Qua một hồi, cô ấy viết xong, đóng quyển vở lại rồi nhét vào ba lô mang theo bên người. Cô ở đối diện anh, ngay khoảnh khắc cô ngẩng đầu, Cố Trạch Vũ có cảm giác lòng mình bỗng nhiên yên tĩnh, sau đó trong đầu chỉ còn lại bốn chữ… năm tháng bình lặng.
May ra trên thế giới này vẫn còn có một người như vậy, có thể khiến trong lòng một người khác cảm thấy yên ổn và bình lặng.
Nhưng mà, ngay lúc đó Cố Trạch Vũ cũng không nghĩ gì nhiều lắm.
Anh lăn lộn trên thương trường kẻ lừa ta gạt nhiều năm, lòng dạ cũng vẩn đục, chai sạn theo. Anh không biết có phải sự trong sáng và an tĩnh của cô đã hấp dẫn anh hay không, nhưng anh biết chính mình có một sự thôi thúc muốn đến gần cô, muốn làm quen cô. Cho dù chỉ là trò chuyện, tâm sự với cô cũng được.
Anh chậm rãi đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, từ trong ba lô lấy ra hai chai nước tăng lực, đưa một chai cho cô. Cô không nhận lấy, cũng không nói ‘cám ơn’ nhưng cũng không lập tức đứng dậy bỏ đi. Chỉ quay đầu nhìn anh một cái, rồi lại tiếp tục ngẩn người nhìn về phía trước.
Nhưng trực giác cho Cố Trạch Vũ một đáp án chắc chắn rằng… Cô không bài xích anh.
Khoảng cách hai người rất gần, anh gần như chỉ cần cố gắng hít một hơi, là có thể ngửi thấy rõ ràng mùi dầu gội đầu của cô. Điều này làm cho anh cảm thấy vui vẻ thoải mái không kiềm chế được.
Cố Trạch Vũ vặn mở chai nước, ngửa đầu uống ực một hơi. Lại không cẩn thận nên bị sặc, ho khan dữ dội.
Anh vội vàng khổ sở đấm ngực để thông khí, lúc đang ảo não vô cùng, trước mắt bỗng nhiên xuất hiện nửa gói khăn giấy. Cố Trạch Vũ hơi kinh ngạc, đưa tay nhận lấy khăn giấy, đồng thời chú ý thấy gần như mỗi đầu ngón tay cô đều bị nứt da. Mức độ nặng nhẹ không giống nhau, có sưng tấy, có cái đã đóng mài. Vì vậy, anh lên tiếng hỏi theo bản năng, “Tay em sao lại lạnh đến mức thành ra thế này?”
Cô hơi ngạc nhiên, nhíu mi lại, giọng nói vẫn bình tĩnh hờ hững như cũ, “Trời lạnh, cho nên bị lạnh thành ra như vậy!”
Cố Trạch Vũ cũng ý thức được bản thân lỗ mãng, cười gượng nói xin lỗi, cứng nhắc chuyển đề tài, “Tôi tên là Cố Trạch Vũ, còn em?”
“Nhan Thanh.”
“Nhan… Thanh…” Cố Trạch Vũ khẽ lặp lại, thì thầm giữa môi với răng dường như cảm giác có một loại quyến luyến dai dẳng trong lòng không diễn tả được, “Có cách diễn tả nào không?”
“Cách diễn tả?!” Cuối cùng, Nhan Thanh cũng quay đầu nhìn thẳng vào anh, đôi mắt to đen láy với bộ dạng tràn ngập hoài nghi rất là đáng yêu, “Cách diễn tả gì?”
“À, ví dụ như nói tôi chẳng hạn, ‘Vũ’ có nghĩa là không gian, suy ra là rộng lớn. Ba mẹ tôi đặt cho tôi cái tên này chủ yếu là hy vọng tôi nhiều phúc nhiều vận may, đầy hoài bão!”
“À, như vậy sao!” Nhan Thanh gật đầu, nhíu mi ngẫm lại, “Tên của tôi là do mẹ tôi đặt. Sau đó, dường như từng vô tình nghe ba tôi nhắc tới… Hình như, lúc mẹ tôi mang thai tôi thì mê một cuốn tiểu thuyết ngôn tình, hy vọng tương lai tôi cũng có thể tìm được người đàn ông như nam chính trong câu chuyện đó. Nhan Thanh… Ngôn tình, có lẽ chính là ý nghĩa này!”
“Hả…” Sao lại có ba mẹ lạ đời thế nhỉ?! Cố Trạch Vũ nghẹn ngào, bị lập luận đó làm choáng váng không nhẹ, “Ba em lại đồng ý sao? Thật hay giả?”
“Ha ha…” Nhan Thanh bỗng nhiên khẽ bật cười, dùng một ánh mắt chế nhạo để nhìn anh, trêu chọc nói: “Đương nhiên là giả rồi! Thứ phổ biến nhất ở thời đại đó ngoại trừ tư tưởng Mao Đặng1 cũng chỉ là văn học nước ngoài, làm gì có tiểu thuyết ngôn tình để xem chứ! Nói vậy mà anh cũng tin à!”
Cố Trạch Vũ lắc đầu, cũng bật cười theo. Cô gái này thật là, ngay cả giở trò nghịch ngợm cũng có thể thuần khiết đến vậy.
Cứ như vậy, bầu không khí thoải mái lên, hai người trò chuyện câu được câu mất vài đề tài vô nghĩa. Sau đó, Cố Trạch Vũ thấy cô vẫn luôn ngắm nghía cây bút bi trong tay kia, rốt cuộc cũng mở miệng hỏi ra nghi ngờ lúc nãy, “Vừa rồi tôi thấy em viết cái gì đó, có thể nói cho tôi biết là viết cái gì không? Nhật ký? Hay là kinh nghiệm khi gặp nạn?”
Nhan Thanh mỉm cười, rất lâu không nói gì.
Cố Trạch Vũ thầm mắng mỏ mình một trận trong lòng, đang nghĩ ngợi làm sao để bầu không khí thân thiện hơn, cô lại nhẹ nhàng lên tiếng, hơn nữa còn cho anh một đáp án đủ kinh ngạc…
“Là di chúc. Tôi đang viết di chúc!”
Não bộ của Cố Trạch Vũ trống rỗng chốc lát. Sau đó nhún vai, nhịn không được cười, “Này em gái à, chúng ta chẳng qua chỉ là gặp phải sương mù nên lạc trong núi vậy thôi, cũng không phải là động đất hay tuyết lỡ gì mà đội cứu nạn vào không được, chỉ cần từ từ chờ đợi là được. Đến mức phải chuẩn bị di chúc nữa sao?!”
“Nếu không có cứu viện thì sao? Hoặc là… bọn họ đến quá trễ, hoàn toàn không chờ nổi thì sao?”
“Ha ha ha…” Cố Trạch Vũ lại bật cười, trong tiếng cười bất giác có chứa chút tự phụ và khinh thường. Tín hiệu khẩn cấp anh phát ra đã có hồi đáp, cho dù không có tin tức từ phía chính phủ, cũng có nhân viên cứu nạn chạy đến trong thời gian sớm nhất.
Cố Trạch Vũ muốn nói rằng ‘hoàn toàn không có khả năng’. Nhưng khi anh đối diện với con ngươi trong suốt thấy đáy kia của Nhan Thanh, tất cả cảm giác về sự ưu việt và tự phụ lại tan đâu mất. Dường như khi ở trước mặt cô, mấy thứ này sẽ có vẻ tầm thường không chịu nổi. Vì thế, lời đến bên miệng cũng sửa lại, “Không sao, cho dù không có cứu viện, đợi đến ngày mai khi mặt trời mọc, sương tan, chúng ta tự tìm đường về cũng không phải là không có khả năng.”
Nhan Thanh nhìn anh không chớp mắt, hình như đang nghĩ gì đó, “Nghe dự báo thời tiết nói, trong vòng một tuần tới không có ngày nào trời nắng hết.”
Lần này, Cố Trạch Vũ hoàn toàn cứng họng, hồi lâu sau mới lắc đầu buồn cười, “Người đẹp nè, không phải là em xem nhiều tiểu thuyết ngôn tình quá, nên nghĩ có thể gặp được chuyện gì đó kinh thiên động địa, sinh ly tử biệt mới tính là lãng mạn tuyệt vời!”
Nhan Thanh chậm rãi chuyển mắt đi chỗ khác, sau đó gục đầu xuống không thèm nói nữa. Không phải cô ao ước sự lãng mạn của sinh ly tử biệt, mà là vừa mới trải qua sinh ly phản bội của người yêu và bạn thân, cùng với sự đả kích khingười bạn tốt nhất bị tâm thần phân liệt. Chẳng qua, cô chỉ học được cách chuẩn bị nghênh đón biến cố xấu nhất xảy ra ở bất cứ thời điểm nào mà thôi.
Mà sự im lặng của cô, lại vô cớ khiến Cố Trạch Vũ đau lòng. Giữa lúc hoang mang, anh đọc ra được sự bi thương nồng đậm không cách nào hóa giải từ sườn mặt của cô.
Anh khẽ an ủi, “Không sao đâu. Tin tưởng tôi, sẽ có người đến cứu chúng ta!” Ma xui quỷ khiến thế nào lại nắm lấy bàn tay lạnh lẽo sưng đỏ của cô, dường như muốn truyền nhiệt độ cơ thể và sức lực của bản thân qua cho cô vậy.
Cô bị cầm tay nên cứng lại một chút, sau đó không biết do xuất phát từ cảm kích hay bởi vì khi con người gặp nguy nan thì trở nên cảm tính, lại khẽ nắm lại tay anh một chút.
Cũng chính tại khoảnh khắc đó, anh cảm thấy nơi sâu thẳm tận đáy lòng mình đã làm ra một quyết định… Anh muốn cô, sau đó che chở cô dưới đôi cánh của mình, yêu thương nuông chiều cô, không muốn cô có chút khở sở bi thương nào.