Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đẳng Cấp Tư Duy

Chương 64

Tác giả: Lưu Ly Vận Kiều
Chọn tập

Trương Mộng Oánh chết rồi…

Trong lúc nhóm Kỷ Lang còn đang chăm chú quan sát Diệp Khả trong đoạn băng ghi hình ở quán bar, muốn phân tích cho ra hình dáng của hung thủ thì có người phát hiện thi thể Trương Mộng Oánh xuất hiện ở bãi phế liệu phía đông thành phố.

Khi nhận thông tin này, Kỷ Lang cảm giác như mình đang nằm mơ.

Mấy ngày hôm trước còn vừa mới gặp nhau, vậy mà đã chết, hung thủ giết Diệp Khả chưa đến mười ngày, lại tiếp tục ra tay. Thế nhưng, dựa theo suy đoán lúc trước của bọn họ, thời gian hung thủ ra tay lần tiếp theo phải là thứ tư ngày 13 tháng 11 mới đúng chứ? Vì sao hắn lại đột nhiên ra tay sớm như vậy? Chẳng lẽ suy đoán lúc trước là sai lầm?

Kỷ Lang đưa Tô Niệm Đường đến hiện trường. Bãi phế liệu phía đông thành phố so với những hiện trường trước phức tạp hơn. Phía sau là bãi đất hoang, là nơi có ít người sinh sống nhất trong các bãi phế liệu. Do không có nhiều người, nên không thường có người đến đây thug om rác, đợi đến khi chất thành đống thật nhiều mới đến.

Thi thể Trương Mộng Oánh tùy tiện ném lên trên đống rác. Nếu không phải buổi tối có người đến thu gom thì e rằng sẽ không có ai phát hiện ra thi thể của cô ta. Thời điểm Kỷ Lang cùng Tô Niệm Đường tới nơi, cảnh sát đã chuyển thi thể xuống dưới. Nhìn vào tử thi, Kỷ Lang mới hiểu, vì sao khi cảnh sát báo tin đến văn phòng của Sở sự vụ, giọng nói lại run run như thế.

Hung thủ lần này không giống như ba lần trước, không trang điểm cho Trương Mộng Oánh, hoặc có thể là ngay sau khi giết chết cô ta liền đem vứt xác ở nơi này.

Đặng Phỉ đã đến, đối với thi thể cũng đã tiến hành kiểm tra sơ bộ. Giọng cô ta tương đối lạnh lùng, từng chút từng chút một đập vào trong lòng Kỷ Lang. Anh thực sự cảm thấy không mấy dễ chịu, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi, hung thủ đã liên tục giết chết bốn mạng người. Mỗi vụ án mạng đều khiến cho người ta bất ngờ, làm cho người ta không nghĩ được, mục tiêu tiếp theo của hung thủ sẽ là ai.

“Nạn nhân giới tính nữ, khoảng hai mươi bốn tuổi, bước đầu phán đoán nguyên nhân tử vong là do ngạt thở, hung khí khả năng chỉ là một loại dây thừng bình thường. Thời gian tử vong khoảng từ tám giờ đến mười một giờ tối qua…” Đặng Phỉ nói xong, tiến đến lật quần áo Trương Mộng Oánh kiểm tra xem cô ta có giống những nạn nhân trước đó, đã từng bị ngược đãi hay không? Ai ngờ khi vừa lật quần áo thi thể lên thì thở dốc một hơi. 

Kỷ Lang liếc nhìn, trên bụng Trương Mộng Oánh chỉ toàn máu là máu.

“Làm sao vậy?” Kỷ Lang cùng Tô Niệm Đường chứng kiến thần thái của Đặng Phỉ, cùng bước lên trước một bước. 

Bây giờ Kỷ Lang có thể nhìn thấy rõ thi thể. Trên bụng Trương Mộng Oánh có một vết dao dài quanh co, khúc khuỷu, còn có dấu kim khâu lại. Cô ta hẳn là đã bị hung thủ mổ bụng.

Niệm Đường vội quay mặt ra đằng sau. Kỷ Lang ôm đầu cô, đặt lên vai mình, thấp giọng: “Nếu không thoải mái thì lên xe trước đi”. Sắc mặt cô thực sự không tốt, từ buổi sáng đã như vậy, giờ đây lại theo anh xuất hiện ở hiện trường, khiến Kỷ Lang thực sự lo lắng.

Nhưng Tô Niệm Đường lại lắc đầu: “Không, em sẽ ở lại đây, cùng anh phá án.” Ánh mắt cô rất quái dị, ẩn chứa nhiều tình cảm phức tạp, nhất thời Kỷ Lang cũng không có tâm tư để phân tích tâm trạng cô.

“Thủ đoạn của hung thủ thăng cấp ư?” Kỷ Lang nhướng mày, chẳng nhẽ hung thủ chưa thỏa mãn với việc đánh người, thủ đoạn ngày càng thêm tàn nhẫn hay sao?

“Theo dấu vết tại hiện trường, nơi này không phải hiện trường đầu tiên… Cũng giống như ba vụ án mạng trước, ngón tay phải người chết bị cắt đi và khâu vào bằng ngón tay của một người khác”. Đặng Phỉ chỉ vào ngón tay phải của Trương Mộng Oánh, nói: “Hiện tại tình huống cơ bản là như vậy. Báo cáo khám nghiệm tử thi sau khi làm xong, tôi sẽ đưa cho mọi người. Gần đây thực sự là bận rộn.” Báo cáo khám nghiệm tử thi của Diệp Khả vừa làm xong, còn chưa kịp đưa ra, lại có thêm một thi thể khác.

“Cô có thể phán đoán trước một chút về vết thương trên bụng Trương Mộng Oánh hay không?” Kỷ Lang đề nghị.

Đặng Phỉ liếc nhìn sắc mặt không tốt của Tô Niệm Đường, cảm giác có chút kỳ lạ. Lúc trước còn to gan lớn mật ở phòng khám nghiệm tử thi, giờ đến hiện trường tại sao lại mất tinh thần đến vậy?

Tô Niệm Đường biết Đặng Phỉ e ngại tâm trạng của mình, cô miễn cưỡng lắc đầu: “Tôi không sao, chị cứ kiểm tra đi.”

Đăng Phỉ lại kéo áo Trương Mộng Oánh lên, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve bề mặt vết thương cùng vết khâu, nói: “Theo miệng vết thương cùng thủ pháp khâu có thể phán đoán, đường rạch này là đủ mở khoang bụng của cô ta. Dao pháp của hung thủ rất thành thục, đường khâu tuy cẩu thả nhưng tuyệt đối không phải vì kỹ thuật không tốt, mà bởi hung thủ sốt ruột, vội vã cho nên mới không tỉ mỉ được. Trên thực tế, hung thủ rất quen thuộc dùng dao mổ và khâu vết thương, nhìn cách hắn đặt mũi khâu là có thể nhìn ra, hắn thường xuyên làm việc này.”

Đặng Phỉ cùng cảnh sát chuyển thi thể về cảnh cục, Kỷ Lang thấy sắc mặt Tô Niệm Đường ngày càng không ổn, cảm thấy hơi lo lắng, cuối cùng quyết định không quay lại Sở sự vụ mà trực tiếp đưa cô về nhà.

“Trước tiên về nhà nghỉ ngơi đã, sắc mặt em thực sự không tốt, sáng ngày mai lại tiếp tục suy nghĩ.”

“Vâng!” Tô Niệm Đường ngoan ngoãn ngồi ở ghế phụ, chờ Kỷ Lang khởi động xe mới lên tiếng: “Em cảm thấy án mạng này có chút kỳ quái.”

Kỷ Lang gật đầu: “Ừm, Cái chết của Trương Mộng Oánh thực sự kỳ lạ. Vì sao sau khi chết cô ta lại bị hung thủ mổ bụng? Phải chăng hung thủ đã tăng cao sự ngược đãi hay không?” 

Hơn nữa, vì sao bây giờ hung thủ lại xuống tay với Trương Mộng Oánh? Cô ta cùng Phạm Vĩ đã xác định quan hệ yêu đương, cũng không nhìn ra cô ta có hành động gì phóng đãng? Vì sao hung thủ lại chọn mục tiêu là Trương Mộng Oánh?

Chẳng lẽ những suy đoán lúc trước là sai lầm? Hay là tất cả những phán đoán lúc trước về hung thủ đều là sai?

“Em cảm thấy hung thủ là một bác sĩ ngoại khoa.” Tô Niệm Đường nói: “Hung thủ giết người phụ nữ hôm nay, và thậm chí cả mấy vụ án trước, hung thủ hẳn phải là bác sĩ ngoại khoa mới đúng.”

Lúc trước, I.A cũng nói qua suy nghĩ này, cuối cùng còn tập trung nghi ngờ Phạm Vĩ. Đúng rồi, đầu óc Kỷ Lang chợt sáng lên, Trương Mộng Oánh là hôn thê của Phạm Vĩ, mà trong những nghi phạm của bọn họ cũng có Phạm Vĩ, đây là sự trùng hợp sao? Xem ra thực sự phải tiến hành điều tra Phạm Vĩ một chút.

“Anh Kỷ Lang, lần trước em đã định hỏi, anh hình như có quen nạn nhân phải không?” Tô Niệm Đường có chút nghi hoặc: “Cô ta là ai thế?”

“Cô ta chính là vị hôn thê của Phạm Vĩ. Em còn nhớ Phạm Vân không?”

“Có!” Tô Niệm Đường gật đầu, lúc trước cô có dạy qua lớp của cô gái này, lại không ngờ rằng cuối cùng cô bé lại bị người ta giết.

“Phạm Vĩ chính là cha của Phạm Vân.” Kỷ Lang giải thích.

“A…” Tô Niệm Đường nhíu mày, cha của Phạm Vân, vị hôn thê của Trương Mộng Oánh, tại sao mà những người thân bên cạnh ông ta đều đã chết? Lẽ nào Phạm Vĩ cũng giống cô, trời sinh cô độc hay sao? “Phạm Vĩ làm nghề gì vậy anh?”

“Ông ta ư … Cũng là một bác sĩ ngoại khoa, rất có danh tiếng trong giới y khoa ở thành Bắc.” 

Tô Niệm Đường trợn tròn mắt: “Bác sĩ ngoại khoa?” Làm sao có thể khéo như vậy?

Kỷ Lang gật đầu: “Đừng nghĩ nhiều quá, chúng ta bước đầu hoài nghi Phạm Vĩ.”

Tô Niệm Đường mím môi: “Vâng!”

Sau khi về nhà, Tô Niệm Đường định nấu bữa tối cho Kỷ Lang, nhưng cô không khỏe nên Kỷ Lang nhất định ép cô vào phòng nghỉ ngơi, cơm chiều hôm nay anh sẽ làm. Tô Niệm Đường kinh ngạc nhìn Kỷ Lang, liếc mắt một cái, tỏ vẻ không hề biết chuyện Kỷ Lang cũng biết nấu cơm.

Kỷ Lang xoa đầu cô, giọng nói rất dịu dàng: “Cái này anh cũng mới học thôi…” 

Bởi vì I.A không có khả năng nấu cơm cho anh, cả ngày như một nữ vương, Kỷ Lang cũng không dám sai bảo cô làm gì. Trước đó vài ngày bị tài nghệ nấu nướng của Đường Đường chiều hư, ăn bên ngoài thế nào cũng thấy không vừa miệng, cho nên anh phải mua một quyển sách dạy nấu ăn, tự mình tập nấu nướng.

Sự thật chứng minh, người thông minh muốn học cái gì cũng đều sẽ học được, tuy rằng lúc đầu gặp một ít trở ngại, nhưng bây giờ khả năng nấu nướng của anh cũng rất khá.

Buổi tối, Kỷ Lang nấu cháo thịt với trứng bắc thảo, trước tiên múc cho Đường Đường một chén, ý bảo cô nếm thử. 

Tô Niệm Đường nhấp thử một ngụm, khen ngợi: “Thật ngon!”

Kỷ Lang cao hứng: “Ngon thì ăn nhiều một chút.” Lúc trước làm cho I.A ăn, mặt cô trước sau chẳng chút biểu cảm, không biết là cô ăn ngon hay là không ngon. Nhưng anh lại muốn chủ động hỏi cảm nhận của cô, thực sự sợ hãi từ miệng của I.A nghe được những lời mà bản thân không muốn nghe.

Đường Đường không giống vậy, Kỷ Lang thực sự thỏa mãn với biểu cảm bây giờ của Đường Đường, thực sự tiếc nuối việc lần đầu tiên mình xuống bếp là nấu cho I.A ăn.

Từ khi Đường Đường tỉnh lại, vẫn ngủ ở phòng dành cho khách, Kỷ Lang cũng không yêu cầu cô về phòng mình. Kỷ Lang vừa tắm xong, vừa nằm xuống, thì nghe có tiếng gõ cửa.

“Anh Kỷ Lang… Em có thể ngủ chung với anh được không?” Cô mặc áo ngủ ôm chăn, bộ dáng rất đáng thương đứng ở cửa, viền mắt thâm quầng.

“Gặp ác mộng?” Kỷ Lang dịu dàng kéo cô vào trong, ôm cô vào trong ngực: “Không có việc gì đâu, em ngủ tiếp đi.” Trong lòng Kỷ Lang cảm thấy hứng khởi.

Tô Niệm Đường trèo lên giường, nhẹ nhàng vùi vào lòng anh. Kỷ Lang mở ti vi ra hỏi: “Em muốn xem không?”

Cô lắc đầu: “Anh xem đi, em xem cùng anh.”

Kỷ Lang vốn dĩ định xem một trận bóng rổ, nhưng lại sợ Tô Niệm Đường không thích, cuối cùng chuyển đến kênh phim Hàn hỏi: “Xem phim này được không?”

Tô Niệm Đường chỉ gật đầu một cái: “Được ạ!”

Thiếu chút nữa Kỷ Lang ngủ gật khi đang xem, quay đầu đã thấy Tô Niệm Đường đang nhìn anh chăm chú. Anh cười khổ: “Em không xem sao!”

“Anh Kỷ Lang còn đẹp hơn so với trên tivi.” Tô Niệm Đường thấp giọng:“Anh Kỷ Lang ngủ đi, anh ngủ gật rồi kìa.”

Kỷ Lang tắt ti vi. Không gian trong nháy mắt chìm trong bóng tối. Rèm cửa sổ được kéo lên, ánh trăng xuyên thấu qua cửa sổ dần chiếu sáng toàn bộ căn phòng.

Tô Niệm Đường nằm bên cạnh Kỷ Lang, đôi mắt được ánh trăng chiếu rọi trông đầy vẻ khác thường. 

Kỷ Lang trầm giọng: “Đường Đường, nhắm mắt ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm đi phá án đó.”

Tô Niệm Đường ừ một tiếng, nhưng đôi mắt vẫn không nhắm lại.

“Nhìn anh là ngủ ư?” Kỷ Lang buồn cười, nhẹ nhàng vuốt mí mắt Tô Niệm Đường: “Ngủ đi!”

Không ngờ Tô Niệm Đường nắm lấy tay Kỷ Lang, giọng nói pha lẫn chút uể oải: “Em không muốn ngủ, anh Kỷ Lang, em không muốn ngủ.”

Kỷ Lang kỳ lạ hỏi: “Sao lại thế?”

“Em sợ lắm, em sợ một khi ngủ … sẽ không tỉnh lại. Nhân lúc em còn tỉnh táo, phải ngắm anh Kỷ Lang cho thật kỹ.”

Kỷ Lang càng thêm kinh ngạc: “Lời này là có ý gì?”

“Anh Kỷ Lang, trong cơ thể em có một con yêu quái…”

Chọn tập
Bình luận