Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Gia Tộc Ma Cà Rồng Tập 5: Thiên Thần Sa Ngã

Chương 6: Những đứa trẻ không mẹ

Tác giả: Melissa De La Cruz

– Tôi mới sáu tuổi thì mẹ tôi bị đưa đi – Ghedi kể cho họ vào sáng hôm sau, trong bữa sáng với những tách cafe bọt và bánh mỳ mới đựng trong túi giấy màu nâu.

Schuyler hơi nhướn mày trong khi Jack trông vẫn đầy sát khí. Họ cùng nhấp cafe và lắng nghe. Bên ngoài, những con hải âu đang đón chào bình minh với những tiếng kêu nghe não nề. Mùa đánh bắt đã qua vì thế không phải lo đến chuyện mấy chủ thuyền sẽ phát hiện ra họ, nhưng họ vẫn muốn rời đi càng sớm càng tốt.

– Trước đây cướp biển chưa bao giờ tới quá gần bờ biển. Nhưng chúng tôi đã được nghe kể về họ từ những làng lân cận. Họ luôn lấy đi đàn bà – thường là những cô gái trẻ – Ghedi nhún vai như một lời xin lỗi – Tôi đã nghe kể là mẹ mình đang lấy nước ở mé sông thì bị họ bắt đi. Bà rất đẹp. Lúc quay về thì bà đã thay đổi hoàn toàn – Ghedi lắc đầu. Trong mắt anh ta có chút ánh sáng khó chịu – Bà ấy đã. . . thay đổi. Còn bụng bà thì sưng lên.

– Bà ấy đã bị cưỡng bức, đúng không? – Schuyler nhẹ nhàng hỏi.

– Có và không. . . Bà ấy không nhớ được bất cứ sự bạo hành nào. Thực sự bà ấy chẳng nhớ được gì hết. Bố tôi đã chết trong chiến tranh một năm trước đó, khi đứa trẻ chào đời nó cũng mang mẹ tôi theo luôn. Cả hai đều không sống sót. Tôi chỉ còn lại một mình. Bác tôi đưa tôi tới hội truyền giáo. Họ có một trung tâm nuôo dạy trẻ mồ côi ở Berbera. Ở đó có rất nhiều cậu bé mồ côi như tôi – trẻ mồ côi vì chiến tranh, những cậu bé không mẹ. Rồi một ngày cha Baldessarre tới.

– Anh vừa nói Baldessarre phải không? – Schuyler giật mình hỏi – Sao anh biết ông ấy? Chúng tôi cũng đang tìm ông ấy.

Lúc rời New York cô đã mang theo ít giấy tờ của ông mình. Những giấy tờ cô lấy từ kho lưu trữ và mang theo mình có tên là Cha Baldessarre và mối liên hệ với Cánh Cổng Lời Hứa. Việc tìm ra ông cha ấy sẽ là một khởi đầu tốt đẹp cho hành trình của họ.

Ghedi giải thích:

– Cha Baldessarre là người đứng đầu giáo hội Petruvian. Ông ấy rất tử tế, ông ấy chọn ra vài đứa trẻ đưa trở lại Ý để cho chúng tới trường học ở Florence. Tôi là một trong số những đứa trẻ đó. Lúc đầu tôi không muốn đi. Tôi sợ. Nhưng tôi thích đi học. Tôi cũng thích cha B nữa. Ông ấy đã dạy chúng tôi tiếng Anh và đã cho phần lớn những đứa trẻ ở đó có cuộc sống tốt đẹp ở Mỹ. Tôi nghĩ đó cũng chính là nơi tôi sẽ tới. Đâu đó ở Kansas. Rồi đi học đại học – Anh ta cười buồn rồi xoa xoa cái đầu trọc lốc.

” Một ngày nọ, sau giờ học, cha B kéo tôi ra một góc. Lúc đó tôi mười một tuổi – đã đủ tuổi – ông ấy quyết định thế. Đủ tuổi để giúp họ trong sứ mệnh thực sự của họ. Ông ấy kể cho tôi nghe rằng ông là một người được tín nhiệm với một bí mật cực kỳ kinh khủng. Hội Petruvian không phải một tổ chức bình thường; họ là những người bảo vệ cho một nơi rất linh thiêng.

Hai năm về trước, lúc tôi chính thức gia nhập vào hội và được phong tước linh mục thì cha B nhận được một thư từ một giáo sư có tên là Lawrence Van Alen, yêu cầu một chuyến thăm viếng. Giáo sư có vẻ hiểu rất nhiều về những việc chúng tôi làm và cha B tin rằng giáo sư là người có thể giúp chúng tôi hoàn thành sư mệnh. Vài thứ đã bắt đầu xảy ra mà không thể giải thích được, có nhiều điềm xấu làm ông ấy lo lắng. Chúng tôi đã chuẩn bị cho cuộc gặp gỡ nhưng giáo sư đã không tới và cha B bắt đầu băn khoăn. Ông ấy lo lắng. Rồi ông bị ốm. Ông được chuẩn đoán là ung thư hồi năm trước và ông ấy biết là mình không còn nhiều thời gian. Tới năm ngoái bất ngờ Christopher Anderson tới thăm chúng tôi.

Ông ấy nói rằng giáo sư đã chết nhưng sứ mệnh của ông ấy được truyền lại cho cô cháu gái và người đó sẽ giúp chúng tôi hoàn thành sứ mệnh của mình. Ông ấy đã cho chúng tôi xem ảnh của cô, Schuyler ạ. Ông ấy nói chúng tôi phải để ý đến cô và giúp đỡ cô lúc cô ở trên địa phận của chúng tôi. Kể từ đó chúng tôi đã chờ cô tới, đặc biệt là khi nghe tin cô đã rời New York. Tất nhiên là chúng tôi không hề biết cô đã bị Bá Tước giam giữ. Chuyện đó chúng tôi đã không tính đến.”

Ghedi dùng khăn tay lau trán.

– Cha B không thể chờ thêm được nữa. Sự sai phạm ngày càng tăng – Ông ấy đã bảo thế. Ông ấy bảo tôi phải đến tìm cô và đưa cô tới tu viện. Tôi xin lỗi vì đã không nói rõ về mình từ sớm. Nhưng tôi cần phải thận trọng khi tiếp cận cô trong vai trò là một người thuộc hội Petruvian cho đến khi nào cô đã thoát khỏi giam cầm.

– Thế cha B bây giờ ở đâu? – Schuyler hỏi.

Nghe thấy thế, mặt Ghedi lại thay đổi lần nữa, giờ trông có vẻ rất chán nản.

– Tôi rất tiếc phải nói với cô là Đức cha đã qua đời.

– Khi nào? – Schuyler căng thẳng hỏi. Tới rất gần nhưng lúc nào cũng là cái chết. . . nói trắng là cứ khi nào họ tới gần là lại thấy cái chết. Jack vẫn tiếp tục quan sát Ghedi, anh chưa lần nào rời mắt khỏi gương mặt của người bạn mới này.

– Hai tuần trước, trong một chuyến đi tới châu Phi. Họ đã bị bắt – tất cả bị cướp biển

giết sạch. Tôi đã thoát chết nhờ kịp trà trộn vào đội thủy quân Somali. Nhưng đừng lo. Tôi là một tu sĩ, không phải cướp biển. Ngay khi quay trở về Châu Âu tôi đã tìm kiếm cô.

– Anh tìm được cô ấy rồi đấy – Jack gắt – Vậy giờ thì sao?

– Anh sẽ đưa chúng tôi tới Cánh Cổng Lời Hứa chứ Ghedi? – Schuyler vừa hỏi vừa ném cái tách của mình vào thùng rác, thấy ngạc nhiên là bản năng của ông Lawrence vẫn luôn đúng – Khi cha Baldessarre mất. . .

– Tôi chính là người gác cổng – Ghedi gật đầu bảo – Tôi sẽ đưa các vị tới Florence. Đó là nơi các vị định tới đúng không?

Bình luận