Helen đứng ở chỗ đậu xe cho đến khi chiếc Mercedes biến mất, sau đó chậm rãi quay lại ngôi biệt thự. Hai mươi tư giờ qua đã khiến Helen kiệt sức về tâm lý. Việc làm tình của Carlo vào đêm hôm trước và khả năng phản ứng tiềm tàng của cô, theo sau đó nhận ra cô yêu người chồng kiêu ngạo thích châm chọc, đã lấy đi tất cả năng lực suy nghĩ của cô, và sự quan tâm dịu dàng sáng nay chỉ khiến cô bối rối hơn.
Chính phần tin tức buổi tối trên TV cuối cùng đã mang cô trở lại thực tế. Cô ngồi bật dậy khi người phát thanh viên mô tả chi tiết vụ nổ ngoài khơi ở một tàu chở dầu, neo ở cảng La Plata. Có hai ca thương vong, chuyên gia được mời tới để giải quyết chỗ dầu tràn, và chủ tịch công ty cũng đang trên đường tới hiện trường. Cô thấy khó có thể liên hệ những từ ngữ hay tranh ảnh này với chồng cô, và nghe tiếng Sophia gọi, cô tắt ti vi và đi xuống lầu.
Những ngày đó kéo dài như cả tuần, và Helen cũng không biết phân loại cảm xúc của mình thế nào, hay cô định làm gì với tình yêu mới khai phá với người chồng vắng mặt. Căn biệt thự phần nào trống rỗng, thậm chí còn cô đợn, những đêm dài, và những bữa tối ảm đạm không có sự hiện diện mài mòn của anh, những đêm cô độc thậm chí còn tệ hơn…
Không có tin tức gì từ Carlo, chỉ một tin nhắn ngắn gọn từ Stephano nói rằng Carlo vẫn ổn, nhưng rất bận, và cô phải tự chăm sóc mình. Thật đau đớn khi nghĩ rằng anh có thời gian gọi điện cho Stephano ở tận Luân Đôn mà không gọi cho vợ anh.
Cô đi ngủ vào tối thứ Bẩy với trái tim nặng nề. Giấc ngủ thường lâu mới tới vì cô lăn lộn và trở mình liên tục, cái giường dường như lớn hơn nhiều khi Carlo ở cùng cô. Cô phải tính tới suy nghĩ quay lại phòng cũ của cô, nhưng nhanh chóng loại bỏ nó. Chỉ nằm ở chiếc giường họ cũng ngủ chung cũng là một loại thoải mái, nhớ đến cơ thể cứng của anh gắn chặt với cơn đói cồn cào của cô trong tình yêu cô dành cho anh.
Helen tỉnh dậy ngay tức thì, tiếng chuông kêu khiến cô bật ra khỏi giấc ngủ đầy rắc rối. Cô vội vã trả lời, gần như làm nó rơi xuống chiếc bàn bên cạnh. Nhìn nhanh vào đồng hồ cô nhận ra đã gần bốn giờ sáng. Ngay lập tức cô thấy rất sợ hãi, có gì đó xảy ra với Carlo hay Nội! Tim đập loạn, cô nhấc ống nghe lên.
“ Pronto, Helen đây.” (Pronto là xin chào)
“Cara mia ( em yêu của anh), em thế nào?” Chính là giọng Carlo, cô suýt nữa lại đánh rơi điện thoại vì tay đang run lên.
“Carlo, anh đang ở đâu?” Cô dường như nín thở đáp lại. “Anh đang làm gì? Anh ổn không? Sao anh lại gọi điện thoại?” Hàng tá chuyện cô muốn hỏi anh.
“whoa, một lần lúc đó, Helena.” Cô có thể nghe được niềm vui từ giọng nói của anh, đường dây thông suốt tới bất ngờ. “Anh vẫn ở Buenos Aires, và anh không có cơ hội gọi điện thoại sớm hơn. Có một trận đình công chết tiệt ở đây. Anh đã đặt trước cuộc gọi này nhiều ngày rồi. Anh nghĩ có lẽ anh sẽ quay lại vào cuối tuần này, nhưng dường như sẽ mất thêm một tuần nữa, có lẽ còn nhiều việc cần sắp xếp. Nhưng vấn đề của anh chỉ có vậy. Em làm gì để giải khuây đó?” Anh nghiêm túc hỏi.
Phản ứng khi nghe thấy giọng nói của anh và biết anh bình an khiến Helen bực mình đáp lại, “Anh có biết giờ là bốn giờ sáng không? Em ngủ rồi, giữa đêm khuya thế này em còn làm gì khác chứ?” Tiếng cười trầm trầm chào đón lời nhận xét của cô.
“Anh xin lỗi, cara, anh quên mất sự chênh lệch thời gian. Anh chỉ vừa mới ăn bữa tối muộn, và sau đó, nếu anh ở đó anh sẽ chỉ cho em biết,” anh nói giọng gợi cảm.
Bụng cô quặn lại với ham muốn mãnh liệt đến mức cô gần như hét lên. “Ồ, vâng, nhưng –“ Cô nói trước khi Carlo ngắt lời cô.
“Chúa ơi, Helena, trong đầu anh hiện lên hình ảnh sinh động của em đêm cuối cùng chúng ta ở cùng nhau.” Anh rên rỉ. “Nghĩ tới em ở trên giường của chúng ta khiến anh đau đớn. Hãy nói anh nghe, giờ em đang mặc gì?”
Sự bướng bỉnh trẻ con khiến cô đáp lại với cái giọng thấp rề ra từng chữ, “Ồ. Hiện tại một chiếc áo ngắn tay dài thanh lịch…” Cô dám chắc đã nghe thấy tiếng anh rên rỉ khi cô nói tiếp, “ màu nâu và một loại nước hoa của Miss Dior rất quyến rũ. Với anh đã đủ chưa?” Cô hỏi khêu gợi.
“Ồ, Helena, em đang cố làm gì đó? Làm anh mất trí sao?
“Suy nghĩ ấy chưa từng xuất hiện trong đầu em,” cô nói dối, nghĩ đến anh chưa từng ở trong đầu cô chỉ tỏng vòng hơn hai phút lúc đó. “Nhưng ý tưởng đó rất lôi cuốn ngay lúc này.”
“Em là người khiến người khác có những khoảnh khắc tồi tệ nhất mà anh từng gặp,” anh châm chọc. “Tất cả phục tục trên sân thượng, hay ở vườn nho, và giờ, khi anh ở phía bên kia đại dương và không thể làm gì cả. Anh bắt đầu nghĩ em đã cố tình làm thế. Hãy hứa với anh là em sẽ cứ như vậy cho tới khi anh quay về,” anh khàn khàn đề nghị.
Cô cười đáp lại, “ Anh đang đùa à! Em sẽ đóng băng tới chết mất.”
“Đừng lo lắng anh sẽ sớm làm em ấm lại, cara.”
Tim Helen đập loạn trước câu nói của anh, ngực cô cứng lại vì sự khuấy động bất ngờ, và cô chỉ có thể dịu dàng đáp lại, “Được rồi, Carlo, nhưng làm ơn đừng lâu quá nhé.”
Có một khoảng im lặng dài, sau đó tiếng Carlo vang lên trầm ấm, “Anh sẽ cố không như vậy, vợ yêu quý của anh.”
Cô không biết liệu anh có nghe thấy tiếng thì thầm của cô không, “Ngủ ngon, cara,” khi đường dây bị ngắt.
Helen chậm chạp đặt điện thoại xuống, và trượt vào giường. Cô tự ôm lấy mình, cong người lại ấm áp dưới chiếc chăn đơn, tâm trí cô sáng suốt hơn nhiều tuần trước đó.
Cô hoàn toàn yêu Carlo, chỉ tiếng nói của anh cũng đủ khiến cô run lên vì ham muốn. Cô nhớ lại những lời cuối cùng anh nói trước khi đi Argentina.
Anh đã bảo cô hãy quên đi quá khứ và tập trung nhớ tới buổi tối mà họ ở cùng nhau. Chắc chắn điều đó có nghĩa anh muốn họ bắt đầu lại? Cô hi vọng vậy.
Carlo là một người kiêu hãnh, và gia đình cô đã đối xử với anh thật tệ. Không có gì ngạc nhiên khi anh từng muốn trả thù, và vết sẹo trên trán anh là một lời nhắc nhở liên tục. Cô có thể chấp nhận điều đó, cô rất yêu cha cô, nhưng không còn nghĩ ông không hề sai lầm nữa. Thái độ của chính cô trong lần gặp lại Carlo chỉ là sự bảo vệ yếu đuối chống lại cảm xúc của riêng cô.
Giờ cô có thể nhận ra điều đó, thay vì cố chống đối anh, nhẽ ra cô nên cố gắng hiểu mọi việc, sau đó Carlo có lẽ sẽ không quá giận dữ. Cô nghĩ tới những tuần họ sống cùng nhau, nhận ra rằng cô đã thành công khi quên đi sự căm hận cháy bỏng trước cái cách anh lừa cô và cách anh khiến cô thấy đau đớn, họ đã hòa hợp với nhau thật ăn ý, chia sẻ cùng nhau sự hài hước và nhiều thứ đã qua nữa.
Phản ứng hóa học giữa hai người đã nổ tung, và luôn luôn như vậy kể từ ngày đầu tiên họ gặp nhau tại Roma. Dù lý do là gì anh đã đưa cô tới đây, anh muốn có cô, thậm chí một người đàn ông đầy kinh nghiệm như anh cũng không thể làm giả những phản ứng quá thuyết phục như vậy, và Chúa mới biết cô muốn có anh tới nhường nào. Chắc chắn một người đàn ông có cô vợ sẵn lòng và cảm thông ở nhà sẽ không tìm kiếm trò tiêu khiển nào khác? Cô tự nhủ, mỉm cười khi nhớ đến đam mê họ chia sẻ cùng nhau. Helen vùi đầu trong gối. Cô sẽ không nghĩ về điều đó, và cô đã thề khi Carlo quay về cô sẽ trở thành một bà vợ ngoan biết yêu thương như anh muốn.
Ngày tiếp theo Helen tình giấc với một cảm nhận mục tiêu với và một trái tim nhẹ nhõm hơn nhiều. Cô quyết tâm thực hiện một kiểm kê đầy đủ xem cần phải làm gì với căn biệt thự, và cố để hoàn thành chúng trước khi Carlo trở về. Ngôi nhà trở thành nơi tụ hội nhiều hoạt động, quá nhiều đến mức Tommaso đã quên mất vẻ long trọng vĩnh viễn của anh, và mỉm cười với người phụ nữ điên, như anh gọi chúng.
Thời tiết hơi lạnh và làm mọi việc dễ dàng hơn. Sophia và Helen di chuyển quanh, treo rèm, ảnh, di chuyển đồ đạc. Sang tuần sau sẽ chỉ còn một chút việc thôi, nhưng Carlo vẫn chưa trở về.
Vào thứ 5 Helen quyết định ở trong bể bơi cả buổi sáng. Sớm như vậy trời thường quá lạnh không thể tắm nắng, khi cô duỗi người trên ghế dài, cô cảm thấy thật hài lòng. Tay cô nhẹ nhàng vuốt ve lên bụng. Cô vẫn chưa đi khám bác sĩ, nhưng cô chắc chắn mình đã có thai, cô đã trễ chu kì 18 ngày rồi. Ngực cô cũng to hơn, nhưng nhân tố quyết định, cô suy tư, chính là cô không thể ăn được focaccia ( một loại bánh mỳ) nữa. Bữa sáng yêu thích đó, cô không còn chịu nổi khi nhìn thấy nó.
Tất nhiên, Sophia đã để ý thấy. Cô tự hỏi Carlo sẽ nói sao khi cô báo cho anh. Cô đã quan sát anh lúc ở cùng với con của Anna, và cô biết rõ anh sẽ là một người cha tuyệt vời, nghiêm khắc nhưng hài hước…
Stephan cùng “ Chào dì,” đưa cô quay lại thực tế. Ngồi ngay dậy, cô quay lại nhìn anh vui vẻ bước ngang qua sân sau.
“Nếu anh gọi tôi là dì một lần nữa, Stephano, tôi sẽ đánh anh đó. Nó khiến tôi cảm thấy mình gần 90 rồi!” Cô phẫn nộ nói. “Và anh đang làm gì ở đây? Carlo có đi cùng anh không?” Suy nghĩ ấy tim cô đập nhanh hơn khi cô đứng dậy.
“Không. Chú ấy vẫn ở Argentina, nhưng chú ấy đã kịp liên lạc với tôi ở Luân đôn vào hôm qua. Chú ấy nhắn với cô, chú ấy sẽ quay lại vào chủ nhật, và tôi sẽ kiểm tra xem cô có tốt không? Hài lòng chứ?” Anh vui vẻ giễu cợt.
“Gần thôi. Vào thời gian nào ngày thứ Bẩy, anh biết không?” Hai ngày nữa không quá lâu.
“Có, chú ấy sẽ bay tới Rome vào đêm thứ Sáu, và tôi đã đặt vé chuyến bay sớm nhất tới Silicy vào Thứ Bẩy, buổi sáng. Chú ấy sẽ ở đây khoảng tầm trưa.”
Có gì đó khiến Helen bối rối khi Carlo nhờ Stephano nhắn với cô.
“Tại sao lại phải đặt vé máy bay? Có chuyện vì với cái máy bay mà chúng ta ngồi khi tới đây? Nó là của Carlo, tôi nhớ anh đã nói vậy.”
“Carlo bán nó rồi. Chú ấy không nói với cô sao?” Stephano hỏi, hơi ngạc nhiên.
“Nhưng anh ấy thích ngồi trên máy bay riêng.”
Helen nhớ lại anh từng nói với cô như vậy, nhiều năm về trước, trong một trong những cuộc nói chuyện tào lao của họ.
“Đúng, ồ, chú ấy thích bay, nhưng không may, chú ấy đã mất khả năng một thời gian rồi, và giấy phép bị thu hồi rồi.?”
Helen tái mặt dưới lớp khăn choàng, sợ chết khiếp trước việc có lẽ cô vừa nghe thấy. “Nhưng tại sao? Anh ấy có sao đâu!” Những ý nghĩ điên rồ về một vài căn bệnh chết người đuổi nhau trong trí não cô. “Hay có? Nói cho tôi biết đi! Anh phải nói với tôi Stephano!” Tay cô hoảng loạn nắm chặt lấy cánh tay anh.
“Này, đợi đã, Helen, không có gì nghiêm trọng đâu – chỉ là tầm nhìn không được tốt như trước.”
Hít một hơi thật sâu, cô nói, “Tôi không biết rằng mắt anh ấy có vấn đề.” Nhẹ lòng vì không có gì nghiêm trọng hơn đã xoa dịu được cơn hoảng loạn.
“Không có chuyện gì tận đến tai nạn cách đây hai năm và có vết cắt trên chán chú ấy. Nó rõ ràng ảnh hưởng tới dần thần kinh thị giác. Chú ấy đã có vài cuộc phẫu thuật, nhưng khoảng 6 tháng trước bác sĩ nói nó bị như vậy. Họ không thể làm gì hơn, nên chú ấy chỉ còn có thể nhìn xa bằng một mắt, và anh muốn có một gã phi công một mắt chứ?” Anh cười.
Helen không biết cô vượt qua ngày hôm đó sau chuyến viếng thăm của Stephano thế nào. Anh đã cố gắng để giúp cô vui lên với tin tức từ Anh về nhân viên trong văn phòng, nhưng cảm nhận được cô thấy bị làm phiền, nêu sau một vài lời nhận xét lơ mơ anh từ bỏ cố gắng và bỏ đi.
Cô đi thẳng tới phòng ngủ của họ, và ngã ra giường, khóc thật to. Rõ ràng Carlo đã rất tức giận! Chuyện đó đã quá đủ tệ khi biết cô chịu trách nhiệm gián tiếp vì tai nạn của anh, nhưng sự hé lộ gần đây nhất khiến nó tệ hơn cả trăm lần. Cô đã vượt qua được cảm giác tội lỗi và tuyệt vọng ước sao cô có thể quay ngược thời gian. Sao cô có thể từng hi vọng anh sẽ tha thứ cho cô?
Cuối cùng cô cũng lết ra khỏi giường và đi tới nhà tắm. Sau khi tắm qua loa, cô mặc một chiếc áo sơ mi đơn giản – cô phải đi gặp Anna sau bữa trưa – và đi xuống lầu dưới. Trong bữa ăn đơn độc cô đã tự thuyết phục rằng đó là một cú sống lớn với cô, khám phá ra sự suy giảm thị lực của anh, chuyện đó thật sự không thay đổi được gì. Bởi vì Carlo đã biết tất cả và trong vài tuần trước anh còn chỉ cho cô ấy anh có thể chăm sóc cô. Cô phải tin vù sự bình yên trong tâm hồn vì cô yêu anh, một người đàn ông quan tâm đam mê lạc thú mới mẻ này là Carlo thật.
Cùng lúc cô gặp Anna và Selina vào chuyến đi hàng tuần tới bệnh viện, cô đã tự thuyết phục bản thân rằng mọi việc sẽ ổn thôi, và cô đang cảm thấy tự tin hơn nhiều.
Anna thú nhận với cô rằng Selina đang mắc chứng rối loạn máu khá phức tạp, nhưng họ hi vọng giờ nó vẫn được kiểm soát. Không may, chuyến thăm tuần này hóa ra không được như thường lệ.
Họ đợi ở phòng nhỏ bên cạnh khá khổ sở trong khi Selina được mang đi để kiểm tra máu đơn giản. Trong những lần khác, khi Helen tới, việc này mất không đầy nửa tiếng, nhưng hôm nay, một giờ trôi qua không có tín hiệu xuất hiện của Selina. Anna đang cố hết sức coi như không có chuyện gì, nhưng Helen cảm nhận được cô ấy đang lo lắng. Helen cũng lo lắng, nhưng quyết tâm kéo Anna vào câu chuyện, nói về ngôi nhà, bà Nội và Andrea, bất cứ thứ gì có thể chuyển sự chú ý của Anna.
Nửa giờ nữa trôi qua mà không có dấu hiệu của Selina. Helen đề nghị cô đi và cố tìm người có thể nói chuyện chậm trễ này là gì, và vừa chỉ định làm vậy thì bác sĩ của Selina bước vào. Bác sĩ Aiberti là một người đàn ông đáng yêu, nhỏ bé và khá mập mạp, với đôi mắt nâu tốt bụng và nụ cười thân thiện, nhưng hôm nay không còn nụ cười thường trực trên môi ông và ông trông khá nghiêm túc.
Ông nhẹ nhàng giải thích. Selina bị xuất huyết trong, ông nghi ngờ đứa bé nãy đã bị vậy một lần rồi, và ông không thế nói gì tại thời điểm này xem nó xảy ra thế nào. Họ đã đưa đứa bé đi hội trận và sẽ cố ngăn chặn dòng chảy, và hi vọng sau vài ngày dưới sự chăm sóc tận tình đứa bé sẽ lại ổn, và tình trang có thể sẽ lại ổn định.
Anna đau lòng, và việc chồng cô đang ở tận bên kia đại dương bận công tác không giúp được gì. Helen cố hết sức để thuyết phục cô rằng mọi việc sẽ ổn, nhưng cô thấy việc của mình cũng không thỏa đáng. Thời gian dường như đứng lại, mỗi phút dài như hàng giờ. Helen đi ra ngoài và mua vài cốc cà phê, nhưng nó không giúp được gì, và khi ba giờ sau bác sĩ quay lại hai người phụ nữ nhảy dựng lên.
Tin tức khá tốt, ca mỗ đã thành công, và hi vọng Selina sẽ không cẩn ở lại bệnh viện một tuần. Nước mắt Helen tuôn rơi như mưa, và khi cô quay lại Helen, cô nhìn thấy nước mắt của cô ấy. Họ ôm chặt lấy nhau, vừa khóc vừa cười.
Cảnh Selina nằm trong giường bệnh quá lớn dưới sự chăm sóc đặc biệt, trông nó trắng như cái gối mà nó nằm lên, với một cái kim tiêm dính vào tay, đã có ảnh hưởng sâu sắc với helen. Tay cô tự động sờ lên bụng, với sự sống mà cô chắc đang lớn lên trong đó, và cuối cùng cô thấy thật vô lý làm sao khi cô bỏ đứa con của chính mình như cô từng nói với Carlo. Cô lại nghe thấy lời nhận xét của anh rằng cô không hiểu chính mình. Anh mới đúng làm sao! Anh đã đồng ý với điều kiện của cô quá nhanh, vì anh hiểu rõ cô biết cô không phải loại phụ nữ có thể bỏ con mình. Sự nhạy cảm của anh khiến cô thấy thật xấu hổ và kinh tởm vì sự trẻ con của chình mình.
Tối thức Sáu Anna và Helen rời khỏi bệnh viện. Tối hôm trước họ đã ở một phòng tại bệnh viện. helen đã gọi cho Tommaso, và anh ấy đã mang tới một vài tờ báo lá cải và một khẩu phần ăn lớn với hai cốc cà phê, của Sophia tốt bụng, chúa phù hộ cho bà. Anna đã liên lạc được với chồng, nhưng Aldo thông báo rằng nhanh nhất thì thứ Bẩy anh có thể về nhà. Người hàng xóm đã đón hai đứa trẻ ở trường và gợi ý trông chúng tại nhà cô ấy ngay khi Anna nói cho cô ấy biết chuyện gì đã xảy ra, để mà Anna không phải lo lắng thêm gì nữa.
Cuối cùng Helen quay lại biệt thự cũng đã muộn, và đã nhìn thấy Anna an toàn trở về nhà. Cô đã kiệt sức, và tin nhắn của Sophia nói rằng cô đã nhỡ cuộc gọi của Carlo không giúp gì cho tâm trạng mệt mỏi của cô, cho tới Sophia đưa cô số điện thoại và nói thêm rằng anh đã gọi về từ Roma, và sẽ quay trở về vào buổi sáng. Đã 8 giờ, và Helen quyết định có lẽ anh ra ngoài ăn tối. Cô sẽ tắm và ăn gì đó trước khi gọi cho anh.
Ăn hết chỗ thức ăn ngon và thoải mái nằm trên giường, Helen cầm máy, và vui vẻ quay số ở Rome.
Đầu tiên cô không thấy ngạc nhiên với giọng nữ trả lời điện thoại, nghĩ đó là giọng của nhân viên tiếp tân của khách sạn. Cho đến khi yêu cầu nối máy với phòng ông Manzitti, cô nghe thấy giọng người đó đáp lại, “Tại sao, Helen, cô không biết sao? Đây là căn hộ của Carlo.”
Chính là Caterina. Helen đau đớn gấp đôi, cô cảm thấy như thể một con dao đang đâm xuyên tim cô, làm nó mở ra để nỗi đau tràn ra ngoài. Tất cả những mơ ước viển vông trong những tuần qua đã tan tành như lá bay trong gió.
Cắn môi để khỏi khóc, cô buộc mình lịch sự đáp lại và lại hỏi gặp Carlo. Anh yêu quý Selina nhỏ bé, anh đã biết con bé bị bệnh, thậm chí nếu anh có ở cùng với người tình. Nhưng lời nói mỉa mai dài giọng của Caterina, “Tôi rất tiếc, Helen, anh ấy không có ở đây lúc này. Tôi có cần nhắc anh ấy gọi lại cho cô không?” đã quá đủ với helen và chiếc điện thoại rơi ra khỏi cánh tay không còn sức sống của cô.
Thật lâu sau đó, Helen không thể nhớ làm sao cô có thể thoát khỏi đêm đó. Cô khóc và khóc tận tới khi kiệt sức ngủ thiếp đi. Nhưng những giấc mơ của cô bị ám ảnh bởi hình ành của Carlo và Caterina trong vòng tay nhau. Nghĩ đến việc chồng cô làm tình với một người đàn bà khác làm cho cô khóc cả trong lúc ngủ, và khi cô thức dậy sáng hôm sau cô là một cô gái khác rồi.
Cô cảm thấy như thể đã trải qua một đêm dài một thế kỉ. Cô phải kéo mình vào phòng tắm, những giọt nước ấm trên cơ thể trần không có tác dụng làm dịu vết thương dằn xé, cơn ghen tuông cháy da thịt mà nghĩ đến Carlo cùng Caterina tạo lên. Cô cẩn thận mặc một chiếc áo trắng và đi đôi dép trắng. Cô chải tóc cho tới khi nó óng lên, bất cẩn hất nó ra sau tai. Cô trang điểm còn lâu hơn nữa, nhưng không có gì có thể che dấu hoàn toàn vết thâm quanh mắt, cô đeo kính chống nắng và đi xuống dưới. Gọi Sophia nói rằng cô muốn dùng bữa sáng ở ngoài sân, cô chầm chậm bước ra ngoài.
Đó là một ngày đẹp trời, ánh nắng rực rỡ trên bầu trời trong xanh, một làn gió nhẹ thổi từ biển vào giúp giảm nhiệt độ. Cô thích nơi này, và có thể rất hạnh phúc khi ở đây, giá như Carlo yêu cô. Helen cảm thấy nước mắt rơi và nuốt khan. Những vật xung quanh lúc này không giúp cô vui được, và cô bị chìm ngập trong nỗi nhớ nhà, nhớ người thân: Nội, Andrea, Joe và Martha. Cô khao khát được quay trở lại Anh. Nếu cô có thể trải qua ngày hôm nay, đối mặt với Carlo mà không đau đớn, mọi chuyện sẽ ổn, cô tự nhủ. Hình ảnh một người vợ Silicy ngoan ngoãn như anh yêu câu lướt qua đầu cô, nhưng tận sâu trong trái tim, cô biết sẽ không bao giờ được. helen không phải là thứ được làm từ martyr, cô có quá nhiều niềm kiêu hãnh. Cô là một thực thể sống, cô sẽ hoàn thành nhiệm vụ của cô trong bản giao kèo, sau đó rời khỏi đây, dù nó khiến cô thấy đau đớn thế nào.
Bữa trưa đến và đi mà vẫn không thấy bóng dáng của Carlo. Tommaso đã rời nhà lúc 12 giờ để đón anh ở sân bay, nhưng tận tới bốn giờ chiều cô mới nghe được tiếng xe hơi ở bên ngoài báo hiệu chồng cô đã về. Cô vui vì sự chậm trễ ấy, và nó cho cô cơ hội để chấp nhận sự phản bội của anh, và giúp cơn giận đau đớn đi tận sâu vào trong người cô.
An toàn thu mình trong phòng khách, cô thấy tim cô đập nhanh khi nghe thấy tiếng anh bước lên cầu thang, và đi vào trong phòng ngủ của họ. Một tiếng cười rỗng tuêch thoát ra từ chính cô. Chúa ơi! Là một người tối thượng liệu anh có tin rằng cô sẽ nằm ở giường đợi anh phải không? Cô nghe thấy anh gọi, “Helena,” và ngạc nhiên khi cô nói giọng bình thường đáp lại. “Ở đây, Carlo.”
Cô phải tận dụng tất cả sức mạnh ý chí để vẫn ngồi im khi anh bước vào phòng, mọi bản năng trong cô gào thét muốn cô chạy nhào vào vòng tay anh. Cô cần phải bình tĩnh, khi anh bước tới căn phòng vào kéo cô đứng thẳng lên và ôm lấy cô, miệng anh chiếm lấy miệng cô bằng một nụ hôn khao khát. Cô mím chặt môi và buộc mình không đáp lại cái ôm của anh.
Cảm nhận được sự chống cự của cô, Carlo ngẩng đầu lên, và đẩy cô ra, đôi mắt đen của anh dò xét cô.
“Có chuyện gì thế, Helena?” Anh hỏi, rõ ràng bối rối.
Cô dũng cảm nhìn anh, gương mặt vô cảm. “Không có gì cả. Có chuyện gì được chứ?” Cô hỏi ngược lại.
Cô nhìn thấy mắt anh mở to, vẫn tò mò, cô không thấy sự mỉa mai như mong đợi. Rõ ràng Caterina không nói cho anh về cuộc điện thoại, và anh đang đóng vai một người chồng ân cần. Ý nghĩ ấy khiến ngọn lửa tức giận trong cô bùng lên, làm cô dễ đối mặt với anh hơn.
Carlo khó nhọc nhăm mặt. “Em mới khóc hả, cara. Thôi nào, em có thể nói cho anh biết.” Sau đó như có phép màu sự nhăn nhó biến mất. “Nhưng tất nhiên – Selian đúng không. Sophia nói cô bé ở trong viện, không ngờ em lại tức giận. Anh ngốc quá đã quên mất. Nói cho anh nghe, cô bé thế nào rồi?” Anh dịu dàng hỏi, cánh tay ôm lấy cô một cách thoải mái.
Helen coi đó như cái cớ. “Em đã nói chuyện với Anna vào sáng nay. Selina đã tốt hơn nhiều và được chuyển sang phòng điều trị thông thường rồi.”
Cô thấy tội lỗi vì dùng căn bệnh của đứa trẻ để ngụy trang cho nỗi đau của riêng cô, nhưng sự gần gũi của Carlo đã khuấy động cảm giác của cô. Đặt bàn tay mảnh khảnh lên ngực anh, cô cẩn thận lùi ra khỏi cái ôm của anh. Vòng tay anh cứng lại tức thì, và sau đó cô được tự do.
Nhìn đâu đó phía sau anh, cô nói tiếp, “Aldo sẽ về hôm nay, và em đã hứa chúng ta sẽ đến bệnh viện vào tối nay, sau đó ăn tối với họ. Em sẽ lấy gì đó cho anh ăn, chắc anh đói rồi,” cô bối rối, di chuyển sang một bên khi nói chuyện, nhưng chuyện đó không dễ dàng.
Những ngón tay lớn của anh nắm chặt lấy cổ tay cô, cô cô vùng khỏi tay anh. “Không cần vội, cara,” anh nói, tay anh vuốt ve cổ cô, nâng mặt cô lên để nhìn anh.
Đôi mắt đen của anh pha trộn niềm vui và sự khao khát khi anh cúi đầu xuống bên cô. Anh định hôn cô, và trong một giây Helen thầm nghĩ, tại sao không? Chúa biết cô muốn anh thế nào mà! Nhưng giọng nói của Ceterina vang lên trong đầu phá tan ý nghĩ đó.
“Em sẽ đi lấy đồ ăn cho anh,” cô thì thầm, quay đi để môi anh trượt lên má cô.
“À, Helena,” anh thì thầm, đùa nghịch bên tai cô. “Anh không đói vì cơm. Đó là một khẩu vị cơ bản hơn anh cần được toại nguyện, và em biết đó, vợ yêu.”
Cô cứng người trong vòng tay anh, tay cô một lần nữa lại đẩy anh ra. Sao anh dám?
Người đàn ông ngạo mạn này khi cô mới chỉ biết chưa đầy 12 tiêng, đã ở trên giường của một người đàn bà khác! Cô chỉ đình để anh đối mặt với thực tê, khi anh lùi lại, để có thể nhìn cô rõ hơn.
“Không chỉ vì Selina. Có gì đó khiến em buồn bực,” anh khẳng định, cuối cùng biết rằng cô không đáp trả như anh mong muốn. “Vậy, Helena, em có định nói với anh không?” Anh hỏi, gương mặt điển trai cứng lại trước sự dè dặt của cô.
Tập trung tất cả sức mạnh ý trí và cố lờ đi bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve lưng cô, cô ngang ngược nhìn anh, và lạnh lùng nói, “Em có thai rồi.”
Mắt anh sáng lên niềm vui chiến thắng, và điều đó, hơn hết, giúp cho Helen có sức mạnh nói tiếp, “Em cho là từ giờ trở đi, anh hãy giữ lấy một trong số những ả tình nhân để hài lòng những ham muốn cơ bản của anh. Theo như thỏa thận của anh, em không phải phục tùng nữa.”
Phản ứng của Carlo trước lời tuyên bố của cô kỳ lạ ngoài sức tưởng tượng. Helen đã nghĩ anh sẽ giận dữ, thay vì thế, anh xoay người và bước ngang qua phòng, cuối cùng ngồi vaò chiếc ghế Helen vừa mới ngồi. Anh đưa một tay lên mặt, và dùng ngón cái và ngón chỏ để xoa mắt. Đột nhiên anh trông thật mệt mỏi, dường như là kiệt sức hoàn toàn. Cô nhìn chằm chằm vào anh, nhận thấy những đường nét mệt mỏi hằn lên trên làn da nâu của anh, và khi tay anh bưng lấy mặt, cô đã bị mắc bẫy và nhìn thấy thái độ trong đối mắt đen ấy.
Ngay lập tức cô nghĩ mình đã thấy nỗi đau phản chiếu ở đó. Hối hận tràn ngập trong lòng cô khi cô nhớ lại thông tin từ Stephano về tầm nhìn của Carlo. Cô tự nguyện tiến lên một bước. Cô đau đớn đến bên anh và cầu xin sự tha thứ của anh, nhưng khi cô di chuyển anh nói, nhanh chóng khiến cô tình ngộ.
“Vậy đó là lý do anh ít được chào đón cởi mở,” Anh dài giọng mỉa mai. “Em có thai, ít nhất là em tưởng như vậy. Nói cho anh biết, chuyện đó đã được khẳng định chưa?”
“Tất nhiên vẫn chưa, nhưng em chậm mất ba tuần rồi.” Cô cũng mỉa mai nói. “Em khó có thể đi tới chỗ bác sĩ gia đình, như anh biết đó. Anh vẫn giữ hộ chiếu của em.” Cô hung hăng nói.
“Ngay bây giờ, bây giờ Helena, đừng phấn khích như vậy.” Anh lười nhác dựa đầu lên chiếc ghế da dài, mỉa mai nhìn cơ thể thanh mảnh của cô. “Nếu những gì em nói là đúng, chuyện đó không thể tốt cho em đâu.”
“Tốt cho em sao!” Cô thốt lên.
Đó là tất cả những gì anh nói sao? Anh ngồi đó lạnh lùng như quả dưa chuột, không ít nhất bị xáo trộn nhờ sự khám phá của cô, và cô phải miễn cưỡng thừa nhận, cô phát cáu vì phản ứng của anh, hoặc một chút.
“Phần cuối câu tuyên bố của em làm anh thấy thích thú. Anh nên hiểu là em có thai, em tưởng em đã hoàn thành nhiệm vụ của mình trong cuộc thương lượng đúng không?” Anh hỏi.
“Đúng.”
“Anh hiểu rồi.” Đôi mắt nặng nề của anh nửa nhắm lại, che dấu cảm xúc. “Và nếu anh muốn thưởng thức.. của anh – em nói gì nhỉ? À đúng rồi, khẩu vị cơ bản của anh, anh nên làm với ai đó chứ không phải em, vợ của anh?”
“Hiểu rồi đó, anh thật sắc sảo,” cô vô ý trả lời, cố gắng dấu đi cảm giác thực sự.
Nghĩ đến việc anh ở cùng với một người đàn bà khác, máu trong mạnh cô nguội lạnh, nhưng cô đã chọn con đường này, và phải theo nó tới cùng. Cô đã quá kiêu hãnh để có thể chia sẻ sự ủng hộ của anh.
“Em có chắc đó là điều em muốn không Helena?”
Không, không đó không phải là thứ cô muốn, từ ngữ gào thét trong đầu cô, nhưng cô không dám nói ra.
“Đúng. Đó chính xác là những gì tôi muốn.” Lời nói dối suýt tắc lại trong họng, và rồi anh lạnh lùng đáp.
“Cứ như vậy đi,” khiến miệng cô mở to sửng sốt.
Chính là thế sao, không lời phản đối, mà lại là sự chấp nhận lạnh lùng. Cô đã mong đợi điều gì – một lời bày tỏ tình yêu bất tử, và chồng cô cầu xuống xin cô ban ơn sao? Một cơ hội với một Caterina nóng bỏng luôn sẵn sàng, cô cay đắng nghĩ.
Vậy là tất cả những gì bất ngờ khi Carlo ngồi dậy và di chuyển tới trước mặt cô. Cô biết cô nên quay người bước đi nhưng cô không thể dịch chuyển. Bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng đặt lên vai cô, cái chạm của anh khiến cơ thể cô run rẩy. Cô nhìn chằm chằm vào anh, không thể hiểu được cái nhìn đau đớn trong đôi mắt đen của anh.
“Chỉ một câu hỏi, cara.”
“Vâng?” Cô hỏi. “ Gì vậy?”
“Hãy nói cho anh biết, người đàn bà mà anh nói chuyện trên điện thoại đã đi đâu rồi? Người đàn bà ở trên giường cùng anh đêm cuối cùng anh ở đây, và biến nó thành thiên đang đâu rồi?”
Trái tim Helen vỡ ra trước những lời nói của anh, và những từ ngữ yêu thương dâng lên trong cổ họng cô, nhưng không hề được nói lên lời khi anh tiếp tục với giọng nói cứng nhắc, “Người đàn bà khiến anh phải làm việc 24 giờ mỗi ngày để có thể quay lại rồi chỉ biết rằng cô ấy đã biến mất,” anh gầm gừ, tất cả những gì dịu dàng đều biến mất khi tay anh bấm sâu vào cơ thể cô.
Cô bất lực quay về phía anh, cái chạm và mùi hương của anh quyến rũ cô cho đến khi cô nhớ ra nỗi đau của đêm hôm trướ. Cô thề sẽ không bao giờ như vậy nữa, rồi cúi xuống, thì thầm, “Tôi không hiểu anh đang nói gì,” rối nhanh chóng đổi chủ đề, “Chúng ta nên nhanh lên nếu muốn thăm Selina.”
Carlo gần như đẩy cô ra khỏi anh, sự tức giận của anh đánh vào cô giống như một vụ nổ băng giá.
“Vậy thì hãy đi và thăm Selina,” anh kiềm chế. “Chúa ơi! Em “không hiểu,”” Anh mỉa mai lời nói lạnh lùng của cô. “Đó chính là rắc rối của em, Helena ạ, em chưa từng hiểu, không bao giờ muốn hiểu.”
Đôi mắt đen của anh đánh giá cô từ đầu tới chân, lột trần cô chỉ bằng một cái nhìn. “Chúa ơi, em phải có một cơ thể của một người đàn bà, và những ham muốn gợi cảm của người anh vì tôi đã biết rõ, nhưng lại có đầu óc của một đứa trẻ, Nếu em quyết định trưởng thành, hãy nói cho tôi biết. Tôi đã lãng phí đủ thời gian của tôi rồi.”
Cô nao núng trước tràng đả kích của anh, không thật sự hiểu lý do của anh, nhưng thấy tức giận vì bị gọi là đứa trẻ. Anh chắc chắn cô không phải như vậy, cô cay đắng nghĩ, và rồi tức giận đáp nhanh lại. “Thật đáng thương khi anh không đi đến kết luận ấy trước khi anh cưới tôi. Anh nên dính lấy Caterina. Rõ ràng cô ấy hợp với gu của anh hơn.”
Môi Carlo cong lên thành một nụ cười hiểu biết. “Có lẽ em đúng. Ít nhất Caterina là đàn bà một trăm phần trăn và không sợ khi thể hiện điều đó. Cũng không có hại gì nếu em học được vài bài học từ cô ấy,” anh mỉa mai nêu ý kiến, trước khi quay người sải bước đến bên cửa.
Đột nhiên anh dừng lại nhìn Helen. “Helena, thêm một chuyện nữa. Em vẫn phải ngủ chung với anh.”
Mắt cô mở to sợ hãi. “Anh đang đùa à,” cô lắp bắp, kinh ngạc trước sự táo tợn của người đàn ông.
“Không phải chuyện đùa, vợ yêu ạ. Em đã biến tôi thành kẻ ngốc quá thường xuyên rồi, nhưng không bao giờ có chuyện đó nữa. Tôi sẽ không để Sophia bàn tán về việc vợ tôi rời khỏi giường tôi chỉ trong vài tuần đâu, hiểu chưa?” Anh hỏi giọng khắc nghiệt.
“Có chuyện gì chứ Carlo, anh sợ mọi người nghi ngờ khả năng của anh sao?” Cô mỉa mai. “Ồ, quá tệ rồi, vì tôi sẽ không làm thế.”
“Ồ, nhưng em sẽ phải làm,” anh ngắt lời, di chuyển nhanh đứng gần bên cô, đôi mắt đen chiếu thẳng vào mắt cô. “Đừng lo lăng, tôi sẽ không đòi hỏi gì từ em đâu, tôi không nghĩ tôi có thể chịu nổi khi chạm vào em, vì cảm giác của tôi ngay lúc này. Còn nghi vấn về khả năng sinh con của tôi sao, sẽ không có chút nghi ngờ….” Anh xấc láo đưa tay sờ bụng cô. “Em đang chứng minh điều đó đó,” anh mỉa mai.
Cô đỏ bừng mặt trước lời nói của anh, không không thể ngừng run lên, khi anh đưa tay thấp xuống đùi cô, và rổi đẩy mạnh cô ra.
“Ồ, không, Helena. Tôi quá mệt với những trò của em rồi. Em đã dùng từ gì nhỉ?” Anh dề giọng mỉa mia, hoàn toàn biết cái chạm của anh tác động đến cô thế nào. “Nếu những ham muốn cơ bản của em cần được thỏa mãn, em sẽ phải quỳ gối xuống và cầu xin, và có lẽ tôi sẽ miễn cưỡng.” Và, anh quay gót bước ra ngoài đóng sầm cửa lại.
Helen biết ơn đổ người xuống chiếc ghế lớn, chân cô run rẩy. Anh đã bỏ đi, nhưng cô không thấy thoải mái. Cô đã nghĩ mình hiểu hết tâm trạng của anh, nhưng đây là một thứ khác lạ. Cô vẫn không thể hiểu được chính xác anh có ý gì, nhưng cô quá mệt mỏi để nghĩ tới.
Cô nên tự cổ vũ bản thân, cô đã khiến anh xa lánh mãi mãi từ lần này. Điểu đó hiện lên trong mắt anh khi anh quay người bỏ đi, vậy tại sao cô chỉ cảm thấy sự tuyệt vọng đờ đẫn lạnh cóng?
Sau đó, sau khi tắm và thay đồ, Helen ngồi xuống bàn ăn cùng Carlo, Sophia mang cà phê và sandwich đến, chú ý đến Carlo như thể anh đã đi ba tháng rồi, chứ không phải ba tuần.
Anh không cố gắng bắt chuyện, và khi Helen chủ động đề nghị đến giờ họ phải tới bệnh viện, cùng với cái nhìn khinh bỉ và sự đáp trả lạnh nhạt khiến thần kinh của cô kéo căng ra. Tội nghiệp Sophia, bận rộn rửa bát nên không biết có chuyện nghiêm trọng xảy ra giữa họ.
Aldo và Anna ở bệnh viện khi họ tới, và vui vẻ được gặp họ. Selina dường như khá hơn nhiều, mắt cô bé sáng lên khi nhận ra chú Carlo của em, và anh biến thành người bạn của cô bé, nụ cười ấm áp và dịu dàng, sự kiên nhẫn với những câu hỏi trẻ con dường như không hề biết mệt mỏi.
Aldo đưa họ tới câu bộ riêng tư dùng bữa tối, và đã đặt trước bàn ăn. Anna đã tốt hơn nhiều so với lần cuối Helen nhìn thấy cô ấy, và họ trò chuyện vui vẻ khi thức ăn được bưng lên. Không may, Carlo tiếp tục giữ thái độ lạnh lùng trước kia khiến Helen thất vọng, và bạn của họ sẽ sớm biết có chuyện xảy ra.
Khi buổi tối trôi đi, Carlo không hề bị làm phiền vì quá lịch sự. Mọi dấu hiệu Helen gửi đến anh đều bị mỉa mai đau đớn, và sau lời bình phẩm đặc biệt luẩn quẩn, cô không chịu nổi nữa, và xin phép vào phòng vệ sinh.
Ngay lập tức Anna bước theo cô, câu nói đầu tiên là, “Thôi nào Helen hãy nói cho chị biết có chuyện gì vậy?”
Helen hoảng sợ, mắt đẫm lệ, và cô hoàn toàn ngã quỵ, khóc nấc lên trên vài Anna, sợi giây kiềm chế cuối cùng của cô đã tan biến. Giữa những làn nước mắt cô kể lại toàn bộ câu chuyện với Anna, từ ngày đầu tiên cô gặp Carlo ở Rome. Phần nào như được chia sẻ nỗi đau với ai đó, và không khóc nữa, nhưng cô chưa chuẩn bị với phản ứng của Anna, lúc này đang phá lên cười.
“ồ, Helen, em thật ngốc! Carlo sẽ không bao giờ kết hôn để trả thù, cha anh ấy có lẽ thế, nhưng Carlo sẽ không bao giờ. Chị biết anh ấy nhiều năm rồi và anh ấy là một doanh nhân giỏi giang, nhưng trái tin thật sự rất lãng mạn. Có chúa biets, em gái, anh ấy yêu em. Tình yêu ấy thể hiện trong đôi mắt anh ấy mỗi lần anh ấy nhìn em.”
Helen bất ngờ trước phản ứng của Anna, nhưng khi cô nghĩ đến nó cô thấy một hình ảnh sống động trong tâm trí cô một bông hồng đỏ trong một bình đựng cà phê, một chuyến bay trực thăng thỏa mãn niềm vui sướng của cô, một ngôi nhà anh đặt tên theo tên cô. Có lẽ Anna nói đúng. Tia hi vọng mờ nhạt đầu tiên lại làm tim cô vui sướng. Có thể nào Carlo yêu cô không?
Đầu tiên ở Rome cô đã hoàn toàn bị chinh phục bởi tình yêu của anh. Không phải La Rochefoucauld đã nói, “Khi ai đó yêu, anh ta sẽ nghi ngờ điều mà hầu hết người khác đều tin?” Cô nghĩ, đúng vậy.
Anna lại nói. “Hãy nhận lời khuyên từ một người phụ nữ đã kết hôn già cả này. Em yêu anh ấy phải không?”
Helen không thể chối cãi. “Ồ, vâng, em luôn yêu anh ấy.”
“Vậy hãy ra ngoài đó và nói cho anh ấy biết, trước khi đêm nay trôi qua.”
Thật không dễ dàng, và khi Helen nhớ ra Caterina, và thấy bản thân cô đang nói với Anna toàn bộ câu chuyện điện thoại đêm qua.
“Dù Caterina có làm gì trong căn hộ của Carlo đêm qua, Diego cũng sẽ làm cùng cô ấy. Hôm qua họ đã kết hôn, và có một bữa tiệc được sắp xếp tuần sau nên họ phải mượn căn hộ của Carlo. Em thật ngốc nghếch đó Helen! Carlo sẽ không biết bản thân anh ấy cần tới nó. Nếu em hỏi anh ấy, em sẽ biết có lẽ anh ấy ở lại trong khách sạn một đêm.”
Helen cảm thấy như thể một sức nặng khổng lồ không còn đè lên cô nữa, và một nụ cười vui sướng thuần khiết sáng lên trên mặt cô. “Anna, em rất vui khi nói chuyện với chị, em cảm thấy tốt hơn rồi. Em sẽ không bao giờ hết cảm ơn chị.”
“Đừng cảm ơn chị. Chỉ chắc chắn em hiểu rõ mọi chuyện về ông chồng của em. Nào hãy lau mặt đi, và quay lại trước khi những người đàn ông đó nghĩ chúng ta bỏ họ lại.”
Helen hạnh phúc nghe theo lời khuyên của Anna, và họ nhanh chóng quay lại bàn ăn.
Bắt gặp ánh mắt Carlo nhìn cô, cô vui vẻ cười với anh, quyết tâm cố gắng và đặt mọi thứ vào đúng chỗ, nhưng anh lạnh lùng nhìn cô khinh bỉ, cô cực kỳ bối rối. Biết anh không phải không chung thủy ở cùng Caterina có lẽ khiến cô cảm thấy tốt hơn nhiều, nhưng cô gặp phải vấn đề làm sao thuyết phục Carlo rằng cô yêu anh, và hơn nữa, cố gắng thuyết phục anh yêu cô cũng không phải dễ dàng, đặc biệt sau chuyện chiều nay.
Tối nay khập khiễng trôi qua và sự thoải mái cũng xuất hiện khi Carlo gợi ý nói rằng đã đêm rồi, lời biện hộ là anh mệt mỏi sau chuyến đi và anh biết họ sẽ hiểu. Chuyến về nhà hoàn toàn trong im lặng. Helen nhìn thật lâu vào người chông cô, và thứ cô nhìn thấy trên gương mặt anh khiến cô mất hết hi vọng, vì tất cả những chú ý anh dành cho cô, có lẽ cô chỉ là một người lạ.
Theo anh vào biệt thự, cô đi thẳng lên lầu khi Carlo biến sự xem xét của anh trong câm lặng. Vào phòng ngủ, cô đá giầy ra, và cởi váy ra, đi thẳng vào phòng tắm. Chỗ nước nóng từ vòi hoa sen làm dịu đi tâm trí rối loạn của cô, và dần dẫn đầu cô trống rỗng, tập trung vào quá khứ, như chưa từng có.
Từ ngày đầu tiên cô gặp Carlo cô đã yêu anh từ đầu tới chân. Từ nụ hôn đầu, cô đã sẵn lòng lên giường với anh, giáo dục đạo đức đã bị lãng quên dưới ngọn lửa nhục dục mà anh đã đánh thức trong cô. Nhớ lại cô có thể nhận ra rằng chính Carlo đã luôn luôn dừng việc làm tình của họ, trong khi cô hiếm khi bỏ tay ra khỏi người anh được. Anh đã khăng khăng họ cần kết hôn, và rằng anh phải có được sự cho phép của cha cô. Chính Carlo muốn làm mọi thức một cách chính xác, và anh đã chăm sóc cho cô để cho mọi thứ chậm lại khi chúng đe dọa nằm ngoài vòng kiểm soát.
Ngày cuối cùng, khi họ trần trụi ở hồ bơi, Helen đã cầu xin được hoàn toàn là của anh, và thậm chí anh đã ép được mình không thật sự lấy mất sự trinh trắng của cô. Cha cô về nhà khá sớm, và tố giác Carlo, khiến Helen bị sốc tới mức cô không có thời gian để kịp tiêu hóa. Tuần cuối cùng cô đã ở trên chuyến bay đầy cảm xúc, và khi cô nghe câu chuyện của cha, suy nghĩ duy nhất của cô là người đàn ông cô yêu hết mình đã lừa gạt cô.
Cô chưa từng băn khoăn về những gì cha cô nói, vì cô tin ông. Carlo không phải như cô nghĩ, và cô muộn màng nhớ lại sự giáo dục đạo đức của cô, và chìm đắm trong xấu hổ và tội lỗi. Ngược lại, cô có thể nhận ra cô đã sai đến mức nào. Không có tính yêu nào tồn tại mà không có niềm tin, mà cô không tin Carlo. Có lẽ ở cái tuổi 18 cô còn quá trẻ để nhận ra sự thật.
Carlo chưa từng nói dối cô. Hiểu rằng anh giầu có rõ ràng ở trước mắt cô. Những bộ quần áo đẹp của anh, những chuyến bay qua lại đất nước, những chiếc ô tô đắt tiền, nhẽ ra cô phải biết. Anh chắc chắn không hề che dấu sự giàu có của mình, và vì chuyện đính hôn của anh với Maria, chẳng có gì ngạc nhiên khi anh không nhắc tới chuyện đó. Đã nhiều năm trước khi và anh rõ ràng không nghĩ rằng nó quan trọng. Mối quan hệ với Maria chỉ là những người bạn cũ, và có vài lần Helen bắt gặp họ quá hăng say kể những câu chuyện gia đình. Anh tự do thừa nhận mối quan hệ của cha anh với việc hủy giấy phép lao động của cha cô, nhưng nói thêm rằng anh không làm thế và cũng không thể giúp gì.
Helen rên rỉ tự sỉ vả mình, tắt vòi nước, rồi quấn một chiếc khăn tắm lớn quanh cơ thể mềm mại, và bước vào phòng ngủ. Cô đã đáp trả sự trung thực của anh bằng cách chạy trốn. Dĩ nhiên anh nghĩ cô trẻ con. Anh đúng. Ít nhất cô nên lắng nghe lời giải thích của anh.
Mỉm cười gượng gạo với hỉnh ảnh trong gương ở bàn trang điểm, cô tự hỏi sao mình có thể ngu ngốc tới vậy. Thậm chí tệ hơn nữa, gặp anh hai năm sau, cô vẫn cư xử trẻ con như trước kia, quyết tâm nghĩ xấu nhất cho anh. Anh đã tức giận, đúng, nhưng anh có lý do và sự thất bại của đem tân hôn cũng là lỗi của riêng cô. Tất cả đã lập trình sẵn, sau đó hét vào anh giống như một bà bán cá.
Trừ đêm đầu tiên ra, anh không đối xử tệ với cô, thực tế là ngược lại. Khi họ làm tính anh là một bạn tình dịu dàng cẩn trọng, luôn chắc chắn khiến cô hài lòng trước anh, thậm chí cô còn cố làm khó anh như có thể.
Đêm hôm trước của họ, khi cuối cùng cô cũng không còn chống lại anh, chạm vào anh, yêu anh, thật sự tuyệt diệu. Họ đã trải qua một đêm sung sướng cùng nhau.
Ngày hôm sau, khi cô ngượng ngịu nhìn anh, sợ rằng anh dễ dàng cười nhạo sự đầu hàng của cô, anh đã làm cô ngạc nhiên khi là một người đàn ông ân cần quan tâm. Sự quan tâm của anh kéo dài mọi lúc khi anh đi xa. Nó vẫn hiện lên trong mắt anh khi anh bước vào phòng chiều hôm đó, và ôm lấy cô. Sau đó cô đã phá hủy mọi thứ bằng cách tuân theo cái cuộc thương lượng ngớ ngẩn giữa họ. từ chối anh, đơn giản vì caterina và cái miệng lưỡi xấu xa của cô ta.
Thở dài mệt mỏi Helen mở tủ quần áo ra. Thật vô dụng khi đổ lỗi cho Carlo, không phải Carlo đã đích thân nói cho cô biết rằng quý bà đó không phải tình nhân của anh sao? Và anh không nói dối. Nhưng cô thì tin người khác hơn tin anh. Chính cố là người tạo ra mớ lộn xộn này. Tin tưởng, tất cả chỉ có vậy, và cô lại không có chút nào cả. Tất cả những linh hồn đang tìm kiếm trên thế giới sẽ không làm rõ những điều đúng sai giữ cô và chồng cô. Chỉ có cô mới có thể làm một việc tích cực để chứng tỏ những điều đó, nhưng làm gì…
Mắt cô sáng lên khi thấy mảnh vải bông màu đỏ mà Carlo đưa cho cô. Cô có dám không…” Má cô đỏ lên trước suy nghĩ ấy và sau đó cô nhanh chóng cầm nó lên, trước khi thay đổi quyết định, và đặt nó trước mặt cô. Ồ, sao lại không chứ? Cô chẳng có gì để mất ngoài niềm kiêu hãnh, và mọi thứ cần đạt được nếu Anna nói đúng và Carlo thật sự quan tâm đến cô.
Cô sẽ không đòi hỏi tình yêu ngay tức thì, nhưng chắc chắn sẽ có lúc nó đến. Có lẽ cô có thể thuyết phục Carlo rằng cô đủ trưởng thành cho anh. Anh đã gọi cô là đứa trẻ và nói với cô rằng cô không hiểu, và anh đã đúng. Giờ chỉ có cô mới có thể chứng mình được rằng cô đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành.
Helen ngắm mình trong gương và đỏ mặt y như màu của miếng vải cô đang mặc. Thắt chặt những cái dây nhỏ bé ở hông không giúp cải thiện hình ảnh của cô, chỉ kéo cho phía trước thấp hơn, nên cái dải đăng ten đẹp ấy không che được nụ hoa của cô. Hình chữ V khoét sâu tới tận rốn của cô mở ra tận đến khi cô kéo những cái dây lại với nhau thành một cuộn nhỏ giữa ngực. Điều đó cũng không giúp cải thiện hình ảnh gì, chỉ nhấn mạnh sự phân cách của cô. Cô buồn bã quay sang các phía, và suýt làm nó tuột ra.
Vết cắt ở các bên cho đến tận eo để lộ ra đường cong mềm mại của mông cô, và những cái dây lụa spaghetti ôm lấy vai cô, không có khả năng giúp gì. Nó còn gợi mở nhiều hơn là cô nghĩ, và tưởng tượng xem nó có tác dụng có thể nào không. Sau đó cô cười lớn. Không phải cô đã tìm ra một tác dụng cho nó sao?
Xoay người bước đôi chân trần qua phòng và ra chỗ những cánh cửa để mở dẫn ra hành lang. Dựa người vào lan can, cô thưởng thức vẻ đẹp tuyệt vời của đêm khuya. Chỉ có âm thanh của biển, và trăng sao làm bạn, cô lặng lẽ mỉm cười với chính mình, những rắc rối riêng không đáng kể của cô vẫn còn đó và yên bình trong đêm cuối tháng Chín. Cô không thấy lạnh, cơn gió nhẹ từ biện vuốt ve làn da nóng bỏng của cô, làm giảm bớt tất cả những căng thẳng.
Cô thật hạnh phúc. Đơn giản là vì cô yêu Carlo và sẽ nói với anh như vậy. Cô nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng phẳng và tự hỏi. Đứa con cô đang lớn dần lên trong đó, an toàn và được yêu thương. Cô cười to, đột nhiên thấy cực kỳ tự tin, âm thanh hạnh phúc vang lên trong đêm. Đó là con của họ, cô mới ngốc nghếch làm sao khi nghĩ rằng cô thậm chí có thể rời bỏ con.
“Hãy nói cho anh biết, có chuyện gì vui đến vậy?” Một giọng trầm đầy thách thức vang lên.