Cô cựa mình trong giấc ngủ. Cô cảm thấy bối rối, mí mắt cô giật liên tục. Cô cố nhớ lại những chuyện xảy ra với mình nhưng cô không thể. Cô mở mắt ra và nằm lặng lẽ.
Sự yên tĩnh ấy không kéo dài được lâu. Đột nhiên, mắt cô mở to, cô không thể nhớ ra những điều làm mình lo lắng, không nhớ bất kì điều gì cả! Mọi thứ hoàn toàn trống rỗng!
Cố gắng giữ mình tránh xa cảm giác hoảng sợ một cách khó khăn, cô cố nhớ lại một điều gì đó, dù chỉ là một chi tiết nhỏ nhất, nhưng vô ích. Cô thậm chí không thể nhớ nổi tên của chính mình!
Cô nhìn xung quanh, những bức tường màu hồng quá xa lạ đối với cô; cô không nhận ra chúng. Cô khóc, gắng gượng ngồi dậy và cô phát hiện ra mình hầu như không còn một tí sức lực nào để nhấc đầu ra khỏi gối.
Nhưng cô không ở một mình. Phát hiện cô khóc, một người phụ nữ mập mạp trong trang phục y tá bước nhanh đến bên giường cô. “Tôi thấy cô đã quay trở lại với chúng tôi,” Bà ta nói nhẹ nhàng, bình tĩnh.
Nhưng người phụ nữ trẻ nằm trên giường lại không thể bình tĩnh. “A… ai…? Ở đâu…? Tôi không biết tôi đang ở đâu và tôi là ai,” cô thì thầm, giọng cô thật sự hoảng loạn.
Ngay lập tức, bác sĩ đã có mặt ở đó, ở trong phòng, cùng với họ.
Sau đó là lúc người phụ nữ trẻ bối rối vì sự kiểm tra và những câu hỏi của vị khách mặc áo blouse trắng, thuốc an thần và một thế giới lờ mờ, vô định.
Người y tá đang chăm sóc các vết thương và các vết thâm tím cho cô nhưng cô vẫn không thể nhớ được bà ta là ai. Cô đã bị mất trí nhớ.
Hơn thế nữa, cô còn thấy hai người đàn ông trong trang phục đắt tiền trong phòng cô. Họ thường xuyên gọi tên cô. Một người cao lớn, khoảng trên 40 tuổi và có vẻ ông ta là một bác sĩ. Ông ta thỉnh thoảng đến phòng cô, chiếu ánh sáng vào mắt cô trong khi hỏi cô vài câu hỏi để xác định tình trạng sức khỏe của cô. Nhưng không biết do những chuyện đã xảy ra với mình hay do liều thuốc an thần mạnh đã có tác dụng mà cô từ từ trôi vào giấc ngủ giữa cuộc nói chuyện.
Người đàn ông kia đến thăm cô thì trẻ hơn người đàn ông này khoảng mười tuổi. Anh ta cỡ 35 hay 36 tuổi gì đó, cũng cao lớn. Anh ta không đặt bất kì câu hỏi nào. Nhưng thay vào đó, anh ta đến và ngồi cạnh cô, thỉnh thoảng nói chuyện hay chỉ đơn giản là ngồi im lặng bên giường cô.
Nhiều ngày trôi qua mà cô vẫn không nhận biết được gì nhiều. Họ gọi cô là Claire; cô nghĩ chắc hẳn có ai đó biết cô và nói cho họ cô là ai. Cô lờ mờ nhớ lại những khoảnh khắc hoảng loạn, gần như là kích động. Cô có một kí ức mơ hồ về việc bị dời từ phòng này sang phòng khác và sau đó là bị chuyển từ bệnh viện này sang một bệnh viện hoàn toàn khác và cuối cùng là cô ở trong một không gian đầy y tá và những khuôn mặt xa lạ, cô thậm chí không nhận ra vị bác sĩ và người đàn ông luôn đến thăm mình.
Một buổi sáng, cô tỉnh dậy và đây là lần đầu tiên cô cảm thấy không bị những cơn buồn ngủ cuốn đi một lần nữa. Lần này cô vẫn tỉnh táo. Trong khi cô vẫn không nhớ lại được gì và đầu cô vẫn mụ mẫm thì cơ thể cô đã cảm thấy khỏe hơn và bớt đau hơn.
“Tôi đang ở đâu thế này?” Cô hỏi người y tá ngay khi cô ta bước vào kiểm tra.
“Roseland” Cô y tá trả lời ngay. Và nhận ra một tí thông tin như thế chẳng có ý nghĩa gì với cô gái đó hết, cô tiếp: “Đây là một bệnh viện tư nhân. Cô được chuyển đến đây cách đây hai ngày và cô đang được chữa trị.”
“Tên của tôi là Claire?”
“Claire Farley,” cô y tá đáp không do dự.
“Chuyện gì đã xảy ra với tôi vậy? Làm thế nào…?”
“Cô gặp tai nạn giao thông. Cô bị thương nghiêm trọng và đã hôn mê trong một thời gian ngắn, nhưng mọi việc đã qua và không còn gì nguy hiểm đến tính mạng của cô nữa. Cô có một vài mũi khâu ở đùi bên phải và vài vết trầy xước ở cánh tay nhưng không cần phải khâu, và một vài cơ bị chấn thương nhưng,” cô y tá thêm vào một nụ cười trấn an, “không có gãy xương.”
“Đầu tôi vẫn ổn chứ?” Claire hỏi, cảm giác hoảng loạn tăng cao nhưng cô đã kiểm soát được và giữ cho mình được bình tĩnh. “Tôi không thể nhớ được…”
“Đầu cô vẫn ổn,” cô y tá nhanh chóng làm cô yên tâm. “Chúng tôi đã kiểm tra, chụp X quang và nhận thấy rằng cô bị một cú va đập mạnh khi rơi xuống. Nhưng tôi có thể hứa là cô không bị một vết thương vĩnh viễn nào.”
“Nhưng tôi không thể nhớ được mình là ai.” Một chút sợ hãi đã len vào giọng nói của cô.
“Hãy thư giãn nào,” cô ý tá dỗ dành, “Tôi là Beth Orchard. Như tôi đã nói, cô đã hôn mê trong một thời gian ngắn và đầu cô quyết định là nó muốn nghỉ ngơi. Bây giờ cô càng sớm bắt đầu nghỉ ngơi thì kí ức của cô sẽ càng sớm quay trở lại. Nào, bây giờ tôi có thể làm gì được cho cô đây?”
Claire nhìn xung quanh. Có một lọ hoa rất đẹp ở góc phòng, một bó hoa nhỏ khác ở trên cái bàn cạnh giường cô, cộng thêm một giỏ trái cây. “Tôi dường như đã có mọi thứ,” Cô trả lời, và muốn đặt nhiều câu hỏi nữa nhưng không biết làm sao khi mà cô cảm thấy mình chẳng còn một chút năng lượng nào.
Beth Orchard rời đi, và Claire bắt đầu trải qua những cảm xúc kích động đang tăng cao khi mọi thứ chỉ là những bức tường gạch trống rỗng mà cô không thể bước qua. Cô cố đẩy và đẩy nhưng không có gì ở đó cả.
“Claire Farley,” cô nói thành tiếng, đấu tranh để lấy lại sự bình tĩnh, nhưng cái tên dường như quá xa lạ với đầu lưỡi của cô.
Tuy nhiên, chỉ khi sự hoảng loạn bắt đầu tăng cao một lần nữa thì cánh cửa mở ra và bác sĩ Phipps bước vào. Mặc dầu ông là một chuyên gia phẫu thuật nhưng cô lờ mờ nhớ ra các nhân viên y tá đã kính trọng gọi ông là ngài Phipps. “Đầu cô thế nào rồi?” ông ấy hỏi, bước đến giường cô và đưa mắt nhìn cô một cách một cách chuyên nghiệp.
“Mọi thứ đều trống rỗng, không có ánh sáng, không có gì ở đó cả,” Cô trả lời.
“Cô cần nghỉ ngơi,” ông ấy nói một cách tự tin. “Y tá Orchard đã nói như vậy.”
“Hãy cố không lo lắng,” Ngài Phipps đề nghị.
“Bao lâu? Mất bao lâu tôi mới có thể lấy lại kí ức của mình?” Claire lo lắng hỏi, và quan trọng hơn, “Tôi có thể lấy lại nó chứ?”
“Nó có thể trở lại bất cứ lúc nào,” ông ấy trả lời. “Nếu nó chỉ đơn thuần là một cú va chạm vào đầu thì kí ức của cô có thể quay trở lại trong vài ngày hoặc vài tuần tới hoặc có thể nhiều hơn. Cô chỉ cần nghỉ ngơi và…”
“Nếu?” Claire chất vấn, nhận ra mình đủ tỉnh táo để biết nhiều hơn. “Ý ông là tình trạng của tôi có thể nghiêm trọng hơn so với một cú va chạm bình thường vào đầu.”
Ông ấy ngập ngừng trong giây lát, rồi cho cô một câu trả lời thẳng thắng.”Thỉnh thoảng khi một người phải chịu đựng một sự căng thẳng tinh thần tột độ đến mức không thể chịu đựng hơn được nữa, não của họ sẽ quyết định đâu là đủ và sẽ tống khứ mọi thứ trong một thời gian ngắn.”
“Ông nghĩ điều đó có thể đã xảy ra với tôi?”
“Có thể hai cái cùng xảy ra, cú va đập mạnh vào đầu của cô và sự tổn thương tinh thần, theo lời khai của nhân chứng thì cô đã có một cuộc tranh cãi khi đang di chuyển trên đường, nhưng tôi tin trong giai đoạn này thì tai nạn là thủ phạm.”
Claire chấp nhận điều đó. Cô không có sự lựa chọn nào khác. Ngài Phipps là một người tài giỏi và cô tin ông ấy. “Gia đình của tôi?” cô hỏi. “Họ biết tôi đang ở đây?” Ông ấy không trả lời. “Tôi có một gia đình? Hay không?”
“Khi tôi nói cô cần nghỉ ngơi, ý của tôi là,” ông ấy cười. “Hãy để não của cô được thư giãn.”
Đột nhiên cô cảm thấy kiệt sức, mọi lo lắng trong cô đã dịu lại. “Đúng vậy,” Cô đồng ý và nhắm mắt lại.
Cô không biết mình đã ngủ được bao lâu rồi, nhưng khi tỉnh dậy cô thấy mình chỉ có một mình. Cô cảm thấy lo lắng băn khoăn và mệt mỏi khủng khiếp nữa. Cô nhìn xuống bàn tay phải đang đặt trên giường và nhận thấy, khá bất ngờ, rằng trong khi các ngón tay của cô mảnh mai, thực tế là khá đẹp thì các móng tay đáng lẽ phải dài ra trong khi cô ở bệnh viện. Có lẽ họ đã cắt tỉa nó cho cô.
Hy vọng bắt đầu lấp đầy trong cô rằng kí ức của cô có thể sớm quay trở lại, bởi vì, theo một cách nào đó, cô nhớ đã lâu lắm rồi mình không chăm sóc móng tay.
Cô tiếp tục nâng bàn tay trái của mình từ dưới lên để kiểm tra và với một sự ngạc nhiên không thể tin được, cô thấy mình đang đeo một chiếc nhẫn kim cương cực kì xinh đẹp trên ngón áp út. Cô đã đính hôn! Đính hôn rồi kết hôn!
Với ai? Không phải là với người đàn ông cao lớn có mái tóc đen kia chứ? Cô lờ mờ nhớ ra anh ta đã ngồi bên cạnh giường mình hôm qua – và hôm trước nữa?
Cô bắt đầu hoang mang trở lại, cô cuống cuồng nhìn xung quanh, tìm cái chuông để gọi y tá. Nhưng trước khi làm vậy, cô cố gắng giữ lại một chút bình tĩnh và nghĩ các nhân viên y tá chắc hẳn có nhiều việc khác cần phải làm hơn là xông vào đây, nắm lấy tay cô và nói không sao, không sao.
Sự hoang mang tiếp tục tăng cao khi cô không thể nhớ mình đã từng đính hôn. Không thể nhớ một điều gì cả. Giả sử cô không bao giờ lấy lại được trí nhớ của mình thì sao?
Trong khi cô đang có một khoảng thời gian khó khăn để trấn áp sự thôi thúc phải nhấn chuông thì cô nghe thấy tiếng một ai đó đang đứng trước cửa phòng. Một giây sau, người đó bước vào. Cô cảm thấy nhẹ nhàng, cô có thể có một vị khách mà sẽ làm cô bớt hoang mang hơn, nhưng ý nghĩ đó nhanh chóng biến đi khi cô nhận ra người đó chính là người đàn ông cao lớn, tóc đen, người mà cô nghĩ mình đã đính hôn cùng.
“Anh đáng sợ lắm à?” Anh ta hỏi, bước đến giường cô chỉ với một vài bước chân dài, khiến cô nhận ra rằng chắc cô đã trông cực kì sợ hãi. Anh ta cười, và cô bắt đầu phản ứng tốt hơn.
“Tôi… tôi đã đính hôn với anh à?” cô hỏi.
Anh ta mang một cái ghế lại gần giường cô và ngồi xuống bên cạnh cô.
“Chính anh đã đeo nó vào tay em,” anh trả lời từ tốn.
Cô nhìn anh chằm chằm. Đính hôn với anh nghĩa là cô yêu anh nhưng cô không cảm thấy tí gì khi nhìn anh, ngoại trừ cảm giác thoải mái khi anh chào cô bằng một nụ hôn. “Tôi không biết tên của anh,” cô nói với anh. Anh có một đôi mắt màu xám và cô dường như không thể thôi nhìn anh.
“Tye,” anh nói, và với một nụ cười tươi, “Cho phép anh giới thiệu về mình, anh là Tyerus Kershaw.”
Cô thấy mình đang cười. “Em nghĩ em có thể đã thích anh,” cô nói mà không suy nghĩ và nhanh chóng nhận ra. Ôi, người đàn ông tội nghiệp. Anh muốn cô yêu anh, không phải là thích anh. “Tôi xin lỗi,” Cô lập tức xin lỗi. “Tôi không biết gì nhiều, mặc dầu…” Cô ngập ngừng.
“Em không nhớ được một vài điều gì à?” Đột nhiên anh trở nên nghiêm túc, gần như là lạnh lùng.
Cô lắc đầu. “Hôm nay là lần đầu tiên em để ý thấy bàn tay mình. Móng tay của em đã được cắt. Em có cảm giác, thực tế là em chắc chắn mình không cắt chúng. Em-” Cô đột ngột ngừng lại khi cô chợt nhận ra một điều gì khác. “Em không biết mình trông như thế nào.” Cô hổn hển nói. Và nhìn anh tha thiết, “Em trông như thế nào?” cô liền hỏi.
Miệng anh cong lên. “Em đẹp,” anh bảo đảm với cô. “Khá đẹp.”
“Có phải anh nói vậy vì anh đã đính hôn với em và vì vẻ đẹp là ở trong mắt của người nhìn?” lần này cô không đợi anh trả lời, cô cần một thứ gì đó để biết mình trông như thế nào. “Ở đây có gương không?”
Để trả lời, anh rời khỏi ghế và đi đến mở cửa căn phòng tắm nhỏ bên cạnh. “Bác sĩ của em bảo anh chiều nay ông ta muốn em rời khỏi giường một chút,”
Anh thông báo và quay trở lại, trong khi cô nhận thấy anh chắc hẳn đã gặp ngài Phipps rất thường xuyên. Tye cúi xuống, kéo tấm mền ra, cố không chạm vào những vết thương trên người cô, bồng cô một cách nhẹ nhàng lên tay mình. “Chúng ta sẽ làm một cuộc thử nghiệm nho nhỏ,” anh nói một cách bí ẩn.
Cô đỏ mặt khi cô nhìn người đàn ông xa lạ mà cô đã đính hôn, mang cô vào phòng tắm và xoay người để cô có thể nhìn thấy mình trong cái gương trên chậu rửa.
“Anh nói – đẹp,” cô vừa từ tốn nhận xét, vừa quan sát cô gái có mái tóc vàng, đôi mắt xanh và một nước da mịn màng.
“Cũng như những vết xước, vết trầy và những cơ bắp bị tổn thương nặng, toàn bộ cơ thể em đang bị chấn thương đấy, vì thế hãy bỏ những thứ đó ra khỏi cái đầu đáng thương của em,” Tye trả lời. “Giờ em đẹp và em sẽ hoàn toàn kinh ngạc khi em lấy lại sắc diện tự nhiên của mình.
Cô nhìn hình ảnh của mình và khuôn mặt của anh. Sắc diện tự nhiên hơn ư? Anh đã nhìn thấy cô đỏ mặt rồi chăng? Anh có một cái miệng hấp dẫn, cô quan sát rồi vội vàng quay đi chỗ khác. Cô đã đính hôn với anh, vì thế chắc họ đã hôn nhau. Màu sắc đỏ ấm áp bao phủ mặt cô một lần nữa khi cô nghĩ đến điều đó.
Cô vuốt những ngón tay lo lắng vào mái tóc vàng hoe của mình. “Em muốn quay trở lại giường!” cô bất ngờ nói. Cô cảm thấy xấu hổ, run rẩy, gần như muốn khóc.
Anh nhìn xuống cô và để ý thấy hai má đỏ bừng của cô, cô biết. “Hãy thư giãn nào,” anh thân mật bảo cô, nhẹ nhàng mang cô trở lại giường. “Bây giờ mọi thứ với em chỉ hơi rối rắm một chút thôi. Rồi nó sẽ tốt hơn, anh hứa.” Anh cam đoan với cô khi anh phủ tấm chăn lên người cô.
“Có phải em luôn cảm thấy xấu hổ với…” cô hỏi, và, làn sóng hoảng loạn bắt đầu tấn công cô lần nữa, “Em thậm chí không biết rằng – liệu em có bao giờ xấu hổ với anh!” cô kêu lên. “Em nên thoải mái với anh?”
“Tại sao em lại nên? Trong khi em đang hồi phục, anh chắc là anh một người hoàn toàn xa lạ đối với em.”
Claire tìm thấy một nụ cười sau đó. “Cảm ơn vì đã hiểu em.”
Anh lại cười. “Em thật đáng yêu,” anh nói, và cô đột nhiên phát hiện ra rằng cô đã thật sự cảm thấy thoải mái với anh.
Cô ngáp nhẹ. “Dạo này, em dường như không thể giữ mắt mình mở lâu hơn mười phút,” cô xin lỗi.
“Đó là một gợi ý tuyệt vời,” anh trêu, “Anh sẽ đến văn phòng và làm cho xong một số việc.”
Anh đã đi. Anh đi mà không hôn chào tạm biệt cô, hay thậm chí là một cái hôn vội vào má. Cô rất biết ơn anh vì điều đó. Anh là một người đàn ông xa lạ tuyệt vời của cô.
Cô nhận ra Tye Kershaw làm mình xáo trộn rất nhiều. Cô đã nằm trên giường với một cái đầu trống rỗng, vậy mà chỉ sau mười phút ở cùng anh, cô đã đi từ e thẹn đến căng thẳng và lo lắng, và giờ là thoải mái. Cô vẫn còn nhớ cảm giác trên đôi tay mạnh mẽ của anh. Cô đã đỏ mặt hai lần. Cô luôn dễ dàng đỏ mặt đến như vậy ư?
Cô nhớ lại các đặc điểm của người phụ nữ trẻ trong trong gương: đôi mắt to màu xanh, cái mũi thon nhỏ và một cái miệng dễ thương. Có lẽ cô trông khoảng chừng hai mươi tuổi. Cô phải hỏi Tye… Cô lại thấy buồn ngủ rồi.
Cô thức dậy với những suy nghĩ rời rạc. Tye đã quay trở lại văn phòng của anh ấy. Anh đã bỏ hết thời gian để đến và thăm cô. Cô không biết anh làm gì. Cô phải hỏi anh. Làm thế nào mà anh biết được cô đang ở bệnh viện? Cô nghĩ chắc là mình đã không xuất hiện trong ngày hẹn của cô và anh. Có lẽ cô gặp tai nạn khi đang ở gần chỗ gặp mặt, anh đã nghe được và đến tìm cô. Tye…
Tye ra khỏi đầu cô khi cô y tá mang đến cho cô cái túi được tìm thấy ở hiện trường tai nạn. Nó được làm bằng một chất liệu tốt, nhưng khi cô kiểm tra bên trong thì chỉ có một cây son môi, một hộp phấn sáp, một chiếc ví, cô không nhìn thấy bất cứ thứ gì có thể kích hoạt trí nhớ của mình cả.
Qua tuần sau đó, cô hồi phục một cách nhanh chóng. Tới mức bác sĩ Phipps, giờ không còn phải thăm nom cô thường xuyên như trước nữa, đã bàn tới chuyện cho cô xuất viện. Cô đã khỏe hơn rất nhiều, cô biết thế, nhưng cô vẫn còn cả một chặng đường trước mặt cho tới khi hồi phục được hoàn toàn. Trong khi ký ức về những sự kiện trước khi cô tỉnh dậy trong bệnh viện vẫn trống không như thế, và dù cô đang bắt đầu thấy bức bối khi bị giam hãm trong bệnh viện thì ý nghĩ về việc rời khỏi đây khiến cô thấy hoảng sợ.
Điều đó có nghĩa là cô nửa sốt ruột muốn rời bệnh viện nhưng lại nửa khiếp sợ ý nghĩ về việc đi khỏi nơi đã trở thành an toàn đối với cô.
Hầu như ngày nào Tye cũng đến thăm cô, nhưng anh không còn đến thường xuyên kể từ khi công việc buộc anh phải đi đây đi đó khắp nước và thỉnh thoảng rời London qua đêm.
Cho đến lúc đó cô vẫn chưa biết mình đang ở đâu trên đất Anh, và chỉ khi đó cô mới nhận ra mình chắc hẳn phải đang ở London. Chính Tye đã điền vào một vài ô trống khác. Nhưng anh để cô tự thu thập chúng chứ không làm cô rối bằng cách kể cho cô mọi chuyện cùng một lúc – vẫn còn rất nhiều chuyện mà cô không biết.
Cô đã hỏi về công việc của anh, và anh khá cởi mở về chủ đề đó. “Anh là một nhà phân tích kinh doanh độc lập.” anh đáp. Công ty của anh tên là Công ty Nghiên cứu và Phân tích Kershaw và từ những điều nhỏ nhặt mà anh đã kể cho cô, cô có thể lượm lặt được rằng anh có một nhóm những chuyên gia giải quyết vấn đề ưu tú làm việc cho mình. Cô cũng đã biết được rằng công ty của anh liên tục được tìm đến bởi những doanh nghiệp cần các kỹ năng phân tích hàng đầu để tìm ra nguyên nhân và nơi ẩn náu của những vấn đề có nguy cơ dẫn tới thất bại.
Claire lẽ ra đã muốn biết nhiều hơn, nhưng dường như Tye nghĩ rằng anh nói vậy là đủ. Thế nên cô bèn hỏi anh cô làm công việc gì. Anh đã kể cho cô rằng lúc đó cô đang chuyển việc, và theo một cách nào đấy, khi cô có ý định nài ép anh nói xem công việc mà cô vẫn thường làm là gì thì anh lại chuyển sang chủ đề khác.
“Chúng ta gặp nhau như thế nào?” là câu khác trong số những câu hỏi mà cô đã đặt ra, và câu trả lời mà cô nhận không được đầy đủ cho lắm. Tuy vậy, cô hiểu lý do sao lại thế. Rõ ràng chuyện tình cảm của họ là một trong số những câu chuyện tình bắt đầu từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng có lẽ biết, hoặc thậm chí có thể là theo chỉ dẫn nào đó của bác sĩ Phipps, rằng nên tránh làm cô xúc động, Tye đã lái cuộc trò chuyện sang hướng khác.
Và thực sự, cô không thể nói rằng mình thấy có lỗi. Việc nghĩ về mối quan hệ yêu đương mà chắc hẳn là cô đã có với Tye không hoàn toàn làm cô ngượng ngùng, nhưng, nhớ lại vòng tay mạnh mẽ của anh ôm cô lúc đó, cô không thể chối rằng cô cảm thấy xao động trong lòng khi nghĩ về nó.
Ngày chủ nhật, cô chờ đợi, trông ngóng cả ngày mong Tye sẽ tới thăm, nhưng khi đã 8h tối mà anh vẫn chưa đến, cô biết rằng anh sẽ không đến. Và cô muốn anh đến.
Cô nhận ra rằng làm ông chủ của chính mình nghĩa là anh phải làm việc với đủ kiểu giờ giấc, cuối tuần cũng vậy. Có lẽ anh đang làm việc ở đâu đó ngoài London và vẫn còn việc phải làm. Điều đó thật đáng tiếc. Cô sắp xuất viện và không có lấy một chút ý niệm gì về nơi mình sống. Cũng không có một nhân viên y tá nào, cô phát hiện ra, biết cô sống ở đâu. Hoặc, giả như họ có biết, thì cũng không ai nói cả.
Cô đã rời khỏi giường và ngồi được một lúc, nhưng khi nỗi lo lắng bắt đầu dâng lên, cô quyết định trở lại giường. Cô thấy cứng đơ ở những chỗ mà cơ sẽ hồi phục sau, cô đã được cam đoan như thế, nhưng trong khi phải thừa nhận rằng không hề phá vỡ bất cứ kỷ lục nào về tốc độ, cơ thể cô vẫn đau ê ẩm khi cô trở lại giường và ngồi đó suy nghĩ. Cô làm gì bây giờ?
Cô đã hỏi Tye về gia đình mình và anh trả lời rằng cha mẹ cô đang đi du lịch, thăm thú đâu đó ở Bắc Mỹ. Anh cho là cô sẽ đồng ý, và bởi vụ mất trí nhớ của cô không đe dọa đến tính mạng, rằng anh không cần cố liên lạc với họ và phá hỏng kỳ nghỉ mà họ đã trông đợi lâu đến thế.
Vì cô cũng sẽ chẳng biết họ là ai ngay cả khi tìm được họ và họ có vội vã trở về đi chăng nữa nên Claire đã hoàn toàn đồng ý. Cô ngờ ngợ rằng mình là con một. Mặc dù vậy, điều khiến cô buồn bực bây giờ là ý nghĩ rằng cô chẳng thể chiếm giường ở bệnh viện được lâu hơn nữa; đó sẽ là đỉnh cao của sự ích kỷ nếu có ai đó cần hơn đang chờ đợi để có được giường. Nhưng cô cũng chẳng mong rời khỏi bệnh viện, nơi y tá hay nhân viên tạp vụ hay một ai đó luôn hối hả từng giờ hay kiểu thế, để về nhà, về một ngôi nhà trống trải và thẫn thờ nhìn đăm đăm suốt cả ngày vào những bức tường.
Đó là nếu cô sống trong một ngôi nhà. Với tất cả những gì cô biết thì có lẽ cô có một căn hộ nhỏ ở đâu đó, thậm chí là một phòng vừa để tiếp khách vừa để ngủ. Những cảm giác lo lắng của cô tăng thêm mức nữa. Rồi đột ngột, ngay lúc cô thấy thèm ghê gớm có ai đó để trò chuyện thì cửa mở, và Tye bước vào.
“Ôi em thật vui khi gặp anh!” cô kêu lên, và lúng túng vì đột nhiên thấy mắt đẫm lệ, cô quay mặt đi không nhìn anh.
“Này, gì đấy?” anh hỏi khẽ, và, bước nhanh tới chỗ cô, anh ngồi lên mép giường và choàng một cánh tay lên đôi vai cô. Rồi anh áp bàn tay còn lại lên một bên mặt cô và buộc cô nhìn anh. “Có chuyện gì thế?” anh nhẹ nhàng hỏi và với giọng nói của anh, sự đụng chạm của anh, cô thấy trong lòng mềm nhũn như kẹo gôm.
Cô cố nén, muốn kìm không bật khóc. “Bác sĩ Phipps nói, mặc dù em sẽ phải quay trở lại để kiểm tra, rằng em đã gần như sẵn sàng để rời khỏi đây.”
Tye Kershaw chăm chú nhìn gương mặt cô trong vài giây yên lặng. Cô không biết anh đang cố đọc điều gì trong mắt cô, nhưng cô hoàn toàn chưa sẵn sàng tiếp nhận sự im lặng của anh. “Ngày mai chẳng hạn.”
“Ng… mai?” Cô nhanh chóng hiểu ra. “Mai em có thể về nhà ư? Anh gặp bác sĩ Phipps rồi à?”
“Anh đã xoay sở để có đôi lời với anh ấy qua điện thoại.” Tye đáp, và cười nụ cười mà cô đang bắt đầu thấy yêu khi anh nói thêm “Thế điều gì làm em lo lắng về chuyện đó khiến đôi mắt xanh to, đẹp, đầy ngạc nhiên ánh vẻ buồn bã đến thế?”
“Em không biết mình sống ở đâu!” cô lí nhí một cách bất lực.
“Ôi em yêu” anh nói khẽ, cánh tay siết chặt dỗ dành quanh bờ vai cô.
“Em sống ở đâu?” cô vội vàng hỏi. “Dường như chẳng ai nói được cho em.” Cô nhìn anh chờ đợi, còn anh thì như định nói nhưng lại ngần ngại. Rồi bất ngờ Claire chợt nghĩ rằng cô biết lý do khiến anh ngần ngại; nghĩ rằng cô hiểu. “Em sống cùng anh.” Cô nói. “Chúng ta sống chung, phải không?” Và, khi hàm ý của điều đó đột ngột vụt xuất hiện trong đầu, gương mặt cô ửng đỏ. “Em có ngủ cùng anh không?” cô khàn giọng hỏi.
“Shh…” Tye dỗ cô im lặng, và, như thể để làm cho mối quan hệ của họ trở nên bớt riêng tư hơn, anh rút cánh tay đang quàng trên vai cô về và rời khỏi giường. Vẻ mặt của anh được giấu kín trong vài giây anh lấy ghế dành cho khách mang lại chỗ giường. Thế rồi, có lẽ để cô không cần phải ráng sức ngước mắt nhìn anh, anh hờ hững rút ngắn chiều cao của mình nhờ chiếc ghế (nghĩa là ngồi xuống đó ^^) và nhìn sang, gửi đến cô một nụ cười điềm tĩnh đầy khích lệ. “Em đã có tiến bộ tuyệt vời.” anh nói “Nhưng em còn xa, xa nữa mới đủ khỏe để chung giường với ai đó. Và ngoài ra,” anh nói thêm, cái cười mỉm của anh trở thành một nụ cười toe toét quyến rũ nhất “anh đã long trọng cam đoan với bác sĩ Phipps rằng, cho dù em có cầu xin anh làm tình với em khi anh đưa em về nhà thì anh cũng sẽ không thực hiện.” Cô cười phá lên ngay lúc đấy. Đó là một thanh âm đẹp, tiếng cười của cô. Cô thấy như đã lâu lắm rồi cô không cười to như thế, hay trong lòng cũng không.
“Nụ cười của em cũng đáng yêu như giọng nói của em vậy.” Tye nhẹ nhàng nhận xét, ánh mắt anh trên gương mặt cô, và nó như thể trước đây anh chưa từng được nghe nụ cười của cô – cô cho rằng cũng phải lâu lắm rồi.
Cô quên ngay ý nghĩ đó khi sực nhớ ra điều anh vừa nói, và đúng lúc đó cô trở nên nghiêm túc. “Anh nói anh sẽ đưa em về nhà ư? Ở đâu?” cô hỏi nhanh “Nhà ở đâu? Ở London này ư?”
Anh lắc đầu. “Một ngôi làng ở Hertfordshire.” anh đáp “Bác sĩ Phipps tin rằng em cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng để hồi phục. Anh ấy nghĩ là em nghỉ ngơi ở đấy sẽ thoải mái hơn nhiều so với ở căn hộ tại London của anh.”
“Anh có hai nhà à?” cô vừa hỏi vừa hình thành ý nghĩ rằng bác sĩ Phipps muốn cô tiếp nhận thông tin từ từ nhưng lại vừa muốn cùng lúc biết tất cả mọi chuyện.
“Anh vừa mới thừa hưởng Grove House của bà.” Tye trả lời.
“Em đã đến đấy chưa?”
Anh lắc đầu. “Đó sẽ là một khởi đầu mới dành cho em.” Anh nói “Em không biết ai ở đó cả và sẽ chẳng ai biết em.” Anh nhìn cô đầy khích lệ “Vì thế em sẽ không phải lo lắng chuyện có nên chào ai đấy em gặp trên phố hay không.”
Cô chưa nghĩ tới điều đó. Mặc dù, bởi cô chỉ mới tự đứng được nên cô không chắc mình có thể đi được hàng trăm mét mà không ngã. Đi dạo ngoài trời không phải việc quan trọng chủ yếu trong ý nghĩ của cô.
“Bà anh mất rồi à?” cô hỏi, mặt kỳ quặc nào đó của não cô nhảy choách sang ý nghĩ đó.
“Bà mất vài tháng trước.”
“Em xin lỗi.” Đột nhiên Claire thấy mình đã vô ý khi hỏi. “Em có biết bà anh không?”
“Em chưa gặp bà.” Anh đáp, nói thêm đầy khích lệ “Em sẽ thích Shipton Ash. Anh chắc chắn thế.”
“Đấy là nơi có Grove House à?”
“Đấy chỉ là một ngôi làng nhỏ. Rải rác quanh đấy có một cửa hàng, một quán rượu và vài cơ ngơi khác.”
“Em sẽ sống ở đấy một mình à?” cô hỏi, vừa không muốn sống cùng Tye như thể cô là vợ anh, vừa bắt đầu thấy lo lắng về việc rời khỏi bệnh viện, không có ký ức, một mình sống qua ngày và đêm trong một ngôi nhà xa lạ nào đó.
“Anh sẽ ở đó nhiều nhất có thể.” Tye hứa với cô. Và, trong cái liếc nhanh đầy căng thẳng của cô “Đừng lo, em sẽ có phòng riêng. Và khi anh không ở đấy, Jane Harris, người giúp việc kiêm y tá của bà anh trước đây sẽ tới ở với em.”
Mắt Claire tròn xoe “Anh đã sắp xếp tất cả những việc này ư? Trong khi em ngồi không ở đây, anh đã bận rộn thu xếp tất cả những việc này để chăm sóc em ư?”
“Anh đã sống khá ích kỷ.” Tye cho cô biết “Chiều anh đi.”
“Em chẳng tin anh lại có cái xương ích kỷ nào trong người.” cô phản đối “Anh đến thăm em thường…” Giọng cô đuối dần. Đó có phải điều bạn làm khi bạn yêu ai đó, săn sóc cho họ, dọn phẳng đường khi gặp đoạn gập ghềnh? “Anh có yêu em không?” cô bất ngờ hỏi, và, ngay sau ý nghĩ đó “Em có yêu anh không?” cô hỏi.
Đôi mắt xám nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh sâu thẳm của cô. Không hề lường trước, trái tim cô bắt đầu nện thình thịch với ý nghĩ rằng người đàn ông đầy quyến rũ và sành điệu này có thể chuẩn bị nói với cô rằng anh yêu cô, nhưng anh không làm gì như vậy mà thay vào đó, anh nói “Anh nghĩ rằng lúc này em và anh chỉ nên là bạn, và không có gì nhiều hơn thế.”
“Oh” cô thì thầm. Và, với cả lòng kiêu hãnh lẫn sự thông minh trong công việc, “Anh có muốn lấy lại nhẫn đính hôn không?” Cô định tháo nó khỏi ngón tay, nhưng Tye đã chìa tay ra đặt lên đôi bàn tay cô, giữ cô lại.
“Anh không hề ám chỉ điều đó!” anh tuyên bố. “Anh nói là trong thời gian này, cho tới khi em khỏe hoàn toàn, việc đính hôn của chúng ta sẽ trở thành một chuyện tình trong sáng thuần khiết.”
“Đính hôn trong sáng thuần khiết” cô nhắc lại, chủ yếu là để vượt qua cảm giác nhoi nhói do sự tiếp xúc khi bàn tay ấm áp của anh đặt trên tay cô. Nhưng, khi cô nghĩ về điều anh đang nói “Em thích điều đó.” Cô nói, và Tye thả tay cô ra rồi đứng lên.
“Anh sẽ để em nghỉ ngơi.” Anh bình luận. “Mai em có cả một ngày mệt nhọc trước mặt”.
“Quần áo!” cô thốt lên trong cơn hoảng hốt vào phút chót; cô không hề muốn thực hiện hành trình về Grove House trong bộ đồ ngủ.
“Tất cả đã được thu xếp.” anh khẳng định với cô “Nghỉ ngơi chút đi.” Anh nhắc lại và rời đi.