Hôm đó, A La được ngựa đưa về phía tây, nàng chỉ nằm rạp trên lưng ngựa, ghì chặt dây cương, mặc cho ngựa đưa đi, không biết bao lâu con ngựa mới dừng lại. Từ từ mở mắt, ngồi thẳng người, phát hiện mình ở trong một thung lũng. Vừa nhảy xuống, chân đã mềm nhũn, khuỵu xuống đất, ngựa hí một tiếng, lại lao đi. A La hoảng hốt, bây giờ biết đi thế nào? Nhìn theo bóng ngựa thở dài, nàng xoa bóp hai chân tê nhức. Ngồi trên đất nghỉ một lát, đột nhiên nghe thấy giọng hát lảnh lót từ bìa rừng vọng đến. Nàng mừng rỡ kêu to: “Có ai không?”.
Tiếng hát chợt dừng, không lâu sau, từ bìa rừng một cô gái tuổi chừng mười bốn, mười lăm, có đôi mắt to đen láy đi đến. A La cười với cô gái: “Muội là người ở đây phải không?”.
Cô gái ngây người, reo lên: “Tỷ đẹp quá!”. Nói đoạn bật cười, trên má có lúm đồng tiền rất sâu, vô cùng đáng yêu: “Làm thế nào tỷ đến được đây?”.
A La từ từ đứng lên, trong lòng đã thấy thích cô bé, mỉm cười thân thiện: “Tỷ mặc nam phục, muội cũng nhận ra ư? Tỷ tên là Trình Tinh. Hai nước Ninh, Trần đánh nhau, tỷ cùng gia đình chạy khỏi Hoài thành, giữa đường bị lạc người nhà, ngựa chạy đến đây cũng bỏ đi mất”.
“Hi hi…”. Cô gái che miệng cười: “Tỷ mặc nam phục, nhưng tóc vẫn để nguyên”.
A La sờ tay lên đầu, cười khúc khích. Thấy trong người vẫn rất yếu, liền hỏi: “Có thể cho tỷ biết, đây là đâu không?”.
Cô gái cười: “Chàng gọi muội là Tiểu Hạ Mạt(8), Trình tỷ cũng gọi muội như thế đi. Đây là Hắc Phong trang phía trên Ỷ Long thành thuộc Hạ quốc”.
Hắc Phong trang? A La nhìn xung quanh, ở đây sơn thanh thủy tú, sao lại có cái tên đó? Lẽ nào là Hắc Sơn yêu quái? Tiểu Hạ Mạt nhanh trí nhận ra suy nghĩ của A La, cười khanh khách: “Ở sâu trong khe núi thỉnh thoảng có chướng khí bay ra, chướng khí rất độc, rất hôi thối, cho nên mới gọi là Hắc Phong trang. Nhưng chướng khí bay hết, thì chẳng sao”.
A La sờ lên đầu, vẫn còn mấy hạt minh châu, liền lấy ra đưa cho cô gái: “Muội có thể tìm giúp tỷ chỗ nào nghỉ tạm, ăn uống không?”.
Cô bé ngước nhìn nàng, “Tỷ khách sáo rồi, sơn trang này ít khi có khách, không cần phải thế”. Nói đoạn, giơ tay dắt A La đi về phía sơn trang. Thấy nàng chỉ đi được hai bước đã thở hổn hển, cô gái bỗng nghi ngờ: “Tỷ ốm hay sao?”.
“Tỷ mới ốm dậy, tối qua lại cưỡi ngựa đi suốt đêm, người vẫn yếu, nghỉ ngơi vài ngày là được”. A La cười.
“Vậy tỷ ngồi nghỉ một lát!”. Tiểu Hạ Mạt lấy ra trong người một cây tiêu, thổi một hơi. Lát sau, có mấy người từ trong rừng chạy ra. A La nhìn thấy bật cười, dụng cụ họ khiêng đến, nàng biết, đó là xe trượt tuyết!
Đường núi khúc khuỷu, A La thong thả ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, sau mỗi khúc quành trước mắt hiện ra những vực thẳm, hai bên núi xanh ngắt rừng cây um tùm, bên dưới là thảm cỏ xanh mướt bạt ngàn hoa dại. Nàng bất giác thầm khen ở đây địa thế hiểm yếu, phong cảnh kỳ vĩ. Tiểu Hạ Mạt quen đi đường núi, sải bước thoăn thoắt theo chiếc xe trượt tuyết, không hề thấy thở gấp. Đi nửa canh giờ, Hắc Phong trang hiện ra trước mặt. Mắt A La sáng lên, thật là một sơn trang đồ sộ, có một số ngôi lầu khắc đá giống như của dân tộc Khương. Cổng trại cao sừng sững được ghép bằng những tảng đá tự nhiên, cách đất mười mấy trượng. Tiến vào cổng sơn trang, trên đỉnh núi là khoảng đất trống rộng thênh thang, có bảy tám ngôi nhà bằng gỗ và đá rải rác xung quanh. Chính giữa là ngôi nhà gỗ ba tầng, A La thầm nghĩ liệu có phải đó là nhà của trang chủ không? Tiểu Hạ Mạt rất có duyên, dọc đường luôn có người mỉm cười chào cô bé. A La chú ý đến thái độ rất mực cung kính của những người đó đối với Tiểu Hạ Mạt, nàng thầm nghĩ, không ngờ trong hoàn cảnh thế này mình cũng gặp được quý nhân, có lẽ cô bé là con gái của trang chủ.
Quả nhiên, xuống xe trượt tuyết, Tiểu Hạ Mạt nắm tay nàng kéo vào ngôi nhà gỗ ở chính giữa. Vừa bước vào, người hầu nhao nhao chào: “Mã Hoa tiểu thư!”.
“Muội tên là Mã Hoa? Sao lại gọi là Tiểu Hạ Mạt?”. A La hiếu kỳ.
Tiểu Hạ Mạt đỏ mặt, cúi đầu có một vẻ ngượng ngùng đặc biệt nữ tính, khi ngẩng lên ánh mắt long lanh: “Thương Tà nói muội là bong bóng nước trên mặt Long giang, chàng cứ gọi muội như thế”.
A La cười khanh khách. Tiểu Hạ Mạt thật đáng yêu, không điệu đà như con gái Ninh quốc, người ở đây đối với tình yêu có lẽ là luôn mạnh dạn và thành thật như thế. Nàng lại nghĩ đến Lưu Giác, chàng cũng là người không hề che giấu tình yêu. Bây giờ liệu chàng có còn ở Lâm Nam? Chàng có biết nàng đã phiêu bạt đến Hạ quốc? Lại còn Ám Dạ, huynh ấy liệu có địch nổi Sở Nam? Nụ cười ngưng lại, nét buồn thoảng qua vầng trán. Tiểu Hạ Mạt biết ý, bảo người đưa A La đi nghỉ: “Tỷ cứ nghỉ mấy ngày, khỏe lại sẽ đi tìm người nhà”.
A La gật đầu.
Nghỉ ngơi hai ngày, cảm thấy đã khỏe, A La muốn cáo từ xuống núi, Tiểu Hạ Mạt hoảng hốt chạy đến: “Trình tỷ, tỷ không đi được rồi, Ninh quốc tấn công Hoài thành, vương thượng hạ lệnh phong tỏa các sơn trang vùng biên, tất cả chuẩn bị chiến đấu!”.
Lưu Giác cuối cùng đã vượt Hán Thủy, đại quân Ninh quốc sẽ tiêu diệt Trần quốc trước, sau đó… A La ái ngại nhìn Tiểu Hạ Mạt, cô bé đã cứu mình. Nhưng người trong lòng nàng sau này sẽ tiêu diệt đất nước của cô bé.
“Trình tỷ, quân Ninh chết chắc rồi!”. Tiểu Hạ Mạt lẩm bẩm như nói với chính mình.
“Tại sao?”.
“Bởi vì Thương Tà đưa quân sang Trần quốc, có chàng, quân Ninh tuyệt đối không phải là đối thủ của chàng!”. Nói đến Thương Tà, mặt Tiểu Hạ Mạt ửng hồng.
A La mỉm cười: “Thương Tà là người trong lòng muội đúng không? Chàng là người thế nào?”. Tiểu Hạ Mạt ngồi bên A La, mắt mơ màng nhìn ngọn núi xanh ngắt phía xa, “Thương Tà là con trai duy nhất của vương thượng, thái tử của Hạ quốc. Chàng cũng đẹp như tỷ, bất cứ cô gái nào nhìn thấy chàng cũng đều ghen tỵ. Thương Tà có võ công cao cường nhất, chàng có thể đánh chết hai con báo trên núi. Chàng là vương tử mà mọi cô gái trong Hạ quốc đều ngưỡng mộ!”.
A La nghĩ, anh ta còn đẹp hơn con gái? Nàng nghĩ tới đồng tính luyến ái, một người như thế cũng gọi là đàn ông sao? Lại còn khen anh ta võ công cao cường. Môi nàng khẽ nhếch, bất giác lại so sánh với Lưu Giác, nàng biết, mình như vậy là hơi nhỏ nhen, nhưng phụ nữ là thế, người đàn ông của lòng mình mới là tốt nhất.
Không ra khỏi biên giới, không trở về được Ninh quốc, A La chỉ có thể ở lại sơn trang chờ đợi. Tin tức về Trần quốc liên tục truyền đến, một tháng sau, Tiểu Hạ Mạt lại phấn khởi: “Trình tỷ! Thương Tà trở về rồi! Đã qua Long giang! Có lẽ chàng đã thắng!”.
Lòng A La bỗng nặng trĩu, lẽ nào Lưu Giác đã thua? Giờ chàng ra sao? Nỗi lo thắt ruột cuộn từng cơn. Nàng chộp tay Tiểu Hạ Mạt hỏi dồn: “Thật không? Quân Ninh thất bại thật sao? Có biết tình hình giao chiến thế nào không?”.
Tiểu Hạ Mạt bị A La hỏi đến váng đầu, lát sau mới trả lời: “Cha muội vào vương cung đã một tháng, bây giờ vẫn chưa về, muội nghe những người từ Ỷ Long thành đến nói như thế”.
Ỷ Long thành, tòa thành ở biên cương Trần quốc? A La lo lắng, nàng rất muốn biết tình hình chiến sự, muốn hỏi thăm tình hình Lưu Giác, lại chợt đổi ý, lại không kìm chế được: “Tiểu Hạ Mạt, cảm ơn muội đã chăm sóc tỷ những ngày qua, tỷ phải rời sơn trang, đến Ỷ Long thành hỏi thăm tin tức người nhà”.
Tiểu Hạ Mạt băn khoăn nhìn nàng: “Nhưng bây giờ tình hình rất hỗn loạn, Ỷ Long thành là thành trì của cả hai nước, tỷ đi một mình, e là nguy hiểm”.
Nguy hiểm cũng phải đi, chính là vì tòa thành thuộc về cả hai nước, cho nên càng dễ biết thông tin chính xác. A La ý đã quyết, nhất định đi, Tiểu Hạ Mạt không khuyên can được, liền chuẩn bị cho nàng lên đường. Cô bé tháo chiếc vòng ngà voi trên cổ tay đưa cho A La: “Trình tỷ, tặng tỷ cái này làm kỷ niệm. Những người trong sơn trang này đều biết vật đó, nếu tỷ gặp chuyện gì, họ sẽ giúp đỡ”.
A La cảm động nhìn Tiểu Hạ Mạt, quen nhau mới hơn một tháng, cô bé đã gần gũi như tỷ muội với mình. Nàng nghĩ một lát, lấy trên cổ chuỗi ngọc phỉ thúy đeo cho cô bé: “Cái này là… người thân của tỷ tặng, giờ tỷ chỉ có cái này, chúng ta trao đổi”.
Lưu luyến từ biệt Tiểu Hạ Mạt, A La ngồi xe trượt tuyết xuống núi, hỏi rõ phương hướng, đi hai canh giờ, đã đến Ỷ Long thành.
Ỷ Long thành đúng thực là cửa ngõ vào Hạ quốc, hai bên là núi bao bọc, chính giữa là khe núi, hai nước Trần, Hạ liền lấy đó là biên giới, chia Ỷ Long thành làm đôi, Tây thành và Đông thành. Ở chỗ hiểm yếu nhất của khe núi có cầu vượt, bên dưới là vực sâu vạn trượng. Khi không có chiến sự, cầu treo buông xuống, dân chúng hai nước qua lại mua bán thông thương, mỗi ngày vào lúc mặt trời lặn, mỗi nước thu về một nửa cầu treo, Ỷ Long thành liền bị chia làm hai tòa thành độc lập.
Lúc này đã là đầu tháng chín, là thời điểm đẹp nhất của thời tiết Hạ quốc, cây cối dưới chân núi đủ sắc màu. Trời trong veo, ánh mặt trời vàng rực nhưng không quá chói lọi. A La mặc áo dài, tay bó, thắt lưng tươi mới có những hoa văn như phục sức của người địa phương, tóc dài búi sau gáy, nàng lại trở thành công tử phong lưu rạng ngời như trăng rằm.
Từ phía sơn trang đi vào Ỷ Long thành không có bất kỳ trở ngại nào. Đi tiếp về trước, hai bên đường núi binh lính đứng đầy, không khí rất căng thẳng. Cầu treo đã thu lại, A La hỏi thăm mới biết, vương tử Hạ quốc Thương Tà từ chiến trường Trần quốc lui binh trở về, quan hệ giữa hai nước trở nên căng thẳng. Hạ vương ra lệnh rút cầu treo, phong tỏa biên cương, đề phòng quân Ninh tấn công chiếm thành.
A La nhìn vách đá rộng ba mươi trượng, sâu hút không thấy đáy, địa thế hiểm yếu thế này cho dù cao thủ có khinh công tuyệt thế, nếu không mọc cánh cũng không thể bay sang được. Lại nhìn nửa thành bên kia thở dài, tạm thời chỉ có thể chờ đợi ở Tây thành. Nàng chậm rãi trở về nội thành tìm quán trọ nghỉ tạm.
A La không biết ở đây có người Ninh quốc hay không, người Hạ quốc hiện có thù địch với Ninh quốc, nàng không thể lộ thân phận, nhưng vẫn hy vọng. Hàng ngày lân la đến tửu lầu, trà quán nghe người Hạ quốc bàn tán tình hình chiến sự, hy vọng nghe ngóng được tin tức về Lưu Giác. Nàng lặng lẽ khắc lên vách núi hai bên đường ba chữ cái “SOS”, mỗi ngày ra ngoài đều khắc sâu thêm một ít, cẩn thận không để bị phát hiện. Nàng nghĩ, nếu Lưu Giác và Ô y kỵ cưỡi ngựa qua đây nhìn thấy những chữ này là biết nàng đang ở đây.
Tin tức nghe được ở tửu lầu và khách qua lại toàn là tin quân Ninh đánh bại liên quân Trần, Hạ ở Vận thành thế nào, vương tử Hạ quốc thấy tình thế không ổn, đã rút quân về để bảo toàn lực lượng. Mấy vạn binh bố trí ở các thành trì và vương cung sẵn sàng chuẩn bị nghênh chiến. Không khí ở Ỷ Long thành ngày càng căng thẳng, tin về quân Ninh cũng thỉnh thoảng lọt đến tai A La.
Nàng thường nghĩ, do Sở Nam bắt cóc công chúa Ninh quốc mới gây ra cuộc chiến tranh này hay là do Tử Ly muốn thực hiện tham vọng bá chủ thiên hạ mới xuất binh đánh Trần? Tử Ly thực sự không còn là tứ hoàng tử u sầu, chàng đã là hoàng đế, hoàng đế có những trọng trách riêng. A La lại thở dài, không ở địa vị của chàng, nàng không có quyền phán xét chàng đúng hay sai.
Một tháng trôi qua như vậy, đột nhiên có tin động trời truyền đến, quân Ninh đã công phá đô thành Trần quốc, Trần vương đầu hàng, Trần quốc diệt vong. Mọi người trong quán rượu bỗng chốc ồn ào hẳn lên. Một người hét to: “Ninh quốc dã tâm, sau khi diệt Trần tất sẽ tấn công Hạ. Nghe đồn Bình Nam vương thống soái quân Ninh tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn bạo, giết người không run tay, sau khi chinh phạt đô thành Trần quốc, bất kỳ ai chống cự nhất loạt chém hết, Trần vương thất đáng thương chỉ có một mình vương tử Sở Nam trốn thoát, y đang treo hậu thưởng cho ai bắt được”.
A La kinh ngạc, à một tiếng, rồi vội cúi đầu, cảm giác đau buồn và bất lực dội lên. Chiến tranh luôn gắn với thảm cảnh giết chóc, còn bá nghiệp thây chất càng đầy đường. Nghĩ đến cảnh máu chảy thành sông mà lòng sợ hãi. Nàng chỉ là một cô gái nhỏ nhoi bình thường, giờ chỉ muốn bảo toàn tính mệnh. Nếu để những người ở đây biết nàng là vị hôn thê của Bình Nam vương, là công chúa Ninh quốc, e là chết thế nào không biết. Nàng nhớ Lưu Giác, mong chàng nhanh đến, nhưng lại sợ chàng đến, sợ nụ cười như nắng xuân của Tiểu Hạ Mạt đáng yêu sẽ vụt tắt khi đại quân của chàng tiến vào.
Đang giữa trưa, một tốp binh sĩ tràn vào quán trà, người cầm đầu nói to: “Quân Ninh sau khi diệt Trần sẽ tập trung binh lực tiến về tây, phía đông Ỷ Long thành hiện đã thuộc về Ninh quốc. Phụng mệnh thái tử, ta tuyên bố lập tức thực hiện giới nghiêm toàn thành! Các hộ gia đình nếu phát hiện có người khả nghi phải trình báo quan phủ, đề phòng gian tế!”. Nói xong bắt đầu kiểm tra thẻ bài tùy thân của từng người.
Nghe nói quân Ninh sắp đến, A La kinh ngạc. Lưu Giác đến rồi sao? Chàng sẽ xuất hiện ở vách núi biên giới? Ý nghĩ rộn trong đầu, nàng thầm ước giá có thể đến ngay vách núi đó đợi chàng. Nghe quan binh nói câu sau cùng lại căng thẳng, tay nắm chặt, đột nhiên chạm vào chiếc vòng ngà của Tiểu Hạ Mạt nàng mới nhè nhẹ thở phào, thong thả uống trà. Không lâu sau, hai quan binh tiến đến trước bàn nàng hỏi: “Công tử ngươi phủ nào, từ đâu đến, làm gì ở Ỷ Long thành?”
A La ngẩng đầu mỉm cười: “Ta từ Hắc Phong trang đến, ngưỡng mộ cảnh đẹp nơi đây nên lưu lại ít ngày”. Quan binh ngây người nhìn nụ cười của nàng, miệng lắp bắp: “Nhưng… nhưng có văn thư tín vật gì?”.
A La giơ tay, trên cổ tay thanh mảnh như ngọc có một chiếc vòng ngà lóng lánh, “Mã Hoa tiểu thư ở Hắc phong trang là em ta”.
Quan binh ngây người cúi chào: “Làm phiền công tử!”.
A La vừa thở phào, bỗng lại cảm thấy có ánh mắt ở phía sau nhìn mình như dán vào lưng. Nàng hơi ngoái đầu, lúc này trong quán khách đã đi gần hết. Ở một góc xa có một người dáng gầy gầy, đang uống trà, nàng chỉ nhìn thấy bóng lưng và mớ tóc dài của anh ta. Anh ta nhìn mình sao? A La không thể xác định, liền đứng dậy trả tiền, thong thả đi ra.
Được một đoạn chưa xa, có giọng nói cực kỳ dịu nhẹ từ phía sau vang lên: “Vừa rồi nghe cô nương nói có quen Mã Hoa ở Hắc Phong trang?”.
A La từ từ quay người, nhìn dáng người đó, chính là người thanh niên vừa rồi quan sát nàng trong quán trà. Anh ta mang mặt nạ màu bạc, chỉ lộ đôi môi mỏng, giọng trầm nhẹ, mắt long lanh lóe ra những tia sắc lạnh. Thấy A La ngoái đầu, người đó hơi sững người, mắt lại trở nên trong trẻo.
“Vâng, ta quen muội ấy”. Giọng nói này… người đàn ông này sao lại có giọng nói thanh như tiếng chuông bạc! Không biết thân phận của người lạ, sau phút ngạc nhiên A La, trả lời với ngữ khí bình thản ôn hòa nhất.
“Nghe khẩu âm cô nương hình như không phải là người Hạ quốc?”.
A La kinh ngạc, anh ta không chỉ nhận ra nàng không phải là người Hạ quốc, mà còn nhận ra nàng đóng giả trai. Nàng hỏi lại: “Ngươi là thế nào với Mã Hoa?”.
Âm thanh từ người đó vọng ra: “Ta là Nha Nhĩ, đại ca của muội ấy”.
A La cau mày: “Hình như ta chưa nghe Tiểu Hạ Mạt nói có đại ca”.
Nghe ba chữ Tiểu Hạ Mạt, ánh mắt Nha Nhĩ mới dịu lại: “Ta là anh họ của Mã Hoa. Không biết cô nương nhận tỷ muội với muội ấy từ lúc nào?”.
A La cảnh giác, thận trọng nói: “Ta là người Trần quốc, quân Ninh đến đánh, ta lạc mất người nhà, lưu lạc đến Hạ quốc. Tiểu Hạ Mạt đã giúp đỡ ta”.
“Ô, nhìn tư phong cô nương ắt là xuất thân danh gia, lạc nạn đến đây, người nhà nhất định sốt ruột. Ta coi như cũng có quen biết vài chốn danh gia Trần quốc. Cô nương đã kết nghĩa tỷ muội với Tiểu Hạ Mạt, xin cứ nói hoàn cảnh gia đình, Nha Nhĩ sẽ tìm giúp người nhà”.
Cha mẹ ơi, vị anh họ này của Tiểu Hạ Mạt sao mà lợi hại thế, ép người ta đến cùng. A La không biết làm thế nào, đành đánh liều nói dối: “Trình Tinh cha mẹ mất sớm, hôm Hoài thành bị quân Ninh đánh lén, đã cùng với mấy gia nhân chạy loạn khỏi thành, trên đường lại lạc mất họ, bây giờ đã không có nhà để về”.
“Thế này đi,” Ánh mắt Nha Nhĩ càng thêm cảnh giác, đang định hỏi tiếp thì một quan binh đi đến, nghé tai anh ta nói mấy câu. Môi anh ta nở một nụ cười bí hiểm. A La ngẩn người, khuôn mặt anh ta ẩn sau mặt nạ, nhưng nụ cười khiến người ta cảm giác anh ta đang vô cùng kinh ngạc. Nha Nhĩ chắp tay trước mặt nàng: “Trình cô nương, quân Ninh đã tiến vào Hạ quốc ta, sau khi diệt Trần, Ninh quốc đã chiếm Ỷ Long thành, ở đây cũng không an toàn, ta sẽ đưa nàng về Hắc Phong trại”.
A La không có lý do để từ chối, đành trấn tĩnh trả lời: “Đa tạ Nha Nhĩ công tử”.
Nha Nhĩ gọi hai lính hộ tống A La về quán trọ lấy hành lý. A La thấy trong thái độ cung kính của hai binh sĩ đối với mình dường như có phần cảnh giác, thầm kêu trời. Nàng nói những gì, Tiểu Hạ Mạt không mảy may nghi ngờ, nhưng người anh họ của nàng ta cơ hồ không tin. Anh ta bắt đầu nghi ngờ từ lúc nào? A La nhớ lại ánh mắt kỳ lạ của người đó nhìn mình khi một binh sĩ nói nhỏ vào tai anh ta, bụng nghĩ, lẽ nào ở đây cũng có người nhận ra mình? Nàng thong thả trở về quán trọ, nhẹ nhàng nói với hai binh sĩ: “Ta vào lấy hành lý, đợi ta một lát”.
Hai binh sĩ đứng thẳng ngoài cửa, tay còn cầm dao găm. Vậy là A La càng khẳng định họ đang giám sát nàng. Đóng cửa, nàng bồn chồn đi lại. Chạy cũng không ích gì, có thể chạy đi đâu, ở đây không biết ai, không thạo đường. Thực sự hết cách, nhớ lại đến phương hướng của Hắc Phong trại, nàng liền dùng mực đen viết mấy chữ “W” trên tường, họa chăng còn chút hy vọng nào đó.
Ra khỏi phòng, một chiếc kiệu có binh sĩ đứng bên đã đợi ngoài cửa. A La bất lực vén rèm, vừa định cúi người bước vào, chợt phát hiện trong kiệu có người ngồi! Nàng hốt hoảng kêu “ối” một tiếng, theo phản xạ lùi ra ngoài. Người đó đã nhanh tay tóm cánh tay nàng kéo vào, cánh tay đã vòng qua người nàng.
Máu trong người A La như đông cứng, tiếng cười khùng khục của Sở Nam vang bên tai: “Công chúa của ta, mình lại gặp nhau”. Hai cánh tay như gọng kìm ôm lấy nàng, hơi thở sát bên tai: “Lần đầu tiên ta thấy nàng căng thẳng, cuối cùng đã sợ rồi sao?”.
A La nhắm mắt, thật xúi quẩy! Uống nước cũng giắt răng. Cơn sợ hãi qua đi, nàng bình tĩnh trở lại: “Nam nữ thụ thụ bất thân. Ta không chạy đi đâu được, xin điện hạ ra khỏi kiệu”.
“Ta thích như thế này, ngồi kiệu rất dễ chịu”. Tâm trạng Sở Nam cuối cùng đã hơi vui lên. Khi quân Ninh tấn công đô thành, Sở Nam vốn định chống cự đến cùng, nhưng phụ vương hắn yếu đuối lại quyết định đầu hàng.
Để hắn quỳ gối đầu hàng Lưu Giác? Thà giết hắn! Sở Nam đem mấy chục cận vệ quyết tử rời đô thành, đi về phía tây nước Hạ. Hạ vương hiểu, mục tiêu tiếp theo của quân Ninh là nước Hạ, nghe đồn vương tử Sở Nam tài trí siêu quần, cho nên rất hoan nghênh khi Sở Nam tìm đến, tổ chức đón rước với nghi thức dành cho thượng khách. Sở Nam muốn báo thù, Hạ vương cần một tướng giỏi, hai bên lập tức ăn ý. Sau khi Trần quốc bị diệt vong vào tháng mười, Hạ vương rất lo cho sự an nguy của Ỷ Long thành, đặc biệt ra lệnh cho thái tử Thương Tà dẫn trọng binh đến tăng cường thủ thành, Sở Nam theo đến đây, chẳng dè bất ngờ gặp A La, hắn vui phát cuồng, hy vọng sau thất bại trước quân Ninh lại nhen lên, bây giờ bắt được Thanh La công chúa Ninh quốc, sao có thể buông!
A La lạnh lùng: “Ta rất khó chịu, kiệu nhỏ như thế, điện hạ lại béo, nếu điện hạ không ra Thanh La sẽ xuống đi ngựa! Để khỏi hành hạ phu kiệu, đề phòng kiệu lăn xuống vực”. “Béo? Công chúa nói ta béo?”. Lời của A La dường như khiến Sở Nam tức đến thất khiếu(9) bốc khói. Hắn thầm nghĩ, mình vốn rất hãnh diện về vóc dáng, khí độ nam nhi, người cao, tuy đầu hơi to một chút nhưng toàn thân săn chắc, không một chút mỡ thừa, biết bao thiếu nữ danh gia của Trần quốc si mê ngưỡng mộ, vậy mà nàng ta lại chê mình béo? Sở Nam hô: “Dừng kiệu!”. Nói đoạn chui ra tung người nhảy lên ngựa.
Ngoái đầu, nhìn vẻ mặt tươi tỉnh như trút được gánh nặng của phu kiệu, Sở Nam tức khí ra roi, vẫy tay: “Nhanh lên!”.
A La bịt miệng cười, lát sau lại bắt đầu ủ rũ, Lưu Giác vẫn không biết nàng lại rơi vào tay Sở Nam. Lần này thì khó thoát.
Đến Hắc Phong trang, Tiểu Hạ Mạt kinh ngạc nhìn A La cùng Sở Nam và đoàn cung binh trở về. A La thở dài, cười: “Xin lỗi Tiểu Hạ Mạt, tỷ là người Ninh quốc, muội có thể gọi là Trình Tinh, cũng có thể gọi… là Thanh La”.
Tiểu Hạ Mạt há mồm kinh ngạc “Ôi! Thanh La, công chúa Ninh quốc!”.
Sở Nam nhìn A La, cúi chào Mã Hoa: Tiểu thư tôn kính của ta, ta là Sở Nam, Thương Tà điện hạ hiện đang đóng quân ở Ỷ Long thành, trang chủ đại nhân vẫn ở trong vương cung chưa về, Hắc Phong trang hiện giờ do ta tiếp quản. Xin hỏi nhà lao của sơn trang ở đâu?”. Giọng Sở Nam rất điềm đạm, lễ độ.
Tiểu Hạ Mạt ngây người, lát sau định thần, gọi một người hầu, Sở Nam ra lệnh: “Đưa công chúa vào nhà lao, chưa có lệnh của ta, không ai được đến gần. Đóng cổng sơn trang, mọi người không được tự tiện ra vào”.
Tiểu Hạ Mạt sững người, kêu thất thanh: “Sao điện hạ đối xử với công chúa như vậy?”. Sở Nam cười: “Ta muốn được ngủ yên một hai ngày”. Ánh mắt lạnh lùng, Lưu Giác dám đến, ta sẽ đưa A La làm con tin!
A La đi vào nhà lao, cảm thấy chỗ này so với thiên lao, một bên là khách sạn năm sao, một bên là một cái hố xí ở bến cảng. Một nửa chìm dưới đất, ẩm thấp tối om, mùi hôi thối xông lên khiến nàng không mở được mắt. Trong góc có tấm đệm cỏ, chắc là giường. Nàng nhìn những con rết bò lổm ngổm trên tấm đệm, bỗng sởn gai ốc. Chân vừa giẫm lên nền đất nhão nhoét nàng đã muốn khóc, ở đây ngay một chỗ ngồi cũng không có. Nàng nhìn hồi lâu, mắt quen dần bóng tối, cuối cùng nhìn thấy mấy chấn song gỗ, chỗ này coi như nơi khô thoáng nhất nhà lao, nàng từ từ ngồi xuống.
Trời tối dần, trên đống lửa ở hành lang có cái nồi, không biết nấu gì, tỏa ra mùi như hun người ta. A La nghe ngóng động tĩnh, nhìn xung quanh không thấy ai, thầm nghĩ chắc người đã ngủ cả. Nàng quyết định phá chấn song, người lùi lại hít sâu, phi chân đạp, bàn chân chấn động đau buốt. A La nghiến răng đến gần nhìn kỹ, chấn song to bằng bắp tay không suy chuyển, gỗ rất chắc. Nàng buồn rầu ngồi xuống xoa chân, dựa vào cột ngủ. Lát sau, nghe thấy những tiếng “chít chít”. Ở đây nhiều chuột là bình thường, nàng không quan tâm. “Chóe chóe!”. Tiếng chuột ré thê lương, A La rùng mình, mở mắt, sợ đến dựng tóc gáy. Cách chỗ nàng ngồi mấy bước không biết một con rắn ở đâu chui vào, đang rướn cổ cố nuốt một con chuột lớn. Nàng không chịu được nữa, nhảy phắt lên ôm chặt cột chấn song.
“A! A! A!”. Nàng dùng hết sức bình sinh hét lên.
Sở Nam nằm trên giường loáng thoáng nghe thấy tiếng thét kinh hoàng, đang định bỏ qua, đột nhiên lạnh người, đó là tiếng A La! Hắn nhảy khỏi giường, vớ lấy áo ngoài, chạy về phía nhà lao. Tiếng hét mỗi lúc càng to, Sở Nam cuống quýt, không đợi người mở cửa liên tiếp mấy nhát đạp gẫy chấn song xông vào, nhìn thấy A La trèo đến giữa cột, hay tay ghì chặt thân cột, mắt nhắm nghiền, miệng vẫn hét, mặt trắng bệch, toàn thân run bần bật. Sở Nam vọt đến, kêu lên: “A La, sao thế A La?”.
A La vẫn hét, luôn cảm thấy con rắn nuốt xong con chuột sẽ bò lên, hoàn toàn không nghe thấy tiếng Sở Nam. Tùy tùng chạy đến, run rẩy mở khóa, Sở Nam một tay kéo A La. Vừa chạm người nàng, đã thấy toàn thân nàng cứng đờ.
A La nhắm mắt miệng vẫn hét, Sở Nam kéo đầu nàng vào ngực mình: “Đừng sợ, đừng sợ, có ta đây, Thanh La có ta đây”. Mắt vừa liếc xuống nền, thấy trong mồm con rắn vẫn thò ra cái đuôi chuột, bỗng hoảng hốt thất kinh. Sở Nam nhìn A La gục trong lòng, cảm thấy xót xa, bế nàng đi ra. Hắn bỗng thấy vô cùng ân hận, sao mình có thể ném nàng vào chỗ như thế này? Nhà lao của sơn trang sao lại như thế?
Ra khỏi nhà lao A La mới dần dần ngừng hét, co ro trong tay Sở Nam, không nhúc nhích. Sở Nam thở dài, bế nàng về phòng đặt lên giường, A La co rúm người, đôi mắt sợ hãi tội nghiệp nhìn hắn. Sở Nam dịu dàng: “Đừng sợ, ta sẽ không đưa nàng đến đó nữa, ngủ đi”. A La vẫn trợn mắt nhìn hắn ta, mắt vừa chớp, nước mắt ứa ra. Nàng nhớ Lưu Giác, Lưu Giác dù bực đến mấy cũng không đối xử với nàng như thế.
Sở Nam thấy nàng vẫn căng thẳng, đành giơ tay điểm huyệt ngủ. Lặng lẽ nhìn nàng một lát, thở dài nặng nề, cuối cùng hắn vẫn không thể xử tệ với nàng.
Tiểu Hạ Mạt bị thức giấc, đi đến phòng Sở Nam, Sở Nam cười nhìn nàng: “Không có được một ngày yên ổn. Tiểu thư ở lại với nàng ấy”.
Chú thích:
-
Tiểu Hạ Mạt có nghĩa là bong bóng nhỏ (BTV).
-
Thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt: Hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng (BTV).
Hôm đó, A La được ngựa đưa về phía tây, nàng chỉ nằm rạp trên lưng ngựa, ghì chặt dây cương, mặc cho ngựa đưa đi, không biết bao lâu con ngựa mới dừng lại. Từ từ mở mắt, ngồi thẳng người, phát hiện mình ở trong một thung lũng. Vừa nhảy xuống, chân đã mềm nhũn, khuỵu xuống đất, ngựa hí một tiếng, lại lao đi. A La hoảng hốt, bây giờ biết đi thế nào? Nhìn theo bóng ngựa thở dài, nàng xoa bóp hai chân tê nhức. Ngồi trên đất nghỉ một lát, đột nhiên nghe thấy giọng hát lảnh lót từ bìa rừng vọng đến. Nàng mừng rỡ kêu to: “Có ai không?”.
Tiếng hát chợt dừng, không lâu sau, từ bìa rừng một cô gái tuổi chừng mười bốn, mười lăm, có đôi mắt to đen láy đi đến. A La cười với cô gái: “Muội là người ở đây phải không?”.
Cô gái ngây người, reo lên: “Tỷ đẹp quá!”. Nói đoạn bật cười, trên má có lúm đồng tiền rất sâu, vô cùng đáng yêu: “Làm thế nào tỷ đến được đây?”.
A La từ từ đứng lên, trong lòng đã thấy thích cô bé, mỉm cười thân thiện: “Tỷ mặc nam phục, muội cũng nhận ra ư? Tỷ tên là Trình Tinh. Hai nước Ninh, Trần đánh nhau, tỷ cùng gia đình chạy khỏi Hoài thành, giữa đường bị lạc người nhà, ngựa chạy đến đây cũng bỏ đi mất”.
“Hi hi…”. Cô gái che miệng cười: “Tỷ mặc nam phục, nhưng tóc vẫn để nguyên”.
A La sờ tay lên đầu, cười khúc khích. Thấy trong người vẫn rất yếu, liền hỏi: “Có thể cho tỷ biết, đây là đâu không?”.
Cô gái cười: “Chàng gọi muội là Tiểu Hạ Mạt(8), Trình tỷ cũng gọi muội như thế đi. Đây là Hắc Phong trang phía trên Ỷ Long thành thuộc Hạ quốc”.
Hắc Phong trang? A La nhìn xung quanh, ở đây sơn thanh thủy tú, sao lại có cái tên đó? Lẽ nào là Hắc Sơn yêu quái? Tiểu Hạ Mạt nhanh trí nhận ra suy nghĩ của A La, cười khanh khách: “Ở sâu trong khe núi thỉnh thoảng có chướng khí bay ra, chướng khí rất độc, rất hôi thối, cho nên mới gọi là Hắc Phong trang. Nhưng chướng khí bay hết, thì chẳng sao”.
A La sờ lên đầu, vẫn còn mấy hạt minh châu, liền lấy ra đưa cho cô gái: “Muội có thể tìm giúp tỷ chỗ nào nghỉ tạm, ăn uống không?”.
Cô bé ngước nhìn nàng, “Tỷ khách sáo rồi, sơn trang này ít khi có khách, không cần phải thế”. Nói đoạn, giơ tay dắt A La đi về phía sơn trang. Thấy nàng chỉ đi được hai bước đã thở hổn hển, cô gái bỗng nghi ngờ: “Tỷ ốm hay sao?”.
“Tỷ mới ốm dậy, tối qua lại cưỡi ngựa đi suốt đêm, người vẫn yếu, nghỉ ngơi vài ngày là được”. A La cười.
“Vậy tỷ ngồi nghỉ một lát!”. Tiểu Hạ Mạt lấy ra trong người một cây tiêu, thổi một hơi. Lát sau, có mấy người từ trong rừng chạy ra. A La nhìn thấy bật cười, dụng cụ họ khiêng đến, nàng biết, đó là xe trượt tuyết!
Đường núi khúc khuỷu, A La thong thả ngắm nhìn phong cảnh xung quanh, sau mỗi khúc quành trước mắt hiện ra những vực thẳm, hai bên núi xanh ngắt rừng cây um tùm, bên dưới là thảm cỏ xanh mướt bạt ngàn hoa dại. Nàng bất giác thầm khen ở đây địa thế hiểm yếu, phong cảnh kỳ vĩ. Tiểu Hạ Mạt quen đi đường núi, sải bước thoăn thoắt theo chiếc xe trượt tuyết, không hề thấy thở gấp. Đi nửa canh giờ, Hắc Phong trang hiện ra trước mặt. Mắt A La sáng lên, thật là một sơn trang đồ sộ, có một số ngôi lầu khắc đá giống như của dân tộc Khương. Cổng trại cao sừng sững được ghép bằng những tảng đá tự nhiên, cách đất mười mấy trượng. Tiến vào cổng sơn trang, trên đỉnh núi là khoảng đất trống rộng thênh thang, có bảy tám ngôi nhà bằng gỗ và đá rải rác xung quanh. Chính giữa là ngôi nhà gỗ ba tầng, A La thầm nghĩ liệu có phải đó là nhà của trang chủ không? Tiểu Hạ Mạt rất có duyên, dọc đường luôn có người mỉm cười chào cô bé. A La chú ý đến thái độ rất mực cung kính của những người đó đối với Tiểu Hạ Mạt, nàng thầm nghĩ, không ngờ trong hoàn cảnh thế này mình cũng gặp được quý nhân, có lẽ cô bé là con gái của trang chủ.
Quả nhiên, xuống xe trượt tuyết, Tiểu Hạ Mạt nắm tay nàng kéo vào ngôi nhà gỗ ở chính giữa. Vừa bước vào, người hầu nhao nhao chào: “Mã Hoa tiểu thư!”.
“Muội tên là Mã Hoa? Sao lại gọi là Tiểu Hạ Mạt?”. A La hiếu kỳ.
Tiểu Hạ Mạt đỏ mặt, cúi đầu có một vẻ ngượng ngùng đặc biệt nữ tính, khi ngẩng lên ánh mắt long lanh: “Thương Tà nói muội là bong bóng nước trên mặt Long giang, chàng cứ gọi muội như thế”.
A La cười khanh khách. Tiểu Hạ Mạt thật đáng yêu, không điệu đà như con gái Ninh quốc, người ở đây đối với tình yêu có lẽ là luôn mạnh dạn và thành thật như thế. Nàng lại nghĩ đến Lưu Giác, chàng cũng là người không hề che giấu tình yêu. Bây giờ liệu chàng có còn ở Lâm Nam? Chàng có biết nàng đã phiêu bạt đến Hạ quốc? Lại còn Ám Dạ, huynh ấy liệu có địch nổi Sở Nam? Nụ cười ngưng lại, nét buồn thoảng qua vầng trán. Tiểu Hạ Mạt biết ý, bảo người đưa A La đi nghỉ: “Tỷ cứ nghỉ mấy ngày, khỏe lại sẽ đi tìm người nhà”.
A La gật đầu.
Nghỉ ngơi hai ngày, cảm thấy đã khỏe, A La muốn cáo từ xuống núi, Tiểu Hạ Mạt hoảng hốt chạy đến: “Trình tỷ, tỷ không đi được rồi, Ninh quốc tấn công Hoài thành, vương thượng hạ lệnh phong tỏa các sơn trang vùng biên, tất cả chuẩn bị chiến đấu!”.
Lưu Giác cuối cùng đã vượt Hán Thủy, đại quân Ninh quốc sẽ tiêu diệt Trần quốc trước, sau đó… A La ái ngại nhìn Tiểu Hạ Mạt, cô bé đã cứu mình. Nhưng người trong lòng nàng sau này sẽ tiêu diệt đất nước của cô bé.
“Trình tỷ, quân Ninh chết chắc rồi!”. Tiểu Hạ Mạt lẩm bẩm như nói với chính mình.
“Tại sao?”.
“Bởi vì Thương Tà đưa quân sang Trần quốc, có chàng, quân Ninh tuyệt đối không phải là đối thủ của chàng!”. Nói đến Thương Tà, mặt Tiểu Hạ Mạt ửng hồng.
A La mỉm cười: “Thương Tà là người trong lòng muội đúng không? Chàng là người thế nào?”. Tiểu Hạ Mạt ngồi bên A La, mắt mơ màng nhìn ngọn núi xanh ngắt phía xa, “Thương Tà là con trai duy nhất của vương thượng, thái tử của Hạ quốc. Chàng cũng đẹp như tỷ, bất cứ cô gái nào nhìn thấy chàng cũng đều ghen tỵ. Thương Tà có võ công cao cường nhất, chàng có thể đánh chết hai con báo trên núi. Chàng là vương tử mà mọi cô gái trong Hạ quốc đều ngưỡng mộ!”.
A La nghĩ, anh ta còn đẹp hơn con gái? Nàng nghĩ tới đồng tính luyến ái, một người như thế cũng gọi là đàn ông sao? Lại còn khen anh ta võ công cao cường. Môi nàng khẽ nhếch, bất giác lại so sánh với Lưu Giác, nàng biết, mình như vậy là hơi nhỏ nhen, nhưng phụ nữ là thế, người đàn ông của lòng mình mới là tốt nhất.
Không ra khỏi biên giới, không trở về được Ninh quốc, A La chỉ có thể ở lại sơn trang chờ đợi. Tin tức về Trần quốc liên tục truyền đến, một tháng sau, Tiểu Hạ Mạt lại phấn khởi: “Trình tỷ! Thương Tà trở về rồi! Đã qua Long giang! Có lẽ chàng đã thắng!”.
Lòng A La bỗng nặng trĩu, lẽ nào Lưu Giác đã thua? Giờ chàng ra sao? Nỗi lo thắt ruột cuộn từng cơn. Nàng chộp tay Tiểu Hạ Mạt hỏi dồn: “Thật không? Quân Ninh thất bại thật sao? Có biết tình hình giao chiến thế nào không?”.
Tiểu Hạ Mạt bị A La hỏi đến váng đầu, lát sau mới trả lời: “Cha muội vào vương cung đã một tháng, bây giờ vẫn chưa về, muội nghe những người từ Ỷ Long thành đến nói như thế”.
Ỷ Long thành, tòa thành ở biên cương Trần quốc? A La lo lắng, nàng rất muốn biết tình hình chiến sự, muốn hỏi thăm tình hình Lưu Giác, lại chợt đổi ý, lại không kìm chế được: “Tiểu Hạ Mạt, cảm ơn muội đã chăm sóc tỷ những ngày qua, tỷ phải rời sơn trang, đến Ỷ Long thành hỏi thăm tin tức người nhà”.
Tiểu Hạ Mạt băn khoăn nhìn nàng: “Nhưng bây giờ tình hình rất hỗn loạn, Ỷ Long thành là thành trì của cả hai nước, tỷ đi một mình, e là nguy hiểm”.
Nguy hiểm cũng phải đi, chính là vì tòa thành thuộc về cả hai nước, cho nên càng dễ biết thông tin chính xác. A La ý đã quyết, nhất định đi, Tiểu Hạ Mạt không khuyên can được, liền chuẩn bị cho nàng lên đường. Cô bé tháo chiếc vòng ngà voi trên cổ tay đưa cho A La: “Trình tỷ, tặng tỷ cái này làm kỷ niệm. Những người trong sơn trang này đều biết vật đó, nếu tỷ gặp chuyện gì, họ sẽ giúp đỡ”.
A La cảm động nhìn Tiểu Hạ Mạt, quen nhau mới hơn một tháng, cô bé đã gần gũi như tỷ muội với mình. Nàng nghĩ một lát, lấy trên cổ chuỗi ngọc phỉ thúy đeo cho cô bé: “Cái này là… người thân của tỷ tặng, giờ tỷ chỉ có cái này, chúng ta trao đổi”.
Lưu luyến từ biệt Tiểu Hạ Mạt, A La ngồi xe trượt tuyết xuống núi, hỏi rõ phương hướng, đi hai canh giờ, đã đến Ỷ Long thành.
Ỷ Long thành đúng thực là cửa ngõ vào Hạ quốc, hai bên là núi bao bọc, chính giữa là khe núi, hai nước Trần, Hạ liền lấy đó là biên giới, chia Ỷ Long thành làm đôi, Tây thành và Đông thành. Ở chỗ hiểm yếu nhất của khe núi có cầu vượt, bên dưới là vực sâu vạn trượng. Khi không có chiến sự, cầu treo buông xuống, dân chúng hai nước qua lại mua bán thông thương, mỗi ngày vào lúc mặt trời lặn, mỗi nước thu về một nửa cầu treo, Ỷ Long thành liền bị chia làm hai tòa thành độc lập.
Lúc này đã là đầu tháng chín, là thời điểm đẹp nhất của thời tiết Hạ quốc, cây cối dưới chân núi đủ sắc màu. Trời trong veo, ánh mặt trời vàng rực nhưng không quá chói lọi. A La mặc áo dài, tay bó, thắt lưng tươi mới có những hoa văn như phục sức của người địa phương, tóc dài búi sau gáy, nàng lại trở thành công tử phong lưu rạng ngời như trăng rằm.
Từ phía sơn trang đi vào Ỷ Long thành không có bất kỳ trở ngại nào. Đi tiếp về trước, hai bên đường núi binh lính đứng đầy, không khí rất căng thẳng. Cầu treo đã thu lại, A La hỏi thăm mới biết, vương tử Hạ quốc Thương Tà từ chiến trường Trần quốc lui binh trở về, quan hệ giữa hai nước trở nên căng thẳng. Hạ vương ra lệnh rút cầu treo, phong tỏa biên cương, đề phòng quân Ninh tấn công chiếm thành.
A La nhìn vách đá rộng ba mươi trượng, sâu hút không thấy đáy, địa thế hiểm yếu thế này cho dù cao thủ có khinh công tuyệt thế, nếu không mọc cánh cũng không thể bay sang được. Lại nhìn nửa thành bên kia thở dài, tạm thời chỉ có thể chờ đợi ở Tây thành. Nàng chậm rãi trở về nội thành tìm quán trọ nghỉ tạm.
A La không biết ở đây có người Ninh quốc hay không, người Hạ quốc hiện có thù địch với Ninh quốc, nàng không thể lộ thân phận, nhưng vẫn hy vọng. Hàng ngày lân la đến tửu lầu, trà quán nghe người Hạ quốc bàn tán tình hình chiến sự, hy vọng nghe ngóng được tin tức về Lưu Giác. Nàng lặng lẽ khắc lên vách núi hai bên đường ba chữ cái “SOS”, mỗi ngày ra ngoài đều khắc sâu thêm một ít, cẩn thận không để bị phát hiện. Nàng nghĩ, nếu Lưu Giác và Ô y kỵ cưỡi ngựa qua đây nhìn thấy những chữ này là biết nàng đang ở đây.
Tin tức nghe được ở tửu lầu và khách qua lại toàn là tin quân Ninh đánh bại liên quân Trần, Hạ ở Vận thành thế nào, vương tử Hạ quốc thấy tình thế không ổn, đã rút quân về để bảo toàn lực lượng. Mấy vạn binh bố trí ở các thành trì và vương cung sẵn sàng chuẩn bị nghênh chiến. Không khí ở Ỷ Long thành ngày càng căng thẳng, tin về quân Ninh cũng thỉnh thoảng lọt đến tai A La.
Nàng thường nghĩ, do Sở Nam bắt cóc công chúa Ninh quốc mới gây ra cuộc chiến tranh này hay là do Tử Ly muốn thực hiện tham vọng bá chủ thiên hạ mới xuất binh đánh Trần? Tử Ly thực sự không còn là tứ hoàng tử u sầu, chàng đã là hoàng đế, hoàng đế có những trọng trách riêng. A La lại thở dài, không ở địa vị của chàng, nàng không có quyền phán xét chàng đúng hay sai.
Một tháng trôi qua như vậy, đột nhiên có tin động trời truyền đến, quân Ninh đã công phá đô thành Trần quốc, Trần vương đầu hàng, Trần quốc diệt vong. Mọi người trong quán rượu bỗng chốc ồn ào hẳn lên. Một người hét to: “Ninh quốc dã tâm, sau khi diệt Trần tất sẽ tấn công Hạ. Nghe đồn Bình Nam vương thống soái quân Ninh tâm địa độc ác, thủ đoạn tàn bạo, giết người không run tay, sau khi chinh phạt đô thành Trần quốc, bất kỳ ai chống cự nhất loạt chém hết, Trần vương thất đáng thương chỉ có một mình vương tử Sở Nam trốn thoát, y đang treo hậu thưởng cho ai bắt được”.
A La kinh ngạc, à một tiếng, rồi vội cúi đầu, cảm giác đau buồn và bất lực dội lên. Chiến tranh luôn gắn với thảm cảnh giết chóc, còn bá nghiệp thây chất càng đầy đường. Nghĩ đến cảnh máu chảy thành sông mà lòng sợ hãi. Nàng chỉ là một cô gái nhỏ nhoi bình thường, giờ chỉ muốn bảo toàn tính mệnh. Nếu để những người ở đây biết nàng là vị hôn thê của Bình Nam vương, là công chúa Ninh quốc, e là chết thế nào không biết. Nàng nhớ Lưu Giác, mong chàng nhanh đến, nhưng lại sợ chàng đến, sợ nụ cười như nắng xuân của Tiểu Hạ Mạt đáng yêu sẽ vụt tắt khi đại quân của chàng tiến vào.
Đang giữa trưa, một tốp binh sĩ tràn vào quán trà, người cầm đầu nói to: “Quân Ninh sau khi diệt Trần sẽ tập trung binh lực tiến về tây, phía đông Ỷ Long thành hiện đã thuộc về Ninh quốc. Phụng mệnh thái tử, ta tuyên bố lập tức thực hiện giới nghiêm toàn thành! Các hộ gia đình nếu phát hiện có người khả nghi phải trình báo quan phủ, đề phòng gian tế!”. Nói xong bắt đầu kiểm tra thẻ bài tùy thân của từng người.
Nghe nói quân Ninh sắp đến, A La kinh ngạc. Lưu Giác đến rồi sao? Chàng sẽ xuất hiện ở vách núi biên giới? Ý nghĩ rộn trong đầu, nàng thầm ước giá có thể đến ngay vách núi đó đợi chàng. Nghe quan binh nói câu sau cùng lại căng thẳng, tay nắm chặt, đột nhiên chạm vào chiếc vòng ngà của Tiểu Hạ Mạt nàng mới nhè nhẹ thở phào, thong thả uống trà. Không lâu sau, hai quan binh tiến đến trước bàn nàng hỏi: “Công tử ngươi phủ nào, từ đâu đến, làm gì ở Ỷ Long thành?”
A La ngẩng đầu mỉm cười: “Ta từ Hắc Phong trang đến, ngưỡng mộ cảnh đẹp nơi đây nên lưu lại ít ngày”. Quan binh ngây người nhìn nụ cười của nàng, miệng lắp bắp: “Nhưng… nhưng có văn thư tín vật gì?”.
A La giơ tay, trên cổ tay thanh mảnh như ngọc có một chiếc vòng ngà lóng lánh, “Mã Hoa tiểu thư ở Hắc phong trang là em ta”.
Quan binh ngây người cúi chào: “Làm phiền công tử!”.
A La vừa thở phào, bỗng lại cảm thấy có ánh mắt ở phía sau nhìn mình như dán vào lưng. Nàng hơi ngoái đầu, lúc này trong quán khách đã đi gần hết. Ở một góc xa có một người dáng gầy gầy, đang uống trà, nàng chỉ nhìn thấy bóng lưng và mớ tóc dài của anh ta. Anh ta nhìn mình sao? A La không thể xác định, liền đứng dậy trả tiền, thong thả đi ra.
Được một đoạn chưa xa, có giọng nói cực kỳ dịu nhẹ từ phía sau vang lên: “Vừa rồi nghe cô nương nói có quen Mã Hoa ở Hắc Phong trang?”.
A La từ từ quay người, nhìn dáng người đó, chính là người thanh niên vừa rồi quan sát nàng trong quán trà. Anh ta mang mặt nạ màu bạc, chỉ lộ đôi môi mỏng, giọng trầm nhẹ, mắt long lanh lóe ra những tia sắc lạnh. Thấy A La ngoái đầu, người đó hơi sững người, mắt lại trở nên trong trẻo.
“Vâng, ta quen muội ấy”. Giọng nói này… người đàn ông này sao lại có giọng nói thanh như tiếng chuông bạc! Không biết thân phận của người lạ, sau phút ngạc nhiên A La, trả lời với ngữ khí bình thản ôn hòa nhất.
“Nghe khẩu âm cô nương hình như không phải là người Hạ quốc?”.
A La kinh ngạc, anh ta không chỉ nhận ra nàng không phải là người Hạ quốc, mà còn nhận ra nàng đóng giả trai. Nàng hỏi lại: “Ngươi là thế nào với Mã Hoa?”.
Âm thanh từ người đó vọng ra: “Ta là Nha Nhĩ, đại ca của muội ấy”.
A La cau mày: “Hình như ta chưa nghe Tiểu Hạ Mạt nói có đại ca”.
Nghe ba chữ Tiểu Hạ Mạt, ánh mắt Nha Nhĩ mới dịu lại: “Ta là anh họ của Mã Hoa. Không biết cô nương nhận tỷ muội với muội ấy từ lúc nào?”.
A La cảnh giác, thận trọng nói: “Ta là người Trần quốc, quân Ninh đến đánh, ta lạc mất người nhà, lưu lạc đến Hạ quốc. Tiểu Hạ Mạt đã giúp đỡ ta”.
“Ô, nhìn tư phong cô nương ắt là xuất thân danh gia, lạc nạn đến đây, người nhà nhất định sốt ruột. Ta coi như cũng có quen biết vài chốn danh gia Trần quốc. Cô nương đã kết nghĩa tỷ muội với Tiểu Hạ Mạt, xin cứ nói hoàn cảnh gia đình, Nha Nhĩ sẽ tìm giúp người nhà”.
Cha mẹ ơi, vị anh họ này của Tiểu Hạ Mạt sao mà lợi hại thế, ép người ta đến cùng. A La không biết làm thế nào, đành đánh liều nói dối: “Trình Tinh cha mẹ mất sớm, hôm Hoài thành bị quân Ninh đánh lén, đã cùng với mấy gia nhân chạy loạn khỏi thành, trên đường lại lạc mất họ, bây giờ đã không có nhà để về”.
“Thế này đi,” Ánh mắt Nha Nhĩ càng thêm cảnh giác, đang định hỏi tiếp thì một quan binh đi đến, nghé tai anh ta nói mấy câu. Môi anh ta nở một nụ cười bí hiểm. A La ngẩn người, khuôn mặt anh ta ẩn sau mặt nạ, nhưng nụ cười khiến người ta cảm giác anh ta đang vô cùng kinh ngạc. Nha Nhĩ chắp tay trước mặt nàng: “Trình cô nương, quân Ninh đã tiến vào Hạ quốc ta, sau khi diệt Trần, Ninh quốc đã chiếm Ỷ Long thành, ở đây cũng không an toàn, ta sẽ đưa nàng về Hắc Phong trại”.
A La không có lý do để từ chối, đành trấn tĩnh trả lời: “Đa tạ Nha Nhĩ công tử”.
Nha Nhĩ gọi hai lính hộ tống A La về quán trọ lấy hành lý. A La thấy trong thái độ cung kính của hai binh sĩ đối với mình dường như có phần cảnh giác, thầm kêu trời. Nàng nói những gì, Tiểu Hạ Mạt không mảy may nghi ngờ, nhưng người anh họ của nàng ta cơ hồ không tin. Anh ta bắt đầu nghi ngờ từ lúc nào? A La nhớ lại ánh mắt kỳ lạ của người đó nhìn mình khi một binh sĩ nói nhỏ vào tai anh ta, bụng nghĩ, lẽ nào ở đây cũng có người nhận ra mình? Nàng thong thả trở về quán trọ, nhẹ nhàng nói với hai binh sĩ: “Ta vào lấy hành lý, đợi ta một lát”.
Hai binh sĩ đứng thẳng ngoài cửa, tay còn cầm dao găm. Vậy là A La càng khẳng định họ đang giám sát nàng. Đóng cửa, nàng bồn chồn đi lại. Chạy cũng không ích gì, có thể chạy đi đâu, ở đây không biết ai, không thạo đường. Thực sự hết cách, nhớ lại đến phương hướng của Hắc Phong trại, nàng liền dùng mực đen viết mấy chữ “W” trên tường, họa chăng còn chút hy vọng nào đó.
Ra khỏi phòng, một chiếc kiệu có binh sĩ đứng bên đã đợi ngoài cửa. A La bất lực vén rèm, vừa định cúi người bước vào, chợt phát hiện trong kiệu có người ngồi! Nàng hốt hoảng kêu “ối” một tiếng, theo phản xạ lùi ra ngoài. Người đó đã nhanh tay tóm cánh tay nàng kéo vào, cánh tay đã vòng qua người nàng.
Máu trong người A La như đông cứng, tiếng cười khùng khục của Sở Nam vang bên tai: “Công chúa của ta, mình lại gặp nhau”. Hai cánh tay như gọng kìm ôm lấy nàng, hơi thở sát bên tai: “Lần đầu tiên ta thấy nàng căng thẳng, cuối cùng đã sợ rồi sao?”.
A La nhắm mắt, thật xúi quẩy! Uống nước cũng giắt răng. Cơn sợ hãi qua đi, nàng bình tĩnh trở lại: “Nam nữ thụ thụ bất thân. Ta không chạy đi đâu được, xin điện hạ ra khỏi kiệu”.
“Ta thích như thế này, ngồi kiệu rất dễ chịu”. Tâm trạng Sở Nam cuối cùng đã hơi vui lên. Khi quân Ninh tấn công đô thành, Sở Nam vốn định chống cự đến cùng, nhưng phụ vương hắn yếu đuối lại quyết định đầu hàng.
Để hắn quỳ gối đầu hàng Lưu Giác? Thà giết hắn! Sở Nam đem mấy chục cận vệ quyết tử rời đô thành, đi về phía tây nước Hạ. Hạ vương hiểu, mục tiêu tiếp theo của quân Ninh là nước Hạ, nghe đồn vương tử Sở Nam tài trí siêu quần, cho nên rất hoan nghênh khi Sở Nam tìm đến, tổ chức đón rước với nghi thức dành cho thượng khách. Sở Nam muốn báo thù, Hạ vương cần một tướng giỏi, hai bên lập tức ăn ý. Sau khi Trần quốc bị diệt vong vào tháng mười, Hạ vương rất lo cho sự an nguy của Ỷ Long thành, đặc biệt ra lệnh cho thái tử Thương Tà dẫn trọng binh đến tăng cường thủ thành, Sở Nam theo đến đây, chẳng dè bất ngờ gặp A La, hắn vui phát cuồng, hy vọng sau thất bại trước quân Ninh lại nhen lên, bây giờ bắt được Thanh La công chúa Ninh quốc, sao có thể buông!
A La lạnh lùng: “Ta rất khó chịu, kiệu nhỏ như thế, điện hạ lại béo, nếu điện hạ không ra Thanh La sẽ xuống đi ngựa! Để khỏi hành hạ phu kiệu, đề phòng kiệu lăn xuống vực”. “Béo? Công chúa nói ta béo?”. Lời của A La dường như khiến Sở Nam tức đến thất khiếu(9) bốc khói. Hắn thầm nghĩ, mình vốn rất hãnh diện về vóc dáng, khí độ nam nhi, người cao, tuy đầu hơi to một chút nhưng toàn thân săn chắc, không một chút mỡ thừa, biết bao thiếu nữ danh gia của Trần quốc si mê ngưỡng mộ, vậy mà nàng ta lại chê mình béo? Sở Nam hô: “Dừng kiệu!”. Nói đoạn chui ra tung người nhảy lên ngựa.
Ngoái đầu, nhìn vẻ mặt tươi tỉnh như trút được gánh nặng của phu kiệu, Sở Nam tức khí ra roi, vẫy tay: “Nhanh lên!”.
A La bịt miệng cười, lát sau lại bắt đầu ủ rũ, Lưu Giác vẫn không biết nàng lại rơi vào tay Sở Nam. Lần này thì khó thoát.
Đến Hắc Phong trang, Tiểu Hạ Mạt kinh ngạc nhìn A La cùng Sở Nam và đoàn cung binh trở về. A La thở dài, cười: “Xin lỗi Tiểu Hạ Mạt, tỷ là người Ninh quốc, muội có thể gọi là Trình Tinh, cũng có thể gọi… là Thanh La”.
Tiểu Hạ Mạt há mồm kinh ngạc “Ôi! Thanh La, công chúa Ninh quốc!”.
Sở Nam nhìn A La, cúi chào Mã Hoa: Tiểu thư tôn kính của ta, ta là Sở Nam, Thương Tà điện hạ hiện đang đóng quân ở Ỷ Long thành, trang chủ đại nhân vẫn ở trong vương cung chưa về, Hắc Phong trang hiện giờ do ta tiếp quản. Xin hỏi nhà lao của sơn trang ở đâu?”. Giọng Sở Nam rất điềm đạm, lễ độ.
Tiểu Hạ Mạt ngây người, lát sau định thần, gọi một người hầu, Sở Nam ra lệnh: “Đưa công chúa vào nhà lao, chưa có lệnh của ta, không ai được đến gần. Đóng cổng sơn trang, mọi người không được tự tiện ra vào”.
Tiểu Hạ Mạt sững người, kêu thất thanh: “Sao điện hạ đối xử với công chúa như vậy?”. Sở Nam cười: “Ta muốn được ngủ yên một hai ngày”. Ánh mắt lạnh lùng, Lưu Giác dám đến, ta sẽ đưa A La làm con tin!
A La đi vào nhà lao, cảm thấy chỗ này so với thiên lao, một bên là khách sạn năm sao, một bên là một cái hố xí ở bến cảng. Một nửa chìm dưới đất, ẩm thấp tối om, mùi hôi thối xông lên khiến nàng không mở được mắt. Trong góc có tấm đệm cỏ, chắc là giường. Nàng nhìn những con rết bò lổm ngổm trên tấm đệm, bỗng sởn gai ốc. Chân vừa giẫm lên nền đất nhão nhoét nàng đã muốn khóc, ở đây ngay một chỗ ngồi cũng không có. Nàng nhìn hồi lâu, mắt quen dần bóng tối, cuối cùng nhìn thấy mấy chấn song gỗ, chỗ này coi như nơi khô thoáng nhất nhà lao, nàng từ từ ngồi xuống.
Trời tối dần, trên đống lửa ở hành lang có cái nồi, không biết nấu gì, tỏa ra mùi như hun người ta. A La nghe ngóng động tĩnh, nhìn xung quanh không thấy ai, thầm nghĩ chắc người đã ngủ cả. Nàng quyết định phá chấn song, người lùi lại hít sâu, phi chân đạp, bàn chân chấn động đau buốt. A La nghiến răng đến gần nhìn kỹ, chấn song to bằng bắp tay không suy chuyển, gỗ rất chắc. Nàng buồn rầu ngồi xuống xoa chân, dựa vào cột ngủ. Lát sau, nghe thấy những tiếng “chít chít”. Ở đây nhiều chuột là bình thường, nàng không quan tâm. “Chóe chóe!”. Tiếng chuột ré thê lương, A La rùng mình, mở mắt, sợ đến dựng tóc gáy. Cách chỗ nàng ngồi mấy bước không biết một con rắn ở đâu chui vào, đang rướn cổ cố nuốt một con chuột lớn. Nàng không chịu được nữa, nhảy phắt lên ôm chặt cột chấn song.
“A! A! A!”. Nàng dùng hết sức bình sinh hét lên.
Sở Nam nằm trên giường loáng thoáng nghe thấy tiếng thét kinh hoàng, đang định bỏ qua, đột nhiên lạnh người, đó là tiếng A La! Hắn nhảy khỏi giường, vớ lấy áo ngoài, chạy về phía nhà lao. Tiếng hét mỗi lúc càng to, Sở Nam cuống quýt, không đợi người mở cửa liên tiếp mấy nhát đạp gẫy chấn song xông vào, nhìn thấy A La trèo đến giữa cột, hay tay ghì chặt thân cột, mắt nhắm nghiền, miệng vẫn hét, mặt trắng bệch, toàn thân run bần bật. Sở Nam vọt đến, kêu lên: “A La, sao thế A La?”.
A La vẫn hét, luôn cảm thấy con rắn nuốt xong con chuột sẽ bò lên, hoàn toàn không nghe thấy tiếng Sở Nam. Tùy tùng chạy đến, run rẩy mở khóa, Sở Nam một tay kéo A La. Vừa chạm người nàng, đã thấy toàn thân nàng cứng đờ.
A La nhắm mắt miệng vẫn hét, Sở Nam kéo đầu nàng vào ngực mình: “Đừng sợ, đừng sợ, có ta đây, Thanh La có ta đây”. Mắt vừa liếc xuống nền, thấy trong mồm con rắn vẫn thò ra cái đuôi chuột, bỗng hoảng hốt thất kinh. Sở Nam nhìn A La gục trong lòng, cảm thấy xót xa, bế nàng đi ra. Hắn bỗng thấy vô cùng ân hận, sao mình có thể ném nàng vào chỗ như thế này? Nhà lao của sơn trang sao lại như thế?
Ra khỏi nhà lao A La mới dần dần ngừng hét, co ro trong tay Sở Nam, không nhúc nhích. Sở Nam thở dài, bế nàng về phòng đặt lên giường, A La co rúm người, đôi mắt sợ hãi tội nghiệp nhìn hắn. Sở Nam dịu dàng: “Đừng sợ, ta sẽ không đưa nàng đến đó nữa, ngủ đi”. A La vẫn trợn mắt nhìn hắn ta, mắt vừa chớp, nước mắt ứa ra. Nàng nhớ Lưu Giác, Lưu Giác dù bực đến mấy cũng không đối xử với nàng như thế.
Sở Nam thấy nàng vẫn căng thẳng, đành giơ tay điểm huyệt ngủ. Lặng lẽ nhìn nàng một lát, thở dài nặng nề, cuối cùng hắn vẫn không thể xử tệ với nàng.
Tiểu Hạ Mạt bị thức giấc, đi đến phòng Sở Nam, Sở Nam cười nhìn nàng: “Không có được một ngày yên ổn. Tiểu thư ở lại với nàng ấy”.
Chú thích:
Tiểu Hạ Mạt có nghĩa là bong bóng nhỏ (BTV).
Thất khiếu là bảy cái lỗ trên mặt: Hai mắt, hai tai, hai lỗ mũi và miệng (BTV).