Sau khi bài báo kia đăng lên diễn đàn, Hứa Tân Di vẫn luôn tin tưởng Dịch Dương, anh ấy không có khả năng là loại người đó. Cho dù anh ấy rất khốn nạn, cũng không có khả năng làm ra mấy chuyện giống như vậy.
Nhưng cô không ngờ tới, trong hai năm kết hôn kia, anh ấy lại ở chung một khu với mẹ con Hứa Vi Nhân ở nước Mỹ?
―― “Trong hai năm đó… Tên chó già này không ở nhà, cơ hội tuyệt vời để sống buông thả, nhưng mình có tà tâm không gan tặc, đến ngón tay nhỏ của nam diễn viên cũng chưa dám sờ, Dịch Dương khen ngược, bỏ xuống cô vợ tân hôn xinh đẹp trẻ tuổi như mình, đến nước Mỹ sống chung với tình nhân cũ?”
―― “Không đúng, mình đâu được coi là cô vợ tân hôn? Bài báo kia nói đúngkhông sai, mình chỉ là một thế thân, là một người con gái đáng thương.”
―― “Thôi thôi, còn uổng mình cho rằng tên chó Dịch Dương này cải tà quy chính, không ngờ tới, tất cả chỉ là ngụy trang của anh ta mà thôi.”
―― “Mình thảm quá mà, sống trong tình trạng chẳng hay biết gì, bị anh ta dấu diếm lâu như vậy, chơi mình lâu như vậy. Đấu giá tặng cho mình sợi dây chuyền 90 triệu? Hứa Tân Di, mày nằm mơ giữa ban ngày đã tỉnh chưa con? Còn không phải là bởi vì Hứa Vi Nhân đi chung với Giang Hoài, tên chó Dịch Dương này ghen tị bắt mày ra làm tấm mộc sao?”
―― “Mua vài món quần áo cùng trang sức tại Paris cho mày, mày đã mê muội như vậy, mày cho rằng tên khốn đó thiệt tình mua cho mày? Đó là mua cho Hứa Vi Nhân xem! Làm cô ta ghen mà thôi!”
―― “Hứa Tân Di, mày cũng không soi gương thử coi, mày trừ bỏ xinh đẹp hơn so với Hứa Vi Nhân, dáng người nóng bỏng hơn cô ta, làn da trắng hơn cô ta, cao hơn cô ta, thì mày còn có ưu điểm gì? Mày xứng có được tình yêu của Dịch Dương sao?”
―― “Mày! Không! Xứng!”
―― “Mày chỉ xứng thoái vị cho Hứa Vi Nhân lên, sau đó tay cầm tài sản kếch xù cùng An Nhã cô độc sống quãng đời còn lại!”
Dịch Dương trực tiếp bị chọc tức đến cười run người.
“Hứa Tân Di, cô thích diễn đến như vậy sao, đến mức áp dụng trong cuộc sống hằng ngày luôn?”
Hứa Tân Di nghe được lời này, không thể tin tưởng được mà nhìn anh, nước mắt ào ào rớt xuống, giọng nói run rẩy nghẹn ngào.
“Anh nói em diễn? Được, xem như em đã thấy rõ con người anh, Dịch Dương, em thoái vị, em nhận thua, em không làm chậm trễ anh và Hứa Vi Nhân, em đi! Chỗ ông nội, em sẽ nói rõ ràng thay anh, anh không cần lo lắng!”
Bi phẫn muốn chết, Hứa Tân Di đứng dậy muốn đi.
Dịch Dương nắm chặt cánh tay cô, bất đắc dĩ nói: “Trước tiên, em bỏ con dao xuống dùm anh.”
Thấy Hứa Tân Di không động đây, Dịch Dương duỗi tay, một tay cầm cánh tay cô, một tay nhẹ nhàng lấy con dao ra khỏi năm ngón tay cô.
“Ngồi xuống.”
Hứa Tân Di vẫn không động đậy.
Dịch Dương đứng dậy ấn cô ngồi xuống trên sô pha.
“Nghe anh giải thích, trước khi anh giải thích xong, không cho cắt ngang.”
―― “Tên chó…”
“Nghiêm túc nghe anh nói.”
―― “……”
“Thứ nhất, em nói khoảng thời gian anh đi công tác ở nước Mỹ từng ở chung một khu với mẹ con Hứa Vi Nhân, việc này anh thật sự không biết, không phải anh có ý định dấu diếm em.”
“Thứ hai, bốn năm trước anh và Hứa Vi Nhân từng có scandal tình cảm, nhưng những cái đó đều là tin đồn không có căn cứ, chỉ là lời đồn đãi mà thôi, qua đi nhiều năm như vậy, anh cho rằng chuyện xưa không cần thiết nhắc lại làm gì.”
Dịch Dương dừng một chút, nói: “Cuối cùng, không nên hở một tí thì cầm dao chỉ tới chỉ lui.”
―― “Hi hi ha ha mở miệng nói, ai sẽ không biết nói?”
“Em không tin?”
Hứa Tân Di vẫn duy trì sự im lặng.
“Căn nhà ở nước Mỹ kia, thời điểm ba còn sống đã mua để tiện nghỉ ngơi khi đến Mỹ công tác. Em không tin anh có thể cho em nhìn xem giấy tờ nhà. Còn Hứa Vi Nhân với anh mà nói là một người bạn đại học đã lâu không liên lạc, không hơn không kém, anh cũng không thân với cô ta. Anh hy vọng tại đây, em có thể cho anh nguyên vẹn sự tín nhiệm của em.”
Thấy Hứa Tân Di không nói lời nào, Dịch Dương tiếp tục nói: “Bài báo cùng bình luận trên mạng anh cũng thấy được, chẳng lẽ em thật sự nhìn không ra là có người cố ý bịa ra sao?”
“Tất cả những gì trong bài báo kia đều là đời sống riêng tư của anh, chuyện đã nhiều năm trước, dù là trợ lý của anh, cũng không có khả năng biết rõ ràng từng chi tiết. Cho nên, không phải người bình thường căn bản không có khả năng tra cẩn thận từng chi tiết đến như vậy. Nếu không phải người bình thường, em cảm thấy sẽ là ai?”
“Ai?”
“Hứa Vi Nhân, cô ta đang châm ngòi quan hệ vợ chồng của chúng ta.”
“Ở buổi đấu giá kia anh đã phân tích với em rồi, Hứa Vi Nhân không đơn giản giống như bề ngoài của cô ta, lòng dạ mưu mô, thâm sâu hơn trong suy nghĩ của em nhiều. Không phải em có hỏi tại sao anh không chịu ly hôn với em sao?”
Hứa Tân Di ngẩn người hơi giật mình, gật đầu.
“Bởi vì em ngây thơ.”
“……?”
Dịch Dương làm như không có việc gì, như căn bản không biết bản thân mình đang nói cái gì đó: “Em lớn lên xinh đẹp, dáng người lại đẹp, ngây thơ tốt bụng, Hứa Vi Nhân có ưu điểm gì có thể so được với em?”
Hứa Tân Di biết nghe lời phải, gật đầu: “Anh nói đúng.”
“Nói ngắn lại một câu, mấy lời đồn đãi vớ vẩn trên mạng tất cả đều là tin vịt. Chúng ta là vợ chồng, vợ chồng quan trọng nhất chính là tín nhiệm. Chuyện này dừng ở đây, không được gây chuyện nữa.”
“Đúng rồi, buổi chiều ngày mai nhớ chuẩn bị một chút, đi chung với anh tham gia tiệc sinh nhật của Giang tiên sinh. Nếu anh không đoán sai, ngày mai Hứa Vi Nhân cũng sẽ ở đó, người tới không có ý tốt, khẳng định cô ta sẽ nhắm vào em, em chuẩn bị sẵn sàng, nhanh nhạy chút, đừng để bị khi dễ, nhớ kỹ chưa?”
Hứa Tân Di không hề chớp mắt nhìn anh.
“Còn có cái gì yêu cầu anh giải thích? Hửm…”
Hứa Tân Di lắc đầu.
“Nghỉ ngơi sớm đi.”
Dịch Dương đứng dậy bước vào phòng tắm, nháy mắt như nhớ tới cái gì, im lặng nhìn Hứa Tân Di.
Hứa Tân Di ngẩng đầu nhìn anh.
“Buổi tối hôm nay, có phải em đã quên cái gì hay không?”
“Cái gì?”
Dịch Dương nhướng mày: “Không mượn đề tài ồn ào muốn ly hôn với anh.”
Hứa Tân Di muốn nói lại thôi, ngồi ở trên sô pha thật lâu, không có nhúc nhích, sau một lúc lâu mới lẩm bẩm nói: “Bộ em có vô cớ ồn ào kiếm chuyện như vậy sao?”
――――
“Cho nên, thật sự Dịch Dương và Hứa Vi Nhân một chút quan hệ cũng đều không có? Tất cả đều là do con nhỏ Hứa Vi Nhân đó tự mình làm ra tới?” Nghe Hứa Tân Di nói xong, An Nhã im lặng chìm vào suy nghĩ.
Hứa Tân Di nghĩ nghĩ, nói: “Chắc là không có quan hệ gì đâu?”
Làm người ngoài cuộc, An Nhã cũng không dám nói quá nhiều.
“Đúng rồi, ngày mai em phải đi chung với Dịch Dương đến tham gia tiệc sinh nhật của Giang tiên sinh, Hứa Vi Nhân khẳng định sẽ không bỏ qua cơ hội lần này…”
Nói xong, Hứa Tân Di cười: “Nói thật, em còn rất chờ mong màn biểu diễn ngày mai của Hứa Vi Nhân, cô ta trăm triệu lần đừng làm cho em thất vọng nha…”
“Giang tiên sinh… Giang Niệm có đi không? Chị lỡ sắp lịch công việc ngày mai cho thằng bé rồi, sao thằng bé không nói sớm với chị? Thật tình là…”
Tân Di hơi giật mình: “Sinh nhật ba thằng bé mà, chắc là nó sẽ đi thôi…”
――――
Tiệc sinh nhật của Giang Thành không làm ở khách sạn, mà chiêu đãi khách đến trong nhà. Biệt thự nhà họ Giang chiếm diện tích khá to lớn, ngoài dự kiến của Hứa Tân Di, ở thành phố A nơi tấc đất tấc vàng này, vậy mà biệt thự nhà họ Giang lại to lớn gấp hai lần so với biệt thự nhà chính nhà họ Dịch, giống như lâu đài.
Dịch Dương bình tĩnh, giữ vững biểu tình, giới thiệu cho cô biết sơ về nhà họ giang.
“Mấy năm nay, tuy nhà họ Giang không khoa trương khoe khoang, nhưng tài sản cùng thế lực tổ tiên trăm năm để lại, thực lực không thể khinh thường, đợi lát nữa em hãy đi theo sát bên cạnh anh, sẽ không có việc gì, em đừng lo.”
Trong một góc phòng khách, Giang Hoài nâng ly rượu vang đỏ nhìn khách khứa bận rộn chào hỏi nhau trong phòng khách, mắt nhìn nơi xa nhưng lại nói chuyện với người con gái đứng bên cạnh, ý nghĩa không rõ: “Biết nên làm như thế nào sao?”
Hứa Vi Nhân đứng ở bên cạnh anh, những người đến tham gia tiệc sinh nhật đều cho rằng cô là bạn gái của Giang Hoài, sôi nổi tươi cười chào hỏi cô, tỏ vẻ thiện ý.
“Biết.”
“Hy vọng cô đừng làm cho tôi thất vọng.”
Có vệ sỹ đến gần, kề sát tai Giang Hoài nói cái gì đó, Giang Hoài vừa nghe, lên tiếng hỏi lại: “Ở đâu?”
“Ở trong phòng của ngài.”
Giang Hoài cười, sau đó đưa mắt nhìn Hứa Vi Nhân, nói: “Tôi có chút việc muốn làm, đừng làm hỏng chuyện này.”
Nói xong, xoay người rời đi.
Hứa Vi Nhân nhìn bóng dáng rời đi của Giang Hoài, biểu tình gió thổi nhẹ mây trôi lơ lững rất bình thản trên gương mặt cô nhất thời cứng dần.
Thái độ Giang Hoài đối với cô, ngày một phai dần, đoạn thời gian cô mới về nước kia, cô có thể cảm giác được Giang Hoài thật sự đã bị cô hấp dẫn, nhưng dần dần, cô có thể cảm nhận được đáy mắt Giang Hoài càng ngày càng ít có bóng dáng của cô trong đó.
Hiện tại còn xem cô như quân cờ, đẩy vào trong lòng ngực người khác.
Hứa Vi Nhân biết, Giang Hoài đây là muốn hoàn toàn từ bỏ cô.
Nhưng tại sao?
Cô không ngừng suy nghĩ một lần lại một lần những chuyện bản thân đã làm từ sau khi về nước, căn bản không có lộ ra một chút sơ hở nào, tại sao Giang Hoài sẽ chủ động từ bỏ cô?
Hứa Vi Nhân không rõ.
Nhưng là trong lòng cô rõ ràng, nếu không làm theo những gì Giang Hoài giao cho, cô căn bản không có cách tồn tại ở giới giải trí. Một người như Hứa Tân Di là có thể tùy tiện nghiền chết cô.
Nếu Giang Hoài đã có quyết tâm từ bỏ cô, cô cũng không cần thiết tiếp tục thắt cổ chết trên người Giang Hoài.
Hứa Vi Nhân nuốt xuống một ngụm rượu vang đỏ cuối cùngv, lập tức đi đến phía Dịch Dương, xa xa đã nghe thấy có người dò hỏi thân phận Hứa Tân Di với Dịch Dương.
“Dịch tiên sinh, tiểu thư này là…?”
Hứa Tân Di kéo cánh tay Dịch Dương, hai người đứng ở một chỗ, trai tài gái sắc, như một đôi vợ chồng ân ái.
Dịch Dương nhìn người hỏi kia, giới thiệu: “Phu nhân của tôi, Hứa Tân Di.”
Mấy người kia như chợt hiểu ra hết mọi chuyện: “Thì ra là Dịch thiếu phu nhân.”
Hứa Tân Di mỉm cười, ở trên mặt mấy người cô có thể nhìn ta một chút thương hại cùng tìm tòi nghiên cứu. Không hỏi cũng biết, bài báo kia chắc ai ai trên đất nước này cũng từng đọc qua rồi…!!
Vừa giới thiệu xong, thì nghe được năm ba câu trêu chọc.
“Mấy năm nay Dịch tiên sinh giấu cũng đủ kín, một chút tin tức đều không có.”
“Dịch tiên sinh thật đúng là trầm ổn, tôi đang tính toán giới thiệu em gái của mình cho Dịch tiên sinh, đáng tiếc.”
Hứa Tân Di mỉm cười trả lời: “May mắn không giới thiệu, nếu không, em gái của ngài không phải đã trở thành kẻ thứ ba phá hư gia đình của người khác sao?”
Không khí nhất thời yên tĩnh.
Dịch Dương lạnh nhạt nói: “Thật xin lỗi mọi người, tính tình của phu nhân tôi không tốt lắm.”
Không nghe chút xin lỗi trong đó, nhưng lại nghe ra ý nghĩa ngầm trong đó “tính tình phu nhân tôi không tốt, mấy ngươi nói chuyện chú ý “.
Người nọ nhất thời xấu hổ, nhưng ngại mặt mũi Dịch Dương nên không dám nhiều lời, chỉ đành uống lên mấy hớp rượu che dấu:”Dịch phu nhân nói đùa.”
“Ai? Tiểu thư này không phải Hứa Vi Nhân tiểu thư sao?” Có người mắt sắc, nhìn thấy Hứa Vi Nhân đang đứng nói chuyện với người khác ở gần đó, không chê thiếu chuyện, hét to một miệng.
Hứa Vi Nhân quay đầu lại, mỉm cười trên gương mặt khi chạm đến Dịch Dương lại dần dần biến mất, đi đến trước mặt bọn họ, chào hỏi: “Lý tiên sinh, chào ngài, đã lâu không gặp.”
Lý tiên sinh không chê thiếu chuyện, chạm cốc xem như chào hỏi: “Không ngờ tới tại đây còn có thể gặp được cô, mấy ngày không thấy, cô càng ngày càng xinh đẹp.”
Hứa Vi Nhân khiêm tốn cười nói: “Ngài khích lệ rồi.”
“Hình như Dịch tiên sinh và Hứa tiểu thư là bạn học cũ?”
Ánh mắt Hứa Vi Nhân đặt ở trên người Dịch Dương, nhưng thực mau lui lại rút về, hơi khép mắt xấu hổ cười, giấu đầu lòi đuôi, làm người hiểu lầm.
Hứa Tân Di nhưng không có lòng thương hương tiếc ngọc như đàn ông, lập tức kẹp dao giấu kiếm, một chút cũng không khách khí: “Ủa, không phải Hứa tiểu thư là bạn gái của Giang tiên sinh sao? Không nên ở cạnh Giang tiên sinh, sao đi có một mình vậy?”
Hứa Vi Nhân dịu dàng cười, trả lời: “Cô hiểu lầm, tôi và Giang tiên sinh chỉ là bạn bè bình thường.”
“Bạn bè bình thường?”
Hứa Tân Di cười: “Có việc thì bạn trai, không có việc gì là bạn bè bình thường, *Schrodinger bạn trai?”
*Schrodinger: con mèo của Schrodinger, là một chương trình thí nghiệm khoa học tưởng tưởng nhân cách của nhà khoa học Erwin Schrodinger.
Đối mặt với những lời nói lỗ mãng của Hứa Tân Di, Hứa Vi Nhân không có quá mức so đo, độc thân đứng ở kia, khép hờ mắt không nói.
Trong khoảng thời gian này, nhìn Hứa Vi Nhân gầy không ít, thân hình yếu đuối mong manh, gương mặt lớn không bằng một bàn tay càng thêm chọc người thương tiếc.
“Nghe nói Hứa tiểu thư có một đứa con trai đã được ba tuổi, mấy năm nay một mình nuôi con chắc vất vả?”
Hứa Vi Nhân lắc đầu: “Thằng bé rất ngoan, ngày thường cũng không hồ gây ra chuyện gì, không vất vả.”
“Hứa tiểu thư, xin lỗi cho tôi nói thẳng, nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cô không muốn đi tìm cha ruột của con trai mình sao?”
Hứa Vi Nhân hơi giật mình, ánh mắt chậm rãi bay tới trên người Dịch Dương.
Hứa Tân Di hừ lạnh: “Hỏi cô tìm cha ruột của con trai cô, cô nhìn chồng tôi làm gì? Như thế nào? Muốn chồng tôi đổ vỏ giúp hả?”
Hết chương 61