Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đức Tin Của Quỷ (The Devil’s Own)

Chương 3

Tác giả: Sandra Brown

– Không ?

– Phải .

– Phải cái gì ? Ông muốn nói là không ư ?

Linc O’Neal khoanh tay nghiêng đầu sang bên trông rất ngạo mạn

– Không , tôi sẽ không buông tha cô đâu . Thực tế là tôi sẽ không nhúc nhích đi đâu cả .

Kerry không thể tin nổi :

– Ông thô bạo đến mức từ chối không cho tôi một chút riêng tư nào ư ?. Đến cá mập cũng còn mĩm cười nhân ái hơn nụ cười mà gã vừa nở ra với cô . Cô nói xẵng – Vậy thì hãy quên đi . Bao giờ đến chổ dấu bọn trẻ tôi mới thay quần áo .

– Tôi nghĩ cô nói rằng cô không phải là kẻ yếu tim kia mà .

Kerry quay phắt đâu đi đến nổi cái đuôi sam gần như quật vào mặt gã. Cái gã thô lổ đó đang thử thách cô . Cô không thể nào chùng bước trước bất cứ một điều thách thức nào trong đôi mắt châm chọc kia . Ngay cả bây giờ gã cũng có thể bội ước đối với những điều họ đã thỏa thuận kia mà .. Nếu vậy cô sẽ không ngạc nhiên chút nào . Rõ ràng là gã không hề có một chút lương tâm . Ngay lúc này cô không có cách nào khác là phải chơi cái trò chơi ngu xuẩn này của gã .

– Được thôi . Tôi sẽ thay bây giờ .

Cô quay lưng lại với gã và đưa tay ra sau để cởi khóa kéo sau lưng

– Cho phép tôi .

Gã tiến đến sát sau lưng cô . Đôi bàn tay gã to lớn và rất đàn ông nhưng vẫn đủ tinh tế để diều khiển máy ảnh và các ống kính . Rõ ràng gã rất thành thạo cả trong việc cởi quần áo đàn bà nữa . Cái khóa kéo không hề làm gã lóng ngóng vụng về chút nào . Nó tuột khỏi lưng cô một cách trơn tru không hề ngập ngừng .

Chấp nhận thách thức là một chuyện , nhưng làm thực lại là một chuyện khác . Cô đã tưởng cởi váy trước mặt gã cũng chỉ là một động tác như hất bỏ chiếc khăn choàng trên bải tắm mà thôi . Nhưng cô không hề nghĩ đến chuyện gã sẽ tham gia vào việc cô cởi áo , hoặc đứng sát đến thế đến nổi cô cảm thấy rỏ cả hơi thở của gã phả vào lưng . Cái cảm giác như dạ dày muốn sa xuống khiến cô cảm thấy mình yếu ớt đến nổi cô phải dựa vào gã , và cô có một ham muốn điên rồ là muốn tựa vào gã như vậy .

Cô cảm thấy lưng mình đang phơi dần ra từng phân trước mặt gã . Trong lúc mở ra , cái khóa kéo để một luồng nóng rực dội vào người cô – Cái nóng chỉ một phần do ánh mặt trời , còn chủ yếu là do sự luống cuống khi ý thức được đôi mắt gã đang dõi theo đường cái khóa tách ra . Kerry tưởng như việc đó kéo dài vô tận , nhưng cuối cùng cái khóa cũng mở đến tận cùng .

– Cán ơn ông .

Kerry ước gì câu nói của mình đem lại một quyền uy nào đó và không vang lên yếu ớt như vậy .Cô vội lùi xa khỏi gã . Chỉ chần chừ có vài giây , cô bèn tuột ngay hai sợi quai áo qua vai . Cả thân váy mỏng tang tụt xuống đến hông . Cô kéo chiếc váy qua hông và bước ra .

Trên người cô ngoài cái quần lót và đôi xăng đan . Ánh mặt trời gay gắt xuyên vào làn da trần trụi . Không khí ẩm ướt đọng lại trên da như những cái hôn ướt át . Tất cả những động vật hoang dã trong các lùm cây xung quanh bổng trở nên im lặng tựa như chúng đang từ trên cao nhìn xuống và kính cẩn trước màn trình diễn của cô .

Hai tay Kerry run lẩy bẩy . Cô vội vã mặc quần . Cô run đến nổi không thể nào đóng cúc quần lại . Tiếp theo cô xỏ tay vào chiếc áo sơ mi . Cô chỉ cài hai cúc rồi buộc hai tà áo thắt lấy lưng quần . Cô rút cái đuôi sam dài dứoi cổ áo ra và cúi xuống nhặt chiếc váy nhếch nhác – Chiếc váy mà lẻ ra trong một hòan cảnh khác thì cô sẽ rất vui mừng được trút bỏ nó .

Kerry cúi xuống , đúng lúc đó Linc đặt hai tay lên thắt lưng cô .

– Để mặc tôi .

– Không đời nào , em yêu …

Câu nói âu yếm chết lịm trên môi gã khi cô đứng vụt thẳng dậy và quay phắt lại . Hai tay cô đã cầm chặt khẩu súng ngắn và chỉa thẳng vào khuôn ngực to lớn của gã .

– Ông O’Neal , giữa tôi và ông đã có một thỏa thuận về công việc . Đó là một công việc nghiêm trọng . Nếu không thì tôi đã chẳng mất thời giờ với ông làm gì . Nếu ông còn đến gần tôi một lần nửa thì tôi sẽ giết ông .

– Tôi thấy khó tin điều đó đấy . Gã đáp vẻ mặt vẫn thản nhiên .

– Tôi nói thật đấy – Kerry hét lên , cô chỉa khẩu súng ngắn vào gần ngực gã hơn – Đêm qua tôi đành phải để yên cho những hành động bẩn thỉu của ông là bởi vì cần thiết , nhưng chớ có động vào ngừơi tôi nữa .

– Thôi được . Thôi được .

Gã giơ tay đầu hàng . Ít ra thì Kerry cũng tưởng là gã định làm như vậy . Nhưng không, bằng một động tác nhanh nhẹn đến khó hiểu và thoải mái như không , gã đánh văng khẩu súng ngắn khỏi tay cô . Khẩu súng văng vào thùng chiếc xe tải phát ra một tiếng động khá to rồi trượt xuống đất . Gã gìm chặt một tay cô vào hông , bẻ quặt tay kia ra đằng sau .

– Không bao giờ được rút súng ra với tôi nữa , hiểu chưa ? Hiểu chưa ?

Gã tay cô cao nữa cho đến khi bàn tay cô gần như chạm vào chổ hỏm giữa hai xương bả vai .

Cô há miệng :

– Ông làm đau tôi .

Gã hét lên :

– Chưa bằng cô sẽ làm đau tôi nếu như cái khẩu O.357 ấy nổ đâu .

Cô hét lại :

– Thậm chí tôi cũng chẳng biết sử dụng nó ra sao nữa kia .

– Vậy thì càng có lý do để cô đừng có thử đụng đến những thứ ngu ngốc ấy nữa .

– Tôi xin lỗi , bỏ ra đi .

Nước mắt đau đớn và xấu hổ trào ra trong mắt cô . Gã hơi nới lỏng tay cô ra nhưng vẫn giữ cô sát vào mình .

– Lẻ ra tôi phải vặn cổ cô vì chuyện đó . Thay vì như vậy … Gã cúi đầu về phía cô.

– Không!

– Có!

Cái hôn này cũng say đắm hệt như những cái hôn đêm qua . Đôi môi gã đói khát , say đắm , khắc nghiệt mà lại mềm mại đến khó tin . Lưỡi gã lùa vào miệng cô . Cô cưỡng lại , nhưng gã không cho phép cô chống cự . Lưỡi gã lùa khắp miệng cô . Mặc dầu đưa lưỡi một cách thong thả , nhưng rỏ ràng Linc là người điều khiển cái hôn , Kerry chỉ là người đáp ứng . Mặc dầu cô không muốn thế nhưng khi đưa lưỡi chạm vào lưỡi cô thì lưỡi cô tự động chuyển động để đáp lại .

Gã ngẩng đầu lên. Cô chậm chạp mở mắt ra , tựa như vừa mê đi . Mắt gã đầy vẻ bởn cợt

– Một sự thăm dò kinh tởm , hả ? Anh lại nghĩ là em không cảm thấy kinh tởm tí nào .

Bằng một động tác mạnh mẽ và ngọan mục , gã đưa tay lên vú cô , vuốt ve đôi vú đầy đặn qua làn áo sơ mi .

– Đừng ! Cô không dám nói nhiều hơn nữa vì sợ rằng mình sẽ rên rĩ vì nổi vui sướng mà cô cảm thấy đôi tay vuốt ve của gã sẽ đem lại cho mình .

– Tại sao lại không ?

– Tại vì tôi không muốn .

– Có , em có muốn – Gã nói một cách ngạo mạn và trơ tráo – Rốt cuộc viển chinh này sẽ khá thú vị đấy . Cho cả hai chúng ta .

– Làm ơn đừng làm thế đi – Giọng cô run lên và trở thành một tiếng rên rỉ thật sự khi đôi vú cô thẳng đứng dậy để hòa hợp với ngón tay gã đang chậm rãi vuốt ve .

– Em đang thích thế này mà .

– Không . Tôi không thích .

– Ồ , có đấy – Gã cắn nhẹ dái tai cô – Thậm chí mặc dầu cô cố làm mặt giận dỗi chống cự nhưng em là một người đàn bà đang đáp lại một người đàn ông – Gã mĩm cười khi chỉ cần hơi cựa hông cũng đủ làm cô rên lên trong họng . Gax cạ hông lên hông cô thăm dò – Và một người đàn ông đang nổi hứng khiến em cháy lên như lửa , đúng không ? Nếu không đúng thế thì làm sao em có thể lôi anh đi với em đêm qua được ?

– Ông đang say rượu . Bất cứ người đàn bà nào cũng có thể lôi được ông đitừ cái cantina ấy .

– Không phải thế đâu . Anh say thật , nhưng anh nhận ra bên dưới bề ngoài lạnh lùng đó em đang sôi sục . Phải em bé ạ , không một ai có thể lạnh lùng khi ở trong rừng già được . Em sẽ tan băng thôi .

– Thôi đi ! – Cô cố thu hết sức lực để ra lệnh, vì thế lời phản đối của cô vang lên không đến nổi yếu ớt như trong lòng cô tưởng .

Gã buông tay khỏi ngực cô nói :

– Bây giờ hẳng thế đã . Bởi vì anh vẫn điên lên khi nghĩ đến việc em chỉa khẩu súng đó vào ngực anh. Rồi sẽ đến lúc em nài xin anh đấy .

Vẻ ngạo mạn của gã như đập vào cô . Nó khiến cô chống lại điên cuồng hơn:

– Im đi !

Cuối cùng cô đẩy được gã ra , chỉ vì gã để cho cô đẩy ra .Gã chỉ mĩm cười cúi xuống nhặt khẩu súng . Gã nhét khẩu súng vào thắt lưng . Kerry nhìn theo tay gã cho đến lúc nhận ra mình đang làm gì và vội vã ngước lên .

Gã đang mĩm cười với cô đầy xấc xược và nói :

– Vào đi . Tôi lái xe . Cô có thể bỏ đôi ủng vào xe được rồi đấy .

Gã lấy lại được bình thản, lúc này Kerry thấy điều đó là tốt . Cái ôm lúc nãy làm cô bối rối.

Suốt mười tháng qua , tận tụy hiến mình cho công việc và lủ trẻ , cô không hề cảm thấy thiếu vắng đàn ông . Ở Mỹ chẳng có ai chờ cô trở về . Vào lúc đi sang Montenegro này cô không hề có quan hệ lãng mạn với một người đàn ông nào . Và bởi vì hoàn toàn thiếu vắng quan hệ với người khác giới nên cô hòan toàn bị bất ngờ khi O’Neal đột nhiên xâm phạm vào cuộc sống.

Gã đã đem lại trong cô một cái đói khát mà giờ này hôm qua không hề có . Nó đem lại cả cảm giác thèm khát lẩn xấu hổ . Cô sợ cái chất đàn ông của gã , nhưng cũng bị nó hấp dẫn . Gã là tất cả những gì cô đọng nhất của chất đàn ông , dưới một hình thức thô ráp nhất . Vị mặn và mùi của da gã , hàm râu quai nón thô kệch , cái giọng khàn khàn – Tất cả đều lôi ciốn cô . Khổ người cũng như những bắp thịt rắn chắc của gã như một giòng máu sôi sục , ngược hẳn với chất đàn bà của cô .

Không may là gã có những đặc tính tệ hại nhất và một tính cách ngạo mạn . Cha cô xưa kia từng là một kẻ gian trá . Còn O’ Neal , ít nhất gã cũng là người thẳng thắn . Gã công khai thừa nhận là gã đang chờ đợi một nguời số dách. Khi sự gian lận của cha cô bị phát hiện . Kerry đã âm thầm chịu đựng , không còn xấu hổ hay yêu thương nữa . Nhưng với Lincoln O’Neal thì cô sẽ không im lặng . Cô chẳng nợ nần gì gã , ngoài năm mươi ngàn đô la ấy . Hiển nhiên là gã không hề cam đoan sẽ dành cho cô sự kính trọng hay tận tụy. Nếu gã có làm điều gì khiến cho cô không thích thì cô sẽ nói rỏ với gã mà chẳng hề ăn năn.

Với tất cả những ác cảm đối với gã , Kerry vẫn vui mừng vì có gã bên mình . Cô không dám thừa nhận với mình rằng cô khiếp sợ với cái viển ảnh một mình đưa bọn trẻ xuyên qua rừng thẳm . Cơ may còn sống mà thóat được khỏi cái đất nước này thật là mong manh nhưng ít nhất thì có O ‘ Neal đi cùng họ cũng có được khả năng khá hơn nhiều .

Sau khi chỉ đường cho gã ra tới đường cái , hai người hòan tòan im lặng . Cô cảm thấy hài lòng một cách nhỏ mọn vì gã vẫn còn đang cảm thấy khó chiu. Lúc này cô nói với gã :

– Phía trước có một cây cầu gổ nhỏ . Ngay sau khi qua hết cầu sẽ có một đường nhỏ rẽ sang trái .

Gã nhìn thẳng về phía trước hỏi :

– Vào rừng à ?

– Phải . Tôi dấu bọn trẻ ở một chổ cách đường vài trăm mét .

Gã đi theo chỉ dẫn của cô , cho đến khi chiếc xe tải tiến lên khá khó khăn vì rừng đã trở nên rậm rạp :

– Tôi phải dừng lại ở đây thôi .

– Cũng được . Chúng ta không nên ở đây lâu .

Gã cho dừng lại và Kerry nói :

– Đi đường này .

Cô đi xuyên qua các lùm cây và lo lắng tìm kiếm bọn trẻ . Chiếc đuôi sam dài của cô trở nên vướng víu trong đám dây leo . Cành cây quật vfao mặt vf cào xước cánh tay cô

– Có lẽ chúng ta nên dùng đến con dao của anh .

Linc nói :

– Chặt cây sẽ để lại dấu vết . Trừ phi điều đó trở nên tuyệt đối cần thiết thì tốt hơn hết là chúng ta nên cố đi mà thôi .

Ngay lập tức Kerry hối hận vì đã bày trò thử thách :

– Dĩ nhiên là như vậy . Lẽ ra tôi phải nghĩ thế mới phải .

Lúc họ đến được chổ dấu bọn trẻ . Krrry cảm thấy có chút gì như đã hoàn thành nhiệm vụ và Linc không nhận thấy điều đó . Cô dừng chân và quay lại để đối diện gã và chỉ bắt gặp cái nhìn dò hỏi . Cô khẽ gọi :

– Joe! Joe ổn rồi Cháu có thể ra được rồi .

Linc giật mình khi nghe thấy tiếng động phía bên trái . Đám lá dày khẽ động đậy rồi tách ra . Rất nhiều đôi mắt màu cà phê nhìn đăm dăm vào gã từ phía sau đám lá dương xĩ xòe to như một cái dù . Một thằng bé cao gầy hiện ra từ sau tấm rèm bằng lá cây xanh biếc .

Thằng bé – Linc đoán khoảng mười bốn tuổi – có khuôn mặt ủ ê già hơn rất nhiều so với thân hình trẻ con của nó . Cậu bé nhìn Linc với vẻ vừa chân thành cởi mở vừa nghi ngại

Kerry bảo thằng bé

– Đây là chú Linc O ‘ Neal . Đây là người mà chị đã đưa về để giúp đở chúng ta . Linc đây là Joe , đứa lớn nhất trong bọn .

Linc liếc nhanh nhìn cô tự hỏi không hiểu cô có nhận ra đây là lần đầu tiên cô gọi gã bằng tên riêng không . Có vẻ như không . Gã đưa tay ra cho thằng bé :

– Xin chào Joe .

Joe phớt lờ bàn tay chìa ra của Linc và bất ngờ quay lưng đi . Bằng một thứ tiếng Tây Ban Nha nhẹ nhàng và nhanh , nó gọi bọn trẻ ra khỏi chổ nấp . Chúng lục tục nhô ra khỏi chổ nấp . Một trong những bé gái lớn nhất bế một đứa bé trên hông . Nó đi thẳng về phía Kerry và đưa đứa trẻ cho cô .

Con bé choàng tay ôm lấy cổ cô tin cậy và yêu thương . Cô hôn lên hai má bẩn thỉu của con bé và vuốt tóc nó ra sau .

Những đứa khác vây quanh cô . Dường như đứa nào cũng có điều gì đó rất quan trọng để báo với cô . Chúng tranh nhau để chiếm được sự chú ý của cô, mặc dầu cô trãi đều sự quan tâm của mình cho tất cả , giống như một ứng cử viên lịch lảm đang chạy đua vào tòa thị chính .

Linc chỉ biết tiếng Tây Ban Nha vừa đủ để yêu được ăn và đừng có bước lầm vào một phòng ngủ của người khác . Bọn trẻ đang nói chuyện rất sôi nổi khiến gã không thể theo dõi kịp xem chúng đang nói gì với Kerry . Gã chỉ nhận ra có một từ được nhắc đi nhắc lại liên tục .

– Hermana nghiã là gì ?- Gã nói .

– Nghĩa là xơ ( chị) – Kerry lơ đãng nói cho gã biết trong khi đưa ngón tay chùi má một đứa khác .

Tại sao bọn chúng lại gọi cô …

Linc không hỏi hết câu . Khi chợt hiểu ra , mặt gã trở nên hoàn toàn kính bưng . Nếu có ai đập một nhát búa tạ chắc trông gã cũng không thể sửng sờ đến thế .

Đang mĩm cười với đứa bé , Kerry liếc nhìn gã và hờ hững hỏi :

– Xin lổi , ông hỏi gì nhỉ ,

Tôi hỏi tại sao bọn trẻ lại gọi cô là chị .

– Ồ , tôi …

Cô nhìn gã nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của gã và nhận ra rằng gã đã kết luận gì trong đầu . Gã tưởng chị ( cũng có nghĩa là xơ chỉ các nữ tu ) Kerry có một ý nghĩa tôn giáo trang nghiêm nào đó . Cô toan cải chính nhưng chỉ một thoáng lại đổi ý ngay . Tại sao cải chính những điều mà rõ ràng là gã đang nghĩ trong đầu ? Vậy là tình cờ gã cho cô một cách để từ chối những đòi hỏi tình dục mà không làm thay đổi lòng trung thành của gã đối với nhiệm vụ .

Cô lục lọi trong óc cố tìm ra một lý do để cho là gã có lý , nhưng chẳng tìm nổi một lý do nào . Cô còn tự vấn cả lương tâm , nhưng cũng chẳng thấy có chổ nào có thể đào bới thêm lên . Cô làm như vậy chỉ vì lợi ích của bọn trẻ mồ côi mà thôi .

Trước khi lương tâm cô có thể trổi dậy và chất vấn cô về động cơ hành động . Krrry đã nhìn xuống đất vẻ ngần ngại .

Còn tại sao nữa kia chứ ?

Gã kêu trời , nhưng hoàn toàn không phải là một lời cầu nguyện .

Kerry phản ứng vẻ không cho phép :

– Làm ơn cẩn thận trong từ ngữ một chút đi .

Gã lẩm bẩm lời xin lổi và thế là Kerry hiểu là mình đã thành công . Cô phải vận dụng hết tài nghệ đóng kịch mới khỏi cười phá lên :

– Ông có muốn gặp bọn trẻ không ?

Linc hỏi :

– Tất cả bọn chúng đều thân thiện như Joe à ?

Thằng bé quát lên tự hào một cách gay gắt :

– Tôi nói tiếng Anh .

Không hề lúng túng trước phản ứng vụng về của thă,hf bé , Linc quát lại :

– Nếu vậy thì cách cư xử của cậu chẳng đáng giá cái quái gì .

Kerry vội vã chen vào :

– Joe , em có thể đi nhóm lửa được không ? Chúng ta sẽ cho bọ trẻ ăn trước khi lên đường .

Joe đưa mắt liếc nhìn Linc đầy phẩn uất trước khi quay đi làm theo lời Kerry .

Kerry ra hiệu cho bọn trẻ im lặng và nói bằng tiếng Tây Ban Nha :

– Các em , đây là ông O’Neal

Gã bảo cô :

– Gọi là Linc .

Cô bảo bọn trẻ gọi gã bằng tên riêng . Tám đôi mắt ngước nhìn gã tò mò . Kerry giới thiệu từng đứa một với Linc

– Và đứa bé nhất là Lisa .

Gã nghiêm trang làm quen với từng đứa , bắt tay bọn con trai và hơi cúi chào bọn con gái và bọn chúng cười khúc khích đáp lại . Gã đùa đùa búng vào mũi Lisa , thận trọng để không chạm phải Kerry .

Gã chào bọn chúng bằng tiếng Tây Ban Nha – như vậy cũng đủ kiệt quệ vốn từ rồi .

– Hãy bảo bọ chúng là tôi sẽ chăm lo cho bọn chúng trong cuộc hành trình – Gã nói chậm rãi để cho Kerry kịp dịch- Nhưng chúng phải tuân lệnh tôi …luôn luôn – Gã nhìn cô và nói tiếp – Kể cả cô cũng vậy . Khi tôi bảo chúng phải im lặng … thì chúng bắt buộc phải im lặng … Không động đậy …Không đi lung tung khỏi nhóm …Không bao giờ…Nếu chúng làm theo tôi …chúng sẽ lên được chiếc máy bay ấy…và nó sẽ đưa chúng ta sang Mỹ .

Mặt bọn trẻ sáng lên khi nghe thấy từ cuối cùng .

– Nếu trong chuyến đi này chúng rất ngoan… và làm theo tất cả điều tôi yêu cầu … thì khi nào sang đến Mỹ …tôi sẽ dẫn chúng đến tiệm Mc Donald.

Kerry nhẹ nhàng nói :

– Quả là ông đã suy nghĩ chu đáo . Nhưng bọ chung dâu có biết Mc Donald là cái gì . Thậm chí nếu tôi có cố gắng giải thích thì bọn chúng cũng chẳng thể nào hiểu nổi .

– Ồ – Gã nhìn xuống tám khuôn mặt đang ngước nhìn gã rồi phẩy tay vẻ sốt ruột – Vậy cô hãy nghĩ ra một phần thưởng thích hợp nào khác .

Sau khi ăn một món cháo không lấy gì làm ngon miệng nấu bằng đậu và gạo , họ bắt đầu thu dọn số đồ đạc ít ỏi . Tới lúc chỉ còn chất bọn trẻ con lên xe nữa là xong , Linc lấy chiếc máy ảnh ra , lùi ra phía sau xe tải và bắt đầu chụp .

– Xơ Kerry , cô có muốn …

– Xin ông cứ gọi Kerry là đủ .

gật đầu lổ mảng . Kể từ khi biết được nghề nghiệp của cô gã không hề nhìn thẳng vào cô nữa :

Cô có thể làm ơn bảo bọn chúng đứng vào để chụp ảnh được không ?

– Dĩ nhiên là được .

Chỉ trong vòng vài phút , bọn trẻ đã sắp xếp xong để gã chụp . Chúng mĩm cười rất vui vẻ . Lisa đưa ngón tay cái lên miệng ngậm . Joe không chịu nhìn vào ống kính mà làm ra vẻ nhìn lên những ngọn cây xung quanh.

Linc đóng nắp máy lại , nói :

– Được rồi , chúng ta đi thôi

Gã đeo máy ảnh lên cổ ,chất lên vai một đóng đò hộp mà Joe đã nhặt nhạnh được từ khu làng gần đó . Nụ cười của Kerry quá ư gượng gạo .

Trong khi ra chổ chiếc xe tải đậu , Kerry hỏi Linc :

– Chẳng phải là ông vẫn thường hay chụp những bức ảnh hành động ư ?Tại sao ông lại yêu cầu bọn chúng sắp xếp tư thế để chụp ?

– Đề phòng sẽ không chụp được một vài đứa .

Câu trả lời cụt ngủn của gã khiến Kerry – lúc này đang bế Lisa – đứng khựng lại giữa đường .

– Vậy có khả năng thế ư ?

– Cái đầu cô để ở đâu ? – Gã dằn giọng để tỏ rõ điều gì khiến gã tức giận cô đến thế – Trên mây à ? Binh lính ở cả hai phía đều sẵn sàng giết chết bọn trẻ trong giây lát . Vì một tối vui thôi .

Cô rên lên , nhưng không để cho gã thấy cô dao động :

– Anh muốn quay lui ư ?

Linc cúi sát mặt về phía cô :

– Cô biết thừa là tôi muốn như vậy . Và nếu như cô có chút linh cảm – Điều này tôi nghi ngờ một cách nhjiêm túc đấy – Thì cô cũng muốn quay lui .

– Tôi không thể .

Gã văng tục và lần này không xin lổi :

Đi thôi . Chúng ta đang lảng phí thời gian .

Lúc họ đến được chiếc xe tải , vẻ mặt u ám của gã cho thấy gã rất bi quan . Chín đứa trẻ mồ côi ngồi chất hết lên sàn chiếc xe tải , cùng với mấy chiếc máy ảnh của gã vá đám đồ đạc sơ sài chủ yếu là thực phẩm của chúng và Kerry .

Gã nhìn cô bế Lisa lên lòng , nói :

– Rất tiếc là cô không thể ngồi trên cabin được . Nhưng nếu ta bị chặn lại thì tôi nói Joe là trợ lý của tôi – Gã nhìn thân hình sống động của cô mà ngay cả bộ quần áo đi rừng cũng không làm giảm đi sự sống động đó – Không mặc cái áo dài lòe lọet đó thì cô cũng không giống … ờ …

– Tôi hiểu . Ông chỉ cần báo cho tôi biết trước kịp thời nếu như có lính tuần tra , tôi sẽ phủ bạt để che .

– Bọn trẻ sẽ nhấp nha nhấp nhỏm dưới tấm bạt .

– Tôi biết .

– Nếu chúng ta bị chặn lại thì bọn trẻ phải tuyệt đối im lặng và không được động đậy

– Tôi sẽ giải thích cho bọn chúng .

– Tốt! – Gã vổ đầu – Cô đã lấy nước chưa ?

– Đã .Ông có cần tấm bản đồ không ?

– Tôi biết chúng ta đang đi đâu – Gã nhìn cô điềm tỉnh – Toi chỉ hy vọng là chúng ta có thể tới được đó mà thôi .

Họ nhìn nhau đầy ngụ ý , rồi gã chui vào cabin và nổ máy

Cả đời Kerry chưa bao giờ cảm thấy bồn chồn thế này , vì thế cô dồn can đảm và tập trung vào bọn trẻ . Bọn chúng đang chen chúc hổn độn trên sàn xe . Ít nhất những cú xốc cũng xua đuổi lũ muỗi khổng lồ và các côn trùng khác .

Bọn trẻ không hề phải nấp dưới tấm bạt , nhưng ánh mặt trời chiếu xuống thiêu đốt không thương tiếc . Và khi có bóng cây thì ánh mặt trời gay gắt lại thay bằng bầu không khí oi bức đặc sệt tưởng như có thể dùng dao cắt được .

Bọn trẻ con kêiu khát , nhưng Kerry chỉ thận trọng chia cho chúng từng tí một . Có thể sẽ không dễ dàng kiếm được nước ngọt . Với lại chúng càng uống nhiều thì cô sẽ càng hay phải yêu cầu Linc dừng lại . Cô muốn hết sức tránh việc phải yêu cầu gã dành cho những ân huệ .

Linc vẫn tiếp tục lái xe ngay cả khi mặt trời đã xuống sau ngọn cây và dìm khu rừng vào một bầu ánh sáng tranh tối tranh sáng yếu ớt . Lúc xe họ chạy ngang qua một khu rừng làng hoang vắng thì trời đã tối hẳn . Bằng một động tác thận trọng , Linc ra hiệu cho Kerry và bọn trẻ nấp xuống sau tấm bạt . Gã lái xe vòng quanh làng một vòng , sau khi đã yên tâm là khu làng hoàn toàn hoang vắng gã mới dừng lại cách làng khỏang nửa dặmvà cho xe đổ vào một bải trống.

– Chúng ta sẽ dừng lại nghỉ đêm ở đây .

Kerry vui mừng cầm tay gã và để gã bế xuống khỏi xe . Cô chống tay vào lưng , ưởn người cho giản các bắp thịt đau nhói

Linc liếc nhìn bộ ngực cô lúc này hiện rỏ do động tác vươn tay . Lớp vải đẩm mồ hôi dán chặt vào da thịt cô . Gã không thể không nhớ đến bộ ngực đó đã đáp ứng trong những cái động chạm của gã . Gã lúng tung hắng giọng :

– Cô có sao không R Nếu như tôi để mọi ngừoi ở đây và vào làng kiếm lấy vài thứ .

– Dĩ nhiên là được . Chúng ta có thể nhóm lửa không ?

– Được nhưng nhỏ nhỏ thôi . Tôi sẽ đem Joe đi cùng . Đây – Gã rút khẩu súng ngắn ra khỏi thắt lưng và xoay lại đưa báng súng cho Kerry .

Kerry cầm khẩu súng nhưng nhìn nó vẻ sợ hãi :

– Sáng nay tôi đã nói với ông là tôi không biết sử dụng nó như thế nào rồi mà

Gã bèn giảng giải nhanh cho cô :

– Nếu phải bắn thì cô phải biết chắc là mục tiêu ở rất gần cô , giống như tôi hồi sáng ấy . Như vậy cô sẽ không bắn trượt được .

Gã cười vẻ diễu cợt . Cô cười đáp lại . Sau đó Linc và thằng bé mất hút vào bóng tối .

Cô bảo một đứ bé gái lớn trông bé Lisa và cử hai đứa con trai đi nhặt củi . Tới lúc Joe và Linc trở về thì Kerry đã nhóm được một đống lửa nhỏ . Joe mang mấy tấm mền . Tay Linc cầm hai con gà gầy giơ xương.

Gã bảo Kerry :

– Đống lửa khá lắm .

– Cám ơn .

Tỏ ra áy náy về hai con gà cầm trong tay , gã nói :

– Hai con này chẳng được là mấy , nhưng tôi chỉ có kiếm được có thế

– Tôi sẽ mở hai hộp rau và nấu súp .

Gã gật đầu và quay đi để vặt lông và nấu hai con gà . Kerry rất vui mừng về việc đó .

Mặc dầu đã lơ mơ ngủ suốt chuyến đi , nhưng bọn trẻ gần như kiệt sức không ăn nổi nữa . Kerry phải động viên chúng mãi , cô biết rằng có thể vài ngày nữa chúng lại được ăn một bửa nóng sốt . Cuối cùng cô cũng cho được tất cả bọn trẻ ăn rồi đặt nằm lên sàn xe.

Kerry đang ngồi bên đống lửa sắp tàn nhấm nháp cốc cà phê ngon lành thì Linc đến ngồi bên cạnh và rót thêm cà phê vào cốc của mình . Cô hỏi giọng khàn khàn :

– Ông nhìn thấy hay nghe thấy gì à ?

– Không , tất cả vẫn yên ắng . Gần như thư giản . Tôi đang băn khoăn muốn biết bọn chúng đang ở đâu ?

– Bọn chúng là ai ?

– Tất cả mọi người trừ chúng ta – Gã cười ánh lửa hắt lên nụ cười cởi mở và trắng lóa của gã .

Kerry nhìn đi chổ khác . Nụ cười của gã hấp dẫn một cách phiền toái .

– Ông làm tôi ngạc nhiên đấy .

– Tại sao ?

– Tại vì ông đối với bọn trẻ tuyệt như vậy . Cám ơn ông

– Cám ơn vì liều thuốc an thần . Điều đó sẽ giúp tôi vì đở đau đầu và cải thiện tình trạng của tôi .

– Tôi nói nghiêm túc đấy . Tôi rất biết ơn ông đã giúp chuyển những đứa trẻ mồ côi này đi .

– Trong suốt cuộc đời tôi đã làm vô khối điều khủng khiếp , nhưng tôi chưa bao giờ ngược đải trẻ con – Gã nói rồi nhấp một ngụm cà phê và duỗi dài chân ra trước mặt .

Cô không có ý định bắt chước gã nhưng nghĩ rằng đó là cách tốt nhất để thay đổi đề tài câu chuyện .

Một hồi lâu sau gã mới nói :

– Hãy kể cho tôi nghe về bọn trẻ đi . Marry thế nào ?

Kerry đáp :

– Con bé chưa bao giờ biết mặt cha . Cha nó bị xử tử trước khi nó ra đời vì đã tham gia vào việc rải truyền đơn . Mẹ nó bị bỏ tù và coi như đã chết .

– Mike ?

Kerry đã làm Mỹ hóa tên bọn trẻ để khi sang đến Mỹ chúng quen với tên mới . Cô kể cho gã nghe về thằng bé .

– Carmen và Cara là em gái của anh chàng vận chuyển bưu kiện . Tên anh ta là Juan.

– Còn Lisa ?

Kerry mĩm cười :

– Con bé thật quý giá , đúng không ? Mẹ nó bị một tên lính hãm hiếp khi mới mười ba tuổi . Sau khi Lisa ra đời Mẹ nó đã tự vẫn . Ít nhất con bé cũng không biết nổi đau khi đã có Mẹ rồi mất Mẹ .

– Thế còn thằng bé kia ?

Kerry nhìn theo hướng mắt Linc đang nhìn . Joe đang ngồi ở rìa bãi cỏ nhìn đăm đăm vào bóng tối .

Kerry đăm chiêu nói :

– Joe ? Buồn lắm .

– Cậu ta bao nhiêu tuổi ?

– Mười lăm – Cô kể sơ qua cho gã nghe lịch sử của Joe – Nó có một trí óc xuất sắc , nhưng nó là một sản phẩm của một quá khứ ly kỳ . Cáu kỉnh , chống đối xã hội , thù địch

– Nó yêu cô .

– Cái gì ?- Cô nhìn Linc tưởng như cho rằng gã mất trí – Đừng có lố bịch như thế . Nó chỉ là một đứa bé .

– Một đứa bé đã lớn lên rất nhanh .

– Nhưng mà yêu tôi ? Không thể thế được .

– Không , khi một thằng bé mười lăm tuổi thì đã …Gã cắt ngang .

– Tôi cho là như vậy – Kerry lẩm bẩm để xóa đi cái lúng túng khó xử – Ông có nghĩ thế không ?

Cô không tưởng nổi tại sao mình lại có thể hỏi gã câu đó . Cô không dám nhìn gã , mặc dầu bằng khóe mắt cô nhìn thấy đầu gã cử động một cách đột ngột để quay lại nhìn cô .

– Tôi tưởng linh mục mới được nghe xưng tội chứ ?

– Đúng vậy . Tôi xin lổi . Chúng ta đang nói về Joe kia mà .

– Cô có biết cậu ta làm gì với chiếc áo dài hôm qua cô mặc không ?- Kerry lắc đầu – Nó đã bỏ vô đống lửa – Thấy cô nhìn vẻ không tin , gã gật mạnh đầu – Tôi quan sát nó bỏ chiếc áo vào đống lửa và nhìn mãi cho đến khi cháy hết .

– Nhưng chính nó ăn trộm chiếc áo đó cho tôi mà . Nó biết tại sao tôi lại cần phải mặc chiếc áo đó .

– Nó cũng biết rằng chính chiếc áo đó đã giúp cô đưa tôi tới đây . Nó tự căm ghét mình vì đã góp phần vào nổi nhục của cô .

– Ông chỉ tưởng tượng .

– Không . Nó đặc biệt bảo vệ cô.

– Trước đây nó chưa bao giờ thế . Bây giờ chúng ta không bị nguy hiểm đe dọa . Nó bảo vệ tôi trước cái gì đây chứ ?

– Khỏi tôi .

Đôi mắt gã phản chiếu ánh lửa khiến cho đôi mắt dường như là màu vàng óng chứ không phải màu nâu nữa . Gã đã cởi chiếc sơ mi mặc ban ngày ra , giờ đây chỉ còn mặc chiếc áo may ô màu xanh bộ đội . Da gã trơn nhẵn như gổ được đánh bóng . Phần trên của lồng ngực phủ đầy lớp lông màu hung hung giống như mái tóc ánh đỏ trên đầu gã . Đám lông quăn quăn dán sát vào lớp da nâu và dường như sẽ óng lên vàng rực dưới ánh mặt trời – hoặc ánh lửa hắt vào .

Kerry cảm thấy bối rối bèn quay đi .

Cuối cùng khi Lnc cất tiếng phá vở sự im lặng căng thẳng giữa hai người , giọng gã khàn khàn :

– Tại sao cô không nói gì ?

Cô rất chân thật :

– Chẳng có gì để nói cả .

– Tôi xin cô hãy khác đi cô Bishop – Mặt gã cau lại vì giận dữ – Tại sao cô lại không ngăn tôi đừng có hôn cô ?

– Nêu ông nhớ lại được thì tôi đã cố đó chứ

– Không kiên quyết lắm

Cô nhìn gã , kinh ngạc vì gã khăng khăng bảo vệ hành động của mình :

– Tôi lựa chọn để ông hôn tôi còn hơn bị giết .

– Cô đang bị cái chết đe dọa và cô biết rỏ điều đó . Một lời thôi . Cô chỉ cần nói một lời thôi rồi tôi sẽ để cho cô yên .

– Sáng nay thì có thể , thế nhưng còn tối hôm qua ?

– Chuyện đó thì khác .

– Bởi vì lúc đó ông say .

– Phải – Gã thấy cô việc gã say mèm chỉ là một lý do yếu ớt – Vây thì tôi phải nghĩ thế nào kia chứ ?- Một người đàn ông phải đối xử thế nào với gái điếm kia ?

Cô lạnh nhạt đáp :

– Chắc chắn là tôi không thể biết được .

– Bây giờ cô đã biết . Anh ta sẽ đối xử với một gái điếm đúng như tôi đối xử với cô đêm qua . Chiếc áo dài , màu tóc , nụ cười mời mọc , tất cả mọi thứ mà một người đàn ông không thể nào từ chối được . Vì thế đừng có buộc tội tôi vì đã tiếp nhận lời mời mọc của cô .

– Chị Kerry , chị có khỏe không ?

Cả hai ngước lên . Joe đang đứng ngay bên kia đống lửa . Hai tay cậu bé nắm chặt thành hai nắm đấm , mắt nhìn đăm đăm vào Linc đầy đe dọa .

Kerry nói :

– Joe , chị vẫn khỏe . Đi ngủ đi . Ngày mai sẽ vất vả đấy .

Trông Joe có vẻ dịu lại một cách rất miển cưỡng nhưng cuối cùng cậu bé cũng lùi lại chổ chiếc xe tải và chui vào cabin , nơi Linc và cậu sẽ ngủ .

Kerry và Linc nhìn đống lửa đang tàn dần . Cái im lặng cũng nguy hiểm chẳng kém gì rừng già đang bao vây quanh họ .

Gã hỏi :

– Điều gì đã khiến cô quyết định làm điều đó ?

– Tôi cần người giúp đỡ .

– Không tôi không muốn nói đến việc cô tuyển mộ tôi . Tôi muốn nói điều gì đã khiến cô quyết định trở thành …cô biết đấy .

– Ồ …mọi chuyện . Hòan cảnh – Kerry co hai đầu gối lên ngực và tựa cằm lên đó .

Nếu như có bao giờ biết được sự thật gã sẽ nổi điên lên . Cơn giận sáng nay của gã sẽ chỉ là một thứ ngọt lừ so với cái địa ngục mà gã sẽ vung lên khi phát hiện ra mọi chuyện . Cô đã thấy khiếp sợ cái ngày hôm ấy . Nhưng từ giờ đến khi họ an toàn trở về được đến Mỹ , cô phải tiếp tục nói dối . Như vậy cô sẽ có một thứ để ngăn chận gã .

Và thành thật mà nói , cô có thể ngăn ngừa chính mình . Tất cả những cách cư xử thô ráp của gã chỉ khiến Kerry thấy gã hấp dẫn đến mức phiền toái . Lincoln O’Neal như thể bước ra từ một cuốn catalogue về các thần tượng của đàn bà . Gã đẹp trai một cách nhàu nhĩ , gã sống một lối sống tuyệt diệu , gã tán tỉnh một cách rất nguy hiểm và chẳng hề dấu giếm việc gã chẳng coi những lề thói cư xử thông thường ra gì .

Gã là một người tình tuyệt vời . Gã đối xử với cô khá thô bạo , sự bất cần của gã phần nào như thô lổ , thế như sự dũng cảm của gã vẫn chứa đựng và phản ánh tất cả . Gã là loại đàn ông đầy thách thức mà không một người đàn bà nào có thể cưởng lại .Một con bê chờ thuần hóa .

Kerry không thể phủ nhận với mình là gã đã khơi dậy ở cô lòng thèm muốn . Vì thế để ngăn mình không làm một việc gì vô cùng ngu ngốc , cô sẽ phải tự coi mình là một thứ bất khả giống như gã đang tưởng . Cách nào đó lúc này cô phải đặt mình trước một lời thề tôn giáo

Linc đang sốt ruột cằm gậy chọc chọc vào đống lửa . Sự thất vọng thể hiện rỏ trong từng động tác của gã cũng như trong giọng nói u ám :

– Cô đã là như thế thì làm sao cô có thể xử sự như đêm qua được ?

– Lúc đó tôi quá tuyệt vọng , chắc bây giờ thì ông đã hiểu rồi

Nhưng cô hành động thật đến quỷ quái

Cùng lúc đó cô cảm thấy vừa tự hào vừa xấu hổ :

– Tôi đã làm những điều cần làm .

Cô cảm thấy ánh mắt gã lướt trên người mình và không thể ngăn mình đừng có bắt gặp ánh mắt đó . Họ nhìn nhau trừng trừng qua đống lửa . Cả hai đều nhớ lại cái động chạm của gã vào những nơi cấm kỵ và đều nhớ lại những cái hôn say đắm mà họ đã chia xẻ . Ý nghĩ của họ chạy song song nhau . Họ nghĩ về lưỡi , về ngực , và về những cái gì mà có lẻ tốt hơn là cứ để vậy đừng nói ra .

Linc nhìn đi nơi khác trước . Vẻ mặt gã căng thẳng . Gã nghiến răng chửi thề :

– Có lẻ cô đã nhớ lại những quyền chính đáng của mình . Cô đã đóng vai trò của mình quá giỏi -Gã châm chọc nói – Nhưng đó là khi cô buộc phải làm , đúng không ? Cô phải biết chắc là tôi sẽ đi cùng cô , vì thế cô thả cho tôi vài cảm giác . Vài mùi vị của cô …

– Thôi đi !

– Trừ phi tôi đã bị điên và không suy nghĩ được rỏ ràng …

– Tôi đã nói dối anh , phải – Kerry kêu lên . Cô sợ sự cám dổ trong giọng nói của gã và phải bắt gã thôi đi – Tôi đã lừa anh, phải . Tôi đã chịu đựng những cái ôm ấp của anh . Tôi vẫn sẽ làm lại như vậy nếu đó là điều cần thiết phải làm để đưa được bọn trẻ đến nơi an tòan .

Gã gầm gừ :

– Xơ Kerry , tối nay trong buổi cầu nguyện xin hãy nhớ đến tôi . Tôi cam đoan là cô sẽ cần những câu kinh đấy .

Gã vứt chổ bả cà phê vào đống lửa . Những viên than hồng rít lên xè xè . Một làn khói cuộn lên giữa họ , như tượng trưng cho cái địa ngục mà gã đang quẳng ra để giữ cho mình đừng chạm vào cô .

Bình luận