“Làm sao bây giờ? Ta tìm không được chàng.” Trong gió mang theo tiếng tiêu, nức nức nở nở, như khóc như tố. Nữ tử trang dung tinh xảo khóc đỏ một đôi mắt hoa đào “Ba trăm năm rồi, ta tìm từng chỗ một, vẫn không thấy chàng. Có phải chàng không cần ta nữa không?”
Tang Mạch kéo nàng vào lòng, nhẹ vỗ về lưng nàng “Không có chuyện đó đâu. Các ngươi chỉ là còn chưa chạm mặt nhau mà thôi.”
“Vậy sao?” Trang Phi ngẩng đầu lên ngóng chờ “Tam lang đang đợi ta?”
“Đúng vậy, hắn đang đợi ngươi. Ngày trước hắn thích ngươi như vậy kia mà.” Tang Mạch buồn cười, lau nước mắt cho nàng, giống như đang dỗ dành nữ hài nhỏ tuổi. Thực sự là, bình thường hỉ hả làm ra vẻ tỷ tỷ, kết quả là ai chiếu cố ai đây?
Ba trăm năm qua, không biết đã nghe nữ nhân này lải nhải bao nhiêu lần, có một số có thể nói ngược lại “Năm ấy, ngươi mười sáu tuổi, cùng muội muội và mẫu thân đi dâng hương, ở thiền phòng của Quốc An tự gặp phải hắn cải trang đi tuần. Ngươi làm rớt một cái vòng vàng, hắn nhặt lên giúp ngươi, ngươi lần đầu tiên phát hiện hóa ra cây trúc trong Quốc An tự dáng vẻ cũng rất đẹp.”
“Ha ha ha ha….” Nữ tử trong ngực nín khóc mỉm cười, thùy hạ con mắt, cắn môi thấp giọng bổ sung “Chàng còn khen váy của ta đẹp, cái váy đó rõ ràng mặc cũ cả ra rồi, ta còn quấn lấy mẫu thân đòi cái mới.”
“Đúng đúng đúng, kỳ thực hắn khen là ngươi, cũng không phải cái váy.”
Tang Mạch một câu nói toạc ra hạnh phúc của nàng, Trang Phi có hơi đỏ mặt, xoay người bay lên trên mái nhà cao cao, bao quát ngọn đèn vạn nhà dưới chân “Nghe nói phải vào cung, ta còn không vui ý. Kết quả… lúc vén khăn hồng lên, lại là chàng. Hù chết người ta, lúc trước cũng không nói rõ ràng, ta tưởng chàng chỉ là một thư sinh, không ngờ tới lại có thân phận như thế. Có điều chàng thực sự không giống hoàng đế mà, ta cũng không muốn để chàng làm hoàng đế, bận cả ngày cả đêm, đến bữa cơm cũng không quan tâm. Làm phu thê bình thường, cùng nhau ăn cơm, không có việc gì thì bàn chút về chuyện con cái, ngẫm về tương lai, vậy là tốt rồi. Ngươi nói có đúng không?”
Tang Mạch còn chưa mở miệng, nàng đã tự trả lời “Tam lang nói, muốn ở ngoài cung làm một tiểu trạch cho ta, có hai ba gian phòng, một tiểu viện, sát vách còn có hàng xóm. Hai người chúng ta ở đó, mùa đông ngắm tuyết, mùa hè ngắm sao, mùa xuân trồng vài cây hoa, mùa thu thì ra ngoài phơi nắng đếm lá rơi. Thật tốt. Aii, chàng là vua một nước để làm gì, việc này chỉ có thể nói nói vậy mà thôi.”
“Chàng cũng cho ta nhiều thứ như vậy, y phục không phải mặc cũ, mà là xếp đống trong tủ đến cũ đi. Đồ trang sức cũng vậy, lúc trước bảo bối chỉ có một cái vòng vàng, sau đó a, vòng tay nhiều tới mức toàn bộ hai cánh tay cũng đeo không hết. Nhẫn, khuyên tai, trâm cài… vàng, bạc, mã não, từng thứ từng thứ đưa tới, cũng không phải là ăn vào bụng được, dùng đâu cho hết.”
“Sinh nhật ta, chàng còn viết một ca khúc cho ta, tập luyện ca vũ, thực náo nhiệt…”
Nàng không ngừng tự lẩm bẩm, nghê thường vũ y trên ca thai (sân khấu) trong thủy tạ, lúc bắt đầu ngày hội ở ngoài cung có bắn pháo hoa, đêm lạnh cộng ẩm (cùng uống) một hồ rượu mai tử… Tam lang của nàng yêu nàng, nàng cũng yêu tam lang của nàng. Ba trăm năm trước kiêm điệp tình thâm* khiến nàng hết lần này tới lần khác quanh quẩn khắp nhân gian đau khổ tìm kiếm không có mục đích.
Nàng vì nhớ lại chuyện cũ mà nở một nụ cười tươi sáng đủ khiến bầu trời đầy sao buồn bã thất sắc, Tang Mạch đứng cạnh nàng, lặng lẽ không nói.
Tinh thần ngẩn ngơ mà về nhà, còn chưa vào cửa đã có thể nghe được tiếng cười nói bên trong. Không Hoa đứng ở trước bàn đề bút vẽ tranh, Nam Phong ở bên cạnh hắn, vừa mài mực vừa thò đầu xem. Hai người nói chuyện cứ ngươi một lời ta một tiếng, việc vặt trong thư quán Nam Phong làm việc, chuyện Không Hoa nghe được thấy được ven đường, lan man vô tận. Thu qua đông tới, trên cây cổ thụ trong viện lá vàng không ngừng rơi xuống, làm nổi bật mùi mực yếu ớt trong phòng.
Tang Mạch dựa ở trước cửa sổ, thấy bồn thủy tiên trên án thư, nhớ ra Không Hoa cùng Nam Phong mua về từ trên phố, đến cành lá còn chẳng nẩy nở, uổng phí, dáng vẻ như củ tỏi.
Lúc hắn cầm bút luôn luôn cầm rất cao, cổ tay phất nhẹ, tư thái thanh thản. Vì vậy đầu bút lông lướt qua cũng thoải mái tự nhiên hơn người khác, dưới ngòi bút muôn hình vạn trang. Hiện nay hắn đang vẽ là một cành mai già, cành nhánh uốn quanh, đóa hoa tỉ mỉ đan xen. Cố tình đếm một chút, vừa vặn tám mươi mốt đóa, chính là một cửu cửu tiêu hàn đồ**. Lúc này Đông chí đang tới, quả là đúng lúc.
Tấn vương điện hạ chính là săn sóc chu đáo lại khiến người khác vui, vô ái vô dục như thế.
Người trong phòng trong lúc đàm tiếu nghiêng đầu nhìn sang, vì vậy bút trong tay liền ngừng “Tang huynh đã về.”
Tang Mạch không có dự định vào cửa, cách cửa sổ nói lời xã giao với hắn “Đúng vậy, sợ một khi không lưu ý ngươi sẽ ăn mất Nam Phong nhà chúng ta.”
Người bên kia cong lên khóe miệng trông như hồ ly, một đôi nhãn đồng màu mực sáng tới lóa mắt.
Đông chí hàng năm, ngày này phải kính thiên tế tổ quỳ lạy phụ mẫu. Nhìn ra ngoại ô xa xa thành đông có một mảnh khói lửa, ngoài ba dặm cũng có thể ngửi được mùi giấy tích bạc***. Đám cô hồn dã quỷ từng gặp trong chợ quỷ ăn mặc bộ đồ mới chỉnh tề đi ra từ chỗ sâu trong sương mù, dầu mỡ bên mép bóng nhẫy lóe sáng, túi tiền trong tay áo nặng trịch, còn leng keng rung động. Bởi vì nhớ thương con cháu người nhà nên vứt bỏ cơ hội tái thế làm người, phiêu bạt khắp thiên hạ, ngày này, rốt cuộc có thể hảo hảo hưởng phúc, cho dù chính mình cũng không nhớ rõ người ở trước tấm bia đá là con cháu hiếu thuận đời thứ mấy rồi.
Tang Mạch đứng rất xa, người đi qua qua đi lại bên cạnh. Phàm nhân mang theo vợ con cùng hộp thức ăn, quỷ hồn nghênh ngang nước bọt chảy tí tách.
“Sao ngươi không đi hưởng thụ đồ cúng?” Không Hoa đi ra từ chỗ nào đó, quần áo đen tinh khiết có ánh sáng nhạt lóe ra, là bạc vụn trên giấy tích bạc.
Tang Mạch phủi hộ khói bụi trên đầu vai hắn, đáp theo sự thực “Ta một là chưa lấy vợ, hai là không có con cháu, còn ai nhớ tới đây?”
“Vậy huynh đệ đâu? Dù gì thì cũng phải có cháu trai cháu gái chứ?” Hắn nhớ rõ người này còn có đệ muội mà.
Tang Mạch cười cười, lực đạo trong tay càng mạnh thêm “Tam đệ ta so với ta có tiền đồ hơn, thi đạt được một công danh, đáng tiếc hắn không nhận ta.”
Kỳ thực cũng không thể nói là thương tâm hay không thương tâm, lúc bảy tuổi hắn tiến cung thì tam đệ bất quá mới chỉ là một hài nhi khóc oa oa, mẹ kế đề phòng hắn ‘dụng tâm hiểm ác’, chưa từng để hắn bế một lần, còn nói tới tình huynh đệ gì? Cũng từng gặp qua một lần bên cạnh cửa tửu lâu, y đang cùng một đám đồng môn đàm văn luận đạo, khuôn mặt cử chỉ cực kỳ giống phụ thân, liếc mắt là biết huynh đệ của mình không sai. Y mới bảy tuổi, tâm cao khí ngạo, chí hướng rộng lớn, tràn đầy vẻ mặt là huyễn tưởng non nớt muốn cách tân trừ tệ, khiến mình ngồi trong góc bất giác già nua. Hai năm sau, y thi đậu tiến sĩ, làm rạng rỡ tổ tông, ngày ngày lên triều đều có thể thấy phụ thân mặt mày hồng hào. Tam đệ theo một đám người mới trên quan trường tới trước mặt mình, chắp tay thi lễ, cung kính cúi đầu, gọi hắn ‘Tang đại nhân’, trên mặt pha lẫn khinh bỉ, căm ghét cùng sợ hãi. Bản thân cũng có thể đoán được y đang suy nghĩ cái gì, không có công danh, không có công trạng thậm chí quan hàm cũng thấp, nhưng tay cầm quyền hành kinh thiên, nắm trong tay sinh tử của đủ loại quan lại, là một con chó dương nanh múa vuốt của Tấn vương phủ. Lời đồn trong triều sợ rằng đã truyền hết tới tai y : vị Tang đại nhân kia, đâu phải là họ Tang (桑)? Rõ ràng là tang tóc (丧) thì có! Chỉ cần hắn bước tới cửa nhà ngươi, không phải tang đức (nguy hại) thì cũng là tang mệnh (chết).Yêu nghiệt xuất hết, đất nước tương vong a. Tam đệ hắn một thân chính khí, phẩm tính cao thượng có thể nào cam nguyện có một ca ca như vậy? Quả nhiên, từ đó về sau trong tấu chương kết tội mình nhiều lần đều có tên y, mỗi lần đều là nét chữ cứng cáp kim câu thiết hoa, hận không thể đâm thẳng vào tim.
Bên tai truyền đến tiếng khóc trầm trầm thống khổ của nữ nhân, trên đường nhỏ có nam nữ mặc đồ tang bạch sắc tốp năm tốp ba đi tới, có cờ chiêu linh, có rải tiền giấy dọc theo đường đi. Nữ nhân trẻ tuổi đi đầu bê một linh vị khóc tới thương tâm gần chết, phải dựa vào người khác đỡ nàng đi.
Nghe được những tiếng khuyên giải an ủi gián đoạn của mọi người “Đừng thương tâm nữa, nhớ tới hài tử trong bụng.” Nữ nhân vẫn chỉ khóc, tiếng khóc ai oán tới mức như khói xanh méo mó tiêu tán trong không trung.
Tang Mạch biết nàng là ai, ba tháng trước thấy nàng một thân y phục đỏ rực xuất giá, không ngờ tới, hỉ phục còn chưa cũ, đã thay một thân tang phục.
“Ấu niên tang phụ, thanh niên tang phu, hài tử trong bụng nàng cũng không giữ được lâu.” Không Hoa theo đường nhìn của Tang Mạch, lãnh khốc nói ra khổ cực cả đời của nàng.
Tang Mạch không để ý, từ trong tay áo lấy ra một cái kim tỏa**** cỡ hạt đậu, trống rỗng ở giữa, tựa hồ có tiểu thiết châu, bên ngoài lấy dây hồng thắt lại, cầm trong tay ‘đinh đinh’ rung động.
Không Hoa liếc mắt nhận ra vật ấy: ‘Oán linh’ (chuông oán). Oan hồn ngày đêm khóc hận ngưng tiếng tụ lại thành hình là Oán linh, oán niệm càng sâu thì tiếng chuông càng thêm thanh thúy, chạy thẳng vài dặm, quỷ chúng đạo hạnh kém cỏi nơi sơn dã nghe thấy thì như ma âm xuyên não, còn sợ trốn không kịp, dùng cho phục sinh trừ tà. Chỉ là nếu không có đau đớn khắc cốt ghi tâm, cũng không cách nào có được oán khí sâu như vậy, không biết Diễm quỷ lấy đâu ra vật này.
“Lấy ở chỗ nhị ca ngươi.” Tang Mạch như thể hiểu rõ nghi vấn của hắn, thẳng thắn nói ra sự thật “Nhân ảnh của ta cũng không phải là làm không công.”
Dứt lời, bay nhẹ qua bên người nữ nhân kia, lúc trở về thì trong tay đã không còn thấy Oán linh lúc trước nữa.
Không Hoa thêm hăng hái nhìn đội ngũ đưa tang càng lúc đi càng xa “Ngươi còn có bao nhiêu chuyện giấu ta?”
Tang Mạch lắc lắc tay áo, phi thân rời đi “Không liên quan tới ngươi.”
Nửa đêm, bốn bề vắng lặng, lặng lẽ ở một góc sau viện nổi lên ngọn lửa nhỏ, đem giấy tích bạc rách nát ban ngày người qua đường lưu lại ven đường cẩn thận gấp thành hình nguyên bảo, sau đó đốt từng cái một, vụn bạc bay trong không trung lay lay lắt lắt rơi xuống đầu vai, cũng lười phủi đi, mang theo mùi khói kỳ thực cũng rất dễ chịu.
Nếu không ai nhớ, vậy thì tự nhớ, không ai tế tự cúng bái cũng không sao, tự mình đốt cho mình cũng vậy, chẳng qua là bắt chước kiểu dáng, kém một chút xíu cũng không sao. Mấy tờ giấy mỏng rất nhanh biến thành tro tàn, quả nhiên, cũng không phải cho mình dùng, một chút nhớ mong cũng chưa từng cảm giác được, hàng năm đều là như vậy, vẫn cứ khăng khăng không từ bỏ ý định, thực sự là… Thở dài một tiếng, Tang Mạch vỗ vỗ tay, đứng dậy, quay đầu lại, thấy Không Hoa chẳng biết đã đứng đó từ bao giờ.
“Muốn cười thì cứ cười đi, dù sao ngươi cũng chẳng phải người phúc hậu gì.”
Hắc y nam nhân đứng trầm mặc, một lát sau, từ cái bát trong tay múc ra hồn đồn*****, đem cái thìa đưa tới bên miệng Tang Mạch “Nam Phong làm đấy, quy củ của nhân gian, đêm Đông chí phải ăn hồn đồn, để lâu sẽ lạnh.”
Tang Mạch cảm thấy cười không nổi, dùng hết khí lực cũng không thể tiếp tục cong được khóe miệng lên, thực sự là xấu xí a.
***
*Kiêm điệp tình thâm: thời cổ đại có loài chim tên là kiêm điệp, con trống có cánh trái, con mái có cánh phải, phải sát cánh vào nhau thì mới cùng bay được, kiêm điệp được gọi là chim liền cánh, dùng để chỉ phu phụ tình cảm sâu nặng, ân ái vĩnh cửu.
**Cửu cửu tiêu hàn đồ: Từ Đông chí trở đi là tiến vào ‘cửu’, dân gian có tập tục vẽ ‘cửu cửu tiêu hàn đồ’, tiêu hàn đồ là ghi chép ‘lịch ngày’ khí trời âm tình sau khi tiến vào ‘cửu’, mọi người trông mong vào nó để đoán năm sau sung túc hay thiếu thốn, là một loại lịch ngày rất có đặc sắc truyền thống, đẹp. Nó tổng cộng có chín chín tám mươi mốt đơn vị, cho nên mới gọi là ‘cửu cửu tiêu hàn đồ’. Tính từ ngày Đông chí, cứ chín ngày là một đơn nguyên, chín cái là chín ngày, tới chín chín tám mốt ngày, mùa đông sẽ qua.