Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Đường Về Nhà (The Way Home)

Chương 5

Tác giả: Linda Howard

Những điều anh kể cho cô nghe đã giải thích quá nhiều về người đàn ông Saxon được tạo nên và lý do tại sao anh đã quá khó khăn để chấp nhận bất cứ điều gì trông giống như tình yêu. Nếu mười tám năm đầu tiên của cuộc sống đã dạy cho anh mọi thứ, thì anh sẽ không thể phụ thuộc vào những điều khác, những điều được gọi là tình yêu. Khi anh nói, không có trò lừa gạt nào cho anh với những câu chuyện đẹp về người mẹ yêu thương anh khi những hành động của bà ấy rõ ràng là không chỉ không quan tâm, mà bà ấy còn cố tình bỏ rơi anh để anh chết đi. Anh cũng không nhận được bất kì tình cảm thật sự nào từ chỗ nương tựa của bệnh viện hội từ thiện. Đứa trẻ trưởng thành sớm hơn bởi thời gian ở trong trại mồ côi, nó biết rằng nó không thể hy vọng bất cứ ai chăm sóc nó, vì thế nó đã rút vào bản thân mình như một sự an toàn duy nhất của cuộc sống. Nó không phụ thuộc vào bất cứ ai ngoại trừ bản thân nó cho bất kỳ việc gì.

Đó là bài học được củng cố bởi thời thơ ấu của anh, rời bỏ nhà nuôi dưỡng với người khác, gặp một sự lạm dụng và không trùng hợp với bất cứ ai khác trong bọn họ. Một người bị ruồng bỏ sẽ học tình yêu ở đâu? Đơn giản, câu trả lời xé ruột là anh đã không có. Anh phải vượt qua sự nghèo nàn bình dị. Anh cần khắc phục một sự thiếu thốn hoàn toàn đơn giản nhất của con người. Khi cô nghĩ đến điều mà anh đã thực hiện với cuộc sống, cô đã kinh sợ vì khả năng to lớn của anh. Anh phải làm việc vất vả biết bao để đến trường, để kiếm được không chỉ một trình độ kỹ thuật mà còn phải hoàn thành cao trong lớp học, anh có nhiều cơ hội làm việc và từ đó tiếp tục thành lập công ty của riêng mình.

Sau câu chuyện xé lòng thời thơ ấu của anh, họ đã xúc động, không thể thăm dò bất cứ điều gì sâu hơn nữa. Với sự thỏa thuận của hai bên, họ đã ngồi dậy và đi xuyên qua những cảm xúc của một ngày bình thường, mặc dù nó là những điều ngược lại. Hai mươi bốn giờ qua đã lấy đi một phần lớn trong họ, và họ đã lùi lại trong một thời gian dài của sự im lặng, được nhấn mạnh bằng những vấn đề tầm thường, điều mà họ có trong buổi ăn chiều.

Anh ở đó. Anh tỏ ra không có dấu hiệu bỏ đi. Cô nắm lấy điều đó như là một dấu hiệu của sự hy vọng và không đóng gói đồ đạc của mình. Ngay bây giờ, tất cả những câu hỏi của cô là sự hiện diện của anh.

Đó là vào cuối buổi chiều trong ngày mưa ướt sũng, khi anh nói một cách dứt khoát “Em chưa thật sự trả lời câu hỏi của anh sáng nay. Chúng ta có thể tiếp tục như trước kia không?”

Cô nhìn đăm đăm vào anh và thấy rằng, mặc dù sự căng thẳng vẫn còn rõ ràng trên gương mặt anh, nhưng nó dường như đã đi đến những giới hạn. Bây giờ cô không chắc chắn với phản ứng của mình, nhưng cô chịu đựng sự căng thẳng khá hơn là nắm lấy sự mạo hiểm để hoãn anh lại một thời gian khi điều đó có thể đủ để đẩy anh ra xa một lần nữa.

Cô ngồi xuống đối diện với anh, cố gắng sắp xếp những suy nghĩ. Cuối cùng cô nói “Với bản thân em, em không muốn điều gì tốt hơn. Đánh mất anh, điều này gần như giết chết em, và em cũng không chắc rằng mình có thể đi một lần nữa. Nhưng em không thể chỉ nghĩ cho bản thân mình. Chúng ta không thể chỉ nghĩ đến sự sắp xếp của chúng ta. Còn đứa trẻ thì sao? Đầu tiên, không điều gì quan trọng với nó ngoại trừ mẹ và cha, nhưng giả sử chúng ta ở lại với nhau trong nhiều năm, điều gì sẽ xảy ra khi nó bắt đầu đến trường và khám phá ra rằng những người mẹ và người cha khác đã kết hôn? Đây là Denver, không phải Hollywood. Và mặc dù không ai không tán thành một cặp sống với nhau, nhưng những hoàn cảnh sẽ thay đổi khi có dính dáng đến một đứa trẻ.”

Anh nhìn xuống đôi tay của mình và nói một cách thận trọng “Nó khác nhau ra sao nếu em di chuyển ra ngoài? Cha mẹ của nó vẫn sẽ không kết hôn, nhưng em sẽ cố gắng để nuôi nấng nó một mình. Giả thiết đó tốt hơn cho nó sao? Anh không biết anh sẽ là một người cha loại nào, nhưng anh nghĩ mình sẽ tốt hơn cái không có.”

Đôi môi cô run rẩy, và cô cắn vào nó một cách dữ dội. Chúa ơi, cô đã làm cho anh van xin để có được cuộc sống của đứa con anh? Cô chưa bao giờ có ý nghĩ một cách đặc biệt về quan niệm điều anh đã nói với cô buổi sáng đó “Em nghĩ anh là một người cha tuyệt vời”, cô nói “Em chưa bao giờ có ý định ngăn cản anh gặp mặt đứa trẻ. Em không chắc nó là sự sắp đặt cuộc sống của chúng ta.”

“Anh thì chắc chắn. Anh muốn em, và em… em cũng muốn anh”. Anh vẫn không thể nói rằng cô yêu anh “Bây giờ chúng ta không phải làm bất cứ điều gì. Giống như em nói, sẽ là nhiều năm trước khi đứa trẻ đủ lớn để so sánh chúng ta với những cặp cha mẹ khác. Em vẫn còn mang thai để vượt qua, và có Chúa chứng giám, anh sẽ không thể ngủ mỗi đêm nếu anh không biết em có tốt không. Ở lại ít nhất cho đến khi đứa trẻ được chào đời. Anh có thể chăm sóc cho em, đi với em đến những lớp sinh đẻ, bên cạnh em trong suốt thời gian sinh con.” Mặc dù giọng nói của anh đầy tự tin, nhưng đôi mắt thì như van xin, và đó là điều làm sụp đổ quyết định của cô. Nếu bây giờ cô đẩy anh ra xa, có thể anh sẽ không bao giờ phục hồi lại được.

“Em không muốn điều gì tốt hơn”, cô nói với giọng khàn khàn, và nhìn thấy những tia sáng của sự thanh thản trong đôi mắt anh trước khi anh che giấu nó.

“Em sẽ di chuyển quần áo trong ngày mai”. Cô chỉ có thể chớp mắt với anh trong sự ngạc nhiên. Cô chờ đợi anh quay lại tình trạng ban đầu, ngủ với cô gần như mỗi đêm và quay lại với căn hộ của mình vào mỗi buổi sáng để thay đổi quần áo trước khi đi làm. Suy nghĩ về những bộ quần áo của anh đang treo bên cạnh quần áo của cô trong phòng để đồ rộng lớn tạo cho cô cảm giác vừa kích thích vừa lo âu, điều này thật buồn cười, vì cô chưa bao giờ muốn bất cứ điều gì nhiều như cô đã muốn, một cuộc sống trọn vẹn, hoàn hảo với anh. Nhưng mọi thứ đã thay đổi quá nhanh, và cuộc sống của cô bị biến đổi đột ngột với sự mang thai. Sự kiểm soát với đứa trẻ đã vượt xa hơn cái nắm chặt của cô trong mỗi ngày qua đi, như thể đứa trẻ đã lớn lên và đòi hỏi nhiều hơn với cô. Mặc dù, cô ít có những triệu chứng, nhưng bây giờ cô có thể nhìn thấy những sự thay đổi xác định.

Cô đã đấu tranh với một trong những sự thay đổi đó mọi ngày, và nó quá nhiều một cách bất chợt. Những giọt nước mắt trào ra trong đôi mắt cô khi cô nhìn anh và bắt đầu chảy xuống mặt. Ngay lập tức anh đã ở bên cạnh cô, đặt hai cánh tay vòng quanh người cô và kéo đầu cô áp sát vào vai anh “Điều gì không ổn phải không?”, anh hỏi, âm thanh gần như điên cuồng “Em không muốn anh dọn nhà phải không? Anh nghĩ anh có thể chăm sóc cho em tốt hơn.”

“Không phải điều đó”, cô khóc nức nở “Vâng, đúng thế. Em hạnh phúc, em nguyền rủa nó. Em luôn luôn muốn anh dọn đến ở với em, hay yêu cầu em dọn đến với anh. Nhưng em không làm điều đó cho mục đích của bản thân, em làm điều đó bởi vì đứa trẻ.”

Saxon nâng gương mặt cô lên và dùng hai ngón tay cái để lau những giọt nước mắt. Đôi lông mày rậm nhíu lại trong sự cau có “Tất nhiên anh làm điều đó vì em”, anh nói một cách nôn nóng “Anh không biết đứa trẻ. Quỷ tha ma bắt, anh thậm chí không thể thấy những bằng chứng về nó. Anh không muốn em một mình hơn sự cần thiết”. Sự cau có tăng dần “Em có gặp bác sĩ chưa?”

Cô hít mũi và lau đôi mắt “Vâng, em không nhận ra mình mang đã mang thai cho đến khi em gặp bác sĩ. Em đi bởi vì thời gian cuối em đã phát hiện nó, và như thế không thay đổi trước khi điều đó thật sự sáng lên. Em hầu như không có một vài triệu chứng.”

“Điều đó có bình thường không?”

“Bình thường như bất kỳ điều gì khác. Bác sĩ nói với em mọi thứ đều tốt, một vài người phụ nữ đã phát hiện trong một vài tháng đầu và một số người không, một số phụ nữ nôn mửa vào buổi sáng và một số người không. Tất cả những điều em thật sự chú ý là em đã mệt mỏi và buồn ngủ, và điều đó làm em muốn khóc.

Anh có vẻ dịu đi “Em nói có nghĩa là em khóc vì đứa trẻ phải không?

“Không. Em khóc vì anh”

“Thôi nào, đừng khóc nữa”. Anh kéo cô lại gần và ép chặt một nụ hôn lên trán cô. “Anh không thích khi em khóc.”

Không có cách nào để anh có thể biết điều đó cảm giác giống như được chiều chuộng và âu yếm, cô đã ao ước nó biết bao. Tình yêu cũng là một đáp ứng ngắn ngủi trong cuộc sống của cô, mặc dù cô chưa bao giờ biết tính tàn bạo trực tiếp mà Saxon đã chịu đựng.

Hầu như những giấc mơ được ấp ủ của cô luôn là có một ngôi nhà với anh, chỉ một ngôi nhà bình thường, với sự đảm bảo thủ tục ngọt ngào và sự nhận thức chắc chắn rằng anh sẽ về nhà với cô mỗi ngày. Trong những giấc mơ của cô, anh luôn luôn giữ chặt cô và tỏ ra cho cô thấy rằng anh quan tâm cô biết bao, trong khi trên thực tế, anh lại đề nghị với cô sự thân mật thể xác và một công lao cảm xúc. Điều bất chợt này đã xoay quanh và quá lớn lao giống như một giấc mơ đã trở thành sự thật, đến nỗi cô cảm thấy e ngại để tin tưởng nó. Thậm chí, cô đã không chuẩn bị bất cứ cái gì để kết thúc nó vội vã. Anh ở lại cũng bằng với cô thưởng thức mỗi khoảnh khắc.

Sự thật đúng như lời anh nói, ngày hôm sau anh đã chuyển đến. Anh không nói với cô bất cứ điều gì về nó, nhưng có hai cú điện thoại, một từ một người nào đó quan tâm đến việc thuê căn hộ kia của anh và cú điện thoại khác từ một công ty tiện ích kiểm tra hai địa chỉ cho việc gửi hóa đơn, điều đó rõ ràng đã tạo nên việc anh hoàn toàn từ bỏ chỗ ở chính thức của mình. Điều đó, hơn bất cứ điều gì khác, nói với cô anh đã nghiêm túc biết bao để duy trì mối quan hệ của họ.

Cô để ý những dấu hiệu của anh, vì mối quan hệ của họ đã có sự thay đổi với những cách cơ bản hơn sự đơn giản, hai chỗ ở cũng không xa hơn với anh. Cô nói với anh cô yêu anh, những lời nó đó không thể bị xóa bỏ hay bị lãng quên, vì phản ứng của anh đối với chúng quá xa lạ, anh đã biểu lộ nhiều sự quan tâm hơn là anh đã có trước đây. Mặc dù họ đã có sự thân mật về thể xác trong hai năm, nhưng kiểu gần gũi này lại mới với anh, và thỉnh thoảng cô có thể nói rằng anh không biết hành động như thế nào. Nó gần như là anh đang ở nước ngoài, nơi anh không biết nói ngôn ngữ, dò dẫm thận trọng theo cách của anh, không có khả năng để đọc những dấu hiệu con đường.

Sự tò mò về đứa trẻ của anh ngày càng tăng và khăng khăng đòi đi với cô đến lần hẹn gặp kế tiếp của bác sĩ, nó được hoạch định chỉ một vài ngày sau khi anh chuyển đến. Khi anh khám phá ra rằng một bức ảnh siêu âm trong sự mang thai của cô có thể nói cho họ biết giới tính của đứa trẻ, ngay lập tức anh muốn biết khi họ có khả năng làm điều đó, và mức độ thường xuyên mà bác sĩ sai lầm. Đó là sự quan tâm đầu tiên mà anh đã biểu lộ với giới tính của đứa trẻ, cô ngạc nhiên nếu anh hình dung mình có đứa con trai, anh không có ngụ ý một sự ưu tiên, và cô cũng không có quyết định sự ưu tiên, vì thế bằng cách nào đó họ luôn luôn nhắc đến đứa trẻ bằng “nó” hơn là “cậu bé”, hay “cô bé”.

Một đứa con trai sẽ anh hưởng đến anh như thế nào? Anh sẽ nhìn thấy bản thân mình hơn trong một cậu bé, và bằng cách đó, nó sẽ là một cơ hội để anh sửa chửa thời thơ ấu khủng khiếp của anh bằng việc làm cho đứa con trai của anh không bao giờ biết bất cứ điều gì khác ngoại trừ tình yêu. Trong óc tưởng tượng của cô, cô thấy anh một cách kiên nhẫn biểu lộ một sự lôi thôi lếch thếch, kiên quyết cậu con trai nhỏ làm thế nào để vung vẩy một cái vợt hay field a pop fly. Có lẽ sẽ là nhiều năm để tham dự nhiều trận đấu bóng và xem mỗi sự chuyển động của cậu bé với lòng tự hào mãnh liệt. Mỗi cú đánh sẽ là cú đánh tốt nhất, mỗi cái bắt lấy là sự kỳ diệu nhất, vì cậu bé làm điều đó cho họ.

Bất chấp những lời thì thẩm nản chí của cảm giác, cô không thể ngừng mơ ước về một tương lai có Saxon. Một phép màu đã xảy ra: anh không biến mất khi anh biết cô có thai. Cô sẽ tiếp tục hy vọng cho một phép màu khác.

Đêm đó nằm trên giường ngủ, cô vùi đầu vào ngực anh và lắng nghe nhịp đập khoẻ mạnh, vững vàng của trái tim anh. Bàn tay cô lướt xuống bụng, đứa trẻ đang nghe trái tim cô đập điều đặn trong cùng một nhịp điệu, vuốt ve và chắc chắn như nhịp đập của trái tim Saxon đã vuốt ve cô. Nó là một âm thanh của sự thỏa mãn tuyệt vời.

“Anh dường như thật sự quan tâm vào siêu âm”, cô nói một cách uể oải.

“Mmm”, anh lẩm bẩm như một cách trả lời. Đầu cô di chuyển khi cô liếc lên nhìn anh, mặc dù tất cả cô có thể thấy là cái cằm của anh, và điều đó không tốt trong căn phòng tối.

“Có phải anh lo lắng muốn biết đứa bé như thế nào không?

Anh chuyển động không yên “Vâng, anh muốn biết. Còn em thì sao? Có phải tình cảm của em đặt cho một cô bé nhỏ?”

“Thật sự không phải”, cô nói và ngáp “Em chỉ muốn một đứa trẻ khỏe mạnh, mặc dù trai hay gái, nó cũng sẽ thích hợp để biết trước thời hạn, vì thế chúng ta có thể có một cái tên được chọn ra và một phòng trẻ được trang trí bên ngoài phải sử dụng màu xanh hay màu vàng.”

“Một phòng trẻ”, anh nói với một âm thanh ngạc nhiên yếu ớt “Anh không nghĩ đều đó xa ở phía trước. Tất cả anh có thể hình dung là con người nhỏ bé này khoảng kích cỡ của một con thỏ bị bóc vỏ, tất cả được cuộn lại trong một cái chăn. Nó sẽ ở nơi mà chúng ta đặt nó và sẽ không chiếm nhiều không gian. Tại sao phải dành toàn bộ căn phòng cho nó?”

Cô cười toe toét trong bóng tối “Vì toàn bộ căn hộ sẽ bị bừa bộn với tất cả đồ dùng cá nhân cần thiết cho việc chăm sóc một đứa trẻ. Và anh nghĩ nó sẽ ngủ ở đâu?”

Câu hỏi làm anh giật nẩy; sau đó anh cười, âm thanh hiếm hoi bùng nổ dưới tai cô “Với chúng ta. Anh đoán thế. Trên bất cứ cánh tay nào mà em không sử dụng. Anh sẽ nói nó có thể ngủ trên ngực anh, nhưng anh biết chúng không housebroken.”

Cô cười khúc khích và anh cười lần nữa. Có nhiều sự mãn nguyện hơn cô có thể nhớ trong cuộc sống, thậm chí cô rúc vào gần hơn “Em tưởng tượng anh có một đứa bé trai. Mọi ngày anh tiếp tục có những giấc mơ ban ngày về việc anh dạy cậu bé làm thế để chơi bóng chày”

Saxon trở nên cứng hơn, cơ thể anh cứng rắn dọc theo người cô “Đặc biệt không”, cuối cùng anh nói với một giọng căng thẳng “Anh thật sự thích một đứa bé gái hơn.”

Cô im lặng với sự ngạc nhiên, một cách đặc biệt vì cô không biết điều gì về câu hỏi và làm anh khó chịu. Anh không nói bất cứ điều gì trong một lúc và cô bắt đầu ngủ, nhưng cô tỉnh ngủ hẳn khi anh nói một cách lặng lẽ “Nếu nó là đứa bé gái có thể em sẽ yêu nó hơn.”

Bình luận
× sticky