Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Dạ Thoại: U Minh Quái Đàm

Quyển 3 – Chương 5

Tác giả: Ninh Hàng Nhất
Chọn tập

Cát Lôi đỡ vị hôn thê ngồi xuống sofa trong phòng khách, rót một cóc nước nóng cho cô, rồi ôm chặt cô vào trong ngực.

Địch Lỵ xụi lơ ở trên ghế sofa, đầu dựa vào bả vai của Cát Lôi, trong đầu cô là một mớ bòng bong.

Vài phút sau, cảm xúc của cô mới bình tĩnh hơn một chút, cô lẩm bẩm: “Chuyện này… rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra?”

“Có lẽ nào…” Cát Lôi suy đoán nói, “Có một tên trộm lẻn vào nhà chúng ta?”

“Một tên trộm vào nhà mà lại không ăn trộm, lại còn làm bữa sáng cho em, đã thế còn rất phong phú ngon miệng.” Địch Lỵ nhìn Cát Lôi, “Nếu vậy có lẽ chúng ta nên mời hắn tới làm cơm trưa đó.”

Cát Lôi nhíu mày nghĩ một lát, nói: “Em yêu, em thật sự khẳng định em đã ăn những thứ đó sao?”

“Sao?”

“Ý anh là, có lẽ những thứ sáng nay là do em mơ ngủ, hay là…”

“Nghe này, Cát Lôi.” Địch Lỵ nghiêm mặt nói, “Em không bị sốt, thần kinh cũng không hề rối loạn, em nghĩ em có thể phân biệt được đâu là thực đâu là ảo.”

“Thế nhưng, lúc nãy anh nhìn qua phòng ăn, trên bàn không hề có cái gì cả, vào phòng bếp cũng không tìm thấy những thứ như em nói.”

“Em đã ăn hết rồi, Cát Lôi! Hơn nữa em cũng dọn sạch rồi. Anh làm sao có thể tìm lại được nữa?” Địch Lỵ nói to, “Chết tiệt, biết vậy em đã để lại một hai miếng thịt hun khói rồi, như vậy anh sẽ không cho là em nằm mơ nữa!”

“Được rồi, được rồi, em yêu, anh tin em. Chẳng qua em đã ăn hết những thứ đó rồi mà vẫn không xảy ra chuyện gì, vậy thì đừng suy nghĩ nhiều nữa.” Cát Lôi an ủi, “Quên chuyện này đi, có được không?”

Địch Lỵ lại chuyển ánh mắt lên người vị hôn phu, cô hỏi: “Cát Lôi, có phải anh lừa em chuyện gì không?”

Nghe thấy câu nói đó, thân thể Cát Lôi hơi run lên, anh nháy nháy mắt, giọng nói cũng không được tự nhiên.

“Đừng nói linh tinh, em yêu, anh có thể giấu em cái gì cơ chứ?” Giọng điệu của anh có chút gượng gạo.

Địch Lỵ tiếp tục nhìn chằm chằm Cát Lôi: “Nhưng ánh mắt của anh lại nói cho em biết, anh không nghĩ như vậy.”

Trải qua vài phút trầm mặc ngắn ngủi, Cát Lôi do dự nói: “Có một việc, ừm… Thực ra, vốn là anh muốn nói với em, chỉ là…”

Anh nói năng lộn xộn rồi ngừng lại, chân mày cau chặt, dường như cực kỳ không muốn nhắc tới chuyện này.

“Chuyện gì đã xảy ra? Cát Lôi, nói cho em biết đi.” Địch Lỵ thúc giục.

Cát Lôi nhìn Địch Lỵ, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Ở phía ngoài cùng bên phải trên lầu hai có một căn phòng để trữ đồ bị khóa, em ngàn vạn lần đừng vào đó.”

“Nghĩa là sao? Cát Lôi.” Địch Lỵ dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh.

Đột nhiên Cát Lôi xoay người, bắt lấy bả vai Địch Lỵ, nói: “Đừng hỏi nhiều như vậy, dù sao thì em cũng phải đồng ý với anh, tuyệt đối không được vào căn phòng đó!”

“Không phải anh nói nó đã bị khóa sao? Em vào như thế nào được? Em cũng không có chìa khóa.”

Nghe thấy vậy, dường như Cát Lôi liền an tâm hơn chút, anh có vẻ đăm chiêu gật gật đầu: “Quả thật, em vốn cũng không vào được…”

“Đợi một chút, Cát Lôi, anh nói những lời này là có ý gì? Trong căn phòng kia cất giấu bí mật gì sao? Nó có liên quan gì đến bữa sáng ngày hôm nay?”

“Anh không biết nó có bí mật gì hay không, anh chỉ biết rằng tuyệt đối không thể vào căn phòng đó.”

“Trong căn phòng đó có cái gì, Cát Lôi?”

Thân thể Cát Lôi lại run lên, vẻ mặt anh đầy hoảng sợ nói: “Đừng hỏi nữa! Anh không biết, anh cũng chưa từng tiến vào!”

“Vậy anh cũng nên nói cho em biết – vì sao em tuyệt đối không thể đi vào căn phòng đó?” Địch Lỵ chưa từ bỏ ý định hỏi.

“Cái này anh cũng không biết!” Cát Lôi lại càng tỏ vẻ sợ hãi, “Từ lúc anh còn nhỏ sống trong căn nhà này, cha anh đã dặn đi dặn lại rất nhiều lần – ông ấy cũng không nói nguyên nhân cho anh biết!”

Địch Lỵ nhìn vị hôn phu, cảm giác lúc này anh giống như một đứa bé đang hoảng sợ, cô vốn đang muốn hỏi điều gì đó nhưng lại chỉ há to mồm, cái gì cũng không nói được.

“Được rồi, Địch Lỵ, làm cơm trưa thôi. Buổi chiều anh còn phải đi làm.” Cát Lôi từ trên ghế sofa đứng dậy, hiển nhiên là không muốn nói tiếp vấn đề này nữa.

Địch Lỵ ngồi trên ghế sofa ngây ra vài phút, sau đó vẻ mặt bất đắc dĩ đi vào phòng bếp, bắt đầu nấu cơm.

Bữa cơm trưa hôm nay, bọn họ ăn trong sự trầm mặc.

Chọn tập
Bình luận