Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đau thương đến chết – Phần 2: Luân hồi

Chương 38 – Tiên lượng 1

Tác giả: Quỷ Cổ Nữ
Chọn tập

Ánh lửa, ngôi nhà nhỏ, trái tim bị lèn chặt cứng, nỗi kinh hãi bám riết; Lại là ngủ mê, chứng tỏ cô vẫn còn sống trên đời, chỉ hiềm đang bị hành hạ đủ bề. May sao cô đã tỉnh lại.

Không phải, cô vẫn chưa tỉnh cơn ác mộng. Người kia là ai mà đứng ở đầu giường cô? Dáng người rất quen, khuôn mặt đã trải qua mọi nỗi bể dâu, bộ râu nhuốm bạc. Người mặc áo mưa?

Ông ta định làm gì?

Tư Dao thấy nhoi nhói đau, nhưng vẫn chưa thật sự tỉnh hẳn, muốn kêu mà không thành tiếng.

Nhưng cô vẫn cố gắng.

Trong buồng chăm sóc bệnh nhân nặng vang lên một tiếng kêu “Ối…”

Người y tá chạy vào. Người hộ lý thu dọn ga đệm… và các vật phẩm trên giường đặt vào chiếc xe đẩy, nói với người y tá: “Giường số 3 đang gọi”. Người y tá nhìn thấy Tư Dao khẽ mở mắt, rất mừng rỡ “Số 3 tỉnh rồi”. Bác sĩ trực cũng chạy đến, cùng y tá ghi lại các chỉ số thiết bị đo đặt ở đầu giường.

Bệnh nhân này đã tỉnh lại sau 2 ngày hôn mê, bác sĩ và y tá đều thở phào. Người y tá liền đi gọi bác sĩ điều trị Tạ Tốn.

Bác sĩ Tạ Tốn bàn với lãnh đạo khoa nội, cấp trên đã chấp thuận thực hiện chăm sóc đặc biệt đối với Tư Dao. Anh rảo bước vào phòng chăm sóc bệnh nhân nặng, thấy bạn trai Tư Dao và một người nữa đứng ở đầu giường cô. Bác sĩ Tốn nói “Các vị phải hết sức hạn chế, hiện giờ không được để cô ấy bị hưng phấn hoặc mất sức”

Tư Dao nghe Lâm Nhuận và Tử Phóng kể lại diễn biến hôm đó. Thì ra có 1 phụ nữ đã báo công an rằng có vụ cướp nghiêm trọng xảy ra ở khu “ốc đảo quí tộc” Lục Ô. Cảnh sát đã bố trí cả đội chống bạo lực, thế là máy tên lâu la đang tháo chạy ngay lập tức bị bắt. Người phụ nữ đã báo công an chính là bà Đỗ Dung- bác của Tư Dao. Bà Dung nói mình nhận được một cú phôn nặc danh, bảo bà hãy báo công an ngay lập tức. Bà liền gọi cho cảnh sát 110. Đến giờ vẫn không biết người gọi điện cho bà là ai.

Qua lời kể của Lâm Nhuận và mọi người, cảnh sát đã xuống tầng hầm, nhìn thấy cái hộp sắc trung tâm đang mở, nhưng không biết phải làm gì để vào được bức tường kép. Họ bèn tìm Trương Sinh, Điền Xuyên, rồi mở máy tính của Tư Dao, nhận ra bản vẽ “Nhà máy Louvre” mới nạp vào máy, có tên là LW5865136697400P. Đó là một bản vẽ kết cấu ngôi nhà, còn ghi rõ cả cách mở “tường kép”.

Tường kép này nằm giữa tầng một và hai, ở bên cạnh cầu thang, phải điều khiển bằng hệ thống điện ở cái hộp sắt dưới tầng hầm để mở. Họ kinh ngạc phát hiện ra xác của Chung Thục Minh và Dương Chí Tín.

Trong khoang tường kép này nồng nặc mùi khí gas.

Trong quá trình điều tra vụ việc, Trương Sinh báo với cảnh sát về một bức tường kép khác. Họ đã thấy trong đó một số vật dụng của ông Lý Bá Thụy. Thì ra ngôi nhà này có hai ô “tường kép”, một ô là cái bẫy chết chóc, một ô là đường tắt thoát thân.

“Đúng thế. Trong ô tường kép thật sự kia, tôi đã phát hiện ra một đĩa cứng, bên trong chứa 2 file bản vẽ, một bản thuyết minh- nói rõ sự khác nhau của 2 bản vẽ- một bản vẽ An toàn, có đánh dấu ‘mật thất’ của ông Lý Bá Thụy, một bản vẽ Nguy hiểm, có đánh dấu một ô khác, là ô chết chóc. Bản vẽ còn ghi rõ: nếu gặp tình trạng khẩn cấp, thì giao bản vẽ Nguy hiểm này cho bọn tội phạm, chúng vào đó chẳng bao lâu sẽ phải chết. Cho nên tôi đã phải chi món tiền kha khá để mua phần mềm “Nhà máy Louvre”, rồi in bản vẽ Nguy hiểm ra, luôn mang theo người. Ở bảng điều khiển dưới tầng hầm, nếu nhập tên file bản vẽ An toàn- cũng tức là chuỗi kú tự mà Viên Thuyên viết cho tôi trên chiếc phong bì- thì có thể mở ‘mật thất’ của ông Lý Bá Thụy; nếu nhập tên file bản vẽ Nguy hiểm- tức là chuỗi kí tự cơ bản giống nhau, chỉ khác chữ cuối cùng là P chứ không phải là C- thì sẽ mở ra tầng hầm chết chóc”. Tư Dao nghĩ đến Lâm Nhuận đã bị mất cha, tâm trang cô rối bời bao ý nghĩ chồng chéo.

“Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao Viên Thuyên lại biết được những chuyện phức tạp như thế?” Tử Phóng hỏi.

“Cũng có thể, chỉ đơn giản là Viên Thuyên đã quen với Lý Bá Thụy. Cho nên, cô ấy biết ngôi nhà của ông Thụy, rồi mách tôi đến thuyê mặc dù ở Giang Kinh này có rất nhiều nơi cho thuê nhà”.

Lịch Thu cũng đã biết Tư Dao đã tỉnh laik. Lúc cô vào đến nơi, thấy Tư Dao đang chuyện trò thoải mái, cô rất mừng. Tử Phóng không muốn Lịch Thu hàn huyên với Tư Dao, bèn hỏi luôn “Lịch Thu! Các vật dụng mà bà dì và ông chú rể để lại, hiện nay đâu rồi?”

Lịch Thu nghĩ ngợi rồi nói “Sauk hi cả nhà bị tai nạn, tôi và mẹ tôi cũng thu dọn; các thứ cồng kềnh đều đã bán đi, một số đồ có tính chất riêng tư, mẹ tôi xếp vào hòm để chuyển đường biển về Mỹ. Cho nên, chắc là chúng vẫn cất ở môt căn phòng chứa đồ tại nhà mẹ tôi. Anh hỏi để làm gì?”

“Liệu có thể phiền mẹ cô xem xem trong anbum ảnh của họ có ảnh chụp chung với Viên Thuyên không?”

Lịch Thu lạnh lùng đáp “Tôi không cho rằng mẹ tôi sẽ chấp nhận vì cho đến giờ, hễ nhắc đến gia đình bác tôi là mẹ tôi lại khóc, giờ mà lại giở ảnh ra xem?Anh thấy có khác nào tra tấn bà không?”

Tư Dao lắc đầu: “Sao anh Tử Phóng sốt ruột khiếp thế? Đâu có phải là chuyện cấp bách gì?”

Lịch Thu nói “Nhưng tôi sẽ nói, để mẹ tôi gửi cả tập ảnh đến đây, để ngài phóng viên duyệt xem”

Tử Phóng ấm ức “Thôi nào, tôi đã sai, được chưa? Làm cho hai bà phải liên kết để trấn tôi”

Lúc này bác sĩ Tạ Tốn đã đọc xong kết quả điện tâm đồ mới nhất của Tư Dao, anh nhắc nhở mọi người vào thăm “Để cho đông đảo quí vị vào thăm, tôi đã rất linh động rồi, các vị phải để cô ấy nghỉ ngơi và nhất là phải tránh mọi kích thích tâm lý”

Anh lại nhắc bác sĩ trực ban mấy câu, rồi về văn phòng ghi chép diễn biến bệnh lý.

Lâm Nhuận chạy ra khỏi phòng đuổi kịp bác sĩ Tạ Tốn hỏi “Bệnh tình của Tư Dao là thế nào ạ? Hai hôm trước, anh nói là cần quan sát thêm, chưa kết luận được, nay cô ấy đã tỉnh, chứng tỏ chuyển biến tốt phải không?”

Tạ Tốn nghĩ ngợi, rồi nói “Bây giờ anh cùng tôi về văn phòng, tôi sẽ nói cụ thể”

Khi 2 người về đến văn phòng, thì Tử Phóng cũng kịp chạy đến nơi.

“Tôi còn đang suy nghĩ xem nên nói với Tư Dao thế nào… Cách đây không lâu, cô ấy đến chỗ tôi khám về mạch máu cơ tim, lúc đó toi đã phát hiện ra cô ấy bị viêm cơ tim mức độ nhẹ, đây là chứng bệnh gần đây khá phổ biến trong nhóm người trẻ tuổi. Viêm cơ tim thể nhẹ, thường chỉ cần nghỉ ngơi bồi dưỡng là sẽ tự khỏi. Thực tế hiện nay, cũng bệnh này y học cũng chưa có thuốc đặc trị. Sau lần bị ngất vừa rồi, tôi kiểm tra thấy hiện tượng viêm cơ tim của cô ấy đang tiến triển rất xấu, nhất là hiện tượng rối loạn nhịp tim rất nặng, có tần suất cao, thậm chí màng tim đã ứ trệ huyết dịch…”

“Xin anh cho chúng tôi biết, tiên lượng căn bệnh của cô ấy thế nào?” Lâm Nhuận thấy hơi chóng mặt.

“Rất tiếc, tôi chưa thể dự đoán chắc chắn. Chúng tôi sẽ giữ cô ấy nằm viện để tiếp tục kiểm tra. Hy vọng có thể khống chế không cho căn bệnh phát triển diễn biến ác tính”

“Chắc anh đã biết một cô bạn của Tư Dao, trước kia cũng đi vào cái hang núi bí hiểm đó… ròi bị viêm cơ tim dẫn đến đột tử…”

“Tôi biết. Tình trạng của Tư Dao tuy chưa phát triển đến mức ấy, nhưng chiều hướng này thì không cho phép lạc quan. Cho nên chúng ta cần đặc biệt chú ý không được để cho tâm trạng cô ấy bị xáo trộn mạnh. Tuy không vì thế mà bảo đảm 100% sẽ ngăn cản được khuynh hướng phát triển xấu đi, nhưng ít ra cũng giảm thiểu hiện tượng rối loạn nhịp tim. Khi giải phẫu thi thể bạn của Tư Dao, chugns tôi đã phát hiện ra một loại virut. Thực không may, virut ấy cũng có trong máu Tư Dao…”

Nghe bác sĩ Tạ Tốn nói xong về bệnh tình và xác nhận sự tồn tại của virut, Du Thư Lượng im lặng hồi lâu cho đến khi Tạ Tốn lại hỏi anh quan điện thoại “Bác sĩ Lượng vẫn đang nghe đấy chứ?”

“Vâng, vâng. Tôi còn nhớ anh nói rằng chủng loại virut này cực hiểm thấy. Tôi được biết, việc ngăn chặn virut này lây nhiễm hiện nay là bị động, chủ yếu vẫn trông chờ vào sức miễn dịch của bệnh nhân. Liệu cô Tư Dao… có vượt qua được không?”

Tạ Tốn buồn rầu “Cũng như anh, tôi rất nghi ngờ. Cảm giác này thực không dễ chịu gì nhưng đành cứ chờ xem sao. Phó giáo sư Chương Văn Côn cũng rất quan tâm tới vấn đề này; tuy virut học là lĩnh vực rất xa với chuyên môn của mình nhưng anh ấy thường hay tiếp xúc với các chuyên gia y học cơ sở, cho nên thời gian tới đây anh ấy sẽ tăng cường liên hệ với họ để nghiên cứu điều tra căn nguyên và tìm tòi phương pháp điều trị… Tôi cũng thấy ái ngại, vì việc này thuộc về trách nhiệm của bác sĩ điều trị là tôi; tất nhiên tôi cũng sẽ nghiên cứu nghiêm túc, sẽ cùng các chuyên gia của khoa tìm kiếm phương pháp điều trị”

Du Thư Lượng biết Tạ Tốn rất chân thành, nhưng chỉ e sự việc chẳng hề đơn giản. Hiện giờ chỉ mong sao loại virut dẫn đến viêm cơ tim này sẽ yếu đi vì bệnh nhân có thể lực tốt, sẽ khong đến nỗi dẫn đến tử vong. Nhưng, hầu như những người trẻ tuổi từng vào hang quan tài treo đều đã ra đi, nếu họ đều bị đột tử do viêm cơ tim virut thì sao? Tư Dao có thể đặc cách miễn dịch không?

“Anh đã nói chuyện với cô ấy chưa, thái độ cô ấy ra sao?”

“Tôi đã nói chuyên, vì thế tôi muốn anh giúp cho… Tôi thấy cô ấy bình tĩnh một cách không ngờ, dường như đã chấp nhận số phận… Đây là điều tôi rất lo lắng. Thông thường, các bệnh nhân viêm cơ tim đều sẽ bình phục tốt, nhiều bệnh nhân cơ tim nặng cũng có thể tiếp tục sống bình an”

“Vậy anh có giải pháp gì chăng?”

“Anh là chuyên gia, tôi đâu có thể có đề nghị gì khả quan được! Huống chi, chính Tư Dao đề nghị muốn gặp anh”

Chú thích

1. Danh từ y học dự báo khả năng bình phục

Chọn tập
Bình luận