Type: quacauphale
“Thưa ngài, có một bức thư vừa được chuyển đến cho ngài.”
Oliver lau bơ khỏi ngón tay và chỉ vào chiếc khay bạc trong tay người hầu. “Đưa cho tôi, Myles.”
Ngay lúc Oliver nhìn thấy tên mình uốn lượn bên ngoài bức thư thì anh đã biết chủ nhân của nó là ai. Ba ngày, đúng như cô đã thông báo. Bất chấp sự thôi thúc liên tục và gần như có thể nhìn thấy, được sải bước qua cổng chính của Adam House và chỉ cho cô thấy anh là người nắm quyền cũng như không ai được bỏ lại anh trên sàn khiêu vũ, anh vẫn không có động thái gì. Vẫn giữ nhịp sinh hoạt như cũ, hoặc là phần lớn, và chờ cô phát tín hiệu tiếp theo.
“Được rồi”, anh nói với người hầu, rồi đứng dậy đi vào phòng làm việc. Trên đoạn hành lang ngắn ngủi, anh lướt qua bức tranh quen thuộc phác hoạ Aphrodite (1) vươn mình từ biển cả. Khi anh rời khỏi nơi này, nó sẽ theo anh đến Tantalus, chủ yếu là vì cách khắc họa một phụ nữ khoả thân và cám dỗ một cách trần trụi của nó sẽ quấy nhiễu Diane đến cùng cực.
(1) Là nữ thần sắc đẹp và ái tình trong thần thoại Hy Lạp.
Anh đến bên cửa sổ, trông ra lối đi dành cho xe ngựa và phòng chơi bi-a ít dùng của ngài Penbridge sống bên cạnh và ngồi xuống. diễn✥đàn✥lê✥quý✥đôn. Manderlin và những người khác đã từng hỏi tại sao anh không mua một căn hộ trong thành phố khi mà anh được thừa kế sự giàu có của Hầu tước Haybury, nhưng anh không quan tâm. Trò tiêu khiển duy nhất anh thích thú thuộc về phạm trù rất riêng tư, và dù sao anh cũng hiếm khi ở nhà. Thế giới bên ngoài vẫn luôn thú vị hơn nhiều.
“Xem nào”, anh lẩm bẩm và mở tin nhắn của Diane.
“‘Haybury’”, anh đọc thành tiếng, “‘trưa nay anh sẽ gặp gỡ một nhóm nhân viên tiềm năng. Tôi chờ anh đến lúc mười một giờ rưỡi để tôi có thể thông qua sự hướng dẫn của anh. C. Cameron.’”
Cô nàng đáng nguyền rủa này thật giỏi ra lệnh. Dĩ nhiên anh sẽ có mặt đúng giờ, bằng không trông anh sẽ như một cậu học trò ngỗ nghịch. Vượt qua sự kiểm soát của cô cần sự tinh tế hơn là bê trễ và dù gì thì anh cũng ghét phải nhắc đi nhắc lại cùng một vấn đề.
Anh nhanh chóng viết nguệch ngoạc một bức thư ngắn cho Amelia Lawson để huỷ cuộc hẹn bữa trưa của họ để rồi anh chợt nhận ra mình vẫn sẽ làm thế cho dù có yêu cầu hay không. Đùa giỡn với những cô nàng xinh đẹp là một thú vui hay ho, nhưng anh đang mấp mé ở bờ vực một cuộc chiến. Xúi quẩy làm sao khi mà anh sẽ phải bàn bạc với Diane xem nên nói gì với các cô gái đang có quan hệ mật thiết với anh. Anh không muốn họ nghĩ anh đột ngột trở nên uỷ mị và yếu đuối.
Anh rung chuông gọi Myles, một trong bốn người hầu trong ngôi nhà nhỏ của anh. Haybury Park ở Surrey mới là nơi làm việc và cư trú của phần lớn người làm của anh, nhưng trong vòng hai năm kể từ ngày thừa kế tước hiệu của bác mình, Oliver cũng không dành nhiều thời gian ở đó. Anh có một cuộc đời bôn ba bất định – trường nội trú, đại học, London, Madrid, Rome, Vienna – và phải định cư ở một ngôi nhà, hay thậm chí một đất nước nào đó vẫn mang lại cảm giác khó chịu.
“Vâng, thưa ngài.”
“Gọi người chuẩn bị ngựa cho tôi, được chứ?”
“Tôi sẽ làm ngay, thưa ngài. Bà Hobbes xin phép hỏi liệu ngài có về dùng bữa tối vì bà ta vừa mua một con heo sữa.”
“Tôi không biết kế hoạch của mình. Cứ bảo bà ấy quay con heo ấy, các anh có thể thưởng thức nó.”
Một nụ cười hiếm hoi nở rộng trên môi Myles. “Ngài thật hào phóng, ông chủ. Cảm ơn ngài.”
“Nếu có ai đến thì hãy bảo họ tôi ra ngoài thăm… bạn cũ.”
“Một người bạn cũ, thưa ngài. Rất hay.”
“Không. Một người…bạn cũ. Hàm ý ‘bạn bè’ không phải lựa chọn chính xác, nhưng là từ đứng đắn nhất.”
“Một người…bạn cũ. Tôi hiểu rồi, ông chủ.” Myles quay ra cửa nhưng lại ngần ngừ. “Tôi hy vọng ngài hiểu, thưa ngài, tôi sẽ không bao giờ buông lời đồn thổi như thế nếu không có sự chỉ đạo của ngài.”
“Này Myles, nếu tôi có suy nghĩ khác thì làm sao anh còn làm việc cho tôi được.”
Oliver ra ngoài từ cửa trước trong lúc một gã chăn ngựa dẫn Brash đã được chuẩn bị yên cương ra từ cái chuồng nơi đang nhốt năm con ngựa anh nuôi ở London. Anh thảy cho gã ta một đồng si-linh và cho ngựa phi nước kiệu đến phố Regent.
Liệu có phải Diane thông báo về cuộc hẹn vội vã như thế để anh không kịp trở tay> Hoặc để ngăn anh hành động nổi loạn? Nếu đúng là vậy thì cô đã quá coi thường anh. Trong ba ngày vừa qua anh đã tưởng tượng hàng loạt viễn cảnh và cách ứng phó với những đòi hỏi không thực tế của cô. Tuy cô vẫn đi trước về phương diện bày mưu tính kế nhưng anh tin mình có thể bắt kịp.
Cô nàng quản gia mở cửa Adam House khi anh bước lên bậc thang cẩm thạch đã cũ mòn. Diane sẽ phải thay chúng cùng cánh cửa trước khi khai trương câu lạc bộ. Anh có thể nhắc cô, nhưng cũng đồng nghĩa với việc anh sẽ mất thêm khối tiền.
“Ngài Haybury, Phu nhân Cameron đang đợi ngài. Ngài sẽ gặp cô ấy trong phòng làm việc tầng trên. Tôi tin ngài đã biết phòng đó rồi.”
“Cô không định đưa tôi đến đó sao, Langtree?”
“Không phải hôm nay, thưa ngài.”
Nếu anh hỏi vì cớ gì cô ta không thể rời khỏi vị trí canh cửa thì chắc hẳn cô ta sẽ bảo chuyện đó không liên quan đến anh. Anh sẽ không để mình bị lấn lướt bởi một cô nàng quản gia chết tiệt.
Cùng lý do đó anh đã kiềm chế để không hỏi về các tấm vải che gần như kín đại sảnh. Khách đến thăm sẽ không thấy được khung cảnh sửa chữa bên dưới tấm vải kia nhưng vẫn nghe tiếng búa vang rền, tiếng cưa xoèn xoẹt và giọng đàn ông rì rầm.
Cửa phòng làm việc mở toang, chẳng buồn gõ cửa, Oliver bước vào. “Bây giờ là mười một giờ rưỡi, có vẻ em cũng biết điều đó vì em đã nhìn chằm chằm chiếc đồng hồ kia suốt hai mươi phút vừa qua, đúng không?”
Lạy Chúa, cô lại mặc trang phục đen tuyền, lần này là một chiếc váy muslin(2) suôn đáng lẽ ra sẽ trông mê hoặc và tươi trẻ trong sắc màu khác nhưng cô vẫn xoay sở để khiến nó trở nên… quyến rũ. Quả là một kỳ công.
(2) Vải mút-xơ-lin, một loại vải mỏng.
Cô chỉ vào chiếc ghế đối diện bàn làm việc. “Các trò bài bạc của quý ông. Faro, xì dách, uýt, xúc xắc, còn gì nữa?”
Oliver ngồi xuống. “Không. Tôi đề nghị tán gẫu vài phút trước khi bắt tay vào việc.”
Diane hất đầu về phía anh. “Được. Vậy gần đây anh có vui vẻ lên giường với người nào không?”
Bỏ qua câu chuyện gay gắt, anh buộc lòng phải ngưỡng mộ kỹ năng xỏ xiên của cô. Nhưng bản thân anh cũng có những kỹ năng đó. Vui vẻ. Hừm. Ngoan ngoãn, dễ dãi lắm. Tuy nhiên tôi đang cân nhắc, tôi nghĩ em là người tình thú vị hơn những cô gái gần đây của tôi.” Anh cố tình hạ thấp tầm mắt xuống bộ ngực xinh đẹp của cô. “Thực ra tôi cho là có vài bộ phận trong tôi có chút nhớ nhung một vài bộ phận của em.”
“Buồn thật, tôi đã quên anh ngay giây phút anh bước khỏi căn phòng đó.”
Anh cúi người, đặt khuỷu tay lên bàn và hai bàn tay chống cằm. “Thật sao? Có đúng là em đang muốn sử dụng chiến thụât này không? Vì tôi luôn luôn có thể nhắc em nhớ?”
“Phải, tôi nghĩ một trong hai chúng ta có lẽ sẽ thích việc đó đôi chút. Nhưng không phải tôi.” Cô nhịp ngón tay lên xấp giấy trước mặt. “Giờ thì nói cho tôi biết về những trò chơi may rủi đi nào.”
Hiển nhiên sáng nay anh đã đẩy cô đi quá xa. “Hay lắm. Đàn ông sẽ cá cược trên mọi thứ. Chẳng hạn như một người bạn sẽ nói ‘không’ bao nhiêu lần trong vòng một giờ. Một cô nàng sẽ bước xuống xe ngựa bằng chân phải hay chân trái trước.”
“Đúng vậy, rất hay, nhưng không thật sự rõ ràng. Tôi cần cụ thể hơn được không? Tôi cần một bản danh sách các trò chơi và trò giải trí mà bọn họ có thể chơi ở đây, và nhất là những trò nhà cái có cơ hội thu lợi cao nhất.”
“Sao em không cướp của họ ngay khi họ bước qua cửa nhỉ?”
Diane thậm chí còn không chớp mắt. “Vì tôi sẽ chỉ chiếm được số tiền họ có trong túi vào buổi tối đó thôi. Tôi tin rất ít người chịu quay lại để bị cướp lần nữa.”
“Tạm đúng. Tôi cho rằng chỉ cần sự khéo léo.”
“Chính xác.”
Anh liếc mắt nhìn cô. “Hai năm trước em căm ghét cá cược và bọn đàn ông đần độn không nhận ra sự thiếu sót của chính mình. Và trong lúc tán dương cách em vượt qua sự khinh miệt để kiếm lợi từ cờ bạc, tôi vẫn cảm thấy rò mò về vài chuyện.”
Cô ra hiệu cho anh. “Cứ tiếp tục. Tôi biết mình sẽ không thể sử dụng anh cho đến khi nào tính tò mò đàn bà của anh được thoả mãn.”
Một sự xúc phạm trắng trợn. Anh cảm thấy cô không thoải mái với vấn đề này. “Tính tò mò đàn bà của tôi muốn biết em có ý định đem những chuyện đã xảy ra cho em đến cho những người phụ nữ khác hay không.”
“Ôi, lạy Chúa!”, cô thốt lên, đưa cả hai tay lên miệng. “Hoàn toàn chính xác! Làm sao tôi có thể mù quáng như thế nhỉ?” Khuôn mặt kinh hãi của cô nặn ra một nụ cười nhợt nhạt. “Tôi sẽ không bị đè đầu cưỡi cổ nữa, Oliver. Tôi chọn câu lạc bộ cá cược vì tôi đánh giá cao sự mỉa mai và vì đó là một cách kiếm tiền rất ổn. Tôi nhớ người xưa có câu ‘Nhà cái luôn thắng’.”
“Còn những phụ nữ kia?”
“Tôi không phải người giám hộ hay rao giảng bài học đạo đức. Họ phải tự lo lấy thân, tôi cũng vậy thôi.” Một ngón tay thon dài nhịp trên mảnh giấy trước mặt. “Trò chơi. Tôi lỡ điều gì à?”
Cô đã thay đổi so với hai năm trước. Còn anh thì không cố gắng làm thế. Thực tế đó cũng là lý do anh rời Vienna. Để ngăn cuộc sống bị đảo lộn. Khi cô tiếp tục nhìn anh chằm chằm với sự nghi ngờ được nguỵ trang khéo léo, anh tự cảnh tỉnh chính mình. Quá trình suy tư thường phải được diễn ra trong sự riêng tư kèm một chai rượu lớn.
“Bên cạnh bài bạc và xúc xắc còn có vài trò quay bánh xe và thậm chí cả những trò kỳ lạ du nhập từ phương Đông.”
“Kể chi tiết đi.”
Trong lúc giải thích những quy tắc cơ bản của trò pikê và faro, anh vẫn chú ý đến cô. Hầu hết phụ nữ không muốn ở riêng trong phòng với anh trừ khi sau đó họ sẽ thân mật với nhau. Nhưng Diane chỉ đơn giản là chăm chú ghi chép và thỉnh thoảng liếc nhìn mỗi khi anh cố ý chuyển hướng cuộc trò chuyện. Cô thật sự xem anh là một công cụ làm việc ư? Cô thật sự đã quên – không quên, nhưng coi nhẹ – thời gian hai tuần mà anh cho là cực kỳ đáng nhớ ư?
Và chuyện quái quỷ gì làm anh lại quan tâm cô có nhớ hay không chứ? Đáng ghét hơn là, anh dường như không thể thôi suy nghĩ về việc đó. “Em có tìm được người tình nào từ khi tôi bỏ đi không?”, bất thình lình anh hỏi.
Diane không buồn ngước lên. “Anh đã khiến tôi chẳng tha thiết làm việc đó nữa.” Và cô nhìn chiếc đồng hồ trên lò sưởi rồi đứng lên. “Đến giờ gặp nhóm đầu tiên rồi”, cô nói rồi rời khỏi phòng mà không quay đầu lại.
“Quỷ tha ma bắt”, anh lầm bầm và đi theo cô. Xét cho cùng thì trong tất cả đám đàn ông ở nước Anh, cô đã tìm đến anh. Dù là lựa chọn thứ hai thì điều đó cũng đáng được ghi nhận.
Mười hai cô gái đang đợi họ trong một căn phòng trống ở tầng trên. Diane đã ra lệnh dời đi toàn bộ nội thất và một bộ bàn ghế dành cho việc chơi bài được mang vào. Những phụ nữ này đã đáp ứng ba tiêu chuẩn đầu tiên của cô bao gồm trẻ trung, biết chữ và quyến rũ, nhưng cô biết khả năng biết chữ rất khác biệt so với khả năng có thể trò chuyện, nhất là trong trường hợp đối mặt với đàn ông, tiền bạc và trò may rủi.
“Các quý cô”, cô nói trong lúc bọn họ đều đồng loạt nhún gối chào, “đây là ngài Haybury. Ngài ấy sẽ thảo luận về trò faro. Nếu các cô có bất kỳ câu hỏi nào thì hãy cứ hỏi ngài ấy. Tôi sẽ quan sát năng lực của các cô, không chỉ với trò chơi mà còn trong vai trò nữ gia chủ. Các cô nên xem bàn chơi bài là nhà của mình và phải làm vui lòng các vị khách đủ để họ muốn ở lại suốt đêm.” Rõ ràng còn nhiều việc cần phải nói, nhưng với sáu mươi hai cô gái trong vòng tuyển chọn, cô buộc lòng phải loại đi những ứng viên yếu kém.
Trong lúc cô ngồi ở phía cuối phòng thì mười ba người còn lại quây quần quanh bàn. Oliver giải thích quy tắc cơ bản của trò chơi một cách dễ hiểu đến mức đáng ngạc nhiên, và Diane tự chúc mừng mình trong giây lát. Có lẽ Blalock là lựa chọn đầu tiên nhưng Oliver mới thật là lựa chọn sáng suốt, bất chấp mớ rắc rối phát sinh từ việc lôi kéo anh vào mối làm ăn này.
Cách Oliver hai người về phía bên phải là một cô gái tóc nâu nổi bật giơ tay hỏi câu thứ ba hay thứ tư gì đó. Oliver liếc nhìn cô nàng, miệng anh hơi trề xuống, rồi ngoảnh mặt đi trong lúc trả lời cô ta và tiếp tục giảng bài.
“Cô”, Diane nói, lật phần ghi chép. “Cô Carlysle phải không?”
Cô gái tóc nâu gật đầu, liếc trộm Oliver rồi quay lại nhìn Diane. “Vâng, thưa phu nhân. Mary Carlysle.”
“Cô có thể đi, cô Carlysle.”
“Nhưng…”
“Nếu cô không thể kiểm soát được lưỡi và mắt trong khi biết mình đang bị quan sát thì tôi có thể nghĩ đến những chuyện có khả năng xảy ra sau đó. Tôi không trách cô đâu, ngài Haybury rất xấu xa.” Cô nhìn cả nhóm còn lại. “Bất kỳ ai đang và dự định sẽ trở nên thân thiết với Haybury cũng có thể đi luôn.”
Carlysle ném cho cô cái nhìn hằn học, giật lấy túi xách và chạy nhanh ra cửa. Oliver đứng lên. Diane chú ý những cô gái ở gần anh nhất đã thật sự nhích ra xa. Tốt cho họ.
“Trao đổi một chút nhé, Phu nhân Cameron?”, anh gầm gừ và đi ra hành lang.
“Các cô có thể tập luyện. Tôi sẽ trở lại sau ít phút nữa.”
Ngay khi cô bước qua cửa, Oliver đã áp sát cô. Anh đưa tay lên như muốn túm cánh tay cô nhưng rồi siết chặt lại và lùi một bước. “Chuyện quái quỷ gì thế?”, anh hạ giọng hỏi.
“Vì sao những kẻ phóng đãng càng già đi thì các cô nhân tình lại càng trẻ? Cô ta chỉ mới mười chín thôi, Haybury.”
“Trước tiên, tôi chỉ mới hai mươi chín, tuổi này không thể xem là già được. Thứ hai, Mary Carlysle khá sành sỏi với tuổi của cô ta. Thứ ba, em…”
“Tôi đã nói tôi sẽ không thuê bất kỳ ai định lên giường với anh.”
“Vậy em là ngoại lệ rồi.”
“Tôi không phải người làm thuê.”
“Phải, chà, nghe có vẻ như em bắt đầu ghen tuông rồi đấy.” Anh bước tới nửa bước. “Phải không? Ghen à?”
Hai má cô nóng ran. “Đừng nực cười như thế. Tôi không ghen. Tôi là người thực tế. Và từ thực tế tôi biết anh sẽ làm những chuyện khiến tôi thất vọng. Tôi đang cố ngăn cản điều đó. Hay ít nhất cũng tạo thêm trở ngại cho anh.”
Oliver xoá tan khoảng cách nhỏ nhoi giữa hai người. Cô thầm ước anh không cao và lực lưỡng như vậy. Cô chỉ có thể ngẩng đầu và nghênh đón ánh mắt chăm chú của anh. Rồi anh nâng cằm cô lên, dịu dàng hơn cô nghĩ rất nhiều.
Anh muốn buộc cô bỏ đi, chắc chắn như vậy. Chạy trốn trong cơn run rẩy, đánh mất uy thế của mình trong khi anh trở lại căn phòng kia và sẽ ngấu nghiến cả thảy mười một cô gái còn lại trong lúc từng người đứng chờ đến lượt.
“Sao?” Diane hỏi, cảm thấy phấn chấn vì giọng mình vẫn giữ được sự điềm tĩnh.
Anh nghiêng người, hơi thở gần gũi sưởi ấm môi cô. “Dối trá”, anh thở ra. “Em biết tôi sẽ không đụng đến bất kỳ ai trong số đó.:
“Làm sao tôi biết được. Buông tôi ra.”
Mắt anh hạ xuống miệng cô. “Tôi đang tự hỏi hiện tại em có còn vị ngọt ngào dù gần đây toàn buông lời chua chát hay không.”
“Tiếp tục tự hỏi đi nhé.”
“Em có mơ về tôi không?”, anh thì thầm, rồi đột ngột buông cô ra, đứng thẳng người lên. “Tôi nghĩ là có.” Anh giật lấy tập giấy không biết bằng cách nào cô đã giữ trước ngực như một tấm khiên vô tích sự. “Tôi sẽ cho em biết liệu có cô nàng nào trong kia đảm đương được công việc. Còn em sẽ quyết định họ có thể ngồi và theo dõi cánh đàn ông bị phá sản hay không.”
Diane hít thật sâu. “Kết thúc nhóm này vào lúc hai giờ chiều. Anh còn nhóm khác sau đó ba mươi phút đấy.”
Anh gật đầu ngay trước khi quay vào phòng. Diane đứng trong hành lang, nhìn chằm chằm theo anh. Hay lắm. Cô vẫn còn nhiều cuộc phỏng vấn sơ lược cần thực hiện, và dựa vào câu chuyện của họ ban nãy, cô cũng cần phải xem xét đặt hai bánh xe quay và vài thứ liên quan đến lắc xúc xắc.
Cô cho rằng mười một cô gái đang chờ trong phòng kia không cần một người giám sát. Với nghề nghiệp họ đã lựa chọn để theo đuổi, đây sẽ là bài học hữu ích đầu tiên sau bài faro. Xét cho cùng, nếu họ có thể kháng cự Hầu tước Haybury thì họ sẽ không gặp nhiều khó khăn thoát khỏi sự cám dỗ của anh ta. Cô mà lại ghen tuông ư. Vì anh ta. Ha. Những hai lần.
Diane đi dọc hành lang trở về phòng khách nơi cô đã giao lại cho Jenny để phỏng vấn các ứng viên vẫn đang liên tiếp xuất hiện với tần suất một hoặc hai người mỗi giờ. Nếu các quý ông cũng thể hiện sự háo hức được bước chân vào Tantalus nồng nhiệt như các quý cô đó thì cô sẽ không phải lo gì nữa.
Trong phòng, Jenny ngồi đối diện một chiếc mũ rộng vành bên chiếc bàn nhỏ. Người này, đoán chừng là một phụ nữ, nhưng chiếc mũ gần như đã che khuất cô ta, ngoại trừ gót chân. Thứ được giấu giếm bên dưới lại là chiếc váy muslin xanh xám buồn tẻ. Trong một thoáng, Diane gần như đã vụt xoay người rời đi và đẩy buổi phỏng vấn cho Jenny vì cho tới giờ cô luôn cố gắng tránh tiếp chuyện với những ứng viên nhạt nhẽo nhất. Tuy nhiên nếu bỏ đi thì chắc hẳn cô sẽ bị cám dỗ lởn vởn quanh phòng tập luyện và cáu kỉnh bởi những lời vô nghĩa mà Oliver phun ra càng khiến cô khó chịu hơn.
“Jenny”, cô lên tiếng trước khi kịp đổi ý, “phiền cô xem qua màu sơn tôi đã chọn cho trần nhà được không? Tôi đang cân nhắc. Tôi sẽ lo chuyện ở đây.”
Bạn cô gật đầu. “Dĩ nhiên”, cô ta đáp và đứng lên. Khi đi qua cửa, ngón tay cô ta chạm nhẹ vào khuỷu tay Diane. “Tỏ ra tử tế nhé”, cô ta thì thầm và bỏ đi.
Diane cau mày, ngồi xuống chiếc ghế trống. Từ khi nào cô cần người khác nhắc nhở phải tỏ ra tử tế nhỉ? Gạt bỏ suy nghĩ đó, cô kéo bản ghi chú của Jenny lại gần và đọc sơ qua. Hừm. Rõ ràng buổi phỏng vấn chưa tiến triển nhiều nhặn gì. “Cô là Emily Portsman”, Diane nói, rồi ngẩng đầu lên. dien.dan,le,quy.don
“Vâng.”
Khuôn mặt thấp thoáng bên dưới chiếc mũ khổng lồ trông khá xinh đẹp. Màu tóc thì thật khó xác định, đâu đó giữa màu vàng và nâu. “Tôi là Phu nhân Cameron.”
“Tôi bắt buộc phải hỏi, thưa phu nhân. Mục quảng cáo của cô nói rằng cô đang tìm kiếm các quý cô cho công việc ở câu lạc bộ của cô, nhưng nó không nêu rõ… Dù sao thì tôi… có những việc tôi sẽ không làm dù tiền lương có như thế nào đi chăng nữa. Vì vậy tôi muốn biết liệu phu nhân có thể nói rõ trước khi chúng ta bắt đầu để không uổng phí thời gian của cô và của tôi.”
Diane gật đầu. “Tôi không mở nhà chứa. Nhân viên của tôi muốn làm gì trong thời gian rỗi không phải vấn đề mà tôi quan tâm, miễn là họ biết giữ chừng mực. Thẳng thắn mà nói tôi sẽ không bao giờ đòi hỏi cô phải ngủ với ai đó. Tôi cần tuyển người trực bàn chơi bài, phục vụ thức ăn và đếm tiền, vân vân.”
Portsman đưa tay cởi dây buộc mũ và đặt thứ phụ kiện to tướng đó lên đùi. “Vậy tôi mong được tiếp tục buổi phỏng vấn.”
Màu hạt dẻ. Đó là màu tóc của Portsman, vẫn là một gam màu pha trộn khó phân tích giữa nâu, vàng và đỏ. Diane ghi chú nhanh xuống tờ phỏng vấn cùng ghi nhận về đôi mắt nâu của ứng viên. “Tuổi?”
“Hai mươi mốt.”
Diane ghi thêm. “Cô biết đọc và viết chứ?”
“Vâng.”
“Nói thì sao? Ngoài tiếng Anh.”
“Tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha và bập bẹ chút tiếng Ý.”
Ồ, đáng nể đấy. Cô cũng ghi nhận điểm đó. “Toán học?”
“Tạm ổn. Đủ dùng cho việc chơi bài, cá cược và tính tỷ lệ phần trăm.”
“Cô từng học ở trường dành cho quý cô phải không?”
“Vâng.”
“Tuyệt vời. Trường nào vậy?”
“Tôi không muốn nói.”
Diane ngừng bút. “Xin lỗi?”
“Tôi đã từng học trường nữ sinh và được xem là học sinh ưu tú, xuất sắc nhất là mỹ thuật. Tôi không muốn tiết lộ tên ngôi trường mà tôi từng theo học.”
Chà. Đáng lẽ cô nên cảm thấy bị xúc phạm khi một ứng viên tiềm năng không đồng ý cung cấp thông tin cơ bản nhất. Cô nên ngừng buổi phỏng vấn và trả cô ta về nhà. Diane chậm rãi vẽ một vầng trăng khuyết trên mảnh giấy ghi chú. “Người giới thiệu?”
“Tôi đã làm gia sư cho hai gia đình nổi tiếng, nhưng tôi sẽ không kể tên.”
“Tôi hiểu.” Diane đặt bút xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt nâu phía đối diện. “Emily Portsman có phải tên thật của cô không?”
Yên lặng. “Không phải, thưa phu nhân.”
“Cô biết làm việc ở đây gần như được coi là tai tiếng cho dù cô có những hành động mờ ám hay không. Có thể cô sẽ không quay lại nghề gia sư được nữa. Không bao giờ.”
“Vâng, tôi biết. Tôi không bận tâm đến tai tiếng bên ngoài, miễn là quyết định sa chân vào tội lỗi thực sự vẫn nằm trong tay tôi.”
“Cô thật…bất thường.”
“Vậy sao? Hầu hết ứng viên của cô đều có cuộc sống dư dả, dễ chịu à?”
Diane chợt nhận ra cô đã giả định các ứng viên đều có hoàn cảnh giống nhau. Có lẽ không hoàn toàn là sung túc… chỉ là no đủ. Ý nghĩ bản thân có thể đã bỏ sót những nhân viên tiềm năng làm cô bất an. Dĩ nhiên cô không phải là người thông thái, nhưng cô đã học cách hiểu con người qua hành động. Hầu hết là để hiểu đám đàn ông, nhưng chắc chắn cả với những cô gái được phép ra vào căn nhà này. Những người đã được cô gửi gắm cho Hầu tước Haybury.
Cô gái hơi rướn về phía trước làm cái ghế của cô bị che một khoảng tối sẫm. “Công việc này được cung cấp phòng ở và cơm nước miễn phí chứ?”
“Giữ cô ở đây liệu có mang lại phiền phức cho tôi không?” Diane từ tốn hỏi.
Cuối cùng cô gái được gọi là Portsman kia cúi gằm mặt, đặt mũ lên đầu lần nữa. “Có thể. Cảm ơn cô đã chịu gặp tôi. Lần tới tôi sẽ bịa ra một chuyện gì đó sáng tạo hơn.” Cô cúi đầu, đứng lên và cầm lấy túi xách.
“Rắc rối đó”, Diane nói với tấm lưng đang xa dần của cô Portsman, không chắc vì sao cô lại có cảm giác buộc phải tiếp tục. “Có phải tình cờ vì một gã đàn ông không?”
Portsman xoay người lại. “Tôi nghĩ một phần do anh ta và phần còn lại do sự ngây thơ của chính tôi.”
Câu chuyện này nghe có vẻ rất quen thuộc. “Nếu chứng minh được kỹ năng của mình, cô Portsman, cô sẽ được thuê.”
Lần đầu tiên sự nghi ngại xẹt qua những đường nét chìm trong bóng mũ của cô gái. “Tôi… Cảm ơn cô.”
“Và một lời cảnh báo: Cứ giữ lấy những bí mật của cô nếu muốn. Nhưng từ thời điểm này trở đi, cô sẽ phải thành thật với tôi. Và nếu quá khứ của cô có thể ảnh hưởng đến câu lạc bộ thì phải báo cho tôi biết.”
Emily Portsman, hay một cái tên nào đó được cô ta sử dụng, cúi đầu. “Tôi hứa, thưa phu nhân.”
“Tốt. Tôi có một bài kiểm tra toán cho cô đây. Tôi nghĩ cô sẽ không gặp khó khăn gì với nó. Khi nào cô làm xong, chúng ta sẽ thảo luận về việc làm của cô, được chứ?”
Cô chợt nhận ra một cách muộn màng rằng cô nhân viên mới này không hề hé môi thắc mắc về tiền lương, ngày phép hoặc những nhiệm vụ cụ thể dù Jenny đã nói hầu hết các cô gái khác đều ngay lập tức muốn biết. Sau khi xem xét bài kiểm tra đã được hoàn tất và giao cho Emily công việc sắp xếp giường ngủ trên tầng gác mái, Diane lập tức đi tìm Genevieve.
“Cô nghĩ sao về cô nàng nhỏ nhắn với chiếc mũ rộng vành?” Người bạn của Diane lên tiếng mà không rời khỏi lối vào của phòng chơi chính. Phía bên kia cps vài công nhân đang ngồi trên giàn giáo và quét sơn vàng lên trần nhà.
“Tôi đã thuê cô ấy.”
“Tôi nghĩ cô sẽ làm thế.”
Diane liếc mắt. “Sao cô có thể nghĩ như thế? Cô chỉ mới nói chuyện với cô ta thôi mà.”
“Ánh mắt cô ta làm tôi nghĩ đến cô.”
“Ồ, thật ư? Như thế nào?”
“Quyết tâm không để bị quật ngã.” Jenny di chuyển. “Tôi thích màu này. Nó không còn trông giống một ngôi nhà nữa. Và sẽ bổ sung cho những đường chỉ vàng trên rèm cửa và giấy dán tường.”
“Jenny, còn người nào không hỏi về mức lương không?”
Genevieve đối mặt với cô. “Ý cô là những người có cùng ánh mắt như thế hả? Có chứ.”
“Tôi muốn gặp những người đó.” Cô cau mày trước nụ cười gượng gạo của Jenny. “Nơi này không phải hội từ thiện hay mái ấm cho những cô gái bướng bỉnh. Tôi muốn sự quyến rũ chứ không phải nỗi tuyệt vọng.”
“Có vài người. Tôi sẽ tập hợp hồ sơ cho cô.”
“Cảm ơn cô.” Diane phủi váy. “Tôi nghĩ đã đến lúc tôi đến thăm người hướng dẫn chơi bài của chúng ta.”
“Tôi có chút ngạc nhiên khi thấy cô để mặc anh ta một mình với các quý cô trẻ tuổi đó ngay lần đầu tiên.”
Phải, cô cũng thế. Nhưng cô sẽ không thừa nhận mình đã bị chơi khăm. Ngay cả với Jenny. “Nếu họ có thể kháng cự cái được gọi là sự quyến rũ của anh ta thì việc không sa chân vào cám dỗ – hay đám đàn ông – sẽ rất đơn giản.”
*****
“Nhưng những quân bài nằm bên phải nhất thiết phải luôn là con bích sao?” Cô nàng có bộ ngực vĩ đại hỏi.
Bực bội, Oliver ngẩng mặt lên khỏi bàn. Anh đang ở trong một căn phòng với mười một cô gái vô cùng quyến rũ và không ai dám làm trái ý anh ngoại trừ những cô bé khờ khạo, ngây thơ này. Anh đã nghĩ mình lạc vào chốn thiên đường, nhưng chỉ một giờ sau anh sẵn sàng gọi nơi này bằng một cái tên khác.
“Không, quân bài đã lật lên không nhất định phải là con bích. Chỉ là truyền thống thôi.”
“Nếu tôi chia bài faro và những con lật lên luôn là con rô. Vậy đó sẽ là truyền thống của tôi.”
Sống lưng anh ngay đơ trước khi anh kịp điều chỉnh cơ thể trong tư thế thả lỏng bên bàn chơi bài. “Phu nhân Cameron. Lẽ ra cô nên bảo tôi về truyền thống mới của cô sớm hơn chứ.”
Cô nàng ngực bự nói thêm. “Tôi hỏi như thế vì tôi nghĩ con rô sẽ thông minh hơn. Bởi chúng ta đều là phụ nữ, và phụ nữ thích con rô vì nó giống hình kim cương.”
Ôi, lạy Chúa nhân từ. Trong một bối cảnh xã giao hơn, nếu muốn anh đã có thể bắt cô ta cởi bỏ quần áo và nằm dài trên chiếc bàn này. Tuy nhiên sau một hồi lắng nghe cô ta cùng đám con gái ồn ào, háo hức kia, anh chỉ muốn uống cho say mèm.
“Nào các quý cô, hôm nay đến đây thôi. Cảm phiền có mặt ở đây lúc tám giờ sáng mai để nghe quyết định tuyển dụng cuối cùng của tôi.” Trong lúc các cô gái lũ lượt rời khỏi phòng, Diane chộp lấy cánh tay cô nàng ngực bự đó. “Cô tên là gì, cô gái thân mến?”
“Charity. Charity Evans.”
“Cảm ơn cô. Tôi sẽ gặp cô vào sáng mai.”
“Vâng, thưa phu nhân.” Cô ta cúi chào và vội vã đi theo các cô gái kia.
Diane vẫn đứng ở lối vào còn Oliver đã ngồi xuống và xếp lại hai xấp bài anh dùng để minh họa. Anh ngạc nhiên vì cô đã lánh mặt cả giờ đồng hồ. Nhưng anh không thích cảm giác ngạc nhiên đó. “Một ván bài nhé, Diane?”, anh hỏi, đặt xuống một bộ bài và xáo bộ còn lại. “Hay là em sợ?”
“Không thích và sợ hãi là hai việc hoàn toàn khác nhau.” Cô bước đến. “Xì dách.”
“Trò đó thì tôi không muốn chơi với em.”
Cô nhướng một bên mày. “Anh không muốn ư? Cũng không sao.”
Hậu quả cho câu nói thẳng thừng của anh là câu đốp lại như một cái tát vào mặt. “Ngồi xuống”, anh gầm gừ.
Rõ ràng cô coi lời nói của anh là dấu hiệu của sự nhún nhường hơn là một mệnh lệnh vì cô đã kéo ghế và ngồi xuống đối diện anh. “Anh không thích cô Evans à?”
“Vậy sao?” Anh xáo bài một lần nữa rồi chia cho mỗi người một lá, lá của cô úp xuống còn của anh lật lên, tiếp đó chia thêm cho mỗi người một lá lật lên. “Nếu tôi nói tôi thấy cô ta hấp dẫn thì cô sẽ đuổi cô gái ngờ nghệch đó đi, và nếu tôi nói cô ta khiến tôi muốn đập đầu vào tường thì chắc chắn cô sẽ cho cô ả gợi cảm đó bám riết lấy tôi.”
Diane lật góc lá bài đang cầm và liếc nhanh. “Lá nữa”, cô nói. “Anh có thể chắc chắn rằng tôi sẽ không chịu đựng được những kẻ ngu ngốc cho dù bọn họ có quấy rầy anh. Họ sẽ làm tôi mất tiền và danh tiếng.” CÔ nhìn xuống lá bốn chuồn (1) anh vừa đặt trước mặt. “Nếu cô ta là người thông minh và chỉ đang giả bộ đần độn thì mọi chuyện sẽ khác hẳn. Tôi giữ bài.”
(1) Bài chuồn còn gọi là quân tiếp.
“Nhà cái lấy một lá.” Anh quất nhẹ một con năm cơ, cùng với con K cơ và hai bích, tổng là mười bảy điểm. “Nhà cái giữ bài. Và cô ta không giả bộ là kẻ đần. Thậm chí cô ta có thể không tìm được đường về nhà trong chiều nay.”
“Vậy tôi sẽ không thuê cô ta. Những người còn lại thì sao?” Cô lật bài. “Hai mươi.”
Anh gật gù. “Mười bảy. Người chơi thắng. Phân nửa ngớ ngẩn, nhưng có bốn người có vẻ đào tạo được. Một đã biết chơi và cũng có vẻ có khả năng.” Gom lại những lá bài đã chơi, anh xếp chúng qua một góc và tiếp tục chia bài. “Nhưng rõ ràng em biết là dạy họ cách chơi không đồng nghĩa với việc họ có thể đảm nhiệm tốt vị trí chia bài hay nhà cái đâu nhé.”
“Tôi biết chứ. Đó là lý do tôi cho anh trọn sáu tuần để huấn luyện họ. Tôi sẽ theo dõi năm người anh đã đề cập thêm ít nhất vài ngày nữa. Tôi nghĩ khi mở cửa sẽ cần ba mươi cô gái đứng tại các bàn chơi, phục vụ thức uống và trò chuyện giải khuây.”
“Em đang nghe ý kiến của tôi đấy à? Tôi ngạc nhiên quá.” Và thích thú. Cực kỳ thích thú.
“Anh rất sành sỏi về các cược và có khả năng nhận biết ai có tài chơi bài. Tôi có thể ghê tởm anh trên phương diện đạo đức nhưng tôi không ngu.”
“Tôi sẽ thận trọng với những cáo buộc về thói vô đạo đức của em, bà chủ câu lạc bộ cá cược. Em đang định nghĩa tội lỗi theo hướng hoàn toàn mới cho cả London này đấy.”
“Tôi cũng nghĩ thế. Tôi nhận ra rằng bước vào con đường tội lỗi thì dễ chịu hơn là chống lại nó.”
Dĩ nhiên cô vẫn muốn châm chích anh. Cô nghĩ mình đã biết hết mánh lới trên đời. Nhưng rõ ràng không phải thế. Chưa hết đâu. “Chống lại tội lỗi có thể đau đớn”, anh nói, “nhưng bản thân tội lỗi cũng để lại hậu quả.”
Cô ngước lên nhìn anh. “Vậy anh có hối hận không?”, cô hỏi, hết sức ngạc nhiên.
“Hẳn rồi. Suy cho cùng, bên dưới vẻ ngoài gian ác tôi vẫn là một con người.”
“Anh nói vậy thôi. Tôi sẽ không đưa ra đánh giá nào cho đến khi nhìn thấy bằng chứng thật sự.”
“Được thôi.” Oliver đứng lên đẩy ghế và nhoài qua bàn. Trước khi cô kịp lùi lại anh ta nắm lấy mặt trước chiếc đầm muslin đen và kéo cô về phía mình. Một tay nâng cằm cô, anh áp môi mình lên môi cô.
Hơi nóng truyền dọc sống lưng anh vào thời điểm tiếp xúc. Anh cũng không dịu dàng mà kéo cô qua nửa chiếc bàn trong lúc anh tấn công miệng cô. Lưỡi cô lướt qua lưỡi anh khiến anh càng ngấu nghiến cô hơn. Khi cảm thấy mình sắp sửa bùng nổ, anh buông tay, thả cô ra.
Diane ngồi phịch xuống ghế trong tư thế không hề tao nhã chút nào. Thở dồn dập và thầm ước mình không phản ứng như vậy, Oliver đứng thẳng lên, vòng qua cô đi ra cửa. Địa ngục đẫm máu. Anh muốn nhắc nhở cô rằng khi ở Vienna cô đã thích anh cũng nhiều như anh thích cô. Thay vào đó anh lại hồi tưởng hình ảnh cô nằm bên dưới anh, mái tóc đen nhánh rối tung bao quanh khuôn mặt và đôi mắt xanh sáng rực niềm phấn khích và đam mê.
“Bằng chứng này thì thế nào?”, anh nói vọng qua vai, giọng anh trầm và thô ráp. “Tôi sẽ ăn chút gì đó trước khi cái gọi là lớp học kế tiếp bắt đầu.”
Cô bắn anh ngay khi anh sắp bước qua cửa.