– Trời, – cô ta nói – anh chị cả hai đều đẹp quá. Đúng là anh chị sinh ra để dành cho nhau…
Đám đông, như người ta nói ở Tây Ban Nha, nín thở, cuộc đấu bò bắt đầu. Nhưng con bò, tức là nàng Inge chán ngắt, mỉm cười. Rõ ràng mọi người chờ đợi ở Luigi một lời ám chỉ, một trò vui nhộn. Nhưng anh im lặng cả khi bàn tay anh làm một động tác đại ý có nghĩa là “gượm chút đã”. Carla hơi thất vọng, cô ta đã được anh hứa là sẽ có một vở bi hài kịch, là tối nay anh sẽ cắt đứt với Inge, nhưng không nói rõ ở đâu…. Cô ta liền tấn công:
– Trời nóng nực quá, – cô ta nói.- Inge yêu quý, tôi hiểu rằng mùa hè ở nước chị dịu hơn ở đây nhiều. Và nếu tôi nhớ đúng, thì Thuỵ Điển hình như phương Bắc, đúng không chị.
Giuseppe, Marina, Guido và những người khác cười phá lên. Còn Luigi nhìn họ và nghĩ: có gì buồn cười đâu trong chuyện Thuỵ Điển ở phía Bắc so với nước Ý. Anh thoáng nghi ngờ rằng Carla không hóm hỉnh như lời đồn đại. Anh cố gạt ý nghĩ ấy đi như gạt bỏ một ý nghĩ xấu.
– Đúng, tôi nghĩ Thuỵ Điển ở phía Bắc so với nước Ý, – Inge trả lời bằng giọng lơ lớ vẫn làm cho tất cả những gì nàng nói đều trở nên nhạt nhẽo, nhưng chắc hẳn đối với ai đó nghe lại rất buồn cười, vì đám đông đứng bên buffet cười vang lên. “Chắc tại vì thần kinh họ căng thẳng, – Luigi nghĩ – họ chia tay với nàng bằng thứ ngôn ngữ bẩn thỉu, mà thôi… mình phải làm một điều gì chứ nhỉ”. … Khi đó Inge ngước đôi mắt màu tím nhạt về phía anh – vì nàng có đôi mắt màu tím nhạt và đó là một trong những lý do nặng ký khiến nàng thành công ở Rome ngay sau khi tới đây – và nàng nói những lời kỳ lạ đối với nàng, tất cả những ai đang dỏng tai lên đều nghe thấy, mà tất cả mọi người thì đều dỏng tai: