Sáng hôm sau, Nott – hiệp sĩ áo đen, thức dậy trong tâm trạng khá chán nản. Nếu như theo lời thần Gnome và Bà chúa hồ thì rõ ràng anh đang lãng phí thời gian của mình ở đây. Giờ anh có nên tiếp tục ở lại nữa hay không? Ý nghĩ bỏ cuộc bắt đầu nhen nhúm trong đầu Nott. Tuy nhiên cuộc hành trình đến khu rừng Mê Hoặc hãy còn khá dài, và vì giờ Nott đã ở đây nên anh quyết định sẽ bám trụ đến cùng.
Nott chẳng biết phải làm gì nữa. Bây giờ anh biết nói chuyện với ai? Nott cưỡi ngựa vẩn vơ trong khu rừng mà chẳng biết phải đi đâu. Trên đường, Nott gặp không biết bao nhiêu sinh vật kỳ lạ mà chỉ có thể được tìm thấy ở khu rừng Mê Hoặc nhưng anh cũng chẳng buồn để mắt tới. Giờ đây, anh chỉ chăm chú vào mỗi một điều: căng mắt tìm kiếm bất cứ dấu hiệu nào giúp anh tìm thấy cây bốn lá. Nott chợt nhớ ra rằng mình chưa nói chuyện với Sequoia – Nữ hoàng của các loài cây. Bà là cư dân đầu tiên của khu rừng, thế thì chắc hẳn bà phải biết điều gì đó về cây bốn lá chứ.
Nott chạy ngay đến trung tâm của khu rừng. Sequoia là cây mọc đầu tiên ở khu rừng này, vì thế nên bà đứng sừng sững ngay giữa rừng. Nott nhảy xuống ngựa và đi tới phía trước bà. Anh biết rằng ở khu rừng Mê Hoặc, tất cả các sinh vật và ngay cả rất nhiều loài vật không có sự sống khác cũng biết nói. Vì thế Nott lên tiếng chào bà:
– Thưa Sequoia – Nữ hoàng của các loài cây. Bà có thể nói chuyện với ta không?
Không có tiếng trả lời nào cả. Nott thử thêm một lần nữa:
– Hỡi Sequoia – Nữ hoàng của các loài cây – ta đang nói chuyện với bà. Hãy trả lời ta. Bà có biết ta là ai không? Ta là hiệp sĩ Nott đây.
Sequoia bắt đầu lắc lư thân hình vĩ đại của mình, cất lên tiếng nói nặng nề:
– Tất nhiên ta biết mi là ai. Ngươi không biết là ta biết mọi loài cây trong khu rừng này sao? Ngươi không biết là tất cả các cây trong khu rừng này đều liên lạc thường xuyên với nhau qua các lá cây của chúng hay sao? Thông tin được truyền đi nhanh chóng qua các nhánh cây đan xen lẫn nhau. Hãy hỏi ta điều ngươi muốn biết rồi hãy đi đi. Ta đã hơn hai ngàn năm tuổi rồi. Đừng dài dòng nhiều chuyện làm ta mệt.
– Ta sẽ nói ngắn gọn thôi – Nott trả lời – Ta được biết là trong vòng ba ngày nữa tính từ ngày hôm nay, một Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc trong khu rừng này. Thế nhưng cả thần Gnome lẫn Bà chúa hồ đều khẳng định với ta rằng chưa từng có một cái cây bốn lá nào mọc trong khu rừng Mê Hoặc cả. Bà đã sống ngay từ ngày đầu tiên trong khu rừng này. Bà biết mọi thư diễn ra ở đây vì bà thường xuyên vẫn nói chuyện với tất cả các loài cây. Câu hỏi của ta rất đơn giản: Có thật là chưa từng có một cây bốn lá nào mọc ở khu rừng này không?
Seqouia im lặng suy nghĩ. Bà bắt đầu lần giở lại ký ức xưa cũ của mình, từ hai ngàn năm về trước, đi từ từng năm từng năm một được lưu trữ trong từng sớ gỗ trong cái thân hình khổng lồ của mình. Và việc này thì cần phải có thời gian. Từng phút từng phút một trôi qua và Nott đã bắt đầu sốt ruột :
– Nào, bà hãy trả lời ta đi. Ta đang rất vội.
– Ta còn đang suy nghĩ. Ta đang cố nhớ lại đây. Ngươi cũng giống như hầu hết mọi người, thật thiếu kiên nhẫn! Ngươi cần học tập tính kiên nhẫn của các loài cây.
Năm phút nữa lại trôi qua. Nott bây giờ đã không còn chịu được nữa. Anh quay đầu lại định bỏ đi vì nghĩ rằng nữ hoàng Sequoia không muốn trả lời. Nhưng ngay khi Nott chuẩn bị leo lên lưng ngựa thì Sequoia bắt đầu lên tiếng. Giống như một người thủ thư, phải lục tìm hai ngàn quyển sách trong thư viện, bà chỉ trả lời một khi đã tìm xong.
– Đúng như vậy, chưa từng có một cây bốn lá nào mọc trong khu rừng Mê Hoặc, đặc biệt lại là một Cây bốn Lá thần kỳ. Điều này chưa bao giờ xảy ra trong hai ngàn năm qua. Chưa bao giờ.
Nott cảm thấy một nỗi thất vọng to lớn đang chiếm lấy lòng anh. Rõ ràng là Merlin đã nhầm rồi. Hay thậm chí còn tệ hơn… biết đâu ông ta đang cố tình gạt mình.
Nott thật sự chán nản. Đây đã là cư dân thứ ba trong khu rừng này nói rằng may mắn không ở bên cạnh anh – mà toàn là những người rất đáng tin cậy. Anh quá bị ám ảnh bởi thực tế đó quá đến nỗi không thể nào nhìn sự việc một cách toàn diện và sáng suốt hơn. Nghe đi nghe lại một điều khiến anh ngày càng tin chắc là nó đúng. Anh không thể nhận ra rằng mình cần phải làm một cái gì đó, vì thế Nott trở nên vô cùng khốn khổ.
Trái ngược lại với Nott, trong cùng sáng hôm đó, hiệp sĩ Sid tỉnh dậy trong sảng khoái và đầy hy vọng hơn bao giờ hết. Chàng nghĩ về những điều mình đã đạt được: đất mới với thật nhiều nước. Nếu đó là nơi mà Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc lên thì bây giờ chàng muốn biết nó cần bao nhiêu ánh sáng và bóng râm thì đủ.
Sid là một hiệp sĩ chứ không phải là một người làm vườn chuyên nghiệp, vì thế chàng cần phải hỏi xin ý kiến của một người hiểu biết về cây cối. Chàng tự hỏi không biết nên gặp ai đây. Đột nhiên một ý nghĩ chợt lóe lên:
– Dĩ nhiên rồi! Còn ai khác hơn là Sequoia nữa đây. Bà ta là chủ của các loài cây và là cây thông thái nhất trong khu rừng này. Bà chắc chắn sẽ giúp được ta.
Sid lên ngựa chạy thẳng đến giữa rừng. Một cái cấy khổng lồ, già cỗi chiếm lấy tầm mát chàng khi đến nơi. Chàng biết ngay đó là chính là Sequoia. Chàng liền xuống ngựa, quỳ xuống và kính cẩn lên tiếng:
– Thưa thần Sequoia – Nữ hoàng của các loài cây kính mến. Người có thể nào dành chút thời gian để nói chuyện với con không?
Cũng như lần trước với Nott, chẳng có tiếng trả lời nào vang lên cả. Sid khẩn khoản:
– Thưa thần Sequoia – Nữ hoàng của các loài cây đáng kính. Nếu Người không quá mệt thì con xin hỏi Người đôi điều ạ. Còn nếu Người không muốn nói chuyện bây giờ thì con sẽ quay lại sau ạ.
Thật ra, Sequoia không định trả lời thêm một câu hỏi xấc xược của một gã hiệp sĩ kiêu căng nào khác nữa, thế nhưng qua lời nói và điệu bộ của Sid, bà thấy chàng không phải là một hiệp sĩ loại đó. Khi Sid chuẩn bị đứng dậy đi, Sequoia lên tiếng:
– Quả tình ta rất mệt. Nhưng hãy nói đi, ngươi muốn hỏi ta điều gì?
– Cảm ơn Người đã trả lời con. Câu hỏi của con rất đơn giản: Một cây bốn lá thì cần bao nhiêu ánh sáng là đủ ạ?
– Ừm… Sequoia trầm ngâm. Nhưng lần này bà không cần nghĩ ngợi gì lâu cả vì bà biết câu trả lời quá rõ.
– Nó cần nhiều ánh sáng cũng như là bóng râm vậy. Nhưng mọi người sẽ không tìm được một nơi nào như thế trong khu rừng này đâu. Ngươi thấy đó, khu rừng này nơi nào cũng bị bao phủ bởi những tán lá rậm rạp. Đó là lý do tại sao chẳng có loại cây bốn lá nào mọc ở đây cả. Đó là câu trả lời cho câu hỏi của ngươi. Giờ thì tạm biệt. hãy bảo trọng nhé, chàng trai.
Nhưng Sid không dễ dàng nản chí.
– Khoan đã, thưa Người. Chỉ một câu hỏi nữa thôi, con xin Người. Thưa Nữ hoàng của các loài cây, xin Người cho phép con được tỉa bớt một số nhánh cây trong rừng này có được không ạ?
Sequoia trả lời:
– Ngươi không cần sự cho phép của ta. Hãy cắt bớt những nhánh cây chết và lá khô đi. Chưa từng có ai trong khu rừng này chịu làm việc để giữ cho khu rừng này sạch đẹp và khỏe mạnh. Chẳng ai thèm cắt bớt những nhánh cây già cỗi, vì thế không thể có một tí ánh sáng nào nơi đây cả, và cây không thể tươi tốt được. Cư dân trong khu rừng này rất lười biếng. Chúng chỉ thích rong chơi suốt ngày và luôn để việc cần làm hôm nay đến “ngày mai” mới làm. Vì thế hãy cứ làm điều ngươi muốn. Ngươi không cần sự chấp thuận của ta. Bất cứ cái cây nào cũng sẽ rất vui mừng nếu ngươi làm điều đó cho nó.
– Cảm ơn! Cảm ơn Người rất nhiều!
Sid kính cẩn lùi lại rồi mới quay mình leo lên lưng ngựa.
Thế là hiệp sĩ áo trắng phi ngựa thẳng đến mảnh đất nhỏ tươi tốt và sẵn nước của mình. Lúc này trời đang tối dần. Chỉ cần chặt bớt các nhánh cây nữa là xong rồi. Chàng có thể nghỉ ngơi bây giờ và ngày hôm sau mới bắt đầu làm cũng chẳng sao. Nhưng Sid chợt nhớ tới lời của Sequoia. Bà nói rằng người ta thường hay để lại việc tới ngày mai mới làm. Và Sid cũng nhớ lại một lời khuyên luôn tỏ ra hữu dụng với chàng: “Hãy hành động ngay bây giờ, đừng trì hoãn nữa”. Đúng là dường như chàng sẽ không cần phải làm gì thêm nữa nên chàng có thể để việc này vào ngày mai. Nhưng nếu chàng làm ngay bây giờ thì chàng sẽ có thêm một ngày trống nữa và biết đâu nó sẽ giúp thêm gì cho chàng thì sao. Vì thế Sid quyết định tranh thủ thời gian trời còn sáng để làm luôn vào hôm nay.
Luôn trung thành với các nguyên tắc của mình, chàng đã hành động và không trì hoãn những việc cần làm.
Sid bắt đầu leo lên các cây trong khu vực đã chọn. Chàng không chắc chắn là ánh sáng sẽ rọi vào đâu và cũng không muốn mạo hiểm nên quyết định lần lượt leo lên mười hai cái cây lớn quanh đó và dùng kiếm chặt bớt các nhánh cây. Chàng làm việc miệt mài suốt đêm không ngơi nghỉ cứ như thể điều đó có ý nghĩa nhất trên đời bây giờ với chàng là tỉa cây vậy. Và kết quả cuối cùng thật tuyệt vời. Những tia sáng đã xuyên qua những tán lá dày tỏa xuống vùng đất, làm sáng cả một khu rừng.
Sid vô cùng vui mừng. Thật lạ thay, càng làm việc, chàng lại không còn suy nghĩ nhiều về việc cái nơi mà chàng đã vun đất, đã mang lại nguồn nước và đã làm quang cây cối liệu có phải là nơi mà Cây Bốn Lá thần kỳ sẽ mọc hay không. Chàng đã biết những yêu cầu cần có của một cây bốn lá và chàng đã cung cấp đầy đủ những đòi hỏi đó. Thế ngày mai chàng sẽ làm gì đây? Biết đâu còn có những việc rất cần thiết mà chàng chưa làm thì sao? Chàng đã làm việc suốt đêm để dự phòng cho điều đó.
Dù chỉ ngủ được trong chốc lát, nhưng trong giấc ngủ chàng lại mơ thấy Cây Bốn Lá thần kỳ. Trong giấc mơ này, chàng thấy nó vươn lên mạnh mẽ từ mảnh đất ẩm ướt và tươi tốt của mình. Chàng thấy bốn lá hình trái tim của nó mở bung ra hứng lấy những tia nắng mặt trời rực rỡ xuyên qua những nhánh cây khổng lồ bao quanh nó.
Vậy là chỉ còn lại hai ngày nữa mà thôi.
BÍ MẬT THỨ NĂM: Đừng trì hoãn – Hãy hành động ngay.
Nếu bạn TRÌ HOÃN việc tạo ra những điều kiện mới thì may mắn có thể sẽ không bao giờ đến.
Đôi khi tạo ra những điều kiện mới là một công việc thật nhọc nhằn nhưng… hay thực hiện nó ngay khi có thể.