốn tìm mẹ trở về sao?” Nhất thời trên mặt Thiệu Nhiên xuất hiện nụ cười sáng lạn.

Lúc bé còn nhỏ là anh đã lừa bé dt giận bé nên mới bỏ nhà ra đi, bây giờ phải làm thế nào để lừa bé đây?

Thiệu Sâm không khỏi cảm thấy nhức đầu, có lẽ, anh thật sự muốn đi tìm cô trở về, giống như Đường Lăng nói, anh vẫn còn yêu cô, tại sao không tìm cơ hội bù đắp tổn thương cho cô ấy?

Thiệu Sâm nghiêm túc nói với bé: “Nhiên Nhiên, cha sẽ đưa mẹ trở về, cha cam đoan với con! Nhưng là, cha phải đi một nơi tương đối xa tìm mẹ, không thể mang con đi, con phải ngoan ngoãn ở nhà, có được không?”

“Thật không thể mang con theo sao?” Mặt của bé lập tức xụ xuống.

“Nhiên Nhiên, cha muốn tìm mẹ, không thể phân tâm chăm sóc con được.” Thiệu Sâm biết nếu để bé một mình ở lại Nhật Bản, anh nhất định sẽ lo lắng, nhưng thật sự không có biện pháp mang theo Nhiên Nhiên, dù sao cũng chưa tìm được chổ ở của Bùi Dạ Tĩnh.

“Nhiên Nhiên, chẳng lẽ con không muốn nhanh nhanh tìm được mẹ sao? Thiệu Sâm dụ dỗ bé, “Chỉ cần tìm được mẹ, cha lập tức đem mẹ trở về gặp con, có được hay không?”

Vậy…………Được rồi, cha, người phải nhanh tìm được mẹ nha!” Bé bất đắt dĩ gật đầu, “Con sẽ ngoan ngoãn, sẽ không cùng người khác đánh nhau nữa”

“Con trai ngoan, cha nhất định sẽ nhanh trở về.” Thiệu Sâm ôm chặt lấy bé, bảo đảm.

Bé rúc vào trong ngực cha, trong lòng yên lặng cầu nguyện, hi vọng cha sẽ nhanh tìm được mẹ, sau đó đem mẹ trở lại.

Hôm sau, Thiệu Sâm tìm đến Đường Lăng, nói với anh ý định của mình.

“Cậu đã quyết định, vậy thì hãy đi đi, Nhiên Nhiên cứ để mình chăm sóc, yên tâm, mình nhất định sẽ trả lại cho cậu một đứa con trai đầy đủ không sức mẻ chút nào.” Đường Lăng cam kết với anh, “Về phần chuyện của công ty, liền giao cho mình cùng A Ty là được.”

“Cám ơn.” Thiệu Sâm cảm kích tự đáy lòng, có bằng hữu bảo đảm, anh yên tâm giao con cho Đường Lăng chăm sóc.

“Nhưng là, cậu có biết Dạ Tĩnh mấy năm nay ở đâu không?” Nhiều năm không lien lạc, tìm người nhất định sẽ không dễ dàng gì.

“Mình sẽ đến nhà trước đây cô ấy ở, có lẽ còn ở đó.” Mặc dù năm đó Bùi Dạ Tĩnh vì cùng anh kết hôn mà bị đuổi ra khỏi Bùi gia, nhưng bọn họ cuối cùng cũng là người một nhà, sau khi ly hôn cô nhất định sẽ tìm đến bọn họ.

“Cậu đã có mục tiêu thì tốt, có gì cần hỗ trợ, nhớ gọi điện về cho mình.”

“Nhiên Nhiên cùng công ty làm phiền cậu cùng A Ty rồi.”

“Yên tâm, A Ty ngày mai sẽ rời Mĩ trở về.”

“Vậy thì tốt, ngày mai mình sẽ chuẩn bị lên đường.” Thiệu Sâm yên tâm giao tất cả cho Đường Lăng.

Đường Lăng gật đầu, “Mình biết rồi.”

Nói là làm, Thiệu Sâm an bày xong mọi việc trong nhà, liền đem Thiệu Nhiên giao cho Đường Lăng cùng quản gia Huệ Tử chăm sóc, sau đó được con trai cùng mọi người đưa tiễn, bắt đầu cuộc hành trình tìm vợ.

Máy bay hạ cánh, Thiệu Sâm liền chạy thẳng tới công ty, nếu muốn tìm Bùi Dạ Tĩnh, thuận lợi nhận được sự tha thứ của cô, có thể nói đây không phải là chuyện dễ dàng, cho nên anh phải chuẩn bị cho cuộc kháng chiến lâu dài.

Đợi đến lúc anh dàn xếp xong mọi thứ, anh mới đến Bùi gia tìm Bùi Dạ Tĩnh.

Ai ngờ, vừa mới đến cửa chính Bùi gia liền bị cha Bùi đuổi ra ngoài, lần này anh mới biết Bùi Dạ Tĩnh căn bản không trở về Bùi gia. Nghĩ đến hiện tại không biết cô ở nơi nào, Thiệu Sâm sốt ruột vô cùng, không để ý đến mình vừa đi đường đài mệt nhọc, anh vội vàng tìm thám tử tư, giúp một tay tìm vị trí của Bùi Dạ Tĩnh.

Hai này sau, thám tử tư cuối cùng cũng đem tin đến cho anh.

“Thiệu tiên sinh, chổ ở của người mà ngài ủy thác đều nằm trong tài liệu này, mời ngài xem qua.” Người đàn ông cung kính đem một túi lấy lớn đưa cho Thiệu Sâm.”

Thiệu Sâm cầm lấy cái túi, hơi nhìn vào đồ vật bên trong, sau đó đem một tờ chi phiếu đặt trên bàn, “Đây là tiền thù lao của anh.”

Dứt lời, anh liền cầm tài liệu, đứng dậy rời khỏi quán café họ đã hẹn.

Trở lại chổ ở, Thiệu Sâm không kịp chờ đợi nữa mở túi ra, anh muốn biết những năm này Bùi Dạ Tĩnh ở đâu, đang làm gì, có cuộc sống mới hay không.

Khi anh mở ra tài liệu thứ nhất, “Độc thân” hai chử đập vào mắt khiến Thiệu Sâm không khỏi thở phào một cái, âm thầm vui mừng. Mấy trang giấy rất nhanh anh đã xem xong, đọc ghi chép về cuộc sống mấy năm qua của Bùi Dạ Tĩnh, trong Thiệu Sâm ngổn ngang biết bao tư vị.

“Tĩnh nhi, em có nguyện ý gặp lại anh không?” Thiệu Sâm dịu dàng vuốt ve bức ảnh trong tài liệu, thâm tình nhìn, tự lẩm bẩm.

Mắc dù nói muốn cho con cảm nhận được tình thương của mẹ, nhưng chỉ có anh hiểu rõ nội tâm mình, đây chẳng qua chỉ là cái cớ, chính anh cũng rất muốn gặp cô, khi con trai yêu cầu thì chỉ là một lý do quang minh chính đại để anh tìm cô thôi.

Tóm lại, mặc kệ như thế nào, anh nhất định sẽ bắt cô trở về lần nữa, chỉ là, hiện tại tâm Bùi Dạ Tĩnh phòng bị nặng như vậy, phải làm như thế nào mới có thể đến gần cô đây?

Anh vô ý liếc thấy tờ báo trên bàn, phía trên còn có một tiêu đề lớn.

Đứa trẻ lang thang không nhà về, được cô tốt bụng nhận nuôi mười năm.

Một ý tưởng chợt hiện trong đầu anh, có lẽ anh cũng có thể làm theo cái này………………..

Kế hoạch đơn giản lập tức hình thành trong đầu, không suy nghĩ nhiều, anh lập tức đem những thứ đáng giá trên người tháo xuống, cái gì cũng không mang theo, tay không đi ra khỏi phòng.

Anh muốn đánh cuộc một lần, đánh cuộc cô sẽ mềm lòng chứa chấp anh!

Bùi Dạ Tĩnh từng bị Tô Hà làm cho dao động, từng kích động muốn bay đi Nhật Bản đem con trai về, nhưng cuối cùng cô không đi, bởi vì sợ, vì cô quá mềm yếu, hết thảy những chông gia làm cho cô lùi bước.

Nhưng, người mà cô cho là sẽ không bao giờ nhìn thấy nữa, lúc này lại đứng trước cửa nhà mình.

Thiệu Sâm đầu đầy mồ hôi, hình tượng chỉnh tề lúc trước giờ lại đầu tóc xốc xếch không chịu nổi, ống tay áo tùy ý cuốn lại, giày da vốn nên sáng bóng lại đóng đầy bụi bậm, cả người anh nhếch nhác cực kỳ.

“Anh……..” Bùi Dạ Tĩnh đứng ngơ ngác tại chổ, nhìn người đàn ông quen thuộc lại xa lạ, không nói nổi từ thứ hai.

“Tĩnh nhi……..” Mặc dù vuốt ve tấm hình vô số lần, nhưng khi cô chân thật đứng trước mặt mình, nội tâm Thiệu Sâm không nhịn được kích động, kêu lên tên của cô, anh không dám tùy tiện tiến đến, chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi cô đáp lại.

“Anh……..Tại sao lại ở đây?” Bùi Dạ Tĩnh đột nhiên nhớ đến việc mình đã cùng anh ly hôn, còn bị anh ép buộc không được gặp con, sắc mặt nhất thời trở nên tối tăm. “Anh đi đi, tôi không muốn gặp anh.” Nói xong, cô vung loạn tay chân mở ra túi xách, muốn tìm chìa khóa mở cửa.

Thiệu Sâm vội vàng tiến lên đè tay cô lại, “Tĩnh nhi, hãy nghe anh nói.”

“Không nghe, cái gì tôi cũng không muốn nghe!” Bùi Dạ Tĩnh tùy hứng hô to, nước mắ uất ức lã chã rơi xuống đất, “Chúng ta đã ly hôn, anh còn đem Thiệu Nhiên đoạt đi, để cho tôi không gặp đc Nhiên Nhiên.”

Cảm xúc nhiều năm chất chứa trong nháy mắt bộc phát, cô đánh vào ngực anh, hô to, “Trả lại Nhiên Nhiên cho tôi, trả Nhiên Nhiên………..”

Thiệu Sâm mặc cho cô vừa đánh vừa mắng, nhìn cô không tự chủ được làm nũng với anh, thân thể anh không cảm nhận được chút xíu đau đớn nào.

Hồi lâu, Bùi Dạ Tĩnh mới chậm rãi điều chỉnh cảm xúc, gạt đi nước mắt.

“Tĩnh nhi, hiện tại có thể nghe anh nói không?” Thiệu Sâm thấy cảm xúc của cô đã ổn định, mới dám mở miệng.

“Anh đến tìm tôi làm gì? Làm sao anh biết tôi ở nơi này? Nhiên Nhiên đâu, cũng đi cùng anh sao?” Một chuỗi câu hỏi từ trong miệng cô thốt ra.

“Đừng có gấp.” Thấy bộ dáng nóng nảy của cô, Thiệu Sâm không nhịn được suy nghĩ trấn an cô giống như trước đây.

Anh từng bước từng bước giải đáp vấn đề cô hỏi: “Anh là vì Nhiên Nhiên nên tới nơi này tìm em, trước khi đến anh nhờ người tìm giúp địa chỉ này, Nhiên Nhiên không có cùng anh đến.”

“Nhiên Nhiên thế nào rồi?” Vừa nghe Thiệu Sâm là vì cục cưng mới đến, trong lòng cô không khỏi có chút mất mát.

“Bé muốn gặp em.” Thiệu Sâm cũng không giấu diếm, trực tiếp đem mục đích của mình nói ra.

“Có thật không? Tôi cũng rất nhớ bé!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bùi Dạ Tĩnh nhất thời lộ vẻ mừng rỡ, khiến Thiệu Sâm không khỏi ghen tị địa vị của bé trong lòng cô.

“Thế còn anh? Em có nghĩ đến anh không?” Thiệu Sâm vẫn không nhịn được so đo cùng con trai mình, buồn buồn hỏi cô.

Bùi Dạ Tĩnh không ngờ anh sẽ hỏi như vậy, trố mắt trong chốc lát.

“Ai, thôi.” Thiệu Sâm không miễn cưỡng cô, chỉ mở một đôi mắt đáng thương mà nhìn, “Có cơm ăn không? Anh đã một ngày không có ăn cơm.”

“Cái gì?” Bùi Dạ Tĩnh nhất thời không biết nên trả lời thế nào, thật lâu mới phản ứng được, “Anh một ngày rồi không ăn cơm?”

“Đúng, anh xuống máy bay sau khi đi toilet, sau khi ra ngoài liền phát hiện hành lí không thấy đâu, thảm hại hơn chính là, hôm nay sau khi ra cửa, ví tiền lại bị ăn trộm trộm đi nha.” Thiệu Sâm kể sinh động đem mình nói thật đáng thương, với ý định là không để cho cô nhẫn tâm đuổi anh đi.

“Trong người anh bây giờ không có xu nào, ở chổ này cũng chỉ biết có em, nếu như em không chứa chấp anh, vậy thì tối nay anh chỉ có thể lưu lạc nơi đầu đường rồi.” Vì muốn gia tăng tính chân thật, còn cố ý đi bộ đến nhà Bùi Dạ Tĩnh, để cho mình nhếch nhác một chút, như vậy mới có tính thuyết phục.

Bùi Dạ Tĩnh nhìn thấy toàn thân anh là bộ dáng nhếch nhác, không đành lòng lên tiếng đuổi anh đi, “Vậy anh vào đi.” Cô tìm chìa khóa, mở cửa cho anh đi vào.

“Nhưng ngày mai anh phải đi.” Nói gì thì nói cũng không thể để anh ở nơi này, đối với cô mà nói là quá nguy hiểm.

“Anh không có tiền.” Thiệu Sâm lần nữa nhấn mạnh sự quẫn bách của mình.

“Tôi giúp anh đặt phòng khách sạn.”

“Anh không cần tiền của phụ nữ.” Làm sao có thể, nếu anh ở khách sạn, thì làm sao tiếp cận lâu dài được.

“Anh không thể ở chổ của tôi!” Bùi Dạ Tĩnh vội vàng nói, quan hệ hiện giờ của họ không thích hợp.

“Tại sao?” Thiệu Sâm biết rõ còn hỏi, “Tĩnh nhi, mặc dù chúng ta đã ly hôn, nhưng chúng ta không thể làm bạn sao? Hiện tại bạn em gặp nạn, em cũng không nguyện ý giúp một tay sao? Hay là, em sợ chúng ta đơn độc chung đụng?”

“Ai nói tôi sợ!” Không muốn bị anh xem thường, cô lập tức bật thốt lên.

“Đã như vậy, đoạn thời gian này liền làm phiền em rồi.” Thiệu Sâm không cho cô cơ hội phản bác, “Sau đó………Nói một chút chuyện về Nhiên Nhiên.”

Bùi Dạ Tĩnh vừa nghe đến chuyện của con liền im lặng, vì con trai, cô sẽ tạm thời để cho anh ở đây, chỉ cần coi anh như người xa lạ là được rồi.

“Anh ngồi trước đi, tôi đi làm một chút gì đó cho anh.” Nói xong, cô xoay người tiến vào phòng bếp làm thức ăn.

4.2

Thiệu Sâm nhìn bóng lưng cô, khóe miệng không khỏi cong lên, trong lòng ngọt ngào, đến cả hơi thở cũng ngọt.

Thật tốt, rốt cuộc anh lại gặp được Tĩnh nhi rồi!

“Dạ Tĩnh, cậu ngủ không được ngon giấc à?” Tô Hà đi tới vỗ vai cô, “Kêu cậu mấy tiếng cũng không nghe, mình thấy hôm nay tinh thần cậu có chút hoảng hốt đó.”

“Không có gì, tối hôm qua ngủ không được tốt cho lắm.” Hôm qua cô vừa nghĩ tới Thiệu Sâm đang ngủ ở sát vách, cô lăn lộn khó ngủ, sáng sớm liền vội vã đi ra khỏi nhà.

Gặp lại được Thiệu Sâm, lòng cô vẫn như cũ rung động không dứt, biết rõ hiện tại hai người hiện lại đã không còn quan hệ, nhưng cô vẫn nhịn không được nhớ đến anh. Nhưng anh lại tìm đến cô, mà cũng chỉ vì cục cưng, cô không cần quá để ý đến anh! Bùi Dạ Tĩnh không ngừng động viên mình, tạo ra một bức tường bảo vệ.

“Sắc mặt của cậu trông rất xấu, có cần xin phép về không?” Tô Hà nhìn sắc mặt cô, có chút lo lắng.

“Không, mình không muốn về!”

Cô phản ứng quá độ, khiến Tô Hà bị dọa sợ.

“Cậu làm sao vậy?” Tô Hà nghi ngờ nhìn cô, “Cậu khẩn trương cái gì?”

“Không có gì.” Biết mình phản ứng có chút quá mức, Bùi Dạ Tĩnh vội vàng hạ giọng nói, kéo ra một chút tươi cười.

“Cậu thật không có chuyện gì sao?” Tô Hà không yên tâm hỏi lại lần nữa.

“Thật không chuyện gì, chỉ là mình ngủ không ngon thôi.”

“Dạ Tĩnh, lần trước mình đề nghị cậu đi Nhật Bản tìm lại con, cậu dự định thế nào?” Bộ dạng sống không có mục tiêu của cô ấy khiến cô có chút bận tâm.

“Không phải mình nói đợi đến khi nhà trẻ nghỉ lại tính sao?” Bùi Dạ Tĩnh không dám để Tô Hà biết, Thiệu Sâm đã đến tìm cô nói chuyện của con rồi, người này hiện tại đang ở ngay nhà của cô.

“Ừ, vậy cũng tốt, chuyện này đợi nhà trẻ nghỉ hãy nói, cậu có gì cần giúp, cứ nói thẳng với mình.” Tô Hà nhớ lại chuyện quan trọng, “Có chuyện mình nhất định phải nói ngay, không phải cậu tính toán muốn về gặp cha mẹ sao? Dù sao đã nhiều năm như vậy, bọn họ đều rất nhớ cậu.”

Trong lúc nhất thời, Bùi Dạ Tĩnh không biết phải trả lời bạn thế nào, cô đã từng muốn trở về, nhưng mỗi lần gọi điện thoại về đều bị cha cắt đứt, dần dà, cô vẫn chưa có dũng cảm trở về.

Rất lâu sau đó , cô nhẹ nhàng nói ra một chữ: “Mình…………” Sau đó lại trầm mặc.

“Về thăm nhà một chút thôi.” Tô Hà thấy dáng vẻ cô đang giãy giụa, cũng biết thật tâm cô muốn trở về, “Cậu cuối cùng vẫn là con gái của bọn họ, như thế nào đi nữa, bọn họ cũng không thể oán trách cậu cả đời, trở về nhận sai sẽ không có chuyện gì.”

“Tô Hà, mình không biết làm thế nào mới có thể đối mặt với cha mẹ mình.” Trong lòng Bùi Dạ Tĩnh rất mâu thuẫn, vừa muốn trở về xem cha mẹ mình, lại không dám gặp bọn họ.

“Cậu là con của họ, họ sẽ tha thứ cho cậu.”

“Tô Hà, họ sẽ nguyện ý tha thứ cho mình sao?” Bùi Dạ Tĩnh không có lòng tin, năm đó cô bất chấp tất cả tạm nghỉ học để gả cho Thiệu Sâm, phụ sự kì vọng của cha, cha mẹ sẽ tha thứ cho cô sao?”

“Máu mủ tình thâm, có cha mẹ nào lại ghi hận con cái cả đời.” Tô Hà an ủi cô, “Cậu trở về thẳng thắn nói chuyện với họ, thỉnh cầu sự tha thứ, mình tin tưởng họ sẽ tha thứ cho cậu.” Bùi Dạ Tĩnh trầm mặc, nghĩ tới lời Tô Hà nói, có lẽ, cô nên trở về xem cha mẹ một chút.

Thiệu Sâm vừa rời giường đã không thấy Bùi Dạ Tĩnh, nghĩ thầm cô nhất định đang trốn tránh mình, chỉ là không sao, anh đã thừa nhận, còn sợ cô tránh mình sao? Tất cả đều nằm trong kế hoạch của anh, thật sự là quá tốt!

Anh nhìn xung quanh ngôi nhà một vòng, quyết định dọn dẹp phòng ốc của người phụ nữa mình yêu một chút, sau đó chuẩn bị một bửa ăn lãng mạn, chờ cô trở lại.

Nói liền làm, Thiệu Sâm nhanh chóng tìm cây lau nhà cùng khăn, bắt đầu công việc tổng vệ sinh lần đầu tiên trong đời anh………

Lúc kim đồng hồ chỉ bảy giờ, Thiệu Sâm nhìn ra cửa lần nữa, vẫn không nghe được tiếng mở cửa mình mong đợi.

“Tại sao lâu như vậy vẫn chưa trở về?” Cái cô gái này không phải là vì tránh anh, nên chọn cách không trở về chứ?”

Lúc anh đang ngồi suy nghĩ lung tung, ngoài cửa vang lên tiếng va chạm mở khóa, Thiệu Sâm vội vàng ngồi lên ghế sofa, còn cầm một tờ báo giả bộ đọc.

“Em đã về.” Cô không chút để ý nói.

“Ừ.” Bùi Dạ Tĩnh vừa vào cửa liền nhìn thấy Thiệu Sâm ngồi trên ghế sofa đang nghiêm túc xem báo, không lên tiếng quấy rầy, tự mình trở về phòng.

Khóe mắt Thiệu Sâm nhướn lên, hơi nóng nảy, vội vàng lên tiếng: “Tĩnh nhi, anh vừa rồi đói bụng nên nấu chút đồ ăn, cũng thuận tiện nấu cho em.”

Bùi Dạ Tĩnh lúc này mới quay đầu nghiêm túc nhìn anh, “Anh nấu?” Khi cô nghe anh nói lời này, vấn đề đầu tiên chợt xuất hiện trong đầu cô, không phải cô muốn hoài nghi anh, mà bởi vì từ nhỏ Thiệu Sâm sống cuộc sống của một Đại thiếu gia, bất luận cái gì cũng không cần anh nhúng tay, huống chi là nấu cơm.

“Dĩ nhiên.” Thiệu Sâm nâng cằm kiêu ngạo không dứt, “Những năm này anh học không ít thứ, lúc ở nhà anh thường nấu cơm cho cục cưng ăn.”

Nói đến cục cưng, hai người đều trầm mặc.

Lâu sao, Bùi Dạ Tĩnh mới đem suy nghĩ trong lòng nói ra: “Nhiên Nhiên………….bé có khỏe không?”

“Ừ, bé rất tốt.” Thấy cô rụt rè hỏi, Thiệu Sâm không khỏi cảm thấy áy náy, năm đó anh làm sao lại tàn nhẫn nói ra lời nói như vậy, không để cho cô nhìn thấy cục cưng.

Bùi Dạ Tĩnh vội vàng hỏi, “Bé hiện giờ ra sao? Có cao hơn không?”

Thiệu Sâm có chút hối hận đã nói dối cô, bằng không anh có thể quan mình chính đại đem hình con trai ra cho cô nhìn, để cô giải tỏa bớt nổi khổ nhớ nhung, anh thật sự không nên lấy lý do hành ví cùng ví tiền bị trộm mất.

“Tĩnh nhi, thật xin lỗi.”

“Tôi muốn gặp cục cưng, thật sự rất muốn!” Bùi Dạ Tĩnh không khỏi đau buồn, hốc mắt trở nên ướt át.

Thiệu Sâm khổ sở không dứt, đứng dậy đi tới bên người cô, nhẹ nhàng ôm lấy, “Thật xin lỗi, năm đó anh không nên dùng lời nói ác độc như vậy, anh chưa từng muốn không để cho em thấy cục cưng, chỉ hi vọng em có thể vì con mà ở lại…………Tĩnh nhi, tha thứ cho anh.”

Nước mắt bướng bỉnh ào ào rơi xuống, Bùi Dạ Tĩnh không cự tuyệt cái ôm của anh, yên lặng rơi lệ.

“Tĩnh nhi, anh yêu em, vẫn luôn không thay đổi.” Thiệu Sâm thâm tình thổ lộ, “Anh biết trong quá khứ đã làm cho em bị tổn thương, cho anh thêm một cơ hội, cho chúng ta làm lại từ đầu có được không?”

Bùi Dạ Tĩnh không trả lời, chỉ rơi nước mắt………….

Thiệu Sâm đưa tay thay cô lau đi nước mắt, động tác cực kì dịu dàng, giống như là trân trọng bảo bối cực kì trân quý.

“Những năm này, không có em, anh sống một chút cũng không tốt.” Một bên anh lau nước mắt trên mặt cô, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt cô, “Anh nhớ em, rất nhiều lần muốn đến tìm em, nhưng em không bỏ được lòng tự trọng xuống, cho đến khi cục cưng đòi gặp em, anh mới phát hiện anh khát vọng muốn được gặp em, được ôm em trong tay.”

“Anh………..” Anh thâm tình thổ lộ khiến tim cô rung động không dứt.

“Tĩnh nhi, anh hiểu rõ năm đó Đồng Thải Điệp đã thương tổn em là vì anh, là lỗi của anh, anh không suy tính đến cảm thụ của em, để em phải lo lắng, cũng làm lòng tin của em đối với anh bị hủy sạch.” Sai lầm giống vậy anh sẽ không tái phạm nữa, “Nhiên Nhiên ở trong trường cùng bạn học đánh nhau, bởi vì đứa bé đó nói cục cưng không có mẹ là đứa con hoang………….”

“Cái gì!” Bùi Dạ Tĩnh che miệng, kinh ngạc hô lên, đôi mắt hiện lên áy náy càng thêm sâu, “Trời ạ con tôi!”

“Thời điểm anh biết được, trong lòng khổ sở cực kì, bởi vì chúng ta li hôn, khiến cục cưng bị tổn thương………..” Thiệu Sâm chậm rãi nói với cô, “Tĩnh nhi, anh tới tìm em, một phần vì cục cưng, quan trọng hơn anh cũng rất cần đến em.”

“Ô………….Mẹ thật xin lỗi Nhiên Nhiên…….” Lời của anh khiến cho cô lần nữa khóc to.

“Không, là lỗi của anh!” Thiệu Sâm ôm chặt cô, “Là anh khiến cái nhà này trở nên như vậy, ban đầu anh nói dù có chuyện gì cũng không buông tay, đều do anh tự ái làm hỏng tất cả mọi thứ.”

“Ô……”

“Ngoan, Tĩnh nhi , đừng khóc.” Không nỡ nhìn thấy cô khóc, Thiệu Sâm tận lực an ủi, dụ dỗ cô.

“Tôi muốn Nhiên Nhiên………Muốn gặp anh………” Cô rưng nước mắt chờ đợi nhìn anh.

“Được, nhưng phải qua một thời gian nữa, được không?” Cô vẫn chưa đồng ý lại gả cho anh, làm sao lại để cô gặp con trước đây.

“Tại sao? Tôi muốn lập tức nhìn thấy bé!” Bùi Dạ Tĩnh không hiểu ý của anh là gì.

“Vậy em đồng ý gả cho anh?” Nếu cô gật đầu, anh sẽ lập tức mang cô về Nhật Bản gặp cục cưng.

“Cái gì?” Bùi Dạ Tĩnh cảm thấy không giải thích được, nói thế nào nói qua nói lại đều là vấn đề này?

“Tôi làm sao muốn gả cho anh?”

“Con trai chúng ta phải có một gia đình hoàn chỉnh.” Thiệu Sâm trả lời như chuyện đương nhiên, “Anh đã đồng ý với bé.”

“Không cần, tôi không muốn tái giá với anh!” Bùi Dạ Tĩnh hô lớn, tránh khỏi ngực của anh, giận dữ trợn mắt nhìn.

“Vậy là anh không thể làm gì khác hơn là tiếp tục cố gắng a.” Thiệu Sâm đột nhiên thay đổi thái độ, hai tay mở rộng, giống như một tên vô lại.

Bùi Dạ Tĩnh nhất thời tỉnh ngộ, “Là anh cố ý tìm cách vào nhà tôi, bởi vì nguyên nhân này?”

“Không phải vậy, Tĩnh nhi, anh muốn bù đắp cho em, để cho chúng ta làm lại lần nữa.” Chỉ sợ cô hiểu lầm, anh vội vàng giải thích.

“Nếu như không gả cho anh, có phải hay không anh không cho phép tôi nhìn thấy cục cưng?” Bùi Dạ Tĩnh cảnh giác nhìn anh.

“Không biết, anh hiểu em rất muốn nhìn thấy con, anh sẽ không làm như vậy………..Ba tháng!” Thiệu Sâm nghiêm túc nói với cô, ‘Tĩnh nhi, em cho chúng ta thời gian ba tháng, để chúng ta thử một lần nữa, nếu như cuối cùng em vẫn không muốn tái giá với anh, vậy anh liền đi, sau đó đưa cục cưng đến, được không?”

Bùi Dạ Tĩnh trầm mặc, cô giùng giằng muốn cự tuyệt, nhưng miệng giống như nặng ngàn cân, không trả lời được.

“Anh khi dễ tôi…….” Một tầng hơi nước lần nữa phủ kính đôi mắt cô, cô dùng sức dậm chân một cái, cô căn bản không cự tuyệt được anh.

Thiệu Sâm thấy vẻ mặt cô đã thỏa hiệp, không khỏi ôm cô thật chặt, “Tĩnh nhi……..”

Anh ôm lấy bả vai gầy yếu của cô, nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt, đưa tay lau đi những hạt trân châu trên gò má, kìm lòng không được cúi người hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô.

“Ưmh………..Không…….” Đôi tay cô chống đỡ trên ngực anh, muốn thoát khỏi sự kiềm chế của anh.

Thiệu Sâm bá đạo hôn cô, nuốt trọn tất cả những kháng nghị cùng hơi thở, anh khát vọng được hôn cô đã lâu, anh đã tưởng niệm năm năm!

Bùi Dạ Tĩnh cảm thấy đầu lưỡi của anh đã trượt vào bên trong miệng của cô, anh cậy mạnh giữ chặt đầu cô, giày xéo cánh môi, khi đầu lưỡi bọn họ chạm nhau thì đột nhiên cảm nhận được một luồng nhiệt nóng bỏng len lỏi trong cơ thể anh, làm cho họ phát ra tiếng rên rỉ.

“Ừ…….”

“A……….”

Nụ hôn của anh xen lẫn kích tình, dịu dàng, áy náy cùng tình yêu không đổi.

Rất lâu sao, anh mới lưu luyến rời khỏi môi cô, tròng mắt thâm thúy hàm chứa tình ý không cách nào ức chế, cánh tay bền chắc ôm chặt cô.

Bình luận