Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đấu Tranh Đến Cùng Cho Tình Yêu

Chương 41: Đấu tình hiệp 1

Tác giả: Cô Nham Nhụy Vy
Chọn tập

“Khụ —— khụ, Vũ Hiên, Tiểu Trác.” Nhìn cháu trai vẻ mặt lạnh băng ngồi bên trái, cháu dâu phẫn nộ bên tay phải mình, Lãnh Triển Bá bị kẹp ở giữa quyết định phá vỡ áp suất thấp trong xe, “Bác thấy hay là để tài xế đưa các cháu và ta cùng về tổ trạch nhé! Như vậy Tiểu Trác cũng có thể thuận tiện quen biết mọi người trong nhà.”

“Không cần đâu, bác!” Lãnh Vũ Hiên tàn nhẫn mở miệng từ chối, “để hôm khác cháu sẽ giới thiệu Tiểu Trác và Vũ Ngang cho họ biết nhau.”

“Cảm ơn ý tốt của Lãnh tiên sinh.” Tiếu Trác cũng rất thoải mái, ách, ai thèm quen biết người nhà Lãnh gia, “Không cần phiền phức vậy đâu ạ!”

“Em nên gọi ông ấy là bác, Lãnh phu nhân!” Lãnh Vũ Hiên không vui nhíu mày, nhìn chằm chằm vào Tiếu Trác qua Lãnh Triển Bá.

“Anh quản em, Lãnh Vũ Hiên!?” Tiếu Trác không tỏ ra kém thế chút nào trừng lại, trợn to mắt là giỏi à?

“Em……”

“Không sao, không sao, gọi thế nào đều được.” Lãnh Triển Bá vội vàng cười khuyên nhủ, tránh hai con gà đấu động thủ trong xe. Ôi, đáng thương thật, lớn tuổi thế này còn phập phồng lo sợ. Sao ông không nghĩ tới đứa cháu cố chấp bằng lòng chịu thừa kế tổ nghiệp là đã sớm có mưu tính trước chứ?

“Lão gia, thiếu gia, phu nhân, tới biệt thự rồi.” Giọng tài xế kết thúc cuộc cãi nhau trong xe.

“Lãnh Hiên, chú thấy hay là đưa Tiểu Trác về tổ trạch đi!” Như vậy nếu hai kẻ thù này quả thật động thủ, dù sao cũng có người khuyên can, “Trong biệt thự đến một người giúp việc cũng không có.”

“Không cần, dừng xe, chú Lưu!” Lãnh Vũ Hiên ra lệnh một tiếng, chú Trần lái xe liền vội vàng dừng xe trước cửa biệt thự.

“Bác, bác về đi!” Lãnh Vũ Hiên gật đầu với Lãnh Triển Bá, xuống xe trước rồi lấy hành lý của Tiếu Trác trong cốp xe.

“Lãnh tiên sinh, tạm biệt.” Lạnh lùng nói câu khách khí, Tiếu Trác ung dung xuống xe phía khác.

“Anh đã nói với em phải gọi ông ấy bằng bác!” Nghe thấy câu chào của Tiếu Trác, Lãnh Vũ Hiên vừa lấy hành lý liền giận dữ bừng bừng bước tới trước mặt Tiếu Trác hét to.

“Hừ!” Tiếu Trác hừ mũi với Lãnh Vũ Hiên, rõ ràng chả buồn để ý tới anh ta.

“Đừng có thử thách sức nhẫn nại của anh, Tiếu Trác!” Cô lại hừ mũi với anh?! Lãnh Vũ Hiên ngay lập tức cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương nghiêm trọng, “Anh ghét nhất người khác chất vấn lời anh, tốt nhất em nên nhớ lấy!”

“Em chính là thích nhất chất vấn lời anh, tốt nhất anh nên học cho quen!” Tiếu Trác tràn đầy hung hăng cãi lại.

“Em đang khiêu khích anh đấy à?” Lãnh Vũ Hiên gầm lên.

“Thế thì sao? Đánh em ư?” Tiếu Trác giơ ra bộ dạng anh làm gì được tôi.

“Ha ha ha……, ý kiến rất tuyệt!” Anh đột nhiên cười, tay tóm lấy Tiếu Trác đang định trốn chạy, vác cô lên vai, sau đó xách hành lý bước vào biệt thự.

“Lão gia, thiếu gia sẽ không đánh thiếu phu nhân chứ?” Nhìn qua kính xe, tài xế có chút lo lắng nhìn Tiếu Trác ra sức vùng vẫy trên lưng Lãnh Vũ Hiên.

“ha ha… theo chú? Lái xe về tổ trạch, chú Lưu!” Lãnh Triển Bá cười, con út nhà Blank và đại thiếu gia nhà họ Lãnh bọn họ thật đúng là kẻ thù cãi nhau om sòm trời sinh.

“Bịch——” Lãnh Vũ Hiên tiện tay vứt hành lý ở tầng một, vác Tiếu Trác như con tép vùng vẫy không ngừng một hơi lên tầng hai, vứt lên giường giữa phòng ngủ.

“Anh muốn mưu sát à!?” Tiếu Trác vùng vẫy ngồi dậy trên nệm, Lãnh Vũ Hiên chết tiệt muốn ném cô chấn động não à?

“Anh đang muốn làm như vậy!” Lãnh Vũ Hiên vừa nói vừa cởi áo vest, đồng thời tháo cà vạt màu xanh trên áo ra.

“Không phải muốn thít em chết đấy chứ?” Tiếu Trác nuốt nước bọt, có phần đề phòng nhìn chăm chăm vào cà vạt trong tay Lãnh Vũ Hiên.

Liếc Tiếu Trác vẫn còn căng thẳng một cái, Lãnh Vũ Hiên không thèm quan tâm đến ý của cô, đôi tay tiếp tục cởi cúc áo sơ mi.

“Anh muốn làm gì!?” Thấy Lãnh Vũ Hiên cởi hết phần trên lại cởi quần dài, Tiếu Trác không nén được rít lên.

“Chồng có thể làm gì với vợ?” Lãnh Vũ Hiên nude toàn thân hỏi lại.

“Anh đừng qua đây!” Tiếu Trác rít lên nhảy khỏi giường chạy tới cửa thư phòng.

“Sợ gì? Đêm đầu tiên chẳng phải khi kết hôn đã cho anh rồi ư?” Lãnh Vũ Hiên cười ranh mãnh vứt lại cô lên giường……

Khi ánh mặt trời vừa ló ra, Tiếu Trác liền tỉnh. Thấy Lãnh Vũ Hiên vẫn đang say giấc nồng, cô nhẹ nhàng bước khỏi giường, nhặt bộ lễ phục tối đã bị vò thành đống ôm vào người, bước ra khỏi phòng ngủ.

“Xem ra cuộc đọ sức phải đánh thắng đến cùng!” Cô thở dài trong lòng, nhặt quần áo bước vào vòi hoa sen nhà tắm phòng khách tầng một. Vốn cho rằng mình là kẻ thắng, dùng hôn nhân 1 năm cứu em gái và Tiếu Thị, còn lấy lại được di vật của mẹ. Nhưng nhân tính không bằng trời tính, cha dẫn đến cho cô là một tên lợi hại. Bây giờ cô cuối cùng cũng hiểu Chu Du năm đó vì sao mà tức chết, hóa ra mùi vị “hao binh tổn tướng” khó chịu thế này!

“Ôi——” Ngẩng đầu lên trời thở dài lần nữa, cô bước ra khỏi phòng tắm, liếc bộ lễ phục buổi tối nhăn nhúm thành một đống, có phần vui mừng ông ngoại và mọi người hôm qua đã nhét cả cô và hành lý cho Lãnh Vũ Hiển, nếu không hôm nay cô chỉ có cách mặc lại chiếc váy nhăn nhúm này. Nhặt lấy một chiếc áo len cao cổ và quần bò màu đen từ trong va li để thay, rồi lại đặt quần áo còn lại vào trong tủ, sau đó cô bắt đầu buồn chán đi lung tung khắp phòng. Khi bước vào phòng bếp, cô mở tủ lạnh không có lấy chút hy vọng, nhưng lại kinh ngạc bất ngờ —— tủ lạnh nhét đầy đồ ăn, đồ uống các loại. Quay đầu chăm chú nhìn toàn bộ tủ nồi niêu bát đũa, xem ra chồng cô đã sớm chuẩn bị đủ “lương thực”. Cái gọi là mọi việc lương thực đầu tiên, tâm động không bằng hành động, cô chưa gì bụng đói cồn cào lập tức lấy trứng gà, jăm bông, toast, và sữa tươi trong tủ lạnh “nổi lửa nấu ăn”, chưa tới 10 phút, một suất ăn sáng không thể coi thịnh soạn nhưng lại là món ăn ngon giàu dinh dưỡng nóng hổi trong khay mời chào cô thưởng thức.

Sau một hồi ăn như hổ đói, cô đem khay thức ăn vét sạch tới đáy đặt bồn rửa bát, sau đó lại đổ cốc sữa tươi, ngồi trên ghế sô fa trong phòng khách, mở ti vi, xem hết tin tức buổi sáng, Tiếu Trác đặt cốc rỗng xuống, cầm áo khoác ra ngoài.

“Hãy đưa tôi đến hiệu thuốc gần nhất.” Cô gọi taxi rời đi rất nhanh.

“A——” Lãnh Vũ Hiên đang trong giấc mộng giơ cánh tay quơ sang bên cạnh nhưng chỉ đập vào khoảng trống.

“Tiếu Trác!” Anh lập tức tỉnh ngủ, ngồi dậy, nhìn một nửa giường đã trống, tim thắt lại, vội vàng mặc quần áo xuống lầu tìm.

Va li hành lý anh để trong phòng khách đêm qua đã không còn thấy đâu, chẳng lẽ …… Chết tiệt! Cô lại lén lút chạy trốn rồi!

Đang nghĩ ra ngoài tim, anh vô tình thoáng thấy cốc sữa rỗng trên bàn, anh bước lên cần chiếc cố vào phòng bếp tìm, tuy vẫn chưa thấy bóng dáng Tiếu Trác, nhưng đĩa ăn đã dùng qua trong bồn rửa bát làm anh không nén được thở phào, suy nghĩ căng thẳng đã dịu xuống.

Xem ra cô chỉ đi ra ngoài thôi, nếu thực sự cô chạy trốn thì đã chẳng có tâm trạng đâu ăn sáng. Có lẽ cô cũng chuẩn bị cho mình một phần! Suy nghĩ này lại khiến anh vui vẻ hẳn lên, anh giống như đứa trẻ mở từng nồi, xem xem ở trong có phải giấu bữa ăn sáng Tiếu Trác chuẩn bị cho anh không, kết quả ——

“Ối!” nực cười thở dài, anh cam chịu lắc lắc đầu lẩm bẩm, “Sao mình có thể có loại ảo tưởng không thực tế nhỉ?” Anh cười, mở tủ lạnh lấy sữa tươi và trứng gà, nếu không làm chút đồ nhét vào bụng, anh chắc chắc sẽ bị đói chết mất.

Đột nhiên anh ngừng chiên trứng, tắt bếp ga, rón ra rón rén bước ra phòng khách tầng 1, nép vào cảnh cửa chú ý nghe……

“Hóa ra em ở đây!” Sau khi biết rõ nguồn gốc vừa phát ra âm thanh, anh đột nhiên mở cửa phòng nở nụ cười với người ở trong.

“Oái, anh tỉnh rồi à.” Tiếu Trác có phần ngạc nhiên nhìn Lãnh Vũ Hiên đang dựa trên khung cửa, khuôn mặt vẫn hơi ngái ngủ lại khiến cô cảm giác khó giải thích, tim đập nhanh. Nói ra buồn cười, tất cả những ký ức, 1 năm kết hôn trở lại, đây là lần tiên thấy bộ dạng Lãnh Vũ Hiên vừa ngủ dậy. Trước đây cho dù có “việc trên giường”, sau khi kết thúc anh cũng sẽ ra phòng khách hoặc ra ngoài, vì vậy trước kia cô chưa từng nhìn qua Lãnh Vũ Hiên như thế này.

“Em ra ngoài à?” Liếc áo khoác ở cuối giường, Lãnh Vũ Hiên nhướng mày hỏi.

“Uhm, ra ngoài đi dạo chút.” Cô hơi lúng túng thu lại ánh nhìn của mình, hết sức lơ đi sự thay đổi trong tim.

“Sao đặt hành lý ở đây? Phòng ngủ trên tầng mà.” Anh ngồi bên cạnh Tiếu Trác trên giường, kéo cô vào trong lòng, đôi tay không yên tháo tóc đuôi ngựa của cô.

“Anh khách khí quá, anh là chủ, em là khách, sao có thể không biết ngượng để anh nhường phòng ngủ chính cho em?” Tiếu Trác hết sức vạch rõ ranh giới giữa hai người.

“Em không thoải mái à?” Ban đầu muốn dạy một bài học cho Tiếu Trác vì dám cố ý khiêu chiến, sau khi thấy túi nilon thuốc đằng sau Tiếu Trác, vội vàng lấy trán mình sát vào trán Tiếu Trác thử nhiệt độ, “Nhiệt độ cơ thể rất bình thường mà.” Anh vừa nói vừa giơ tay lấy thuốc ra, “hình như không sốt, vậy đây không phải cảm —— từ “cúm” chưa nói ra, sắc mặt Lãnh Vũ Hiên đã chuyển thành tái mét, anh nắm chai thuốc trong tay, trợn mắt nhìn Tiếu Trác hét to: “Em ra ngoài là vì mua cái này?”

“Vâng, sao ạ?” Tiếu Trác vẻ mặt không hiểu nhìn Lãnh Vũ Hiên, thật không rõ vì sao anh ta có thể vô duyên vô cớ nổi nóng thế.

“Em vẫn luôn dùng nó?” kiểu coi như không của Tiếu Trác khiến Lãnh Vũ Hiên càng bực hơn.

“Không thể nào, bình thường chúng ta gần nhau cũng không nhiều, hơn nữa đa số anh đều sẽ phòng bị, vì vậy em không cần uống thường xuyên.” Tiếu Trác lời ngay nói thật.

“Vì sao” Anh hít sâu một hơi, cố gắng kiềm chế cơn phẫn nộ trong lòng, cắn răng hỏi, “Vì sao em phải uống thuốc tránh thai?”

“Anh thật buồn cười, em có thể hiểu anh đang cố ý tìm cách cãi nhau với em không? Uống thuốc tránh thai đương nhiên là để tránh thai. Trước kia anh dùng biện pháp phòng tránh em cũng không hỏi anh vì sao mà!” Thật không hiểu sao Lãnh Vũ Hiên thích khiêu chiến đến vậy, lẽ nào anh ta là Hitler đầu thai.

“Em! Ha!” Nghe lời oán trách loại ngôn ngữ sao hỏa* (ngôn ngữ lóng mà thanh niên trẻ hay dùng trên mạng), Lãnh Vũ Hiên không biết nên tiếp tục tức giận hay cười to một trận trước, “Anh hỏi em sao không muốn đứa con của anh?”

“Em tưởng đó là điểm duy nhất chúng ta có thể hiểu nhau, em không cho rằng loại tình trạng giữa chúng ta phù hợp cho một đứa trẻ xen vào, hơn nữa anh cũng nghĩ như vậy mà!” Cuộc hôn nhân sứt mẻ gây tổn thương lớn nhất tới trẻ con, cô tin thông minh như Lãnh Vũ Hiên nhất định càng hiểu hơn cô tình trạng hôn nhân của bọn họ là điều cấm kị nhất cho việc thêm một đứa trẻ.

“Chết tiệt! Em dựa vào cái gì mà cho rằng anh cũng có loại suy nghĩ quái đản như em?” Trong não người đàn bàn này có phải là hồ dán không nữa? Nếu đơn thuần chỉ vì báo thù, anh việc gì phải chết không buông cuộc hôn nhân này, anh hoàn toàn có thể trực tiếp hủy hoại Tiếu Thiên Hào và cô! Anh nhượng bộ nhiều đến vậy, cô lại tự cho rằng hôn nhân của hai người chỉ tiếp tục báo thù! Lãnh Vũ Hiên u ám liếc Tiếu Trác, ném thuốc tránh thai cô mua về xuống đất, dùng chân ra sức nghiền vỡ, “Đừng để anh nhìn thấy em dùng nó lần nữa, nếu không anh sẽ phá nát tất cả những thứ em quan tâm!”

“Ầm——” Âm thanh Lãnh Vũ Hiên đá cửa rời đi làm Tiếu Trác vẫn còn ngẩn người bừng tỉnh. Cô ấn ấn huyệt thái dương, nhặt chai thuốc tránh thai bị Lãnh Vũ Hiên nghiền vỡ lên vứt vào thùng rác, cô mệt mỏi quăng người lên giường, sao bây giờ cô không nhìn thấu Lãnh Vũ Hiên chứ, một năm trước cô có thể phán đoán cực kỳ chính xác mỗi một ý đồ hành vi của Lãnh Vũ Hiên, nhưng hiện tại cô lại hoàn toàn đoán không ra bước tiếp theo Lãnh Vũ Hiên muốn làm gì. Do lòng cô rối loạn, hay Lãnh Vũ Hiên đã thay đổi rồi?

Thở dài một hơi, tình hình đã càng ngày càng mất kiểm soát. Sợ cô không chỉ “hao binh tổn tướng”, tương lai không lâu sau cô rất có thể phải noi theo chính phủ nhà Thanh “Bên bị hại bồi thường.”

Chọn tập
Bình luận
× sticky