Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đâu Phải Vì Yêu

Chương 10

Tác giả: Debbie Macomber

Chưa bao giờ Cecilia thấy vui sướng tự hào đến thế. Điểm A được ghi ở ngay góc trên của bài thi và thầy Cavanaugh, Giáo sư dạy môn Đại số của cô viết vào đó chữ Tốt! bằng mực đỏ ở góc bên kia. Cô đã đạt điểm tối đa. Sau buổi học, thầy Cavanaugh, người sắp bước sang tuổi sáu mươi, hỏi cô đã đi tư vấn xem nên học những môn gì cho kỳ tiếp theo chưa. Cô trả lời là chưa và thầy khuyên cô học sâu thêm về môn Toán, vì cô có năng khiếu trong môn học này.

Cecilia thấy hân hoan. Người đầu tiên cô muốn chia sẻ niềm vui là bố cô, người đã dành phần lớn đời mình ở nhà hàng Bếp Thuyền Trưởng. Cô sẽ sớm gặp ông, cô quyết định thế. Người tiếp theo cô nghĩ tới là Cathy Jackey, nhưng có vẻ như cô sắp mắc bệnh khoe khoang, mà cô thì không hề muốn thế. Cảm thấy đã bớt phấn khích, cô đi thẳng về nhà, và nhặt thư ở ngoài hành lang. Cô đặt các lá thư lên mặt bàn ăn trong bếp rồi chùng vai thả chiếc ba-lô xuống.

Chính lúc đó cô nhìn thấy lá thư của Ian. Thật buồn cười khi một thư nhỏ bé như lá thư lại có thể lập tức thu hút sự chú ý của cô. Cecilia nhìn chằm chằm vào nó mất cả phút rồi mới đưa tay nhặt lấy và thận trọng xé ra xem.

Ngày 12 tháng 4

Cecilia yếu dấu!

Tuần này Andrew đã nhận được thư của Cathy và cô ấy viết rằng gần đây hai người bọn em rất thân thiết. Anh đoán giờ này em đã nhận được chiếc ôtô và hy vọng em chịu lái nó.

Ian Randall là người có khiếu ăn nói, Cecilia đăm chiêu. Chồng cô ngang bướng hơn bất kỳ người đàn ông nào cô từng gặp. Và cô đã sử dụng chiếc xe của anh được gần một tháng rồi.

Anh biết em rất thất vọng cề cách xử sự của anh lúc em đếm thăm anh ở bệnh viện. Anh không trách em. Lý do duy nhất để giải thích cho cách xử sự đó là khi ấy anh đang rất đau khổ. Anh phát điên lên đến mức thành ra ngu ngốc.

Chính sự bất cẩn của anh đã gây ra tai nạn ấy. Lẽ ra Andrew không nên nói với em, em không nhất thiết phải biết.

Cecilia không đồng ý. Cô là vợ của anh nên cố chắc chắn phải ở bên anh nếu anh bị thương. Cô rất biết ơn vì Andrew đã gọi điện báo.

Những tháng ngày qua, anh và em không ít bất hoà, nhưng sau “cuộc gặp” của chúng ta, anh đã thật sự hy vọng cả hai có thể bỏ quá khứ lại phía sau.

Nhưng rồi anh lại phải lên đường và điều này đã làm hỏng tất cả. Anh thành thật xin lỗi, Cecilia.

Phải mất một thời gian anh mới nói lên lời xin lỗi!

Và cô nhận thấy anh đã không hề nhắc đến chuyện làm tình của họ. Nếu anh sẵn sàng phớt lờ chuyện ấy, thì cô cũng vậy.

Anh biết em không có máy tính, nhưng anh vẫn ghi đại chỉ hộp thư điện tử của anh ở cuối thư, phòng khi em có cách liên lạc với anh qua mạng.

Anh sẽ rất vui nếu nhận được thư của em. Andrew nói em và Cathy đã trở thành bạn bè và bắt đầu kết bạn với một số người vợ của lính hải quân. Anh rất mừng. Em biết là hải quân không đến nỗi quá tệ mà. Ở đó có rất nhiều người tốt.

Cecilia hối hận vì trước đây cô đã từ chối chơi với những người bạn ấy.

Hãy kể cho anh nghe việc học của em – nếu em viết thư trả lời. Anh cá là em học giỏi nhất lớp.

Yêu em.

Ian.

Randall-Ian-M HT2 [email protected]

Tái bút:Về chuyện tối hôm đó mọi chuyện ổn cả chứ? Em hiểu anh muốn nói gì mà.

Anh đang muốn biết liệu cô đã có thai chưa. Anh lo lắng là phải. Họ đã thật ngu ngốc và đây không phải là lần đầu tiên nhưng cô thề đó sẽ là lần cuối cùng.

Cecilia đọc lướt qua lá thư một lần nữa. Một cảm xúc thích thú bao trùm lên cô.

Bức thư không dài, nhưng cô biết Ian đã phải vật lộn với từng con chữ. Xin lỗi là một điều khó khăn với anh. Phải, cô xứng đáng được nhận một lời xin lỗi. Cô hài lòng vì anh đã hỏi thăm việc học của mình; cứ như thể anh đã biết chuyện cô được điểm A trong bài thi cuối kỳ vậy.

Chiều hôm đó, Cecilia đi làm sớm vài phút và lái xe thẳng tới thư viện. Thật may, một chiếc máy tính còn trống. Cecilia ngồi xuống ghế và lên mạng. Lời nhắn của cô ngắn gọn và cô chọn cách viết đi thẳng vào vấn đề, vì cô không có nhiều thời gian và vì cô không chắc nó sẽ có hiệu quả.

Ngày 16 tháng 4

Anh Ian yêu quý!

Em đã nhận được thư anh chiều nay. Lời xin lỗi được chấp nhận. Em nhớ anh.

Cecilia

Tái bút: Những chuyện còn lại đều ổn cả.

Ngày hôm sau tính tò mò đã thôi thúc cô, cô trở lại thư viện và hồi hộp tìm xem có thư điện tử của Ian không.

Ngày 17 tháng 4

Cecilia yêu dấu!

Anh rất vui khi nhận được thư em. Ý em là sao, em nhớ anh? Có thật thế không? Anh không quan tâm điều đó là thật hay giả, nhưng anh ghi nhận điều đó. Gần như ngày nào Andrew và Cathy cũng viết thư cho nhau, cô ấy kể chuyện mời em đi chơi cùng các bà, các cô. Anh mừng vì em đã có những người bạn mới.

Cuộc sống trên tàu hàng không mẫu hạm rất khác so với trên tàu ngầm. Anh không biết anh có thích không nữa, nhưng anh nghĩ mọi việc đều ổn cả.

Yêu em!

Ian.

Tái Bút: Có đúng là mọi chuyện đều ổn không?

Ngày 18 tháng 4

Anh Ian yêu dấu,

Em đã biết điểm thi cuối kỳ của môn Đại Số và tiếng Anh, em được 4 điểm(1) ở cả hai môn đấy. Em rất SUNG SƯỚNG! Thầy Cavanaugh khuyên em học môn Đại số cao cấp, và em sẽ nghe lời thầy. Em vẫn làm việc vào các ngày cuối tuần, em phục vụ ở quần bán cốc-tai và sẽ dành riêng tiền thưởng của khách cho việc học.

Em biết anh chuyển sang tàu George Washington vì Allison, và vì em. Em hiểu rõ việc anh đã làm, nhưng anh Ian, quá muộn rồi. Nếu anh muốn trở lại tàu ngầm, thì đó đúng là việc của anh nên làm. Đến giờ em phải đi làm rồi. Xin lỗi anh, giá mà em có thời gian để viết nhiều hơn. Em sẽ viết sớm cho anh một lá thư thật sự, em hứa đấy. Hai tuần nữa em bắt đầu môn học mới.

Hãy nghĩ đến em nhé.

Cecilia

Ngày 19 tháng 4

Cecilia yêu dấu!

Em muốn anh nghĩ đến em – em đùa phải không? Lúc nào anh chẳng nghĩ đến em. Em là vợ anh, cho dù luật sư có nói gì với anh đi chăng nữa.

Chúng ta vẫn sẽ ly dị sao? Chúa ơi, anh hi vọng không phải thế. Anh không bao giờ muốn điều đó. Em biết cảm giác của anh về chuyện này là thế nào rồi đấy. Xin lỗi em, anh không có ý nói đi nói lại. Anh sẽ sống cùng với bất cứ quyết định nào của em. Em đã nhắc tới việc chuyển khỏi Atlantis của anh, và lý do tại sao anh lại làm thế. Đây có lẽ là một cú sốc, và anh không làm điều đó vì em.

Không hoàn toàn. Anh còn làm vì anh nữa. Lần cuối cùng bọn anh dàn quân và cũng là trước khi Allison chào đời, cả anh và em đều không hề lo ngại về chuyện sinh nở của em trong lúc anh xa nhà. Không một ai trong hai chúng ta có một chút lo ngại nào về những điều sẽ xảy ra. Nhưng lúc anh trở về thì con gái của chúng ta đã được chôn cất.

Em đã vô cùng đau khổ, và anh nhận ra rằng anh đã chẳng giúp được gì cho em, chủ yếu là vì chính anh cũng đang vật lộn với nỗi đau của riêng mình. Anh thật sự không biết phải giúp em như thế nào. Em căm ghét hải quân, và anh có cảm giác như em căm ghét cả chính anh nữa. Đó là khoảng thời gian không mấy dễ chịu với cả hai chúng ta. Anh chưa bao giờ nói với em – có lẽ nếu anh nói, chúng ta đã không rơi vào con đường chúng ta vừa đi – nhưng trong hành trình cuối cùng của anh trên tàu Atlantis, anh đã cố làm mọi thứ để thay đổi tất cả. Con gái anh đã chết còn cuộc hôn nhân của anh đang tan vỡ, và trong đời, Anh chưa bao giờ cảm thấy mình bất hạnh đến thế. Anh không đổ lỗi cho em, anh xin thề. Chỉ huy đã nói chuyện và sắp xếp để anh chuyển sang tàu George Washington. Trên hồ dơ có ghi đó là vì những lý do vế mặt tâm lý.

Chúc mừng em về những thành tích đạt được. Anh tự hào về em. Chúng ta sẽ ăn mừng khi nào anh trở về. Tính đến giớ mới có gần năm tháng, vậy mà cứ như cả đời người rồi, nhưng thời gian sẽ trôi nhanh lắm. Anh yêu em và điều đó sẽ chẳng bao giờ thay đổi.

Ian.

Tái bút: Đừng sợ hãi khi anh nói với em cảm giác của anh. Đã lâu lắm rồi anh không nhắc đến cảm nghĩ của mình với em, vì có vẻ như em không muốn nghe, nhưng anh hi vọng em sẽ hiểu nhưng gì anh nói.

Ngày 22 tháng 4

Anh Ian yêu dấu!

Em phải đợi cho đến khi thư viện mở cửa mới có thể trả lời thư anh – đó là lí do giờ anh mới nhận được thư. Cathy bảo có rất nhiều nơi có máy tính chứ không chỉ thư viện, và sau khi chờ đợi mấy nhày cuối tuần trôi qua để viết thư cho anh, em sẽ thử đến những nơi ấy. Em rất nóng ruột. Nếu không, em đã có một cuối tuần vui vẻ. Tối thứ bảy nào em cũng được khách thưởng cho rất nhiều. Em biết anh không thích em làm việc ở quán bar. Bản thân em không quan tâm lắm, nhưng đó là cách duy nhất để em đảm bảo về mặt tài chính cho mình. Tiền thưởng rất hậu hĩ và bố Bobby luôn ở quanh đó, vì thế em không phải chịu đựng sự quấy rối của khách hàng. Anh tin hay không thì tùy, nhưng bố luôn bảo vệ em. Thậm chí tuần trước, bố còn dọa ném một gã ra ngoài!

Bobby cứ như người cha yêu chuộng hòa bình của em vậy. Đó là thú nhận nho nhỏ mà em muốn nói với anh về công việc ở quán bar để đáp lại sự giải thích của em về lý do chuyển từ tàu Atlantis sang George Washington. Anh nói đúng.

Sẽ là rất có ích nếu chúng ta thường xuyên chuyện trò với nhau.

Em biết anh yêu em, anh Ian. Sau tất cả mọi chuyện, em hiểu cảm xúc của anh, nhưng đôi khi chỉ tình yêu thôi thì không đủ. Anh đã hỏi về chuyện ly dị.

Em không biết bây giờ em cảm thấy thế nào nữa, nhưng em cũng chẳng biết liệu em có muốn duy trì cuộc hôn nhân này hay không. Nhưng có một điều chắc chắn là em không muốn có bất kỳ đứa con nào nữa. Nỗi kinh hoàng vừa qua đã giúp em khẳng định được điều ấy. Em không tin chúng ta lại mạo hiểm lần nữa.

Bài học sâu sắc mà em rút ra sau chuyện của Allison, là em chẳng bao giờ có ý định làm mẹ trở lại.

Anh xứng đáng được làm bố.

Khi em nói ra những điều này, có thể anh sẽ không còn muốn nói chuyện với em. Lựa chọn tùy thuộc vào anh.

Yêu anh!

Cecilia

Chariotte Jefferson kiên nhẫn đợi cho đến khi Olivia xong việc ở toà án. Hai mươi phút sau khi vụ cuối cùng được gọi vào giải quyết, bà gõ cửa phòng làm việc của con gái.

“Mởi vào”. Olivia dường như bị phân tán, điều đó nghĩa là có thể chị đang đọc bản tóm tắt và chuẩn bị cho phiên xử tiếp theo.

Charlotte xoay nắm cửa và nhòm vào bên trong.

Đến gặp con gái vì việc của bản thân không phải là một điều dễ dàng. Olivia rất bận rộn và Charlotte luôn cố hết sức để không làm cản trở các con.

“Mẹ”. Olivia nhíu mày đứng dậy. “Có chuyện gì thế ạ?”

Charlotte hi vọng giấu được những giọt nước mắt của mình. Bà cảm thấy tuyệt vọng – đó là từ duy nhất có thể diễn tả được hết tâm trạng của bà – kể từ khi bà hay tin về cái chết của Tom Harding.

Ông qua đời đã hơn một tháng nay, bà thấy không thể trì hoãn nhiệm vụ này lâu hơn nữa. Janet đã hỏi về chiếc chìa khoá, Charlotte biết bà phải nhanh chóng trả nó lại. Bà đã từng làm Tom thất vọng một lần và bà không thể làm thế lần hai.

Khẽ chớp chớp mắt, Charlotte bước vào phòng. Olivia rời khỏi bàn làm việc và đặt tay lên vai Charlotte. “Mẹ ngồi đi”, chị nhẹ nhàng nói.

Charlotte nghe theo.

“Có chuyện gì phải không mẹ?”.

Hỉ mũi xong, Charlotte mất một lúc để trấn tĩnh. “Mẹ cần con giúp”. Bà sụt sịt, không muốn những giọt nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, nhưng cũng không thể ngăn chúng chảy ra. Cảm xúc này thật khó giải thích, nó giống như cảm xúc của rất nhiều lần bà đi viếng những người bạn của mình.

“Chuyện này có liên quan đến bác Tom Harding không?”. Olivia vừa hỏi vừa kéo ghế ngồi.

Charlotte gật đầu rồi lại lau nước mắt.

“Mẹ nhớ bác ấy, phải không ạ?”.

“Đúng, nhưng Olivia, chuyện không chỉ là mẹ nhớ ông ấy. Mẹ cảm thấy Tom rất thất vọng về mẹ. Mẹ và ông ấy đã trở thành những người bạn tốt. Mẹ biết có thể con nghĩ là không có chuyện đó, với ông ấy, không thể nói…”

“Con không hề nghi ngờ rằng hai người rất có ý nghĩa với nhau”.

“Chẳng có sự lãng mạn nào giữa bọn mẹ đâu”. Charlotte muốn con gái hiểu.

Mối tình duy nhất của đời bà là Clyde Jefferson, người đàn ông đã thân yêu đã trở thành chồng bà.

“Hai người là bạn bè”, Oivia nói. “Những người bạn tốt”

“Mẹ chắc chắn Tom cũng tin như thế, nhưng mẹ sợ rằng mẹ đã phụ lòng ông ấy. Mẹ đã quá chăm chú với công việc của mình ở toà soạn đến nỗi quên mất những việc khác”. Điều làm bà khổ tâm nhất là ý nghĩ rằng Tom đã đợi để gặp bà, cứ đợi và đợi, còn bà thì bận rộn với sự nổi danh của mình mà không thèm đến thăm ông như trước đây.

Bà là nhân vật quan trọng đến mức không thể dành cho ông hai tiếng đồng hồ. Và giờ thì đã quá muộn.

“Mẹ, con chắc chắn bác Tom hiểu mà”, Olivia nói với niềm cảm thương, Charlotte phải rất khó khăn mới ngăn được dòng nước mắt.

“Mẹ hi vọng thế.” Bà vò chiếc khăn bằng vải lanh trong lòng bàn tay.

“Thậm chí còn không có lễ tang. Mẹ chẳng bao giờ có cơ hội chào tạm biệt…”.

“Mẹ nói mẹ cần con giúp?”. Olivia nhắc.

Trong phút chốc, Charlotte đã gần như quên mất lý do vì sao mình đến đây.

“À, chiếc chìa khoá”.

“Đúng rồi”, Olivia vừa nói vừa chỉnh lại tư thế ngồi ngay ngắn. “Bác Tom có đưa cho mẹ một chiếc chìa khoá, phải không ạ?”.

“Đó là một kho chứa đồ. Mẹ muốn con cùng mẹ tới đó, nếu được”.

Olivia do dự. Theo Charlotte, con gái bà quá cẩn trọng với công việc của một thẩm phán được bổ nhiệm của mình. Bà có thể thấy cô con gái đang cân nhắc các khả năng xấu có thể xảy ra. “Có gần không ạ?”

“Có, ngay tại vịnh Cedar này. Rõ ràng ông ấy đã sở hữu nó được một thời gian rồi”. Điều này từng làm bà ngạc nhiên, vì ông được chuyển tới từ Trung tâm an dưỡng của Seattle. Người đàn ông tội nghiệp hẳn có mối liên quan nào đó với thị trấn này, hoặc có lý do riêng để chọn vịnh Cedar.

“Khi nào mẹ muốn đi?”.

“Ngay bây giờ được không?”.

Olivia gấp các tập hồ sơ trên bàn lại. “Không có vấn đề gì. Mẹ muốn con lái xe hay chúng ta gặp nhau ở đó?”

Charlotte muốn Olivia lái xe. Bà xúc động trước chuyện của Tom, và bà muốn có bạn đồng hành. Hơn nữa, bà bắt đầu thấy khó khăn trong việc quay đầu và nhìn về phía sau khi sử dụng chiếc Reverse. Gần đây, bà hay đậu xe ở những nơi không phải lùi.

Việc ngoái nhìn qua vai khiến bà đau cổ. Tuy nhiên, nếu bà nói điều đó với Olivia, con gái bà sẽ khuyên bà không nên lái xe nữa còn Charlotte thì không thể để mình bị phụ thuộc. Olivia lái xe ra đường cao tốc dọc bến cảng. Kho chứa đồ nằm cách đường Butterfield, ngay trên đường tới Belfair, đối diện với rạp hát.

“Chúng ta có cần đăng ký không?”. Olivia hỏi và dừng lại trước cửa văn phòng.

“Mẹ không biết”, Charlotte nói. Có vẻ như không có ai ở đó. “Mẹ có chìa khoá và hoá đơn”.

“Vậy chúng ta sẽ tới thẳng kho chứa đồ”. Olivia lái xe về phía trước cho đến khi họ xác định được nhừng con số ghi trên hoá đơn.

“Chắc chắn là đây”. Charlotte ra khỏi xe, và tận dụng thời gian. Bà không còn nhanh nhẹn như trước và cũng không còn dáng đi yêu kiểu như xưa. Bà thấy việc trèo ra, trèo vào chiếc xe đang ngày càng trở nên khó khăn hơn.

Olivia đang đợi bà. Kho chứa đồ có vẻ to hơn hình dung của Charlotte.

Olivia lấy chìa khoá ra và tra vào ổ. Cánh cửa bật tung. Bên trong khoảng không tối om là một chiếc hòm lớn bao quanh bởi đủ loại đồ đạc. Một chiếc ghế tràng kỷ và một chiếc ghế tựa, một chiếc yên ngựa và một thứ gì đó giống như là một bức vẽ được phủ kín bằng chăn.

Bức vẽ khiến Olivia thấy hứng thú, chị kéo tấm chăn ra. Charlotte liếc nhìn; khi thấy đó là tấm áp-phích của một bộ phim cao bồi những năm 1940, bà ngay lập tức bỏ qua.

Rồi ngược hẳn với ý định ấy, ánh mắt tự nhiên đưa bà quay trở lại với tấm áp-phích. Người đàn ông ngồi trên một con ngựa thiến đã thuần cùng tia chớp rực sáng phía sau trông rất quen. Đúng thế và bà nhận ra khi đọc đến cái tên.

Tom Houston – đó là “chàng cao bồi có khả năng đổi từ giọng trầm sang giọng kim”, một trong những người cưỡi ngựa tài giỏi kiêm ngôi sao phim cao bồi nổi tiếng của thế kỷ. Các nữ sinh thường dành cả buổi chiều trong rạp để xem chàng cao bồi cưỡi ngựa hoang lao vút qua trên màn ảnh.

“Tom Houston”. Olivia đọc to cái tên.

“Con đã bao giờ nghe nói đến ông ta chưa?”.

“Rất tiếc con không biết”, Olivia nói rồi thả tấm chăn phủ ra. Nó tuột xuống đất. “Tấm áp-phích của bộ phim cũ ấy hẳn ngày nay sẽ rất có giá trị. Không nghi ngờ gì nữa, đó là một món đồ của một nhà sưu tập.”

“Chúng ta mở chiếc hòm chứ ạ?”, Olivia hỏi.

“Chờ chút đã”. Một ý nghĩ vụt hiện lên trong đầu Challotte, và bà hướng ánh mắt mình trở lại tấm áp-phích. Trước khi phủ tấm chăn trở lại như cũ, bà quan sát lần thứ hai. Đúng lúc đó, đầu gối bà bắt đầu run rẩy.

“Mẹ!”. Olivia ngay lập tức lao đến bên bà. “Sao thế ạ?”.

Ngồi trên mép chiếc hòm cũ, Charlotte chỉ một tay vào tấm áp-phích, tay kia ôm lấy miệng. “Không thể tin nổi!”.

“Gì cơ ạ?”.

“Đó là Tom Harding!”.

“Ai cơ? Người trong tấm áp-phích á?”.

Có phải con gái bà quá kém cỏi không? “Tom Harding là… hình là Tom Houston”.

“Thật ạ?”.

Rõ ràng Olivia không đánh giá cao tầm quan trọng trong sự phát hiện của mẹ. Charlotte hít một hơi thật sâu. “Tom Houston từng nổi tiếng không khác gì Roy Rogers và Dale Evans. Ông ấy nổi tiếng tương đương Gene Autry cùng thời với ông ấy. Mẹ không thể tin vào mắt mình”.

“Có thể ông ta là họ hàng của bác Tom, bạn mẹ”, Olivia gợi ý.

“Không, chính là ông ấy… ông ấy đúng là Tom Houston! Hồi còn nhỏ, con thường hay xem chương trình của ông ấy”, Charlotte nói. “Con không nhớ sao? Vào các sáng thứ bảy… Tom có một chương trình truyền hình riêng trong vòng hai năm vào những năm l950, sau đó ông ấy mờ nhạt dần”.

“Tom Houston,” Olivia khẽ nhắc lại như thể đang cố nhớ lại những ký ức thời thơ ấu. Chị lắc đầu nhưng ngay lập tức chị nhớ ra. “Tom Houston”, chị hét lên. “Kia là Tom Houston?”.

Charlotte thấy lúc này Olivia thực sự phấn khích. Nhưng vài giây sau, chị nhíu mày. “Ôi mẹ, chắc hẳn đây là một trò đùa nào đấy”.

“Không, đó là Tom. Ông ấy già hơn vài chục tuổi khi gặp mẹ, nhưng vẫn là con người đó, mẹ tin chắc”.

“Chúng ta có nên mở chiếc hòm không?”. Olivia hỏi cùng một thoáng do dự.

“Có”. Charlotte nói chắc nịch. “Mẹ hy vọng chúng ta sẽ tìm được manh mối về gia đình ông ấy”.

“Con tưởng mẹ nói bác Tom không có gia đình”.

“Đó là mọi người nghĩ thế”, Charlotte chữa lại. “Điều đó không có nghĩa là không có”. Ai chẳng có gia đình, bà tin là như vậy.

Olivia phải rất chật vật mới mở được khoá, nhưng nỗ lực ấy cũng xứng đáng khi cái nắp được bật lên. Bên trong đầy những vật kỷ niệm.

“Ôi Chúa ơi!”, Charlotte khẽ thì thầm khi nhìn chằm chằm vào những thứ ở bên trong.

Thứ đầu tiên bà nhận ra là bộ đồ màu trắng có chữ ký của Tom Houston.

Những người tốt bụng luôn dùng màu trắng, và Tom chắc chắn là một người rất tốt. Các khẩu súng của ông vẫn còn đó, cùng với rất nhiều kịch bản truyền hình cũ chúng trông có vẻ như là những kịch bản gốc. Bà còn thấy huân chương của cuộc chiến tranh Thế giới thứ hai, và nhớ ra ông từng phục vụ trong quân ngũ.

“Đây hẳn là một gia tài”, Olivia nói trong niềm kính sợ.

Charlotte nói với giọng vô cùng hài lòng. “Đây chính là lý do ông ấy muốn mẹ giữ chìa khoá”

Olivia liếc nhìn bà như thể không biết phải nói gì. “Ông ấy chẳng bao giờ hé lộ cho mẹ biết ông ấy là ai, đúng không ạ?”.

“Chưa một lần. Rõ ràng hồi còn sống, ông ấy không muốn mẹ biết”.

Charlotte bắt đầu hiểu ra. Chắc hẳn Tom có cảm giác rằng ông có thể tin tưởng ở bà. Và ông nhận ra là bà sẽ làm những gì cần thiết để mang những thứ này – gia tài này – tới những người có quyền sở hữu nó. Có thể bà đã từng làm ông thất vọng một lần, nhưng lần này thì không.

“Mẹ”. Olivia nhìn hấy điều gì đó trong ánh mắt của mẹ. “Ông ấy tin tưởng giao phó cho mẹ những món đồ quý giá nhất của ông ấy vì một lý do”.

Olivia nhíu mày. “Là gì ạ?”.

Đến lượt Charlotte nhíu mày. “Mẹ sẽ tìm ra người thân của ông ấy và…”.

“Người nào cơ? Thế nếu ông ấy có gia đình, thì họ đang ở đâu? Tại sao ông ấy lại thuộc diện bảo trợ của bang?”.

“Mẹ không biết. Nhưng Janet có nói với mẹ rằng Tom được chuyển tới vịnh Cedar theo yêu cầu của riêng mình – đó là lựa chọn ban đầu của ông ấy. Mẹ đoán ông ấy có gia đình sống ở đây”.

“Nếu đúng thế, thì tại sao bác Tom không tự mình liên lạc với họ?”.

“Mẹ không biết”, Charlotte lại nói.

“Điều mẹ nghĩ không đúng đâu”.

Charlotte không nghĩ vậy. “Ông ấy tin tưởng mẹ,” bà cương quyết. “Tom muốn mẹ đảm bảo toàn bộ đống đồ này dược đưa tới đúng chỗ”.

“Mẹ…”.

“Hơn nữa,” bà tiếp tục, cắt lời Olivia, “ông ấy biết có thể trông cậy ở mẹ.”

Theo bà, điều đó đã nói lên tất cả, rằng tại sao ông ấy lại giao chìa khoá cho mình.

Từ lúc này trở đi, Charlotte trở thành người phụ nữ gánh vác trên mình một trọng trách lớn lao. Bà đã tính xem nên bù đắp cho Tom bằng cách nào vì đã thờ ơ với ông trong mấy tuần cuối của cuộc đời ông. Là người trọng danh dự, bà thề sẽ làm tất cả trong khả năng của mình để tìm gia đình của Tom Houston. Bà sẽ không từ bỏ, và bà chỉ ngừng lại cho đến khi gia tài của ông được trao cho những người có quyền sở hữu.

Trên đường từ thư viện trở về, Grace đi lấy thư trong ngày. Trước đây đó là nhiệm vụ của Dan vì anh thường về nhà trước vợ. Đã ba tuần kể từ ngày anh biến mất. Ba tuần khủng khiếp, Grace phải đối mặt với những câu hôi không có lời giải đáp, với những nỗi nghi ngờ, cảm giác tội lỗi và tâm trạng thất vọng đến rã rời.

Những công việc nhỏ nhặt hàng ngày khiến chị chán nản. Đổ rác, nhặt thư, sửa vòi nước bị rò trong nhà tắm. Đó là tất cả những việc Dan thường làm. Nỗi sợ hãi cùng sự oán giận tăng lên theo từng công việc lặt vặt ấy. Ban đầu, sếp của Dan không chịu tin anh đã bỏ đi xa. Bản thân Grace cũng thấy thật khó tin, nhưng mọi bằng chứng cho thấy khả năng đó là rất lớn. Dan đã biến mất. Không một ai biết lí do, Grace đã hỏi Bob Bilderback, sếp của Dan ở Công ty Dịch vụ Cây xanh, chị đã hỏi ít nhất năm lần, chị chắc chắn òng ta có manh mối nào đó – ngay cả nếu lúc ấy ông ta chưa nhận ra tầm quan trọng của sự việc. Nhưng Bob cũng bối rối hệt như Grace vậy. Bước vào nhà, Grace nhanh chóng xem xét đống thư. Hai hoá đơn chất thành đống cùng với những lá thư khác trên bàn làm việc cũ của Dan. Tiền có hạn. Bob đã gửi cho chị tờ séc cuối cùng Dan để lại.

Thành thật mà nói, Grace ngạc nhiên vì Dan không lấy nốt tấm séc lúc anh bỏ đi, nhưng dù sao anh cũng đã có thẻ tín dụng.

Những tấm thẻ tín dụng.

Cho đến nay Grace chưa bao giờ thèm ngó ngàng đến hoá đơn tín dụng. Chị lao vào phòng ngủ cũ của Maryellen, giờ đã biến thành một phòng làm việc nho nhỏ và lục tưng đống hoá đơn chưa thanh toán trên bàn cho tới khi tìm được bản kê tín dụng vẫn nằm trong một chiếc phong bì. Tay chị run rẩy trong lúc xé thư, chị lướt qua nội đung. Tất cả đường như không có gì khác lạ ngoại trừ một thứ.

Khi chị nhìn xem chiếc thẻ được dùng vào những việc gì, chân chị quỵ xuống.

Cố hết sức dựa lưng vào tường, chị ngồi xuống sàn nhà.

Grace không biết mình ngồi đó bao lâu, chị nhìn vào khoảng không trước mặt một cách vô hồn. Cuối cùng chị lấy can đảm gọi cho Olivia.

“Cậu qua đây được không?”, chị hỏi với giọng nghèn nghẹn cho thấy tính khẩn cấp của sự việc.

“Tớ đến đây”.

Chưa đầy mười phút sau, Olivia đã có mặt ở cửa. “Có chuyện gì thế?”.

“Thằng khốn nạn”, Grace bật khóc, giận dữ đến mức không kìm nổi mình.

“Nhìn xem này!”. Chị ném bản sao kê thanh toán thẻ tín dụng cho Olivia.

Olivia liếc nhanh và nhướn ánh mắt đầy vẻ dò hỏi về phía Grace. “Chuyện gì?”

“Cửa hàng trang sức Berghoff ở Bremerton. Tớ không mua cho tớ bất cứ món trang sức nào cả”.

“Dan ư?”

“Còn ai khác nữa?”, Grace giận dữ.

“Dan mua gì ở đó với hai trăm năm mươi đô?”.

“Một món đồ nừ trang rẻ tiền nho nhỏ cho bạn gái, không nghi ngờ gì nữa”, Grace ngắt lời.

“Chúng ta hãy tìm hiểu xem”.

Olivia luôn là người có óc xét đoán. Grace thậm chí còn chẳng nghĩ ra việc gọi điện tới cửa hàng. Chị chưa huỷ thẻ tín dụng, và chị sẽ sửa chữa sai sót của mình.

Trong lúc Grace ra phòng khách, Olivia tìm số điện thoại và bấm. Quay số xong, chị đưa ống nghe cho bạn.

Cơn giận dữ choán lấy Grace. “Alô”, chị cố hết sức giữ bình tĩnh và nói một cách mềm mỏng. “Tôi là Grace Sherman và tôi đang cằm trước mặt bản kê thanh toán bằng thẻ tín dụng”. Chị tiếp tục giải thích về khoản tiền. “Họ đang kiểm tra hoá đơn”, Grace thông báo, một tay che ống nói.

Trong ba mươi lăm năm lấy nhau, Dan chưa từng mua tặng chị một món đồ trang sức nào. Anh cho đó là sự phù phiếm. Cô đeo một chiếc nhẫn cưới giản dị – vẫn chiếc nhẫn anh đeo vào ngón tay cô trong lễ cưới. Qua từng ấy năm, chiếc nhẫn đã mòn và nên thay, nhưng Dan chẳng bao giờ nghĩ được điều dó. Chồng cô không đeo nhẫn cưới, trước cả khi anh rời quân ngũ. Làm việc cùng những dụng cụ nặng nề khiến việc đeo nhẫn trở nên nguy hiểm. Người phụ nữ ở cửa hàng Berghoff trở lại cùng thông tin theo yêu cầu. “Bà Sheman”, cô ta nói.

“Vâng”. Grace ngay lập tức cảnh giác.

“Khoản tiền ấy là để thanh toán một chiếc nhẫn”.

“Gì cơ ạ?”. Chuyện này cũng lạ lùng như sự biến mất của Dan vậy.

“Một chiếc nhẫn. Tôi rất tiếc, hoá đơn không nói rõ là loại nhẫn gì”.

Grace cảm thấy như có một luồng gió lạnh buốt vừa tạt qua. “Không sao. Cảm ơn cô đã giúp đỡ”.

Chị vội vã đặt ống nghe, rồi ngồi phịch xuống ghế.

“Gì thế?”. Olivia bước đến bên.

Grace nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn vàng đã bạc trên bàn tay trái. Từ lâu cô đã nghi có người đàn bà khác trong trái tim chống mình, giờ cô đã có bằng chứng. “Anh ta đã mua một chiếc nhẫn”.

“Một chiếc nhẫn?”. Olivia nói. “Nhưng tại sao?”.

“Còn chưa rõ ràng sao?”. Grace khóc. “Đó là lý do anh ta để lại cho mình tấm séc cuối cùng của anh ta”, chị nói thêm.

“Là để trả tiền cho chiếc nhẫn?”. Olivia hỏi.

“Rõ ràng là thế”. Chuyện này phù hợp với cách xử sự của Dan và là cách anh ta bày tỏ sự “tôn trọng” của mình đối với Grace. Chắc anh ta nghĩ không thể để việc ra đi của mình biến cuộc sống của chị thành địa ngục. Và anh ta chắc chắn không một ai biết khoản thanh toán cuối cùng bằng tài khoản tín dụng của họ, nên anh ta đã dùng tài khoản dùng để mua nhẫn cho một người đàn bà khác.

“Hôm kia”, Grace thì thầm, cố gắng kiềm chế, “mình đi làm về và có cảm giác rất lạ rằng Dan đang ở trong nhà”.

“Cậu đã thay hết khoá, phải không?”.

“Không”. Maryellen và Kelly đã từng nói chuyện đó với chị. Cả hai đều tin rằng bố mình sẽ sớm trở về và giải thích mọi chuyện. Ban đầu Grace cũng nghĩ thế, nhưng giờ thì không. Chị không còn muốn anh quay về. Nhưng nếu đúng là Dan quay về, chị muốn bảo anh là hãy đối mặt với thực tế rằng chị sẽ ly dị.

“Cậu nghĩ Dan có ở nhà?”. Olivia hỏi.

“Mình gần như chắc chắn…”.

“Có thiếu thứ gì không?”.

Nếu có, Grace cũng không thể phát hiện ra, mặc dù cô đã lục từng phòng tìm kiếm. Chị lắc đầu.

“Vậy sao cậu biết?”, Olivia hỏi.

“Mình ngửi thấy mùi của anh ta”.

“Ngửi thấy?”

“Làm việc với đống cây cối cả ngày, nên anh ta thường về nhà cùng mùi giống như cây thông Nô-en vừa bị đốn. Mình thề là mình đã ngửi thấy mùi đó, Olivia ạ”.

“Mình không nghi ngờ cậu”.

“Mình không kể với các con. Chúng thất vọng thế là đủ rồi”.

Olivia ngồi đối diện với bạn. “Cậu đã suy nghĩ về việc nói chuyện với Roy McAfee chưa? Anh ta rất có tiếng đấy”.

“Một thám tử tư?” Hình như phí tổn khá đắt, và việc sống bằng một nguồn thu nhập duy nhất đã khiến Grace phải căng ra rồi.

“Cậu hãy thử đề nghị anh ta tư vấn và xem anh ta tính phí thế nào cho cuộc tìm kiếm Dan”.

Grace gật đầu. Olivia nói đúng.

Ngày hôm sau, Grace thu xếp một cuộc hẹn vào buổi chiều với thám tử tư.

Chị đã gặp Roy đôi lần, và Corrie cũng thường hay lui tới thư viện. Khi Grace đến, Corrie lịch sự và thân thiện, điều đó làm Grace cảm thấy rất dễ chịu. Corrie dẫn Grace vào văn phòng của Roy và mang cho họ mỗi người một tách cà-phê rồi ra ngoài, đóng cửa lại.

“Theo tôi biết, Dan biến mất”, Roy đi thẳng vào vấn đề.

Grace cũng không phải giữ ý tứ nữa. Chị đã mất hết kiên nhẫn, đặc biệt là từ khi chị biết chuyện chiếc nhẫn. “Để tìm được anh ta thì phí tổn như thế nào?”

“Cái đó còn phụ thuộc vào thời gian bao lâu”.

Grace liếc xuống hai bàn tay đang đan vào nhau. “Tôi không nghĩ sẽ khó khăn đến thế”

“Liệu chị có biết những nơi anh ấy có thể tới không?” Roy hỏi.

“Không. Nhưng tôi nghi ngờ anh ta đi theo người đàn bà khác”.

Roy gật đầu. “Được rồi,” anh ta nói, rồi nhìn thẳng vào mắt cô. “Chị muốn tìm anh ấy đến mức nào?”.

“Tôi không muốn. Ý tôi là tôi không muốn anh ta quay về”. Nỗi buồn đã khiến cô nguôi ngoai. “Tôi chỉ muốn gặp anh ta để hoàn tất thủ tục ly dị”.

Ghi chú:

(1) Ở Mỹ, điểm 4 được coi là điểm tuyệt đối

Bình luận