Thư Liên bị hắn giữ lấy thần trí sớm đã mơ hồ, vừa khóc, đôi chân lại vững vàng kẹp hắn, dùng sức đem hoa huyệt hướng phía hắn gắng gượng đẩy lên, miệng hoa mềm mại bị cự bổng chống khai đến ửng hồng kiều diễm, vô thức phun ra nuốt vào vật thật lớn của hắn, dù là vô thức, lại hết sức đón ý nói hùa.
“Không muốn… A! Van cầu anh…” Thư Liên co giật, vô ý thức cầu xin được tha, lại không biết rằng cầu hắn nhẹ chút, cũng có thể hiểu là cầu hắn mạnh hơn, cánh tay bóng loáng chăm chăm ôm cổ của hắn, hai chân mở thành góc độ lớn nhất, phối hợp với nam căn vừa thô lại vừa lớn đến dữ tợn, bị hắn cắm đong đưa trước sau.
“Ách… Em thực là tiểu tao hóa!” Nhâm Thần Phong nghiến răng nghiến lợi, hắn quả thực yêu chết cái loại này khẩu thị tâm phi dâm đãng tính tình của cô, biết rất rõ ràng chính mình hình như chưa bao giờ bước vào thế giới của cô, lại nhịn không được nghĩ đến việc chiếm hữu thân thể cô như vậy, cường ngạnh tiến vào chiếm giữ lòng của cô.
Không chỉ là chơi cô, còn muốn có cô, làm cho cô cười với hắn như là đối với Hàn Triệt. Vừa nghĩ tới nếu như có thể mỗi ngày từ sáng sớm tới tối muộn có thể có cô bên người muốn làm gì thì làm, hắn đột nhiên cảm thấy, cứ như vậy cũng rất tuyệt.
“Bảo bối…” Nhâm Thần Phong hôn lên môi của cô, hạ thân vẫn cứ công kích hung mãnh mà lại nóng cháy, động tác hôn cô lại rất triền miên, hết sức dịu dàng, “Làm sao bây giờ, thân thể của em làm cho anh quá mê muội rồi…”
Thư Liên mở nửa mắt, đáy mắt là một mảnh ôn nhuận mông lung hơi nước, có chút mê man có chút ngây ngốc nhìn hắn, tựa hồ không nghe rõ hắn đang nói cái gì.
Thấy nét mặt của cô, Nhâm Thần Phong bất đắc dĩ biết rằng mình là đàn gảy tai trâu, cái mông săn chắc hung hăng đụng mấy cái, Thư Liên mở to mắt, hạ thân sống chết co quắp gắng gượng kẹp lấy hắn, nức nở rên rỉ như mèo con.
Hít một sâu hơi, Nhâm Thần Phong rút ra phân thân vẫn còn giật giật, gân xanh trên trán do cố nén giật giật, cuối cùng một lúc lâu sau phun ra một hơi: “Cái cô bé yếu ớt này!”
Hắn kéo cô xuống, bày thành tư thế quỳ xuống bàn, liền từ phía sau hung hăng đi vào.
Đàn ông để ý nhất chính là năng lực làm tình, cô luôn có khả năng lặp di lặp lại nhiều lần khiêu chiến niềm kiêu ngạo của hắn, không hảo hảo trừng phạt trừng phạt cô, thật quá xin lỗi chính mình đây đang ra sức giải dược giúp cô.
Thư Liên dùng tay nắm nắm chặt góc bàn, đốt ngón tay bởi vì dùng sức mà trở
nên trắng bệch, đôi chân run lẩy bẩy thừa nhận hắn một lần lại một lần mãnh liệt ‘yêu’, trừ lớn tiếng rên rỉ, dường như cái gì cũng không nghĩ được, hoàn toàn bị dục vọng điều khiển, không có chút lý trí nào.
Cùng lúc đó, trên màn hình theo dõi, Hàn Triệt cuối cùng không thể nhịn được nữa, tự mình cởi ra đai lưng nhanh nhẹn trói tay người đàn bà kia, kéo cô ta xuống không chút thương hương tiếc ngọc đem cô ta trói gô ở ghế trên, bởi vì mạng lưới gián đoạn, máy theo dõi trong nháy mắt đen thành một mảnh, chỉ còn một hình ảnh mất sóng trên màn hình.
“Nhâm Thần Phong đâu?” Hắn ở cửa lung lay hoảng loạn, quay đầu lại lạnh như băng hỏi người đàn bà kia, “Hắn gọi cô tới?”
Người đàn bà đó chỉ trừng cặp mắt vô cùng xinh đẹp,hừ một tiếng, ngay cả tức giận cũng không muốn, còn đem cô buộc thành như vậy, lần đầu tiên gặp được loại người này, sao không có khả năng đáp lời hắn.
Hàn Triệt nhướng mày, đẩy cửa của một gian phòng, khi thấy cảnh tượng dâm loạn không chịu nổi bên trong, đột nhiên con ngươi co rút, thầm kêu một tiếng không tốt.
Thư Liên vẫn còn ở đây, hắn thế nào lại quên mất chuyện này!
Trong đại sảnh người đã thưa dần, Hàn Triệt đột nhiên xông qua, kéo theo nhiều ánh mắt nhìn hắn, hắn nôn nóng quét một vòng mọi người xung quanh, liền lại vội vã chạy về.
Đẩy từng cánh cửa phòng ra, mỗi phòng đều dâm loạn phóng đãng, Hàn Triệt thấy trong lòng càng lúc càng sợ càng lúc càng lạnh, không đếm xỉa những ánh mắt đó đang đem bóng lưng hắn khoét ra một cái lỗ, hắn tìm cô đến điên rồi, trái tim tựa hồ bị thứ gì đó giữ lấy, không ngừng bóp chặt, khiến hắn thở không nổi.
Cho đến khi cửa căn phòng đầy máy theo dõi bị hắn một cước đá văng, thanh âm Thư Liên thét chói tai làm rung cả màng nhĩ hắn, hai người trước mắt giống dây leo quấn lấy nhau chăm chú đẩy đưa, cùng là gương mặt đó, với một khuôn mặt khác, đều hung hăng làm bị thương ánh mắt hắn.
“Thư Liên…” Hắn vô thức mở miệng, mà cô lại nghe không được, cô đã ngất đi.